MỘT NGƯỜI GIÁO DÂN CẦU NGUYỆN CHO CÁC CHA SỞ
( Paroisse Saint-Antoine des Quinze-vingt
FIP n. 3616-17 Mai 19925 ième dimanche de Pâques )
Lạy Chúa, trước hết chúng con cảm tạ Chúa
vì những người này đã chấp nhận
thành cha sở, cha phó của chúng con.
Nếu rủi mà các ngài lựa chọn
một cuộc sống nhàn hạ,
một bà vợ, một mái ấm,
chúng con sẽ kẹt biết chừng nào !
Và cứ giả sử khắp nơi đều như thế cả ?
Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa
đã ban cho các ngài biết can đảm, hy sinh.
Nhờ các ngài,
chúng con được dưỡng nuôi bằng bánh hằng sống,
chúng con có thể xây dựng những gia đình bền vững,
tìm lại được linh hồn chúng con đã đánh mất,
và cuối cùng được chết bình an.
Chúng con cảm tạ Chúa
vì những khiếm khuyết của các ngài :
những con người hoàn toàn
không dễ gì chấp nhận những ai yếu đuối,
và những người lúc nào cũng mạnh khoẻ
sẽ khinh dể những người sức vóc chẳng bao nhiêu.
Chúa quả thấy rõ hơn chúng con nhiều.
Lạy Chúa, mỗi cha sở là một hiện tượng :
đối với trẻ em,
các ngài là những nhà mô phạm ;
với những cặp vợ chồng mới cưới,
các ngài phải là những chuyên viên
về cuộc sống gia đình ;
với thanh niên thiếu nữ,
các ngài phải là những người sành sỏi tâm lý ;
trong toà giải tội,
các ngài phải là những nhà khoa học xuất sắc
đồng thời phải là những người thợ khéo tay.
Đi họp với các ông, các ngài phải có khả năng
bàn cãi các vấn đề Giáo Hội
như là những bậc thầy.
Đi họp với các bà,
các ngài phải biết mở cuốn Tin Mừng
như những nhà chú giải Kinh Thánh.
Đi thăm những gia đình có kiên thức cao,
các ngài phải biết nói đến cuốn chuyện mới phát hành
để khỏi bị xem là những kẻ thô lỗ.
Với ông đảng viên có cảm tình
các ngài phải có khả năng
đề cập đến những góc cạnh hiểm hóc nhất
của cuộc tranh chấp tư bản.
Với những người ngoài Công giáo,
các ngài phải là những nhà thần học
vừa có tinh thần cởi mở,
vừa có lập trường vững chắc.
Rồi với thanh lao công
cũng như với các đoàn thể khác ...
Nhưng làm sao kể hết ra đây được ?
Con đã quên chưa nói là ngoài đường, ngoài chợ,
các ngài phải đáp lại mọi lời chào hỏi,
phải luôn luôn tươi cười,
dầu có mệt muốn chết.
Con cũng đã quên là mỗi ngày Chúa nhật,
các ngài phải vừa là diễn giả,
vừa là ca sĩ, thậm chí nhạc công.
Còn trong tuần, có khi phải làm thợ điện,
thợ mộc hay thợ sơn.
Lạy Chúa, như thế các ngài quả là những chuyên viên
của hết mọi lãnh vực :
Xin Chúa giúp chúng con
biết độ lượng khi phê phán những con người
phải thực hiện một chương trình vô nhân đạo
bao gồm những công việc chẳng ăn khớp với nhau.
Xin Chúa dạy chúng con biết hiểu rằng
giả như trong mười bốn ngành chuyên môn
mà các ngài thực hiện được một nửa
hay một phần tư thôi,
thì chúng con đã mãn nguyện lắm rồi.
Lạy Chúa, xin dạy chúng con tha thứ
khi các ngài thiếu kiên nhẫn hay sai lầm.
Xin cũng giúp cho chúng con hiểu
rằng chúng con chỉ phải chịu đựng
một ông cha sở thôi,
nhưng chính cha sở thì lại phải gánh vác trên vai
t
Lm. Pascal. Nguyễn Ngọc Tỉnh ofm dịch.
ất cả mọi giáo dân của mình.
CHA THÁNH GIO-AN MA-RI-A VI-AN-NÊY VÀ VIỆC CẦU CƠ
Trong tiểu sử thánh Gio-An Ma-Ri-A Vi-An-Nêy (1796-1859), cha sở họ đạo miền quê Ars (Trung Pháp), người ta đọc nhiều câu chuyện liên quan đến ma quỷ. Những vụ thánh nhân trừ quỷ và những vụ thánh nhân bị ma quỷ quấy phá. Nhưng có điểm đáng chú ý khác. Đó là việc thánh nhân coi các buổi cầu cơ có bàn tay can thiệp của ma quỷ. Xin trích dẫn hai trường hợp điển hình.
Bá tước Jules de Maubou có nhà cửa đất đai tại Beaujolais, không xa Villefranche, nơi có họ đạo Ars, là bạn của thánh Vi-an-nêy. Mỗi khi có dịp về vùng này ông đều ghé thăm hoặc xưng tội với cha thánh. Trong cuộc sống vương giả, nhiều lần ông tham dự vào những buổi cầu cơ, vì chiều ý bạn bè hơn là vì lòng ham thích. Hồi ấy vào khoảng năm 1850.
Sau đó hai ngày, ông ghé về xứ đạo Ars. Từ xa, trông thấy cha sở Vi-an-nêy, ông vội vã tiến đến giơ tay chào hỏi. Nhưng ông ngạc nhiên khi thấy cha thánh ra hiệu ngăn tay ông lại. Thánh nhân nhìn ông vừa buồn bã vừa nghiêm khắc nói :
- Ô Jules, hôm kia, anh đã giao dịch với ma quỷ ! Hãy vào đây xưng tội ngay !
Cứ sự thường Cha thánh Gio-an Ma-ri-a Vi-an-nêy không thể biết bá tước Jules đã tham dự cuộc cầu cơ trước đó hai ngày ! Ngoan ngoãn, bá tước theo cha sở vào tòa và đơn sơ xưng tội.
Một thời gian sau, khi trở lại Paris, các bạn hữu mời bá tước Jules tham dự buổi cầu cơ. Bá tước cương quyết từ chối. Thấy thế các bạn nhất định bắt đầu cuộc chơi, bất chấp sự khước từ của ông. Bá tước lùi ra một góc, ngồi nhìn các bạn, nhưng bên trong ông hoàn toàn chống lại trò chơi. Những người tham gia cầu cơ ngồi chung quanh một chiếc bàn và giơ tay chạm vào con cơ để điều khiển nó quay và trả lời câu hỏi do họ đặt ra. Lạ lùng thay, con cơ nhất định đứng im tại chỗ, không nhúc nhích. Người chủ cuộc chơi hết sức ngạc nhiên. Sau cùng, ông đành thú nhận :
Tôi chưa từng thấy như thế này bao giờ ! Chắc chắn đang có mặt một quyền lực nào mạnh lắm, mới có thể chặn đứng buổi cầu cơ của chúng ta.
... Trường hợp thứ hai cũng liên quan đến các vụ cầu cơ. Tiếng thơm thánh thiện của cha sở họ đạo miền quê Ars vang thật xa. Charles de Montluisant - sĩ quan trẻ tuổi - vì tò mò, quyết định rủ nhóm bạn sĩ quan cùng về Ars để xem chơi. Trên đường, bỗng họ nẩy ra ý kiến là mỗi người phải hỏi cha sở họ Ars một câu. Anh Charles tuyên bố :
Tớ không có gì thắc mắc, nên tớ không hỏi gì hết !
Khi đến nơi, giáp mặt với Cha Vi-an-nêy, một người bạn nói đùa :
- Thưa Cha, đây là anh de Moutluisant, một đại tá trẻ tuổi tương lai, anh có điều muốn hỏi Cha.
Nghe bạn đùa, anh Charles liền nhảy vào vòng chơi. Anh thưa với cha sở :
- Chuyện ma quỷ quấy phá cha mà người ta truyền miệng nhau là chuyện tưởng tượng, không có thật phải không thưa Cha ?
Trước khi trả lời, Cha Vi-an-nêy nhìn thẳng vào mắt anh và nói :
- Anh bạn tôi ơi, anh từng có kinh nghiệm về vấn đề này rồi ! Nếu anh không làm điều anh đã làm, hẳn anh cứ bị đeo đuổi dài dài !
Câu nói nửa đùa nửa thật ấy làm nhóm sĩ quan trẻ tuổi ngạc nhiên. Họ thắc mắc nhìn nhau. Nhưng họ càng ngạc nhiên hơn khi thấy chàng Charles cứng miệng, không đáp lại lời nào.
Lúc rời Ars, dĩ nhiên các bạn trẻ không để yên Charles de Moutluisant. Họ muốn biết ý nghĩa câu trả lời của cha sở. Charles đành kể lại cho các nghe câu chuyện của chàng.
Khi còn là sinh viên học ở Paris, tôi theo một nhóm bạn thường tổ chức cầu cơ. Một buổi tối, lúc trở lại phòng trọ, sau một buổi cầu cơ, tôi có cảm tưởng trong phòng có thêm sự hiện diện vô hình của người nào đó. Lo sợ trước cảm giác kỳ lạ như thế, tôi lục lọi tìm kiếm mọi xó xỉnh trong phòng, nhưng không thấy có gì khác lạ. Tối hôm sau tôi cũng có y cảm giác như tối hôm trước. Kinh khiếp hơn, tôi còn cảm nhận một bàn tay vô hình bóp chặt cổ tôi. Rất may là tôi có Đức Tin. Ngay hôm sau, tôi đến nhà thờ giáo xứ Saint-Germain-l'Auxerrois, nơi tôi vẫn tham dự Thánh Lễ, xin Nước Phép (Nước Thánh). Tôi mang Nước Phép về, rảy trong phòng, khắp mọi nơi không trừ xó nào, góc nào. Kể từ đó, tôi không còn bị quấy phá nữa. Và đây chính là điều cha sở Gio-an Ma-ri-a Vi-an-nêy muốn trả lời cho nghi ngờ của tôi về việc tôi không tin chuyện Ngài bị ma quỷ quấy phá.
... “Khi vào đất mà ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của anh (em), ban cho anh (em), thì anh (em) đừng học đòi những thói ghê tởm của các dân tộc ấy: giữa anh (em), không được thấy ai làm lễ thiêu con trai hoặc con gái mình, không được thấy ai làm nghề bói toán, chiêm tinh, tướng số, phù thuỷ, bỏ bùa, ngồi đồng ngồi cốt, chiêu hồn. Thật vậy, hễ ai làm điều ấy thì là điều ghê tởm đối với ĐỨC CHÚA, và chính vì những điều ghê tởm ấy mà ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của anh (em), đã trục xuất các dân tộc ấy cho khuất mắt anh (em). Anh (em) phải sống trọn hảo với ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của anh (em)”. (xc. Đnl 18, 9-13).
(Mons. Cristiani, ”PRÉSENCE DE SATAN DANS LE MONDE MODERNE”, Editions du Parvis, 1992, trang 51-54).
Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |