181
Như vậy, có thể nói, mỗi một câu chuyện ngụ ngôn của Lép Tônxtôi là một ẩn dụ lớn, dù
ngắn gọn về dung lượng và ít tình tiết nhưng chứa đựng những ẩn ý sâu xa về cuộc sống. Các
nhân vật loài vật trong truyện là những nhân vật chức năng đại diện cho một kiểu người, một lớp
người trong xã hội. Với sự thông thái, nhà văn đã tạo nên phong vị triết lí cho tác phẩm.
Lão tiều
phu và thần chết gợi về ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết.
Sói và cừu non khẳng
định chân lí luôn thuộc về kẻ mạnh. Chú cừu non đáng thương, tội nghiệp dẫu có đưa ra những
lời giải thích rõ ràng, hợp lí thì cũng không bao giờ thoát khỏi kết thúc đau lòng là bị sói ăn thịt.
Rõ ràng, những điều sói đưa ra để luận tội cừu đều là ngụy lý. Nhưng điều đó không có nghĩa là
chú cừu sẽ tự giải thoát mình bằng những lí lẽ chân xác. “Không cần lý sự với mày nữa. Tao
đang đói bụng đây, vì thế mà tao sẽ ăn thịt mày”. Phát ngôn của sói càng khẳng định sức mạnh
không thể ngăn cản của bọn chủ nô, thống trị trong xã hội.
Bằng ngòi bút tài hoa và bằng tình yêu thương các em thiếu nhi sâu sắc, Lép Tônxtôi đã
góp một phần không nhỏ vào sự nghiệp giáo dục trên thế giới. Truyện viết cho thiếu nhi của ông
tràn đầy tư tưởng nhân văn và ý nghĩa giáo dục. Mỗi câu chuyện không chỉ giúp chúng ta nhận
biết được một khía cạnh khác nhau của cuộc sống mà còn ẩn chứa một bài học hay một thông
điệp ý nghĩa: đoàn kết yêu thương nhau thì không lo bị kẻ xấu hãm hại (
Ếch, chuột và diều hâu,
Người cha và các con trai...) ; không nên kiêu ngạo tự phụ, phải tự lượng sức mình (
Muỗi và sư
tử,
Đại bàng và con chim sẻ,
Đại bàng, quạ và người chăn cừu, Hai chú gà trống và đại bàng…);
không nên tham lam (
Mụ đàn bà và con gà mái, Gà mái và những quả trứng vàng, Đôi bạn
đường, Chú chuột tham lam…); sống phải lạc quan yêu đời, nên tự dựa vào sức mình, chấp nhận
cuộc sống hiện tại, không nên trông chờ vào phép màu hay may mắn (
Thỏ và ếch, Đắm thuyền,
Chuột đồng và chuột nhà...) ; sống trung thực, không nên dối trá nếu không sẽ phải trả một cái
giá đắt (
Chú bé chăn cừu...) ; thông minh, tỉnh táo trước những âm mưu quỷ quyệt, không để lòng
tốt bị lợi dụng (
Rắn nước và nhím...)… Điều đó cho thấy sự thông thái và tình cảm yêu mến của
nhà văn đối với thế giới loài vật và đối với trẻ thơ.
Nhận diện được giá trị nội dung và nghệ thuật của truyện ngụ ngôn Lép Tônxtôi, các nhà
biên soạn sách giáo khoa đã đưa vào chương trình tiểu học một số tác phẩm của nhà văn như
Nói
dối hại thân trong chương trình lớp 1;
Lừa và ngựa,
Người thợ săn và con vượn trong chương
trình Tiếng Việt lớp 3…
Chia sẻ với bạn bè của bạn: