Bùi Công Thuấn LỜi giới thiệU



tải về 0.91 Mb.
trang9/9
Chuyển đổi dữ liệu27.07.2016
Kích0.91 Mb.
#7718
1   2   3   4   5   6   7   8   9
***

Cha Phương Bảo trở mình, người vẫn sốt hâm hấp, mồ hôi trán rịn ra lấm tấm. Lâu lâu lại thấy khuôn mặt Cha nhăn nhúm, chắc ngài đang phải chịu đựng cơn đau. Đời Linh mục là đời cô đơn. Những lúc đau ốm thế này Cha càng thấm thía nỗi cô đơn hơn bao giờ hết. Cha chỉ còn biết bám lấy Chúa và âm thầm chịu đựng. Những ai tinh ý mới có thể nhận ra những đau đớn quằn quại Cha đang phải chịu.


Rồi ngài lại thiếp đi, giấc ngủ cứ chập chờn bất an.
Cánh cửa phòng chờ bật mở. Vị bác sĩ khám bịnh cho Cha đem theo một tờ kết quả xét nghiệm. Ông ngồi vào bàn, mời Cha ngồi đối diện. Ông nhìn Cha vừa như cảm thông chia sẻ, vừa như lượng định xem Cha có thể tiếp nhận những thông tin ông sẽ báo cho ngài.
Sau khi đã nói vài câu để làm nhẹ thần kinh người bịnh, ông thông báo:

-Theo những kết quả xét nghiệm này, chúng tôi chẩn đóan Linh mục có những triệu chứng của ung thư máu. Căn bịnh này tiềm ẩn rất lâu, triệu chứng của nó trùng với nhiều loại bịnh khác nên khó xác định. Tuy vậy Linh mục cũng đừng quá lo lắng, bởi cũng có người sau một thời gian điều trị thì qua khỏi.


Cha Phương Bảo nghe bác sĩ nói như nghe một bản án tử hình, bủn rủn tay chân, xuất mồ hôi hạn ở trán, nhưng rồi ngài cố bình tĩnh để trao đổi với bác sĩ:

-Bác sĩ có thể nói cụ thể về căn bịnh này không?

-Ung thứ máu là trạng thái bạch cầu trong máu tăng lên, nó tiêu hủy hồng cầu làm cho bịnh nhân thiếu máu, vì thế, người thường mệt mỏi, nhợt nhạt. Vì thiếu máu nên phổi thiếu oxy, làm ngộp thở. Không đủ máu lên não nên gây nhức đầu. Bệnh chỉ trở nên nguy hiểm khi nó di căn. Gan và lách bị tổn thương sẽ làm tồn thương dạ dày…
Cha Phương Bảo kiểm tra lại những triệu chứng mừng gặp phải mấy năm qua, quả như lời bác sĩ nói. Ngài bất giác kêu lên: Chúa ơi, xin cứu con!
Tiếng kêu ú ớ của cha làm cho ông trùm chánh đang làm việc ở phòng bên cạnh liền chạy sang:

-Thưa cha có chuyện gì mà người kêu Chúa thất thanh vậy?

Cha Phương Bảo gượng ngồi đậy, người lau mồ hôi trán rồi nói:

-Không có chuyện gì ông chánh ạ, tôi mơ, vậy thôi. Có lẽ tại lúc ngủ tôi đặt tay lên ngực, thần kinh bị ức chế nên vậy, ông yên tâm.


Thoáng nhìn thấy nét lo âu trên khuôn mặt, và vẻ nhợt nhạt trong thần thái của Cha, ông chánh đến bên cha Phương Bảo, tay đặt lên trán ngài:
-Cha sốt quá. Chắc cha bịnh rồi, để con đưa Cha đi bịnh viện nha. Sức khỏe là trên hết Cha ạ, với lại Cha còn bao nhiêu việc phải làm. Con đưa Cha đi khám bịnh một lần để xem có gì còn chạy chữa. Lúc này con thấy Cha kém ăn, và nhợt nhạt nữa. Cha đừng cố sức, con đường còn dài cha ạ.
Sau mấy phú tự trấn tĩnh, cha Phương Bảo nhìn ông trùm chánh trìu mến:

-Cám ơn ông, tôi không sao đâu. Hôm nào thư thả tôi đi một mình cũng được. Phiền ông và quý chức Ban hành giáo. Quý ông còn bao nhiêu việc của giáo xứ, hàng ngày còn điều động công nhân làm việc. Ông cứ yên tâm, có Chúa, tôi không sao đâu.


An ủi ông chánh vậy, nhưng trong lòng cha Phương Bào có gì nao núng, phải chăng giấc mơ là một điềm báo. Giuse đã từng được thiên thần báo mộng đưa Chúa Giêsu trốn sang Ai cập là gì.
Những ngày sau đó, cha Phương Bảo suy nghĩ rất nhiều, nếu Chúa định cho mình phải chứng bịnh hiểm nghèo như trong mơ thì sao? Cha luôn chìm trong tĩnh lặng và cầu nguyện với Chúa. Lạy Chúa, nếu được, xin cất khỏi con chén này, nhưng xin theo ý Chúa. Chúa biết đấy, con còn nhiều việc phải làm cho giáo xứ, Chúa giúp con với. Thân lạy Chúa, nếu Chúa đã định như thế, thì xin cho con được gánh lấy để đền tội thay cho cộng đoàn, như Đavit đã kêu xin: “xin hãy sửa phạt con, nhưng xin đừng làm hại Dân Chúa”.
Và rồi khi thấy những triệu chứng sức khỏe như trong giấc mơ, cha Phương Bảo đi khám bịnh. Ngài đi một mình, nếu có gì, cũng không làm người thân hoảng loạn.
Thời gian sau đó, giáo dân thấy cha Phương Bảo gầy hẳn đi, nhưng ngài vẫn làm việc, vẫn tươi cười. Ngài chỉ nói với ông chánh, lúc nào tôi mệt, ông chánh cố gắng giúp tôi. Mọi người chỉ biết cha bị thiếu máu và hình như đau dạ dày.
Trong các buổi tĩnh tâm Linh mục, nhiều Linh mục gặp gỡ và thăm hỏi. Vác vị cũng ái ngại khi nhìn thấy cha Phương Bảo hình như đang xuống sức. Có lẽ tại ngài làm việc nhiều quá chăng. Cha Phương Bảo cười rất tươi và nói:
-Mình gầy vậy nhưng không sao đâu. Sợ các Cha mập quá 80 ký mới lo. Người ta bảo vòng bụng to ra thì vòng đời ngắn lại, các cha liệu mà ăn kiêng là vừa. Còn mình, mình đã có cách.
Các cha tĩnh tâm ồn ào hỏi:

-Cha có cách gì, chỉ với? cách giảm cân ấy, ở đây nhiều cha quá khổ rồi.

-Cách ấy thì mình không biết, bởi mình chỉ có hơn 50 ký thôi, so với chiều cao thì hơi gầy, nhưng cách xin Chúa cho mình còn được ở với quý cha thì biết.
-Cha nói vậy là sao?
Cha Phương Bảo vui vẻ kể:
-Lần mình đi dự đêm nhạc kỷ niệm 50 năm sáng tác thánh ca của Linh mục nhạc sư Kim Long, người đã viết hơn ba ngàn bản thánh ca mà ở đây chắc chắn ai cũng biết. Cha Kim Long chia sẻ, ngài bị đau nặng, chỉ chờ chết. Ngài cầu với Chúa cho ngài sống, để ngài viết xong đáp ca cho cả ba năm A, B, C, rồi Chúa hãy gọi Ngài về. Mọi người nghe vậy thì ngậm ngùi và thương cha Kim Long quá. Cha kể tiếp, xin Chúa vậy, rồi ngài miệt mài viết nhạc, và khi xong đáp ca cả ba năm, ngài thưa với Chúa, con xong rồi, xin cho con được về bên Chúa. Chúa cừơi bảo, con còn nhiều việc phải làm cho Chúa, cứ ở trần gian vui vẻ.
Có tiếng ai đó :

-Ôi Chúa thương cha Kim Long quá. Việc Chúa làm thật là kỳ diệu.


Cha Phương Bảo tiếp:

-Bắt chước cha Kim Long, mình phải bày ra nhiều việc, để công việc cứ dở dang, và Chúa phải cho mình sống để hoàn tất.


Các cha tĩnh tâm vỗ tay:

-Một sáng kiến đáng ghi vào Guiness.


Một cha khác nói :

-Cha Phương Bảo đúng là một “đóa hoa vô thường

Mọi người cười ồ lên. Có người nói:

-Dường như có mùi Thiền! Chắc cha Phương Bảo Thiền đắc đạo thành “đóa hoa vô thường” rồi.


Lại có người hỏi:

-Nhưng ‘đóa hoa vô thường” là gì ?

-Đây, đây nghe mình giải thích nhá: “Từ đó ta nằm đau, từ đó ta nằm đêm. Nở đóa hoa vô thường”, vô thường bởi vì Cha cứ đau bệnh, cứ nhà thương và nhà xứ, cứ làm việc và thương mến những người dân chân chất Nam bộ của Việt kiều Campuchia, thức trong những giấc ngủ chập chờn, vui buồn với những giọt nước mắt khi đầy khi vơi, và nụ cười lúc tươi lúc héo.”
-Ôi, văn chương hay quá, nhưng mà như có muối xát trong lòng vậy, các cha ạ.
Cha Phương Bảo cười:
-Xin cám ơn các Cha. Mình chỉ là “đóa hoa ngày thường “ thôi. Được là đóa hoa cũng là quý lắm rồi. Sinh, lão, bịnh, tử là lẽ thường ở đời, không nên bận tâm. Vấn đề là sống sao cho đời mình có ý nghĩa, và chết cũng có ý nghĩa. Vài chục năm hay trăm năm trên cõi tạm này nào có nghĩa gì. Rồi cũng có ngày Chúa gõ cửa phòng các cha, xem lúc ấy các cha có mở cửa cho Chúa vào không?

Mọi người cười vui vẻ. Nhưng giờ tĩnh tâm hôm ấy, Cha Phương Bảo đã đặt vào tâm trí các cha một đóa hoa của lòng tin yêu và phó thác. Với Chúa, mọi sự đều có thể. Và mọi việc Chúa làm đều đem ân phúc đến cho ta.


***
Chiều nay cha Phương Bảo lại sốt và bỏ bữa. Ông trùm chánh thực sự lo ngại. Cha vẫn nằm thiêm thiếp, chốc chốc lại ôm bụng co rúm người lại, mặt nhăn nhó. Ông vội gọi cho ông bà Thiên Phước. Họ đến ngay, có cả Thiên Thanh.
Thiên Thanh chạy ngay vào bên gường cha Phương Bảo. Thấy cha nằm thiêm thiếp trên giường, thở rất khó nhọc. Cô ngồi sụp xuông bên cạnh:

-Cha, Cha ơi, Cha sao vậy? Sao cha đến nông nỗi này!

Rồi cô nhìn cha không cầm được nước mắt xót thương. Trông cha gầy và nhợt nhạt quá.

Cha Phương Bảo chợt tỉnh, ngài bảo ông trùm chánh đỡ ngài ngồi dậy, vì lúc ấy ông bà Thiên Phước đã đứng bên giường. Cha mời tất cả ngồi xuống ghế nói chuyện.

-Ông trùm và ông bà đây đừng lo, tôi không sao đâu, có Chúa gìn giữ. Với lại công việc còn nhiều, Chúa không nỡ gọi đi đâu. Tôi chỉ mệt một xíu thôi

Ông Hoàng Văn hỏi:

-Bây gờ cha thấy trong người thế nào?

-À, không sao, chỉ hơi mệt và khó thở một chút.

-Sao trông cha sút ký vậy.-Bà Thiên thước lo lắng.

Ông trùm chánh nói chen vào:

-Lúc sau này cha thường bỏ bữa, ngài nói cái bụng nó không cho ăn, có lẽ vì thế mà bị mất sức.

Bà Thiên Phước thực sự quan tâm:

-Để con đưa Cha đi khám bịnh và mua thêm thuốc bổ cho cha. Cha thu xếp ngày giờ đi, có có xe chở cha đi

Thiên Thanh nói chen vào:

-Con và mẹ com sẽ ở lại bệnh viện trông cha, nếu người ta không cho cha về.

Cha Phương bảo nhìn mọi người:

-Cha ở lại bệnh viện làm sao được, việc làm nhà thờ còn ngổn ngang. Cha cám ơn ông bà và Thiên Thanh. Cha không sao đâu. Cha có sẵn thuốc ở đầu giường đó.
Thiên Thanh nhìn thấy những gói thuốc trên đầu giường của cha, có thuốc giảm đau, thuốc đau dạ dày, và thuốc bổ máu. Chắc là cha đau bao tử, ít ăn nên thiếu máu làm suy nhược. Tại Cha làm việc quá sức mà.
Bây giờ thì cô thực sự xúc động. Trước đây cô đã nghĩ sai về các Linh mục. Cha Phương Bảo là Linh mục bằng xương bằng thịt đang hiện diện trước mặt cô đây. Cô biết Cha từ khi học cấp hai. Ngài sống giản dị, chân thực và thân thiện như một Mục tử nhân lành. Ngài làm việc hết sức mình cho giáo xứ. Ngài quan tâm nhiều đến giới trẻ và Chính ngài đã giúp Thiên Thanh vượt qua những lầm lạc. Nhìn khuôn mặt tươi cười của cha Phương Bảo, Thiên Thanh thấy xót xa, dường như Cha che dấu điều gì, vì thấp thoáng trên khuôn mặt ấy, Thiên Thanh thấy nhiều lo âu, phải chăng ngài đang lo việc mặt bằng xây trung tâm, mất bao nhiêu công sức, giờ phải bắt đầu lại. bất giác cô kêu thầm trong lòng: lạy Chúa xin cứu chữa cho cha con!

***


19

Nhận được cuộc hẹn của Cha Phương Bảo, Đức Giám Mục đồng ý tiếp đón ngay. Đức Cha thu xếp để cuộc gặp gỡ phái đoàn Giáo xứ Russeykeo được thân tình, ấm cúng tình cha con. Ngài hiểu nội dung của cuộc tiếp xúc này vì Ngài hiểu Cha Phương Bảo. Chính Đức Cha đã điều Cha Phương Bảo về Russeykeo để săn sóc đoàn dân tỵ nạn sau cuộc chạy loạn “cáp duồn” ở Campuchia. Cha cố Gioakim đã già yếu và xin hưu.

Đức cha biết Cha Phương Bảo là một người nhiệt thành, giàu đức hy sinh, tận tụy phục vụ đoàn chiên không mỏi mệt. Đức Cha điều ngài về đây là để tiếp nối công việc của Cha cố Gioakim, xây dựng lại cơ sở nhà thờ, nhà xứ, nhà dân; và xây dựng công trình tạ ơn Chúa và Đức Mẹ của Cha cố. Công trình ấy nay được Tòa Giám Mục chấp thuận để biến thành trung tâm hành hương cho cả Giáo phận. Trách nhiệm nặng nề đang đặt trên vai cha Phương Bảo cùng giáo dân Russeykeo. Đức Cha thấy cần phải nâng đỡ tinh thần họ.

Quyết định của chính quyền về việc không chấp thuận khu đất làm trung tâm chắc chắn làm cho Cha Phương Bảo thất vọng. Ngài sẽ đau buồn vì không hoàn thành trách nhiệm Giáo phận giao. Đức Cha sẽ chia sẻ với ngài về trách nhiệm này.

Trước khi tiếp Cha Phương Bảo, Đức Cha đã gặp ban tư vấn của Ngài để giúp Ngài tìm kiếm những phương án khác. Các Linh mục trong Ban tư vấn đã nỗ lực tìm kiếm và thẩm định một số nơi được đề xuất chọn làm trung tâm hành hương. Đức Cha đề ra tiêu chuẩn này: phải là vùng đất còn trinh nguyên, không có dấu vết chiến tranh, không có dấu tích con người xâm hại đến nhân phẩm, đến sự sống và quyền con người của đồng loại. Nơi đặt trung tâm cũng phải thuận lợi cho mọi người đến hành hương và làm việc bác ái.

Trước đó, có người đến giới thiệu cho Giáo phận một khu đất rộng 45 mẫu. Tuy miếng đất đạt yêu cầu về cảnh quan, có thiên nhiên, núi đồi thơ mộng, nhưng việc đi lại rất khó khăn…

Cuộc tìm kiếm vẫn được âm thầm tiếp tục trong cầu nguyện…

Quả thực là khó khăn để tìm một khu đất rộng không bị chiến tranh tàn phá và không bị con người làm cho ô uế. Khu đất ấy lại không vướng vào các công trình quốc gia, đồng thời lại thuận tiện đi lại.

Ở đây, dân cư tăng lên nhanh chóng do tỷ lệ sinh đẻ và di dân. Người đông thì đất co lại. Các công trình quốc gia được xây dựng khắp mới, từ đường cao tốc đến các khu công nghiệp, khu du lịch sinh thái, chưa kể các khu khai thác tài nguyên đất đá để làm đường. Nhiều nơi cách nay hai chục năm còn là rừng, bây giờ đã thành khu dân cư chật chội… Tìm ở đâu được một khu đất có thể xây dựng trung tâm kính Đức Mẹ? câu hỏi đau đáu mọi thành phần dân Chúa trong giáo phận, thúc giục mọi người cùng cầu nguyện và tìm kiếm.

Những nỗ lực vẫn âm thầm…

Sau nhiều năm tháng, qua trao đổi người này người khác, Cha Minh và Cha Liêm đã tìm được một khu đất có cảnh sắc thiên nhiên thơ mộng, rộng chừng 40 mẫu. Có đồi đất nhô cao bên cạnh hồ nước mênh mông - hồ Trị An, gợi nhớ biển hồ Tonlé Sap từ dòng sông Cửu Long đổ vào, nơi đồng bào Việt Kiều đã từng sinh sống và chịu nạn “cáp duồn”, nạn diệt chủng để chạy về đây. Khu vực này chưa có một ngôi nhà nào. Đất còn trinh nguyên và thuận tiện đi lại.

Tìm được miếng đất này, Tòa Giám Mục đọc thấy như là ý Chúa muốn cho Giáo phận xây dựng trung tâm Đức Mẹ tại đây. Trong niềm vui ấy Đức Cha đã đón tiếp Cha Phương Bảo, Ban hành giáo Giáo xứ Russeykeo và gia đình ông bà Hoàng Văn.

Đúng hẹn, Cha Phương Bảo, Ban hành giáo, ông bà Hoàng Văn và Thiên Thanh đến Tòa Giám Mục. Tất cả đem theo tâm trạng buồn và lo lắng. Vì nghĩ rằng chắc sẽ làm Đức Cha thất vọng. Một thầy phụ trách phòng khách mời mọi người vào ngồi nghỉ ngơi một lát chờ Đức Cha xuống. Phòng khách của Đức Cha khá rộng và mát làm hạ nhiệt những người khách từ xa mới về, đường xá nắng gió.

Lần đầu tiên đến Tòa Giám mục, Thiên Thanh vô cùng thích thú. Cô quan sát khắp nơi. Thảm cỏ xanh mát rượi trước mặt. Đây đó các tượng điêu khắc được đặt rải rác trên lối đi ngoài sân, như ở công viên các nước phương Tây mà cô coi trên TV, trên báo chí. Phia bên kia là nhà nguyện Đại Chủng Viện với táp chuông vươn lên trời, vừa có nét truyền thống vừa có nét hiện đại. Tất cả cảnh quan và màu sắc rất hài hòa. Cô thầm nghĩ, Đức Cha giỏi thật, Ngài tìm được người biết nghệ thuật thiết kế. Tòa Giám Mục không chỉ là nơi làm việc mà còn là công trình văn hóa làm đẹp xứ sở này. Trong phòng tiếp khách của Đức Cha trên tường có phù điêu bằng gỗ chân dung Chúa, được làm rất công phu của nghệ thuật tranh gỗ. Tất cả đều mới mẽ đối với Thiên Thanh, cuốn hút sự chú tâm của cô.

Bước vào phòng khách, Đức Cha thấy Cha Phương Bảo và gia đình ông bà Hoàng Văn đã chờ sẵn, nét mặt người nào cũng đầy vẻ u buồn. Thiên Thanh đang quan sát phòng khách vội đứng khép nép bên cạnh bà Thiên Phước. Cô thầm ghi nhận hình ảnh của Đức Cha. Tiếc quá cô không mang theo máy ảnh để xin phép Đức Cha chụp chân dung của Ngài. Đức Cha mặc sơ mi trắng giản dị. Tượng Thánh Giá lớn đeo trước ngực. Khuôn mặt sáng và nhân hậu, vầng trán cao rộng, dáng thanh thoát nhưng ẩn chứa sự mạnh mẽ bên trong. Thái độ gần gũi thân thiện. Trước đó, cô những tưởng gặp Đức Cha khó lắm, và chắc Ngài rất nghiêm, cô hơi sợ và ái ngại.

Mọi người mừng rỡ chào Đức Cha. Người bắt tay thăm hỏi từng người, ân cần, thân thiết. Sắc diện của Đức Cha rạng rỡ và thánh thiện hẳn ngài đang vui. Nụ cười của ngài hiền hòa làm yên tâm mọi người. Người đón tiếp mọi người như người thân, thật tự nhiên và gần gũi, khiến cho ông bà Hoàng Văn và Thiên Thanh không cảm thấy “khớp” trước đấng bề trên. Còn cha Phương Bảo, gặp lại Đức Cha như được trở về bên người cha thân yêu sau nhiều ngày xa cách. Từ khi Cha nhận bài sai của Đức Cha đến nhận trách nhiệm cha sở giáo xứ Russeykeo. Cha Phương Bảo nhìn Đức Cha trìu mến và biết ơn.

Đức Cha không ngờ Cha Phương Bảo có vẻ tiều tụy quá như vậy; mặc dù vẫn nụ cười tươi trẻ, nhưng càng cười thì cha Phương Bảo càng lộ rõ những nét nhăn trên trán và trên khuôn mặt nhợt nhạt. Đức Cha cầm tay Cha Phương Bảo, ngài lo lắng:

- Ủa, sao Cha tiều tụy quá vậy?

Cha Phương Bảo có vẻ lúng túng:

- Thưa Đức Cha, có lẽ tại chứng đau dạ dày nó hành con, không cho con ăn, nên mới mất sức một chút.

Đức Cha nhìn Cha Phương Bảo đầy thương yêu, ngài an ủi:

- Cha phải giữ sức khỏe. Đau dạ dày mà Cha để tâm lo lắng thì bịnh sẽ phát nặng hơn đấy. Lúc nào cha rãnh rỗi, cha về đây Đức Cha cho người chở đi khám bịnh. Cha ở hơi xa, Đức Cha không trông nom cho cha được.

Cha Phương Bảo đỡ lời:

- Thưa Đức Cha, Con xin cám ơn Đức Cha đã thương con. Đức Cha yên tâm, con không sao đâu. Con không dám làm phiền Đức Cha.

Cha Phương Bảo tiếp lời:

-Chúng con về thăm Đức Cha. Thấy Đức Cha khỏe, chúng con rất mừng. Cầu xin Chúa cho Đức Cha tràn đầy ơn của Người, sức khỏe, ơn khôn ngoan, ơn lo liệu và ơn sức mạnh để Đức Cha hoàn thành những công trình lớn lao phục vụ Chúa và phục vụ Giáo hội, cũng để mưu ích cho mọi người.

Đức Cha nhìn mọi người trìu mến.

Cha Phương Bảo ngập ngừng:

-Thưa Đức Cha, chúng con cũng xin thưa, việc Giáo phận giao cho chúng con chuẩn bị mặt bằng xây dựng trung tâm hành hương tôn kính Đức mẹ, chúng con đã không thể hoàn thành. Chúng con rất buồn và biết lỗi vì làm Đức Cha thất vọng, nhưng không biết phải làm sao, chúng con về đây để xin Đức Cha chỉ dạy…

Nói rồi, cha Phương Bảo cúi đầu, khuôn mặt trầm ngâm lo lắng. Ông Bà Hoàng Văn và Thiên Thanh cũng đứng bất động. Việc trọng đại Giáo phận giao như thế, lại không làm được, giờ biết ăn nói thế nào với Đức Cha.

Đức Cha gật đầu rồi đưa mắt nhìn mọi người cách thân mật:

- Cha và ông bà không nhớ câu người đời nói à: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên” sao? Hay nói cách khác: ý của Thiên Chúa thì cao như trời, còn ý của con người như cỏ mặt đất vậy.

Rồi Đức Cha nói tiếp:

- Đức Cha và Giáo phận rất biết ơn Cha, cũng như Ban hành giáo giáo xứ Russeykeo và ông bà đây đã dành thời gian, công sức, tiền của để lo liệu cho trung tâm, nhưng Chúa chưa muốn. Nhà Nước đã trả lời miếng đất thuộc vòng đai quốc phòng, không thể xây dựng trung tâm. Chúng ta cũng phải có trách nhiệm trong việc bảo vệ tổ quốc. Hơn nữa, như Cha đã nói: gần phần đất đó gần trại giam của Huyện; mà Giáo phận muốn xây dựng trung tâm ở một mảnh đất thật an lành, để mọi người dành hết tâm trí tôn kính Đức Mẹ và làm việc bác ái. Không xây dựng được trung tâm ở Giáo xứ của Cha thì Đức Cha và các Đấng phải tìm kiếm nơi khác, khó khăn không kém gì như Gia-cóp vật lộn với Thiên sứ để tìm ý Chúa, nên Cha, ông bà và cháu cũng đừng buồn.

Nghe Đức Cha nói vậy, Cha Phương Bảo thấy nhẹ lòng. Mọi sự đều nằm trong sự quan phòng của Thiên Chúa. Đức Cha đã thấu hiểu và chia sẻ như vậy đủ thấy sự quan tâm của Giáo phận bao quát đến thế nào. Điều quan trọng là mọi thành phần trong Giáo phận cùng chung sức làm việc Chúa, cầu xin cùng Đức Mẹ thì chắc chắn Chúa sẽ soi dẫn và Đức Mẹ sẽ nhận lời.

Cha Phương Bảo thưa:

- Thưa Đức Cha, được vậy thì chúng con hết sức vui mừng. Chỉ tiếc là những cố gắng của chúng con đã chẳng giúp được việc gì với Đức Cha trong công việc chung của Giáo phận.

Đức Cha an ủi:

- Cha và Giáo xứ của Cha đã làm được nhiều việc lớn lao cho Giáo phận. Tất cả còn ở trước mặt và không gì nằm ngoài ý định của Thiên Chúa. Cha sở và mọi người cứ yên tâm.

- Chúng con cám ơn Đức Cha.

Bỗng Thiên Thanh đứng dậy chạy lại quỳ xuống trước Đức Cha, nước mắt rung rung:

- Thưa Đức Cha, tại tội con bất kính đối với Đức Mẹ, mà Chúa không nhận lời của cha sở con cùng với giáo xứ của con. Xin Đức Cha tha tội.

Cử chỉ đường đột của Thiên Thanh làm Đức Cha, Cha Phương Bảo và mọi người có mặt đều bỡ ngỡ. Đức Cha đã được nghe câu chuyện của Thiên Thanh. Ngài rất vui, nhưng mãi hôm nay mới gặp được người bạn trẻ này. Đức Cha thấy cần phải nâng đỡ những tâm hồn yếu đuối, dễ vỡ như Thiên Thanh. Ngài nâng Thiên Thanh đứng lên và nói:

- Con ngồi xuống đi, Đức Cha được cha Phương Bảo nói cho biết chuyện của con rồi. Con được ơn Đức Mẹ là ân phúc rất thiêng liêng. Đức Cha hỏi con: Con biết mình có lỗi, con đã nhận lỗi và quyết tâm sửa chữa chưa? Và con đã làm gì để sửa chữa?

Thiên Thanh đã tỉnh lại, nàng nhẹ nhàng thưa với Đức Cha:

- Con đã sửa chữa rồi…

Cha Phương Bảo thêm vào:

- Con xác nhận là cháu Thiên Thanh đã làm tốt lắm!

Đức Cha gật đầu mỉm cười nói:

- Như vậy là được rồi, còn việc xây dựng trung tâm là việc của Giáo phận, của Đức Cha, của Cha sở con. Đâu có phải vì lỗi của con mà Chúa không cho. Con nghĩ xem: nếu Chúa chấp tội con như con nghĩ, thì thử hỏi có ai được rỗi đâu? Nên con phải bỏ ý nghĩ đó đi; Chúa nhân hậu và khoan dung vô cùng con ạ. Con phải cố gắng sống thật tốt và gia tăng cầu nguyện như lời Chúa dạy, kiên nhẫn như câu chuyện bà góa và ông quan án đó.

Quay sang Cha Phương Bảo, Đức Cha nói:

- Dù chưa xây dựng gì, Đức Cha nhờ Cha, Cha phó, Ban hành giáo và Giáo xứ tiếp tục coi sóc khu đất đó cho Giáo phận, vì Giáo phận vẫn còn nhiều chương trình, nhiều dự án.

Đức Cha hướng về cha Phương Bảo:

- Cha lo lắng và suy nghĩ nhiều quá cho việc xây dựng trung tâm nên Cha xuống sức. Đức Cha chia sẻ điều này, Cha đừng quá bận tâm, cứ tin tưởng phó thác vào Chúa. Việc người ta không làm được, nhưng nếu Chúa muốn thì mọi sự đều có thể. Bây giờ thì Cha phải nghỉ ngơi và đi chữa bệnh.

Cha Phương Bảo hết sức cảm động, vì không ngờ Đức Cha quan tâm đến sức khỏe của Cha như vậy. Nhưng Cha không thể để Đức Cha bận tâm về mình, bởi Đức Cha đã lớn tuổi, ngài còn phải gánh vác bao nhiêu việc của Giáo phận. Chỉ riêng việc Mục vụ, Đức Cha đã không đủ thời gian. Giáo phận có hơn 260 giáo xứ. Giáo xứ nào cũng tổ chức cho các cháu thiếu nhi chịu Thêm Sức vào ngày Chúa Nhật. Một năm có 52 tuần, trừ các tuần lễ thánh còn lại khoảng 45 Chúa Nhật, vậy phải mất ba năm Đức Cha mới đi giáp vòng các giáo xứ. Nhưng công việc không thể kéo dài như thế. Đức Cha còn bao nhiêu việc khác nữa. Việc xây cất cơ sở cho Đại chủng Viện, xây dựng nơi làm việc của Tòa Giám Mục, xây dựng khu hưu dưỡng cho quý cha đã về hưu, xây trường nghề cho người trẻ, giờ lại lo xây dựng trung tâm kính Đức Mẹ, có vô vàn khó khăn…Đức Cha đã lớn tuổi nhưng sức làm việc thật phi thường, Quả là ơn Chúa ban đặc biệt cho Giáo phận, khó có người sánh được.

Cha Phương Bảo thưa:

-Con cám ơn Đức Cha đã lo cho con. Thưa Đức Cha, con không sao, chỉ hơi mệt một chút, nghỉ ngơi là khỏe. Được làm việc trong tình yêu thương và sự quan tâm của Đức Cha là con hạnh phúc lắm rồi. Mọi việc con phó thác cho Chúa và Đức Mẹ, xin Đức Cha cầu nguyện cho con thôi.

Đức Cha cười bằng lòng:

-Có gì cha phải báo tin cho Đức Cha ngay nhé. Ông trùm chánh và ông bà Hoàng Văn đây trông chừng cha sở giúp Đức Cha, cả Thiên Thanh nữa, con giúp cha sở trong các sinh hoạt của giới trẻ, để cha sở nhẹ nhàng công việc được một chút.

_Chúng con cám ơn Đức Cha!

-Thôi được rồi, mọi người uống nước đi nào.

Trong câu chuyện tâm tình, Đức Cha cũng báo tin vui cho Cha Phương Bảo và gia đình ông bà Hoàng Văn. Ngài nói, chắc chắn ước vọng của Cha cố Gioakim và Giáo xứ Russeykeo sẽ thành hiện thực.

Đức Cha chia sẻ.

Sau khi Nhà Nước trả lời được phép xây dựng trung tâm hành hương tại Russeykeo vì đất thuộc vành đai quốc phòng, Đức Cha đã họp ban tư vấn để tìm nơi khác. Và đã tìm được một nơi, có lẽ là ý Chúa muốn Giáo phận xây dựng trung tâm hành hương Đức Mẹ ở đó. Đó là một khu đất có cảnh thiên nhiên rất đẹp, bên cạnh hồ Trị An, giúp khách hành hương có thể vừa cầu nguyện, vừa thư giãn khi đến kính viếng Đức Mẹ. Khu đất đó khoảng chừng 40 mẫu, đủ rộng để xây dựng nhiều cơ sở sinh hoạt và Mục vụ. Ngoài việc xây nhà nguyện và các phòng sinh hoạt dành cho các đoàn thể đến tĩnh tâm, Đức Cha định làm một nghĩa trang đồng nhi, xây dựng một nhà cho trẻ bị bỏ rơi, một nhà cho các cô gái cơ nhỡ, một nhà cho người già neo đơn và nạn nhân bị xâm hại quyền con người…

Mọi người reo lên:

-Tạ ơn Chúa, được như vậy thì mừng quá, thưa Đức Cha!

Đức Cha thêm:

- Ý của Đức Cha và Giáo phận là muốn tôn vinh Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội và Đức Mẹ Mân Côi mới tìm thấy ở sông Mêkông. Khi xây dựng xong trung tâm hành hương, Cha sẽ đặt tượng Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội ở nhà thờ chính; còn tượng Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp sẽ được đặt ở khu đất thánh hài nhi.

Mọi người chú tâm lắng nghe trong sự kinh ngạc và niềm hân hoan. Đức Cha giải thích:

- Nhà thờ chính đặt tượng Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội, là để cầu xin ơn tha tội, vì xã hội ngày nay đang gây ra nhiều tội ác xâm hại quyền con người, nạn diệt chủng, buôn bán nô lệ, phụ nữ, trẻ em… nhất là nạn phá thai; còn ở nghĩa trang đồng nhi đặt tượng Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, là để cầu xin ơn cứu giúp khỏi mọi thảm cảnh, xin Đức Mẹ bảo vệ sự sống bảo vệ nhân phẩm và quyền làm người. Tiếng kêu mà anh Thạch Hải nghe được là tiếng của chúa Giêsu trên tay tượng Đức Mẹ. Đó là tiếng kêu cứu, con người hãy ngừng giết hại thai nhi, hãy ngưng sự chà đạp tàn bạo lên đồng loại.

Đức Cha khóat tay như thể vẽ ra bản đồ khu vực núi Cát Minh:

-Phần đất của trung tâm này nằm trên mặt bằng cao của núi Cúi nhìn xuống hồ Trị An mà các đấng gọi là núi Cát Minh, vì là nơi Đức Mẹ được hiển vinh chung quanh các Thánh tử đạo, là các vị đã chết để bảo vệ quyền con người, bảo vệ đức tin.

Rồi Đức Cha mở bản đồ khu đất được vẽ, chỉ cho mọi người xem khu đất đã được đồng ý, chỉ chờ giấy phép là thi công.

Mọi người chăm chú nhìn theo sự chỉ dẫn của Đức Cha. Đây là quốc lộ 20. Đây là hồ Trị An. Núi Cúi xây dựng trung tâm ở đây. Cảnh quan rất đẹp. Mọi người cố hình dung xem cụ thể cảnh vật, địa thế như thế nào, nhưng họ cũng chỉ mơ hồ, vì họ chưa quen nhìn bản vẽ. Những đường xanh là tổng diện tích khu đất dự kiến, những đường chì đỏ là khu xây dựng trung tâm. Phần bên ngoài là nơi xây dựng các cơ sở mục vụ. Đức Cha lại cho coi một bức ảnh chụp từ vệ tinh. Quả thực khu đất là nơi có thể xây dựng một trung tâm rất đẹp. Nhìn không ảnh từ vệ tinh, mọi người thấy quen thuộc hơn. Rồi đây một trung tâm kính Đức Mẹ sẽ hình thành với tầm vóc một trung tâm hành hương quốc gia. Mọi người thầm cầu xin Đức Mẹ cho mọi việc được tốt đẹp.

Sau cùng, Đức Cha vui vẻ nói:

- Cha sở, Ban hành giáo và ông bà thấy khu đất mới này có đáp ứng được ước vọng của Cha sở và Giáo xứ không? Và ước vọng của Cha cố Gioakim nữa?

Cha Phương Bảo nở một nụ cười thật tươi, ngài nói:

- Cảm tạ ơn Chúa. Chúng con chúc mừng Đức Cha. Được như vậy con hết sức vui mừng. Chúa có gọi con về, con cũng được tham dự hạnh phúc của tổ phụ Môsê, chết ở trên núi, nhìn về đất hứa.

Đức Cha nhìn Cha Phương Bảo trìu mến, ngài nói:

- Cám ơn Cha, Cha đã làm hết sức của Cha. Chúa và Đức Mẹ sẽ trọng thưởng cho Cha.

Quay sang ông bà Hoàng Văn, Đức Cha hỏi:

- Còn ông bà có ủng hộ Giáo phận trong công trình mới này không?

- Dạ, ông Hoàng Văn trả lời, -chương trình của Đức Cha đã mở ra bao nhiêu triển vọng cho Giáo phận. Con tin rằng cả Giáo phận cũng sẽ đồng lòng với Đức Cha để xây dựng trung tâm này. Phần con, gia đình con trước đây đã tích cực cộng tác với Giáo phận thế nào, thì hôm nay con và gia đình con cũng sẽ cộng tác như vậy. Được Đức Cha cho phép góp phần nhỏ bé của mình vào công trình của Giáo phận, ấy là ân phúc của chúng con.

Ông bà Hoàng Văn vừa nói xong, Thiên Thanh hớn hở đứng lên vỗ tay nói lớn:

- Hoan hô Đức Cha! Hoan hô ba má!…Đức Cha có cho con tham gia với công việc của Đức Cha không?

Đức Cha hân hoan :

-Tất nhiên là không thể thiếu phần của con rồi, rồi đây con sẽ tham gia sinh hoạt giới trẻ của Giáo Phận, con bằng lòng không?

Thiên Thanh bẽn lẽn:

-Thưa Đức Cha, việc ấy quá sức của con, con không dám nhận đâu ạ.

Đức Cha động viên:

-Đức Cha biết con dư khả năng sinh hoạt giới trẻ. Những trải nghiệm cùa con rất cần cho các bạn trẻ khác trong hành trình đức tin, vậy nha, khi nào Đức Cha gọi là con phải sẵn sàng ngay.

Rồi nhìn thẳng vào mắt Thiên Thanh, Đức Cha hỏi:

- Thế còn Thạch Hải của con đâu rồi?

Thiên Thanh bất ngờ với câu hỏi của Đức Cha, cô e lệ quay sang nắm lấy tay bà Thiên Phước vừa lay vừa nói:

- Mẹ!…Mẹ!…

Bà Thiên Phước gỡ tay con gái ra rồi trả lời thay con:

- Dạ thưa Đức Cha, chúng con đã đưa gia đình ông Ba Hưởng sang làng cá bờ hồ Trị An rồi ạ; còn cháu Thạch Hải, chúng con đang giúp cháu đi học chuyên ngành.

Đức Cha nói:

- Nghề của Thạch Hải là đánh cá cơ mà?

Bà Thiên Phước mỉm cười thưa lại:

- Thưa Đức Cha, về bên mình cũng cần đổi tay một chút.

- Nghĩa là sao? - Đức Cha hỏi lại.

- Dạ có nghĩa là trước kia nghề tay phải của Thạch Hải là đánh cá, sang Việt Nam đổi nghề tay phải là lái xe và tay trái là đánh cá.

Mọi người cười ồ, Đức Cha nói tiếp:

- Cũng như trước kia chưa biết Thiên Thanh, hôm nay nhờ Đức Mẹ mà Thạch Hải mến Thiên Thanh và cũng nhờ Đức Mẹ mà gia đình ông Ba Hưởng đã nhận biết Chúa.

Ngưng một lúc, Đức Cha tiếp:

- Thế còn chuyện “khác” nữa thì sao?

Hiểu ý Đức Cha, bà Thiên Phước trả lời thay Thiên Thanh

- Thưa Đức Cha, chúng con chưa dám thưa chuyện với Đức Cha, mọi việc sẽ chờ cho đến khi trung tâm Giáo phận hoàn thành. Cách riêng, chúng con cậy trông vào tình thương yêu của Đức Cha và xin Đức Cha cầu nguyện nhiều cho chúng con.

Đức Cha nhìn mọi người, vui vẻ nói:

- Đức Cha hiểu rồi. Nhưng mọi người cũng phải cầu nguyện nhiều cho Giáo phận, cho công trình dâng kính Đức Mẹ.

Đức Cha nói trong tâm tình cha con :

-Còn nhiều việc phải làm lắm, và khó khăn chắc chắn là không ít. Chúng ta chỉ biết phó thác cho Chúa, nài nỉ Đức Mẹ, và chắc chắn các Ngài sẽ không từ chối lời cầu xin của chúng ta.

Khi bắt tay chào mọi người, Đức Cha nói:



-Xin mọi người cũng cầu nguyện nhiều cho Đức Cha nữa. Vì con người Đức Cha mỏng giòn, mà trách nhiệm với Giáo phận thật nặng nề, Đức Cha rất cần lời cầu nguyện và sự dấn thân hy sinh của toàn thể dân Chúa. Đức Cha hy vọng chúng ta sẽ hoàn thành nơi tôn kính Đức Mẹ đúng dịp Giáo phận kỷ niệm 50 năm thành lập Giáo phận, như một món quà thiêng liêng dâng kính tạ ơn Mẹ….

_________________________

tải về 0.91 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8   9




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương