77 |
C h ư ơ n g 0 2 : B è o D ạ t M â y T r ô i
Còn hình bóng của một người con gái quá dễ dãi, đòi là được liền thì
đâu thể nào ở lại lâu ngày vơi chàng Kim được. Ta đừng vì cảm tình
với Kiều mà vừa nghe cô nói là đã vội đồng ý ngay. Lời nói trên
chẳng qua là tư tưởng của một người bất đắc chí mà thôi, không phản
ảnh được trí tuệ. Và ý tự tử đã chớm nơi Kiều:
Trên yên sẵn có con dao,
Giấu cầm nàng đã gói vào chéo khăn.
Phòng khi nước đã đến chân,
Dao này thì liệu với thân sau này.
Đêm thu một khắc một chầy,
Bâng khuâng như tỉnh như say một mình.
Xót Nàng Chút Phận Thuyền Quyên
Mã Giám Sinh đóng vai trò của một chàng rễ, kỳ thực Mã chỉ là một
con bài. Lực lượng đứng phía sau họ Mã là một nhà chứa mà giám
đốc là một người đàn bà rất ghê gớm: Tú Bà. Tú Bà mua Kiêu về làm
một cô gái giang hồ, tiếp những khách giàu 'sộp' để lấy tiền. Đây là
chân tướng của Mã Giám Sinh và Tú Bà:
Chẳng ngờ gã Mã Giám Sinh,
Vẫn là một đứa phong tình đã quen.
Quá chơi lại gặp hồi đen,
Quen mồi lại kiếm ăn miền nguyệt hoa,
Lầu xanh có mụ Tú Bà,
Làng chơi đã trở về già hết duyên.
Tình cờ chẳng hẹn mà nên,
Mạt cưa mướp đắng hai bên một phường.
[69]
Chung lưng mở một ngôi hàng,
Quanh năm buôn phấn bán hương đã lề.
Dạo tìm khắp chợ thì quê,
Giả danh hầu hạ dạy nghề ăn chơi.
Rủi may âu cũng sự trời,
Đoạn trường lại chọn mặt người vô duyên.
78 |
C h ư ơ n g 0 2 : B è o D ạ t M â y T r ô i
Tú Bà và Mã Giám Sinh đều xuất thân từ chỗ ăn chơi. Khi lớn tuổi họ
lại tiếp tục sinh sống bằng cái nghiệp lầu xanh của mình. Tội nghiệp
Thúy Kiều đã rơi vào ổ nhền nhện.
Xót nàng chút phận thuyền quyên,
Cành hoa đem bán vào thuyền lái buôn.
Mẹo lừa đã mắc vào khuôn,
Sính nghi rẻ giá nghinh hôn sẵn ngày.
Đây là tư tưởng của Mã Giám Sinh:
Mừng thầm: 'Cờ đã tới tay,
'Càng nhìn vẻ ngọc càng say khúc vàng.
'Đã nên quốc sắc thiên hương,
'Một cười nay hẳn nghìn vàng chẳng ngoa!
'Về đây nước trước bẻ hoa,
'Vương tôn quý khách ắt là đua nhau.
'Hẳn ba trăm lạng kém đâu,
'Cũng là vừa vốn còn sau thì lời.
'Miếng ngon kề đến tận nơi,
'Vốn nhà cũng tiếc của trời cũng tham.
'Đào tiên đã bén tay phàm,
'Thì vin cành quýt cho cam sự đời!
'Dưới trời mấy mặt làng chơi,
'Chơi hoa đã dễ mấy người biết hoa.
'Nước vỏ lựu máu mào gà,
'Mượn màu chiêu tập lại là còn nguyên.
'Mập mờ đánh lận con đen,
'Bao nhiêu cũng bấy nhiêu tiền mất chi?
'Mụ già hoặc có điều gì,
'Liều công mất một buổi quỳ mà thôi.
'Vả đây đường xá xa xôi,
'Mà ta bất động nữa người sinh nghi.'
Thế là Mã Giám Sinh ép Kiều đi ngủ chung.
Cụ Nguyễn Du than:
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |