187
giáo cũng in đậm trong từng trang viết. Nhiều lúc, tác giả còn đẩy cảm hứng hiện thực vào mảng
truyện đọc hàng tháng.
Cậu bé đánh trống người Xácđênha đưa người đọc quay về với trận đánh
diễn ra ở Cutxtôtza, một ngôi làng ở xứ Vênêzia vào ngày 21 tháng bảy năm 1848. Cuộc chiến
tranh của nhân dân Ý chống lại Áo được tác giả nhắc đến chính là một phần của lịch sử đất nước
này.
Với tác phẩm này, nhà văn Edmondo de Amixi đã rất thành công trong việc trình bày
những bài học giáo dục mang tính nhân văn. Mỗi một nhân vật là một tấm gương để chúng ta soi
mình. Mỗi một tấm lòng cao cả ở một góc độ nào đó có thể là một hình mẫu để ta nương theo.
Tác giả không dành sứ mệnh giáo dục đó cho riêng một nhân vật nào. Những người thầy, người
cô yêu thương học trò, gắn bó với nghề; những nhân vật thiếu nhi rất đẹp trong những truyện đọc
hàng tháng… đó đều là những người có thể dạy trẻ phải yêu kính tất cả mọi sự trên đời, bởi trong
lồng ngực những con người ấy đang có những trái tim tuyệt vời. Và để triệt để hơn, rõ ràng hơn
trong ý đồ giáo dục, nhà văn còn mượn sức nặng của những bức thư. Bức thư có tựa đề
Ngoài
đường phố của bố xuất phát từ sự kiện Enricô va phải một bà đi đường. Người bố đã tái hiện lại
hình ảnh con mình những lúc ở nhà, lúc con rất cân nhắc mọi cử chỉ, việc làm... để khiển trách sự
bất cẩn của Enricô khi đi lại trên đường. Bên cạnh đó, người bố còn phác họa những không gian
mới đi kèm với tình huống mới để hướng Enricô đến cách xử sự nhân văn. Bức thư khép lại với
những lời khuyên Enricô hãy giữ lấy tình yêu, sự gắn bó với không gian con đường thành phố -
nơi gặp gỡ những bàn chân và cả những tấm lòng. Bởi lẽ, "trong thành phố ấy, con đã đi những
bước đầu tiên do bàn tay thận trọng của mẹ con dìu dắt; con đã học ở đấy những năm tháng đầu
tiên, ở đấy con có được những người bạn đầu tiên của con. Hãy yêu thành phố của con, yêu các
phố phường và nhân dân trong thành phố..." Khi buồn lòng về cách trả lời với bố của Enricô,
người mẹ cũng đã viết thư, đã đưa em đến với một không gian tưởng tượng. "Con hãy nghĩ đến
cái ngày... cái ngày mà nằm trên giường bệnh sắp chết, bố cho gọi con lại mà nói: Enricô, bố vĩnh
biệt con... Bấy giờ con sẽ thấy bao nhiêu biến đổi xảy ra chung quanh con. Cái nhà này sẽ trống
trải như thế nào với mẹ tội nghiệp của con mặc toàn màu đen...".
Nhận định về giá trị của tác phẩm, Hoàng Thiếu Sơn cho rằng, trong văn học Ý,
Những tấm
lòng cao cả không giữ địa vị một đại tác, nhưng trong sự nghiệp giáo dục của một thế giới thì đã
có tác dụng không nhỏ. Với những gì đã làm được trong hơn một trăm năm qua,
Những tấm lòng
cao cả thực sự là một quyển sách gối đầu cho những nhà giáo dục.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: