“The Power of Decision



tải về 271.45 Kb.
trang1/3
Chuyển đổi dữ liệu23.07.2016
Kích271.45 Kb.
#2653
  1   2   3


Quyền Năng Của Sự Quyết Định
Sứ điệp nầy được dịch từ băng ghi âm số 55-1007, “The Power of Decision”, dài 101 phút, giảng bởi Anh (Brother) William Marrion Branham, vào tối thứ Sáu, ngày 7/10/1955, tại Trường Trung Học Kỹ Thuật Lane (Lane Tech High School), Chicago, Illinois, USA. (Bản dịch tiếng Việt đã duyệt lần thứ 5c, ngày 29/8/2009 - Vietnamese Translation, Revision 5c)
E-1 Chỉ tin, mọi sự đều có thể được;

Chỉ tin, chỉ tin nơi Ngài,

Tất cả đều có thể được, chỉ tin mà thôi.

Xin chúng ta cúi đầu chỉ giây lát. Kính lạy Cha Thiên Thượng của chúng con, tạ ơn Cha vì tình yêu thương của Đức Chúa Trời bởi Đức Thánh Linh đã tuôn đổ trong lòng chúng con. Thật Chúa Jêsus đã đến thế gian và chịu chết thay cho con người tội lỗi chúng con, sau 3 ngày đã sống lại theo như Kinh thánh, và đang ngự tại bên hữu sự Uy nghiêm Ngài tối nay, luôn luôn làm cho -- đang sống để làm Đấng Biện Hộ cho sự ăn năn xưng tội của chúng con. Tối hôm nay chúng con xưng nhận tất cả tội lỗi mình, và những sự vi phạm, tội lỗi gian ác, tội chểnh mảng, bất kể tội gì, có thể những lời chúng con đã nói, hoặc ý nghĩ không đẹp lòng Cha trên Trời của chúng con, giờ này chúng con đến với Chúa Jêsus một cách cung kính khiêm nhường và cầu xin Dòng Huyết của Ngài chuộc tội cho chúng con. Chúng con không đáng để xin điều ấy, Chúa ơi, xin tha thứ chúng con, Ngài biết lòng chúng con...



E-2 Chúng con cầu xin Cha sẽ thánh hóa mỗi một người tại đây tối nay với sự Hiện diện thánh khiết Ngài. Xin sự Hiện diện oai nghi cao cả của Ngài báp-têm cho mỗi một người bằng Đức Thánh Linh. Cầu xin những dấu hiệu, những phép lạ lớn lao được có kết quả vì sự vinh hiển của Đức Chúa Trời. Qua - qua những việc làm này, xin cho những tội nhân nam nữ, những người xa cách Chúa, họ có thể đến nếm biết sự ngọt ngào và khiêm cung đầu phục tại chân thập tự, dâng đời sống của họ cho Ngài là Đấng đã chịu chết cho mục đích này. Vì chúng con cầu xin bấy nhiêu điều trong Danh Ngài. A-men! Mời ngồi.

E-3 Chúng tôi rất vui tối nay được trở lại đây trong Trường Trung học Kỹ thuật Lane tại -- hầu như vào đêm bế mạc Hội đồng Phục hưng của chúng ta. Thật rất cảm động vì những gì Chúa đã làm cho chúng ta: Ngài đã làm một cách dư dật, phong phú, nhiều hơn những điều chúng ta cầu xin Ngài.

Mỗi buổi chiều như tôi đã hứa với các bạn từ lúc tôi đến, rằng mỗi đêm chúng ta vừa đủ để có một hàng người xin cầu nguyện, chỉ cầu nguyện cho người đau. Nếu Đức Chúa Trời sẵn lòng chúng ta sẽ làm việc ấy tối nay. Đã có Anh Moore, Anh Brown, và những người kia thường giúp tôi trong những ngày đầu khi chúng tôi khởi sự đi ra chỉ để cầu nguyện cho người đau, họ đang ngồi ngay phía sau bức màn chờ đợi đến giờ. Tôi đã nói, “Không việc gì -- nếu tôi bắt đầu cho người bệnh ra ấy, các bạn hãy đi ra ngoài bục giảng. gọi họ dù là thế nào, bởi vì tôi đã hứa với họ và -- cầu nguyện cho họ.” Tôi chắc rằng nếu chúng ta làm thế, chắc sẽ thấy Chúa chúng ta làm những điều kỳ diệu buổi tối hôm nay.



E-4 Tôi không phải là Nhà Thần học, các bạn đều biết thế. Tôi không có học vấn. Điều duy nhất mà tôi biết, ấy là tôi - tôi đã được cứu bởi ân điển Đức Chúa Trời. Và tôi biết tôi yêu Ngài với cả tấm lòng. Tôi biết Ngài đã sống lại từ cõi chết, bởi vì tôi là một trong những chứng nhân về điều đó cho Ngài, rằng Ngài đã sống lại từ cõi chết, còn sống buổi tối nay, và sống mãi mãi.

Tôi đã nói chuyện với - với một vài người trong các ban ngành của mình, nhân viên quản lý, ông Moore và họ, buổi sáng hôm nay khi chúng tôi đi xuống, nói cho đúng, là đang dạo quanh và tham quan bể nuôi cá. Được như vậy tôi biết rằng tôi đã không phải có sự nhận biết rõ ẩn tình ấy buổi tối nay, vâng, thật đúng là chính tôi đã đánh mất một - một dịp tốt và ăn một bữa nhẹ với thịt bò. Các bạn cũng thế chứ -- Tôi không ăn khi đến với những Buổi nhóm như thế này. Các bạn cũng biết, tôi muốn -- các bạn phải ở vào trạng thái tốt nhất (Hiểu chứ?), máu sẽ không dồn về dạ dày, nhưng là tại não bộ. Như vậy đúng là có sự báo động nhỏ của Đức Thánh Linh, các bạn hãy sẵn sàng để bắt gặp điều đó. Bởi vì ma quỷ là đứa mạnh bạo giảo hoạt, và các bạn phải ở vào trạng thái tốt nhất cho Chúa Jêsus, khi...



E-5 Thế là chúng tôi đang nói chuyện lúc sáng nay, và họ đã nói, “Anh hãy đi ra ngoài và thư giãn như thế có tốt hơn không?”

Tôi đáp, “Ồ, chà, thật tuyệt vời.”

Chúng tôi đã gặp một anh em trẻ tuổi từ dưới Georgia, mà chúng tôi đã có lần gặp dưới ấy, Anh Palmer, anh chàng nhỏ con rất đẹp trai, đã gặp anh ấy và một vài vị Mục sư Truyền đạo trong buổi sáng nay trong khu công viên có chỗ bể nuôi cá đấy, và rất cảm ơn Chúa. Tôi đã nghĩ là tôi sẽ tiếp tục đi khỏi khi tôi đi qua tại viện bảo tàng. Chà, sự phẫn nộ chính đáng của tôi vừa bốc lên khi tôi có mặt tại đó. Con - con người cách đây 25 triệu năm. Vào lúc đó A-đam và Ê-va ở đâu? Việc ấy thật đúng là vô lý; Đó là hoàn toàn ma quỷ. Tôi đã nói, “Tôi vừa mới lên trên kia, soạn một bài giảng, và bảo họ tối nay đến tại Lane Tech, chúng ta sẽ giải quyết điều đó; Việc đó sai lầm.”

E-6 Thật là hổ thẹn các đứa trẻ của chúng ta phải đi ngang qua và thấy điều vớ vẩn như thế. Đó tuyệt đối là sự nói dối; Không có một chút gì là sự thật. Con người đã không có trên trái đất này cách đó 6.000 năm khi Đức Chúa Trời dựng nên con người thứ nhất A-đam và Ê-va. Đúng vậy. Không có gì khoác lác như thế: Các bạn sinh ra từ một con ếch, hoặc loài nào đó của con khỉ, hoặc cái gì giống như vậy. Đó là lời nói dối, và không có một chữ của sự thật. Điều ấy là sự chống nghịch Đức Chúa Trời... Đó là ma quỷ trong những ngày sau rốt.

Đúng như tôi đang giảng, trước khi Môi-se, vâng... Trước khi Ca-in trong sự... khi Đức Chúa Trời sắp dựng nên dòng dõi công bình qua Ca-in. Hãy xem ma quỷ đã làm việc như thế nào để cắt bỏ nó? Trong thời Môi-se, nó đã dìm chết tất cả con trẻ để tìm bắt Đấng Được Chọn của Đức Chúa Trời sắp hiện đến.



E-7 Trong thời Đấng Christ, nó đã giết tất cả con trẻ, từ sơ sinh đến 2 tuổi, cố gắng để ngăn chặn điều ấy. Đó là một trong những mưu mô gian xảo của ma quỷ để phá vỡ đức tin từ nơi thế hệ trẻ, chẳng hạn như chuyện vớ vẩn ấy. Đác-win, không, thưa quí vị, tôi không tin một điều nào trong môn đạo đức của ông ta. Nó là lỗi lầm của mỗi một người, ông ta... Tôi muốn trích dẫn một chút về William Jennings Bryant. Thế đấy, tôi -- ông ta sai, tuyệt đối sai lầm. Nếu - nếu ông ta đúng, thì Đức Chúa Trời sai. Vậy ngay đây là sự thật, Lẽ thật.

Lần vừa rồi tôi đã xuống đấy, họ mời tôi ra, vì họ đã có một số thính giả khá đông dưới ấy. Tôi chắc chắn là có một bài giảng tốt, và tôi chắc chắn đi làm công việc dựa trên điều đó. Bởi vậy, tôi thật không tin rằng... Nếu cái gì đúng, thì nó đúng; Nếu cái gì sai, thì nó sai. Điều ấy là một sự rủa sả đối với dân tộc. Bởi vậy tôi không tin là có điều như thế, và không tin là con người đã có lúc văng ra từ bất kỳ loài bọt biển, hoặc loài khỉ, hoặc bất cứ là loài gì. Nó đến... Đức Chúa Trời đã dựng nên con người trong chính tâm trí của Ngài, và điều ấy làm thành nó. Chỉ thế thôi.



E-8 Có phải tất cả những câu chuyện giả tưởng được khơi mào này là thật khôi hài? Người ta tin nó không? Vâng, thưa quí vị. Sự thật thì lạ lùng hơn giả tưởng, phải không? Đúng vậy.

Cách đây không lâu tôi đã đến Thụy Sĩ, và tôi đã được dạy trong các sách giáo khoa của mình câu chuyện về William đã bắn quả táo khỏi đầu cậu bé của ông ta. Các bạn đã đọc câu chuyện đó. Khi tôi đến ngay đấy, chuyện ấy là sự lừa dối; Nó không bao giờ xảy ra. Không có điều gì như thế ngay tại đấy để tuyên bố có trong lịch sử. Nó là một câu chuyện giả tưởng.



E-9 Lần nọ tôi đã đi đến một Nhà thờ nào đó tại Pháp, tôi và Anh Moore. Chúng tôi đang đi lên, người hướng dẫn đang kể với chúng tôi tất cả về, ồ, Nhà thờ này có hình ảnh của những người Pháp theo đạo Tin Lành đấy; Họ là anh em chúng ta. Họ có Đức Thánh Linh, đã làm những dấu kỳ và phép lạ. Nơi họ đã bị tàn sát hàng loạt trong những đường phố... Sau đó chúng ta bắt đầu lên một ngọn đồi. Đi theo con đường lên đồi chúng tôi đến khá gần một Nhà thờ, suỵt, ồ, có cảm tưởng sẽ mang tội đáng chết nếu nói chuyện lớn tiếng, trên đường lên đỉnh đồi. Và họ đã đi đến việc kể câu chuyện về nó.

Cách đây vài trăm năm, một người nào đó, được xem như là một vị thánh, đã tham gia vào một trận chiến dưới ấy làm sao đó và đã bị chém đầu. Vì vậy ông ta nhất quyết không muốn chết tại đó, cho nên ông ta cứ nhặt cái đầu của mình lên, kẹp nó dưới cánh tay, và đi bộ 5 dặm lên ngọn đồi gần đó, và đã chết trên đó để họ có thể xây dựng một Nhà thờ trên ấy. Các bạn mong đợi rằng người dân văn minh bình thường tin vào chuyện tầm phào như thế. Hừm. Tôi đã lớn tiếng ngay; Thật ngạc nhiên là họ đã không ném tôi ra. Tôi nói, “Việc ấy chỉ bởi đức tin, phải không?” Tôi muốn nói với các bạn ngay bây giờ, đức tin của tôi quá yếu cho việc ấy. Tôi không tin chuyện đó, không, thưa quí vị, ồ, không. Rõ chứ?



E-10 Tôi chỉ tin Kinh thánh, và thế là xong. Những gì Kinh thánh nói là sự thật. Và nó -- đó chỉ là tất cả những gì có với nó. Đây là những gì mà nhờ đó tôi sống. Tôi muốn được chết vì nó. Những người khác đã chết vì nó, đã lên Thiên đàng, đó cũng là nơi tôi muốn được đi đến. Và - và như vậy, chúng ta chỉ ở lại sống đúng với câu chuyện xa xưa này. Ngài là sự tuyệt diệu, phải không?

Hiện tại tối nay, đúng lúc này sẽ chỉ nói một chút ít, chỉ tiếp tục câu chuyện mà chúng ta đã đi vào sự ra khỏi Ê-díp-tô của dân Y-sơ-ra-ên. Sau đó chúng ta sẽ nhanh chóng đem những người có thẻ cầu nguyện đến bục giảng và cầu nguyện cho từng người một. Tôi tin rằng Đức Chúa Trời sẽ chữa lành.



E-11 Bao nhiêu người ở đây yêu mến tôi, hãy đưa tay lên. Tôi muốn được thử một điều gì đó. Cảm ơn các bạn. Tôi - tôi - tôi cũng yêu các bạn (Các bạn hiểu không?), bằng cả tấm lòng tôi. Tôi muốn hỏi các bạn một điều. Tôi đã thường xuyên né tránh ý nghĩ thôi thúc về bất cứ cái gì thuộc những con người, hoặc về một con người có chút Thiêng liêng nào đó hoặc... Và tôi lảng tránh điều đó, bởi cớ các bạn phải quan sát. Các bạn hiểu chứ? Chỉ có điều ít nhất, lúc ấy -- họ đã có được một điều khởi đầu và nó làm thành một giáo điều. Tôi đã cố gắng để giữ điều ấy trong sáng và sạch sẽ như - như có thể được, trong chức vụ khiêm tốn mà Chúa đã ban cho tôi.

Nhưng tôi đang tự hỏi, điều gì đang thúc giục đức tin của tôi tiếp tục tại đây. Ở đây tôi nhớ lại tại thành phố Zion và nhiều chỗ khác... Tôi đã quan sát không chỉ những - những người đang đến để được cầu thay, mà tôi còn nhìn xem tận tường những gì Thiên sứ của Chúa Phán dặn tôi. Khi tôi -- lần thứ 1 Ngài đã Phán với tôi, tôi thật sự không hề chú ý; Tôi không hề học biết bất cứ điều gì trong sự chữa lành Thiêng liêng [bằng phép lạ] hoặc bất cứ điều gì trong Kinh thánh. Nhưng Ngài Phán, “Ngươi được sinh ra để cầu nguyện cho người đau ốm. Hãy nhận lấy ân tứ chữa lành Thiêng liêng [bằng phép lạ].”

Có lần Anh Baster đã nhắc để tôi chú ý, anh nói, “Anh Branham, hãy truyền Sứ điệp ấy một cách cung kính; Chỉ làm điều gì Ngài bảo anh làm.” Lúc ấy Ngài Phán với tôi... Tôi thưa với Ngài rằng họ sẽ không tin tôi, thì Ngài Phán những điều khác nầy với tôi.

E-12 Được rồi, tôi đã cho người ta dấu lạ thay vì lời cầu nguyện cho người đau. Tôi đã ghi nhận được theo như Đức Thánh Linh làm thế nào... Các bạn biết không, ấy là có vài điều mà chúng ta phải làm, mà Đức Chúa Trời không thể làm gì cho tới khi chúng ta làm điều đó. Các bạn có biết thế không? Chức vụ... Hãy xem, chúng ta là nhánh; Ngài là gốc nho. Nhưng gốc nho không thể kết trái, các nhánh của nó sanh ra trái. Đúng thế không? Vậy thì, Ngài - Ngài cung cấp năng lực, nhưng chúng ta phải làm công việc. Anh em nắm được những gì tôi muốn nói? Đức Thánh Linh tại đây buổi tối nay, như anh em thấy Ngài mỗi buổi tối. Ngài biết anh em, nhưng cách duy nhất Ngài Phán truyền là thông qua anh em. Đúng thế chứ? Chúng ta -- bàn tay chúng ta là bàn tay Ngài, mắt chúng ta là mắt Ngài.

Chúng ta để ý rằng Ngài ban cho chúng ta những điều ấy. Hiện nay, Chúa Jêsus đang đứng nhìn mùa gặt... Anh em tin Ngài là Chúa mùa gặt không? Ngài đã nhìn vào mùa gặt và Phán, “Các ngươi cầu xin Chúa mùa gặt, để Ngài sẽ gởi những con gặt vào trong đồng ruộng của Ngài, bởi vì mùa gặt thì trúng và con gặt thì ít.” Nói cách khác, “Các ngươi cầu xin Ta làm điều mà Ta biết rằng đã được -- nên được làm.” Họ -- Ngài không thể làm điều đó cho tới khi họ đã cầu xin Ngài làm nó.



E-13 Tôi sẽ không bao giờ quên, cách đây không lâu. Người mà có lẽ đang ngồi hiện diện tối nay. Tôi nhớ lại, tôi đã xuống thành phố Zion đây. Ở đây có ai đã dự Buổi nhóm Zion cuối cùng ở thành phố Zion? Tốt lắm, có lẽ anh em còn nhớ chuyện này.

Một đêm, như thường lệ, Billy Paul và Anh Baxter, họ đi xuống, và - và đi dạo 3 tiếng đồng hồ vào buổi chiều tối khi tôi sắp được dự phần vào một Buổi nhóm của sự biết rõ ẩn tình, tôi chỉ việc đến đó. Tôi cùng với vợ và các con; Họ ở một phòng khác trong khách sạn. Chúng tôi đã đi nhiều dặm ra khỏi thành phố. Tôi đã vào khách sạn này, và tôi -- như vậy tôi không thể đi đến Nhà thờ buổi tối hôm ấy. Tôi rất mệt nhọc và đúng là không thể nhúc nhích nổi. Giờ đây, sự việc đã xảy đến hàng trăm lần, nhưng chỉ lần ấy là đáng kể.



E-14 Lúc ấy tôi - tôi nhớ lại đúng là - là tôi không thể đi. Thế rồi, họ trở về sau tôi, nói gõ cửa nhưng tôi đã không đi ra. Và Billy, nó đã đi ra uống một ly nước ngọt rồi lại đến gõ cửa, và - và tôi đã không đi. Vậy là nó lay cửa mà nói, “Ba ơi.” Và tôi đang khóc; Thật đúng là tôi không thể nín được. Lòng tôi đang tan vỡ. Tôi nói, “Billy, con đi nói với Anh Baxter rằng tối nay ba không đến, cứ tiến hành việc giảng, hát thánh ca, và ba sẽ đến vào tối ngày mai.”

Nó hỏi, “Có vấn đề gì vậy, hả ba?”

Tôi đáp, “Cứ đi làm như con đã nghe ba dặn.” Vậy là nó quay đi, đi khỏi đấy, ngồi xuống lại và uống một ly nước ngọt khác. Tôi hạ mình, quỳ gối xuống bên ghế, và tôi thưa rằng, “Ôi, Chúa ơi, xin thương xót, con có thể làm gì?” Tôi cầu hỏi Ngài, “Con đã làm gì? Đã có điều gì lầm lỗi nơi nào đó chăng?”

E-15 Tôi nghe vài người nào đó đang nói chuyện ngay ngoài cửa. Giọng nói chuyện nghe dường như là người Đức hoặc khác hơn, ồ, họ chuyện gẫu ấy mà. Tôi ngước mắt lên, và nghĩ: “Người ấy ở đâu? Ai vậy? Tôi biết là không có ai ở đây.” Giọng nói dường như ở ngay - ngay bên cạnh tôi tại cửa. Lạ nhỉ, tôi đứng lên thật nhẹ nhõm, bắt đầu bước qua cửa, và trước khi bước ra, tôi thấy là tôi đang nói chuyện. Tôi - tôi rất miễn cưỡng. Phải, tôi - tôi thật sự hầu như là bị sự lôi cuốn bên ngoài, chỉ có đôi chút quỳ gối xuống đấy, nó làm ngưng cuộc nói chuyện. Khi nó đã dừng nói, bấy giờ tôi chưa hề nói tiếng lạ, hơn một lần trong đời tôi, như tôi đã từng biết. Nhưng nó là -- đang nói bằng một thứ tiếng nào đó; Tôi - tôi không biết là tiếng gì. Thế là tôi - tôi chỉ thực sự ngồi yên, khi nó lìa khỏi, tôi cảm thấy như tôi đã có thể chạy xuyên qua một nhóm đông người và nhảy vọt ngay trên một bức tường. Trong đời mình, chưa bao giờ tôi cảm thấy khỏe như vậy.

E-16 Tôi đã đi đến cửa và nhìn quanh, Billy vừa mới lái xe đi. Tôi la lớn về phía nó, “Chờ một phút. Và tôi... Nó trở lại cửa và hỏi, “Ba, có chuyện gì với ba vậy, ba đang la hét về việc gì?”

Tôi nói, “Ba sẽ sẵn sàng chỉ trong vòng một phút.” Tôi rửa mặt thật nhanh, và ngồi vào xe, chạy xuống. Nó không hề nói gì khi xe đang chạy. Chúng tôi bước vào, Anh Baxter đang đứng tại dương cầm hát bài “Từ Dưới Sự Vinh Hiển Ngài”.

Chúng tôi đã đi vào và tôi bắt đầu chức vụ một chút, bắt đầu nói chuyện. Tôi được nghe một lời làm chứng lại ở đó, tôi đã không biết là việc gì, và họ đã mang lời chứng ấy đến với tôi. Đó là một phụ nữ đã sống ngay tại đây, gần thành phố Twin. Bà đã mắc bệnh lao nằm liệt giường trong nhiều năm, đang bị xuất huyết. Bác sĩ đã thông báo với bà ta khoảng 4 tháng trước đó, nếu bà đã từng có sự xuất huyết khác nó sẽ biến thành mãn tính.

E-17 Vậy là xe cứu thương sẽ không có cơ hội mang bà ta đi. Một vài thánh đồ đã chuẩn bị xe để đưa bà về, và đã sửa soạn cho bà ta một chỗ vừa đủ để đặt lưng, và họ sắp mang bà đi ngay. Bà ấy đã có đọc sách của tôi. Trên đường đến ngay trên ấy, đến trễ vào buổi xế chiều, bà đang bị xóc nảy lên với chiếc xe và đang bị thổ huyết nhiều. Đúng lúc này bà bắt đầu yếu dần.

Ồ, bà không muốn chết trong chiếc xe, vậy là họ đã dừng xe và đặt bà nằm trên vạt cỏ. Tất cả các thánh đồ đang đứng vây quanh bà cầu nguyện như thế. Ngay tức thì máu ngừng tuôn, bà nhảy lên và chạy xuống con đường, chạy lui chạy tới; Bà không biết điều gì đã xảy ra, vừa mới bình phục hoàn toàn và bà đến đây để làm chứng. Tôi đã rà soát lại, và thấy rằng cùng lúc bà ấy đang chết, cũng là lúc có giọng nói chuyện thông qua tôi, Đức Thánh Linh đang cầu thay cho người phụ nữ đang chết ấy.



E-18 Ồ, hiểu những gì tôi muốn nói chứ? Đức Thánh Linh. Còn nhớ lại câu chuyện tối qua về loài thú có túi sống trên cây không? Cầu nguyện bằng đức tin sẽ cứu người đau, quả thật việc ấy có một hiệu quả. Lời cầu nguyện bởi đức tin sẽ cứu người bệnh. Và nhiều lần thông qua khải tượng, Ngài đã đến và cho tôi cầu nguyện cho nhiều người. Đó là lý do tôi cho rằng bởi không cho người ta một cơ may để qua đó được cầu nguyện cho, phải, ấy là -- đã che giấu cả thảy mọi điều. Như vậy tôi sẽ cố gắng khởi sự làm như thế, nếu tôi phải dùng những đêm chính, trong giờ nhóm cho mục đích ấy. Bây giờ, Chúa ban cho các bạn những người cầu nguyện thật tốt. Chúng ta sẽ đọc chỉ một chút ít Lời của Chúa tại đây, vì chúng ta biết rằng Lời Ngài sẽ không suy tàn. Ý muốn của tôi, ý của các bạn, nhưng... Chúng ta có thể làm những cuộc hẹn và hứa rằng chúng ta hy vọng giữ lời, nhưng đôi khi chúng ta không thể giữ chúng. Nhưng Ngài không hề làm một Lời hứa trừ phi Ngài có thể phu phỉ nó. Ngài sẽ luôn luôn thực hiện Lời Ngài.

E-19 Bây giờ, ngay trong sách Dân số ký chương thứ 13 và câu thứ 30 chúng ta đọc:

Ca-lép bèn làm cho dân sự, đương lằm bằm cùng Môi-se nín lặng đi, mà nói rằng: Chúng ta hãy đi lên và chiếm xứ đi, vì chúng ta thắng hơn được.

Xin Chúa thêm ơn phước Ngài cho Lời của Ngài giờ này. Tối hôm qua, và 2 buổi tối trước, chúng tôi đã giảng, chỉ một sự hội ý ngắn, về sách Xuất Ê-díp-tô ký: Sự kêu gọi dân sự của Đức Chúa Trời, bởi vì chúng ta tin thực chất nó ở trong thời buổi này.

Tôi nhớ lại cách đây một vài năm, tôi giảng sách Xuất Ê-díp-tô ký trong Nhà thờ của tôi cách đây 1 năm 6 tháng. Tôi - tôi đã giảng một lần về Gióp cách đây 2 năm. Và tôi nhớ, tôi đã giảng Gióp trên đống tro trong khoảng 4 tuần lễ. Mỗi Chúa nhật, Gióp trên đống tro. Một câu chuyện đẹp như thế, Đức Chúa Trời đang giải quyết với Thánh đồ của Ngài. Làm thế nào mà chúng ta hiểu được những chỗ này, sự khốn khổ, mà không biết nơi nào xoay xở. Và tôi đã làm việc để tìm được điểm quan trọng nhất. Một người chị em thân mến, xin Chúa ban phước cho tấm lòng chị, chị ấy không muốn tôi tổn thương tình cảm của tôi, đã nói, “Anh Branham, tôi thích thú từng phút, nhưng khi nào thì Anh sẽ cho Gióp ra khỏi đống tro?” Ồ, chà. Phải, Đức Chúa Trời đã đem ông ấy ra và mọi sự tốt lành với sự chiến thắng.

E-20 Tôi yêu thích những con người xưa quý như vàng này, còn các bạn? Tôi nói các bạn nghe, mỗi năm chắc chắn chúng ta đã làm xong vài công việc có triển vọng trong sách Xuất Ê-díp-tô ký này, đang đào lên tất cả những viên ngọc và giũa mài chúng sáng lên. Chúng ta khám phá rằng mỗi hạt ngọc trong sách ấy thật đúng là một mảng của Đá Góc Nhà, chỉ về Chúa Jêsus. Ồ, và ở tại trong Ngài có sự đầy đủ của tất cả bổn tánh Đức Chúa Trời. Tất cả sự chuộc tội cho chúng ta, mọi sự cứu rỗi chúng ta, mọi sự vui mừng, bình an, đủ mọi sự, hết thảy sự chữa lành cho chúng ta, tất cả nhu cầu chúng ta, nghỉ yên trong Chúa Jêsus Christ, ngay ở đó, ấy là trong Ngài chúng ta có thể tất cả cùng nhau hưởng phước lành.

Xin lưu ý, làm thế nào trước tiên chúng ta nghĩ rằng -- lấy đề tài của sách Xuất Ê-díp-tô ký này, chúng ta tìm ra 3 quyền lực cơ bản: Quyền lực của Sa-tan (1); Quyền phép của đức tin (2); Và quyền năng của Đức Chúa Trời (3). Và chúng ta tìm ra rằng Sa-tan luôn luôn phô trương quyền lực của nó trước nhất. Hãy xem những vật nhỏ nhoi khi chúng bị đun sôi và nổi lên trước hết. Các bạn biết những cây nấm mọc lên qua một đêm và ngày hôm sau nó chết. Lấy một cây sồi già để cho một thời gian dài, mà đó đã thực sự đâm rễ và mọc lên khi nó được trồng ở đó.



E-21 Bởi vậy ma quỷ thường bắt đầu đốm sáng lóe ấy, và hãy nhìn nó. Nó cố sức ngăn trở sự vận hành của Đức Chúa Trời. Mọi lúc nó sẽ làm như vậy. Nó vẫn còn là ma quỷ không thay đổi, nó vẫn còn dùng những thủ đoạn trong thời nay, y như nó đã dùng trong những thời xưa. Chúng ta có thể chỉ đọc Cựu Ước, lúc đó chúng ta sẽ học biết được những chiến thuật của ma quỷ, xem nó đã hành động như thế nào.

Kết quả là chúng ta khám phá ra rằng sức mạnh của nó... Nó đã có quyền lực, và quyền lực ấy là sự chết. Nhưng nó không có quyền lực bên kia sự chết. Thật đúng là sự chết chấm dứt quyền lực của nó. Lúc ấy bên kia sự chết, đức tin nhìn thấy Đức Chúa Trời của sự sống lại. Đức tin... Sau khi sự chết chấm dứt quyền lực của ma quỷ, lúc ấy nó đã kết liễu, ma quỷ không thể làm gì nữa.



E-22 Nhưng sau sự chết, đức tin thấy sự sống lại, một Đức Chúa Trời của sự phục sinh. Đó là quyền phép của đức tin để tin. Khi người hỏi -- đang đứng ngay phía sau đám mây dày đặc mà các bạn không thể thấy bằng mắt thường của các bạn, nhưng đức tin đang đứng bên các bạn chỉ cho các bạn trực tiếp đến với Đức Chúa Trời của sự phục sinh ấy, và một Đức Chúa Trời toàn tri, Đấng đã định trước đường lối chúng ta, Ngài đang đứng ngay phía sau mọi thử thách. Ồ, tôi yêu cảnh ấy, phải không các bạn? Biết rằng Phi-e-rơ đã nói mỗi thử thách là đáng giá hơn vàng cho chúng ta. Vì công việc của nó. “Vì Chúa sửa phạt kẻ Ngài yêu, Hễ ai mà Ngài nhận làm con, thì cho roi cho vọt.” Nếu bị đau buồn một chút, sau khi các bạn được sanh lại, một chút thử thách làm các bạn bối rối ở đâu đó, và các bạn chạy lại thế gian, điều ấy cho thấy các bạn không phải là một đứa trẻ từ ban đầu. Các bạn trở nên một đứa con ngoài giá thú và không phải con trẻ của Đức Chúa Trời.

Nếu một người có lần neo chặt trái tim mình nương dựa vào trung tâm của đồi Gô-gô-tha, tất cả ma quỷ chốn địa ngục sẽ không bao giờ lay chuyển anh ta nữa; Anh ta ở đó rồi. Nên nhớ, vì người nào không thể chịu được sự sửa phạt, kẻ ấy là một đứa con ngoài giá thú. Người đó tuyên bố Đức Chúa Trời là Cha mình nhưng Ngài thì không, chỉ bị lay động bởi từng lời rỗng tuếch của tín điều, không vững chắc; Và không biết mình đang đi đâu, phân vân lưỡng lự, và rất nhiều lần nói năng mâu thuẫn, không biết mình đang đứng ở đâu hoặc đang nói về cái gì. Sau khi một người đã được sanh lại bởi Đức Thánh Linh của Đức Chúa Trời, thì biết một cách chính xác mình ở đâu. Đúng vậy. Không có gì khiến người đó bối rối, bởi có một điều bên trong anh ấy đã chứng thực có một Đấng bên ngoài đám mây kia. Và bởi đức tin người đó thấy Ngài.



E-23 Lúc ấy chúng ta thấy họ đem -- làm sao mà tin Pha-ra-ôn chết tiệt đó, thế nào mà Pha-ra-ôn cất nhắc Giô-sép ngay trong cung điện, nuôi dưỡng và ban cho gì tốt nhất tốt, phong chức quan đại thần, ông đã sống đến 120 tuổi. Ma quỷ đang cất nhắc con cái của Chúa để làm công việc của Chúa. Quả thật Đức Chúa Trời đã đánh lừa nó lúc ấy. Bởi vì Ngài là Đức Chúa Trời.

Rồi chúng ta tìm thấy rằng, chúng ta vừa tạm biệt với họ đêm qua, dân của Y-sơ-ra-ên, đang bị dẫn vào một cái bẫy. Tối nay chúng ta sẽ lấy đề tài “Quyền năng của Sự Quyết Định”. Đêm vừa rồi là “Quyền năng của Đức Chúa Trời”, làm thế nào mà họ đã bị dẫn dắt vào cạm bẫy này, không thấy đường gì cả để có thể đi qua: Bóng tối, Biển Đỏ nằm phía trước họ; Đây là những dãy núi 2 bên và quân đội của Pha-ra-ôn đuổi theo, hàng triệu người vũ trang đang đuổi theo. Dường như Đức Chúa Trời đã đưa họ vào ngay cạm bẫy.

Các bạn biết không, chúng ta tìm ra rằng Đức Chúa Trời đôi khi dẫn dắt chúng ta thẳng vào một sự kiện lớn lao, và sau đó bày tỏ quyền năng của Ngài và sự vinh hiển của Ngài để giải cứu chúng ta. Và khi Môi-se đã kêu xin với Đức Chúa Trời, Ngài Phán, “Hãy đứng yên, nhìn xem sự cứu giúp của Đức Chúa Trời.” Lạy Chúa, phải chăng đó là một sự khích lệ? “Hãy đứng yên!”

E-24 Lúc đó chúng ta thấy Ngài đã bảo ông ta lấy cây gậy ở trong tay ông giơ lên, và tiến về phía trước. Như Trụ Lửa đã dẫn đường họ. “Sự Vinh quang của Chúa” (Shekinak) đã đi trước họ trong hình thể của một Vầng Hào Quang, hoặc một Trụ Lửa đang đi phía trước họ, quay lại và đi phía sau lưng họ. Với những người Ai-cập đang tiến đến, nó biến thành bóng tối, nhưng nó cho dân Y-sơ-ra-ên Ánh Sáng.

Trong chương trình cứu rỗi của Đức Chúa Trời, khi một người đóng chặt trái tim chống lại kế hoạch của Chúa, anh ta hóa ra sống trong bóng tối. Các bạn có biết thế chăng? Đức Chúa Trời có một con đường, nó trải qua sự tìm kiếm. Nhưng khi một người không chấp nhận Sự Sáng, chẳng còn gì khác ngoài bóng tối.

Cũng một cách ấy lúc nầy, hỡi các bạn tội nhân của tôi tối nay, khi các bạn gạt bỏ tình yêu thương, các bạn phải gánh chịu sự phán xét. Không có con đường thoát ra khỏi điều đó. Trước hết Đức Chúa Trời ban cho các bạn tình yêu thương, tặng nó cho các bạn. Nhưng nếu các bạn từ chối, chẳng có gì còn lại ngoài sự phán xét. Vậy hãy tiếp nhận tình yêu thương của Đức Chúa Trời tối nay.

E-25 Nếu các bạn chú ý, đạo quân lớn, đông nghịt này của Pha-ra-ôn, những kẻ đã thấy điều Siêu nhiên hiển hiện, và họ không tin điều ấy... Họ không động lòng với điều ấy. Họ chối bỏ nó và đã bắt đầu thậm chí giết ngay cả những người mà Đức Chúa Trời đang cùng làm việc, một kiểu mẫu đẹp của những gì sắp xảy ra tại đây vào một trong những ngày nay ở nước Mỹ. Đúng vậy.

Chính chương trình đó, mà trong những năm người ta đã cố gắng để gán cho họ với tất cả các loại, và gọi họ là ‘điên khùng’, ‘thánh giật gân’, tất cả các thứ danh hiệu khác; Họ tắt hết những ánh sáng đối với họ. Nhưng cảm ơn Chúa, Trụ Lửa cao cả đang dẫn dắt Hội thánh của Ngài thẳng tiến. “Hãy mặc kệ chúng!” Chúa Jêsus Phán, “Nếu kẻ mù dẫn đường kẻ mù, cả hai sẽ chẳng rơi xuống hố sao?” Họ...



E-26 Cùng một Ánh Sáng đã dẫn lối cho Y-sơ-ra-ên đi vào, đã làm mù mắt của Pha-ra-ôn. Cũng chính những dòng nước của sự Phán xét mà nhấn chìm cả thế giới, đã cứu Thầy giảng chân lý Nô-ê. Chúa Thánh Linh mà các bạn cười cợt, làm trò vui, và Quyền năng của Sự Chữa lành Thiêng liêng [bằng phép lạ], một ngày nào đó sẽ cất Hội thánh lên và để các bạn lại đây đi qua sự Phán xét. A-men! Hãy suy nghĩ về điều ấy. Quả thật có một ngày điều ấy sẽ đến, khi các bạn chối bỏ ơn thương xót. Chúa Jêsus Phán, “Chúng sẽ kêu van, ‘Xin cho chúng tôi một ít dầu của các bạn.’”

Trả lời rằng, “Hãy [tự mình] đi mua.”

Trong lúc họ đi, cố nài xin cho có dầu, thì Tân Lang đến. Có tiếng khóc lóc, có tiếng rên la, và nghiến răng. Đừng có mặt trong đám đó. Hãy đến, đi theo, bước trong Áng Sáng, như Ngài ở trong Sự Sáng. Các bạn có sự thông công với nhau trong Huyết của Chúa Jêsus Christ, Con của Đức Chúa Trời, làm thanh sạch chúng ta khỏi tất cả những điều bất xứng, cho chúng ta sự thông công với nhau.

E-27 Đó là khi Giám Lý có thể thật tình bắt tay với Báp-tít. Các bạn biết không, tôi yêu tín ngưỡng thời xưa này, các bạn thì sao? Tạo cho các bạn tình yêu thương tất cả mọi người. Các bạn có biết tình yêu thương ấy sẽ làm nên điều gì chăng? Nó sẽ làm cho 2 người, người mặc áo quần công nhân sẽ choàng tay với người mặc áo quần dạ hội và gọi anh ta là người anh em. Sẽ chắc chắn. A-men! Nó sẽ làm cho một người mặc áo lụa ngồi bên cạnh một người áo vải calico, và choàng vai nhau và gọi, “Chị em.” Nó chắc chắn làm sụp đổ mọi bức tường ở giữa họ, khiến cho tất cả chúng ta cùng ở trong Chúa Cứu Thế Jêsus. A-men! Lúc ấy chúng ta có được sự thông công với nhau trong khi Huyết Chúa Jêsus Christ, Con của Đức Chúa Trời, làm sạch mọi điều gian ác, khi chúng ta bước đi, sống trong sự Hiện diện của Vua trên muôn vua, bên dưới “Sự Vinh quang của Chúa” của Chúa Jêsus, nơi cây gậy của A-rôn đã đâm chồi nở hoa. A-men!

E-28 Đặt cây gậy của A-rôn tại đó, một cây hạnh đào chết khô. Nhưng khi nó đã đi bên dưới “Sự Vinh quang của Chúa”, mọi sự đã được làm tươi mới lại. Đó là con đường, một tội nhân khi đi dưới sự Vinh hiển Shekinah của Đức Thánh Linh, những mạng che mặt rơi xuống đằng sau anh ta, tất cả mọi điều mà anh ta nên có ấy là con của Đức Chúa Trời lại nở hoa trong người đó lần nữa. A-men!

Nhớ lại, qua một đêm nó đã đâm chồi, đã trổ hoa và nứt các nhánh hạnh đào ở trên, những trái của Thánh Linh: Yêu thương, vui mừng, nhịn nhục, trung tín, hiền lành, nhu mì, nhẫn nại. Đó là những gì chúng ta cần có để được ngay trong bước thứ 3, được “Sự Vinh quang của Chúa” dắt vào ngay trong nơi mà Ánh Sáng thánh đang treo ngay trên -- Ngôi Thương xót (the mercy seat). Đó là chỗ để ở lại, một Ma-na, bình bánh Ma-na đặt xuống trên Hòm Giao Ước. Đó là chỗ để sống. Những bức màn đã buông xuống phía sau các bạn. Bên ngoài để vào những hành lang, nơi sự được xưng công bình ở lại, có ánh sáng ban ngày. Đôi lúc chúng ta có điều ấy là -- các ngọn đèn của vòm trời; Chúng có đủ loại ánh sáng ngoài ấy. Đôi khi trời có thể mờ tối, đôi lúc ban ngày bị mờ, không rõ ràng.



E-29 Sau đó họ vào trong bức màn thứ 2. Đó là nơi Martin Luther đã giảng sự xưng công bình. Wesley đã giảng sự thánh hóa, bức màn thứ 2 là nơi Bàn thờ thánh hóa các bình.

Ngôi nhà có 3 phòng... Trước tiên, chỗ các bạn đến trong bếp. Bạn chỉ sống trong một ngôi nhà 3 gian. Bạn nói, “Nhà của tôi có đến 10.” Phải, bạn hoàn toàn có được ngoại lệ nào đó. Rõ chứ? Bạn chỉ được phép ở một ngôi nhà có 3 phòng; Bạn có thể sống trong cả thảy chừng ấy: Bếp, phòng khách, và phòng ngủ. Bạn ăn trong phòng bếp, sinh hoạt trong phòng khách, và nghỉ ngơi trong phòng ngủ. A-men!

Đó là nơi Hội thánh đến. Điều ấy đến qua Martin Luther, thật đúng là sẽ sống bởi đức tin, Wesley, sự thông công, sự thánh hóa, sự thanh tẩy. Và bây giờ chúng ta ở trong sự báp-têm bằng Đức Thánh Linh, an nghỉ: “Ta sẽ cho linh hồn các ngươi sẽ được yên nghỉ.”

E-30 Khi một người đã đi vào bên trong bức màn, màn thứ 2, người đó được giấu khỏi thế gian; Những bức màn nhung đã buông xuống xung quanh người. Khi chính chúng ta có thể biến mất trong Chúa Jêsus Christ, không cần quan tâm giáo phái của bạn là gì, những điều ấy không làm phiền lòng các bạn nữa, các bạn chỉ biến mất trong Đấng Christ. Không quan tâm những gì mà những nhóm người tập tụ xung quanh đang gào hét, các bạn biến mất trong Đấng Christ. A-men!

Đó là nơi “Vinh quang của Chúa”, trong Ánh Sáng, Hào Quang ấy, Quả Cầu Lửa nhỏ ấy, đi vào phía sau Bàn thờ, và ngự xuống, đã ngồi trên Ngôi Thương Xót, nơi của Dòng Huyết. Tại đó Hào Quang ấy tỏa sáng căn phòng.



E-31 Giờ đây, Áng Sáng của hành lang đã bao trùm hết không gian. Áng Sáng tại bức màn thứ nhất là một dãy đèn. Chúng đầy khói và đôi khi tỏa ra. Đó là cách thức với một người từ một Buổi nhóm Phục hưng này đến Buổi nhóm khác, nếu anh ấy chỉ sống trong Giáo hội, và từng có một chút bộc phát trong một lúc. Và anh ta có được tất cả nhiệt tình đang lúc phục hưng, nhưng được một vài tuần lễ nếu họ không muốn bắt đầu một Buổi nhóm phục hưng khác ở tại một nơi nào đó, anh ta liền sa sút, hết tỏa khói. Hiểu chứ? “Ôi, Giáo hội của tôi không có người này. Giáo hội của tôi...”

Hỡi anh em, đi tiếp vào bức màn bên trong nữa; Đức Chúa Trời là Sự Sáng trong ấy. Tại đó luôn luôn rạng ngời. Vua Vinh Hiển chiếu sáng chỗ ấy và không bao giờ tắt, năm này qua năm khác. Và Ma-na không bao giờ bị khô đi. Nó vẫn như vậy suốt thời gian, không bị sâu mọt. Nhưng mà các bạn phải dùng hết nó mỗi ngày để loại trừ sâu bọ. Những người phải ở lại và tất cả việc này... Chỉ đến với Đấng Christ một lần, hạ những bức màn xuống, và sống đến khi Ngài đến sau lưng các bạn. A-men!



E-32 Môi-se đã đi tới, mang theo một cây gậy. Chúng ta biết được Biển Đỏ đã mở ra, vì cớ một Cơn Gió mạnh đã theo sau Lửa ấy, Ánh Sáng của Đức Chúa Trời. Khi một người bước đi trong Sự Sáng, thì những luồng gió đi theo. Chúa Jêsus Phán, “Đừng ra khỏi thành Giê-ru-sa-lem, nhưng phải ở đó chờ cho tới khi các ngươi được giao phó với quyền phép từ trên cao.” Họ đã chờ đợi đến lúc có âm thanh của một luồng gió ào ào từ trời đang thổi đến. Họ đã bước đi trong Sự Sáng, đến khi ngọn gió bắt đầu thổi. A-men! Đúng lúc này hãy bước đi trong Sự Sáng đêm nay, hỡi các bạn đang ở ngoài Đấng Christ; Những cơn gió sẽ trở lại lần nữa như chúng đã vào lễ Ngũ tuần. Đúng lúc này hãy cứ bước đi trong Sự Sáng; Nó sẽ phân rẽ điều gì đang che lấp các bạn từ bên này sang bên khác.

Nên nhớ, dân Y-sơ-ra-ên đã bước đi qua Biển Đỏ, không chỉ trong bùn lầy, mà họ còn đi trên đất khô -- đi bộ nhẹ nhàng. Đó là nan đề đối với Giáo hội ngày hôm nay: Các bạn bị quá tải nặng nề, đến nỗi không thể bước đi nhẹ nhàng. Có quá nhiều điều trên các bạn, quá nhiều thứ đang giăng mắc xung quanh. Phao-lô nói, “Thế thì, vì chúng ta được nhiều người chứng kiến vây lấy như đám mây rất lớn, chúng ta cũng nên quăng hết gánh nặng và tội lỗi dễ vấn vương ta, lấy lòng nhịn nhục theo đòi cuộc chạy đua đã bày ra cho ta, nhìn xem Đức Chúa Jêsus Christ, là Cội rễ và Cuối cùng của đức tin.”



E-33 Bước đi trong Ánh Sáng, bàn chân nhẹ nhàng. Có bao giờ các bạn vừa đi vừa hát khi xuống phố?

Ngập đầy đường tôi mỗi ngày bằng tình yêu thương,

Khi tôi bước đi với Bồ câu Thiên Thượng;

Hãy để tôi đi suốt thời thắm tươi,

Với bài ca và tiếng cười,

Ngập đầy đường tôi mỗi ngày đầy tình yêu thương.

Đã có bao giờ các bạn đi bộ như thế không? Bước có nhẹ không? Ồ, tôi nhớ cái đêm tôi trở về trong -- Khi lần đầu tôi được cứu, đã đi về trong một gian nhà ván gỗ cũ kĩ nhỏ bé. Tôi đã -- không hề cầu nguyện trong đời mình. Và tôi định viết cho Chúa Jêsus một lá thư và ghim nó trên một thân cây, khá sâu trong rừng cây để Ngài có thể tìm được nó. Tôi không biết phải cầu nguyện như thế nào. Tôi cho là đôi khi Ngài sẽ qua bên cạnh cây ấy và để Ngài -- để tôi kể với Ngài trong bức thư ấy rằng tôi thật là một kẻ tồi, thấp kém, thật vô tích sự như thế nào. Tôi nghĩ: “Nếu Ngài là một Người, Ngài sẽ nói chuyện như một Con Người.” Vậy mà tôi đã không biết làm sao để nói, và tôi quỳ gối xuống trên một bao cỏ khô trong gian nhà ván cũ ẩm ướt, và bắt đầu...?... ngón tay của tôi, tôi nói, “Thưa Ngài Jêsus, Ngài vui lòng đến đây chỉ một phút, tôi muốn thưa chuyện với Ngài.”

Nhưng mà Ngài đến. Đó là điều chủ yếu. Tôi nghĩ nếu hôm nay chúng ta bỏ đi giọng điệu cầu nguyện của mình đang trêu chọc lỗ tai của một người nào đó, và cầu nguyện từ nơi sâu thẳm của tâm hồn chúng ta, như một tội nhân khuôn mẫu xưa tỏ ra ăn năn hối cải, lúc ấy Đức Chúa Trời sẽ nghe chúng ta. A-men! Quá nhiều sự trình diễn này, Diễn Viên (người Pha-ri-si). Có lần tôi đã kể với các bạn trước đây rằng chữ “Pha-ri-si” có nghĩ là một người ‘diễn viên’. Đã có quá nhiều ‘diễn viên’ rồi. Đừng diễn gì nữa! Tôi không thích thứ diễn xuất đó. Những gì các bạn nên có là gì: Hãy “tự nhiên”. Dù sao đi nữa, Đức Chúa Trời vẫn biết các bạn là gì. Các bạn chỉ múa may giả vờ trước mắt một người nào khác; Ngài biết các bạn là gì tận gốc rễ.

E-34 Nên lưu ý, họ đã bước đi nhẹ nhàng. Tôi còn nhớ khi Chúa tha thứ tôi, lúc ấy tôi cảm thấy như 1 triệu cân Anh rớt khỏi lưng mình, và tôi đang đi về phía ngôi nhà mà dường như bước chân không hề chạm đất. Tôi không biết mình đang la hét về điều gì hết. Ước gì tôi có thể có kinh nghiệm ấy một lần nữa. Tôi sẽ có thể lên khuôn cho lần ấy. Tôi - tôi biết một điều gì đó đã xảy ra. Và tôi đã đi vào, chộp lấy quyển Thánh ca của tôi, mẹ tôi hỏi, “Chuyện gì vậy?”

Tôi nói, “Con không biết.” Tôi chụp lấy quyển Kinh thánh của mình. Tôi không thể đọc; Tôi quá hồi hộp, vui mừng.

Bà ấy nói, “Ồ, có việc gì thế?”

“Con không biết.” Tôi bước ra cửa và đi xuống -- có một tuyến đường sắt lớn vòng quanh phía sau chỗ ở chúng tôi. Tôi chạy xuống đường sắt và nhảy lên trên không, hăng say hết mức vì trào dâng sự cảm động. Ôi, Chúa ơi. Một lần thật tuyệt diệu.

Điều ấy dành cho mỗi người nam và nữ tối nay, người chưa bao giờ trải qua kinh nghiệm ấy, Chúa Cứu Thế Jêsus, sự tự do của tội được tha, bước chân đi nhẹ nhàng. Ha-lê-lu-gia! Đừng hoảng sợ vì “Ha-lê-lu-gia” có nghĩa là “ngợi khen Đức Chúa Trời của chúng ta”, các bạn đều biết. Ngài xứng đáng với tất cả những sự ngợi ca mà các bạn có thể dâng lên Ngài.

E-35 Hãy để ý, đi nhẹ bước. Tại đây những kẻ đòi hỏi, yêu sách ở đằng sau họ, những kẻ này đang đuổi theo, những người Ai-cập này, tất cả bị sức nặng đè xuống. Chúng ta nhận ra rằng những bánh xe của họ bị vỡ ra, bị dìm chết. Các bạn biết điều Đức Chúa Trời đã làm chứ? Ngài làm những con ngựa của họ kinh khiếp. Những con ngựa biết rằng họ đang làm việc sai lầm; Chúng đang chở một đoàn người tội lỗi băng qua lối ấy. Tại sao chúng ta không có ngay cả ý nghĩa của ngựa? Chúng đã biết là họ sai lầm.

Lần nọ có một con lừa già chở một Tiên tri sa ngã. Nó khiếp sợ Thiên sứ. Nó có thể thấy Thiên sứ -- Ba-la-am. Những con ngựa này đã biết chúng đang hành động sai, và Kinh thánh chép... Điều ấy có thật nếu Kinh thánh đã chép. Kinh thánh chép rằng Ngài làm cho đàn ngựa của Pha-ra-ôn bị khủng khiếp. Họ không biết là đang đi rất xa, nhưng những con ngựa đã biết nhiều hơn họ. Cùng một con đường đã đưa dân Y-sơ-ra-ên đi theo Sự Sáng và Đức Chúa Trời, đã đưa họ đến chiến thắng hoàn toàn; Cũng con đường ấy đã giết những kẻ hiếu chiến Ê-díp-tô và dìm chết chúng. Ồ, tôi tin rằng họ đã đi qua đó trong Thánh Linh.



E-36 Các bạn biết chăng, đó là nan đề đối với Hội thánh ngày nay; Chính là không được ở trong Đức Thánh Linh đầy đủ. Chúng ta ở trong chính chúng ta quá nhiều. Chà, nếu các bạn được ở ngoài chính mình khá lâu. Các bạn nói, “Thôi được, anh biết đấy, Giáo hội chúng tôi là... Chúng tôi có một thói quen đều đặn.” Ồ, ai quan tâm về thói quen của các bạn? Tôi ước mong các bạn có thể ra ngoài tập quán khá lâu để được cứu rỗi, dù thế nào đi nữa. A-men! Được cứu rỗi. Hãy ra khỏi thói quen. Chúng ta không cần bận tâm về tục lệ. Được ở trong Đức Thánh Linh, lúc ấy các bạn có thể thấy mọi việc đã làm xong.

Lần nọ vị Tiên tri già đã bị khuấy động cả lên, bởi vì có vài người đến với ông; Điều này là không thích đáng cho ông ta đi. Ông ta đã có phần nổi giận chính đáng, các bạn biết ông đã làm gì không? Trước khi Đức Thánh Linh giáng trên, ông đã phải hát một số bài Thánh Ca hay. Sau đó ông đã được ở trong Thánh Linh và ông bắt đầu thấy nhiều điều. Ông đã thấy một vài khải tượng. Tôi nói với các anh em, đời sống sẽ có nhiều biến đổi khi Hội thánh được ở trong Thánh Linh (Đúng thế.), được ra khỏi chính nó, và thông lệ mà các bạn ở trong. A-men!



E-37 Đặt xuống một bên những gánh nặng ấy. Các bạn bắt đầu tìm thấy Hội Cứu Trợ Phụ Nữ (Ladies Aids Soceity) có tổ chức họp mặt tuần tới và những gì các bạn bắt đầu làm. Để qua một bên những việc ấy. Để dành thì giờ cho tấm lòng khuôn mẫu cảm biết, tuôn đổ ra với Đức Chúa Jêsus Christ, cho đến khi Đức Thánh Linh tuôn đổ trên linh hồn các bạn. Các bạn sẽ sung mãn không kiềm chế được. Có lẽ các bạn có thể được sống với Chúa Jêsus nếu có lần các bạn từng bỏ đi. A-men! Các bạn không thể có chính mình và Chúa Jêsus; Các bạn biết được rằng kẻ thù lớn nhất từng gặp phải, là bản chất chính mình. Nếu tôi có thể thoát khỏi William Branham, Chúa Jêsus có thể vui vô cùng. Nhưng các bạn đã đi ra khỏi đường lối Ngài, và Ngài ở ngoài đường lối các bạn.

E-38 Vậy rồi các bạn bắt đầu. Thấy rằng, họ đã khởi sự đi qua nhanh nhẹn, cảm giác bay bổng. Tại sao? Họ đang đi theo Trụ Lửa, Đức Chúa Trời đang đi trước họ. Khi Ngài cắt một đường xuyên qua Biển Đỏ và biển dựng lên như bức tường, khi họ đã lên được bên kia và lại được đến đất một lần nữa, bàn chân đặt trên mặt đất, họ đã nhìn quanh sau khi Đức Thánh Linh lìa khỏi, và thấy việc gì đã xảy ra. Họ đã xúc động. Họ đã rất xúc động, đến khi Môi-se đưa 2 bàn tay của ông lên và bắt đầu hát trong Thánh Linh. Còn Mi-ri-am, người chị của ông, nữ tiên tri, đó là nghi lễ của đoàn dân (A-men!), bà đã rất cảm kích, bà đã vồ lấy một cái trống, bắt đầu đập trống và nhảy múa. Còn các con gái của Y-sơ-ra-ên đã theo bà, đang đập trống và nhảy múa nhịp nhàng lên xuống trên các dốc bờ biển. Ha-lê-lu-gia!

Đó có phải là một Buổi nhóm trại ngoài trời của Ngũ tuần khuôn mẫu không, tôi chưa từng thấy một lần trong đời mình. Hỡi anh em, nếu đây là cơn mưa cuối mùa, ắt phải có cơn mưa đầu mùa. Ha-lê-lu-gia! Ấy là gì? Cùng một Thánh Linh, cùng một Trụ Lửa, cũng là Đấng Chuộc Tội. Bước đi trong Sự Sáng, đang di chuyển, thật là một thời giờ phước hạnh.



E-39 Họ không có lương thực khi họ đã vượt qua biển. Họ không có bất cứ thức ăn gì. Họ chỉ đem theo vừa đủ một số bánh hấp đội trên đầu. Những trẻ em đồng thanh kêu khóc đòi ăn bánh. Đức Chúa Trời đã hứa cung cấp những gì mà họ cần. Vậy họ đã đi ngủ tối hôm ấy, có lẽ không ăn một chút bánh nào. Và sáng hôm sau họ thức dậy, không có ý kiến gì, bởi vì lúc ấy Hội thánh ở trong Thánh Linh, họ đang di chuyển. Họ đã thấy sự vinh hiển của Đức Giê-hô-va; Họ đã thấy đi theo những điều răn là gì. Họ đã thấy quyền lực của ma quỷ cáo chung; Họ đã thấy quyền phép của đức tin mang họ về với chiến thắng.

Các bạn có thể làm như thế tối nay chăng? Nói rằng, “Anh Branham, Bác sĩ bảo tôi mắc bệnh lao. Tôi mắc bệnh này, bệnh kia.” Hãy nhìn bằng đức tin vào Lời hứa của Đức Chúa Trời. Đó là điều mà họ đang làm: “Đi theo Lời hứa.” Họ đã giết con chiên làm Lễ Vượt Qua; Đã giữ sự tế lễ bằng đức tin; Đúng hơn, họ đã giữ Lễ Vượt Qua. Họ đã tiếp tục đi ra và bước đi bởi đức tin. Bởi cớ Đức Chúa Trời đã Phán như vậy.

Đức Chúa Trời đã hứa đêm nay chữa lành các bạn. “Bởi đức tin tôi sẽ có được nó. Chúa Phán như thế. Tôi đang theo từng -- mọi cách mà Ngài Phán. Tôi đang theo trúng hướng đúng đường.”

E-40 Chúng ta đi để biết được, sáng hôm sau họ đã thức dậy và nhìn ra trên mặt đất, hừm-m, Đức Chúa Trời đã chu cấp. A-men! Đã bao giờ các bạn được sống trong những chỗ mà tại đấy chẳng có gì... Bao nhiêu lần các bạn từng đến một chỗ mà tại đó các bạn không biết đường nào để đi, và lúc ấy Đức Chúa Trời sẽ lo liệu, và đó là -- cách Ngài làm. Nên hiểu rằng, ấy là Đức Chúa Trời không hề thay đổi.

Đấy là họ, họ đã ngủ nghĩ suốt đêm, sau khi la hét suốt cả ngày, đang vui vô cùng, đang thấy sự phục hưng vĩ đại. Môi-se thật sự đang có một cuộc phục hưng. Đức Chúa Trời đang ban phước cho ông, và tất cả người dân đang theo đúng hướng đi, và quả là một cuộc phục hưng không xiết kể. Chúng ta nên có một cuộc như vậy ở Chicago. A-men!

Các bạn có thể có điều ấy. Đức Chúa Trời còn sẵn lòng cho các bạn có điều ấy, còn hơn là các bạn muốn có nó. A-men! Các bạn chỉ cần vâng theo những sự dạy dỗ của Ngài, tiến tới trong “Sự Vinh quang của Chúa”, hướng theo sau Trụ Lửa. Đi theo Đức Thánh Linh. Đừng quan tâm đến những gì Giáo hội nói, hoặc nói này, hoặc nói kia; Hãy theo Đấng Christ. Sự Sáng là trong Đấng Christ. Sự Sống ở trong Đấng Christ.

E-41 Để ý ở đây mọi việc tốt đẹp, sáng hôm sau họ thức dậy, và có một số bánh xốp nhỏ đang nằm khắp cả mặt đất. Đức Chúa Trời đã làm mưa Ma-na xuống từ Thiên đàng. Đó là một mẫu mực rất đẹp của Đấng Christ giáng hạ từ trời để chết trên đất, tàn lụi trên đất, để Ngài có khả năng giải cứu người đang hư vong. Trở thành -- là thiêng liêng, trở thành thế tục, để Ngài có thể cảm hóa trần gian, biến nên Thiên đàng. Có bao giờ bạn đã nghĩ về điều ấy? Đấng Christ đã trở thành tôi, để tôi có khả năng trở nên Ngài. Ồ, chà, điều ấy sẽ lay động trái tim của kẻ bất tín nếu anh ta đã từng nhìn điều đó. Đấng Christ trở nên tội lỗi, một của lễ chuộc tội để... Không biết tội lỗi, tuy nhiên bị làm thành tội lỗi, để xuyên qua sự công bình của Sự Sống Ngài, tôi một tội nhân, có khả năng được mua chuộc lại và đứng bên cạnh Ngài trong sự giống như Ngài... Hỡi anh em, chính là điều đó; Đó là tình yêu thương của Đức Chúa Trời.

E-42 Nên để ý, đó là một hình bóng về Đấng Christ. Đã nằm trên đất, và rũ xuống đến độ héo tàn, để có thể cứu sống dân sự trong cuộc hành trình. Đúng thế, họ là những người hành hương. Phải, họ là những kẻ hành hương. Họ đi ra ở Ai-cập, bộ hành đến một miền Đất hứa, nhưng mà họ không phải ở trong xứ Ai-cập, cũng không phải ở trong miền Đất hứa, bởi vậy họ là những kẻ hành hương.

Đó là con đường Hội thánh đã đi đêm nay; Chúng ta là những khách bộ hành. Chúng ta tiến hành ra khỏi Ê-díp-tô; Chúng ta trên đường đến với sự vinh hiển, vì thế chúng ta không ở tại Ê-díp-tô, cũng không ở trong nơi vinh hiển. Nhưng chúng ta đi đến một quê hương khác, và Đức Chúa Trời ở với chúng ta, đang chu cấp tất cả mọi sự mà chúng ta cần, sai Đấng Christ xuống để duy trì sự sống, giữ vững Hội thánh trong lúc chúng ta đang đi tới. Đó là một hình bóng về Đức Thánh Linh.



E-43 Hãy chú ý, bấy giờ Môi-se đã làm một cái bình lớn bằng vàng, và ông đã đi ra đó thu thập nhiều bình lớn chứa đầy Ma-na và để nó trong nơi chí thánh để giữ một sự kỷ niệm trải qua tất cả thế hệ, để cho bất cứ người nào đến trong chức tế lễ có thể ăn một miếng Ma-na nguyên gốc đã rơi trong buổi ban đầu. Nó là một sự tưởng nhớ, mà những thế hệ từ họ trở đi, trải qua cuộc hành trình từ khi họ đã đến Đất hứa, cái bình lớn đầy Ma-na ấy không bao giờ cạn hết. Họ đã có thể lấy ra một vốc đầy tay và sáng hôm sau một vốc y hệt sẽ có trong ấy. Nó không bao giờ cạn. Nó được bảo quản trong đó suốt mọi thời đại, như vậy để mỗi một người trở nên một Thầy Tế lễ cho Đức Chúa Trời có thể ăn một miếng Ma-na này khi họ tiếp tục hành trình.

E-44 Vậy thì đó là hình bóng về Đức Thánh Linh. Khi Môi-se đã vượt từ Ai-cập vào vùng hoang mạc này, trên con đường đến đất hứa của ông, như cùng một hình bóng về Hội thánh đang tiến ra khỏi thế gian, phân cách chính nó khỏi thế gian, trong cuộc hành trình nơi đồng vắng, đang tiếp tục đường đi của họ đến Thời đại Ngàn năm hoàn hảo. Ắt phải có.

Đức Chúa Trời hướng dẫn họ trong thiên nhiên, bởi vì họ bị -- lạc trong đồng vắng, và tất nhiên Ngài đã dẫn dắt họ. Ngài đang dẫn dắt chúng ta hôm nay về mặt thuộc linh. Cùng một Trụ Lửa đã dẫn đường con dân Y-sơ-ra-ên, ở đây Ngài đang dẫn đường chúng ta, cùng một Đấng, cũng một Trụ Lửa ấy, đang dẫn dắt chúng ta. Sự Sáng siêu nhiên của Đức Chúa Trời đang tiếp tục di chuyển, đang dẫn dắt Hội thánh thuộc linh.



E-45 Nào, để ý. Thế thì bánh ấy là một hình bóng... Giờ đây, khi lễ Ngũ tuần xảy ra, là một sự phân rẽ. Bất cứ Nhà Thần học nào cũng đều biết, đó là lễ khai mạc của Hội thánh. Khi Đức Thánh Linh từ Trời đến giống như một cơn gió dữ dội thổi ào ào, vào đầy cả ngôi nhà tại nơi họ đang ngồi... Và họ đã đi ra những đường phố, nói tiếng lạ và - và những các thứ tiếng khác nhau, và cứ tiếp diễn, hành động như ‘một đám người say’. Và nhiều người nói rằng, “Những người nầy đã say rượu mới!”

Nhưng Phi-e-rơ ở giữa họ đã đứng lên và nói, “Hỡi các người của Giê-ru-sa-lem, các người ở trong xứ Giu-đa, hãy biết rõ điều này và lắng nghe lời ta: Những người này không uống say như các người tưởng, vì bây giờ mới là giờ thứ 3 ban ngày, nhưng đây là điều ấy.”

Nếu điều này không phải là thế tôi sẽ chỉ giữ điều này cho tới khi nó đến. Tôi sẽ được hài lòng với điều nầy. Tôi tin đây là điều ấy. Khi họ đã thấy điều này, đã thấy sự mạnh dạn của những người này, và đã nghe bài - bài giảng của một người mà ngay cả tên của mình, Phi-e-rơ, cũng không biết đọc... Kinh thánh cho biết ông là người mộc mạc và không có học. Nhưng để hiểu rõ lời giảng giải của chiến tướng đầy năng lực đã được xức dầu với Đức Thánh Linh ấy, họ nói, “Hỡi các ông và các anh em, chúng tôi phải làm chi để được cứu?”

Phi-e-rơ nói, “Hãy hối cải, ai nấy phải nhân Danh Đức Chúa Jêsus chịu phép báp-têm, để được tha tội mình, rồi sẽ được lãnh sự ban cho Đức Thánh Linh;” “Đây là đã đến trên chúng ta, là Ma-na nầy mà chúng ta đang ăn.” Lại nói, “Vì Lời Hứa thuộc về các ngươi, con cái các ngươi, và thuộc về hết thảy mọi người ở xa, tức là bao nhiêu người mà Chúa là Đức Chúa Trời chúng ta sẽ gọi.”



E-46 Đức Chúa Trời đang Phán điều gì tại đó? Cùng một điều Ngài đã Phán với Môi-se. Nói cách khác, “Ma-na Đức Thánh Linh nầy bắt đầu rơi vào ngày Đức Thánh Linh giáng lâm (Lễ Ngũ tuần) để cứu sống Hội thánh, và Hội thánh được sống chỉ bởi Thánh Linh cho tới ngày chúng ta vào thời Thiên hi niên.” Ha-lê-lu-gia! Đó là gì? Cùng một Thánh Linh.

Chú ý, điều đó dành cho là mỗi người đã là Thầy Tế lễ trong Cựu Ước. Mọi người trong Tân Ước được tái sanh, trở nên một Cơ-đốc nhân, trở thành một Thầy Tế lễ đối với Đức Chúa Trời. Và chúng ta là những Thầy Tế lễ và những ông vua. Một Thầy Tế Lễ thì hầu việc dâng của lễ. Chúng ta dâng cho Đức Chúa Trời của lễ bằng môi miệng chúng ta, dâng sự ngợi khen cho Danh Ngài. Nếu nói, “Tôi không cảm thấy thích điều đó.” Hãy làm điều đó bất luận thế nào. Đó là một sự dâng của lễ. Ha-lê-lu-gia! Nếu nói, “Tôi cảm thấy quá mệt.” Ma quỷ sẽ nói với bạn như vậy, tới khi nó kéo bạn tới địa ngục. Đúng vậy. Các bạn làm một của lễ thuộc linh: Bông trái của môi miệng chúng ta dâng sự ngợi khen cho Danh Ngài; Các Thầy Tế lễ và các vua đến với Đức Chúa Trời. Kinh thánh cho biết là chúng ta được làm các Thầy Tế lễ và các vua thuộc về Đức Chúa Trời.



E-47 Họ ăn gì? Sống một mình. Dân Y-sơ-ra-ên đã không đi ra cố kiếm được một số yến mạch hoang, xay bột và làm vài cái bánh lúa mạch. Điều ấy là vấn đề đối với Giáo hội ngày hôm nay, đã có được quá nhiều yến mạch hoang, đó là đồ ăn của các bạn. Các bạn cần thức ăn Kinh thánh khuôn mẫu tốt đẹp, là điều các bạn cần. Mục sư sẽ nói với các bạn Lẽ thật về Kinh thánh. Cảm ơn Chúa, chúng ta có nhiều thức ăn đó.

Nhưng hãy để ý, đồ ăn làm từ lúa mạch hoang. Các bạn có biết, có một nhóm những Thầy giảng ở trong một Thần học viện, và một lần nọ có một - một vị Tiên tri đến thăm họ. Họ đã đi ra để kiếm một ít hạt đậu để làm món súp. Họ bỏ vào một cái nồi to để nấu lên. Một người trong những Thầy giảng đi ra, các bạn biết anh ta làm gì không? Anh ấy đã hái đầy một vạt áo những quả bầu, và trút vào đấy, cho rằng nó là đậu. Nào, một anh chàng đã không biết sự khác nhau giữa những quả bầu và những hạt đậu, một tình trạng khá tệ. Tôi đang nói với các bạn, một số trong các vị Mục sư Truyền đạo tối nay chẳng biết bất cứ điều gì tốt hơn thế. Đúng vậy. Không biết sự khác biệt giữa quyền phép Đức Thánh Linh và sự cuồng tín. A-men! Có một Thánh Linh chân chính thật sự. Tôi muốn thừa nhận chúng ta đã có được thật nhiều người cuồng tín, nhưng điều đó chỉ rõ ra rằng chúng ta cũng có một Thánh Linh thật sự. Một đồng đô-la giả, chỉ làm cho một đồng đô-la thật tốt hơn. A-men!



E-48 Nhưng xảy đến là có một người có đến bội phần. Các bạn biết người đó đã làm gì? Người chỉ đi ra với một nắm bột trên tay và đã ném nó vào nồi. Người không hề phá hoại cái nồi; Người không hề phá hoại -- món súp ở trong đó; Người chỉ vốc một nắm bột, ném nó vào nồi, và nói, “Ăn đi, có sự sống trong nồi.”

Bột ấy tượng trưng cho điều gì? Thức ăn ấy được hình thành qua một của lễ dâng bằng bột, là một của lễ dâng, nói về Đấng Christ. Họ đã xay bột nghe kêu rù rù, phải xay mọi hạt giống nhau, cho thấy sự xay nghiền để có bột trong bao bì, cho thấy rằng cùng một Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay và cho đến đời đời. Nếu Đấng Christ vào ngày ấy trong một nồi canh độc đã có thể đem lại sự sống thì ngày nay cũng giống như vậy: Đặt Đấng Christ vào trong một mớ giáo điều hỗn độn sẽ mang lại sự sống, chữa lành Thiêng liêng [bằng phép lạ], sự sống lại, và quyền phép, Đức Thánh Linh thật đúng như Ngài vào buổi ban đầu. A-men!

Những gì chúng ta cần hôm nay là Đấng Christ -- đi qua Đấng Christ vào trong Hội thánh và tránh khỏi thật nhiều Tiến sĩ thần học mũi dài này mà chúng ta đã có. Ha-lê-lu-gia! Các bạn cho tôi là ‘điên khùng’ à? Có lẽ tôi điên, nhưng hãy để mặc tôi, tôi cảm thấy dễ chịu, điên khùng à, vậy hãy để mặc tôi. Chúa ôi, xin để con lạc mất chính mình con và tìm thấy nó trong Ngài. Theo cách này thì tôi vui nhiều hơn là theo một cách khác.

E-49 Được rồi, chú ý, bột đã làm nên sự khác biệt. “Đừng đổ bỏ hết đi. Chỉ cần lấy một chất liệu giống như vậy, nó sẽ cho các ngươi sự sống.” Đó là điều Đấng Christ làm. Khi các bạn nhận biết Ngài ngày hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi, nó biến đổi sự chết thành sự sống cho những người này đã được chữa lành bệnh ung thư tại đây. Điều đó thay đổi sự tối tăm ra sáng láng tuần trước, khi 2 người đàn bà mù loà đã được chữa lành. Nó đánh ngã... Nó biến đổi thời gian chết thành ra sự sống, mỗi lần các bạn tin và nhận lấy Đấng Christ vào điều đó, các bạn nhận thấy rằng sự chết trở thành sự sống, khi Đấng Christ bước vào. A-men! Các bạn tin điều đó hết lòng chứ? Nếu các bạn có thể tin điều đó, Đức Chúa Trời sẽ ban thưởng nó. Ha-lê-lu-gia! Sự chết chuyển qua sự sống bởi vì Đấng Christ bị ném vào. Các bạn nghĩ gì về điều đó trong địa ngục, anh em ơi, anh em tin điều đó chứ? A-men! Nó là sự thật. Sự chết qua sự sống, bởi cớ Đấng Christ đã đến.

E-50 Bây giờ, họ đã đi và có một số Ma-na này. Các bạn có biết, vua Đa-vít đã phải nếm một ít bánh ấy. Đã bao giờ các bạn nếm chút nào Ma-na thuộc linh này chưa? Tôi đã thấy người ta ăn nó nhiều, đến nỗi họ liếm môi. Tôi đã nếm. Thật đúng là một “Lễ hội Ẩm thực” (A-men!), nói một cách thuộc linh, ôi, chà, nó làm các bạn mập ra. Các bạn có biết khi các bạn trở nên thật yếu và ăn một bữa ăn cỗ thật lớn, các bạn cảm thấy dễ chịu thế nào không?

Các bạn biết không, có một anh chàng đi khám sức khoẻ và nói, “Thưa Bác sĩ, tôi bệnh, tôi yếu.” Bác sĩ hỏi, “Sao vậy?”

“Không biết.” Bác sĩ hỏi anh ta thêm vài câu.

“Dạ phải, tất cả đều đúng.”

“Tốt lắm, lần sau cùng anh đã ăn là khi nào?”

“Tôi đã ăn nữa gói bánh vào ngay hôm kia.”

“Anh ơi, anh chỉ bị đói.”

Đó là nan đề đối với Giáo hội ngày hôm nay, đó là bệnh thiếu hồng huyết cầu. Bởi vì họ không được cấp phát đủ thực phẩm thuộc linh. Nếu họ chịu ăn Kinh thánh, anh em ơi, nó sẽ tiếp Huyết của Đấng Christ vào những mạch máu của tín đồ. Sức Sống mới, Sự Sống đến từ Dòng Huyết. A-men! Tình trạng ‘tim mạch thiếu hồng cầu’ của Hội thánh, thật đáng thương, xanh xao và hốc hác, ôi chà, chà. Chúng ta cần một sự truyền máu bắt đầu từ trong chúng ta. A-men!



E-51 Để ý điều đó. Đa-vít đã nói đến nó. Ông ăn nó rất nhiều, ông nói, “Chén tôi đầy tràn.” Ồ, tôi thích cho nó đầy tràn, anh em thì sao? Có rất nhiều bên cạnh để nắm lấy nó (Anh em hiểu không?) khi nó... Ông đã nói... Anh em biết ông là người chăn chiên, và thường mang theo một túi xách nhỏ khi đi bên chúng như thế này, ở trong đó người ta đựng một ít mật ong. Khi một con chiên ốm đau, họ sẽ rưới mật trên một phiến đá. Bởi vì họ muốn con chiên không liếm thật nhiều mật, nhưng mà nó thích những đồ ngọt. Bởi vậy họ muốn dùng phấn vôi của phiến đá, vì chất vôi có một yếu tố chữa lành. Như vậy họ đã rót mật lên đá để con chiên ốm đi đến liếm mật ấy. Đang khi liếm mật, ồ, nó đã liếm đá và con chiên ốm luôn luôn được chữa trị.

Đấy, hỡi anh em, chúng ta đã có được một túi xách đầy mật ấy tối nay. A-men! Và chúng ta sẽ rót nó lên Chúa Jêsus Christ, không phải rót trên một vài giáo phái; Chúng ta sẽ rót nó trên nơi mà nó thuộc về đó là Chúa Jêsus Christ. Anh chị em là con chiên đau yếu hãy nhanh chóng đi đến liếm ngay bây giờ, xem thử anh em có được khoẻ không. Điều đó có hương vị giống như mật ong trên đá. A-men! Anh em mở rộng lòng mình và nhận được sự vui mừng trước mặt Đức Chúa Trời, anh em sẽ có được một phiến đá vôi nhỏ vào một lúc nào đó. Một hòn đá nhỏ của điều gì? Vầng Đá Muôn Đời. Ha-lê-lu-gia! Ôi, tôi yêu điều đó biết bao.

Anh em hỏi, “Vầng Đá của mọi Thời đại?”

“Vâng, thưa quí vị.”

“Anh Branham, tôi sẽ bước đi như họ được chứ?”

“Vâng, thưa quí vị. ‘Bước đi trong Sự Sáng.’” Ngài sẽ bao phủ trọn vẹn các bạn ngay.

Anh em biết Đức Chúa Trời đã Phán trong Kinh thánh Ngài chở họ đi trên đôi cánh chim ưng. Kinh thánh cho biết thế. Thế thì, lúc ấy, dân Y-sơ-ra-ên phải được đi trên đôi cánh chim ưng vượt qua... Không ngạc nhiên vì họ đã không hề bước trong bùn. Có bao giờ anh em đã từng bước lên đôi cánh chim ưng ấy và bước đi chưa?

E-52 Ở đây cách đây không lâu tôi thường lên những núi. Tôi quen là một người chăn bò, như anh em đều biết. Tôi thường cỡi ngựa lên núi rất nhiều lần. Tuần tới tôi sẽ -- đi con đường cũ. Được lên đó, không có nhiều gì để săn bắn, nhưng chỉ để ngắm cảnh thiên nhiên. Tôi yêu Đức Chúa Trời, nhìn xem Ngài trong thiên nhiên. Anh em có thể thấy Ngài trong từng ngôi sao, mỗi lúc mặt trời lặn, từng nhành cây, từng cơn gió đang thổi; Anh em có thể thấy Ngài bất cứ nơi nào nếu chỉ nhìn quanh.

Tôi -- đang có một ống nhòm; Chúng ta đang ở vào mùa xuân, tại Corral Peaks, bọc quanh chừng 50 hoặc 75 dặm hoặc hơn nữa, gần 100 dặm, tôi đoán vậy, xa hơn Denver, dẫn đến Đèo Tai Thỏ, giữa Đèo Berthuod và Đèo Tai Thỏ, thung lũng sông Phiền, Hội Hereford. Tôi đã lên đó đem xuống vài con bò, hoặc muối vài con bò. Tôi đã dừng lại, cột ngựa, đi bộ lại đằng kia, và ngồi xuống, tôi nghĩ rằng, “Ồ, Chúa ôi, nhìn ra nơi xa kia.”



E-53 Tôi thường làm một bài thơ ngắn, tôi thường làm thơ mọi lúc. Tôi đã lên đến đó và tôi ngân nga.

Tôi cô đơn, ôi, rất cô đơn,

Về nơi xa xôi ấy miền Tây Bắc,

Nơi những chiếc bóng rơi sâu thẳm nhất

Ngay trên sườn núi;

Tôi có thể thấy những sói hoang đang rập rình

Màn sương tím vây quanh tất cả;

Và có thể nghe những con báo đang gầm

Dưới chỗ những con sừng dài gặm cỏ.

Một nơi nào đó trên khe núi,

Tôi có thể nghe tiếng sư tử than van,

Những ngọn núi pha-lê nơi xa tắp

Trên chân trời Arizona.

E-54 Ồ, làm thế nào đi quanh những cây xô thơm tím biếc ấy ban đêm để thấy ngọn lửa trại đang bập bùng trong một phạm vi như thế, và nghe tiếng hú của con sói già. Tôi chỉ di chuyển lên đó và bày ra một ít thịt tẩm muối. Đặt những gói đồ trên lưng ngựa xuống ở đó, cột chúng lại, đi lên đỉnh, cột chặt lại...?...trên đỉnh. Tôi đã nhìn lên và thấy một quanh cảnh. Tôi đã tự hỏi, “Chúa ơi, phải chăng Ngài đã dẫn dắt con lên đây chỉ để thờ phượng Ngài?” Tôi chỉ giơ tay lên, giậm mạnh đôi chân, nếu người ta thấy tôi, họ sẽ nghĩ là có một người điên trên đó. Tôi đã có một thì giờ tốt đẹp, vui mừng trong Đức Thánh Linh. Anh em thích thế chứ? Chỉ ở một mình với Đức Chúa Trời.

Tôi đã lôi ống nhòm ra khỏi bao yên ngựa, và nhìn lên, tôi nghe một tiếng quát. Tôi đã nhìn lên đó, đó là một đại bàng mẹ già đang lúc đáng sợ với đàn con nhỏ của nó. Nó đã chọn cách làm tổ trên những vách đá dựng đứng. Tôi đã có một cặp ống nhòm ‘7-50’ (seven-fifties), và tôi nhìn thấy rõ chim ưng ấy, dõi theo nó bay đi. Nó đang cố gắng bám chân vào vách đá ngay chỗ những chim ưng nhỏ ấy, và ồ, chà, chúng nó bị kinh động.

Đó là cách mà đôi khi Đức Chúa Trời làm, thử làm bén rễ những đại bàng của Ngài khắp nơi. Họ nghĩ... Ngài đang cố gắng để làm họ nổi giận. Ngài có thể đẩy anh em lên ở đây, và nâng anh em lên ở đó. Ngài đặt một vài thử thách trên các bạn; Ngài đang cố gắng để giúp các bạn.

E-55 Con chim mẹ già, nó đã quất mạnh đàn con quanh đấy một chút, ngay tức khắc, nó đã đặt được tất cả trên đôi cánh mình và bay đi. Đường bay từ ngay trên đỉnh núi và đáp xuống trong đồng cỏ xanh dưới kia. Nó sải rộng ra đôi cánh của mình và những chim con bám chặt vào. Chúng đã rời khỏi nơi đó; Trước đây chúng chưa bao giờ đặt chân trên thảm cỏ. Chúng bắt đầu kêu chiêm chiếp, chạy chơi, bơi lặn, nhào lộn ngay trên một con khác. Nếu có khi anh em thấy những trẻ nhỏ, những trẻ em có vẻ trắng trẻo chơi nhào lộn lẫn nhau, thật là chúng đang có một lễ hội; Những chú chim non đang mổ trên thảm cỏ và đang có một...

Tôi nghĩ: “Các bạn biết không, cảnh ấy đối với tôi trông giống như đang có một buổi nhóm Thánh Linh thời xưa,” Tôi cho rằng, “Phải, đó là cách tôi đã làm.” Chúng không bận tâm. Chim ưng mẹ bay đi, lên đường về bên kia khe núi phía sau một mỏm đá lớn hùng vĩ. Tôi đã thấy nó cắm những cái lông vũ của nó xuống, đánh dấu vị trí, và nhìn xem như vậy. Những chim ưng nhỏ kia chỉ kêu chiêm chiếp và đang lao qua với nhau. Tôi nghĩ: “Thật đúng là cách một buổi nhóm tốt Đức Thánh Linh tốt đẹp kiểu xưa.” Đang nhảy ở đây và mổ ở đây, những bàn chân nhỏ của chúng trên thảm cỏ non kia. Trước đây chúng chưa bao giờ đậu trên đồng cỏ; Chúng đã ở trên đó trong chiếc tổ hôi tanh, cũ kỹ.



E-56 Nếu có bao giờ anh em dạo quanh một cái tổ chim ưng, ô chà, đó là một điều khủng khiếp. Mùi hôi thối ghê gớm, những cây thạch nham già và đủ thứ. Tôi nghĩ: “Điều đó chính là cách đã xảy ra với tôi. Tôi đã sa đoạ trong cảnh đời cũ đáng buồn nôn và kinh tởm, và có một ngày Chúa Jêsus đã đem tôi ra, đặt bàn chân tôi (Ha-lê-lu-gia!) trên một thảm cỏ được đổ đầy từ sự vinh hiển này đến vinh hiển kia.” Tôi không bận tâm về những gì người ta nghĩ. Thế nào, Tổng Giám mục hoặc là người nào đang đứng xung quanh, tôi đang thời giờ vui vẻ, tự do mọi bề.

Tôi nghĩ: “Điều gì làm cho chúng cũng được tự do?” Trong một lúc, chúng đã quay đầu, anh em biết. Tôi đã có thể nhìn, cảnh đó không xa tôi, với cặp ống dòm nó đã kéo chúng lại ngay với tôi. Những cái đầu bé bỏng của chúng quay lại và nhìn về một hướng. Tôi nghĩ: “Chúng đang nhìn vào cái gì?” Lúc ấy chúng đã từ từ quay lại và chỉ kêu chíp chíp liên hồi. Tôi nghĩ: “Sẽ không là một sự vui đùa thực thụ cho một sói hoang để nhập vào đàn chim non ấy bây giờ. Chúng không thể bay; Những đôi cánh của chúng quá bé nhỏ.” Tôi nghĩ: “Phải, Chúa ơi, con sẽ cố gắng bay; Nhiều lúc con phát ra những tiếng lạch bạch, nhưng con không... Một ngày trong những ngày này đôi cánh con sẽ lớn lên.” Đúng vậy, Hội thánh sẽ chắp cánh.



E-57 Lúc ấy tôi đã ghi nhận, tại sao đầu của những chú chim nhỏ ở tư thế cùng một phía, những con mắt đen nhỏ bé nhìn lên như thế? Chúng đang nhìn vào mẹ của chúng đang bay một đường lên chốn cao kia. Nó đang canh chừng một sói hoang. Đang coi chừng điều gì sẽ xảy ra.

Các bạn ơi, tim tôi bắt đầu tan chảy. Tôi nghĩ: “Phải, mẹ chúng ta cũng đã sinh ra chúng ta, đã bồng ẵm chúng ta ra khỏi cái nôi cũ của thế gian, và Ngài đã leo lên ngự trên thành luỹ vinh hiển trong sự Uy nghiêm trên cao. Chim sẻ mắt Chúa vẫn chú vào, và tôi biết Ngài chăm sóc tôi. Điều gì khiến tôi bận tâm đến những câu nói của thế gian; Quanh tôi chẳng có gì nguy hại, Đức Chúa Trời đang chăm sóc ngay trên di sản Ngài. A-men!



E-58 Có lần một cơn bão đến từ phương Bắc, kèm theo một tia chớp nhỏ của luồng sét tại đó, khoảng đầu tháng 6. Con chim ưng già kêu lên, và chúng nhanh nhẹn chạy đến. Tại đây nó đáp xuống mặt đất sau khi đã bật ra một tiếng thét lanh lảnh, đôi cánh của nó đã xoè ra như thế, và buông ra một tiếng quát. Khi ấy, tất cả những chim ưng nhỏ đã biết chỗ đứng của chúng. Ồ, chà. Mỗi con chạy ngay đến chiếc cánh. Chúng đã biết cánh ấy có ý nghĩa gì, bởi vì chúng đã ở trên nó trước đây. Mỗi một người, khi Đức Thánh Linh đến vào lúc chấm dứt của thời gian, sẽ biết thật chính xác điều ấy có ý nghĩa gì; Anh ta đã phải ứng hầu ở đó trước.

Nó đã quặp đôi chân nhỏ của vào ngay đôi cánh, rúc chiếc mỏ nhỏ vào đó, và được giữ chặt của một bộ lông lớn mạnh, và chim mẹ già ấy với bầy nhỏ trên đôi cánh đang rung rung một chút, nó đã bay lên trong cơn gió ấy, mặt của nó hướng ngay về phía hốc đá kia. Trận gió ấy ập tràn qua đấy, có lẽ, chừng 50 dặm 1 giờ, nó đã dấy lên với cơn gió ấy và đi thẳng vào ngay các hốc đá để được an toàn.



E-59 Tôi đã nói, “Ồ, lạy Chúa kính yêu, rồi đây chúng con có mặt trong ngày hội lớn này, Chúa Jêsus sẽ đến, và chúng con sẽ nắm chắc vào đôi cánh thập tự, và chúng con sẽ bay qua bên kia đến chốn bình an, đến chỗ kẽ nứt trong vầng đá, được che chở an toàn đời đời mãi mãi.” Ha-lê-lu-gia! Ngài sẽ chở anh em đi trên những cánh chim ưng.

Ngài đang canh phòng anh em tối nay. Thật là một thì giờ phước hạnh. Đó là điều Ngài muốn các bạn làm. Hãy vui mừng. Đừng đi với bộ mặt dài thòng, hãy vui vẻ. Vui mừng trong Thánh Linh. “Không có sự đoán phạt cho những người ở trong Chúa Jêsus Christ, là những kẻ không bước theo xác thịt nhưng bước theo Thánh Linh.” Không có sự đoán phạt họ là người ở trong Chúa Cứu Thế Jêsus đã quăng mọi gánh nặng và tội lỗi dễ vấn vương. Họ bay đi.

Được rồi, nhanh lên ngay bây giờ, chúng ta phải gấp rút đi đến chỗ kết thúc Sứ điệp; Chúng ta trễ mất. Xin lưu ý, sáng mai chúng ta cần phải thức dậy sớm, và có điểm tâm phục vụ.

E-60 Hãy suy nghĩ về điều ấy, rồi họ tiến bước trên đường. Việc trước tiên, họ bắt đầu lằm bằm chống nghịch Đức Chúa Trời và Môi-se, họ đã quên hết. Có phải chính con người ấy, có phải chính con đường ấy Hội thánh đã đi không? Quên tất cả sự vinh hiển đầu tiên và họ bắt đầu than phiền. Đức Chúa Trời phải cho họ một bài học. Những con rắn đến bắt đầu cắn họ. Tất cả đều bị rắn cắn, nhiều người đã chết. Môi-se nài xin, và Đức Chúa Trời đã làm một con rắn lớn bằng đồng, Môi-se phải làm, đặt nó trên một cây sào. Ồ, ước gì chúng ta có thì giờ để khai thác những khối vàng của người anh ấy. Ồ, chà.

Thế rồi một lần nữa, họ cần nước và Môi-se đã lấy cây gậy đi đập vỡ tảng đá. Khi ông đã đập vỡ tảng đá, dòng nước chảy ra, một kiểu mẫu rất đẹp của câu 16 chương 3 sách Giăng. Đấng Christ chính là Vầng Đá ấy. Dân sự sắp chết vì không có nước, và “Vì Đức Chúa Trời quá yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con Một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy, không bị hư mất (Nước của Sự Sống, biểu tượng cho Đức Thánh Linh), mà được Sự sống Đời đời cho họ là những người tin cậy Ngài.”



E-61 Nên nhớ, không phải là cây gậy của Môi-se, đó là cây gậy phán xét của Đức Chúa Trời. Đó là điều Ngài đã mang theo với sự phán xét tại Ai-cập. Ngài đã mang sự phán xét. Và để ý, đó là cây gậy phán xét đã đập vỡ Vầng Đá. Đó là những sự phán xét của Đức Chúa Trời, “Ngày mà các ngươi ăn nó, ngày ấy các ngươi chết,” Đấng Christ đã bị đập vỡ. Sự Chết, đập vỡ Đấng Christ, sự phán xét của Đức Chúa Trời, và đem Sự Sống đến cho người đang hư mất. Thật đẹp biết bao, đừng quên điều ấy.

Còn đây là điều khác. Có lần họ cần thứ gì đó để ăn. Sau khi tìm được nước trong Vầng đá, họ đã đi qua đằng kia và tìm thấy những con ong đã xây một cái tổ trong đó, và họ tìm mật trong đá. Thật đúng là ẩn nấp trong Vầng Đá. Họ đến Ca-đe Ba-nê-a. Chúng ta sắp sửa kết thúc bây giờ và Buổi nhóm sắp chấm dứt bằng hàng người xin chữa lành.

Hãy ghi nhớ, họ đã đến Ca-đe Ba-nê-a. Có lẽ tối mai chúng ta sẽ đi xa hơn về điều đó, đem dân sự vào ngay trong đất hứa và sắp đặt vị trí của họ.

E-62 Nên nhớ, “Họ đã đến ‘Ca-đe Ba-nê-a’ và ở Ca-đe Ba-nê-a một lần, là ‘Ngai Phán Xét Thế gian’. Chỗ đã có những suối phun nước lớn, giếng phun hùng vĩ. Có nhiều suối phun nhỏ tuôn ra từ đó, như một khóm rừng dừa, trong sa mạc. Thật là một chỗ đẹp đẽ, một Ngai Phán lớn, khuôn mẫu của Đức Chúa Trời -- trong Thiên đàng nơi Lời Chúa là quyển sách luật pháp và ở đó, sự phán xét tại Ngai Trắng của Thiên đàng. Những dòng suối nhỏ điển hình cho một Giáo hội là nơi những sự phán xét của Đức Chúa Trời xảy ra, sự phán xét đang được rao giảng.

Khi họ đến đó, họ ở trên biên giới của Đất Hứa. Ha-lê-lu-gia! Trên biên giới, đó là nơi họ đã phạm một sai lầm lớn. Họ đã dừng tại ranh giới. Cho phép tôi nói với anh em tối nay, các anh em Giáo sĩ của tôi, không phải tôi đang trả đũa anh em, tôi yêu mến anh em, anh em biết thế. Nhưng có quá nhiều Thầy giảng lừng khừng hôm nay. A-men! Đang ở lại trên ranh giới, Đức Chúa Trời không muốn anh em ở trên ranh giới. Hãy vượt qua ngay. A-men! Lời Hứa thật sự là vượt xa ngoài giới hạn.



E-63 Vậy họ gởi một số thám tử đi, 12 chi phái mỗi chi phái một người, và sai họ đi. Khi trở về, một báo cáo không thể tin được. 10 người nói, “Chúng ta không thể làm điều đó. Ồ, chà, kẻ địch quá lớn.”

Nhưng Giô-suê và Ca-lép thân yêu nói, “Chúng ta có thể làm điều đó!” A-men!

“Ồ, những bức tường thì cao. Đó là thật, họ là một dân sống trên những bức tường cao và họ quá to lớn đến nỗi chúng ta trông giống như cào cào so với họ. Đúng vậy.” Nhưng anh em thấy, 10 người là Nhà Thần học. Họ đang nhìn vào những gì có thể thấy một cách tri thức.

Nhưng Giô-suê và Ca-lép trông đợi Lời hứa của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã Phán, “Ta đã ban nó cho các người rồi, hãy đi mà nhận lấy.” Ha-lê-lu-gia!



E-64 Đó là nan đề của dân sự tối nay về sự chữa lành Thiêng liêng [bằng phép lạ] và mọi thứ. Chính là của các anh em, hãy đi nhận lấy nó. Ha-lê-lu-gia! Đức Chúa Trời đã hứa để anh em bước đi, hỡi anh em, anh em có tin điều đó không? Anh em phải nhận lấy nó. Đức Chúa Trời đã hứa ban sự sống cho anh em, anh em ơi, anh em tin điều đó không? Hãy nhận lấy nó. Ngài đã hứa ban cho anh em sự vui mừng, anh em ơi, anh em tin điều đó không? Hãy nhận lấy nó. Đức Chúa Trời đã Phán, “Ta sẽ ban nó cho các ngươi. Nó là của các ngươi.”

Chắc hẳn sẽ không đúng đối với Đức Chúa Trời để đi và đánh bại mọi thứ. Ngài ban cho họ đất; Họ phải làm công việc đuổi sạch kẻ thù. A-men! Điều đó là của anh em, nhưng Ngài sẽ không tra ách vào cổ anh em. Anh em phải đi chiếm lấy đất của chính mình. Ngài ban nó cho anh em và nó là của anh em; Hãy đứng dậy và chiếm hữu nó. Ha-lê-lu-gia! Đó là sự lựa chọn của anh em. Nếu anh em lằm bằm như 10 người kia, anh em sẽ đi lang thang trong đồng vắng một thời gian lâu hơn, đến nỗi tối mai vẫn còn đau ốm. Nhưng nếu anh em sẵn sàng nhận lấy nó tối nay, thì nó là của anh em. Anh em sẽ quyết định chọn điều gì? Tôi sẽ chọn Chúa Jêsus và Lời hứa của Ngài, và nói ma quỉ là kẻ nói dối. A-men!



E-65 Đức Chúa Trời Phán, “Vậy những kẻ tin sẽ được các dấu lạ nầy: Hễ đặt tay trên kẻ đau, thì kẻ đau sẽ lành.”


tải về 271.45 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
  1   2   3




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương