Giác Duyên cả kinh nói:
-Nếu như vậy thì cuộc đời Thúy Kiều còn gì nữa!
Tam Hợp đạo cô nói:
-Chị hãy
khoan lo, còn may mà! Ban đầu nàng tuy mê mệt vì tình,
nhưng không phạm loạn dâm, sau gặp khổ nạn, hiếu thảo một lòng. Nay lại
không nghĩ cái ân gần gũi nhỏ mọn mà biết trọng đại nghĩa triều đình. Vì
thế công đức lớn lao đã làm cho nợ cũ tiêu tan mà kết nên duyên mới. Chị
đã có tình cũ với nàng thì nên đến sông Tiên Đường, đợi khi nàng tiêu kiếp
liều mình, sẽ bơi một chiếc bè mà đón, để nối lại nguyền xưa. Âu cũng là
một hạt giống trong ruộng phúc đó!
Giác Duyên nghe xong, cả mừng nói:
-Đệ tử kính tuân lời dạy bảo của sư phụ, nhưng không biết đến chỗ nào
để nối lại mối tình ấy?.
Tam Hợp đạo cô nói:
- Chị bất tất tìm nàng, tự nàng sẽ tìm đến thôi!
Giác Duyên nghe nói, liền đến bên sông Tiền Đường dựng am Vân
Thuỷ rồi ở luôn đó, mua chiếc thuyền nhỏ, dùng tơ mộc kết thành một chiếc
lưới, lại mướn hai tay thuyền chài, tự mình đôn đốc họ giãng lưới suốt đêm
ngày.
Đêm ấy, khi Thúy Kiều nhảy xuống dòng sông, vừa khéo rơi ngay vào
lưới của Giác Duyên. Hai tay chài đã sẵn lòng cứu người, thoáng thấy có
người sa vào lưới liền vội vã kéo lên trên thuyền. Trong khi ấy thuyền đã
theo dòng nước trôi đi xa vài dặm. Giác Duyên mở lưới, đỡ Thúy Kiều ra,
lấy quần áo khô thay đổi cho nàng. Thúy Kiều nằm trong thuyền vẫn còn
hôn mê chưa tỉnh, hoảng hốt thấy Đạm Tiên đến bảo rằng:
-Em đợi chị ở đây đã lâu, không biết là chị vì bán mình cứu cha, lòng
hiếu cảm động đến trời; khuyên người quy thuận, bảo vệ dân lành, lòng
trung thấu đến nhật nguyệt, vả từ trước đã trải hết những cơn khổ nhục,