2. Gia nhập quy chế Rome về Tòa án Hình
sự quốc tế
2.1. Nhận thức chính trị và xã hội về việc tham
gia Tòa án hình sự quốc tế
Quy chế Rome là một trong những điều ước
quốc tế đa phương nhận được sự ủng hộ và
tham gia đông đảo nhất của các quốc gia. Hiện
nay, trên tổng số 139 quốc gia ký Quy chế
Rome, đã có 121 quốc gia phê chuẩn
(3)
, trong
đó khu vực Châu Phi có 33 quốc gia, Châu Mỹ
Latin và Caribbean có 27 quốc gia, Đông Âu có
18 quốc gia, Châu Á - Thái Bình Dương có 18
quốc gia, Tây Âu và các khu vực khác gồm 25
quốc gia [1].
Cho đến thời điểm hiện tại, vẫn còn một số
nước chưa tham gia quy chế Rome, trong đó
bao gồm 3 trong 5 thành viên thường trực của
Hội đồng Bảo an Liên Hợp quốc là Trung
Quốc, Liên bang Nga và Hoa Kỳ. Việc ba nước
thành viên thường trực Hội đồng Bảo an vẫn
đứng ngoài Quy chế Rome - đặc biệt là trường
hợp của Hoa Kỳ với hoạt động vận động các
nước ký kết các hiệp định song phương về miễn
trừ (Bilateral Immunity Agreement - BIA) nhằm
loại trừ khả năng truy tố và xét xử các binh sĩ
và công dân Hoa Kỳ đối với các tội phạm quy
định trong Quy chế Rome - là một tình trạng
làm suy giảm hiệu lực và uy tín thực tế của Quy
chế Rome. Điều này cũng tạo ảnh hưởng chính
trị không nhỏ trong quyết định của nhiều quốc
gia khác không tham gia vào Quy chế Rome.
Tuy nhiên, mộ trong những lý do quan
trọng nhất dẫn đến việc nhiều quốc gia hiện nay
______
(3)
Guatemala là thành viên thứ 121 đã phê chuẩn Quy chế
vào ngày 13/07/2012.
vẫn chưa gia nhập Quy chế Rome là lo ngại
rằng việc thực hiện thẩm quyền của ICC có thể
ảnh hưởng đến chủ quyền quốc gia. Lo lắng này
có thể được giải tỏa khi nhận thức về một số
điểm sau đây được làm sáng tỏ:
Thứ nhất, ICC không có thẩm quyền phổ
quát (universal jurisdiction), ICC chỉ có thẩm
quyền một cách giới hạn. Cụ thể, Tòa án chỉ có
thẩm quyền đối với 4 loại tội phạm quốc tế
nghiêm trọng nhất gây lo ngại cho cả cộng đồng
quốc tế, đó là tội ác chiến tranh, tội chống nhân
loại, tội diệt chủng và tội xâm lược. Tòa án
cũng chỉ có thẩm quyền đối với các hành vi
phạm tội xảy ra sau khi Quy chế Rome có hiệu
lực, ngày 1/7/2002. Trong trường hợp một nước
gia nhập mới, thẩm quyền của Tòa án được bắt
đầu kể từ ngày Quy chế Rome có hiệu lực đối
với nước đó [2, Điều 12]. Đồng thời, Tòa án
cũng chỉ có thẩm quyền đối với những hành vi
được thực hiện trên lãnh thổ của nước thành
viên, hoặc bởi công dân của một nước thành
viên [2, Điều 12, 13].
Thứ hai, thẩm quyền của ICC mang tính
chất bổ sung. Theo đó, đối với các tội phạm
quốc tế, thẩm quyền truy tố và xét xử đầu tiên
phải thuộc về các cơ quan tư pháp quốc gia.
Nguyên tắc này được quy định tại đoạn thứ 10
trong Lời nói đầu, điều 1 và điều 17 của Quy
chế Rome. Điều 17 của Quy chế Rome quy
định Tòa án sẽ không thụ lý một vụ việc nếu vụ
việc đó đang được một quốc gia có quyền tài
phán điều tra hoặc truy tố, hoặc cá nhân có liên
quan đã được quốc gia quyết định không truy tố
“trừ khi quốc gia đó không muốn hoặc không
đủ khả năng truy tố một cách thực sự”. Như
vậy, việc thực thi thẩm quyền của Tòa án sẽ là
giải pháp cuối cùng, khi các quốc gia “không
muốn” hoặc “không thể” thực thi quyền tài phán
của mình. Thẩm quyền bổ sung của ICC cũng
là điểm khác biệt lớn so với các tòa án hình sự
quốc tế trước đây như: Rwanda, Nam Tư cũ,
khi các tòa án này có thẩm quyền ưu tiên hơn so
với các tòa án quốc gia. Tòa án hình sự quốc tế
- ICC cũng không thụ lý vụ việc trong trường
hợp Tòa án xét thấy rằng vụ việc không đủ mức
nghiêm trọng để tiến hành các bước tố tụng tiếp
theo [2, Điều 17].
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |