bài thơ xám
nhân loại tìm hơi thở
trong bóng tối chập chờn
trên trái đất lăn tròn
lòng đời đà rạn vỡ
vũ trụ đang lên lời
gọi người về cõi chết
âm dương đều mỏi mệt
thần thánh cũng tàn hơi
trở về với đất cát
hỡi loài người loài người!
lòng biển sẽ là nôi
đáy rừng sẽ là mộ
to lớn hơn cuộc đời
già nua hơn trái đất
mạnh hơn cả sự chết
là trái tim con người
The Grey Poem
mankind looking for breath
in the restless shadow
on the tumbling earth
the soul cracked open
the universe raises its voice
summoning us to the death world
heaven and earth exhausted
spirits running out of breath
to return to dust
oh mankind, oh mankind
seabeds be your cradles
jungles be your graves
larger than this life
older than the earth
stronger than death
is the human heart
bài thơ đen
chúng nó bỏ thuốc độc
vào ly cà phê đen
chúng nó nhổ nước bọt
vào giữa linh hồn anh
tôi cúi đầu hổ thẹn
tôi cúi đầu đi qua
tình yêu không dám tỏ
trên trời, ôi, quạ đen
xe tang và xác chết
buổi chiều một cuối đông
cánh đồng phơi nấm mộ
mặt người trũng lỗ sâu
đi qua trên xác chết
-- dưới chân người anh nằm --
mặt mày tan vỡ hết
bên cuộc đời lạnh câm
The Black Poem
they put poison
into the black coffee
they spit saliva
into your soul
bowing my head in shame
I walked right on by
a love dared not speak
black crows flew in the sky
the corpse and the hearse
in a late winter day
graves exposed in the field
faces filled with pockmarks
walking by dead corpses
under feet where you lay
faces all broken up
aside the cold muted life
Bà Hàng Xóm Mỹ
Tôi ở nơi đây đã sáu năm
gặp bà mới chỉ một đôi lần
dẫu rằng hàng xóm chung cư cả
nhưng chưa bao giờ tiện viếng thăm
Đêm kia trời nổi cơn oi bức
tôi rảo quanh sân trước khoảnh vườn
từ dạo xa quê, trời dẫu lặng
lòng tôi oi bức cứ từng cơn
Tôi bước, khoanh tay, đầu cúi xuống
thấy gì đâu giữa khoảng mông mênh
bỗng dưng một tiếng chào thăm hỏi
lạ lẫm, làm tôi thoắt giật mình
Bà hỏi tôi, "sao, mạnh khỏe không
biết chăng khuya xuống lạnh vô cùng
có chi thao thức xin tâm sự
chút tình hàng-xóm-thấy-qua-song"
Vội vàng, tôi nói cảm ơn. ôi
cảm động làm sao ở xứ người
không phải cố tri mình gặp gợ
mà người hàng xóm rất xa xôi
"À, tôi đang nghĩ có Trời chăng
bà trả lời tôi với, được không"
trong đêm le lói, đèn leo lét
lấp lánh đôi ngươi ngó, lạ lùng
"Có Trời, ồ có, chứ sao không
Trời ở đôi ngươi ngó, lạ lùng
Trời đẩy đưa tôi từ gác nhỏ
đến cùng người khác giữa đêm đông
Trời giáng cơn tai họa xuống người
khi, đời vô vị, vẫn ôm thôi
ôm cho đến chết còn tha thiết
Trời đó! người sao cưỡng lại Trời"
"Vâng, Trời chỉ có thế mà thôi
không nghĩa là ban phước-lộc đời
không nghĩa rằng giang tay cứu độ
khi người đau đớn gọi: Trời ơi
Việt Nam, hình ảnh "Boat People"
là đã từng giông tố bão bùng
đã gọi Trời ơi, Trời chẳng lại
thì đừng hi vọng, chớ trông mong"
Bà hàng xóm Mỹ đêm tôi gặp
chỉ một tuần sau đã mất rồi
tôi đến thăm bà trên gác nhỏ
một mình nằm chết rất đơn côi
Chúng tôi trong cảnh chiếc thuyền con
bão táp triền miên cứ dập dồn
nên đến đây nương tìm hạnh phúc
sao bà mắt nhắm lệ còn tuôn?
1981
My American Neighbor
I have lived here for some six years
and seen her only once or twice
though next-door neighbors, we’d not found
occasion for a social call
That night, the air was stifling hot
I took a stroll in the front yard
since I left home, on balmy days
my heart’s known spells of stifling weight
I walked with folded arms, head bowed
oblivious to the whole wide world
suddenly, a voice said, “Hello there”
a stranger’s voice that made me start
She kindly asked me, “How are you
it’s late and getting cold, you know
what’s keeping you awake? tell me
your neighbor glimpsed through window panes”
I hurriedly said, “Thank you!” quite moved
meeting a friend on alien soil
not some acquaintance of long years
but my own neighbor, nearby yet far-off
“Well, I’ve been thinking, ma’am, ‘does god exist?’
can you give me the answer, yes or no”
street lights shone faintly in the night
her pupils glimmered with surprise
“Oh yes, God does exist - why not
God watches in my wondering eyes
God pushes me out of my small room
to meet another on a winter night
God wreaks ordeals and woes on men
while they just hug their humdrum lives
clinging hard until they die
that’s God! How can men thwart God’s will”
“Yes, God means that and nothing more
not boons and blessings on the world
not helping hands and saving arms
when in distress men cry, ‘O God’
‘Boat people’ - there’s the image of Vietnam
they’ve braved such tempests on high seas
they’ve cried ‘O God!’ and God’s not come
they’d better nurse no more high hopes”
The neighbor whom I met that night
a mere week later passed away
I went to visit her in her small flat
her body all alone in death
We were riding our frail boats
which winds and storms would toss about
so for a happy heaven we came here
why did tears flow from your closed eyes?
1981
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |