“The Unwelcomed Christ



tải về 170.47 Kb.
trang1/2
Chuyển đổi dữ liệu23.07.2016
Kích170.47 Kb.
#2616
  1   2


Đấng Christ Không Được Hoan Nghênh
Sứ điệp nầy được dịch từ băng ghi âm số 55-1002, “The Unwelcomed Christ”, dài 61 phút, giảng bởi Anh (Brother) William Marrion Branham, vào tối Chúa nhật, ngày 2/10/1955, tại tại Trường Trung Học Lane Tech (Lane Tech High School), Chicago, Illinois, USA. (Bản dịch tiếng Việt đã duyệt lần thứ 4c, ngày 29/8/2009 - Vietnamese Translation, Revision 4c)
E-1 Trước hết chúng ta sẽ cầu xin Ngài trong lúc cúi đầu.

Giờ này, Lạy Cha Thiên Thượng đây là Lời Ngài. Có Lời chép trong Sách, “Ban đầu có Lời, Lời ở cùng Đức Chúa Trời, và Lời là Đức Chúa Trời.” Vậy nếu Lời là Đức Chúa Trời, Lời vẫn là Đức Chúa Trời. Vì thế chúng con đầy lòng biết ơn được có Lời tại trước mặt chúng con buổi tối hôm nay.

Giờ đây, chúng con thấu hiểu rằng Sách này được viết trong một đường lối thể ấy mà Ngài đã che giấu Nó khỏi tất cả các học giả, là các nhà thông thái khôn ngoan. Ngài Phán là Ngài sẽ bày tỏ Nó cho những trẻ thơ, những người như thế sẽ được học hỏi. Giờ nầy, tối nay chúng con sẵn lòng để học biết; Đó là lý do chúng con có mặt tại đây. Chúng con ở đây đang mong đợi vị Giáo sư lớn đến dạy dỗ chúng con tối hôm nay, những điều chúng con sẽ biết; Người là Thánh Linh của Đức Chúa Trời.

E-2 Xin dọn sạch tấm lòng chúng con tối nay, Cha ơi. Xin đẩy lui tất cả những nỗi nghi ngờ và điều sợ hãi. Xin Thánh Linh Quyền Năng giáng lâm Phán với mỗi tấm lòng chúng con. Cứu vớt tất cả -- tội nhân, Chúa ơi, là những kẻ chẳng tin Ngài. Chúng con cầu xin Ngài sẽ đụng chạm đến tấm lòng của họ tối nay. Cha ơi, những kẻ vấp ngã, xin đem họ về nhà và cầu xin Ngài chữa lành bệnh tật, Buổi nhóm được chiếu ra sự vinh hiển. Chúng con cầu xin bấy nhiêu điều trong Danh Chúa Jêsus. A-men!

Trong Lu-ca chương 7 và câu 36, tôi sẽ đọc chỉ một câu. Có lẽ, khi các bạn về nhà tối nay, các bạn đọc phần còn lại của chương này. Nó rất đáng chú ý. Lúc này tôi sẽ đọc câu này để khởi đầu, với câu thứ 36:



Có một người Pha-ri-si mời... (Tôi - tôi thích bắt đầu với câu này)... Đức Chúa Jêsus ăn tại nhà mình. Vậy, khi đã vào nhà người Pha-ri-si thì Ngài ngồi bàn.

E-3 Xin Chúa thêm ơn Ngài vào bài giảng về Lời ấy của - của một câu chuyện đã xảy ra cách đây những năm dài. Giờ đây, tôi... tôi yêu mến Chúa Jêsus với cả tấm lòng, tôi biết anh chị em cũng thế. Bởi vậy trong lúc chúng ta nói chuyện giờ này, đúng giây phút này chúng ta hãy mở rộng tấm lòng mình để Thánh Linh ngự vào và Phán với chúng ta.

Có một cái gì đó sai lệch ở đây. Trong phần mở đầu bài giảng tối nay, đúng là có một điều gì không hợp lý. Người Pha-ri-si này đã muốn điều gì với Chúa Jêsus?

Các bạn đều biết, thông thường người ta mời bạn đến ăn khi họ cảm mến các bạn, họ muốn cùng ngồi xuống và có một vài mối giao hảo với các bạn. Thường thì đó là cách Anh Joseph và tôi có rất nhiều sự chia sẻ. Chúng tôi rời khỏi đây để đến một trong những chỗ này và chúng tôi có được một chiếc bánh mì nhân thịt băm chiên và vài lát khoai tây chiên của Pháp, chúng tôi có rất nhiều sự thông cảm ngay trên những cái bánh mì thịt hăm-bơ-gơ ấy. Chúng tôi cảm mến lẫn nhau.

E-4 Và... Nhưng người Pha-ri-si này có thể muốn điều gì với Chúa Jêsus? Ông ta ghét Chúa Jêsus. Vậy tại sao ông ta mời Chúa Jêsus đến ăn với ông ta? Vì... những người Pha-ri-si đều không thích Chúa Jêsus. Họ không - không tin vào Ngài, và họ ghét Ngài. Vậy tại sao người Pha-ri-si đã mời Chúa Jêsus đến ăn với ông ấy?

Đúng là có một cái gì đó sai lầm tại nơi nào đó. Đúng là họ không hợp tác cùng nhau, khi những người Pha-ri-si đã ghét Ngài thậm tệ, và tại đây một trong những thủ lĩnh phe Pha-ri-si đang mời Ngài đến ăn tối với ông ta, đến với một tiệc lớn của ông ấy -- đang sửa soạn và ăn với ông ta.

Có quá nhiều sự khác biệt đấy. Cách của nó là thế. Không căn cứ... Người ta thường cùng nhau đứng một chỗ như thế và trong khi chờ đợi chẳng biết làm gì, kìa, họ có sự thân thiện với nhau, khi mà họ có được những sự việc chung. Bây giờ, nếu các bạn có được những điều chung, như một - một đám trẻ nhỏ, chúng - chúng chơi đùa với nhau. Chúng có những đồ chơi chung.

E-5 Kinh thánh đã nói về việc ấy. Ê-sai có chép, “Bọn trẻ nhỏ đang chơi đùa trong những đường phố...”

Bây giờ, khi các bạn xem thấy những đứa trẻ nhỏ, bọn chúng... có lẽ một đứa có thể nói tiếng Đức, đứa khác có thể nói tiếng Thuỵ-điển, và đứa kia nói tiếng Anh, nhưng chúng có được rất nhiều thứ chung, bởi vì chúng là những trẻ em. Chúng xoay những con quay, chơi với búp bê và những đồ vật khác của chúng. Chúng đã có được những đồ chơi chung.

Khi các bạn thấy một đứa nhỏ, như một bé gái đang đứng một chỗ với bà mà chẳng biết làm gì, có một cái gì không ổn ở đấy. Khi các bạn thấy một bé gái đang đứng với bà, có sự khác biệt quá nhiều về tuổi tác của họ. Có một cái gì đó là sai. Cũng có thể là cháu cưng của bà, hoặc là... Có lẽ bà nội có một túi kẹo trong bọc của bà. Các bạn hiểu không? Vậy có lẽ là một vài lý do nào đấy. Có một vài động cơ nào đó thúc đẩy bé gái ấy đứng yên một chỗ với bà. Bởi vì có quá nhiều sự khác biệt về tuổi tác của họ.

E-6 Hiện nay, những người trẻ có những việc, họ giao lưu với nhau và có những việc chung. Giới trung niên có những việc chung, và - và giới lão thành có những việc chung. Như những câu lạc bộ, những người Kiwanis (Tân-tây-lan), họ có những sự việc chung. Họ thích gặp nhau và cùng nhau ăn tại câu lạc bộ Kiwanis, bởi vì họ nói về những chuyện của thành phố và làm thế nào... chăm sóc người nghèo và vân vân. Họ có những vấn đề chung.

Như mẹ tôi thường nói, câu châm ngôn cổ, “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã,” nói chung là có nhiều sự việc như thế. Các bạn biết câu đó chứ?

Ấy là vì sao tất cả các bạn có tại đây tối nay. Đó là lý do chúng ta nhóm lại tối nay. Chúng ta đã có được những sự kiện chung. Ấy là tại sao tối nay các bạn không đi xem phim ảnh và đến những cửa hàng. Tối nay các - các bạn đến đây, đến Đền thờ của Đức Chúa Trời. Chúng ta đã có được những điều chung. Chúng ta thích nhận định các sự kiện từ mọi khía cạnh và có sự cảm thông giữa người này với người khác. Tất cả chúng ta đều tin vào những điều giống nhau. Chúng ta có mục đích giống nhau. Ấy là tại sao mà tất cả những vị Mục sư Truyền đạo này đang ngồi quanh đây và hơn thế nữa. Chúng ta đã có được... Và ấy là vì sao mà Thánh Linh đang vận hành ở giữa chúng ta như vậy. Chúng ta có những điều chung.

E-7 Chúa Jêsus, các bạn biết khi Đức Thánh Linh giáng lâm, họ nhóm trong một chỗ và đồng tâm nhất trí, tất cả mọi thứ góp chung. Họ đang chờ đợi Đức Thánh Linh đến. Họ đã có những hy vọng chung. Mỗi một người đang mong đợi để được Lời hứa của Đức Chúa Cha. Ấy là vì sao chúng ta đến đây vào buổi tối hôm nay. Chúng ta là -- có những điều chung, vì Chúa Jêsus đã Phán, “Nơi nào có 2 hoặc 3 người cùng nhau nhóm lại trong Danh Ta, Ta sẽ ngự giữa họ. Và bất cứ điều gì mà họ xin, Ta sẽ ban nó cho họ.”

Bởi vì hiện nay, chúng ta có những điều chung. Chúng ta tin vào Tin lành Trọn vẹn. Chúng ta tin vào Đức Thánh Linh. Chúng ta tin vào sự tái lâm của Chúa Jêsus. Chúng ta tin vào việc Chúa chữa lành. Ấy là vì sao tất cả chúng ta được nhóm lại vòng quanh, để có... Chúng ta có được những điều chung. “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Tôi rất hân hạnh có cùng một giuộc với các bạn, thế là chúng ta có thể có sự cảm thông này.



E-8 Đó là thực tế, câu châm ngôn cổ, “Những con chim cùng một thứ lông” (Birds of a feather). Có bao giờ các bạn để ý? Các bạn lấy ví dụ, những con quạ và những bồ câu. Chúng không có bất cứ sự giao hảo nào với nhau. Bởi vì sao? Thức ăn của chúng khác nhau. Chúng không thể mời một kẻ khác ăn bữa tối, vì con quạ là thú vật chuyên ăn xác chết. Nó chỉ ăn trên một xác con vật chết thối rữa tại một nơi nào đó, còn chim bồ câu không đụng đến chút nào. Như vậy nếu nó ăn đồ rác rưởi ấy, đồ ấy sẽ giết nó. Hình ảnh rất rõ của tội nhân và Cơ-đốc nhân, tôi muốn nói khi người ấy là một Cơ-đốc nhân chân thật. Rõ chứ?

Bồ câu sẽ đáp xuống trong một cánh đồng lúa mì và ăn suốt ngày dài với loại thức ăn của nó và kêu gù gù. Còn con quạ già sẽ đậu ngay trên một xác thối, và kêu quạ quạ, và ăn suốt ngày. Đúng không? Chúng không có sự tương quan chút nào. Nhưng bây giờ, điều lạ là nếu con bồ câu muốn tới ăn trên - trên xác con vật chết, điều đó sẽ giết con bồ câu. Nhưng con quạ ăn cũng có thể ăn lúa mì ở đó. Điều ấy làm nó biến thành một kẻ đạo đức giả. Các bạn thấy không? Bởi vậy, các bạn phải coi chừng điều ấy. Các bạn phải cảnh giác điều ấy. Các bạn hiểu không?



E-9 Con -- chim bồ câu, Cơ-đốc nhân chân thật, không thể hội nhập buông xuôi theo dòng đời, nhưng kẻ đạo đức giả có thể là một kẻ giả dối đê tiện đáng khinh, là một kẻ tội lỗi, đi ra hành động như một tín đồ Đấng Christ. Thật là tồi tệ. Điều đó tồi tệ chính cống. Nhưng Cơ-đốc nhân chân thật không thể đến ngay đây và dự phần trong việc này; Người đó không có bất cứ tì vết nào. Người đó không thể tiêu hóa thứ đó. A-men!

Tôi hy vọng các bạn hiểu tôi muốn nói gì. Tôi thật sự không muốn cố làm thương tổn những tình cảm của các bạn, con người tội nghiệp, nhưng đúng là thế. Đúng là những gì như thế. Rõ chứ? Người đó không thể đi vào một quầy rượu để uống say, và đi ra chơi bài bạc, và những điều như thế. Cơ-đốc nhân -- hoàn toàn không tiêu hóa được điều đó chút nào. Chỉ thế thôi. Một điều khác đã xảy ra; Người ấy đã được biến đổi. Người ấy đã qua một ca mổ. A-men!

Đức Chúa Trời đã đặt anh ta nằm dài trên bàn mổ và đã lấy vết bầm trầy khỏi anh khi Ngài ban cho anh ấy Đức Thánh Linh. Và đúng lúc này anh ấy không thể nhận lấy những điều kia nữa. Đúng là thế. Kết quả là anh ta không thể có sự giao hảo.

E-10 Nhưng có một điểm nào đó sai lệch với bức tranh khi người Pha-ri-si này, bây giờ, theo ý kiến của tôi, con quạ... Nhưng mà ông - ông ta đang cố gắng đem Chúa Jêsus xuống đó để có -- dường như ông ta muốn được giao hảo với Ngài, nhưng một điều gì đó không ổn. Điều đó thật sự sẽ không có hiệu quả.

Điều trước tiên... Các bạn biết Pha-ri-si có nghĩa là gì không? Chữ “Pha-ri-si” nghĩa là “nam diễn viên.” Từ ngữ Hy-lạp dành cho Pha-ri-si có nghĩa là “một kịch sĩ”, một người chuyên đóng kịch, làm ra vẻ. Các bạn đều biết, dù sao thì ở Mỹ có rất nhiều nam diễn viên đó.

Tôi giảng ở Los Angeles. Buổi nhóm kế tiếp của tôi là dưới Los Angeles. Tôi đã ghi nhận ở đó, các bạn chụp ảnh người ta, những người đóng phim đấy, những phim ảnh và những thứ khác nữa. Họ ở phía trước máy quay phim rất nhiều, tới mức họ hành động giống như vài người khác nữa, giả mạo đóng người nào đó. Họ làm thế thật nhiều trước ống kính máy quay phim, cho tới mức mà lái xe trên đường phố, họ vẫn là những diễn viên.

Các bạn chắc cũng biết, đó là không chỉ ở Hollywood; Mà cũng là ở Chicago. Các bạn chỉ nhìn vào ti-vi và phim ảnh và những loại hình như thế, rồi các bạn thử hành động như vậy. Hỡi người Pha-ri-si, hãy ngưng ngay hành động ấy đi. Các bạn đừng nên làm thế. Tôi không thích thứ vớ vẩn ấy. Tôi thích - thích trung thực, phải không các bạn? Hãy đúng là chính các bạn.



E-11 Và các bạn biết, rất nhiều lần ấy là ở giữa các Thầy giảng. Nhưng ấy là sự thật. Những diễn viên, họ được đứng trong một bục giảng, sau đó họ có được một giọng nói bục giảng, “Tốt lắm, các bạn đều biết đấy, thưa anh em.”

“Ồ, anh em Pha-ri-si ơi, hãy từ bỏ hành động như thế. Hãy hành động, hãy hành động tự nhiên. Người ta sẽ thích các bạn hơn nếu các bạn tự nhiên.”

Ồ, nhưng họ có một giọng nói bục giảng và sau đó là một giọng đường phố. Tôi thích giọng họ trên bục giảng là đúng như khi họ ở trên đường phố. Hãy là người trước sau như một; Đừng là một người Diễn viên (Pharisee).

Các bạn đều biết, và một vài chị em của chúng ta cũng có được điều ấy: Những diễn viên. Trong nhà họ nói, “John.” John nhảy dựng giống như anh ta bị bắn. “Hãy qua ở đây. Anh thừa biết là tốt hơn như thế. Anh làm điều đó để làm gì?” Chuông điện thoại reo, chị nhấc ống nghe lên, “Ồ, xin chào.” Diễn viên ơi, hãy ngưng làm thế. Nên trung thực. Hãy là chính mình.

Ồ, tôi không thích việc đóng trò. Tôi thích sự chân thật. Tôi thích ngắm xem những người chân thật.

E-12 Tôi đang thưởng thức vẻ đẹp ấy, Thánh Linh đang trổi hát từ hồi nãy đến bây giờ. Các bạn đều thấy rất nhiều nghệ sĩ trong khi đang ca hát. Đúng vậy. Tôi đã thấy những ca sĩ... Có lần tôi đã đi đến một chỗ, phát giác một giọng ca điêu luyện, quá điêu luyện, ngân giữ một nốt nhạc tới khi họ xanh mặt, cứ ngân mãi cho đời mến thương, và hạ xuống trở lại, làm một tài hoa mà ngay chính họ chẳng biết họ hát gì. Thế thì không tốt. Không phải họ đang hát vì sự Vinh hiển của Đức Chúa Trời.

Về phần tôi, tôi yêu mến phong cách cổ điển tín đồ Ngũ Tuần hát, đưa những bàn tay lên trên không trung hát vì vinh hiển của Đức Chúa Trời. Các bạn mất đàn organ, piano, mọi thứ khác nữa, và chỉ hát cho sự vinh hiển của Đức Chúa Trời. A-men!

Hãy thoải mái và là chính mình. Vâng, tôi yêu mến sự chân thật. Sự vinh hiển của Đức Chúa Trời; Không có gì gần gũi với Thiên đàng hơn, là nghe giọng hát hay thật sự ấy. Các bạn chẳng tin sao...?...

E-13 Cách đây một lúc tôi đang ngồi lau những giọt nước mắt phía sau bức màn ấy, khi tôi nghe những anh em ấy hát. Vòng quanh những bức màn ấy, khe khẽ rên xiết, thấy sự vinh hiển của Đức Chúa Trời trên gương mặt họ. Ô, lạy Chúa. Nếu có bất cứ sự sống nào trong các bạn, chắc chắn sự kiện ấy sẽ đưa nó lên tới cực điểm. Đúng thế.

Nhưng khi các bạn đến được đúng nơi mà các bạn phải đi con đường xa xôi ấy, cứ nắm giữ, và gương mặt trở nên buồn chán, lúc ấy đúng là các bạn đang cố gắng để có được một người nào đó nghe mình nói. Đúng không? Tôi thích giọng hát chân thật. Tôi thích được là chính các bạn, không phải một diễn viên, người Pha-ri-si ạ. Điều đó thật là tệ.



E-14 Mặt trời hầu như đang đi xuống, tôi thấy anh ta đang đứng đó. Người đưa thư này đã chạy suốt ngày; 2 bàn chân của anh dơ bẩn, mặt đầy mồ hôi. Người chủ bảo, “Bây giờ, ngươi phải tìm Ngài.” Anh băng qua xứ Pa-lét-tin, cố gắng tìm Ngài. Mặt trời sắp lặn. Hàng ngàn người đang ngồi lắng nghe Một Người nói, chưa bao giờ có người nào nói như Ngài vậy. Người ta đang đứng kiễng chân nhìn ngay vào. Họ chỉ có thể thấy... Tôi có thể thấy người đưa tin đã đến từ nhà người Pha-ri-si giàu có này, đang nhìn vào để cố xem, kiễng chân, để xem điều gì anh ta có thể thấy được.

Một lát sau Ngài ngưng nói; Rồi Ngài bắt đầu chăm sóc người đau ốm. Ồ, tôi thích được có mặt tại đó, các bạn có vậy không?



E-15 Tôi có thể thấy người đưa tin này đang vạch lối xuyên qua đám đông cho đến khi anh ta tiến lên đụng vào một người nào đó đang đứng đấy, không muốn cho anh ta đi qua chút nào. Có lẽ đấy là Phi-líp, hoặc Na-tha-na-ên, hoặc một người của họ. Tôi không biết đó là ai, anh ta đã đụng vào một người nào đó đang đứng đấy.

Anh ta nói, “Tôi muốn thưa chuyện với Thầy của ông, thưa ông.”

Nhiều người bận ngăn giữ người ta đến chỗ Chúa Jêsus, để Ngài có thể cầu nguyện chữa bệnh, mỗi lần một người. Tôi có thể tưởng tượng người ấy đang đẩy anh ta về chỗ... “Đứng qua một bên. Để yên cho Thầy. Ngài đang bận.”

Lúc ấy anh ta đã đẩy lại; Anh ta nói, “Nhưng tôi có một bức thư của chủ tôi, một người rất nổi tiếng trong nước chúng ta. Tôi phải gặp Thầy của ông.”



E-16 Tôi có thể thấy Phi-líp, có lẽ vậy, đang dắt anh ta lên nơi Chúa Jêsus. Và anh ta lễ phép trước Ngài, trao cho Ngài bức thông điệp, “Chủ tôi, người Pha-ri-si, Si-môn, người Pha-ri-si, là một người vĩ đại, ông ấy là vĩ đại trong Giáo hội. Ngài sẽ là khách danh dự, thưa Ngài. Ông ấy có gởi cho Ngài một cái hẹn giờ nào đó để đến dự tiệc lớn của ông ta. Ông ta sẽ tổ chức một tiệc lớn, và là người giàu có. Ông ấy là... Ồ, ông ấy có thể bày một kiểu tiệc lớn thực sự. Ngài đã được mời đến.”

Các bạn có thể hình dung ra Phi-e-rơ muốn nói điều gì với anh ta chăng? Chẳng hạn như tôi hoặc các bạn muốn nói, “Ồ, Chúa Jêsus ơi, người Pha-ri-si ấy, ông ta chỉ viết ra một lá bài cho Ngài. Kìa ông -- ông ta không cần Ngài. Ông ấy đã được cả sự giàu có của đời này mà ông ấy cần, và ông - ông ấy không cần Ngài một tí nào. Ngài chỉ đi xuống đấy để họ bày kế hoạch. Chỉ thế thôi. Đừng đi. Hãy nhìn vào hàng ngàn người ở đây đang kêu van Ngài. Thì giờ của Ngài cần được tại đây. Đừng đi xuống để gặp Diễn viên (Người Pha-ri-si) ấy.”

Có lẽ Anh-rê chạy tới và nói, “Chúa Jêsus ơi, đừng làm thế, thưa Thầy. Đừng đi xuống đó.”

Ấy vậy mà, với cả sự thuyết phục của họ, tôi có thể thấy Chúa Jêsus cúi đầu một cách lịch thiệp nói, “Ta sẽ đến đó.”



E-17 Chúa Jêsus chưa bao giờ được mời, trừ khi Ngài đến. Hãy nhớ chính xác lại điều ấy. Nếu các bạn muốn có Ngài tại nhà mình, hãy mời Ngài. Ngài sẽ đến. Cho dù bạn là ai, hoặc giàu có dư dật hoặc nghèo ngặt thiếu thốn, Ngài sẽ đến nếu các bạn mời Ngài. Ngài không bao giờ bác bỏ lời mời. Chúa Jêsus chưa bao giờ đã từng bác bỏ và Ngài sẽ không bao giờ.

Vậy là họ thấy... Ngài đã cúi xuống và Ngài đã đi... Và người báo tin đã thở phào nhẹ nhõm, và ồ, đã hất ngược mái tóc khỏi khuôn mặt lấm lem và anh ta lại đi trở xuống băng qua xứ Pa-les-tin, lại mang theo thông điệp của mình.

Làm sao mà anh ta đã có thể từng làm điều đó? Điều gì là vấn đề đối với người báo tin ấy, người chạy tin ấy, một người hầu việc từ nhà những người chủ của anh ta? Anh ta đã có thể hoàn tất công việc như thế nào? Tôi muốn nói một điều gì đó khác hẳn chuyện ấy, các bạn có muốn nghe không? Nếu tôi đã có lúc được ở trong chính sự Hiện diện của Chúa Jêsus, tôi đã gieo mình nơi chơn Ngài trước hết và thờ lạy Ngài.

E-18 Nhưng mà đó là vấn đề đối với quá nhiều người đưa tin chúng ta hôm nay. Chúng ta đã được nghe nói về giáo phái của chúng ta, và nói về tất cả mọi thứ mà chúng ta tuỳ thuộc, và quên lửng về con người đang ở trong sự Hiện diện của Chúa Jêsus. Chúng ta đã có được quá nhiều điều để suy nghĩ, những điều khác hấp dẫn chúng ta, một cách có vẻ như, hơn hẳn Chúa Jêsus: Thế nào là chân giá trị, chính chúng ta có thể cư xử như thế nào, chúng ta có thể tạo nên tiếng nói của mình như thế nào, và làm sao chúng ta có thể trình diễn chương trình này và chương trình kia. Hãy quên nó đi. Những gì mà chúng ta cần là được ở trong sự Hiện diện của Chúa Jêsus và kính sợ Ngài.

Đôi khi chúng ta có một Buổi nhóm phục hưng, và các quý bà hỗ trợ để có các màn trình diễn và những người này đã được làm cái này, làm cái kia. Điều đầu tiên các bạn đều biết, chẳng có chỗ dành cho Chúa Jêsus. Chúng ta cũng tiến hành với tất cả các Hiệp hội và những điều lệ của chúng ta, cho tới lúc chúng ta quên là phục hưng về cái gì. Chúng ta hãy đừng làm thế ở Chi-ca-go tuần này. Chúng ta hãy mời Ngài và rồi thờ phượng Ngài khi Ngài đến.

Khi chúng ta được ở trong sự Hiện diện của Ngài, hãy quên mình là ai. Dù sao đi nữa thì bạn là gì? “‘Một thước tám’ làm bằng bụi đất” (Đúng thế!), trị giá 84 xu, nếu bạn nặng 150 cân Anh: không nhiều cho lắm với bạn dù sao đi nữa.

E-19 Như vậy lúc ấy, ở đây anh ta đã đến trong sự Hiện diện của Chúa Jêsus, thực hiện mệnh lệnh của những người chủ của anh ta. Một ngày nào đó Người mà anh ta đang thưa chuyện sẽ là Đấng Phán Xét, mà anh không thể nhận ra.

Trong những Buổi nhóm này, tại nơi mà Đức Thánh Linh ngự xuống và Phán với người ta, bày tỏ những dấu kỳ phép lạ, chữa lành kẻ mù, người điếc, kẻ câm, người tê liệt, và hơn thế nữa, nhiều lúc người ta quay đi, “Được rồi, chúng tôi... rằng họ mang đến Nhà thờ kẻo mà quá trễ tối nay.” Hỡi người diễn viên, điều gì là chủ đích đối với các anh? Các anh đang ở trong sự Hiện diện của Đấng Christ.



E-20 Các bạn có thể có lúc chắc rằng các bạn thấy một sự vận hành của Lời Ngài, các bạn nên gieo mình sấp mặt và nói, “Chúa ơi, xin thương xót con.”

Nhưng chúng ta dành thì giờ cho những điều khác. “Ôi, tôi mong ông ấy lẹ lên và chấm dứt bài giảng. 20 phút là đủ dài cho bất cứ Thầy giảng nào để giảng.”

Kìa, các - các bạn đang đói gần chết. Các bạn rất gầy, trông giống như một cái bóng. Đôi khi các bạn cần một bài giảng tốt dài 4 tiếng đồng hồ, vỗ béo các bạn lên với những “Vi-ta-min Phúc âm”. Đó là điều Hội thánh cần ngày hôm nay.

Thật đúng là gạt bỏ... Các bạn đặt vị Mục sư của các bạn... Ngày nọ một người nói... Đây không phải là chỗ để đùa giỡn; Tôi không cho là như vậy. Nhưng anh ấy bảo, anh ấy đã có một bài giảng trong 10 năm. 20 phút là thời gian tất cả mọi người muốn để anh ấy giảng, và chính anh ấy đã phải tính toán thời gian cho 20 phút. Một Chúa nhật nọ anh đã giảng khoảng 1 giờ.



E-21 Những người phụ trách chương trình Buổi nhóm đã gọi anh ấy lại và hỏi, “Thưa Mục sư, Anh đã kéo dài như vậy để làm gì?”

“Có lẽ, cái máy thì giờ của tôi đã không chạy đúng.”

“Nó là cái gì?”

“À, khi bắt đầu giảng tôi đặt một - một ‘viên kẹo thuốc cứu mạnh’ (lifesaver) trong miệng, để nó luôn luôn nhắc tôi đúng 20 phút nó tan hết thì tôi xuống. Sáng nay tôi quên và đã đặt nhầm một cái khuy áo trong miệng, không bao giờ lấy nó ra được.”

Ồ, chà. Những gì chúng ta cần hôm nay là những bài giảng tốt có vài cái khuy nút cũ. A-men! Đừng để chần chờ.

E-22 Anh chàng kia, ngay sau khi đã được truyền đạt bức thông điệp và những gì muốn nói, động cơ thúc đẩy của anh ta là chỉ làm vừa lòng người chủ của mình và anh ta đã ra đi.

Điều chúng ta cần thiết hôm nay là, “Nắm chặt. Cứ ở yên đấy.”

Ở đây, anh ta đi. Đã phải đi suốt con đường xuống trong xứ Pa-lét-tin. Ồ, tôi có thể thấy người Diễn viên lớn ấy, khi mà người kia trở về kể với anh ta rằng Chúa Jêsus nói Ngài sẽ đến. Tôi có thể thấy anh ta đang đi tới đi lui trên những tấm thảm Ba-tư đắt tiền trên sàn nhà, đang xoa xoa 2 bàn tay nhỏ nhắn, mập mạp và, “Ha, ha, ha, tại sao trước đây ta đã nghĩ không ra nhỉ.”

E-23 “Ôi, ta sẽ làm một bữa tiệc lớn. Tất cả mọi người đều biết ta là Si-môn, người Pha-ri-si. Ồ, ta rất sùng đạo.” Hừ. Chúng ta vẫn còn có chúng. “Ồ, các người biết ta là Tiến sĩ của Giáo hội. Tất cả mọi người trong thành phố này nhìn vào ta và họ đều biết rằng ta là một người mộ đạo, bởi vì ta là Mục sư Si-môn, Diễn viên (Pha-ri-si).”

E-24 Người Pha-ri-si trứ danh cao lớn mập mạp béo tròn ấy, đang đi đi lại lại trên nền nhà đã cố gắng để có được Chúa Jêsus chúng ta tại đấy. “Kìa, Ngài không phải là Tiên tri gì hết. Kìa, chắc chắn không phải là Ngài. Ồ, Diễn viên (Pha-ri-si) chúng ta đều biết là không có gì với Ngài. Đó là sự ‘thần giao cách cảm’. Nếu ta đã có thể có lúc có được Ngài xuống đây và mang Ngài... Diễn viên Jones sẽ nói gì về việc ấy. Hô, hô. Nó sẽ không là một trò vui sao? Hô, hô. Khi Diễn viên Jones mà nghe rằng ta đã có người được gọi là Tiên tri ấy xuống đây trong Buổi nhóm của ta, anh ta sẽ không - không bị ngạc nhiên à, khi mà anh ta thấy tại đây Chúa Jêsus người Na-xa-rét này đã xuống đến với Buổi nhóm của ta, nào, với tiệc lớn của ta.”

“Ta sẽ kể với các người điều gì ta sẽ làm. Ta sẽ không tổ chức nó bên trong. Ta sẽ đặt nó phía ngoài, bởi vì, các người đều biết, ta có thể thực sự tổ chức một bữa ăn tối, một bữa tối chính hiệu. Người ta quanh đây, tất cả đều nghèo và tội nghiệp.”

Nhưng người ấy giàu có. Anh em ơi, người ấy ngoài lương bổng ra, còn được chia phần tại đền thờ và anh ta đã có thể thực sự trình diễn một bữa tiệc. Và kết quả là anh - anh ta đáng được coi trọng; Anh ta đã có nhiều tiền bạc. Anh ta là người giàu có.

E-25 Ông ta nói, “Lúc ấy cộng đồng giáo dân, nếu ta có được tất cả mọi người đến chỗ của ta, đâu đó phía trước hiên nhà; Ở ngoài ấy ta sẽ thu xếp đâu vào đó, ta sẽ đặt những bộ bàn ăn. Những chùm nho lớn vừa mới chín này và đủ các thức ăn thơm ngon. Ta sẽ ăn nó vào buổi chiều; Trời sẽ mát mẻ. Ồ, tất cả cảnh đó thật là...” -- Tất cả cảnh ấy đã được lên kế hoạch anh ta sẽ chuẩn bị nó như thế nào, có tất cả mọi thứ được đặt đúng vào chỗ.

E-26 “Ta sẽ lấy bàn và chuyển nó ra ngoài kia, và - và ta có cả Tiến sĩ Joneses và Tiến sĩ Tâm lý và người này người nọ, và người nọ người kia, và ta sẽ có tất cả bọn họ. Đúng lúc đó tất cả người dân thành phố sẽ biết rằng ta là một người vĩ đại. Ta có thể làm cái này, làm cái kia. Ta - ta - ta...”

Các bạn thiếu niên ơi, đó là một thói quen kinh khủng mà người ta có, phải không? “Tôi - tôi - tôi...” Trong chuyện đó Đức Chúa Trời không có chỗ nào cả. Ồ, tất cả những gì anh ta có thể đã làm, và trước đó anh ta có ý nghĩ về việc ấy như thế nào, để có được cái hẹn này - này với Chúa Jêsus.

Nào, anh ta nói, “Ta sẽ đẩy cái bàn của ta ra ngoài.” Ngay bây giờ, ở - ở Đông phương, hầu hết các bạn phải đến đó để biết các thứ và họ ăn như thế nào.

E-27 Các bạn đều biết, rất nhiều trẻ em, chẳng hạn như cậu bé này với chiếc áo sơ mi ca-rô nhỏ đang ngồi phía trước đây. Cậu ấy đang ngồi chống tay thế này. Bố mẹ của cậu cũng biết rằng cậu thích ăn kiểu ấy (vâng!) tại bàn ăn; Cậu thích nằm ngay trên - trên cánh tay của cậu. Tôi có những đứa con nhỏ ở nhà và chúng cũng thích ăn như thế.

Các bạn đã biết điều gì không? Các bạn nói đúng. Người mẹ đang cố gắng dọn thức ăn ra cho bạn như vậy, mà đó là cách họ thường làm việc ấy đã lâu rồi. Đó là cách mà Chúa Jêsus ăn. Các bạn hiểu chứ?

Họ không ngồi vào bàn như chúng ta. Họ có một cái bàn lớn và sau đó... Khi dùng bữa họ đẩy nhẹ một cái ghế dài vào, xiên góc như thế này, và mọi người thay vì ngồi xuống, họ đi xuống đây ngồi xuống tại cuối ghế, nằm xuống, đặt bàn tay lên như thế này, và ăn kiểu ấy. Đó là cách dùng bữa mà các bạn thích, phải không? Vâng, thưa quí vị. Thế đấy, đó là cách Chúa Jêsus ăn. Đó là cách họ ăn tại Pa-lét-tin những ngày ấy: Vẫn còn dùng.

E-28 Có bàn này ngoài đó, và ồ, họ có thể phục vụ. Chà, họ có thể phục vụ ra trò. Và họ... Vài người trong số người ấy ở Pha-lét-tin, ngay cả những người sống sung túc, những người Pha-ri-si ấy có cả nữ hầu bàn người Ấn-độ, mà... Một người hầu bàn, mà họ là - là người nổi tiếng nhất trên thế giới. Họ đính trên những chiếc giày ấy... những cái chuông nhỏ trên mũi giày để họ có thể... Họ đã chơi nhạc khi họ bước đi. Có thể biết họ bằng cách đính nó lên. Người ta đã đặt cái đĩa lớn trong bàn tay thế này, họ đã có thịt cừu nấu chín với -- gia vị thật ngon. Ồ, chà, họ sẽ mang nó ra và người nghèo sẽ đứng phía bên ngoài [Anh Branham làm một tiếng hít hơi. - Biên tập] đang ngửi mùi thơm ấy, người ta phục vụ trong cách như thế, chỉ làm cho các bạn đói bụng khi nhìn vào nó.

E-29 Vậy họ đã biết làm thế nào để đặt nó vào, và những người Pha-ri-si, họ đã biết làm thế nào để làm điều ấy. Như vậy anh chàng này không phải là ngoại lệ. Anh ta đã biết làm thế nào để trình diễn một bữa tiệc thực sự. Bởi vậy lúc ấy anh ta đã chuẩn bị mọi thứ, có được tất cả đâu vào đấy, sẵn sàng cho người ta đến.

Hay lắm, cuối cũng thì -- buổi chiều đã đến gần, là khi anh ta sắp có bữa tiệc lớn. Điều đầu tiên các bạn biết, ngay khi mọi việc đã được sắp đặt gọn gàng trong -- ngoài khoảng sân rộng, và trong vườn, dưới những khóm cây, tất cả mọi thứ đã đặt đúng chỗ của nó, đúng nơi nên đặt nó, đúng lúc này mọi thứ rất ngăn nắp và sạch sẽ.



E-30 Một chiếc xe ngựa sang trọng vừa đến bên ngoài và Tiến sĩ Jones. (Tôi hy vọng không có một Tiến sĩ Jones ở đây tối nay.) Nhưng dù sao, ông ấy đã bước ra khỏi chiếc xe. Chà, các bạn biết không, sự - sự là -- lòng mến khách của người Pa-lét-tin, ngay khi, ông ta -- các bạn bước ra khỏi chiếc - chiếc xe hoặc bất cứ nơi nào các bạn đến, nếu các bạn đã được mời, số đông, khi anh ta mời các bạn... Tốt lắm, điều đầu tiên các bạn đến đấy, phần đông họ đi bộ, và khi Tiến sĩ Jones đã bước ra, dĩ nhiên, Diễn viên (người Pha-ri-si) tiến đến chào mừng ông ấy, “Xin chào, Tiến sĩ Jones, tôi rất vui được gặp ông. Kìa, mời vào trong chỗ của tôi.”

Một xe khác đến, và - và những người giữ ngựa dắt những con ngựa khỏi xe, cho chúng vào chuồng, cho chúng ăn uống, và đại loại chăm sóc. Lúc ấy nếu có người nào đi bộ đến, họ... Tất cả những người Pha-ri-si ấy đã có rất nhiều người hầu quanh họ: Người làm việc này, kẻ làm việc kia. Việc đầu tiên khi các bạn đã vào chỗ, người hầu được trả tiền công thấp nhất trong cả bọn là một người làm việc rửa chân. Việc thứ nhất, khi các bạn đã bước vào chỗ là các bạn có 2 bàn chân đã được rửa sạch.



E-31 Tôi nghĩ về Chúa của tôi... Đó là những gì chứng tỏ với tôi Ngài là Đức Chúa Trời, khi Ngài từ vị trí cao cả trong Thiên đàng đã đến, và trở thành tôi tớ thấp nhất trên trái đất.

Chúng ta nghĩ ai là căn nguyên một sự đổi thay áo xống của chính chúng ta? Đức Chúa Trời của Thiên đàng đã giáng hạ và trở thành người đầy tớ. Người được trả công tệ nhất trong hạng giúp việc nhà là một kẻ rửa chân cho người khác. Và Chúa Jêsus, Chúa tôi đã trở nên một người rửa chân.

Hiện tại các bạn là ai? Tôi là ai? Chúng ta rất Lớn về điều gì, khi mà chúng ta có thể được chở đi trong một chiếc xe hơi lớn lộng lẫy đầy đủ tiện nghi, hĩnh mũi chúng ta lên và nghĩ rằng chúng ta là một người nào đó? Còn Đức Chúa Trời chốn Thiên đàng đã trở nên kẻ giúp việc rửa chân. Thật xấu hổ cho chúng ta. Quả là tội nghiệp.

E-32 Đó là tục lệ khi chúng ta được mời, người đầu tiên gặp người kia, với sự hiếu khách của người Đông phương và người Pa-lét-tin trong những ngày ấy, có một... Khi mà những khách bộ hành không có những hè phố như ở đây, và họ đã có những con đường đầy bụi bặm. Còn áo xống của người Pa-lét-tin phủ xuống như một cái áo choàng, nhưng các hạt nút áo bên dưới chỉ thấp dưới đầu gối.

Trong những ngày ấy khi họ đã mặc áo xống và mang dép, nếu họ có thể đủ tiền bạc mua dép, hoặc là họ đi chân không... Chuyến đi của họ là đi bộ. Khi họ muốn... Dọc theo những lối mòn xưa cũ nhỏ hẹp và mọi vật ấy nơi mà họ bước đi, nhiều đoàn lữ hành và những thú vật đã đi xuống đường mòn ấy, và những vật rơi ra từ những con thú của họ, những con chim sẽ mổ ăn nó, và lúc ấy... vung rảy nó xung quanh trên đường và nó sẽ... Nó sẽ khô thành bụi. Nó sẽ như bụi bặm và khách bộ hành như thế này, kìa, bụi bặm sẽ... Tà áo cuốn lên và nó sẽ bám trên 2 bàn chân anh ta, tất cả những gì đang rơi ra từ thú vật dọc theo những con đường, bốc mùi thối và... Đôi bàn chân của con người đã dơ bẩn và thật sự cần được rửa ráy, trước khi họ có thể vào trong một ngôi nhà xinh đẹp như thế, nhà của người Pha-ri-si này.



E-33 Như vậy tục lệ ấy là họ sẽ mang đến người đầy tớ rửa chân. Người đó sẽ xuất hiện, và khi người kia đến anh ta sẽ cầm lấy bàn chân người ấy đặt nó dưới cánh tay mình, như thế này, cởi dép ra, rửa ướt đôi bàn chân người ấy, dùng cái khăn chùi chúng, xếp đôi dép người vào một chỗ, và với tay lấy được một đôi dép vải xa-tanh mà nó đã được sự cho phép của chủ nhà đã mời người ấy. Anh ta sẽ thử chúng vào đôi bàn chân của khách cho tới khi người đó có được -- một đôi vừa với chân.

Sau đó... việc tiếp theo anh ta sẽ đưa người ấy đi lên. Khi người ấy trở lại anh ta cởi đôi dép vải, bước trên những tấm thảm tinh xảo và các món đồ vật. Người khách sẽ được khỏe khoắn bởi đôi chân sạch của mình.



E-34 Điều kế tiếp, những tia chiếu thẳng của mặt trời tại Pa-lét-tin ở đó tạo nên một cái nóng thật sự và những vết bong da trên mặt. Họ đã có dầu mà họ muốn xức. Người tiếp theo, đến trong một chỗ hẹp, kìa, họ sẽ xức dầu những bàn tay các bạn, cho bạn một ít dầu. Các bạn sẽ xoa dầu ấy, bôi nó lên cổ và quanh mặt như thế, và cảm giác đã dịu đi.

Giờ đây, dầu sẽ khô đi trong một vài ngày; Chúng ta đều biết vậy. Nhưng họ đã có vài thứ đậu nhỏ của Ả-rập giống như một bông hồng khi nó đã tàn, và có một ít quả táo đấy. Các bạn có thể lấy quả táo nhỏ ấy, đặt nó trong bàn tay các bạn, chà xát, nó thấm sâu vào các lỗ chân lông các bạn với hương thơm, cho đến cả tuần lễ các bạn vẫn có thể ngửi nó trên bàn tay mình. Họ sẽ lấy đó làm hương liệu, cho vào trong dầu dùng để xức mà họ thường thoa lên mặt của họ.



E-35 Đó là một phần trong những báu vật mà vị - vị Nữ vương của Sê-ba đã mang đến Sa-lô-môn, rất đắt giá, dầu cam tùng. Vậy họ - họ đã xức lên mặt và đại loại như vậy.

Giờ đây, người ấy đã có đôi bàn chân sạch sẽ khô ráo, đã mang vào đôi dép vải của mình. Tất cả mùi hôi thối của con đường đã cách xa anh ta. Những tia nắng mặt trời, người ấy đã xoa mặt thật dễ chịu, và dùng một cái khăn lau sạch dầu trên mặt.

Chủ nhà đã cho thấy điều nhã nhặn kế tiếp khi người ấy bước vào cửa, khi anh ta đã vào, kìa chủ nhà đang đứng đó khi vị khách đến. Khi người ấy lên đến cửa, chủ sẽ vươn tay phải ôm choàng ngay người ấy, hôn lên bên má người. Sau đó ôm người ấy bằng tay kia, và hôn lên má bên kia người ấy.

E-36 Khi người ấy đã được hôn, anh ta đã được đón mời. Lúc ấy anh ta đã là một người anh em với đầy đủ ý nghĩa. Anh ta đã cảm thấy dược tiếp đón ân cần. Anh ta đã có thể đi vào và đến cái tủ lạnh để lấy cái gì mà anh ta cần. Anh ta như ở nhà. Anh ta đã có được nụ hôn đón mừng.

Thế đấy, rồi tất cả những Người Pha-ri-si và tuỳ tùng này ngồi vào chỗ của mình... Điều trước tiên các bạn đều biết, chúng ta nhìn quanh và thấy Chúa Jêsus đang ngồi ngay trong góc. Điều đó đã có thể xảy ra như thế nào? Người hầu tại cửa có vấn đề gì không? Ngài đang ngồi đó với đôi bàn chân không được rửa sạch, đầu không được xức dầu, chẳng được hôn. Ngài đã chẳng được đón chào. Tại sao?

Người Pha-ra-si, Diễn viên Si-môn đang quá bận rộn nói cười đùa vui với Tiến sĩ Jones và tất cả bọn họ. Ông ta đã không có thì giờ. Ông ta để mặc cho Chúa Jêsus đi lướt nhẹ qua và vào được bên trong. Và người hầu việc để mặc cho Ngài đi lướt nhẹ qua. Ôi, tôi - tôi ước sao tôi đã có thể chiếm chỗ người hầu ấy: Một cơ hội để rửa đôi bàn chân của Chúa Jêsus, được xức dầu cho Ngài, và đón mời Ngài. Đó là cách như thế. Ông ta đã mời Ngài đến và rồi không đón chào Ngài.

Đó là điều mà chúng ta làm. Chúng ta mời Ngài, và rồi đã không tiếp đãi Ngài ân cần.



E-37 Khi vị Tổng thống sắp đến thành phố này, hoặc bất cứ thành phố nào, người ta treo đầy những lá cờ ngoài đường phố. Các bạn đã rải trên những đường phố với những bông hoa. Các bạn đã gởi dàn nhạc xuống - xuống tận nhà ga, nơi mà người đó rời khỏi đoàn tàu. Các bạn đã làm tất cả mọi thứ để nghênh đón người ấy.

Vậy mà Chúa Jêsus có thể đến tận thành phố của các bạn, vào nhà của các bạn, và các bạn sẽ cho Ngài một chỗ trong gác xếp, một buồng cầu nguyện nhỏ bên ngoài, hoặc có lẽ dưới tầng hầm. Nếu có khách khứa của mình tại đó, các bạn sẽ không để ý đến Ngài. Các bạn sẽ chờ sau đó một lát, có lẽ Ngài còn ở nhà, các bạn bước nhẹ lên gác xếp và khép cửa, nói một vài tiếng cùng Ngài, và đi trở xuống, xấu hổ vì Ngài.



E-38 Đó là cách của Si-môn. Ông ta đã lấy làm xấu hổ về Ngài. “Dù sao Ngài cũng sẽ đến chứ, Chúa Jêsus?”

“Đúng thế.”

“Sẽ lấy chỗ hạng nhì chứ?”

“Phải rồi, Ta sẽ lấy chỗ hạng nhì. Ta sẽ lấy bất cứ chỗ nào họ cho Ta.”

Hãy nhớ lại cách đây không lâu khi bạn đi đến Nhà thờ (dĩ nhiên là trước khi bạn được cứu) vào ngày Chúa nhật lễ Phục Sinh, và bạn đã ăn mặc bảnh bao chứ? Chiếc mũ Phục Sinh nhỏ nhắn xinh đẹp của các bạn đội lệch một bên đầu. Các bạn đi ra gồng mình trải qua một bài giảng dài 20 phút, đi về treo cái mũ lên và nói, “Thế là đủ tín ngưỡng cho năm này.”

Chúa Jêsus không khiển trách bạn vì việc ấy. Ngài đã chấp nhận nó. Các bạn trao việc ấy cho Ngài, bất cứ cái gì các bạn muốn trao cho Ngài, dù là chút thì giờ ít ỏi, Ngài sẽ nhận lấy nó. Ngài không bao giờ khiển trách các bạn đâu.



E-39 Đôi khi các bạn xin Ngài đến với Giáo hội mình, và Ngài sẽ giáng xuống trong một đường lối khuôn mẫu xưa, và các bạn bị xấu hổ để vuột mất và mặc cho Ngài có cách của Ngài. Các bạn bắt Ngài im lặng. Các bạn mời Ngài đến nhà mình, rồi lại xấu hổ vì Ngài trước những người hàng xóm láng, để Ngài ngồi đấy không tiếp đãi. Chúa Jêsus muốn được thờ phượng. Ngài muốn được tiếp đãi.

Các bạn đã tiếp đãi Chúa Jêsus như thế nào? Hãy nói, “Chúa Jêsus ơi, xin hãy đến. Đến trong lòng này. Con yêu mến Ngài, Chúa ơi.” Hãy tiếp đãi Ngài.



E-40 Nếu có người nào đó đến nhà anh em, và anh em không tiếp đãi họ, họ sẽ không đến nhiều lần. Có lẽ đó là vấn đề tối nay. Có lẽ đó là vấn đề xoay quanh những ngôi nhà và xoay quanh các Giáo hội của chúng ta. Chúng ta lo ngại, hoặc hổ thẹn việc tiếp đãi Chúa Jêsus. Anh em e ngại một vài người sẽ nghe mình nói, “A-men!” Anh em ngại việc đưa tay lên dâng Ngài lời cầu nguyện. Bạn bị xấu hổ vì cớ người láng giềng của bạn hoặc một ai khác đang ngồi đấy. Anh em cần điều gì về người hàng xóm của mình? Hãy thờ phượng Chúa. Anh em đã cầu xin Ngài. Anh em đã mời Ngài. Vậy hãy tôn thờ Ngài khi Ngài đến. Ha-lê-lu-gia!

Điều chúng ta cần trong buổi tối hôm nay là một chỗ tiếp đãi Chúa Jêsus Christ theo phong cách xưa, ở đó những người đàn ông và phụ nữ có thể quên đi chính mình và tiếp đãi Chúa Jêsus.

Nhưng Ngài đến dù thế nào đi nữa. Nếu anh em chỉ dâng Ngài mỗi ngày 5 phút ngay trong buồng riêng, dưới hầm nhà, Ngài sẽ nhận điều ấy. Ngài sẽ nhận bất cứ điều gì anh em dâng Ngài. Ngài sẽ nhận nó. Điều đó cho tôi thấy Ngài là Đức Chúa Trời đối với tôi. A-men!

E-41 Các bạn biết những người to lớn làm công việc nhỏ. Trí tuệ nhỏ cỡ hạt đậu làm những việc lớn. Khi các bạn thấy một anh chàng nghĩ rằng anh ta là một nhân vật nào đó, thì nhớ đúng là anh ta không là gì cả. Tôi đã từng ở chung với vài người trong số những người vĩ đại nhất thế giới, và họ làm các bạn nghĩ rằng các bạn là người cao lớn, khi các bạn đã rời xa họ. Nhưng một số anh chàng này đã được thay đổi y phục hoặc điều gì khác, Mục sư nào khác, hoặc một vài Giáo hội lớn, kìa, họ muốn các bạn nghĩ rằng họ là một điều gì đó lớn lao, to tát. Đó là người trở nên không ra gì.

Để ý, Chúa Jêsus đã vào nhà người Pha-ri-si này. Tôi tin chắc rằng Ngài đã về sớm hơn một chút. Ngài không hề trễ nãi. Chúa Jêsus luôn luôn giữ đúng hẹn của Ngài. Ha-lê-lu-gia!



E-42 Chúa Jêsus ở đây buổi tối nay. Chúa Jêsus luôn đúng hẹn bất kể các bạn ở đâu -- các bạn như thế nào. Ngài đã đúng hẹn của Ngài với Giô-na trong bụng cá lớn. Ngài đã đúng hẹn với Đa-ni-ên trong hang những con sư tử. Ngài đã đúng hẹn với những thiếu niên trong -- Hê-bơ-rơ, những thiếu niên trong lò lửa hực. Ngợi khen Chúa. Ngài đã đúng hẹn của Ngài đối với tôi trên giường chết.

Ngài ở đây buổi tối nay.



tải về 170.47 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
  1   2




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương