Kim Vân Kiều Truyện



tải về 1.24 Mb.
Chế độ xem pdf
trang42/47
Chuyển đổi dữ liệu01.03.2023
Kích1.24 Mb.
#54303
1   ...   39   40   41   42   43   44   45   46   47
kim-van-kieu-truyen

HỒI THỨ HAI MƯƠI
KIM THIÊN LÍ ĐAU BUỒN LÀM LỄ CHIÊU HỒN
VƯƠNG THÚY KIỀU VUI VẺ NGUYỀN ƯỚC CŨ
ối tình bẩm sinh của con người vốn có nông có sâu. Người tình
nông không thể sâu, cũng như người tình sâu không thể nông vậy.
Thúc sinh thấy Thúy Kiều sông bị đoạ đầy không phải là không
khóc khóc mếu mếu, nhưng khóc chết đấy mà không vì nhau bày mưu tính
kế. Cũng không phải không yêu thương mà không bày kế tính mưu, mà
chính là vì gốc tình vốn trồng nông cạn, cho nên chỉ có biết khóc, tức là
nước đầm đào hoa sâu nghìn thước đó thôi. Ngoài ra không biết có đường
nào lén trời xuống đất, đành chỉ ngồi mà nhìn theo số mệnh, phó thắc mặc
trời.
Còn Kim Trọng, khi từ Liêu Dương trở lại thì Thúy Kiều đã gương vỡ
bình rơi, nhà vàng vắng bóng, khóc lớn một trận, hai trận; đau thương nửa
năm, một năm; rồi đến cũng phải tạm nguôi nguôi dần, huống chi còn có
Thúy Vân nối cuộc thề bồi. Thế là Thúy Kiều tuy vắng nhưng người thay thế
Thúy Kiều còn đây, gần thì thân, xa thì nhạt, phải chăng đó là thường tình.
Thế mà Kim sinh trước thì Lâm Thanh, sau thì Lâm Tri, hỏi rồi lại hỏi, tìm
rồi lại tìm, như không biết có tan rồi có hợp. Đến khi tin loạn vừa yên, liền
không từ khó nhọc lặn lội mà đi thăm dò tin tức ở Tiền Đường. Bỗng nghe
tin chết mà bày tế chiêu hển, như không biết có tử sinh cách trở. Đó là một
mối tình vô cổ vô kim, há phải đâu như cái tình nươc đầm đào hoa có thể so
sánh được muôn một! Ấy vì thế mà tôi bỉ báng chàng Thúc vậy!
Rốt cuộc là chết rồi lại sống, tan rồi lại hợp, bất ngờ mà được đoàn
viên, khiến kẻ tình thâm cuối cùng không bị rơi vào vòng khuyết hãm, vui
sướng biết chừng nào!
Có người cho rằng, đất đã nghiêng về phía tây bắc mà cứ bảo là sống
chết như nhau, một mực hoang đường, thì tội của tác giả còn trên Trang


Tử; còn tôi lại cho rằng, trời đất đầy đặn ở phía đông nam, mỗi chữ là một
viên đá ngũ sắc, thì cồng của tác giả cũng không đến nỗi kém Nữ Oa vậy!...
Đây không nói việc Thúy Kiều theo Giác Duyên ở am Vân Thuỷ nữa.
Lại nói, Kim Trọng theo cha đến Liêu Dương, thu xếp việc tang cho
ông chú và tiền vốn trong cửa hàng, quanh quẩn hết bốn tháng trời mới trở
về Kinh. Kim Trọng về đến nhà tức khắc đến hiên Lãm Thúy để tìm Thúy
Kiều.
Lúc này Thúy Kiều đã đi được bốn tháng rồi. Mà nhà họ Vương cũng
đã dọn đi ở nơi khác.
Kim Trọng tìm tới, nhòm ngó tuyệt nhiên không thấy bóng dáng người
nào qua lại, bèn hỏi người láng giềng gần đó. Người ấy đem việc họ Vương
bị tai vạ và Thúy Kiểu bán mình, thuật lại kĩ càng một lượt cho Kim Trọng
nghe. Kim Trọng cả sợ, thất sắc, liền tìm đến nhà họ Vương, thấy tường
thấp nhà nhỏ, không còn bộ dạng ngày xưa. Kim Trọng không nén được
nữa bèn lên tiếng gọi:
-Vương huynh có nhà không?
Vương Quan chạy ra, thấy Kim Trọng liền hỏi:
-Anh Kim về từ bao giờ? Xin mời anh vào chơi trong nhà!
Kim Trọng theo Vương Quan vào phòng khách. Thi lễ xong, Vương
Quan ngó vào phía trong gọi:
-Anh Kim từ Liêu Dương về đây rồi! Mau đun nước pha trà nhé!
Những người trong nhà nghe câu nói ấy, tự nhiên bỗng khóc ầm cả lên.
Kim sinh vội lại gần, hỏi vì sao, thì Vương Viên ngoại, Vương bà đều
nói: 
-Câu Kim ơi! Con gái chúng tôi bạc mệnh, gặp cơn gia biến đã bán
mình cứu cha, không thể giữ vẹn được hôn ước. Lúc sắp bước chân ra đi, có
ân cần dặn lại chúng tôi đưa con em nó thay lời thề ước và nói rằng, kiếp


này không được cùng cậu nên duyên chồng vợ, thì nguyện kiếp sau sẽ nối
lại thề xưa.
Ông bà Viên ngoại nói đến đây lại nức nở khóc ầm lên. Ban đầu Kim
Trọng còn e ngại vợ chồng Vương Viên ngoại không biết việc kín của
mình, nay thấy nói rõ ra rồi, chàng liền bấm bụng dậm chân, va đầu, đập
trán, khóc ầm lên, kêu một tiếng “vợ”, lại oán một tiếng “trời”. Càng nghĩ
càng khóc, càng khóc càng thương, khóc cho đến khi miệng ứa máu tươi,
ngất đi rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại khóc. Ban đầu Vương Viên ngoại cũng khóc
thảm thiết, sau thấy Kim Trọng khóc đến như thế, đành phải cố nhịn, quay
sang khuyên Kim Trọng rằng:
-Ván đã đóng thuyền, khóc cũng vô ích, chỉ thêm khổ não cho lòng
mình thôi!
Kim Trọng nghiến răng mà nói:
-Không lẽ vợ con lưu lạc phương xa, con lại chịu thôi đi à? Mai đây
con sẽ sai người sang Lâm Thanh dò hỏi, nêu biết vợ con ở đâu, dù cho tan
nhà tốn của thế nào cũng phải làm cho trăng khuyết lại tròn mới thôi. Còn
như tấm lòng cao nghĩa của cô Hai, không phải con không nhất mực ưng
thuận, song không nỡ phụ tấm nhiệt tình của cô cả!
Vương bà bèn lấy ra những kỉ niệm và thư từ lưu biệt của Thúy Kiều
để lại, trao cả cho Kim Trọng. Kim Trọng đọc mỗi câu thì lại nghẹn ngào
khóc lên một tiếng. Mọi người thấy vậy, không ai không chảy nước mắt.
Hôm sau Kim Trọng dọn một tòa nhà riêng, đón cả gia quyến họ
Vương sang ở và nhờ Vương Viên ngoại viết một phong thư, rồi sai gia
nhân đi sang Lâm Thanh dò la tin tức Thúy Kiều. Gia nhân đi hơn một
tháng trở vể nói rằng ở đó không hề có Mã giám sinh nào cả. Kim Trọng lại
càng gào khóc không ngớt.
Kim ông sợ con quá thương thành bệnh, bèn đưa sính lề hỏi Thúy Vân,
rồi chọn ngày lành làm lễ thành hôn. Tuy trai tài gái sắc rất là tương đắc,
song mỗi khi nhắc đến Thúy Kiểu thì Kim Trọng lại đầm đìa châu lệ. Năm
ấy Kim Trọng và Vương Quan cùng đi dự kì khảo hạch thí sinh, đều được


đậu cả. Vương Quan nhớ ơn Chung Sự bèn đến bái tạ. Chung Sự tình
nguyện gả con gái cho Vương Quan, từ đó hai nhà thành thông gia.
Cũng năm ấy, Kim Trọng và Vương Quan đều trúng hương bảng. Hai
người lại rủ nhau thân thành đến Lâm Thanh dò la nhưng cũng không có tin
tức gì cả.
Qua ba khoa, Kim Trọng đỗ Tiến sĩ, liền phải ở nhà chịu tang cha, đến
khi mãn phục thì được truyển đi nhậm chức huyện lệnh Lâm Tri, bèn đưa cả
gia quyến phó nhậm.
Một hôm Thúy Vân nói với Kim Trọng:
-Đêm qua thiếp nằm mơ thấy chị, hay là ở đây ta tìm được tin tức gì
chăng?
Kim Trọng chợt nghĩ ra, nói:
-Phu nhân không nói thì tôi cơ hồ lầm lạc mất. Lâm Tri, Lâm Thanh
chỉ khác nhau có một chữ, biết đâu không phải là nhớ lầm? Vậy để mai tôi
đến công đường sẽ hỏi bọn nha dịch xem ra làm sao?
Thúy Vân khen phải. Hôm sau Kim Trọng lên công đường gọi hết thẩy
nha dịch lên hỏi:
-Mười ba năm trước, ở đây có một viên giám sinh họ Mã cưới thiếp là
Vương Thúy Kiểu từ Bắc Kinh đưa về, chẳng hay hiện giờ tình hình ra sao?
Bọn nha dịch nghe hỏi không biết đáp lại ra sao cả. Trong bọn có một
người nói:
-Bẩm quan lớn, việc mười ba năm trước thì chúng con đều là người
sinh sau, không sao biết được. Quan lớn muốn hỏi những việc cũ ấy, trừ phi
hỏi bác Đô Lai Đắc thì mới biết rõ!
Kim Trọng hỏi:
- Đô Lai Đắc là ai?


Nha dịch bẩm:
-Bác ấy là trưởng nha dịch ở huyện ta, làm việc ở cửa quan đây đã lâu
năm, nay già yếu, về nghỉ ở nhà.
Kim Trọng nghe xong liền cho người đi gọi Đô Lai Đắc. Đô Lai Đắc
thấy quan đòi, không biết có việc gì, liền đến ngay huyên đường bái kiến.
Kim Trong hỏi:
- Đô Lai Đắc, ta muốn tra hỏi về việc mười ba năm trước đây, có viên
giám sinh họ Mã cưới thiếp là Vương Thúy Kiều từ Bắc Kinh đưa về. Việc
ấy bác có biết rõ không?
Đô Lai Đắc nói:
- Bẩm quan lớn! Quan lớn muốn hỏi việc đó thì con đây biết rất rõ. Mã
giám sinh tên chính là Mã Bất Tiến, bình sinh là một tay nghiện rượu hám
sắc, tiêu sài mất hết gia nghiệp, sau gặp một mụ dầu tên gọi Tú bà. Đôi bên
tằng tịu, bèn theo mụ Tú làm kẻ giúp trông nom việc nhà cho mụ ta, chuyên
đi lừa dối con nhà lương thiện, giả danh cưới thiếp rồi đưa về bắt làm đĩ,
không phải chỉ có một lần mà thôi. Mười ba năm trước, hắn đóng giả phú
ông đến Bắc Kinh cưới được người con gái tên là Vương Thúy Kiều. Nàng
này nhan sắc xinh đẹp, thông minh, thành thạo hồ cầm, giỏi tân thanh. Họ
Mã đưa nàng về nhà bắt ra tiếp khách, không dè nàng tính khí cương liệt,
liền thủ dao đâm cổ tự vẫn, phải chạy chữa suốt một ngày đêm mới cứu
được nàng tỉnh lại. Sau hắn dùng mưu “nhử hổ lìa rừng”, câu kêt với tên vô
lại là Sở Khanh, lừa nàng chạy trốn rồi giữa đường bắt nàng điệu về, lột hết
xiêm áo, treo lên dầm nhà, đánh mấy trăm roi. Nàng đau đớn quá đành phải
làm đĩ. Ba năm sau lấy cậu Tú tài họ Thúc, lại bị vợ cả là Hoạn thư bắt cóc
về Vô Tích, chịu trăm điều cực khổ. Nàng chịu không nổi, đành bỏ trốn đi
nơi khác. Rồi không rõ thế nào, kết duyên với một ông tướng giặc. Hai năm
trước đây, ông tướng kéo quân về đất Lâm Tri này, theo lệnh nàng, đã băm
vằm tên Mã Bất Tiến, lột da tên Sở Khanh, đốt sông mụ Tú bà, đánh đòn
Hoạn thị, chém Hoạn ưng, Hoạn Khuyển và băm xả Bạc Bà, Bạc Hạnh.
Còn cha con họ Thúc thì được tha. Một nhà sư và một bà già thì được hậu
tạ. Nàng thật là một người đàn bà có nghĩa, có ân. Còn tình hình về sau ra
sao nữa thì con không được rõ!


Kim Trọng hỏi:
- Ông tướng ây họ tên là gì?
Đô Lai Đắc nói:
-Bẩm quan lớn! Việc này nên hỏi ông Tú họ Thúc. Hiện ông ấy mở
cửa hàng bán gấm vóc tại đây. Gọi ông ta đến hỏi tự khắc biết rõ.
Kim Trọng nghe xong liền lấy lá danh thiếp, sai người đem đến cửa
hàng gấm vóc mời Thúc Tú tài đến hỏi chuyện. Thúc sinh thấy việc quan
mời liền thay mặc lễ phục đến huyện đường bái kiến. Kim Trọng mời Thúc
sinh vào nhà trong, cùng nhau thi lễ xong, mời ngồi rồi hỏi:
-Vương Thúy Kiều và tôi là chỗ con cô con cậu, vì cha mắc nạn, bị kẻ
gian lừa dối, hiện nay có một nha dịch đã thuật lại việc nàng rất là rõ ràng.
Nhưng còn viên tướng mà nàng theo về đây thì không biết tên họ là gì, nghe
nói tôn huynh biết rõ nguồn gốc việc ấy, nên mời đến để hỏi.
Thúc Thủ nói:
-Bẩm quan lớn! Môn sinh vì liên luỵ đến việc người vợ cả nên phải ở
trong quân doanh của ông tướng lâu hơn, thừa dịp hỏi thăm một tên quân,
mới biết ông tướng họ Từ tên Hải, tự Minh Sơn, quê đất Việt, tài kiêm văn
võ, khoẻ trùm ba quân, cùng lệnh biểu muội tình cờ gặp gỡ, liền bỏ tiền
chuộc mình cho, đón ở một nơi. Rồi ông ta ra đi, trong ba năm trở thành
một đám giặc lớn, mới đưa mười vạn quân về đón lệnh biểu muội làm phu
nhân. Quân giặc đến đâu thắng đó, hiện đương đóng quân ở vùng Mân,
Triết. Nghe đồn Đôc phủ đã mấy lần chiêu hàng, nhưng họ Từ không nghe.
Nhờ được lời khuyên của phu nhân nên ông ta mới ước thúc ba quân, cấm
không được giam dâm phụ nữ, không được giết càn, không được đốt nhà,
không được đào mồ cuốc mả... Vì thế nhân dân nửa miền đông nam đã
được đội ơn Vương phu nhân nhiều lắm. Ngoài ra thế nào nữa thì chưa rõ!
Kim Trọng nghe xong, rơm rớm nước mắt, tiễn Thúc Tú tài ra về, rời
trở vào thuật lại kĩ lưỡng cho vợ và cả nhà họ Vương nghe. Mọi người đều
đau lòng xót ruột, khóc thương thê thảm. Vì ở nơi nhậm sở, nên không dám
lên tiếng khóc to, đành phải âm thầm sùi sụt mà thôi.


Kim Trọng nghĩ ngợi đã toan từ chức để đi tìm, song nghĩ lại đã mấy
năm binh đao loạn lạc, việc giết người như rác, quân doanh nghiêm mật,
làm sao mà chen mình vào được! Chẳng biết làm thế nào, đành chỉ bồi hồi
tưởng nhớ. Tưởng nhớ không nguôi lại cùng Thúy Vân, lúc thì ngâm những
bài thơ lưu biệt của Thúy Kiều, khi thì đem cây hồ cầm của Thúy Kiều ra
đàn một khúc, cũng có lúc lại đốt chút hương thừa của Thúy Kiều. Khi
ngâm xong thơ, đàn xong khúc và hơi hương đưa ngào ngạt thơm bay bỗng
cảm thấy như Thúy Kiểu lảng vảng đâu đây và đang nói năng thỏ thẻ. Đó
chính là cái tinh thần ngưng kết trong thơ lưu biệt nên đã hiện ra ngoài như
vậy.
Kim Trọng từ đó lúc nào cũng như si như dại, như mộng như say. Qua
ba năm, được lệnh đổi đi nhậm chức huyện lệnh Nam Bình, tỉnh Phúc Kiến.
Năm ấy Vương Quan thi đậu Giáp bảng, được truyển đi nhậm chức tri phủ
Dương Châu. Hai người bàn tính với nhau: hạn kì còn sớm, nghe tin thế
giặc ở vùng Tiền Đường đã yên. Vậy chúng ta hãy qua miền Chiết Giang dò
hỏi tin tức Thúy Kiều đã, rồi sau sẽ đi nhậm chức cũng chưa muộn.
Anh em bàn tính với nhau xong, trình qua cha mẹ biết. Vương Viên
ngoại, Vương bà thảy đều vui mừng, kế đó cùng nhau nhất tề khởi hành
sang vùng Chiết Giang. 
Đến Hàng Châu thuê một ngôi nhà trọ ở lại. Hỏi dò cặn kẽ mới biết
rằng, Minh Sơn đã chết, Thúy Kiều có công to, nhưng không được khen
thưởng, lại bị gán cho viên tù trưởng Vĩnh Thuận. Canh ba đêm nọ, nàng đã
nhảy xuống sông Tiền Đường tự tử. Kim Trọng nghe được tin này buông
tiếng khóc lớn. Mọi người cũng đều gào khóc thảm thương, bèn sửa soạn lễ
vật đến bờ sông Tiền Đường, thiếp lập bàn thờ bài vị, tế viếng Thúy Kiều.
Kim Trọng rót ba chén rượu, ý muốn có bài văn tế, xong vì quá đỗi xót
thương, không thể làm được, bèn ca bài chiêu hồn của Tống Ngọc để viếng.

tải về 1.24 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   39   40   41   42   43   44   45   46   47




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương