Kim Vân Kiều Truyện



tải về 1.24 Mb.
Chế độ xem pdf
trang41/47
Chuyển đổi dữ liệu01.03.2023
Kích1.24 Mb.
#54303
1   ...   37   38   39   40   41   42   43   44   ...   47
kim-van-kieu-truyen

Hẹn nước mười lăm năm trước,
Hôm nay mới đến Tiền Đường


Trăm tuổi quang âm thâm thoắt,
Một đời thân sự “kê vàng”
Tiếng sóng giục người mau bước,
Từ đây hết kiếp đoạn trường!
Đề xong kêu lớn:
- Từ Minh Sơn đãi ta hậu. Ta vì việc nước đã giết oan người! Giết một
tù trưởng này để lấy một tù trưởng khác, ta còn mặt mũi nào mà đứng ở
đời! Nay xin đành một thác đế tạ Minh Sơn vậy!
Nói dứt lời liền văng mình nhảy xuống dòng sông. Tù trưởng vội vàng
tới cứu nhưng không thể được. Quân sĩ đểu thất kinh tỉnh dậy cả, nhưng
giữa lúc sóng triều đương mạnh, đứng cũng chẳng vững thì còn cứu vớt
người sao được. Mọi người lúng túng mãi đến sáng, tù trưởng đành phải
đưa bài thơ tuyệt mệnh của Thúy Kiều đem báo cho Đốc phủ biết.
Đốc phủ riêng lòng vừa hối vừa thẹn, song việc đã rồi, đành căn dặn
địa phương tìm vớt thi thể để mai táng. Việc không nói nữa.
Đây nhắc lại Giác Duyên, từ ngày ở Lâm Tri cách biệt Thúy Kiều, liển
vân du miền đất Việt, tìm gặp Tam Hợp đạo cô để theo học phép tu luyện,
nhân nhớ tới Thúy Kiều có nhờ hỏi việc trọn đời xem thế nào, bèn nhân lúc
nhàn rỗi hỏi đạo cô:
-Vương Thúy Kiều có chút tình cũ vối đệ tử, không biết nàng vì nhân
duyên nào mà vướng phải ác báo như vậy?
Tam Hợp đạo cô nói:
-Phàm người sinh trên đời, tu đức thì gặp phúc, vướng tình thì chịu
khổ. Thúy Kiểu nhân vì tình ái mới thành cảnh khổ; cho nên chốn nhà nàng
không thể ở lâu mà đất đoạn trường lại thường dẫn thân tới. Nợ yên hoa
chịu khổ hai phen, tội kì tất từng qua một án. Trong đám đao binh làm bạn
với vương ma, hùm sói, dưới làn sóng nước làm mồi cho thủy tộc cá tôm,
như vậy mới tiêu trừ được kiếp số ấy.


Giác Duyên cả kinh nói:
-Nếu như vậy thì cuộc đời Thúy Kiều còn gì nữa!
Tam Hợp đạo cô nói:
-Chị hãy khoan lo, còn may mà! Ban đầu nàng tuy mê mệt vì tình,
nhưng không phạm loạn dâm, sau gặp khổ nạn, hiếu thảo một lòng. Nay lại
không nghĩ cái ân gần gũi nhỏ mọn mà biết trọng đại nghĩa triều đình. Vì
thế công đức lớn lao đã làm cho nợ cũ tiêu tan mà kết nên duyên mới. Chị
đã có tình cũ với nàng thì nên đến sông Tiên Đường, đợi khi nàng tiêu kiếp
liều mình, sẽ bơi một chiếc bè mà đón, để nối lại nguyền xưa. Âu cũng là
một hạt giống trong ruộng phúc đó!
Giác Duyên nghe xong, cả mừng nói:
-Đệ tử kính tuân lời dạy bảo của sư phụ, nhưng không biết đến chỗ nào
để nối lại mối tình ấy?.
Tam Hợp đạo cô nói:
- Chị bất tất tìm nàng, tự nàng sẽ tìm đến thôi!
Giác Duyên nghe nói, liền đến bên sông Tiền Đường dựng am Vân
Thuỷ rồi ở luôn đó, mua chiếc thuyền nhỏ, dùng tơ mộc kết thành một chiếc
lưới, lại mướn hai tay thuyền chài, tự mình đôn đốc họ giãng lưới suốt đêm
ngày.
Đêm ấy, khi Thúy Kiều nhảy xuống dòng sông, vừa khéo rơi ngay vào
lưới của Giác Duyên. Hai tay chài đã sẵn lòng cứu người, thoáng thấy có
người sa vào lưới liền vội vã kéo lên trên thuyền. Trong khi ấy thuyền đã
theo dòng nước trôi đi xa vài dặm. Giác Duyên mở lưới, đỡ Thúy Kiều ra,
lấy quần áo khô thay đổi cho nàng. Thúy Kiều nằm trong thuyền vẫn còn
hôn mê chưa tỉnh, hoảng hốt thấy Đạm Tiên đến bảo rằng:
-Em đợi chị ở đây đã lâu, không biết là chị vì bán mình cứu cha, lòng
hiếu cảm động đến trời; khuyên người quy thuận, bảo vệ dân lành, lòng
trung thấu đến nhật nguyệt, vả từ trước đã trải hết những cơn khổ nhục,


ngày nay lại tiêu hết kiếp nạn. Từ đây chị sẽ được hưởng phúc lộc về mình,
tình duyên như ý. Hội Đoạn trường hôm trước đã được xoá tên, thơ Đoạn
trường nay xin trả lại. Thế là em trông đợi suông đã mười mấy năm rồi!
Nói đoạn, đưa mấy bài thơ Đoạn trường khi trước trao trả cho Thúy
Kiều. Thúy Kiều đang định hỏi nữa thì nghe bên tai có tiếng người gọi:
-Trạc Tuyền! Mau tỉnh! Mau tỉnh!
Thúy Kiểu mở mắt trông thấy Giác Duyên ngồi bên, bèn hỏi:
-Em đã nhảy xuống sông chết rồi, sao lại còn gặp đạo huynh. Phải
chăng là em đang mơ màng ở nơi âm phủ?
Giác Duyên thấy Thúy Kiều tỉnh rồi, thì đổi ra vẻ vui mừng nói:
-Em chớ có nghi ngờ! Em trâm mình nhưng chị đã cứu được em đây!
Thúy Kiều nghe xong mới gượng ngồi dậy, hỏi:
- Em trẫm mình là do tính cương liệt nhất thời, mà sao sư huynh lại
biết?
Giác Duyên nói:
-Vì hồi trước em có dặn chị hỏi giúp Tam Hợp đạo cô về việc chung
thân của em, thì người bảo rằng nay em nợ kiếp trước đã tiêu và duyên sau
sắp nối, nên dặn chị cắm thuyền tại đây để đợi cứu em!
Thúy Kiều nói:
- Nếu vậy thì chị là cha mẹ tái sinh của em rồi! Có một điều chiếc
thuyền nhỏ này giấu mình sao được, chỉ sợ Đốc phủ dò biết thì sao?
Giác Duyên nói:
-Em chớ lo! Chị đã dựng sẵn một am ở bên sông để làm nơi cho em
giấu mình.


Bèn bảo nhà chài nhân lúc đêm tối chèo thuyền về trước am, rồi lén
dắt Thúy Kiều vào đó ẩn náu, không để một người nào được biết.
Thực là
Lòng như chim sổ lồng,
Thân tựa hoa lại nở.
Xin xem hồi sau phận giải tiếp.



tải về 1.24 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   37   38   39   40   41   42   43   44   ...   47




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương