Xin một đề tựa cho những câu chuyện trong đây. Bác Hai bảo là



tải về 3.05 Mb.
trang3/28
Chuyển đổi dữ liệu06.01.2018
Kích3.05 Mb.
#35790
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   28

12. VỀ TÂY PHƯƠNG


Một lần nọ Bác về viếng chùa Tây An và thăm mấy cô cư sĩ tu thuở trước. Lâu quá mới gặp lại, ai nấy đã già cả hết rồi! Mấy cô mừng Bác và trách:

Sao lâu ghê anh không về đây chơi. Thỉnh thoảng anh ghé qua để khuyến tấn tụi em tu tiến, đặng có về Tây phương, chứ ở cõi Ta bà này nhiều chuyện bực ơi là bực!

Bác nói:

Thôi về trển làm chi! Ở trần này mà biết thương yêu, tha thứ và đùm bọc giúp đỡ lẫn nhau cũng vui rồi. Về Tây phương mà người ngồi cao, người ngồi thấp rồi háy nguýt nhau cũng vậy hà!

 

13. XÓA MẶC CẢM


Một hôm Bác đạp xe lên Long Xuyên, đến giữa dốc cầu Cái Sắn xe chậm lại vì hết trớn. Ngược chiều với Bác, một chú bộ đội mặc quân phục xem khó thương lắm! Xe chú ta cũng sắp hết trớn nên chậm lại khoảng giữa cầu.

Bên lan can cầu có mấy đứa nhỏ xin ăn ngồi thơ thẩn ở đó. Thấy chú bộ đội vừa đạp xe chầm chậm, vừa nhìn lom lom mấy đứa nhỏ ấy, Bác nghĩ bụng chắc hắn ghét tụi nhỏ. Không ngờ, chú ngừng xe lại và ra dấu gọi mấy đứa bé cho tiền, rồi chú thả dốc chạy luôn xuống Thốt Nốt. Bác cũng gọi chúng nó qua cho tiền, rồi thả dốc chạy lên Long Xuyên.

Bấy giờ mặc cảm không còn.

 

14. BA PHẢI !


 

­ LÀM BIẾNG TU ĐƯỢC KHÔNG?

Một cháu gái hỏi:

Con làm biếng chắc tu không được hả ông?

Ồ! Làm biếng tu là khỏe nhất. Ông cũng tại làm biếng mới tu đó! Lo gánh vác gia đình, vợ con đau đói, làm ăn thắng thối lỗ lời... mệt chết! Làm biếng nên chọn đường tu là đúng rồi!

­ HAY LO QUÁ TU ĐƯỢC KHÔNG?

Một cháu thợ may hỏi:

Con tánh hay lo "bá ban vạn sự" lu bu chắc tu không được quá chú?

Tánh hay lo tu được lắm cháu! Thứ "đặng không mừng, mất không lo" mà tu gì? Hay lo là tu được, cứ tu đi!

Hèn chi người ta bảo chú là "ông già ba phải". Cái gì cũng được, cũng phải hết!.

 

15. THIỆN HAY ÁC?


Người toán trưởng nhóm tù Nga, một hôm dẫn tù đi lao động. Một tù nhân ở chỗ khuất gió, ấm áp (xứ Liên Xô mùa đông lạnh khủng khiếp) nên anh ta ngủ quên. Hết giờ lao động, lính điểm danh dẫn tù về. Thấy thiếu một người, cả toán tù chia nhau đi tìm. Cuối cùng họ gặp anh đang ngủ. Anh ta bị lôi ra. Một người lính trở bá súng toan đánh. Người tù toán trưởng thấy thế, nhào lại đánh đá người tù túi bụi và đẩy anh ta xếp vào hàng.

Hành động đánh trông hung hãn lắm! Nhưng anh toán trưởng muốn "cứu bồ" đấy! Nếu không làm như thế, để tên lính đập bằng bá súng chắc người tù kia mệt lắm!

"Ở hình thức, thế nào là thiện ác!"

 

16. NGƯỜI TỐT Ỡ HOÀN CẢNH NÀO CŨNG TỐT


Ở chế độ trước, có lần cả tiểu đoàn quốc gia hành quân vô Ba Thê. Họ đóng quân, đào công sự phòng thủ chưa xọng Đêm đó quân giải phóng ra đáng úp.

Một người người lính quốc gia bị thương nặng đang rên rỉ (chính anh nầy về sau kể lại). Một tóan lính giải phóng đi ngang thấy anh còn sống liền la lên:

Bắn nó đi! Nó còn sống đó!

Một người trong đội can:

Thôi! Khỏi bắn nó rồi cũng chết!

Rồi giục đi tìm chiến lợi phẩm. Lát sau tóan giải phóng khác tới, một chú bộ phát hiện nguời lính quốc gia bị thương nằm đấy liền hỏi:

Mầy còn sống hả? Bị thương nặng không?

Nặng lắm! Người lính bị thương đáp. Anh làm ơn cho tôi xin miếng nước !

Người lính giải phóng nói:

Mầy uống nườc là chết liền đó!

Rồi anh ta móc ra một vắt cơm nhão nhọet như thiu đưa cho và nói:

Mầy nhai cái nầy nút nút cho đở khát, sáng đồng đội đến cứu mầy. Uống nước chết liền đa!

Người tốt xuất thân ở đâu cũng tốt. Người xuất thân từ tôn giáo nghĩ sao?

 

17. THÉT THẲNG CON ĐƯỜNG


Có cô ở Long Xuyên, tu lâu rồi mà thường gặp chuyện buồn phiền, bứt rứt trong lòng. Gặp Bác, cô ấy hỏi:

Anh Hai à! Không hiểu sao tôi tu mà cứ gặp chuyện lu bu hoài không yên?

Bác đáp:

Tại cô chưa "Thét thẳng con đường".

Cô làm thinh! Mấy tuần sau gặp lại, cô nói:

Hôm trước anh nói mà tôi không dám cãi, vì xưa nay anh nói ít trật lắm. Nhưng việc này tôi nghĩ mãi chưa ra! Tôi thì đã quyết tâm tu từ lâu, nguyện dù bỏ thân, chớ không bỏ đạo. Mà anh bảo tôi chưa thét thẳng con đường, là ý làm sao?

Bác đưa ra thí dụ:

Như cháu bé (chỉ cháu nội của cô ấy) bò ra lan can nhà phía sau mé sông, sắp té. Cô thấy vậy, gấp rút ra bồng nó lên. Lúc ấy những chướng ngại vật như cây củi, bàn ghế, ly chén... nằm ngổn ngang giữa đàng đi, cô bước trángh nó để dễ dàng ra ẵm cho kịp cháu bé, chớ không cảm thấy bực dọc và rầy la như thường ngày. Cô tu mà không thét thẳng con đường nên còn bận bịu vô số vấn đề vặt vãnh không đâu. Không hỷ xả, cứ ôm gồm đủ thứ nên cô luôn luôn gặp phiền não là vậy!

 

18. TẦM ĐẠO KIẾM BÀI


Một hôm Bác nằm ở nhà người quen đọc quyển "Khuyến Thiện". Đọc đến đoạn:

"... thức dậy mà tầm đạo kiếm bài,

Để thi cử khỏi mang tiếng rớt"

Cô gái của chủ nhà ở đâu dưới bếp chạy lên hỏi:

Anh Hai! Kiếm bài gì ở đâu anh?

Thì bài đang học đây nè!

Bác vừa đáp, vừa vạch vạch quyển giảng.

Em hỏi thiệt mà!

Thì tôi cũng nói thiệt đó! Cô nghe tiếp vài câu nè!

Bác đọc tiếp:



"Sách khuyến thiện, miệng kêu không ngớt.

Mà nào ai có thức dậy tầm".

Thế là bài học trong tay mình hãy ráng tìm cho hiểu lý để tu hành, đừng mong ngóng viễn vông, phải không cô?

Cô gật gật đầu chạy tuốt xuống bếp.

 

19. TU KHÔNG TIẾN?


Cô cư sĩ hỏi:

Chú Hai ơi! Sao tu hoài mà không thấy tiến?

Bác nói:

Về kiếm chuyện gây lộn một trận với người ta tơi bời thì nó tiến hà!

Cô tưởng nói chơi nên lập lại câu hỏi một lần nữa.

Bác trả lời y như vậy rồi thôi!

Vài tháng sau gặp lại, cô nói:

Hôm hổm chú nói, nay con biết rồi.

Bác cũng không hỏi xem cô hiểu biết ra sao.

Sở dĩ Bác trả lời với cô ấy như vậy là vì thấy cuộc sống của cô rất bằng phẳng, êm đềm, không có đụng chạm, chẳng có gì để thắc mắc, suy tư, để soi rọi lại lòng mình.

 


tải về 3.05 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   28




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương