Chiếc xe lexus và CÂy oliu


Giải pháp Toàn cầu hoá - Globalution



tải về 2.25 Mb.
trang10/24
Chuyển đổi dữ liệu31.07.2016
Kích2.25 Mb.
#11655
1   ...   6   7   8   9   10   11   12   13   ...   24
Giải pháp Toàn cầu hoá - Globalution
Câu chuyện thứ nhất: Mùa đông năm 1998, tôi đã có một cuộc phỏng vấn với Thủ tướng Thái Lan Chuan Leekpai. Nửa đùa nửa thật, tôi bắt đầu phỏng vấn ông ta, nhìn ông ta qua mặt bàn và nói : "Ông Thủ tướng, tôi phải thú thật một điều. Tôi đã giúp ông hạ bệ người tiền nhiệm của ông - nhưng tôi thậm chí đã không biết tên ông ta. Ông thấy đấy, tôi đã ngồi ở nhà và quan sát đồng Baht chìm nổi (và cũng xem người tiền nhiệm của ông cai quản thất bại nền kinh tế nước ông). Vì thế tôi gọi cho người kinh doanh cổ phiếu của tôi và bảo ông ta đưa tôi ra khỏi thị trường Đông á đang đi lên. Tôi đã có thể cho ông mất tín nhiệm, qua việc mua bán trên Internet, nhưng tôi quyết định hỏi ý kiến nhà kinh doanh chứng khoán của tôi. Một đôla là một phiếu bầu, thưa ngài. Ngài nghĩ thế nào khi có Tom Friedman là cử tri cho ngài?
Ông thủ tướng cười, nhưng ông đã hiểu ý của tôi: tham gia vào toàn cầu hoá kinh tế và cắm điện vào mạng điện đồng nghĩa với việc đưa đất nước thành khu vực công cộng. Nó cũng đồng nghĩa với việc đưa đất nước trở thành một công ty của công cộng, chỉ có điều cổ đông không còn là công dân của đất nước bạn nữa. Họ là thành viên của Mạng điện, họ có thể ở bất kì đâu. Và, như tôi đã nói từ trước, họ không chỉ bỏ phiếu bầu cử bốn năm một lần. Mà họ bầu cử theo từng giờ, từng ngày thông qua vốn tự có, tiền trợ cấp và cổ phiếu, và nhiều thứ khác trên cơ sở tài sản của họ, thông qua mạng internet.
Câu chuyện thứ hai: Trong cuộc khủng hoảng năm 1997, tôi đã đến Moscow theo phái đoàn của các học giả và chuyên viên kinh doanh Mỹ. Nhóm gồm có Donald Rice, Cựu chủ tịch tập đoàn công nghệ khổng lồ Teledyne, bây giờ là Lãnh đạo của một hãng công nghệ sinh học. Trong chuyến thăm, một hôm Donald đề cập với tôi rằng ông đang đàm phán về các cơ hội kinh doanh với một chủ hãng buôn người Nga, ông ta đang quan tâm đến việc hợp tác với một công ty Mỹ. Rice là một chuyên gia kinh doanh nghiệp dư, và trước khi ông hợp tác với doanh nhân người Nga, ông đã hỏi ông này một câu hỏi rất đơn giản: "Ông có nộp thuế không?". Ông nhà buôn người Nga nói: "ờ, không hoàn toàn". Rất tiếc, Rice nói, nếu ông không nộp thuế thì không có cách nào để hợp tác cả, bởi vì công ty của tôi là một công ty của công và nếu ai đó trở thành nhà phân phối của chúng tôi tại nước ngoài mà không nộp thuế thì nó sẽ bị phui ra khi chương trình kiểm toán định kì hàng năm được thực hiện. Vì thế bây giờ nhà kinh doanh Nga phải lựa chọn. Ông ta có thể là một công dân Nga tồi, tiếp tục không nộp thuế cho đất nước và tiếp tục hoàn toàn cô độc, hoặc ông ta có thể trở thành một công dân Nga tốt, và có thể trở thành bạn hàng thân thiết của một công ty Mỹ.
Càng nhiều nước tham gia vào Mạng điện, càng nhiều nhà kinh doanh của họ phải đứng trước sự lựa chọn giống như ông doanh nhân Nga của Donald Rice- hoặc là tham gia vào Mạng điện và phải tồn tại theo nguyên tắc của nó hoặc là đơn độc với nguyên tắc của mình nhưng phải chấp nhận một sự thật rằng cơ hội để có thêm vốn đầu tư là ít ỏi, phát triển công nghệ chậm, và cuối cùng là công dân của đất nước phải chịu mức sống thấp.
Hai câu chuyện trên đây đã miêu tả một cách sống động các kết quả đối lập mà toàn cầu hoá gặp phải trong quá trình dân chủ hoá. Mạng điện sẽ - nói một cách công bằng - đặt sức ép cho các nước phải thay thế phần mềm và hệ thống hoạt động tốt hơn để thành lập khối dân chủ vững chắc. Cùng lúc, Mạng điện và các Siêu thị nhanh chóng trở thành hai lực lượng đáng sợ, mang tính cưỡng bức và xâm lược bất kể sự dân chủ mà họ có hiện nay, hay bất kể sự lựa chọn nào họ nghĩ đang thực hiện ở địa phương hay bầu cử quốc gia, bất kể ai mà họ bầu cử để điều hành xã hội của họ, tất cả đều là hư ảo - bởi vì có một thị trường hoàn toàn rộng lớn, xa xôi, nhiều mặt và các mạng đang áp đặt lên đời sống chính trị của họ.
Nghịch lí của toàn cầu hoá là một vài lần mạng xử lý dẫm chân vào thành phố như Lone Ranger, súng ống sáng loà, đòi hỏi quyền làm luật, và ngày hôm sau ra khỏi thành phố để lại dưới những dấu chân khổng lồ như Kinhkong là sự đổ nát, đè bẹp mọi thứ. Một ngày mạng xử lý đã xảy ra hiện tượng đó là năm 1776, và ngày khác là năm 1984. Hãy để tôi chỉ cho các bạn làm thế nào mà nó có thể xảy ra cả hai việc.
Tôi gọi quá trình mà mạng điện giúp cho việc xây dựng những mốc cơ bản của dân chủ là "Cách mạng từ bên trên" hay "giải pháp toàn cầu". Trước hết, tôi khám phá ra giải pháp toàn cầu là ở Indonesia trong chuyến thăm năm 1997, trong những tháng suy tàn của triều đại Suharto. Tôi đã dùng bữa tối với Wimar Witoclar, một nhà diễn thuyết công chúng của Indonesia, lúc đó ông ta đã mô tả với tôi về thế hệ trẻ của tầng lớp trung lưu Indonesia. Ông ta nhấn mạnh với tôi rằng nói chung những thanh niên có học thức ở tầm tuổi 20 đến 30 nghĩ là họ muốn trở nên giàu có, không muốn bị phá sản, và họ muốn có dân chủ, nhưng họ không muốn xuống đường đấu tranh vì sự dân chủ đó. Thế hệ người Indonesia này hiểu rằng dưới chế độ của Suharto, không thể có một cuộc cách mạng cho dân chủ từ bên trên, nhưng họ sợ hãi cho việc phải làm cách mạng dân chủ từ bên dưới, bởi vì nếu những người nghèo ở thành thị làm cách mạng, thì tất cả cuộc sống sẽ trở nên rất nguy hiểm. Vì thế, chiến lược của họ là làm cách mạng dân chủ từ bên trên, hay còn gọi là giải pháp toàn cầu. Toàn bộ chiến lược của họ là làm mọi điều có thể, đôi khi có chủ ý, và đôi khi không có chủ ý, để đưa Indonesia gia nhập hệ thống toàn cầu. Họ hi vọng rằng bằng cách thắt chặt quan hệ của Indonesia vào các thể chế và thị trường toàn cầu - dù cho đó là WTO, Pizza Hut, APEC, ASEAN, Merrill Lynch, Pricewaterhouse Coopers hay các tổ chức phi chính phủ về quyền con người - họ có thể du nhập từ đó chất lượng và hệ thống nguyên tắc mà họ biết rằng chính phủ Indonesia không bao giờ cho họ và họ cũng không bao giờ có thể tạo ra từ bên dưới.

Chẳng hạn, công chúng Indonesia không bao giờ trực tiếp phản kháng chế độ Suharto về việc gia đình trị tràn lan, nhưng thay vì đó họ đưa lên báo những dòng tít rất lớn về việc Mỹ, Nhật đưa Indonesia ra toà án của WTO để kháng nghị rằng một hãng xe hơi của Indonesia – do con trai Tổng thống lãnh đạo - được luật thuế bảo hộ ngoài các quy định tiêu chuẩn của WTO. Chiến lược giải pháp toàn cầu của Indonesia, về ngắn hạn, là phiêu lưu hoá chính quyền của Suharto bằng việc toàn cầu hoá xã hội của Indonesia. Nhà phân tích quân sự Indonesia, ông Juwono Sudarsono miêu tả về giải pháp toàn cầu với tôi theo nghĩa "một thị trường toàn cầu sẽ điều khiển chúng ta về hoạt động và kỷ cưong kinh doanh mà chúng ta không thể thúc đẩy từ bên trong". Một nhà cải cách Indonesia khác chỉ ra điều đó đơn giản hơn. Ông ta nói với tôi rằng ông ta và con trai ông ta sẽ trả thù Suharto bằng cách trong một tuần liền "Ăn bánh McDonald's".


Việc thiết lập chính sách đối ngoại theo truyền thống, cụ thể thì dù đúng hay sai, đều được đánh giá bởi quyền lực của Mạng điện và toàn cầu hoá để phân bố sự dân chủ hoá. Như chuyên gia chính sách đối ngoại của trường Đại học John Hopkins đã nói:" Chóng ta vẫn sống với tưởng niệm về các cuộc cách mạng của những năm 1776, 1789, 1917 và 1939, với ấn tượng là dân chủ chỉ được tạo ra bởi những người nổi dậy và lật đổ một chính phủ tham nhũng thối nát. Nó cũng như những người dân quân của Công xã Lexington, hay đám đông nổi dậy ở Paris trong biến loạn Bastile, hay tinh thần đoàn kết nổi dậy ở Balan, hoặc Sức mạnh con người nổi dậy ở Philippine. Như vậy, hình ảnh của chúng tôi về sự dân chủ hoá diễn ra biểu lộ rằng một nhà kinh doanh nước ngoài đứng lên và nói với chính phủ của bạn rằng ông ta không thể kiếm đủ tiền để thuê người của nước bạn trừ phi thể chế chính phủ của bạn có sự bảo đảm tốt hơn về pháp lý, có tiêu chuẩn kế toán quốc tế và hoàn toàn trong sáng.
Nếu chỉ bởi vì Mỹ hàng ngày hàng giờ không yêu cầu dân chủ hoá ở Trung Quốc, và cũng chỉ bởi vì người dân Trung Quốc hàng ngày hàng giờ không đứng lên, đòi quyền dân chủ, thì không có nghĩa là quá trình dân chủ hoá không được lớn lên ở Trung Quốc. Chúng ta hãy giữ cách nhìn về dân chủ hoá như một sự kiện - như sự kiện sụp đổ của Bức tường Berlin - tuy vậy điều đó không hoàn toàn xảy ra như một quá trình.
Đương nhiên, để quá trình dân chủ hoá này kết thúc trong sự tự do dân chủ hoá thành công, cần phải được thúc đẩy không chỉ bởi các lực lượng thị trường, như Larry Diamond - đồng chủ sự của tạp chí Dân chủ, và là một trong những học giả thông suốt nhất của xu hướng dân chủ hoá rộng rãi - đã nói. Mạng điện là cần thiết nhưng chưa đủ. Một điều quan trọng nữa là Mỹ phải đưa ra tiếng nói, có quyền lực và chủ ý, về sự dân chủ hoá, ông giải thích "Và điều quan trọng nữa là Cộng đồng Châu Âu và Chương trình phát triển Liên Hợp Quốc, và cả mạng lưới các tổ chức phi chính phủ có khả năng quan sát và thúc đẩy quyền con người phải thúc đẩy dân chủ hoá ở các thị trường đang phát triển này. Một điều quan trọng nữa là quá trình toàn cầu hoá thông tin liên tục cung cấp cho ngày càng nhiều người về cuộc sống của những ngưòi khác. Sự phát triển kinh tế trong các nước tạo ra tầng lớp trung lưu mới trên thế giới, với những nhu cầu tự nhiên đòi hỏi sự tham gia nhiều hơn trong việc ra quyết định và đa nguyên chính trị cũng đóng vai trò quan trọng. Không phải ngẫu nhiên mà tất cả các nước có thu nhập đầu người trên 15000 đều có tự do dân chủ, ngoại trừ Singapore, một đất nước - thủ phủ và sẽ hoàn toàn có sự tự do dân chủ khi thế hệ mới tạo ra sự thay đổi. Sự kết thúc của Chiến tranh Lạnh và sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản đã xoá sổ tất cả các thể chế phi tự do dân chủ cũng đóng vai trò quan trọng.
Tất cả các nhân tố trên đây cần được kết hợp với nhau.
Điều đơn giản mà tôi muốn chỉ ra là không chỉ Mạng điện và các Siêu thị sẽ tiến hành cùng với các lực lượng khác - như Diamond đã giải thích - việc phê phán thúc đẩy dân chủ hoá, mà trong kỷ nguyên toàn cầu hoá này mạng điện và các Siêu thị có thể bật ra để trở thành các nhân tố quan trọng nhất trong số các lực lượng. Đó bởi vì khả năng của Mạng điện trong việc thâm nhập sâu vào dây dẫn của các nước, theo cách mà các chính phủ và thậm chí là các tổ chức Quyền con người không làm được. Mạng điện có thể gây áp lực khiến nhiều chính phủ có thể chịu được. Nó có tính tư lợi trong việc thực hiện và nó thúc đẩy tính tư lợi để các nhân tố khác phải tuân theo.
Để làm cho chắc chắn, Mạng điện được đưa vào các dây dẫn không chỉ bởi giá trị dân chủ mà nó tạo ra trong từng giây. Hoàn toàn không. Giá trị của nó là sự ổn định, đáng tin cậy, sự trong sáng và khả năng chu chuyển và bảo vệ tài sản tư nhân khỏi sự chuyên quyền và sự sung công ác ý. Nhưng, để đảm bảo những điều đó, mạng điện cần các nước đang phát triển để đưa vào các phần mềm, hệ thống hoạt động và cách quản trị tốt hơn - là những thứ xây dựng nền tảng của dân chủ. Trong thế giới ngày nay, bạn không thể từ Mao nhảy sang Merrill Lynch mà không có một vài Madison được.
Hãy nhìn vào cách thực hiện của Mạng điện đối với các nền tảng cơ bản của nền dân chủ.
Sự minh bạch: Tạp chí WallStreet đã công bố rằng khi các chuyên gia tài chính cấp chính phủ của Mỹ, Nhật, Trung Quốc và 11 nước Asian họp lại với nhau trong một cuộc họp ở Malaysia tháng 11 năm 1997, họ phát hiện rằng Ngân hàng Trung ương Malaysia đã dựng lên một bảng điểm điện tử, thứ mà bạn thường thấy ở bất kì trận đấu bóng rổ nhà nghề Mỹ NBA nào, bảng đó thể hiện mức độ tăng giảm dự trữ của đồng tiền Malaysia nhằm bảo đảm với khách đến thăm về sự lành mạnh của nền kinh tế nước này.
Không phải tất cả các nước đều đi quá xa đến mức phải dựng lên một bảng điểm điện tử ở sân bay của họ - hay có thể họ sẽ phải làm thế. Trong những năm gần đây, Mạng điện đã học được, thường là một cách khó khăn, để yêu cầu sự minh bạch hơn của các báo cáo tài chính. Các nước tham gia vào mạng điện cũng liên tục học thêm được rằng, cũng với một cách khó khăn, rằng họ càng minh bạch trong các số liệu tài chính và các giao dịch, thì khả năng mạng điện gây ra các sự cố chạm mạch cho họ càng ít.
ý nghĩ về Mạng điện thực như là ý nghĩ về một bầy thú hoang lướt trên vùng đất hoang rộng lớn ở Châu Phi. Khi một con thú hoang ở rìa bầy nhìn thấy một cái gì đó đang di chuyển trong bụi cây, cạnh nơi nó đang ăn cỏ, con thú đó không bao giờ nói với con thú hoang bên cạnh một câu đại loại như "Ê bồ, tao không biết là có phải có một con sư tử đang rình mò trong bụi hay không?" Không bao giờ. Con thú đó sẽ bắt đầu chạy tán loạn, và các con thú hoang khác sẽ không chỉ chạy loạn lên có vài trăm mét. Chúng sẽ chạy tán loạn tới một đồng cỏ khác và đè bẹp mọi thứ trên đường chúng đi qua.Vậy làm sao để bạn có thể bảo vệ được đồng cỏ của mình? Câu trả lời: Bạn cắt cỏ đi, và làm cho bụi rậm trở nên quang đãng, để lần sau có con thú hoang nào nhìn thấy cái gì đó sột soạt trong cỏ nó sẽ nghĩ: "Không sao, ta thấy rồi, thì ra chỉ là một con thỏ nhóc" Hoặc giả nếu có một con sư tử hiện ra, con thú sẽ có đủ thì giờ để thấy từ xa, và lập tức di chuyển mà không gây nên một sự xáo động lớn. Nếu không, ít nhất nó sẽ có đủ thời giờ để đưa cả bầy ra khỏi khu vực của con sư tử. Những gì mà sự minh bạch làm được là cho thêm thông tin để cho bầy thú hoang chạy nhanh hơn, hoặc là cho dù chúng muốn bảo vệ thì chúng sẽ tìm được cách thức phù hợp. Trong thế giới tài chính, điều đó có thể có nghĩa là sự khác nhau giữa việc thị trường bị đi xuống một chút và thị trường bị rơi vào khủng hoảng trong đình trệ và tổn thất mà phải mất hàng tháng hoặc hàng năm để phục hồi.
Khi nền kinh tế Hàn Quốc bị khủng hoảng tháng 12 năm 1997, nước này đã nói rằng dự trữ ngoại tệ của họ là 30 tỉ USD, trong khi trên thực tế họ chỉ còn 10 tỉ. Và khi Mạng điện phát hiện ra điều đó, nước này đã bị cắt nguồn. Cùng lúc đó, chính phủ Seoul nói với IMF rằng tổng số vay ngắn hạn từ nước ngoài của họ là 50 tỉ USD. Một tuần sau họ công bố rằng con số là 100 tỉ. Thật ghê gớm!
Cái kiểu thiếu minh bạch này, Richard Medley - nhà phân tích nguy cơ chính trị cho các nhà tài chính - nhấn mạnh: là nguyên nhân của những sự cố chập mạch tồi tệ nhất. Thiếu minh bạch thì - ông chỉ rõ - chính xác là đi theo sự tự do lang thang của các nhà hoang tưởng lạc quan và mất trí. Lại nghĩ về Thái lan, Nga và Hàn Quốc đầu những năm 1990. Trong những dịp tốt, sự thiếu minh bạch trong nền kinh tế khuyến khích các nhà hoang tưởng lạc quan tạo ra các bong bóng ảo tưởng, bằng cách bơm thêm ngày càng nhiều tiền vào các nước này, tự tin rằng họ có thể tạo ra mức đầu ra cao như năm trước, thậm chí đầu tiên tiền có thể đã đi vào các nhà máy hiệu quả rồi sau đó tiền này lại chạy sang các chốn xa xỉ hoặc các nhà máy mà nhu cầu sản phẩm của nó làm ra không có. "Bạn không thể đánh giá một cách thực sự tồi đối với một hệ thống mờ mịt" Medley chỉ rõ. "Bạn đưa điện lưới vào trong các ảo tưởng lạc quan đó của đất nước mình và nó sẽ đặt giá từ trên nóc. Các nhà ảo tưởng lạc quan thường nói rằng: "Nhắm mắt lại mà nhảy, và chắc chắn khi bạn hạ cánh thì trong bể bơi đã có nước rồi. Nhưng làm thế thì rất nguy hiểm. Bởi vì sự không rõ ràng như vậy sẽ dẫn các nhà ảo tưởng lạc quan đến chỗ đặt giá thổi phồng lên và cũng trao quyền cho các nhà ảo tưởng hoang tưởng đặt giá hạ xẹp xuống khi cảm tính thay đổi. Bởi khi đi xuống rồi tất cả các câu chuyện mà bạn huyễn hoặc mình khi hoang tưởng, tất cả các tính toán của bạn về dự trữ ngoại tệ của đất nước hay nợ phải trả trước, đều bị sụp đổ hoàn toàn."
Từ chỗ tin tưởng vào mọi thứ, bạn sẽ không còn tin điều gì. Thực tế, kẻ hoang tưởng thường tin là không phải không có gì - hắn tin rằng có những khoản nợ ngầm.

Trong mấy năm gần đây, một số nước đã được Mạng điện dạy cho bài học này. Hàng ngày, Bộ Tài Chính Hàn Quốc phải gửi email cho các nhà đầu tư khắp thế giới các chi tiết về tồn quỹ tiền tệ, trong đó, với mức độ tốt nhất có thể được, là các số liệu về các dòng chu chuyển vốn tư nhân. Một lần,nhà quản lý nguồn vốn của Phố Wall đã nói với tôi: “Người Hàn Quốc đã chuyển từ nếp nghĩ không có sự minh bạch sang nếp nghĩ tất cả mọi thứ đều minh bạch.” Rick Johnston, người đứng đầu khu vực đầu tư Mỹ Latinh của Ngân Hàng Offitbank – một ngân hàng tư nhân ở New York, đã nói với tôi rằng: “Khi tôi đến Brazil tôi đã nói chuyện với họ. Một cách rất thẳng thắn, tôi bảo: Tôi cần biết tất cả mọi thứ. Không phải là cho tôi, vì tôi là người bạn của các ông. Tôi tin các ông. Nhưng làm sao các ông có thể giúp tôi thuyết phục được những người không tin tưởng? Và những kẻ không tin sẽ nói với chúng tôi: “Trừ khi ông mở hết ra cho tôi thấy tất cả mọi thứ, không thì chúng tôi sẽ không đưa tiền cho ông, bởi vì ông có tiền sử về làm mất lòng tin rồi. Không rõ ràng thì không có tiền. Tôi muốn xem tất cả các sổ sách của các ông dưới thanh thiên bạch nhật. Đến bây giờ mỗi ngày tôi đã có số liệu về tất cả mọi mặt của nền kinh tế Brazil, cuối mỗi ngày tôi đều nhận được một bản fax báo cáo về tất cả các dòng chu chuyển vốn của nền kinh tế Brazil. Tôi biết chính xác dòng ra của tài khoản thương mại, cái gì diễn ra tại các tài khoản của Ngân hàng Trung ương và các mức độ của những gì diễn ra tại thị trường tương ứng của các hoạt động giao dịch du lịch. Cột số liệu này thì đến từ các hãng tư nhân địa phương, do Ngân hàng Trung ương cung cấp. Tôi sẽ tăng vốn đầu tư nếu tôi biết được chính xác những gì đang diễn ra tại các chi nhánh của Ngân hàng Trung ương bất kỳ lúc nào – thậm chí kể cả khi chúng đang gặp rủi ro. Bởi vì với những số liệu thực, tôi có đủ khả năng để đánh giá đúng cơ hội và có thể thay đổi quyết định của mình nếu những dòng chu chuyển đó trở nên vô ích, nếu không thế tôi sẽ phải đoán định qua các lời đồn, và đó là lí do làm cho phá sản.


Và một khi mà anh đã trao gửi bản thân mình vào mức độ an ninh như vậy trong mạng điện, thì chẳng thu được gì, ngoài cái giá đắt phải trả.
Tiêu chuẩn: Ông Larry Summers, phó tổng Thư ký Kho bạc một lần nói: Nếu bạn được viết về lịch sử thị trường vốn nước Mỹ, tôi xin chỉ ra cho bạn biết rằng sự đổi mới đơn giản và quan trọng nhất mà thị trường vốn đạt được là quan điểm thừa nhận chung về nguyên tắc kế toán. Chúng tôi cần có nó trên cấp độ quốc tế. Xin đơn cử một trường hợp cá biệt, nhưng rất có ý nghĩa, thành tựu của IMF đạt được ở chỗ tại Hàn Quốc, một người dạy lớp kế toán buổi tối nói với tôi rằng vào các học kỳ mùa đông ông ta thường có khoảng 22 sinh viên theo học, nhưng trong năm nay (1998) ông có 385 sinh viên. Hàn Quốc cần có họ ở cả cấp độ tập đoàn và cấp độ quốc gia.
Một lý do tại sao mà lớp học kế toán đó của Hàn Quốc bùng nổ về quy mô có thể bởi vì mạng điện, trong sự thức tỉnh từ cuộc khủng hoảng 1997-1998 tại Đông và Nam á, đã cần thiết phải có tiêu chuẩn kế toán tốt và đồng bộ hơn ở khắp mọi nơi. Khi mạng điện có một cách nhìn chặt chẽ hơn với nhiều công ty ở Hàn Quốc, Thái lan và Indonesia, nó đã thấy rằng nó có thể chẳng trông cậy gì được vào các công ty này, bởi vì không hề có một bảng cân đối đồng bộ chung cho các đơn vị và các đơn vị trực thuộc của các công ty đó, nên mạng điện không thể nào thấy được các tài sản và các số nợ, đấy là chưa nói đến các tài sản và khoản nợ không công khai.
Mạng điện càng đầu tư nhiều vào các nhà máy và các thị trường trong các quốc gia khác nhau, các nước càng tranh thủ nhiều vốn đầu tư từ Mạng điện, các công ty từ các nước càng muốn được nằm trong danh sách trên các thị trường chứng khoán chính, thì áp lực đặt ra cho họ về tiêu chuẩn báo cáo tài chính quốc tế càng tăng.
Hãy xem một ví dụ mà tôi thấy trong tháng 12 năm 1997 từ bài báo của tạp chí Bán Cầu của United Airlines, kể một câu chuyện về một trong các công ty thuộc loại phát triển nhanh nhất thế giới, đó là công ty của ấn độ Infosys. Bài báo có một câu sau: “Chìa khoá thành công của họ là từ bỏ các chính sách của Thế giới Thứ ba và thực hiện liên kết các công ty của tiểu lục, rồi thực hiện nối kết với Thế giới Thứ nhất để có thể tối đa hoá sự hài lòng của khách hàng. Narayana Murthy, chủ tịch và là người tìm ra cách nhìn của công ty, nói: “Chúng tôi đã quyết định ngay từ đầu rằng sẽ không có sự mập mờ về các nguồn vốn tập đoàn và tư nhân’.Điều đó có nghĩa là không ai được sử dụng xe của công ty cho việc vặt cá nhân – Một cải cách căn bản của truyền thống văn hoá kinh doanh ấn Độ. Thường thường, ở ấn Độ các nhân viên văn phòng của các tập đoàn thường dùng tài sản của công cho việc tư. Thợ điện công ty thì đi sửa điện cho các nhà. Các công nhân đưa đón trẻ con cho các nhà quản đốc và trông giữ chúng. Các tài khoản tài chính của tập đoàn thì dùng để mua nhà. Các nhân công phải làm theo lề thói này vì họ không có sự lựa chọn nào khác. Tuy vậy, họ vẫn dẫn tới bị ghét bỏ và bị tước dần sức sáng tạo. Nhưng tại Infosys, điều đó không xảy ra . . .

Infosys là công ty đầu tiên của ấn độ đưa ra báo cáo tài chính hàng năm trong khoảng một tuần cuối cùng của năm tài chính, là công ty đầu tiên xuất bản các công bố kiểm toán tài chính hàng quý, và là công ty đầu tiên xuất bản các công bố tài chính theo yêu cầu của Các nguyên tắc Kế toán chung được thừa nhận của Mỹ và các yêu cầu phải vạch rõ của Uỷ ban chứng khoán Hoa Kỳ. Một nhà phân tích báo cáo nói: “Các quy phạm rõ ràng của họ và các nguyên tắc kế toán đã đặt ra tiêu chuẩn cạnh tranh cho các công ty khác”.


Khi chúng ta càng tham gia vào thế giới của Internet xác định các hoạt động thương mại, các tiêu chuẩn thông thường toàn cầu được đẩy cao ở mức tối đa, bởi một lý do hết sức đơn giản: từ giây phút bạn quyết định kinh doanh trên Internet như một nhà bán lẻ hay nhà cung cấp dịch vụ, từ khoảnh khắc đầu tiên bạn mở trang web của mình, bạn đã là một công ty địa cầu – cho dù bạn đang ở ấn Độ, Italia hay Indianapolis. Tham gia kinh doanh trên Internet chính là xác định tính toàn cầu. Do đó, bạn phải có ý nghĩ mang tính toàn cầu và bạn phải nghĩ về những gì đưa ra và thu hút những người mua toàn cầu đối với những gì bạn bán ra. Và tốt hơn là bạn có thể đảm bảo với khách hàng rằng bạn có thể giao hàng của bạn đúng thời hạn và đảm bảo về mẫu mốt, rằng số thẻ tín dụng của khách sẽ được bảo đảm an toàn tại trang web của bạn, rằng tiền được luân chuyển theo các tiêu chuẩn quốc tế, luật pháp và các tập quán tốt nhất và rằng là tất cả các vấn đề kế toán và thương mại sẽ được thực hiện theo tiêu chuẩn quốc tế. Bob Hormats, phó chủ tịch của tổ chức Goldman Sachs Quốc tế phát biểu: “Các hoạt động kinh doanh càng thực hiện nhiều qua Internet bởi nhiều người từ nhiều nơi khác nhau trên trái đất, thì càng phải dung hoà nhiều hơn các hoạt động kinh doanh ở mọi nơi trên trái đất”.
Bạn đã có thể thấy điều này đang xảy ra trong lĩnh vực môi giới qua Internet. John T.Wall, chủ tịch của tổ chức NASDAQ Quốc tế nói “Khi làm thương mại qua mạng, thì các chính phủ và các công ty cần có sự xem xét kỹ càng để quản lý tốt hơn. Khi mà người ta có thể đầu tư ra nước ngoài hoặc từ nước ngoài vào và có thể thực hiện thương vụ thông qua thương mại trên mạng, họ muốn biết rõ ràng hơn về các công ty. Các số liệu tài chính có được được biên soạn dựa theo các tiêu chuẩn kế toán quốc tế không? Chất lượng của quản lý tập đoàn ra sao? Điều đó sẽ dẫn tới sự dung hoà của thuế và các hệ thống pháp luật.
Quả vậy, một trong những điều bộc lộ ra từ cuộc khủng hoảng kinh tế Châu á 1997-1998 là hầu như cả 5 hãng kế toán lớn nhất của Mỹ thực hiện kiểm toán cho các nhà tài chính lớn của Châu á đều thất bại trong cuộc khủng hoảng – Theo một nghiên cứu của Diễn đàn Thương mại và Phát triển Liên hợp quốc, họ đã kiểm toán mà không hề giương một lá cờ đỏ nào để cảnh báo về các vấn đề xấu. Lí do chính của sai sót này, theo một bài viết trên tờ New York Times ngày 17 /11/1998, chính là các Hãng kế toán khổng lồ đã không áp dụng cùng một nguyên tắc và tiêu chuẩn kế toán chi tiết đối với Châu á như họ đã áp dụng ở Mỹ. Và lý do chính của nó là hầu hết các hãng kế toán lớn – như PricewaterhouseCoopers hay Ernst&Young - đến Châu á bằng cách tiếp quản các công ty kế toán địa phương, là những công ty mà các khách hàng địa phương của họ đang bị chìm trong các nguyên tắc kế toán địa phương yếu kém.
Không bao giờ nữa. Ngân hàng thế giới giờ đây đã yêu cầu 5 hãng kế toán khổng lồ không được ký tên vào bất kỳ chứng từ kiểm toán nào không được hoàn thành theo tiêu chuẩn kế toán quốc tế của 5 hãng lớn đó. Nếu nó được hoàn tất bởi một trong các chi nhánh địa phương của họ, bởi các nguyên tắc của địa phương nó sẽ chỉ được phép ký bởi hãng địa phương – và các nhà đầu tư phải cẩn thận. Nghiên cứu của Liên Hợp Quốc nói rằng kiểm toán yếu kém không phải là nguyên nhân của khủng hoảng tài chính Châu á, nhưng kiểm toán tốt hơn có thể đã xác định được những vấn đề phát sinh sớm hơn và giúp cho cuộc khủng hoảng bớt tồi tệ. Robert A. Campbell, đối tác quản lý vùng của khu vực Châu á - Thái Bình Dương cho Deloitte Touche Tohmatsu, đã có một câu nói được trích dẫn “Như nguồn điện đầu ra ở mỗi nước đều khác nhau, các nguyên tắc kế toán cũng vậy. Năm hãng Lớn ngày nay đang hăng hái áp dụng các tiêu chuẩn phù hợp trên khắp thế giới.”
Có thể ví dụ lớn nhất thế giới ngày nay về việc giải pháp toàn cầu đặt tiêu chuẩn từ trên, khi không thể thúc đẩy được từ bên dưới, là việc Liên Minh Châu Âu đã quyết định áp đặt một đồng tiền và tiêu chuẩn tài chính duy nhất cho tất cả các thành viên của mình, dưới một ngân hàng trung ương duy nhất, từ năm 1999. Với một đất nước như Italia, một nước được nổi danh với tham nhũng và có chính phủ không hoạt động hiệu quả, Liên Minh Tiền Tệ Châu Âu là một việc may mắn bất ngờ. Điều này sẽ cho nước Italia được ở lại trong Chiếc áo khoác Vàng bằng việc hợp tác giữa hoạt động của chính phủ Italia với Ngân Hàng Trung Ương Châu Âu tại Frankfurt. Đài phát thanh Quốc gia đã đọc một bài về Italy năm 1997 rằng Người Italia – sau một thời kỳ của sự thất bại mà chính phủ gây ra khi không quản lý được tiền tệ, để gây ra Độc quyền tiền tệ - đã hăng hái để cho EU điều hành nước mình. Một luật sư tập đoàn của Italia, Mario Abate, đã nói “Một trong những hiệu quả ngay lập tức của việc gia nhập Châu Âu là việc mà tôi xin được gọi là ‘làm sạch sẽ trong nhà’- nó đã cho chính phủ giáp mặt với sự thâm hụt khổng lồ, với lạm phát và chi tiêu. Chính phủ bị bắt buộc phải như vậy. Và trong khi như vậy,một cách tự nhiên, nền kinh tế sẽ có lợi và tôi rất thích điều đó”. Abate còn bổ sung rằng hầu như tất cả những người Italia đều có thể sẽ rất hài lòng khi đất nước của họ được điều hành bởi các quan chức Liên Minh Châu Âu. Chỉ có một chút oán giận nho nhỏ của người ý đối với trung tâm quyền lực của Châu Âu ở Brussels, Frankfurt và Strasbourgh. Abate kết luận “Có nhiều sự thù địch hơn về phía Rome, bởi vì Rome đã từng là trung tâm phạm pháp của chúng tôi. Họ đã từng lấy cắp tiền của chúng tôi. Chúng tôi thấy sự ăn cắp của họ, bởi vì họ lấy đi và chẳng bao giờ trả lại”. Bộ trưởng tài chính ý, ông Vincenzo Visco, đã phát biểu trên tờ báo Italia La Repubblica, trong ngày mà đồng tiền chung Châu Âu được thực hiện vào đầu năm 1999, rằng đồng Euro sẽ có nghĩa là “trò hề ít gây ảnh hưởng xấu” lên một nhóm của các nhà Chính trị và Kinh tế nước Italia, những người mà trong quá khứ đã được trưng ra với tiêu đề “một số lượng lớn dị thường của các hành vi bất hợp pháp”. Ông bổ sung: Liên minh Tiền tệ, nghĩa là chúng ta sẽ không bao giờ còn có thể đặt ra một tiêu chuẩn thấp hơn, đơn giản là vì liên minh này đã làm hài lòng chúng ta”.
Bây giờ ta lại trở về với chủ đề “Giải pháp toàn cầu”.
Tham nhũng: Giải pháp toàn cầu khiến cho các nước dung túng tham nhũng phải trả giá đắt hơn rất nhiều, nếu như không có một lý do nào khác hơn là trong một thế giới mà người ta có nhiều lựa chọn để đầu tư, tại sao lại phải đầu tư vào nước X, là nước mà bạn phải chi trả cho cả bọn và cả chú của nó nữa, trong khi bạn có thể đến nước Y, một nước có cùng một giá lao động và bạn không phải trả tiền cho ai cả? Đối với Mạng điện, tham nhũng chỉ là một tên gọi khác của sự không thể dự đoán trước được, bởi vì mọi giao dịch đều không thực hiện được nếu không có việc người này hối lộ cho người kia, và Mạng điện không căm ghét điều gì hơn điều đó.

Derek Sheare, đại sứ Mỹ tại Phần Lan trong những năm 1990, đã thấy điều đầu tiên mà giải pháp toàn cầu đang ngày càng đặt ra cho người Nga phải lựa chọn giữa việc kiểm soát tham nhũng hoặc là tiếp tục nghèo khó và dưới mức độ phát triển mãi mãi. “Khi còn làm Đại sứ Mỹ tại Phần lan, tôi đã gặp các nhà kinh doanh hàng đầu Phần lan và khuyến khích họ đầu tư vào thị trường Nga với lý lẽ rằng đây là cách tốt nhất để tạo ra sự ổn định ở biên giới với họ.” ông Đại sứ Sheare nói “Nhưng những người Phần lan này đã nói lại với tôi: “Chắc chắn không, chúng tôi sẽ kinh doanh với người Nga. Họ có thể mang xe tới đây và đổ đầy xe những gì họ muốn, với điều kiện là họ phải mang một túi tiền đến để trả. Chứ chúng tôi không bao giờ đến đó để kinh doanh. ở đó quá tham nhũng và nguy hiểm. Và tại sao chúng tôi phải làm vậy? Chúng tôi có thể đến Hungary, hoặc Estonia, hay Cộng hoà Séc và kiếm tiền, và đảm bảo rằng có thể lấy về được lợi nhuận. Tại sao chúng tôi lại phải bực mình với Nga vì những điều kiện như vậy của họ.” Tôi nói “Vâng, vâng, nhưng các ông nên nghĩ về việc đầu tư vào đó là để ổn định khu vực”. Và họ chăm chăm nhìn vào tôi. Thế đấy, bây giờ tôi không còn ở trong chính phủ và tôi đang tư vấn cho vài hãng đầu tư vào thị trường phố Wall. Họ đã hỏi tôi về việc đầu tư ở Nga và tôi chỉ nói với họ: “Không đâu, nếu anh đừng nhìn vào nó từ quan điểm của nhà hoạch định chính sách và nhìn theo quan điểm kinh doanh, anh quả thật là điên rồ khi đầu tư vào Nga bây giờ. Người Phần lan có cái đúng của họ.”


Samir Hulaileh là người trợ giúp hoạt động cho một trong các công ty hàng đầu của Palestin ở Bờ Tây, công ty Đầu tư Nassar. Một buổi chiều tôi đã trò chuyện với ông trong văn phòng của ông về việc kinh doanh ở Trung Đông và, không mang một ý nghĩa nào, ông đã miêu tả sự tốt đẹp mà giải pháp toàn cầu đã làm đối với sự tham nhũng, thậm chí tại nước láng giềng khét tiếng tham nhũng. “Bây giờ bạn phải cạnh tranh khốc liệt tại khu vực mà sự phát triển tương lai không biết là cho ai” Hulailch nói: “Tôi chỉ đến Marốc để mua một ít đất, nhưng tôi không thể làm được việc này bởi vì hối lộ và quan liêu. Tham nhũng ở cấp độ cao nhất của Maroc là một phần của hệ thống này. Sáu mươi mặt hàng xuất nhập khẩu bị lưu giữ như là thứ hàng độc quyền của Hoàng đế và gia đình ông ta. Chúng tôi muốn đầu tư vào một mỏ đá ở Maroc và họ nói “không, cái đó là của Vua”. Bạn không được an toàn và tự do ở Maroc như một nhà đầu tư bởi những nhà hoạch định chính sách ở đó thường chống lại bạn và thậm chí có thể trở thành đối thủ cạnh tranh của bạn. Đó chính là hệ thống của Maroc và không ai xấu hổ vì việc đó. Vì thế chúng tôi đã tìm đến một số hướng khác. Gần đây tôi đã đến Dubai và mở văn phòng khu vực tại đó. Dubai đã cho tôi cái này (Ông ta cho tôi xem một cái chứng minh thư đặc biệt ). Nó cho phép tôi vào và ra khỏi Dubai với tư cách của một nhà đầu tư quốc tế và không cần phải làm visa. Họ muốn làm cho mọi thứ dễ dàng nhất. Aicập cũng đang thay đổi. Họ thúc đẩy một hệ thống mới và nhiệt huyết mới và một môi trường điều chỉnh mới rộng mở hơn trong quá khứ. ở Aicập có tham nhũng, nhưng hầu hết xảy ra do người nghèo và những người không chi trả nhiều. (Hầu hết các quan chức Aicập) làm việc với bạn một cách đúng đắn không có tham nhũng. Như một nhà đầu tư (quốc tế), tôi có thể bảo đảm rằng không hề có sự cấm đoán – rằng sự cạnh tranh là hoàn hảo. Tôi có thể ở lại nước đó, đi vào và đi ra mà không gặp những kẻ ăn của đút hay những kẻ có thế lực, những người có thể bắt tôi trở thành đối tác của họ. Tôi có thể ứng phó với quan liêu, nhưng tôi cần biết rằng cuối cùng tôi có thể đạt được những gì tôi cần hay không. Nếu tôi chơi theo nguyên lý cơ bản, tôi phải biết được rằng cuối cùng tôi có thể đạt được những gì mình muốn. Tôi gặp vấn đề rắc rối ở Aicập với tiền quà (hối lộ cho dịch vụ), nhưng tôi biết rằng tôi chỉ trả tiền quà để thúc đẩy việc kinh doanh của tôi được nhanh hơn, và cuối cùng tôi sẽ đạt được những gì mình muốn. Tại Maroc, là đưa tiền ngay hoặc đưa tiền sau, và thậm chí bạn không biết được là bạn có đạt được những gì mình muốn hay không.”
Với việc Maroc tăng cường mở cửa kinh tế đối với EU, họ cần vốn đầu tư và công nghệ từ nước ngoài để cạnh tranh, và người nước ngoài chẳng có con đường nào khác là lâm phải tình trạng như trường hợp của Hulailch gặp phải.
Đôi khi, đòi hỏi quá đáng của Mạng điện về một tiêu chuẩn cao hơn có thể gây ra một cú sốc lớn, thậm chí đối với cả những nền kinh tế cấp tiến nhất. Hãy xem, ngày 20 tháng 2 năm 1998, tờ Washington Post từ Tokyo đã lên trang nhất dòng tít “Nhà làm luật Nhật bản treo cổ trong khách sạn”. Nội dung của câu chuyện giải thích rằng Shokei Arai, nhà hoạch định luật pháp người Nhật bị rơi vào trung tâm của một vụ xì căng đan tham nhũng, đã phải tự vẫn trong phòng của mình ở khách sạn tại Tokyo, chỉ trong vài giờ trước khi ông bị bắt. Sâu thẳm trong câu chuyện, nổi lên hai điểm rất đáng nói: Có mối liên quan với một số chính trị gia mà Arai có thể để lại bằng chứng buộc tội …Không hề có dấu hiệu cho rằng Arai đã để lại các tài liệu đó, nhưng tại một cuộc họp báo diễn ra vào tối thứ Tư, ông đã phàn nàn rằng ông đã bị chọn ra một cách bất công bởi bên nguyên. Arai nói với các nhà báo rằng Hiệp hội chứng khoán Nikko đã chắc chắn với ông là họ đã đem lại lợi nhuận theo cách đó cho hàng trăm khách hàng khác. Các doanh nhân Nhật kháo nhau rằng họ đã bị choáng váng bởi vì có một con đường tắt mà tại đó những gì chấp nhận được trong văn hoá kinh doanh Nhật Bản đã thay đổi.
Khi mà các quan chức Nhật bị cho là ăn chơi phung phí, và các công ty tham ra mở rộng vào các hoạt động ăn chơi, thì như thế có thể nói rằng các quan chức và các doanh nhân đã có thể trao đổi những thông tin cần thiét bằng cách thân mật. 'Các tài khoản VIP' và các khoản chi trả cho gangxtơ du côn vẫn hoàn toàn là bí mật, và những người bên nguyên đã chối về các hoạt động đó cho đến tận gần đây. Nhà phân tích chính trị Minoru Morita nhận định rằng thái độ nặng nề là từ nhóm của những người trẻ tuổi bên nguyên, được đào tạo tại nước ngoài, và họ là những người ưa gây sự hơn cả.'Họ bắt đầu có cách nghĩ như những người phương Tây, và xem truyền thống giải trí xa hoa của các quan chức chính phủ Nhật theo đường hướng của tiêu chuẩn được thế giới thừa nhận.'- Morita nói.
Robert Shapiro, chủ tịch của Monsanto, một lần đã lưu ý với tôi rằng công ty của ông không hề có những hoạt động tham gia chiến dịch chống tham nhũng. Nhưng hoạt động kinh doanh của Monsanto không hề có sự đút lót hối lộ, và ông cực lực cho rằng với cách làm như vậy, Monsanto đang giúp đỡ cho việc tạo ra một thế giới gồm những con người biết chia sẻ các giá trị.''Hiện nay chúng tôi còn dấu rất nhiều người ở nhiều quốc gia khác nhau bên ngoài, và chúng tôi như là một trường học cuối cùng dành cho họ'' - Shapiro trình bày: ''Nhiều người của chúng tôi ở nước ngoài có một niềm tin rất tệ rằng chúng tôi đang bị bế tắc trong vấn đề chống tham nhũng, và rằng chúng tôi không định đóng góp chút công sức gì cho các nhà cầm quyền địa phương''.
Để chắc chắn, sẽ có và luôn có sự ngoại lệ, đặc biệt là khi cạnh tranh toàn cầu trở nên khốc liệt hơn và do đó sức hấp dẫn của việc tìm hiểu điều tra các vụ kinh doanh có vấn đề sẽ tăng lên.
Theo một nghiên cứu cấp hội nghị ở Mỹ, ngân hàng Citibank đã rất sốt sắng trong việc làm ăn với Raul Salinas de Gortari, anh trai của cựu tổng thống Mexico, cụ thể là ngân hàng này đã bỏ qua sự bảo đảm an toàn của mình để giúp ông ta đưa khoảng 100 triệu đô la vốn trái phép ra khỏi Mexico, theo một cách thức dấu được hết nguồn gốc và nơi đến của nguồn vốn. Đến nay, những trường hợp như vậy vẫn còn như những ngoại lệ. Đạo luật Chống tham nhũng ở nước ngoài, được thông qua năm 1977, đã phá luật để cho các công ty Mỹ chi trả tiền hối lộ ra nước ngoài nhằm phát triển các hoạt động kinh doanh ở nước ngoài. Vào ngày 20-11-1997, 29 nước của tổ chức OECD, tập hợp gồm những nền dân chủ công nghiệp hàng đầu thế giới, đồng ý với Pháp chế Chống tham nhũng của Mỹ. Dưới dự luật mới của OECD, các hãng của Châu Âu và Nhật sẽ bị hạn chế đưa hối lộ cho các quan chức nước ngoài nhằm đạt hợp đồng, và các hãng này cũng bị gây khó khăn hơn trong việc giải trình hoàn thuế đối với khoản chi hối lộ, trong khi tại Pháp và Đức, điều đó là hoàn toàn hợp pháp. Trong khi vẫn còn có một vài kẽ hở tại dự luật mới, người Mỹ đã đánh dấu chiến thắng của mình tại Mạng điện khi khiếu nại rằng họ đang bị mất hàng tỉ đô la hợp đồng do việc chi trả hoa hồng của người Âu và người Nhật.

Tự do báo chí: Trung quốc đang trong tiến trình có sự tự do báo chí.Giải pháp toàn cầu đang đem đến điều đó.Các nhà lãnh đạo Trung quốc dù không biết điều này, nhưng họ vẫn bị đẩy tới định hướng đó.


Hãy xem những gì đã xảy ra vào hai tuần cuối cùng của tháng 12 năm 1996. Trong năm 1996 hai thị trường nóng bỏng nhất của Châu á là ở Trung Quốc - đó là các thị trường chứng khoán Thượng hải và Shenzhen. Khoảng giữa 1 tháng 4 và 9 tháng 12 , chỉ số tổng hợp của Thượng Hải đã tăng lên 120%, trong khi con số này của Shenzhen là 315%. Một trong những lý do làm cho các thị trường chứng khoán này nóng bỏng như vậy là do trên thực tế các thị trường này không có sự điều chỉnh, và một lý do của sự không được điều chỉnh này là Trung quốc chỉ có những hệ thống trao đổi chứng khoán sơ sài, và tại đó trên thực tế không hề có các báo chí độc lập, hữu trách, và chống được tham nhũng về tài chính để có thể đưa ra một cách tin cậy về chất lượng của chứng khoán và lên án mạnh mẽ được đối với các công ty lừa đảo của Trung quốc mà không có các báo cáo đúng lúc, chính xác hay các số liệu tài chính minh bạch. Tờ Barron's, Foturne, Business Week, Far Eastern Economic Review, The New York Times và Tạp chí Wallstreet giữ vai trò giám sát liên tục.Tháng 12 năm 1996, chính phủ Trung quốc nhận ra rằng thị trường Thượng hải và Shenzhen đã không còn kiểm soát được nữa - bởi vì tất cả các thể loại đầu cơ tích trữ bẩn thỉu và các hoạt động thương mại xấu xa - nhưng công cụ của họ để xử lý với việc đó chỉ có một cơ quan ngôn luận đủ mạnh: đó là cơ quan ngôn luận của chính phủ. Vì thế, ngày 16 tháng 12 năm 1996, tờ Nhân dân Hàng ngày - tờ báo chính thức của Trung quốc - đã xuất bản một phụ trương để thông báo rằng giá cổ phiếu đã bị đẩy vào tình trạng ''không còn lý trí'' và '' không còn bình thường''.
Hãy đoán xem điều gì đã xảy ra?T ất cả mọi người đều cố bán ra cùng lúc, cả hai thị trường đều bị tê liệt và nhiều nhà đầu tư nhỏ đã bị tổn thất - vì thế rất nhiều cảnh sát phải ổn định trật tự cho dám đông những nhà đầu tư đang giận dữ biểu tình phản đối bên ngoài các toà nhà môi giới tại mấy thành phố lớn của Trung quốc. Tờ tạp chí Wallstreet Châu á đã viết:''bên ngoài một toà nhà môi giới ở Bắc kinh, một công nhân cằn nhằn rằng anh ta đã mất 20.000 tệ ( khoảng 2400 USD ) trong tuần này. Trước khi tờ Nhân dân Hàng ngày của Trung quốc mở lời thông báo,việc mua bán vẫn đang cân bằng' một người đàn ông mặc áo jacket da nói, miệng lớn tiếng trong nhóm hàng chục người đầu tư khác. 'Sau đó, không còn ai dám mua. Thị trường đang chìm nổi rồi'.
Những người giận dữ nhất thế giới này không phải là những người thất nghiệp mà là những người bị lừa mất những đồng tiền tiết kiệm từ công việc của họ.Với thời gian trôi đi, những ngưòi lãnh đạo Trung Quốc đơn giản là không thể điều khiển và quan sát được thị trường tự do đầy rối loạn của họ, hay là ngăn chặn được những nhóm lừa đảo và gây rối chính quyền, nếu không có các tổ chức sát sao với thị trường tự do - từ việc có chỉ một cơ quan ngôn luận trung ương hiệu quả đến việc có được ngôn luận tự do và trách nhiệm cần có sự chỉ đạo của luật pháp.Về mặt ngôn từ, đó chính là giải pháp toàn cầu.Không phải ngẫu nhiên mà quốc gia Đông và Nam á có nền báo chí tự do nhất,là Đài Loan, là nước phải chịu ít nhất sự suy thoái kinh tế trong quá trình sụt giảm năm 1997-1998 của Châu á.
Đã có tới 30 triệu người Trung quốc có sở hữu chứng khoán.Với quá nhiều cổ đông mới, cần phải có nhiều báo và tạp chí về chứng khoán, bởi vì các nhà đầu tư đang cần những thông tin kinh tế thực sự,Seth Faison giải thích''Họ bắt đầu với tất cả các cột số liệu lấy ra từ các cơ quan nghiên cứu của hàng loạt các trung tâm môi giới chứng khoán, hoặc có thể theo kiểu mà một cơ quan bộ ở Bắc Kinh đang làm''.Đại bộ phận trong số đó là tin đồn, chỉ một số ít thông tin là xác thực.Thông tin đó đủ cho người đang thăm dò thị trường, nhưng thông tin từ các báo chí hàng ngày đó không đủ đối với những người tham gia thị trường.''. Thế nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu như chính phủ Trung Quốc nói với các báo chí rằng cho phép họ tự do viết về kinh doanh, những tờ báo như Nam Trung Quốc Cuối tuần sẽ sử dụng cơ chế đó để nhồi nhét tất cả các thông tin mang tính chính trị và bình luận về tham nhũng và lạm dụng quyền chính của các quan chức trên trang về kinh doanh.Đó chính là cách mà các cơ quan ngôn luận tự do được sinh ra ở Trung quốc.
Một thị trường cổ phiếu:Bên cạnh dạng phần mềm quản lý đó, Mạng điện đưa đến một bộ phận quan trọng của hệ thống hoạt động có thể thúc đẩy được dân chủ - la thị trường cổ phiếu và vốn tự bổ sung, vốn trợ cấp mang tính cạnh tranh.Hãy xem các nước Đông á - Hàn quốc, Thái lan, Malaysia và Indonesia.Tất cả những gì họ có được khi có khủng hoảng kinh tế xảy ra thường là mỗi nước đều tiết kiệm tối đa và chi tiêu chính phủ tối thiểu.Người dân ngừng chi tiêu và chính phủ ngừng đi vay. Đó có phải là tín hiệu tốt không? Thực ra là không cần.Trong khi các nước này có những con người muốn tiết kiệm, nơi duy nhất để họ bỏ tiền vào, đối với đại đa số , là vào các ngân hàng, bởi vì vốn tương hỗ, vốn trợ cấp và thị trường cổ phiếu địa phương là không có hoặc ở mức thấp.Vậy thì điều xảy ra là các ngân hàng địa phương làm cho cán cân tiền mặt tăng vọt. Điều duy nhất họ có thể làm đối với các khoản tiết kiệm này là cho vay lại cho các công ty trong địa bàn. Điều đó dẫn tới sự cạnh tranh khốc liệt giữa các ngân hàng địa phương, và góp phần làm cho các ngân hàng ném tiền đi cho các công ty kém phẩm chất hay các dự án kém tiêu chuẩn. Hơn nữa, khi mà các công ty phụ thuộc hoàn toàn vào vốn vay từ ngân hàng- đặc biệt là trong các hệ thống hoạt động tư bản thuần tuý, các ngân hàng thắt chặt mối liên hệ với các công ty và cơ quan nhà nước- họ né tránh được rất nhiều sự thẩm định mà họ phải vượt qua khi họ muốn phát hành trái phiếu cho người dân, và họ bán và kinh doanh tăng vọt theo từng ngày.
Mạng điện từ lâu đã khuyến khích đối với thị trường chứng khoán, phần là vì những khát khao và phần vì những gì một thị trường chứng khoán được điều chỉnh tốt đã đóng góp.Singapore và Hongkong là các thị trường chứng khoán được tạo ra có sự chuẩn bị tốt- ngay cả khi có rất nhiều vốn địa phương trong tiết kiệm của ngân hàng - bởi vì họ muốn thị trường chứng khoán địa phương có thể cung cấp được '' vốn thâm niên'': đầu tư tài chính dài hạn cho những công ty vay để họ không phải trở thành đối tượng của sự thay đổi vốn vay ngắn hạn do ngân hàng. Nó cũng tạo ra cơ hội cho những người cho vay Singapore và Hongkong mua được những khoản tiền trợ cấp và tái hoàn vốn ở mức lãi cao, coi như một cách đầu tư khác của các tài khoản tiết kiệm của ngân hàng.Và, điều quan trọng nhất là, một thị trường chứng khoán được điều chỉnh hợp lý sẽ thúc đẩy sự rõ ràng và minh bạch, bởi vì cách duy nhất để trái phiếu tập đoàn được định giá hoặc được niêm yết chứng khoán,trong một thị trường có điều chỉnh phù hợp, là thông qua sự rõ ràng như vậy.Và nếu như bạn là nhà đầu tư quốc tế, và muốn được định giá bởi Moody's hay Standard & Poor's, sự rõ ràng này phải được đặt trên cơ sở của tiêu chuẩn quốc tế.
Hãy xem vào 15 tháng 11 năm 1998, Báo Washington Post đăng tin từ Paris: Câu chuyện bắt đầu với Serge Tehuruk, một trong những chuyên gia về kinh doanh lừng danh nhất ở Pháp, nói về một cuộc họp mặt lúc sáng sớm của các nhà đầu tư quốc tế rằng lợi nhuận cho công ty ông-Alcatel, tập đoàn viễn thông khổng lồ của Pháp, có thể là thấp hơn so với mức công ty dự báo vài tuần trước đó.Mạng điện không ưa những điều bất ngờ này. Giữa khoảng thời gian từ khi kết thúc bữa sáng cho đến khi hết ngày kinh doanh, cổ phiếu của Alcatel tụt xuống 38% - mức giảm lớn nhất chưa từng có của thị trường cổ phiếu Pháp - cơ bản, các nhà đầu tư vốn và hưởng cổ tức của Mỹ và Anh đã để mặc cho Alcatel chết.Phóng viên của tờ The Post, Anne Swardson, khi viết về sự tái thiết của Mạng điện đối với các lối làm cũ của công ty Châu âu này, đã viết:'' Trong mấy năm trước đây, những người nước ngoài đã khiến cho nhiều công ty thay đổi quản lý, đổi mới hệ thống kế toán, triển khai liên kết quốc tế, nhồi nhét Tiếng Anh - ngôn ngữ của thương mại quốc tế - vào tận phòng họp. Nói chung, cách quản lý của Châu Âu, với bề dày lịch sử của sự ít quan tâm đến nhu cầu của các cổ đông, nay đã trở nên trách nhiệm và quan tâm hơn.

Nhưng điều làm tôi thú vị hơn cả, là một ngày sau khi Mạng điện làm cho cổ phiếu của Alcatel rối loạn, Tehuruk đã đáp máy bay đi Lonđon, sau đó lại đáp máy bay Concorde để đến New York gặp các nhà đầu tư và cổ đông của mình, nhằm giải thích cho họ về nguyên nhân thất bại và lấy lại cho họ niềm tin.

''Ông ta quả là người biết lỗi, nhưng tôi không hề gì" - một thành viên Mỹ nói với tờ báo. ''Sau đó chúng tôi đã bán đi tất cả cổ phiếu''.
Dân chủ: nhìn chung Mạng điện sẽ gây áp lực mạnh mẽ đối với nền dân chủ, bởi 3 lý đo rất thôi thúc sau: tính linh hoạt, tính hợp pháp và tính chống chịu.

Mạng điện càng nhanh và lớn hơn, nền kinh tế toàn cầu càng mở rộng và --- , bạn càng cần phải có thêm nhiều sự linh hoạt khi tham gia mạng điện và có thể bảo vệ được mình.Trong khi chỉ luôn luôn tìm ra những ngoại lệ, tôi vẫn tin rằng như một nguyên tắc chung, bạn càng có sự dân chủ về kế toán và mở rộng về sự quản lý, hệ thống tài chính của bạn càng ít phải rơi vào trạng thái gây giật mình. Và khi xảy ra sự cố gây kinh ngạc, sẽ điều chỉnh nhanh hơn để thay đổi tình huống và nhu cầu. Cũng như vậy, xã hội của bạn càng rộng mở và dân chủ, bạn càng nhận được nhiều thông tin phản hồi, bạn càng có thêm cơ hội tốt để sửa sai trong quá trình trước khi bạn đi quá, và cũng dễ dàng hơn cho bạn khi thay thế kẻ quản lý tồi bằng người quản lý mới.


Hơn nữa , khi đất nước của bạn phải thực hiện thường xuyên những việc sửa sai giữa chừng nhức nhối này, thì càng dân chủ, chính phủ của bạn sẽ càng có nhiều sự hợp pháp trong việc chia sẻ thiệt hại của đổi mới với tất cả nhân dân.'' Hãy nghĩ về những gì mà các nhà lãnh đạo Đông Nam châu á đã nói với người dân của họ trong suốt thời gian sau Chiến tranh thế giới thứ II", nhà học giả về dân chủ học Larry Diamond nói "Bạn hãy cho tôi tự do của bạn và giữ im lặng, và tôi sẽ cho bạn cơ hội để giàu có. Thật là dễ dàng khi người ta thờ ơ với chính trị khi tình hinh kinh tế đang lênh đênh, và người dân thấy rằng họ có thể bỏ mặc quyền chính trị cho một người nào đó miễn là đừng làm hại đến mưu sinh của họ. Thế đấy, điều đó chỉ diễn ra tốt đẹp trong khoảng 30 năm, nhưng rồi sau đó tăng trưởng bị sụp xuống và sự phân chia sự giàu có, dư dật và lợi tức cũng suy sụp theo. Và người ta nhận ra rằng họ không nên để chính trị cho một ai khác. Vì vậy giao kèo thất bại. Kết quả là, những gì người ta nói với chính phủ của họ ở Thái lan, Indonesia, Hàn quốc và sắp tới sẽ là Trung quốc,là nếu như không có sự tăng trưởng, nếu như chính phủ không thể cung ứng theo điều kiện của thoả ước trước đây, thì chúng tôi sẽ phải muốn có giaokèo mới, và trong giao kèo này chúng tôi muốn có tiếng nói lớn hơn đối với việc hệ thống hoạt động ra sao. Nhưng bởi vì chúng tôi có tiếng nói lớn hơn, nên chúng tôi sẵn sàng hi sinh lớn hơn những khi có đổi mới và tăng tốc hệ thống hoạt động.Và đó cũng là lý do tại sao họ sẵn sàng thể hiện sự nhẫn nại trên bình diện chống chọi về kinh tế hơn nhiều người tưởng.Bởi vì chính trị của họ là mở rộng và dân chủ, ít nhất họ có thêm cảm giác đang đối mặt đối với các vấn đề với mức độ bình đẳng. Họ một phần trở thành những người chủ của cuộc chơi.''
Với những quốc gia hoàn toàn tham gia vào Mạng điện (Trung quốc, không có tiền tệ có thể chuyển đổi quốc tế và thị trường vốn mở, vẫn chưa thể hoàn toàn tham gia vào mạng điện), các nước có hệ thống không tham nhũng nhất, dân chủ nhất và có tính trách nhiệm nhất như Đài loan, Hồng kông, Singapore - chịu tổn hại ít nhất trong cuộc suy thoái năm 1997. Các nước có dân chủ nhưng hệ thống có tham nhũng - là Thái lan và Hàn quốc - thì đứng thứ hai về sự tổn hại, nhưng bởi vì họ có dân chủ nên họ đã nhanh chóng đối phó được với khủng hoảng, mà không có sự nổi dậy của người dân, bằng cách bầu cử một phần mềm và hệ thống quản lý tốt hơn.Sau khi vừa bị thiệt hại do Mạng điện gây ra trong cuộc suy thoái 1997, Thái lan đã bầu cử được một đảng trong sạch nhất, dân chủ nhất và đã thông qua một cơ quan chống tham nhũng căn bản mới. Cơ quan mới này của Thái lan đã lần đầu tiên khởi xướng rằng các nhà chính trị Thái lan phải kê khai tài sản trước khi nhậm chức và sau khi miễn chức, và có khả năng trở thành đối tượng bị buộc tội nếu có hơn 50,000 lá phiếu ký kiến nghị điều tra tham nhũng đối với công việc của người đó. Cơ quan này nhắm vào lề thói của Thái lan là mua phiếu bầu cử để thắng cử, sau đó sử dụng chức quyền để kiếm đủ tiền tra cho số phiếu bầu đã mua.Nó cũng bảo vệ tự do về ngôn luận đối với yêu cầu của toà án bằng biểu quyết.Một quan chức của World Bank đã phân trần với tôi:''Cơ quan mới này sẽ không bao giờ được chính phủ thông qua nếu không có cuộc khủng hoảng. Không bao giờ. Cuộc khủng hoảng ngân hàng buộc Hoàng đế và quân đội phải thúc đẩy việc này, sau một thời gian lưỡng lự (trước đó).

Phản ứng của Hàn quốc thì thế nào? Bằng cách bầu cử ra một nhà dân chủ tự do nhất đất nước, là Kim Dae Jung, một người có thể không bao giờ đắc cử nếu không có cuộc khủng hoảng tài chính tại Hàn quốc.

Nước Đông nam á có chính quyền độc tài và tham nhũng nhất - nước Inđonesia dưới thời Suharto, là nước có ít sự linh hoạt nhất, ít khả năng nhất để chấp nhận phần mềm mới, và là nước thực tế đã bị xáo trộn hoàn toàn - bởi vì công chúng Indonesia đã không hề sẵn sàng chia sẻ tổn thất của sự đổi mới, bởi vì họ không cảm thấy chính phủ là của họ. Khi tiền tệ Indonesia bị khủng hoảng năm 1998, và IMF chỉ chi cho vay cứu hộ nếu Indonesia ngừng chi tiêu. Tổng thống Suharto đã phải nói với dân chúng: "Các bạn, chúng ta phải thắt lưng buộc bụng thôi. Tất cả chúng ta phải cùng hợp lại''. Và khi ông ta thử làm như vậy, câu trả lời bùng ra với một sự phản đối "Ông tổng thống ơi, tất cả chúng tôi đều đâu được hưởng thuế đường, khách sạn, hàng không, các công tăcxi của ông và con cái nhà ông. Ông thật là bủn xỉn đó''.

Cuối cùng, có một điều đối với các chính quyền cải tiến hệ thống hoạt động và phần mềm của nó trên văn bản, nhưng cách duy nhất để chắc chắn rằng những cải tiến đó là đầy đủ chính là định vị chắc chắn chúng trong sự dân chủ hoặc hệ thống dân chủ. Như Diamond đã chỉ rõ: "Các nước muốn tham gia vào Mạng điện với phần mềm tốt, có nguyên tắc luật pháp, và có tính trách nhiệm - nhưng không có nguyên tắc bầu cử tự do - thì không thể nào theo kịp bám sát Mạng điện trong thời gian dài.Bởi vì anh không thể đạt được một phần mềm tốt với một cơ chế độc tài bản thân nó không có tính trách nhiệm, không cho phép dòng lưu chuyển thông tin tự do, không cho có tính pháp lý độc lập để xua đuổi tham nhũng, và không cho phép bầu cử tự do để quản lý về chính trị có thể thay đổi.

Cách tốt nhất để bảo vệ phần mềm là các nhà chính trị quan sát để thấy rằng có người luôn theo dõi họ và nghĩa là họ luôn luôn có thể bị loại bỏ.

Hãy nhìn vào lịch sử của Bulgaria gần đây, được tổng kết bởi báo The Economist (19 tháng 1 năm 1999):như nhiều nước có thiên hướng xã hội chủ nghĩa khác, các chủ nhà máy ở Bulgaria thấy sự tiến tới thị trường tự do như một cơ hội để đục khoét.Họ trả rất nhiều chi phí vào nguyên liệu, và trả rất ít cho thành phẩm.Để bù đắp thiệt hại , họ vay của các ngân hàng. Chính phủ thì vừa mới cải cách sau chủ nghĩa xã hội, bản thân đang sa lầy trong công việc kinh doanh sơ khai, rút lui nhanh chóng khỏi ngân hàng. Tuy nhiên, người dân Bulgaria bình thường nhất cũng có thể thấy điều gì sẽ xảy ra, nên họ bắt đầu rút hết tiền ra khỏi ngân hàng.... Thảm hoạ chỉ ngăn chặn được khi chính phủ kêu gọi một cuộc bầu cử tháng 4 năm 1997, và bị mất chính quyền; những nhà cải cách mới được bầu đã làm một cuộc thanh trừng tham nhũng thẳng tay vào một trong số những lãnh đạo chóp bu tiền nhiệm."

Bản thân cuộc bầu cử không bao giờ đảm bảo cho việc có một chính quyền tốt, và một hệ thống hoạt động cũng như phần mềm nếu không có bầu cử để có thể loại bỏ những lãnh đạo tham nhũng thì không thể nào hoạt động hiệu quả. Đó là lý do tại sao những nhà lãnh đạo khôn ngoan nhất của các nước đang phát triển trở thành những người hiểu rõ nhanh chóng nhất một điều rằng nếu không có Mạng điện sẽ không có sự tăng trưởng, và nếu như không có phần mềm và hệ thống hoạt động tốt hơn thì sẽ không có được Mạng điện, và nếu không có nguyên tắc bầu cử thì sẽ không thể có chính quyền tốt được lâu dài.

Trong khi lôgíc về giải pháp toàn cầu đưa tôi đến một cách nhìn rằng Mạng điện sẽ đóng góp phần ngày càng quan trọng đối với dân chủ hoá, sự thật về những gì nó bộc lộ ra sẽ khiến bạn cẩn trọng. Bạn không chỉ tham gia vào Mạng điện và có phần mềm tốt hơn, hệ thống hoạt động tốt hơn và nền dân chủ theo một cách nào khác. Bạn phải làm việc với chính nó. Xây dựng phần mềm là một quá trình vốn dĩ mang tính chính trị, bao gồm tính nhân bản, thường dẫn đến xung khắc về chính trị, kinh tế, lịch sử và văn hoá. Không có con đường khác đi nhanh hơn và hầu hết mọi người luôn phải học theo cách thức khó khăn. Nước Mỹ có những gì hôm nay là nhờ hơn hai trăm năm lên bỗng xuống trầm trong kinh doanh đường sắt, thất bại liên tục của ngân hàng, phá sản kinh khủng, tạo ra và loại bỏ độc quyền, sụp đổ thị trường chứng khoán năm 1929 và khủng hoảng tích luỹ và cho vay những năm 1980. Chúng ta đã không đi theo cách như vậy.

Rõ ràng, không phải tất cả các nước đều phản ứng với nhu cầu của Mạng điện với cùng một tốc độ, và đối với nhiều nước, đó như một điệu nhảy "tiến một bước , lùi hai bước" trong nhiều năm trời. Các nước như Balan, Hungary, và Cộng hoà Séc có lợi thế rất lớn so với nước Nga thời kỳ hậu chủ nghĩa cộng sản, chẳng hạn, bởi các nước Đông Âu này vẵn có nhiều cư dân có kinh nghiệm về tư bản trước khi có sự đô hộ của Soviet, và thậm chí dưới chế độ cộng sản những nông dân và chủ hiệu nhỏ của họ vẫn được phép giữ đất đai và tài sản tư. Nga không có những di sản lịch sử này. Nga là một nước mà sự giàu có theo lịch sử tạo ra bằng cách lấy thứ gì đó lên từ đất hoặc từ một kẻ khác, không qua chủ nghĩa tư bản và đầu tư. Trong suốt bảy mươi năm của chủ nghĩa cộng sản, nhiều cửa hàng của chế độ Xôviết chỉ được gọi đơn giản với cái tên: "Bánh mì", "Thịt '' hay ''Sữa''. Điều đó không thực sự trở thành cơ sở để khởi động hệ thống thị trường tự do. Một lần tôi hỏi Anatoly Chubais, kiến trúc sư của nhiều chương trình cải cách kinh tế dở dang của Nga, về sự khó khăn ra sao khi Nga chuyển sang hệ thống thị trường tự do.

''Chúng tôi không có đủ những người có kinh nghiệm về quản lý hiện đại hay công nghệ, thị trường, bởi vì chúng tôi đã không hề có thị trường'' ông trả lời. Từ ngữ 'thị trường' đã bị cấm sử dụng ở liên bang Soviet. Tôi không phải là một ông già, nhưng tôi nhớ rằng một người bạn của tôi, một nhà kinh tế học, năm 1982 ông đã mất việc chỉ vì viết một bài báo trên tạp chí khoa học, trong đó ông đã có sử dụng từ ''thị trường''.

Và đây là những gì kinh khủng nhất. Kể cả khi bạn tìm hiểu được thị trường là gì rồi, thậm chí cả khi bạn xây dựng được phần mềm tốt hơn, thì bản thân sự cải tiến là một chủ đề không bao giờ có kết thúc. Điều gì sẽ xảy ra khi bạn có Dos capital 6.0?


Каталог: upload
upload -> -
upload -> 1. Most doctors and nurses have to work on a once or twice a week at the hospital
upload -> TrầnTrang EnglishTheory Phonetics
upload -> BỘ khoa học và CÔng nghệ TÀi liệu hưỚng dẫN
upload -> TÀi liệu hưỚng dẫn sử DỤng dịch vụ HỘi nghị truyền hình trực tuyếN
upload -> BỘ thông tin truyềN thông thuyết minh đỀ TÀi xây dựng quy chuẩn kỹ thuật thiết bị giải mã truyền hình số MẶT ĐẤt set – top box (stb)
upload -> CHỦ TỊch nưỚC
upload -> CHỦ TỊch nưỚC
upload -> Kính gửi Qu‎ý doanh nghiệp
upload -> VIỆn chăn nuôi trịnh hồng sơn khả NĂng sản xuất và giá trị giống của dòng lợN ĐỰc vcn03 luậN Án tiến sĩ NÔng nghiệp hà NỘI 2014

tải về 2.25 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   6   7   8   9   10   11   12   13   ...   24




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương