Chiếc xe lexus và CÂy oliu



tải về 2.25 Mb.
trang7/24
Chuyển đổi dữ liệu31.07.2016
Kích2.25 Mb.
#11655
1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   ...   24
Mạng điện
Vào tháng 9 năm 1997, thủ tướng Malaysia, Dr.Mahathir Mohamad, trong cuộc họp của World Bank đã lên án tác hại của toàn cầu hoá, sau khi cổ phiếu và tiền tệ của Malaysia bị tàn phá bởi các nhà đầu tư khắp thế giới và trong khu vực. Ông Mahathir đã nguyền rủa “morons” – nhà kinh doanh tiền tệ, và ông đã tố cáo “ Sức mạnh khổng lồ” và các nhà tài phiệt như George Soros về việc điều khiển Châu á để mở thị trường riêng cho mình cho những kẻ đầu cơ tầm cỡ thế giới và thao túng tiền tệ của họ nhằm huỷ diệt họ như huỷ diệt đối thủ cạnh tranh. Ông so sánh thị trường vốn toàn cầu ngày nay như một “khu rừng rậm của những con thú hoang tàn bạo”, và nhấn mạnh rằng họ bị sai khiến bởi bè lũ Do thái. Lắng nghe ông Mahathir nguyền rủa, tôi đã thử tưởng tượng rằng Thư ký Ngân khố Mỹ Robert Rubin, cũng là một khán giả trong đám, sẽ nói với vị lãnh đạo Malaysia rằng ông ta thực sự có thể nói ra quan điểm của mình. Tôi nghĩ là quan điểm đó là những điều sau đây:
“Ah, xin lỗi, Mahathir, nhưng ông đang sống trên hành tinh nào? Ông đã nói về tham gia toàn cầu hoá như thể đó là sự lựa chọn của ông. Toàn cầu hoá không phải là một sự lựa chọn. Mà đó là một thực tế. Ngày hôm nay chỉ có một thị trường thế giới mà thôi, và cách duy nhất ông có thể phát triển theo tốc độ mà người dân nước ông muốn là bắt rễ vào chứng khoán toàn cầu và thị trường trái phiếu, bằng cách cố tìm cho ra các tổ chức đa quốc gia để đầu tư vào nước của ông và theo cách bán ra hệ thống thị trường toàn cầu những gì mà nhà máy của ông sản xuất ra. Và sự thực cơ bản nhất về toàn cầu hoá là như sau: Không ai thay đổi nó – không phải là George Soros, không phải là “Sức mạnh to lớn” và không phải tôi. Tôi không phải là người khởi động toàn cầu hoá. Tôi không thể ngăn nó lại và ông cũng vậy – ngoại trừ một chi phí khổng lồ cho xã hội của ông và tiềm năng phát triển. Ông hãy nhìn vào ai đó để chê trách, để lấy hơi nóng ra khỏi thị trường của ông, để khiển trách. Này, đoán xem tại sao, Mahathir, là không có ai ở đầu dây bên kia! Tôi biết là thật khó có thể chấp nhận. Điều đó cũng như là nói với tất cả mọi người là không có chúa. Tất cả chúng ta đều muốn tin rằng có ai đó phải đứng đầu và chịu trách nhiệm. Nhưng thị trường toàn cầu ngày nay là một mạng điện với các trái phiếu, tiền tệ và các nhà đầu tư đa quốc gia dấu mặt, liên kết bằng màn hình và mạng. Và, Mahathir ạ, ông đừng tỏ vẻ ngớ ngẩn với tôi. Cả hai chúng ta đều biết rằng Ngân hàng Trung ương của ông đã mất 3 tỉ USD vào đầu cơ đồng Bảng Anh vào đầu những năm 1990 – vì thế đừng nói với tôi những điều tào lao có vẻ trong sáng đó. Mạng điện không chối bỏ cả những ai chậm chạp nhất. Không một ai. Nó không chấp nhận bất kì tình huống cá biệt của một ai. Mạng điện chỉ biết đến các nguyên tắc của nó. Thế nhưng các nguyên tắc của Mạng điện thì rất chắc chắn - đó là các nguyên tắc của Chiếc áo khoác vàng. Ngày nay, Mạng điện coi sóc tới 180 quốc gia. Mahathir, vì vậy nó không có thời gian đâu mà quan tâm tới trường hợp của ông liên tục được. Nó tạo ra các hình phạt bất thần cho dù bạn đang ở đâu bằng các nguyên tắc của nó, và nó đáp trả lại một cách rộng rãi nhất đối với các quốc gia có hành động minh bạch. Mạng điện ghét sự bất ngờ. Trong nhiều năm, Malaysia có vẻ như sống trong các nguyên tắc này, và nước này đã thu hút một khối lượng lớn các khoản đầu tư trực tiếp và các danh mục đầu tư, cho phép ông tăng thu nhập đầu người từ 350 USD lên 5000 USD một năm chỉ trong vòng hai thập kỷ. Nhưng khi các ông bắt đầu phá vỡ nguyên tắc bằng sự vay nợ quá mức và xây dựng quá mức, cho nên, Mạng đã thải loại nước ông ra. Liệu ông có cần thiết phải xây hai toà tháp văn phòng cao nhất thế giới không? Các ông có dùng được đến một nửa số phòng trong đó không? Tôi đã nghe thấy nói là không. Vì vậy Mạng điện đã làm cho các ông rối tung lên và để các ông đứt gánh giữa đường. Chỉ số KLCI của các ông, chỉ số Down Jones của nước ông giảm 48% trong năm 1997, và đồng tiền của nước ông giảm giá thấp nhất trong vòng 26 năm. Nhưng khi mà những điều này đã xảy ra, ông đã không hề đòi hỏi sự nhân từ của Mạng điện, ông không hề tố cáo với Mạng điện về “Âm mưu của Dothái”, ông chỉ cố gắng, phủi hết bụi bặm, cài chặt hơn các cúc của áo khoác vàng và quay trở lại với vòng xoáy của Mạng điện. Điều chắc chắn, đó là không công bằng. Nói theo một cách khác, là Mạng điện đã quyến rũ ông vào sự rắc rối: Nó chào mời ông tất cả các loại tiền tệ rẻ mạt và ông đã cầm lấy chúng để xây đê đập quá mức, xây nhà máy và các khu văn phòng một cách quá mức. Thế nhưng điều đó chính là sự lụi tàn. Mahathir ạ, Mạng điện không hề sai lầm. Nó chỉ tạo ra sai lầm thôi. Nó phản ứng quá mức và tấn công quá mức thôi. Nhưng nếu như nền tảng của ông về cơ bản mà tốt, thì thực tế Mạng điện sẽ công nhận và trở lại với ông. Mạng điện không hề ngớ ngẩn quá lâu. Cuối cùng, nó luôn có trách nhiệm đối với sự điều hành tốt đất nước và quản lý tốt kinh tế. Này, Nước Mỹ đã có sự biến động như thế khi thị trường của nó đang phát triển, với sự tăng vọt nhanh chóng. Ông phải quản lý tất cả và xây dựng nên tất cả các phương tiện giảm chấn nếu có thể. Tôi theo dõi sự vận động của Mạng điện hàng ngày trên màn hình Bloomberg bên cạnh bàn làm việc. Sự bầu cử dân chủ đối với các chính sách của chính phủ xảy ra cứ hai hoặc bốn năm một lần. Nhưng Mạng điện bầu cử từng phút, từng giờ và từng ngày. Khi nào ông muốn biết, Mạng điện sẽ cho ông biết chính xác là trông ông ra sao trong bộ áo khoác vàng và mặc nó vừa vặn hay không. Tôi biết là ông nghĩ rằng tôi là Tổng thư ký kho bạc Hoa Kỳ đầy quyền lực. Nhưng, Mahathir ạ, tôi chỉ sống như ông mà thôi – trong sự đe doạ của Mạng điện. Một số kẻ ngu ngốc trên các phương tiện thông tin đại chúng luôn đưa tôi lên đầu trang nhất, cứ như thể tôi là kẻ đứng mũi chịu sào, và tôi đang ngồi đây để lo sợ rằng nếu Nghị viện của chúng tôi từ chối ủng hộ quyền lực của Tổng thống về mở rộng tự do thương mại, hay cắt giảm ngân sách, thì Mạng điện sẽ chống lại tôi và gây tổn hại đối với đồng Dollar và chỉ số DowJones. Vậy nên hãy để tôi nói ra một chút bí mật, Mahathir – và đừng nói cho một ai khác. Tôi thậm chí không để một đường dây điện thoại nào trên bàn làm việc cả, bởi vì tôi biết điều này tốt hơn bất kỳ ai: Không có ai để mà cầu cứu đâu”.
Dù có như vậy hay không, vị Tổng thư ký Kho bạc của tôi về cơ bản cũng là nói lên sự thật. Các quốc gia không thể hùng cường trong thế giới ngày nay nếu không tham gia vào Mạng điện, và họ không thể sinh tồn trừ phi họ học cách làm sao có được những điều kiện tốt nhất ở phần ngoài của Mạng điện mà không bị đầy nghẹt hoặc bị sốc bởi sự tăng vọt bất khả kháng. Mạng điện chỉ như một đường dây điện cao thế, chạy vào trong nhà của bạn. Thông thường tôi có thể cảnh báo với bạn, bật sáng nhà lên và dùng càng nhiều thiết bị để tiêu thụ năng lượng bạn cần càng tốt. Nhưng nếu bạn không có bộ điều chỉnh điện năng và cầu chì, và khi xảy ra điện áp tăng vọt, nó có thể làm bạn bất ngờ, xoắn bạn lại như một cái lò xo và giết chết bạn.

Ngày nay, Mạng điện ổn định với hai nhóm cơ bản sau. Một nhóm tôi xin gọi là “bò sừng ngắn”. Nhóm này bao gồm những người mua và bán chứng khoán, trái khoán và tiền tệ khắp thế giới, và những người có khả năng và thường xuyên lưu thông tiền tệ của họ trong một cơ sở thời gian ngắn hạn. Bò sừng ngắn còn là các nhà kinh doanh tiền tệ, chủ yếu là vốn tự có và vốn trợ cấp, vốn vay, các công ty tài chính, các phòng thương mại của ngân hàng và các nhà đầu tư cá biệt. Họ bao gồm những kẻ như Merrill Lynch, Crédit Suisse, cho đến FujiBank rồi Charles Schwab Website, nơi mà tất cả mọi người với máy vi tính cá nhân, và một modem kết nối có thể buôn bán trên mạng ngay tại phòng khách của mình.


Một nhóm khác tôi xin gọi là “bò sừng dài”. Đó là các công ty đa quốc gia – General Electrics, General Motors, IBM, Intel hay Siemens – với ảnh hưởng ngày càng tăng về đầu tư trực tiếp ra nước ngoài, xây dựng nhà máy khắp nơi trên thế giới, hay thúc đẩy các hoạt động sản xuất dài hạn hoặc liên minh với các nhà máy khắp thế giới để tạo ra hoặc tổng hợp các sản phẩm của họ. Tôi gọi họ là bò sừng dài là bởi vì họ phải có những cam kết dài hạn hơn khi họ đầu tư vào một quốc gia. Nhưng hiện nay thậm chí họ tham gia hay rút khỏi, cũng như một tập hợp, với một tốc độ đáng ngạc nhiên.

mặc dầu Mạng điện được sinh ra và chăm sóc trong thời kỳ Chiến tranh lạnh, các



thành viên của nó cũng không bao giờ tập họp thành quần thể đấu tranh đông đảo, tốc độ hay vượt qua các nguyên tắc, xây thành hệ thống. Hầu hết các nước duy trì sự điều khiển về vốn (ít ra là cho đến những năm 1970), vì thế tư bản không thể dịch chuyển ra khỏi biên giới quốc gia theo cách như của hệ thống toàn cầu hiện nay. Điều đó làm cho việc tạo ra một quần thể toàn cầu trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Trong những nền kinh tế tương đối đóng của hệ thống Chiến tranh lạnh trước 1970, một chính sách tiền tệ của một chính phủ hoàn toàn là khống chế bởi sự sắp xếp của tỉ suất lợi nhuận và chính sách tài khoá của chính phủ, xa rời với các công cụ của kích thích tăng trưởng. Cũng trong thời kỳ Chiến tranh lạnh, chính phủ Mỹ, Nga Xôviết dễ dàng biện minh về mức thuế cao trong chính sách tài khoá bằng việc viện dẫn bởi Chiến tranh lạnh: “Chúng tôi cần các khoản thuế của các bạn để chống lại kẻ thù, đưa người lên mặt trăng, và xây hệ thống đường cao tốc mới để chúng tôi có thể chuyển lực lượng quân sự nhanh hơn”. Và cùng thời kỳ đó, nhiều nước đang phát triển gây lộn xộn bằng cách bòn rút một trong các siêu cường – cụ thể là Mỹ, Nga Xô viết hay Trung quốc – hay các cơ quan đứng đầu thế giới - để có vốn xây đê đập, cung cấp cho quân đội hay xây đường cao tốc. Và bởi vì cư dân của các nước đang phát triển này dường như không nhận thức được về cuộc sống của những người khác trên thế giới, nên họ sẵn sàng chịu đựng một mức sống thấp hơn tạo ra bởi nền kinh tế đóng cửa.
Nhưng do sự chuyển dịch dần dần của việc kiểm soát vốn vào những năm 1970, sự dân chủ hoá về tài chính, công nghệ và thông tin, sự kết thúc của hệ thống chiến tranh lạnh và sự sụp đổ của các bức tường khắp nơi trên thế giới, đã diễn ra sự phát triển đột ngột của toàn bộ hệ thống toàn cầu nơi các nhóm đầu tư từ nhiều nước khác nhau có thể lang thang một cách tự do. Nó là sự mở rộng, sau đó là sự bành trướng tới không gian điều khiển, nơi mà Mạng điện có thể tương đối tăng trưởng, vượt lên, đa dạng hoá và thậm chí là tham gia vào các Siêu thị trường đầy quyền lực.
Các Siêu thị trường là các thị trường lớn ở Tokyo, Frankfurt, Sydney, Singapore, Thượng hải, Hongkong, Bombay, Sao Paolo, Paris, Zurich, Chicago, London, và Wall Street. Đó là nơi các thành viên lớn nhất của Mạng điện đến với nhau, trao đổi thông tin, xử lý công việc thương mại, và phát hành chứng khoán, trái phiếu cho các nước khác nhau để trao đổi trong Mạng điện. Theo chuyên gia về toàn cầu hoá của trường Đại học Chicago Saskia Sassen, cuối năm 1997 có 25 Siêu thị trường điều khiển 83% trị giá các cổ phần trên thế giới bằng sự quản lý cơ chế và kế toán cho một nửa thị trường vốn toàn cầu – khoảng 20,9 nghìn tỉ USD. (Bộ Ngoại giao, Tháng Giêng năm 1999 ).
Mạng điện này – và các Siêu thị trường họp lại với nhau để nuôi sống và sản sinh - đã trở nên đóng một vai trò quốc tế quan trọng trong hệ thống toàn cầu hoá.
Trong khi không thể tạo ra chiến tranh hay vô hiệu hoá một quốc gia nào, chúng có thể định hình được hành vi của các quốc gia ở trên nhiều khu vực. Và đó là lý do tại sao tôi phải nói rằng trong khi Chiến tranh lạnh là một hệ thống dựa trên sự cân bằng của hai dân tộc, thì hệ thống toàn cầu dựa trên sự cân bằng của các nhóm quốc gia và nhóm quốc gia, và giữa các dân tộc với Mạng điện và Siêu thị trường.
Kể từ khi phát minh ra đường cáp xuyên Đại Tây Dương, trong thời kỳ toàn cầu hoá, tiền Chiến tranh thế giới thứ nhất, một số thể loại của Mạng điện đã hoạt động, nhưng trong hệ thống chiến tranh lạnh, nó chưa bao giờ quan trọng được như ngày hôm nay. Những gì mới của Mạng ngày hôm nay không khác gì nhiều về chủng loại so với các loại khác về mức độ. Do sự toàn cầu hoá, Mạng điện ngày hôm nay – cả bò sừng ngắn và bò sừng dài của nó – có sự phối hợp về quy mô, tốc độ và sự đa dạng theo một mức độ chưa từng thấy trước đó trong lịch sử. Con chuột cũng có đuôi và Khủng long bạo chúa cũng có đuôi. Tất cả đều được gọi là “đuôi”, nhưng khi vẫy đuôi thì mỗi loại lại gây ảnh hưởng đối với thế giới xung quanh nó khác loại kia. Mạng điện trong kỉ nguyên đầu tiên của toàn cầu hoá như là cái đuôi của một con chuột. Mạng điện ngày hôm nay như là cái đuôi của một con Khủng long bạo chúa, và khi nó vẫy, nó định hình lại thế giới xung quanh theo một số cách về cơ bản. Chương trên đã giải thích Mạng điện đã trở nên lực lượng hấp dẫn mạnh mẽ như thế nào đối với tăng trưởng kinh tế ngày nay, và cũng là lực lượng đáng sợ dường nào khi nó có thể thậm chí làm lung lay cả các chính phủ khi nó vùng vẫy.
Bò sừng ngắn
Điều đầu tiên mà bò sừng ngắn tác động đến ngày hôm nay là sự đa dạng đến không ngờ của các sản phẩm tài chính mà chúng chăm sóc. Sự phong phú của chứng khoán và trái phiếu, hàng hoá và các hợp đồng trong tương lai, những sự lựa chọn và cơ hội được tạo ra từ các lợi thế của các quốc gia và các thị trường khắp thế giới có nghĩa là bạn có thể đặt tiền vào hầu như mọi thứ. Quả vậy, khi tôi nhìn vào giỏ đựng thức ăn do Mạng điện đem đến, tôi luôn nhớ lại một cảnh trong vở Guys and Dolls, khi Nathan Detroit muốn đặt tiền cho Sky Masterson về việc Mindy’s có bán được nhiều bánh phômai hơn bánh ngọt làm bằng trái cây tẩm đường hay không. Đoạn kịch diễn ra như sau:
Nathan Detroit: “Tôi đang chú ý lắng nghe ông đây. Ngay tức khắc, ông thử nói xem Mindy’s bán nhiều bánh phômai hơn hay bánh ngọt làm bằng trái cây tẩm đường hơn?”.
Sky nói rằng theo ý thích chủ quan của mình, thì ông ta đoán rằng Mindy’s bán nhiều bánh phômai hơn bánh ngọt làm bằng trái cây tẩm đường. Sau đây mới là sự trao đổi thú vị của việc Sky đặt bao nhiêu cho bánh phômai – với Nathan, kẻ đã kiểm tra trong bếp và biết chắc rằng bánh ngọt làm bằng trái cây tẩm đường được bán tốt hơn bánh phômai, và đang tìm cách dụ dỗ Sky đưa tiền cho mình. Đây, Sky Masterson là một người thích cá cược. Thông thường, anh ta sẽ đặt cọc vào bánh phômai nhanh chóng như một nhà buôn chứng khoán anh em của Salomon đặt cọc. Nhưng Sky cảm thấy có một sự sắp đặt. Nathan hăng máu đến mức anh ta đặt ngay 1000 USD. Vì thế Sky chưa vội lấy tiền đặt, mà đưa ra cho Nathan một số câu châm ngôn. “Nathan, để tôi kể cho anh một câu chuyện”. Ông nói “Cái hôm mà tôi rời khỏi nhà để sống tự lập, cha tôi đưa tôi ra một góc và nói. Con trai, cha xin lỗi con là cha không thể cho con được nhiều tiền. Nhưng vì không có chút đỉnh cho con làm lộ phí đi đường, nên cha định cho con một vài lời khuyên. Một ngày nào đó trên hành trình của con, một gã nào đó sẽ đưa cho con xem một cỗ bài mới còn gắn xi. Sau đó gã này sẽ rủ con cá xem hắn ta có thể làm cho con bài J bích nhảy ra khỏi cỗ bài và bắn lông vịt vào xe hơi của con. Tuy nhiên, con trai ạ, con đừng có đồng ý cá độ, bởi vì khi con đứng đó thì chắc chắn con sắp sửa thấy một chiếc xe đầy lông vịt”. Bây giờ thì, Nathan, tôi không cho rằng ông đã theo dõi những chiếc bánh phômai của Mindy….”
Nathan: “Sao tôi có thể làm được điều đó?”
Sky: “Dẫu sao” (khum khum tay che cà vạt của Nathan), “nếu ông thật sự mong chờ hành động, tôi sẽ cá với ông 1000 USD rằng ông không thể nào đoán được màu của chiếc cavat ông đang đeo đâu. Ông có muốn cá không?”.
Nathan: “Không cá”.
Sau đó, nhìn vào cà vạt của mình, Nathan kêu lên: “Chấm tròn! Cả thế giới này chẳng có ai ngoài Nathan Detroit có thể vứt đi một nghìn đô vì cái màu chấm tròn này!”
Vậy đấy, nếu Nathan và Sky sống trong thời buổi này có thể họ đã mua được trái phiếu dựa trên việc bán bánh phômai và bánh ngọt làm bằng trái cây tẩm đường tại cửa hàng của Mindy. Và có thể đã có một số phương tiện tài chính nhân tạo để họ mua thay vì cá độ, dù cho là họ bỏ tiền vào bánh phô mai hay bánh làm bằng trái cây tẩm đường hoặc là chấm tròn trên cà vạt. Bởi sự dân chủ hoá về tài chính, và sự bùng nổ của chứng khoán, hầu như mọi thứ ngày nay đều có thể chứng khoán hoá. Thậm chí bạn có thể phát hành chứng khoán cho chính mình và cho những tài năng mà chỉ bạn có, như ca sĩ David Bowie đã từng làm. Ông ta đã nâng tới 55 triệu USD tiền cổ phiếu Bowie năm 1997, dựa trên đặc quyền các dự án của mình. Tờ New York Times đã đưa tin này lên đầu trang.” Bạn cũng có thể được xếp hạng AAA”.
Bạn của tôi là Lesley Goldwasser, một nhà kinh doanh chứng khoán hàng đầu tại Phố Wall, là một chuyên gia về việc chứng khoán hoá các bộ phim chưa hoàn thành. Cô ta giải thích về hoạt động này như sau:”Giả định bạn là một công ty thế chấp nhà ở Minneapolis và bạn có 100 nhà thế chấp ở thị trường địa phương. Và các nhà thế chấp này được cấp kinh phí bởi một công ty thế chấp trị giá 100 triệu USD và họ được 1 triệu USD tiền lãi hàng tháng ngoài tiền gốc. Công ty thế chấp này có thể gói ghém tất cả các giấy tờ thế chấp lại với nhau và phát hành nó dưới dạng cổ phiếu dưới mệnh giá 1000 USD mỗi cổ phiếu. Lợi thế của công ty thế chấp này là họ có thể có ngay 100 triệu USD ngay lập tức mà không phải đợi đến khi những người thế chấp nhà trả đủ cho tiền thế chấp của họ sau 30 năm. Điều thuận lợi của những người giữ cổ phiếu là họ được trả cả gốc và lãi bằng tiền mặt hàng tháng, và mức lãi sẽ cao hơn mấy phần trăm so với lãi suất tiết kiệm mà thị trường tiền tệ có thể đem lại cho họ. Thêm vào đó, cổ phiếu được đảm bảo bằng nhà, và như thế có tới vài trăm cổ phiếu mỗi nhóm, thậm chí có cả một số cổ phiếu trống mặc định mà tất cả mọi người phải chi trả cho những cổ phiếu này luôn.Vậy thì, người ta tính rằng nếu có thể gói được cả nhà thế chấp, thì sao không thể gói ghém được phim Hollywood – thậm chí cả phim chưa làm xong. Cho rằng bạn là một hãng phim và bạn không có khoản tín dụng nào. Ngân hàng đầu tư của tôi sẽ nhóm khoảng 10 tập phim của bạn lại. Thậm chí chúng còn chưa được diễn. Sau đó chúng tôi sẽ phân tích số liệu về mức độ thực hiện của 10 bộ phim này, dựa trên cơ sở tiền lệ lịch sử. Một phim sẽ cực kỳ được ưa chuộng, một phim khác sẽ rất được ưa chuộng, 2 phim sẽ được ưa chuộng ít, hai phim sẽ thất bại và 4 phim khác sẽ thậm chí ít nhiều bị đổ vỡ. Trên cơ sở của sự phân tích khả năng đó, chúng tôi sẽ tính ra xem bạn sẽ kiếm ra được bao nhiêu tiền qua mỗi thời kỳ 5 năm. Hãy nói rằng các bộ phim sẽ mất 500 triệu $ kinh phí thực hiện và sẽ kiếm được 600 triệu $ doanh thu. Sau đó chúng tôi sẽ cho hãng phim của bạn 400 triệu $ với mức lãi suất tương đương với nó bằng dạng trái phiếu kho bạc 3 năm, cộng thêm 1 vài phần trăm nữa. Hãng phim của bạn chỉ phải kiếm thêm 100 triệu $ chi phí sản xuất. Sau đó chúng tôi sẽ lấy 400 triệu $ tiền vay cho công ty bạn để biến chúng thành cổ phiếu, với mệnh giá mỗi cổ phiếu là 1000 $, mà tôi hay bạn đều có thể mua. Lợi tức và tiền vốn của các cổ phiếu này sẽ được chi trả bởi hoá đơn mua phim khi bộ phim được trình chiếu. Presto, hãng phim của bạn, không có đồng vốn tín dụng nào và chỉ có một lượng vốn nhỏ, đã có tiền để làm phim với số vốn mà không thể nào có được từ ngân hàng, và bạn – nhà đầu tư mua một phần của nó và kiếm được một chút lợi tức cao hơn bạn có từ lãi suất ngân hàng. Đó chính là cách thức hoạt động của nó. Khi nào bạn làm việc, sản xuất hay thực hiện sản xuất, dòng chảy tiền tệ sẽ được dự báo bằng thống kê học trong một giai đoạn, sau đó chúng tôi có thể biến những việc đó thành chứng khoán.
Không có vấn đề gì cho dù là bán bánh phômai của Mindy, thế chấp nhà, khả năng nhận thẻ tín dụng, nợ khó đòi, vốn vay tự động, vốn vay thương mại, sự kiện Titanic, nợ tập đoàn của người Brazil, hoá đơn của chính phủ Leban, tài chính xe hơi của General Motors hay dòng thu nhập của ngôi sao nhạc rốc David Bowie. Sự điều phối vốn càng chảy nhiều giữa các quốc gia, thì người ta càng đưa ra nhiều thứ để bán dưới dạng cổ phiếu, trái phiếu hay những phát sinh khác.Xu hướng chứng khoán hoá mọi thứ đã “ về cơ bản làm thay đổi đặc điểm của thị trường tín dụng”,nhà kinh tế kỳ cựu của Phố Wall là Henry Kanfman nói. Dễ dàng thấy được là tại sao. Trong quá khứ, thế chấp nhà của cha mẹ bạn, vay xe hơi, nợ thẻ tín dụng, bảo hiểm nhân thọ hay thậm chí là vốn vay cho chính phủ Brazil từ ngân hàng của cha mẹ bạn không bao giờ được mua bán trên một thị trường mở. Chúng được đưa vào các sổ sách của ngân hàng của cha mẹ bạn hay cá công ty bảo hiểm với giá trị gốc, và chúng thường không được lưu trữ trong các tổ chức nào khác dưới dạng tài sản cho đến khi chúng đáo hạn thanh toán. Nhưng đến những năm 1980, mọi sự xoay chuyển và tất cả chúng đều được chứng khoán hoá, gói ghém lại với nhau và được bán dưới dạng cổ phiếu cho bạn , cho tôi và cho bà dì Bev của tôi, chúng có thể được buôn bán, và giá cả của chúng biến động hàng ngày trên thị trường – tuỳ thuộc vào cách thức thể hiện của các chứng khoán, vào các điều kiện chung của thị trường và tuỳ thuộc vào tỉ giá của lãi suất so sánh với các tài sản khác. Hiệu quả ròng, theo Kaufman, là sự chứng khoán hoá đã mở ra nguồn tài sản thực sự tới hàng ngàn tỉ đôla – thứ mà trước đó chưa bao giờ được mua bán hoặc trước đó có mơ cũng không ai nghĩ là có thể biến được thành chứng khoán-“ là sự thay đổi mạnh mẽ ghê gớm của trạng thái thị trường”. Tất cả những điều đó đã được bổ sung một cách hợp lý và đa dạng vào thị trường – tạo cho Mạng điện thêm rất nhiều thứ hơn trước đây – và đã bổ sung vào đó một yếu tố biến động về các tài sản chưa từng được đem ra trao đổi buôn bán trước đây.
Những người có thể diễn tả tốt nhất cho bạn về điều này chính là một số người đứng đầu trong Mạng điện. Họ nhớ rõ về những gì đã diễn ra trong thời kỳ của những ngày bế quan toả cảng của thời Chiến tranh lạnh. Leon Cooperman, cựu giám đốc điều nghiên của Goldman Sachs, và nay là một nhà quản lý bảo vệ vốn cho chính hãng của ông ta, Omega Advisors, nhấn mạnh với tôi năm 1998 rằng:”Trong suốt cả sự nghiệp của tôi tại Goldman Sachs – từ 1967 đến 1991 – tôi chẳng bao giờ có một chứng khoáng nước ngoài hay thị trường phát triển ở nước ngoài. Bây giờ tôi có hàng trăm triệu đôla rải rác khắp Nga, Braxin, Argentina và Chile, và tôi luôn luôn phải lo lắng về tỉ giá giữa đồng yen nhật và dolla Mỹ. Hàng đêm, trước khi lên giường đi ngủ tôi luôn hỏi tỉ giá giữa dolla và yen, và theo dõi hoạt động của chỉ số Nikkei, Hangseng. Chúng tôi đặt tiền trên tất cả các thị trường đó. Ngay lúc này ông Paul đang đứng đằng kia, để theo dõi đồng dollar Canada” ( ông ta chỉ vào một trong các thương gia của ông ta , người đang chăm chú vào máy tính cầm tay để theo dõi các mức giá thực của tất cả các chứng khoán chủ yếu và chỉ số chứng khoán)”,Chúng tôi đặt tiền ở khắp nơi. Tôi chẳng phải lo lắng về bất cứ điều gì nếu là hai mươi năm trước đây. Bây giờ tôi phải lo lắng về tất cả những điều đó”.
Sau đó Cooperman lấy ra một bản của tạp chí Phố Wall ngày hôm đó và bắt đầu đọc ra các khoản đặt khác nhau mà ông ta có thể làm:” Hãy xem đây này… Dollar Châu Âu, trái phiếu kho bạc Mỹ, Bảng Anh, đậu tương, dầu lửa, trái khoán công ty, trái khoán trực tiếp…” Khi tôi đứng lên để ra ngoài lúc sau, ông ta vẫn đang chăm chú đọc danh sách.

Sự đa dạng của các công cụ đầu tư và các cơ hội là thứ trời cho đối với các nước đang phát triển, các nước phát triển và các công ty đang phát triển.Nó cho phép một số nước hay công ty trong đó tăng trưởng với tốc độ chưa từng tưởng tượng được trước đây. Tờ The Economist một lần đã quan sát: “Các nước nghèo, với nhu cầu vốn đầu tư lớn, không còn bị thui chột vì thiếu vốn nữa. Những người tiết kiệm không còn hạn chế trong thị trường của họ nữa, mà giờ đây họ có thể tìm kiếm cơ hội đầu tư có thể đem lại lãi suất cao trên khắp thế giới” (25, tháng 10 năm 1997). Ngày nay, mỗi gia đình có tiền dư ở Mỹ đều đòi hỏi có ít nhất một lựa chọn đầu tư ở “thị trường mới” bên ngoài.


Khi bạn có rất nhiều sản phẩm, với rất nhiều thông tin luôn có sẵn với một tốc độ cao như vậy, khả năng có được một chút cạnh tranh và nắm bắt cơ hội trước những người khác của bạn trở nên ngày càng nhỏ hơn. Bởi thế các nhà đầu tư phải làm tất cả nhằm tìm ra một chút lợi thế để có thể tiến quân trên khắp thị trường.
Khi tôi gia nhập Goldman Sachs năm 1997, “Cooperman nhắc lại.” Tôi đứng đầu việc nghiên cứu và tôi mướn nhà phân tích. Những ngày đó, một nhà phân tích điển hình có thể theo dõi 75 công ty và có thể tới sáu nền công nghiệp khác nhau. Gần đây tôi có dịp nói chuyện với một nhà phân tích mà tôi đã thuê lại từ hồi đó và ông ta nói với tôi rằng bây giờ ông ta đã làm việc quá sức bởi ông ta phải theo dõi 12 công ty. Tôi chỉ cười. Chỉ có 12 công ty thôi ư? Nhưng bây giờ việc phải nhìn vào 12 công ty này một cách sâu sắc hơn nhiều nhằm để có được chút ưu thế đã chiếm trọn thời gian làm việc của ông ta. Với số liệu về kinh tế cũng tương tự. (Trong quá khứ) khi chính phủ đưa ra con số những người thất nghiệp bất kỳ ai đều chú ý xem tỉ lệ thất nghiệp là bao nhiêu. Sau đó họ bắt đầu nhìn xuống bên dưới con số chung chung đó ở những con số về bảng lương – xem tổng lương tăng hay giảm? – bởi vì điều đó có thể biểu thị điều gì đó (chắc chắn với bạn là như vậy). Sau đó họ bắt đầu nhìn vào cấu thành của những số liệu bảng lương. Người nào tăng lương, người nào giảm lương và điều đó nói lên cái gì đối với bạn? Tổng khối lượng công việc mà bạn phải làm để có chút cơ hội kiếm ra tiền hiện nay lớn hơn rất nhiều so với một loạt những công việc kể trên.
Tôi có biết một nhà thương mại về bảo bọc vốn , ông ta đã bỏ ra hàng giờ để nghiền ngẫm về dự báo thời tiết. Dự báo thời tiết ư! Ông ta giải thích với tôi:”ý định là để tìm ra những xu hướng bất thường và cách thức chúng ảnh hưởng đến các số liệu kinh tế. Chẳng hạn, có một sự thực hiển nhiên là việc chúng ta không có mùa đông trong năm 1998 có thể cho chúng ta một nền kinh tế có vẻ mạnh mẽ hơn là bình thường, vì thế tôi có thể tìm cách sử dụng kiến thức này để hoàn toàn cá cược đối với những điều xảy ra với tỉ suất lợi nhuận. Hoặc dựa trên sự thực là chúng ta gặp phải một trận mưa lụt khủng khiếp ở Bờ biển Phía tây trong vòng chính xác là một tuần khi chính phủ thu thập các số liệu kinh tế trên những thống kê chính, tỉ dụ như chỉ số giá cả tiêu dùng. Khi các số liệu kinh tế này tương đối đủ, một vài trận mưa lớn đúng lúc tại một bang chính, như Caliphornia, có thể làm cho các số liệu thống kê khác nhau.Như vậy tôi có thể nói:”Này, cổ phiếu của Home Depot, tổ chức bán tất cả các sản phẩm dùng để sửa chữa nhà, có thể kiếm lời nhờ mưa to và bão táp đấy”. Hay tôi có thể thấy là khi xảy ra bão tuyết lớn , đúng lúc chính phủ đưa ra con số thất nghiệp. Và điều đó có thể dẫn tôi tới kết luận rằng thực sự có một tia sáng loé lên giữa các con số đó. Có thể mọi người đang mong đợi có thêm 250.000 việc làm phi nông nghiệp, nhưng do lý do thời tiết, con số này thực sự chỉ là 150.000 việc làm mới, từ đó có ý kiến cho rằng nền kinh tế có thể đang chậm lại và yếu hơn so với những gì người ta đã nghĩ, nhưng trên thực tế không phải như vậy, bởi vì con số đó bị ảnh hưởng bởi sự bất thường của thời tiết. Nhưng bởi vì các con số được đưa ra theo cách thức mà bạn biết rằng mọi người có thể kết luận rằng nền kinh tế có thể chậm lại và mức lãi suất có thể thấp xuống, và như vậy đầu tư chứng khoán là tốt. Vì thế bạn có thể tăng số cổ phiếu tuỳ theo con số thất nghiệp – bằng cách dựa vào dự báo thời tiết-tăng lượng cổ phiếu lên khi con số thất nghiệp cao hơn dự kiến, và bán cổ phiếu ra nhanh chóng sau đó trước khi con số phục hồi vào tháng sau, bởi vì điều đó sẽ chỉ ra rằng con số của tháng trước chỉ là do sự bất thường của thời tiết. Đó chính là một cơ hội để kiếm vài đôla từ việc chỉ dựa trên dự báo thời tiết. Bạn có thể dùng thời tiết theo cách đó để đầu cơ vào tương lai của dầu, khí đốt hay lãi suất, điện năng, khí ga tự nhiên, chỉ số giá tiêu dùng, đậu, ga, đồng, vàng, bạc,…”
Nhiều thị trường, nhiều thông tin, thì có ít lợi thế. Vì thế khi tất cả mọi việc khác đều thất bại, đừng có gọi người môi giới chứng khoán vội, mà hãy hoỉ nhà dự báo thời tiết.
Để kiếm tiền trong những loại thị trường này, những con bò sừng ngắn không chỉ cần chút ưu thế đó; mà họ cũng cần đặt cá lớn hơn lên đỉnh đầu. Tưởng tượng xem một tỷ đôla chất đống lên đầu và bạn có ý kiến đúng. Các nhà quản lý vốn thường làm điều đó bằng cách thuê các sản phẩm kỳ lạ của thương mại - đổi chác,dự báo,xúc tiến, lựa chọn, phát sinh và chỉ số – và sau đó bẩy chúng lên bằng cách vay thêm số tiền thậm chí còn cao hơn số tiền mà các nhà đầu tư đưa cho họ nhằm mở rộng mỗi khoản mà họ đã đặt cược. Điều đó góp phần vào sự tăng vọt của khối lượng giao dịch tạo ra mỗi ngày trên toàn thế giới. ở cương vị là nhà quản lý vốn, khi bạn thắng, bạn thắng rất lớn, và khi bạn thua, bạn cũng thua rất lớn. Đó chính là lý do tại sao những năm gần đây chúng ta đã thấy các nhà môi giới (Ngân hàng Barings là ví dụ điển hình nhất) bị hạ bệ bởi việc đặt cá của một nhà môi giới chứng khoán sử dụng đòn bẩy. Đó cũng là sự phóng đại của cú quẫy đuôi của con Khủng long bạo chúa. Một người bạn của tôi ở một Ngân hàng đầu tư chính của Mỹ nói với tôi rằng một khách hàng của ngân hàng có vốn trong tay 200 triệu đôla vốn cơ bản. Bằng phép mầu của đòn bẩy, vốn này đã tăng lên 900 triệu đôla bằng cổ phiếu Nga và 5 tỉ đôla cổ phiếu Sallie Mae (Là những cổ phiếu tạo ra bằng cách nhóm lại các khoản vay của sinh viên Mỹ). Khi Nga khủng hoảng vào tháng 8 năm 1998, nguồn vốn này đã mất đi tất cả ở Nga. Vậy điều gì đã diễn ra ? Họ đột nhiên bán đi một tỉ lệ rất lớn của cổ phiếu vay sinh viên Mỹ để bù đắp thua lỗ ở Nga, làm cho thị trường cổ phiếu vốn vay sinh viên Mỹ lập tức đổ nhào và làm phá huỷ một vài vị trí của bạn tôi trong thị trường đó, trong khi chẳng làm được điều gì ở Nga.
Giỏ đựng thức ăn của bầy không chỉ đa dạng hơn, mà bản thân bầy đàn cũng vậy, đặc biệt là với bò sừng ngắn. Như Kaufman chỉ rõ: “Sức nặng tương đối của các ngân hàng thương mại truyền thống, tiết kiệm và vốn vay, và các công ty bảo hiểm đã bị mất tín nhiệm. Thay vào đó, một loại thành viên tham gia mới mang tính tổ chức đã dành lấy vị trí đứng đầu. Các tổ chức này khác biệt bởi tầm quan trọng của nó trong hoạt động đầu tư ngắn hạn, việc sử dụng mạnh đòn bẩy, và khả năng tham gia và rút khỏi thị trường, dù là cổ phần không có lãi cố định, trái khoán, tiền tệ hay hàng hoá, ở bất cứ nơi đâu mà họ cho rằng lãi suất là cao nhất. Điển hình nhất cho nhóm tham gia mới này là thứ được gọi là sự bảo bọc vốn, nó có thể tập hợp được lượng vốn tiền mặt lớn từ các cá nhân và các tổ chức giàu có, sau đó khuếch đại khoản vốn chung này bằng cách vay ngân hàng để đặt vào những nơi rủi ro cao và lợi nhuận cao về tiền tệ, chứng khoán và trái khoán khắp trên thế giới. Nhưng theo những gì xảy ra trong những năm gần đây, Kaufman nhấn mạnh, là nhiều ngân hàng lớn, hãng môi giới chứng khoán, ngân hàng đầu tư, công ty bảo hiểm, phòng ngân khố tập đoàn của các công ty đa quốc gia chủ yếu và thậm chí là phòng thương mại của các ngân hàng trung ương chủ yếu trên thế giới đã cảm thâý sự cần thiết phải thiết lập các hoạt động thương mại mang tính chất bảo bọc vốn cho riêng mình. Không hiếm các ngân hàng đầu tư lớn trở thành những người buôn chứng khoán bằng các hoạt động thương mại về bảo bọc vốn hay bắt chước các hoạt động bảo bọc vốn với các hoạt động thương mại riêng của họ.
Dĩ nhiên, sự ngăn chặn càng giảm xuống, thì càng có thêm nhiều người bắt đầu lang thang vào các khu vực mà họ không biết chút gì về khu vực đó. Tưởng tượng rằng nó hoạt động như sau: Ngân hàng cho vay và tiết kiệm Nông dân Thái nhận được lời kêu gọi từ văn phòng Bangkok của Ngân hàng đầu tư First Global, có trụ sở tại đảo Cayman, và họ nói: “Này, các anh rất nên làm trái khoán Nga. Họ đang trả 20% đấy, và thậm chí nếu đồng rúp giảm giá nhiều, thì các anh vẫn có thể gặp may”. Bất thình lình, ngân hàng Tiết kiệm và cho vay của Nông dân Thái tham gia tới 20 triệu USD vào trái khoán Nga, và khi những trái khoán này được mua đủ, thì một ngân hàng được thuê để tạo vốn vay cho những người nông dân Thái bị phá sản. Cả thế giới đã bất ngờ và ngạc nhiên với việc có rất nhiều ngân hàng của Hàn quốc đã giữ trái khoán Nga khi Nga bắt đầu suy sụp kinh tế năm 1998. Khi tín dụng trở nên dễ có xu hướng tất yếu xảy ra sẽ là: “gã khờ ở bên rìa”, là người không bao giờ có tiền trong những khi suy thoái hay thận trọng, và có thể kiếm tiền từ các nhà đầu tư và các ngân hàng, và đặt tiền theo các tay chơi lớn. Những gã khờ ngoài lề này thật sự có thể phóng đại sự ảnh hưởng trong thị trường thế giới.
Thêm vào đó, với việc Siêu thị trường khiến cho đầu tư toàn cầu nhanh và dễ như thế, ngày nay bạn có thể làm các công việc đó từ máy vi tính ở nhà, sử dụng một số miền môi giới kì diệu trên Internet. Bởi vì việc đầu tư toàn cầu trở nên dễ dàng và khả thi hơn, nó khiến người ta bị ru ngủ với ý nghĩ rằng tất cả các thị trường trên thế giới đều hoạt động như Phố Wall. Như Phó tổng thư ký Kho bạc Hoakỳ, ông Larry Summers đã nói: “Nó cũng như là khi bạn xây xong các đường xa lộ tốt hơn, thì người ta sẽ có xu hướng chạy xe nhanh hơn. Và thực sự có thêm nhiều người hơn gặp tai nạn xe hơi trên các con đường xa lộ mới này, bởi vì họ mắc lỗi khi nhận định tốc độ lái xe của họ là bao nhiêu, và họ gặp tai nạn cũng nhanh hơn.
Vì vậy Ngân hàng đầu tư First Global kêu gọi ngân hàng Cho vay và Tiết kiệm của Nông dân Thái: “Ông thực sự nên đầu tư vào trái khoán Thổ nhĩ kỳ. Ông có thể phát tài ngay bây giờ đấy”. Ngân hàng Thái trả lời, “Trái khoán Thổ nhĩ kỳ trả tới 25%, phải không? Tôi không biết là ở Thổ nhĩ kì có thị trường chứng khoán. Chắc chắn. Tôi sẽ làm vài triệu, nếu ông nói như vậy.” Nhưng đây mới là khó khăn. Khi người ta nghe “thị trường chứng khoán Thổ nhĩ kì”, họ nghĩ” ồ, Phố Wall có thị trường chứng khoán, Frankfurt có thị trường chứng khoán, Tokyo có thị trường chứng khoán và bây giờ Thổ nhĩ kỳ có thị trường chứng khoán. Tuyệt vời quá”. Nhưng trong khi đó thị trường chứng khoán Thổ nhĩ kì có thể chỉ quàng quạc như một thị trường, hoạt động và ngó trông giống một thị trường, nó chẳng có gì giống được như thị trường chứng khoán Phố Wall. Và bạn phát hiện ra điều đó khi trái khoán Thổ nhĩ kì của bạn xuống giá và bạn muốn bán đi. Đó cũng là khi bạn phát hiện ra rằng thị trường Thổ nhĩ kì rất nhỏ đến mức khi chỉ có một vài người tham gia muốn bán chứng khoán, chẳng có người mua, nên không có khả năng thanh toán và do đó không có lối thoát. Như Kaufman đã nói, toàn cầu hoá các thị trường tạo ra ảo giác là tất cả các thị trường “đều hiệu quả, có khả năng thanh toán, và cân đối”, là mỗi thị trường đều có thông tin hoàn hảo và minh bạch. Còn khuya 䁭င ﴁḸ. Hãy nghĩ về điều này: “Tổng giá trị của các cổ phiếu Microsoft ngày nay là 380 tỉ USD. Như thế riêng chứng khoán của Mỹ đã giá trị hơn tất cả các chứng khoán của các thị trường chứng khoán đang phát triển trên khắp thế giới tập hợp lại với nhau.
Ngày nay, không chỉ có nhiều các “ông lớn” tham gia vào cuộc chơi, mà nhiều “ông nhỏ” cũng tham gia. Năm 1980, 4,6 triệu hộ gia đình Mỹ giữ cổ phần vốn góp. Ngày nay, theo Viện Đầu tư Công ty, trên 60 triệu người Mỹ trong 37 triệu hộ gia đình đầu tư vào vốn góp, kể cả trực tiếp hay qua chương trình trợ cấp lương hưu. Tài sản vốn góp của chương trình hưu trí, như IRA, tăng từ 412 tỉ đôla năm 1992 tới 1.600 tỉ đôla năm 1997. Với các tài sản vốn góp này, khoảng 10% được đầu tư vào chứng khoán toàn cầu. Lần đầu tiên trong lịch sử Mỹ cả Joe Six-pack và tỉ phú Bob cùng theo dõi CNBC để xem cổ phần của họ trên thị trường. Quả vậy, trong một buổi quảng cáo của Charles Schwab năm 1998, hãng môi giới chứng khoán chiết khấu, có chiếu một cặp vợ chồng trung lưu, Marion và Rick, đang ngồi trên đivăng và nói về kỳ nghỉ hè.
Marion: “Khi chúng tôi đi du lịch dọc trên đất nước và dừng chân tại một nơi, ở đó có Kênh giao dịch. Chúng tôi bắt đầu theo dõi thị trường đang sụt giảm và chúng tôi nói rằng chúng tôi muốn mua một ít chứng khoán, và ngay trên đường, chúng tôi gọi cho…”

Rick tiếp lời: “Gọi cho Schwab bởi vì chúng tôi không có modem kết nối trong xe, nên chúng tôi không giao dịch qua mạng được. Chúng tôi ở đâu?”

Marion: “Utah”.

Rick: “Utah?”

Marion: “Chúng tôi đã ở Utah”

Rick: “Nói chuyện với Schwab bằng điện thoại di động”

Marion: “Thử xem xem có được không…”

Rick: “Mua chứng khoán. Và thật là vui vẻ. Chúng tôi đã mua được… và sau đó chúng tôi chui vào xe, phóng đi tiếp”.

Marion: “Và những thương vụ đó đã có kết quả tốt”.

Rich và Marion, hoan ngênh Mạng điện. Tôi rất hài lòng với kết quả của họ, nhưng sự thật là sự gia tăng của các công cụ đầu tư đã ru ngủ rất nhiều người như Rick và Marion vào các thị trường mà họ không hề có kinh nghiệm. Tôi không thể chứng minh, nhưng tôi có thể đoán được rằng trước đây trong lịch sử chưa bao giờ có nhiều người đầu tư nhiều tiền vào nhiều nơi mà họ không biết được cả vị trí trên bản đồ. Như Leon Cooperman đã chỉ rõ: “Năm năm trước, người ta thường dùng tiền tiết kiệm của mình để mua Trái phiếu kho bạc, để chắc chắn rằng không bị mất thu nhập họ ra mua trái khoán. Và với người mua trái khoán, bởi vì họ sẵn sàng nhận thêm chút rủi ro để có thêm chút lợi nhuận, nên họ ra nước ngoài để mua trái khoán của các thị trường đang phát triển, từ những nơi như Nga hay Brazil, và người thường mua trái khoán của các thị trường đang phát triển bây giờ đã đi mua chứng khoán của các thị trường đang phát triển. Điều đã xảy ra và tiếp tục xảy ra, là một số người bước chân lên bậc thang rủi ro sẽ mất rất nhiều tiền và sau đó họ sẽ chùn lại.


Sự hoà nhập toàn cầu đã nhằm vào giáo dục. Nhờ có toàn cầu hoá, tất cả chúng ta đều biết về nhau hơn trước, nhưng chúng ta vẫn chưa biết nhiều về nhau. Điều đáng lo ngại là sự đa dạng của những người tham gia Mạng điện rộng lớn đến mức không chỉ có ông nha sĩ ở New Jersey không biết gì về những gì đang diễn ra, mà cả một số người hoạt động ở thị trường vốn đang phát triển quy mô lớn cũng thế. Trích dẫn thú vị của tôi nói về một nhà quản lý bảo bọc vốn không biết rõ danh tinh , thường được gọi là Moises Naim, chủ bút của tạp chí Chính sách Đối ngoại, sau cuộc khủng hoảng nợ năm 1995 ở Mehico: “Chúng ta đã đến Mỹ Latin mà không hề biết gì về nơi này. Giờ đây khi chúng ta rời khỏi nó chúng ta cũng không biết gì về nó”.

Trong khi chúng ta vẫn đang tiếp tục chủ đề về sự đa dạng của Mạng điện, có một điều quan trọng chúng ta cần tâm niệm – Mạng điện không phải là một lực lượng ngoại sinh. Nó không chỉ hợp thành bởi các nguồn vốn tiền tệ từ bên ngoài, các nhà đầu tư Internet từ nước ngoài và các Siêu thị trường xa xôi. Nó còn được tạo ra do chính địa phương của các nước mở cửa để tham gia mạng điện. Điều tạo ra sức mạnh cho Mạng điện thực sự không phải là khi sự điều khiển vốn ở một nước khiến cho người nước ngoài có thể dễ dàng thâm nhập vào và mua bán tiền tệ, chứng khoán và trái phiếu. Sự thật là phía địa phương dễ dàng có thể ra ngoài. Một bí mật lớn nhất chưa được nói đến của Mạng điện là tất cả sự rối loạn không bắt đầu do sự bảo bọc vốn của Phố Wall hay ngân hàng lớn ở Frankfurt. Mà chúng bắt đầu bởi nhà ngân hàng địa phương, nhà tài chính địa phương hay nhà quản lý tiền tệ địa phương di chuyển tiền của họ ra khỏi đất nước bằng cách chuyển đổi tiền nội tệ ra đồng đôla hay đặt cá (trong thời gian ngắn) chính đồng tiền của nước mình tại thị trường nước ngoài. Nghiên cứu năm 1998 của IMF” Bảo bọc vốn và Sự vận động của thị trường tài chính” đưa ra các phân tích thận trọng về cuộc khủng hoảng đồng Peso năm 1994-95 đã cho thấy rằng”các cư dân địa phương và các nhà đầu tư không từ quốc tế” đã đóng vai trò quan trọng trong cuộc khủng hoảng. Trong một thế giới của thị trường tài chính, IMF kết luận như sau: Các nhà đầu tư nước ngoài quản lý nhiều chương trình quốc tế đa dạng khác nhau có thể thấy là rất khó giữ được sự bình đẳng giữa hàng trăm quốc gia. Thị trường phát triển càng nhỏ, càng ít lợi ích cho các nhà đầu tư lớn tham gia. Bởi vậy, các cư dân trong nước với lợi thế tương đối về thâm nhập và xử lý các thông tin liên quan với thị trường thường là là người đầu tiên tạo lập vị trí chống lại đồng tiền cố định. Và sự tái điều chỉnh của thị trường tài chính trong nước và các giao dịch tài chính quốc tế, bị ngăn cấm hoạt động trong một thời gian dài bởi các cư dân địa phương, càng tạo điều kiện dễ dàng hơn cho họ.Nói một cách khác,đó là các nhà tài chính Mehico, các nhà đầu cơ địa phương Indonesia, các nhà ngân hàng Thái chính là những người khởi đầu cho sự rối loạn của đồng nội tệ của họ, các chứng khoán và trái khoán của họ – cùng với toàn bộ Mạng điện có liên quan. Và dĩ nhiên điều đó là có ý nghĩa, bởi vì người địa phương hầu hết luôn được thông báo tốt hơn thông qua gia đình, bạn bè và các quan hệ kinh doanh về những gì thực sự sắp diễn ra trong nước của họ và do đó họ là những người đầu tiên di chuyển đến những nơi an toàn. Và ngày nay họ có thể làm được điều đó một cách dễ dàng – không cần phải buôn lậu tiền ra nước ngoài hay nhờ bạn bè mở tài khoản ngân hàng nước ngoài cho họ, như các trường hợp liên quan đến sự điều khiển vốn xảy ra trong quá khứ.


Richard Medley, nhà chính trị và là nhà phân tích rủi ro kinh doanh cho nhiều ngân hàng quốc tế và bảo trợ vốn, nói cho tôi rằng ông ta bắt đầu cảnh báo cho khách hàng của mình về khả năng su thoái thị trường và tiền tệ Châu á khoảng 5 tháng trước khi nó thực sự diễn ra trong năm 1997, không phải bởi vì ông là một thiên tài mà bởi vì ông đã nghe ngóng diễn biến của mạng địa phương:”Điều đầu tiên tôi kiếm”, ông giải thích”là khi các tổ chức tài chính địa phương cần vốn vay nước ngoài thay vì tiền địa phương của họ. Nếu một ngân hàng Thái không cho nhà kinh doanh Thái vay đồng Baht, mà thay vào đó lại cho vay bằng đồng dola hoặc đồng yên, điều đó có nghĩa là ông ta biết có vấn đề xảy ra với đồng tiền của Thái và nó có thể sẽ không còn giữ được giá trị. Bạn phải dựa vào loại bằng chứng mang tính giai thoại này, bởi vì ở nhiều nước các số liệu kinh tế đều chậm pha.Trong các nền kinh tế cá thể hoá cao, như các nước Châu á, tôi luôn cho rằng người địa phương biết rõ hơn tôi”.
Chính phủ Trung quốc đã không tỏ ý sẵn sàng hoàn toàn biến đồng tiền của họ thành tiền tệ 100% chuyển đổi, như những nước láng giềng của họ đã từng làm, không chỉ là bởi vì họ sợ rằng họ không thể kiểm soát được đầu tư từ nước ngoài vào, mà còn là vì họ lo sợ không thể kiểm soát được tiền chuyển ra nước ngoài của công dân Trung quốc. Họ có lý do đúng:đã có sự tồn tại của một chợ đen đầu cơ nhân dân tệ tại Trung quốc. Một phóng viên điện báo tài chính Mỹ ở Thượng hải đã kể cho tôi nghe về một cuộc đàm thoại giữa ông và một người bạn Trung quốc, ông này đã phàn nàn về “âm mưu” của các chủ ngân hàng Phương Tây và các nhà bảo hộ vốn về việc bán tiền ra Thái Lan, Malaysia, Nam Triều Tiên và Indonesia trong cuộc khủng hoảng kinh tế 1997-1998 ở Đông nam á.
“Sao họ lại làm vậy với chúng tôi?” nhà kinh doanh Trung Quốc hỏi nhà báo Mỹ.
“Hãy nói cho tôi xem” –nhà báo Mỹ trả lời,”Các ông có bán Nhân dân tệ để mua Đôla Mỹ sau đó không?”

“Đúng, tôi có”, nhà kinh doanh Trung quốc thừa nhận. “Tôi đã có một chút lo ngại về tình hình lúc đó”.



Hãy nhớ: Khi Mạng điện bắt đầu rối loạn, kẻ nổi loạn đầu tiên luôn luôn là những người ở địa phương.
Mạng điện không chỉ to lớn và đa dạng hơn nhiều so với trước đây mà nó còn nhanh hơn rất nhiều. Joseph Sassoon, một đối tác của văn phòng Goldman Sachs’s London, đã tham gia trở lại vào Mạng điện năm 1982. “ ở London năm 1982, bởi vì chúng tôi sớm hơn New York 5 hay 6 tiếng theo múi giờ, nên chúng tôi thường không thể biết được bao giờ thị trường DowJohn đóng cửa ở New York cho đến tận sáng hôm sau” – một lần ông ta nói với tôi như vậy.” Một số người có máy Quotron, nhưng chỉ có vậy. Khi đó, các nhân viên của Goldman Sachs quả là thông minh bởi vì một số kẻ ở Văn phòng New York một hôm đã nhận ra rằng, họ có thể thuê một thằng nhỏ đến văn phòng vào 3 giờ 30 sáng (giờ New York). đứa trẻ có thể lấy 1 bản sao của 2 cột chủ chốt của tạp chí Phố Wall là Lắng nghe trên phố và Theo sát thị trường - các cột hướng dẫn kinh doanh chứng khoán thường xuyên thay đổi thị trường – sau đó, gửi ngay thông tin đến London. Điều đó khiến chúng tôi có 4 giờ làm việc nhanh trước tất cả các hãng môi giới chứng khoán London. Vì thế, chúng tôi có thể chuyển các cổ phiếu cho khách hàng của chúng tôi mà đã được chào hàng ở New York trước khi các đối thủ cạnh tranh của chúng tôi nắm được thông tin, bởi vì họ vẫn đang đợi cho đến khi các văn phòng ở New York mở cửa trước khi có tờ tạp chí. Điều đó khiến họ mất một khoảng thời gian để lọc ra những gì họ định làm. ấy là năm 1982 chứ bây giờ mà tôi nói vơi mọi người quanh văn phòng về điều đó, họ sẽ nhìn tôi như thể tôi đang kể chuyện về Bố già cho họ.
Không có gì khó hiểu. Tản bộ quanh 1 văn phòng tín dụng ở New York ngày hôm nay, bạn sẽ they người ta tay mang những màn hình theo dõi thị trường theo khi đi bất kỳ đâu, chiếc máy có thể kiểm tra mọi thị trường, mọi cổ phiếu hay trái phiếu vào thời gian thực tế, nên họ có thể kết nối, thậm chí khi họ đang ở trong bồn tắm hay ở nhà một mình. Các vòng quay ngày nay trơn tru đến mức mà các số lượng khổng lồ của cái mà nhà kinh tế học David Halle gọi là “vốn gipsy” có thể di chuyển vòng quanh thế giới để khai thác cơ hội mua bán ở bất kỳ nơi nào, với chi phí giao dịch thực tế gần như bằng không, chi phí dịch chuyển gần như bằng không còn tốc độ là gần như ngay lập tức. Trạng thái của hoạt động này có thể được tổng kết bằng một dòng quảng cáo mà Credit Sussie/ First Boston bắt đầu cho hoạt động năm 1998 để giới thiệu về dịch vụ của họ, gọi là dịch vụ siêu cấp, cung cấp khả năng xử lý nhanh nhất cho bất cứ thương vụ nào tại các cơ quan hối đoái trên khắp thế giới. Quảng cáo nói: “Giao dịch siêu cấp: Mọi thị trường, mọi lúc, mọi nơi”.
Nhân tố tốc độ này có thể tốt và cũng có thể là không tốt. Nếu như Mạng điện xâm nhập vào con đường của bạn, nó có thể chỉ trong chốc lát trot hàng tỷ, hàng tỷ đô la vào thị trường cổ phiếu và trái phiếu của đất nước bạn cũng như rót trực tiếp vào các công xưởng và nhà máy. Đó là lý do tại sao càng ngày càng có nhiều quốc gia quan tâm đến bất kỳ bước đi nào để nối vào Mạng điện. Nhưng khi vì lý do kinh tế, chính trị hay xã hội mà thị trường ở một nước trở nên không ổn định hay là yếu đi, Mạng điện có thể biến đổi những thứ không tốt nhưng đáng nhẽ ra có giới hạn của thị trường thành ra tồi tệ và cường điệu hơn, và nó cũng có thể lan truyền sự bất ổn định nhanh hơn giữa các thị trường, và từ thị trường tồi tệ sang thị trường tốt.
Như Alan Greenspan đã từng phát biểu trong bài diễn văn, việc toàn cầu hoá tài chính rất giống nhau (nó thúc đẩy sự phát triển mạnh mẽ của dòng chảy vốn khu vực tư nhân, nó cũng chứng tỏ rằng những cải tiến đầy ý nghĩa về vốn trở thành những món đầu tư ngớ ngẩn). Chủ tịch Quỹ dự trữ Liên bang bổ sung thêm: “Ai mà có thể tưởng tượng rằng mức độ thua lỗ (1 tỷ đô) của chỉ một thương nhân sử dụng các công nghệ hiện đại mà có thể dẫn đến sự diệt vong của Baring năm 1995 đã kết thúc trên giấy tờ môi trường thương mại của các thập niên trước đây. Rõ ràng, năng suất của chúng ta trong việc tạo ra thua lỗ đã cải tiến về lượng trong những năm gần đầy.” Hay như Bộ trưởng Bộ Kinh tế Ai Cập, ông Yousef Boutros-Ghali từng nói, “Ngày xưa, anh hoảng loạn vì xung quanh anh có một trăm nhà băng, còn ngày nay, anh hoảng loạn ở bất kỳ đâu. sự hoảng loạn đã trở thành dân chủ hoá.”
Chỉ có một điều tuyệt vời đọng lại. Cái gì đến nhanh thì đi cũng nhanh. Khi các điều rắc rối có thể đến nhanh hơn thì các giải pháp cho chúng cũng nhanh chóng - cho đất nước bạn làm những điều đúng. Khi mọi thứ tăng tốc, thế giới sẽ có một ký ức ngắn hơn. Năm 1995 là những người chủ nợ khó tính ở Mexico nhưng năm 1998 lại là người tình của các nhà đầu tư quốc tế. Ai còn nhớ năm 1995?

Каталог: upload
upload -> -
upload -> 1. Most doctors and nurses have to work on a once or twice a week at the hospital
upload -> TrầnTrang EnglishTheory Phonetics
upload -> BỘ khoa học và CÔng nghệ TÀi liệu hưỚng dẫN
upload -> TÀi liệu hưỚng dẫn sử DỤng dịch vụ HỘi nghị truyền hình trực tuyếN
upload -> BỘ thông tin truyềN thông thuyết minh đỀ TÀi xây dựng quy chuẩn kỹ thuật thiết bị giải mã truyền hình số MẶT ĐẤt set – top box (stb)
upload -> CHỦ TỊch nưỚC
upload -> CHỦ TỊch nưỚC
upload -> Kính gửi Qu‎ý doanh nghiệp
upload -> VIỆn chăn nuôi trịnh hồng sơn khả NĂng sản xuất và giá trị giống của dòng lợN ĐỰc vcn03 luậN Án tiến sĩ NÔng nghiệp hà NỘI 2014

tải về 2.25 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   ...   24




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương