Rome. Trong trường hợp sự khác biệt giữa pháp
N.T.X. Sơn / Tạp chí Khoa học ĐHQGHN, Luật học 28 (2012) 228‐239
234
các quy định của nó được coi là bộ phận pháp
luật của quốc gia thì hoạt động ban hành mới,
sửa đổi các quy định pháp luật trong nước vẫn
là cần thiết. Sự cần thiết này xuất phát từ một số
lý do sau:
Thứ nhất, Quy chế Rome đề cập đến rất
nhiều vấn đề, trong đó nhiều vấn đề mới chỉ
được đề cập ở dạng khái quát, nguyên tắc. Do
vậy, để có thể thực thi được bởi các cơ quan
của quốc gia, cần có sự chi tiết, cụ thể hóa bằng
các văn bản pháp luật của quốc gia.
Thứ hai, nhiều khái niệm, thuật ngữ của
Quy chế Rome không tương thích, thậm chí
chưa hề được quy định trong pháp luật quốc
gia. Do vậy, việc ban hành các văn bản quốc gia
là cần thiết.
Thứ ba, để thực hiện hoạt động điều tra,
truy tố xét xử được các tội phạm quy định trong
quy chế Rome, đồng thời cho phép các cơ quan
của quốc gia có thể thực hiện các hoạt động hợp
tác theo yêu cầu của Tòa án hình sự quốc tế,
cần xác định rõ thẩm quyền, trình tự và thủ tục
tiến hành của mỗi cơ quan hữu quan của quốc
gia. Điều này chỉ có thể thực hiện được thông
qua việc ban hành mới, sửa đổi các quy định
hiện có của quốc gia.
Một vấn đề đặt ra là để thực thi Quy chế
Rome, các quốc gia cần ban hành một hay một
số văn bản riêng biệt nhằm mục đích này, hay
chỉ cần sửa đổi, bổ sung hay hoàn thiện các văn
bản hiện có của quốc gia trong lĩnh vực hình sự
và tố tụng hình sự?
Cho đến thời điểm hiện tại, không có quốc
gia nào thực thi Quy chế Rome bằng biện pháp
chỉ sửa đổi các văn bản hiện có trong nước.
Thực tế, để thực thi Quy chế Rome, các quốc
gia có thể ban hành một hoặc một số đạo luật
riêng biệt. Một số ít các nước ban hành duy
nhất một đạo luật riêng biệt về thực thi Quy chế
Rome, bao gồm Argentina, New Zealand,
Samoa, Nam Phi, Anh và Uruguay [8, tr. 1-7]
(7)
.
Một số nước khác, chẳng hạn như Đức, Hà Lan
______
(7)
Chẳng hạn, Nam Phi ban hành Đạo luật về thực thi Quy
chế Rome (The Implementation of the Rome Statute of
International Criminal Court Act) năm 2002.
lại ban hành hai đạo luật riêng biệt, liên quan
lần lượt đến hai vấn đề là thực hiện thẩm quyền
xét xử quốc gia và hợp tác quốc tế theo quy
định của Quy chế Rome
(8)
.
Một số nước khác ban hành đạo luật riêng
biệt về vấn đề hợp tác quốc tế theo Quy chế
Rome, đồng thời sửa đổi các đạo luật sẵn có
trong nước (như Bộ luật hình sự) quy định các
tội phạm quốc tế theo Quy chế để thực hiện
thẩm quyền xét xử quốc gia đối với các tội
phạm này, chẳng hạn như trường hợp của Úc,
Tây Ban Nha hay Thụy Sĩ. Một số ít nước khác,
như Canada lại tiến hành theo phương thức ngược
lại: xây dựng một đạo luật riêng về thẩm quyền
xét xử quốc gia đối với các tội phạm quốc tế theo
quy chế Rome, đồng thời sửa đổi một loạt các đạo
luật quốc gia khác cho phép thực hiện hợp tác
quốc tế theo Quy chế [7, tr. 15].
Việc đảm bảo sự tương thích giữa pháp luật
quốc gia với quy định của Quy chế Rome có thể
được quốc gia thực hiện từ trước khi ký Quy
chế, trước khi phê chuẩn hoặc chấp nhận hiệu
lực của Quy chế. Thậm chí trong một số trường
hợp sự tương thích này chỉ được quốc gia thực
hiện sau khi Quy chế đã có hiệu lực đối với
quốc gia.
Trên thực tế, đối với đại đa số trong 66
nước đầu tiên phê chuẩn Quy chế Rome trước
khi Quy chế có hiệu lực ngày 1/7/2002, các
hoạt động xây dựng, sửa đổi pháp luật trong
nước chỉ diễn ra sau thời điểm họ đã chấp nhận
hiệu lực của Quy chế [7, tr. 14]. Theo cách thức
trên, một số quốc gia ở Châu Âu và Châu Phi
đã đảo ngược lại quá trình phê chuẩn và thực
thi Quy chế so với trật tự thông thường mà pháp
luật của họ quy định. Theo quy định của Hiến
pháp, các quốc gia này phải chuẩn bị luật thực
thi trước khi phê chuẩn một điều ước quốc tế.
Tuy nhiên, các quốc gia đã quyết định phê
______
(8)
Trường hợp của Hà Lan: Luật thực thi Tòa án hình sự
quốc tế (The International Criminal Courrt
Implementation Act) năm 2002; và Luật về các tội phạm
quốc tế (The Act adopting the Rules Concerning Serious
Violations of International Humanitarian Law or
International Crimes Act) năm 2002.