186
Tác phẩm vì thế mà không đơn điệu, một màu. Chỉ có điều như đã nói, những mảng màu buồn ấy
chỉ thoáng qua rất nhanh để nhường chỗ cho sự tiếm vị của những màu sắc khác, tươi tắn và rạng
rỡ.
Miêu tả tâm lí nhân vật là một thành công của tác giả. Ông đã đưa người đọc đi cùng nhân
vật một đoạn đường, để nhìn thấu diễn trình tâm lí nhân vật. Khi bị những người bạn lấy thước,
ném vỏ hạt dẻ vào đầu, gọi mình là con quỷ què…, Crôtxi rất sợ hãi. Em nghe và nhìn với đôi mắt
van lan, cầu mong sự yên thân. Nhưng khi bọn chúng càng “làm già”, em đã run lên và mặt đỏ
bừng vì tức giận. Và khi Phranti nhại hành động mẹ Crôtxi khi bà đón em ở cổng trường thì Crôtxi
liền mất bình tĩnh, chộp lấy lọ mực và dùng hết sức ném vào Phranti. Cách phát triển tâm lí nhân
vật như thế là rất thật, rất hợp lí, thể hiện khả năng quan sát cùng sự am hiểu đặc điểm tâm lí người
của nhà văn. Với những điều đó, ở một số chương, De Amixi đã làm cho người đọc hồi hộp với
từng bước chuyển của thế giới nội tâm nhân vật.
Truyện kết cấu theo ba tuyến rất rõ ràng và đã có sự xê dịch của không gian nghệ thuật
trong các tuyến truyện. Tuy nhiên, không gian trung tâm vẫn là trường học. Tác phẩm mở đầu
bằng ngày khai trường và kết thúc với lời từ biệt không gian thân thuộc và nhiều kỉ niệm này.
Nhân vật đã sống, đã hình thành và phát triển nhân cách từ chính ngôi trường. Ở đấy, Enricô đã
có những cuộc hạnh ngộ với những tấm lòng cao cả của thầy cô, bè bạn, của những bậc phụ
huynh. Ở đó, người thầy giáo tóc hoa râm và không bao giờ cười đã làm bộ trượt chân để tạo nên
tiếng cười cho học sinh như một sự đền bù cho chín tháng trời yêu thương, kiên nhẫn và cả phiền
muộn nữa. Ngày khai trường, Enricô vì mải nhớ thôn quê nên đến trường với tâm lí miễn cưỡng.
Những ngày sống trong không gian này, Enricô đã có sự phát triển nhân cách theo chiều hướng
tốt. Đã có lúc em cay đắng và gần như cay cú, sinh lòng đố kị trước sức học của Đêrôtxi. Đã có
lúc em vô tâm trước cảnh ngộ của một con người và vô ý trong cách ứng xử. Nhưng khi thiên
truyện khép lại thì chúng ta đã được gặp gỡ một cậu bé chín chắn trong nhận thức và suy nghĩ.
Cậu cũng là một trong thế giới nhân vật cao cả ấy. Chính vì thế mà mẹ của Enricô đã tri ân với
ngôi trường rằng: "Trường học là một bà mẹ hiền, Enricô ạ! Trường học đã nhận con từ hai tay
mẹ lúc con vừa mới biết nói, nay trả con lại cho mẹ, khỏe mạnh, ngoan ngoãn, chăm chỉ! Mẹ cầu
chúc cho nhà trường, còn con, con không nên bao giờ quên nhà trường con ạ! Sau này con thành
người lớn con sẽ đi vòng quanh thế giới, sẽ thấy những đô thị mênh mông, và những lâu đài tráng
lệ, nhưng con sẽ nhớ mãi mãi cái ngôi nhà quét vôi trắng tầm thường ấy với những cửa chớp
đóng kín, khu vườn rợp bóng cây, là nơi đã nảy đóa hoa đầu tiên của trí tuệ con; con sẽ nhìn thấy
ngôi trường ấy cho đến ngày cuối cùng của đời con, cũng như mẹ đây, mẹ sẽ nhớ mãi ngôi nhà
mà ở đấy nghe tiế ng nói đầu tiên của con vậy".
Chia sẻ với bạn bè của bạn: