Nguyễn Phong Nam - Giáo trình Văn học Việt Nam giai đọan nửa cuối thế kỷ XIX
92
thành ra một lối minh họa cho đạo đức trong thời buổi nhiễu nhương. Và
cũng chính nhà thơ nổi tiếng bởi giọng ngoa ngoắt, khinh mạn, chì chiết cái
giống bất nhân lại là người có những lời về người thân, về bạn bè xóm giềng
chân thành hết mực.
Trần Tế Xương đã nói là nói cạn cùng ngành ngọn, dù là nói những
chuyện bé mọn riêng tư. Tuy nhiên người đọc vẫn thấy trong đó lấp lánh
một nét tâm trạng, một sự gợi mở, một cái gì đó đáng phải suy ngẫm. Dường
như ở mỗi bài thơ, tác giả đều muốn nhắn nhe một điều gì đó về cuộc sống,
về lối sống. Chính điều này làm nên giá trị và khiến thơ ông trường sinh.
Thật khó mà liệt ra tất cả những gì Trần Tế Xương đề cập đến
trong
thơ bởi nó lắm giọng điệu, dáng vẻ. Thơ ông có khi cười cợt, chế nhạo,
khinh bỉ, báng bổ, có khi như là thô tục buông tuồng, lại có khi trầm lắng
trang nghiêm, suy tư thâm thúy. Nhưng dù ở dạng nào thì nó cũng bắt rễ từ
một nỗi niềm thế sự nhân tình sâu sắc.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: