Nội dung số này



tải về 1.28 Mb.
trang5/6
Chuyển đổi dữ liệu26.11.2017
Kích1.28 Mb.
#34594
1   2   3   4   5   6

Rơi...

có lúc ta rơi như lá
vàng hong gió lạc những chiều
bay theo giòng đời xa lạ
tròng trành say vỡ sóng yêu

có lúc ta rơi như mưa
vắn, dài nặng hạt gọi mùa
mờ mây vạch tìm tình vữa
đổ lòng vang dội bước xưa

có lúc ta rơi như nắng
thăm hoa đậu nhánh bên vườn
gót hài quen hơi thềm vắng
xuống đời nửa vạt thua nhường

có lúc ta rơi như trăng
chạm sông ngẩn mặt ru đời
con nước cuối giòng trở đắng
mảnh gầy hụt hẫng -- đêm vơi

ta rơi -- như hồn nhẹ rơi
ngỡ quen mà lạ tiếng người
một thoáng ngả đời thanh thoát
đâu đây môi rực môi cười...

Những Điều Không Và Có

giữa những điều không và có
vẫn còn lời thật cho nhau
nhận ra điều gì rất rõ
nghe tim reo thành bậc đau

con sâu đo tình mấy đoạn


có dài đủ vuốt ve nhau
chốn riêng anh chừa một quãng
vơi đầy - thơ em nửa sầu

gió hát phân ưu tình úa


tóc em xõa một giòng buồn
khúc quanh tiễn sông lần cuối
kinh cầu thở dài tiếng buông

nỗi lòng ngâm sâu đáy mắt


lấm tấm từng giọt mưa rời
buồn xo theo chiều chậm tắt
bàn tay cố vẫy bước người

vẽ lên đời nhau khốn khó


hoa trổ bầy - trái sẽ xanh ?
giữa những điều không và có
không đâu - rồi cũng quên anh

(cho người ngồi bên hồ...)


XUÂN XƯA
Vĩnh Liêm





Đã trở thành thông lệ, sáng sớm mồng Một Tết năm nào ông Lê cũng đạp xe lên thăm người bạn thời niên thiếu đang trụ trì một ngôi chùa nhỏ trên vùng núi phía tây thành phố. Năm nay ông không đi một mình mà dẫn theo đứa con gái út ông thương nhất nhà. Con bé xúng xính trong bộ đồ mới màu hồng, mặt mày hớn hở.

Ông Lê và thầy trụ trì vốn là bạn học với nhau từ bé ở quê nhà, họ rất thân thiết dù ông Lê là con nhà giàu và gia đình thầy trụ trì vốn làm ruộng. Lớn lên ông Lê vào Huế theo tây học, còn người bạn xuất gia theo tâm nguyện của chính bản thân. Cuộc đời hai người đã rẽ sang hai hướng nhưng họ vẫn luôn nhớ đến nhau.

Gia tài đồ sộ mà ông Lê thừa kế đã tiêu tan dần trong chiến tranh. Công việc làm ở Huế không ổn định, ông trở về quê dạy học, nhưng rồi tai ương ập xuống, ông đành đưa gia đình trở lại Huế sống dè xẻn bằng số của cải ít oi mà vợ chồng ông còn cất giấu được. Sự bất đắc chí đã khiến ông nhiều phen trút những cơn thịnh nộ vô cớ lên đầu vợ con, nhưng khi bắt gặp đôi mắt mở to van nài đầy sợ hãi cuả đứa con út, lòng ông chùng hẳn xuống, cơn giận dữ tiêu tan nhường chỗ cho nỗi ray rứt ân hận bởi đã bất lực không lo cho gia đình được no ấm. Ông Lê thường ngồi trầm ngâm suy gẫm và thích đọc kinh sách để chiêm nghiệm cuộc đời mình, có khi ông lên núi tìm người bạn tu hành đàm đạo mong giải toả ưu tư.

Mưa phùn bay bay khoác lên thành phố một tấm màn mỏng manh, mặt trời vẫn còn ngái ngủ sau những rặng cây, làn gió nhẹ thoảng hơi mát ban mai làm sắc xuân thêm mơ màng đằm thắm. Đường phố thưa thớt người đi, thỉnh thoảng tiếng pháo đì đùng vọng lại. Đến Nam Giao mới bắt đầu thấy không khí Tết rộn ràng, tiếng cười nói xôn xao, người đi lễ chùa quần là áo lượt đông vui. Đường giốc cao, ông Lê xuống xe dắt bộ, con bé vẫn ngồi ở yên sau, ngoan ngoãn nghe lời ông vịn chặt tay vào yên trước.

Cha con ông Lê tiếp tục đi thêm một đoạn đường dài, cảnh núi rừng vắng vẻ xuất hiện. Con bé thỏ thẻ:

“Cha ơi, gần đến nơi chưa?”

Ông Lê âu yếm hỏi:

“Con mệt lắm rồi à? Chỉ còn một quãng nữa thôi.”

“Không, con chỉ lo cha mệt!”

Ông Lê cảm động, bảo:

“Đi qua khúc quanh này là có con đường đất dẫn lên chùa.”

Biết con gái đã mệt nên khi thấy quán nước bên đường dưới một cây đa sum sê, hai cha con ông liền ghé vào nghỉ chân giây lát, uống ngụm nước chè tươi thơm mùi gừng còn bốc khói nghi ngút và ngắm mấy giò phong lan sắc màu rực thắm treo đầy trên vách.

Con đường nhỏ ngoằn nghèo giữa nương sắn bạt ngàn che khuất ngôi chùa, đứa bé tụt xuống chạy lúp xúp phía trước, ông Lê dắt xe theo sau. Sân trước chùa rất rộng, chung quanh là những cây sứ đầy hoa tỏa hương thơm ngào ngạt, phía phải là gian nhà trống lợp tôn để dành cho những buổi trai đàn. Ông Khải đang ngồi giã đậu nành làm tương, thấy bóng cha con ông Lê vội chạy ra mừng rỡ:

“Quý hóa quá, thầy lên chơi. Chà con bé út coi bộ chảu lảy quá hè!”

Câu nói làm ông Lê mát lòng mát dạ, bảo con gái:

“Chào chú đi con!”

Con bé khoanh tay lễ phép chào. Ông Khải mời:

“Thầy uống tạm chén nước trà cho ấm bụng rồi lên lễ Phật. Thầy trụ trì đang bận tiếp một số bổn đạo, thầy lễ xong thì chắc khách cũng vãng.”

Ông Khải là người cùng quê, góa vợ, chỉ có một đứa con trai duy nhất mà ông đã xin thầy trụ trì cho theo tu học, riêng ông tự nguyện xin ở lại làm công quả cho chùa. Chùa không đông người nên công việc của ông Khải không đến nỗi quá vất vả, nhưng ông thích làm luôn tay, hết việc bếp núc ẩm thực ông lại hướng dẫn các sa di trồng cây trái hoa màu. Ông tự tay chăm sóc chánh điện, xem đó như bổn phận và niềm vui của mình, ông lau chùi cẩn trọng các tượng Phât, bàn thờ, lư hương, chuông mõ… và thay hoa mỗi ngày nên chánh điện bao giờ cũng sạch sẽ, sáng loáng.

Con bé quỳ bên cạnh cha, thành kính ngước nhìn đôi mắt từ bi của Đức Phật, bắt chước cha lâm râm khấn khứa những điều mong ước thầm kín ngây thơ của nó “Lạy Phật cho cha mẹ con khoẻ mạnh sống lâu trăm tuổi, cho cha con đừng buồn nữa!” Tuy còn bé nhưng nó biết ông Lê hay buồn, nó không hiểu vì sao cha buồn mà chỉ muốn làm cha vui lòng bằng sự chăm ngoan, tháng nào nó cũng mang bảng danh dự về để được nhìn cha nở nụ cười tươi. Ông Lê thương nó nhất vì cái nết này và hơn nữa, khi nó sinh ra thì gia cảnh đã bắt đầu sa sút, nó chịu thiệt thòi hơn các anh chị.

Hai cha con ông Lê lễ xong và bước xuống nhà ngang thì thầy trụ trì ra đón. Ông Lê “Bạch Thầy,” còn thầy trụ trì thì “Mô Phật,” con bé cũng chắp tay “Bạch Thầy.” Thầy trụ trì xoa đầu nó khen ngoan, thưởng cho mấy chiếc bánh sen tán tròn tròn được gói bằng giấy kính đủ màu nom thật vui mắt, rồi bảo các điệu dẫn em ra vườn sau chơi. Con bé mừng rỡ chạy tung tăng theo điệu Tuệ và điệu Hoài giữa vườn cây trái um tùm.

Chỉ còn lại hai người bạn tâm giao nhìn nhau cảm động. Họ hỏi thăm nhau sức khỏe, ôn lại những mùa xuân xưa khi còn ở quê nhà. Ông Lê đọc cho thầy trụ trì nghe bài thơ ông mới cảm tác đêm giao thừa, có những câu:

“…Ai có chc rng mơ là được,

Ai có mong thy được bng mt hay nghe được bng tai?

Mt đôi khi mơ vãng vãng lai lai

Cũng vài lúc tưởng không không có có,

Không tc th sc…”

Thầy trụ trì biết bạn mình vẫn còn nặng mối u hoài khi nhắc chuyện cũ nên chuyển sang luận bàn về bài kệ cuả Thiền sư Mãn Giác (*). Thầy nói:

- Xuân đi trăm hoa tàn, xuân đến trăm hoa nở là quy luật tự nhiên cuả vũ trụ, thế thì phải có huệ nhãn mới thấy được một nhành mai nở trong đêm tăm tối khi xuân tàn.

Ông Lê như bừng tỉnh:

- Nghe thầy dạy hôm nay tôi mới thật sự hiểu ý nghĩa sâu xa của bài kệ. Cái thấy của Đại sư phải chăng là cái thấy của tâm thức, một tâm thức an nhiên tự tại, vô ngã, vô úy?

Thầy trụ trì nhìn ông Lê bằng ánh mắt vui mừng đồng cảm:

- Đúng vậy, khi xuân tàn hoa rụng hết cũng ví như các phiền não gây khổ đau rơi rụng thì bản tâm thanh tịnh hay chân tâm hiển lộ và sẽ thấy được một nhành mai trong đêm tăm tối. Lúc đó con người chân thật sống trong an nhiên tự tại của niết bàn. Nếu phiền não chưa dứt sạch cũng như hoa tàn chưa rơi rụng hết thì làm sao thấy được chân tâm, làm sao thấy được nhất chi mai?

Ông Lê cảm động, những lời nói cuả người bạn tu hành như rót vào lòng ông những giọt nước cam lồ mát dịu cuả Đức Bồ Tát Quan Âm.

Chùa đã bắt đầu đông. Thiện nam tín nữ vẻ mặt thành kính từng bước khẽ khàng lên chánh điện đảnh lễ Phật, miệng luôn xuýt xoa “A Di Đà Phật”. Tiếng chuông chùa thong thả ngân nga hòa với tiếng chim líu lo trên cành tạo nên một âm thanh đầm ấm reo vui trong không gian vô cùng tĩnh lặng linh thiêng.

Ngoài vườn, con bé đang vô tư nô đùa với những cánh bướm nhởn nhơ đủ màu, nét mặt rạng rỡ xinh tươi như một thiên thần. Bỗng ông Lê nhận ra một niềm hoan lạc vô biên đang tràn ngập trong tâm hồn. Ôi, ông đang có trong tay một phước báu, một niềm hạnh phúc lớn lao, thế mà ông cứ loay hoay tìm kiếm mấy lâu nay.

Nắng đã lên cao toả hơi ấm đầu xuân. Trên đường về thấy cha vui vẻ khác thường, con bé nghĩ có lẽ Đức Phật đã chấp thuận lời cầu nguyện của nó, nó lại khấn thầm “Con xin cảm tạ Đức Thế Tôn!”

* Bài kệ của Thiền sư Mãn Giác trước khi viên tịch:

Xuân kh bách hoa lc



Xuân đáo bách hoa khai

S trc nhãn tin qu

Lão tòng đầu thượng lai

Mc v xuân tàn hoa lc tn

Đình tin tc d nht chi mai

(Xuân đi trăm hoa rơi

Xuân đến trăm hoa nở

Việc đời qua trước mắt

Già theo đến trên đầu

Chớ bảo xuân qua hoa rụng hết

Đêm qua sân trước một nhành mai)

(bản dịch cuả Thích Chân Tuệ)





Người càng thông minh và tốt thì càng nhận thấy nhiều cái tốt ở người khác.” (B. Pascal)


Chẳng có những chiếc lá bé nhỏ nào vàng đi và rụng xuống mà không có sự cộng tác âm thầm của toàn thân cây.” (Kahlil Gibran)







thơ TRỊNH GIA MỸ




Mùa Xuân, tuổi trẻ
Ta ngồi tang tình, ta hát đồng dao

Ta lên núi cao, ta về biển lớn

Ta gọi gió nổi, ta mời trăng lên

Nầy anh, nầy em, mùa xuân đã tới
Ta báo muông thú, ta báo rừng xanh

Ta báo suối nguồn, ta báo mây trắng

Trên ngọn bình yên, lộc non vừa nhú

Trong lòng xuân sáng, tuổi trẻ hồn nhiên
Mừng em, nầy tuổi, lồng lộng gió trời

Trăng soi ngập hồn, ngời đôi mắt trong

Ánh sáng lung linh, bầu trời nạm bạc

Cánh đồng bát ngát, tuổi mới mênh mông
Ta ngồi tang tình, ta hát đồng dao

Ta hát tiếng yêu, lời tình ngọt ngào

Ta mở lòng ra, ta mang ta phát

Nầy chị, nầy em, ta nhân danh ta
Ta hát đồng dao cho em ta nghe

Mùa xuân đến rồi, mùa xuân trên môi

Điểm chút hoa đào cho em hồng má

Lóng lánh nắng vàng cho em tươi vui
Ta hát tang tình, ta chào mùa sang

Tính tính tình tang, ta hát theo đàn

Chào em ngọt ngào, chào em tuổi sớm

Chào ta bình yên, vui mùa mới sang
Thấp thoáng trên cao mùa xuân vừa đến

Muôn loài hân hoan, kìa em, vầng trăng

Mang tặng thương yêu cho lòng mở hội

Mùa xuân đến rồi, kìa em, vầng trăng.


Xa Quê, ngồi nhớ Nguyên Đán Xưa

Ngồi đây nhớ đất trời mùa cũ

Xôn xao hạnh phúc rủ nhau về

Tám năm, ừ, tám năm tròn chẵn

Xa, sao quên được xóm làng quê
Xa, sao quên được ngày Nguyên Đán

Xa, sao quên được nụ cười Xuân

Tám năm, ừ, tám năm rồi đó

Nhớ về vẫn thấy lòng bâng khuâng
Bao giờ ta được về quê cũ?

Cùng em đốt ngọn pháo mừng Xuân

Bao giờ ta giọt mừng, giọt tủi?

Thấy mẹ cha vui vệ thật gần
Em yêu, Nguyên Đán sao mà nhớ!

Giao thừa, lòng sạch như tuyết trong

Giao thừa, lòng rộn như thơ trẻ

Ngồi viết bài khai bút đầu năm
Xa quê, ngồi nhớ ngày vui Tết

Em yêu, thắp hộ một lần hương

Đốt giùm thêm một dây pháo đỏ

Khơi rộn ràng lên trăm nhớ thương
Để dành cho ta một góc bánh

Giữ giùm cho ta chút hương Xuân

Thấy đất trời đâu cũng là Xuân.


MẸ LÀ MÙA XUÂN


Quỳnh My



Ngôi nhà từ lúc dọn vào có nhiều người ghé đến mỗi ngày. Những người đến viếng thường xuyên không thấy bấm chuông. Họ tra chìa khóa, mở cửa nhẹ nhàng như sợ làm kinh động người đang ở bên trong. Thời gian có mặt dường như không chọn lựa. Mọi người có vẻ an nhiên giữa đến và đi. Đầu ngày, cuối ngày. Nắng hay mưa. Ấm áp hay giá lạnh, nơi chốn này đầy ắp dấu chân quen.

Buổi sáng, khi những đứa trẻ lên xe bus đến trường, người mẹ cũng vội vàng ra xe đến sở làm. Sau đó không lâu, có ba người khách tuần tự đến dù không bao giờ hẹn. Trong ba người, có một người thường đến chậm, đi sau. Dường như để lấp cho đầy khoảng trống khi cánh cửa sau lưng khép lại. Từ khi đứa em nhỏ nhất dọn về có mẹ cùng theo, không hẹn mà bốn chị em bắt đầu một ngày mới của mình cùng nơi chốn. "Quán cà phê Mẹ" ngày nào toàn khách "nam nhi", giờ đổi lại khách đến uống cà phê mỗi sáng là bầy con gái. Đôi khi nhớ con trai, người mẹ già ao ước được về ở đôi ngày nơi mái nhà xưa. Những đứa con trai nghe nhiều hơn nói, đâu biết rằng mẹ ngóng trông hoài. Chợt nhận ra trong năm đứa đã rời xa, có một người không ngày nào quên gọi mẹ.

Sáng nay, mẹ nhìn mái tóc vừa cắt đi thật ngắn của con. Chợt hỏi:

- Con bao nhiêu tuổi, năm nay?

Thoáng chút ngỡ ngàng, đứa em quay nhìn chị như đợi chờ câu trả lời thay. Người chị giả vờ lặng yên như chẳng chú tâm. Đứa con gái được mẹ hỏi thầm nhẩm tính, rồi ngập ngừng nói ra hai con số. Câu trả lời kéo theo những tiếng cười giòn.

- Bộ em tính giữ hoài tuổi của những năm về trước để làm người trẻ mãi không già hở?

Đứa em phân trần với chút ngại ngùng.

- Tuổi mỗi năm mỗi nhiều. Em gom lại để dành. Không đếm cho nên đâu biết có bao nhiêu! Không phải sợ già, vì có sợ vẫn già. Chỉ riêng mái tóc... Em hơi sợ, vì chưa đổi màu đã rụng xác xơ. Thà tóc bạc trắng đầu, miễn vẫn còn nhiều. Đâu ngờ có lúc trở lại thời tóc ngắn lưa thưa như trẻ nhỏ. Tưởng chừng mái tóc xưa giờ không thuộc về mình.

Chị cười:

- Lại quên nữa rồi. Xưa giờ có cái gì của mình, thuộc về mình đâu? Giữ gìn cách mấy cũng không còn mãi. Sẽ trả lại thân vay mượn không nhanh thì chậm. Vậy nhưng mới trả trước chút xíu... tóc thôi đã thấy tiếc thương, sợ hãi làm sao! Chị biết còn nhiều thứ nữa, mình dù chán đeo mang vẫn không nỡ buông ra.

Tuổi 85 mẹ đôi khi lẩn thẩn. Đâu ngờ bầy con gái tuổi vào thu còn lẩn thẩn nhiều hơn. Chậm nhớ, mau quên đến mức hầu như không còn ai trách phiền ai giữa nhớ và quên.

Không đợi đến ngày sinh nhật, người chị có thói quen cộng thêm một tuổi khi vừa qua năm mới, rồi chỉ việc trừ đi hai mỗi khi ai hỏi tuổi của em. Một lần khi trả lời câu hỏi của những người anh đồng môn dưới mái trường xưa. Nghe đứa em cho biết năm ra trường, mọi người nhìn nhau cười mãi. Không hiểu hai chị em học ra sao mà cô em ra trường trước chị hai năm!

Đôi khi còn được nghe câu nhắc nhở, của người đồng hành trên đoạn đường đời.

- Lái xe cẩn thận. Nhưng đi rồi em có nhớ đường về?

- Đường về có quên cũng không sao. Chỉ sợ "không còn biết, anh là ai!", thì trở về cũng như ra đi đâu khác gì nhau!

Chợt nhìn thấy cái lắc đầu tỏ vẻ như không còn chọn lựa nào hơn.

- Đâu ngờ trong mùa thu đã có mùa đông. Nhìn như vậy mà không phải vậy. Than ôi! Em của ngày nay!

- Em biết và luôn nhớ. Mình già đi theo từng sát na, và không ngừng thay đổi trong từng giây, từng phút.

Chợt nhớ, cả mấy đứa con gái cùng quay nhìn mẹ.

- Vì sao mẹ hỏi tuổi con?

- Năm tàn, tháng lụn. Thời gian vụt qua nhanh. Con chừng đó tuổi, thân xác mẹ làm sao không tàn hoại. Mới năm nào mấy mẹ con cùng thức trắng đêm gói bánh đón xuân. Năm ngoái còn đi thăm chị nơi miền lạnh. Năm nay mẹ có thêm cây gậy đi theo những bước chân khập khễnh nhói đau...

Những nụ cười trên môi chưa tắt, bốn con mắt cùng băn khoăn chuyển hướng nhìn sang người chị.

- Con cũng nhớ và thấy thiếu hương vị tết, vì không còn gói bánh đêm xuân mấy năm nay. Gần 20 năm kinh nghiệm, vậy mà nghề gói bánh tét nhân hột điều của tụi con đành mai một không ngờ!

Mẹ đang u sầu bỗng nở nụ cười.

- Mỗi năm gói bánh một lần, rồi trở thành người có 20 năm kinh nghiệm! Nhớ năm nào dì tụi con qua thăm, đã tò mò muốn biết coi tài nghệ của đám cháu ngày xưa chỉ biết ăn thôi.

Người dì nấu ăn ngon nổi tiếng vùng quê, đã cầm mân mê "tác phẩm" của lũ cháu từ lâu xa cách. Dì gỡ đi những lớp lá bao quanh. Tẻ sợi dây cột bánh bằng ny lông để lấy một phần, xong quấn quanh nơi phần đầu chiếc bánh, xiết dần cho đến khi khoanh bánh tét đứt rời ra. Ở quê mẹ dường như không ai cắt bánh bằng dao. Dùng sợi chỉ xem ra tiện lợi, không bị nếp và nhân bánh dính vào nên những khoanh bánh tét trông đẹp và đều đặn. Dì với nụ cười mãn nguyện trên môi, cùng câu nói mang âm hưởng vùng quê ngoại.

- Hỏng ngờ tụi nhỏ tài tình! Hột điều rời rạc, không dính lại như thịt mỡ, đậu xanh. Nếp cũng không xào trước cho quện lại. Vậy mà nhưn bánh tròn đầy. Vòng nếp bao quanh cũng vừa vặn, khít khao. Khó mà tin mấy tay mơ ở Mỹ gói bánh tét không thua người chuyên nghiệp. Bánh hột điều gói cực nhưng ngon. Chị cúng chay cho ông bà, cha mẹ nên bánh nhưn hột điều tiện lợi mọi đàng.

Nhớ lại những năm đầu xa xứ, mẹ loay hoay nghĩ cách làm sao để có lại những đòn bánh tét nhân hột điều mang hương vị quê nhà. Lũ con muốn mẹ vui nên xúm xít tham gia, nhưng nhân vật chính không ai ngoài mẹ. Có một năm, sau thời gian chuẩn bị nhiều ngày, đúng đêm gói bánh mẹ ngã bệnh nằm thiêm thiếp. Đám con gái vô cùng bối rối vì trước giờ chỉ giúp cột dây và nấu bánh suốt đêm. Không hẹn mà nhiều đôi mắt cùng đổ dồn vào duy nhất một người.

- Chị là người khéo tay hay... phá! Nếu chẳng ra tay, còn ai nữa vào đây? Làm ra bánh dẫu có "xấu tự nhiên" thì cũng là... lẽ tự nhiên thôi. Còn ngại ngùng chi nữa mà không liều một bận!

Nhìn nếp, nhân, dây, lá, đầy nhà. Không ai cam lòng đem tất cả đổ đi. Nhất là mẹ sẽ buồn và bệnh nhiều thêm nếu như điều tệ nhất xảy ra. Thế là có một người vừa gói bánh vừa run, bên cạnh nhiều người chuyền tay nhau cột, thắt những mối dây đều đặn. Năm đó kết quả thành công ngoài dự liệu. Bầy con gái vui mừng ngắm tác phẩm đầu tay. Mẹ hết bệnh và tuyên bố, từ nay chỉ lo phần chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, đợi các con về gói bánh. Tre già, măng mọc lên thay. Cả đám con cháu cùng nhau hợp tác, mỗi năm một lần nhưng xem ra rất nhịp nhàng, ăn ý. Ngay cả đứa cháu trai 16 tuổi cũng được bà ngoại dỗ dành ngồi thức đêm để phụ cột dây.

- Con phụ một tay với mẹ của con. Hồi nãy bà ngoại thấy con cột chơi nhưng thật khéo. Mấy đứa con gái bằng con chưa chắc biết làm đâu!

- Bà ngoại khen con cột dây đẹp phải không? Con sẽ ráng thức khuya nếu như bây giờ có một ly cà phê Starbucks.

Vậy là đứa em gái con của dì vừa mới biết lái xe, đã bị bà ngoại sai đi mua cà phê phục dịch cho thằng anh bằng tuổi. Con bé ký đầu đứa "lợi dụng thời cơ", nhưng vẫn nghe lời bà ngoại ra xe, chỉ vì không tham gia với mẹ cùng các dì đêm đó.

Những năm sau này, qua đêm gói bánh rộn ràng như ngày tết, mẹ bệnh cả tuần vì sức yếu dần. Bầy con gái cố làm cho mẹ hiểu, những ngày vui năm cũ đã qua rồi. Hạnh phúc đích thật là an vui hiện tại. Mẹ chấp chặt, bám víu vào thói quen, phong tục của người xưa trong hoàn cảnh không còn thích hợp, coi như tự làm khổ mình thôi. Những đứa con đều thú nhận, chỉ vì muốn mẹ vui nên thức trắng đêm, chứ không phải vì "tơ tưởng" đến món ăn ngày tết. Có hay không cũng vậy. Tất cả hương vị dù dở hay ngon đều thoáng đi qua nơi phần lưỡi là xong. Khổ nhọc vì một món ăn ngon là chuyện đã xa xưa với mấy mẹ con. Bánh tét nhân hột điều những năm còn "sản xuất", đã chu du từ Houston đến Atlanta, Kentucky, Florida và sang tận xứ tuyết Gia Nã Đại.

Qua phút giây hồi tưởng, mẹ buông tiếng thở dài nuối tiếc một thời.

- Như căn nhà mục nát chờ cơn bão tới. Mẹ bây giờ đâu còn thấy mùa xuân.

Hai đứa con gái thường tỉ mỉ chăm sóc mẹ, ái ngại cúi đầu không biết nói gì, dường như chỉ cốt ý chờ nghe.

- Riêng con, con thấy mùa xuân vẫn còn với mẹ bây giờ. Đang ở bên nhà, nghe tin mẹ bị té phải vào nhà thương giải phẫu. Con nghĩ hết thật rồi những ngày cũ êm đềm. Khi về, vào thăm thấy mẹ ngồi xe lăn, y tá đẩy đi tập thể dục sáng, chiều, lòng con hạnh phúc làm sao! Ngồi xe lăn vẫn còn phước lớn, so với nằm một chỗ trên giường chờ người khác bế bồng, chăm sóc như đứa trẻ. Thú thật, lúc đó con ước gì mình to lớn, khỏe mạnh hơn để đủ sức nhấc nổi chiếc xe lăn, chở theo cùng với mẹ những khi cần đi đâu đó. Bây giờ mẹ đi đứng bằng đôi chân trở lại, với chiếc gậy kèm theo. Không tàn phế là điều vô cùng hạnh phúc. Tai nạn lớn nhắc mẹ không vội vã. Đi đứng, nằm ngồi chậm rãi, khoan thai. Mẹ thận trọng chú tâm từng cử động, chính là biết giữ gìn thân tâm của mình hơn. Mẹ siêng năng tập thể dục, bắt đầu ở tuổi 85. Đạp chân trên máy mỗi ngày một tiếng là điều mà con chưa làm nổi! Vậy có phải mùa xuân vẫn đây còn với mẹ hay không?

Hai đứa em phụ họa theo:

- 85 tuổi mẹ mà giỏi hơn thời 58 tuổi ngày xưa! Cũng nhờ đôi chân yếu, không đi đâu mẹ dành thời giờ niệm Phật nhiều hơn. Không trồng cây, mẹ khỏi bồn chồn lo lắng vì sợ mùa đông cây chết cóng, mùa hè không đủ nước.

Mẹ cười hiền, khuôn mặt vừa thoáng vui đã chợt băn khoăn.

- Bệnh đau nhức toàn thân rời rã, cho nên niệm Phật nhiều nhưng tâm mẹ không an. Mai này biết sẽ về đâu khi khi đoạn đường trước mặt ngày càng ngắn lại!

Đứa con gái cười với mẹ.

- Bệnh đau nhức từ hồi còn trẻ, đã theo mẹ không rời như bóng với hình, nhưng mẹ vẫn chu toàn hết mọi điều trong cuộc sống. Mẹ không cần lo lắng chuyện ra đi sẽ về đâu. Đường lành mẹ đi suốt một đời, chắc chắn sẽ không lạc lối trên con đường quen thuộc! Hành trang con muốn mẹ mang theo không có gì, ngoài chữ xả sau cùng. Như đứa bé sơ sinh lúc đến với cuộc đời chẳng mang theo thứ gì ngoài một hình hài. Khi ra khỏi sẽ thênh thang nhẹ bước nếu chẳng đem theo gì như khi đến. Thương, ghét, buồn vui, tham đắm, khổ đau... Chỉ cần tròn đầy một hạnh xả mẹ sẽ thật sự an vui, thanh thản.

Những tách cà phê quanh chiếc bàn trong căn bếp nhỏ cạn dần. Hai đứa em bước tới ôm hôn mẹ sau câu nhắc đã đến giờ phải rời nhà của chị. Bên ngoài mặt trời vừa chui ra khỏi những cụm mây, chiếu lấp lánh màu nắng vàng rực rỡ trên sân cỏ còn sương đêm đẫm ướt. Mùa đông chưa qua, mùa xuân thấp thoáng về trước mái hiên nhà, khi bắt gặp những nụ hoa đào sắp nở trên cành. Khép cửa, để lại bên ngoài lời lao xao của gió, bước trở vào thấy mẹ đang ngồi niệm Phật tự bao giờ.

Mẹ ơi! Mẹ chính là mùa xuân của đời con.








Thơ

HUỆ THU




Ðầu năm gặp nhau ở chùa
Ðầu năm không hẹn mà cùng

thắp cây hương nguyện non sông buổi về

câu kinh tiếng kệ tâm kề

quê hương chìm nổi bốn bề khói mây

 

Ðầu năm dễ được lần này



bước chân lưu lạc nào hay bến bờ

cảm ơn núi có ngôi chùa

để ai nhớ biển những mùa tang thương

 

Ðầu năm không nói vui buồn



bởi đuôi con mắt còn sương cuối trời

câu kinh tiếng kệ đầy vơi

thực hư thấy đó một thời thoáng qua

 

Ðầu năm người ấy và ta



gần nhau trong phút khói tà tạ tan!

câu thơ khi chấm xuống hàng

nhìn lên dụi mắt mơ màng khói hương

Ðiệu buồn xuân mới
Xuân rồi anh ạ biết chưa?

cánh hoa đào nở cũng vừa em qua

gió bay tung tấm lụa là

để cho nắng tím chiều tà bỗng thương...

 

Môi em lạnh chút mù sương



anh hôn có nhớ quê hương thuở nào

sắc trời chờn chợ chiêm bao

ô kìa con bướm bên rào ngẩn ngơ!

 

Xuân rồi anh ạ, biết chưa?



câu ca dao điệu ầu ơ đủ buồn!

TIN TỨC PHẬT GIÁO KHẮP NƠI



Ấn Độ: Quốc tế yểm trợ phát triển Bihar


tải về 1.28 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương