Thả Một Bè Lau


 |  C h ư ơ n g 0 2 : B è o D ạ t M â y T r ô i



tải về 1.87 Mb.
Chế độ xem pdf
trang53/265
Chuyển đổi dữ liệu16.05.2022
Kích1.87 Mb.
#51943
1   ...   49   50   51   52   53   54   55   56   ...   265
Thả Một Bè Lau - Thích Nhất Hạnh

75 | 
C h ư ơ n g 0 2 : B è o D ạ t M â y T r ô i
 
'Dẫu mòn bia đá dám sai tấc vàng!' 
Tôi vẫn còn ngạc nhiên. Với trái tim của con người thế kỷ 20, mình 
không hiểu được tại sao họ lại chắc vào việc thành tựu nhân duyên 
cho Thúy Vân và Kim Trọng. Tuy là hai chị em nhưng vẫn là hai 
người khác nhau. Người ta yêu cô chị chứ ai yêu cô em mà lại cứ tính 
đem cô em thay thế cô chị! Làm như vậy có được không? Với tâm lý 
người ngày xưa, thì việc này có thể làm được. người ngày xưa rất 
trọng tình. Khi cưới một người, họ cưới luôn cả gia đình cho người 
đó. Thương chị thì cũng thương em được. Lấy trái tim của thế kỷ 20 
để hiểu trái tim của thế kỷ 19, 18, 17 cũng hơi khó. 
Lạy thôi nàng mới rén chiềng: 
[67]
 
'Nhờ cha trả được nghĩa chàng cho xuôi. 
'Sá chi thân phận tôi đòi, 
'Dẫu rằng xương trắng quê người quản đâu!' 
Những chuyện này đã xảy ra trong mấy ngày sau khi Kim Trọng đi. 
Anh chàng lúc đó đâu có biết gì, cứ đi, nhớ và tưởng tượng. Đâu có 
biết đời là vô thường. Phải đọc gần cuối truyện ta mới thấy đoạn Kim 
Trọng trở về. 
Biết Thân Đến Nước Lạc Loài 
Trời đã sáng. Nhà trai tới rước dâu: 
Xiết bao kể nỗi thảm sầu! 
Khắc canh đã giục nam lâu mấy hồi. 
Kiệu hoa đâu đã đến ngoài, 
Quản huyền 
[68]
 đâu đã giục người sinh ly. 
Đau lòng kẻ ở người đi, 
Lệ rơi thấm đá tơ chia rũ tằm. 
Trời hôm mây kéo tối rầm, 
Dàu dàu ngọn cỏ dầm dầm cành sương. 
Trời dường như cũng đau thương chung với gia đình này. 
Rước nàng về đến trú phường, 


76 | 
C h ư ơ n g 0 2 : B è o D ạ t M â y T r ô i
 
Bốn bề xuân khóa một nàng ở trong. 
Ngập ngừng thẹn lục e hồng, 
Nghĩ lòng lại xót xa lòng đôi phen: 
'Phẩm tiên rơi đến tay hèn, 
'Hoài công nắng giữ mưa gìn với ai! 
'Biết thân đến nước lạc loài, 
'Nhị đào thả bẻ cho người tình chung. 
'Vì ai ngăn đón gió dông, 
'Thiệt lòng khi ở đau lòng khi đi, 
'Trùng trùng dù họa có khi, 
'Thân này thôi có ra gì mà mong. 
'Đã sinh ra số long đong, 
'Còn mang lấy kiếp má hồng được sao?' 
Kiều là một người con gái rất thông minh. Khi thấy Mã Giám Sinh và 
cái bầu đoàn kia bước vào nhà, cô biết họ không phải là những người 
đoàng hoàng và thân mình đã rơi vào tay những người vũ phu, 
không ra gì. Kiều giữ gìn là giữ gìn cho chàng Kim, người Kiều đem 
hết lòng dạ để thương yêu; bây giờ thì Kiều đâu có chủ quyền nữa. 
Sau này dù được gặp lại Kim Trọng, Kiều biết thân mình cũng sẽ 
không còn giá trị gì. Kiều nghĩ: 'Biết trước tình trạng thế này thì chi 
bằng tối hôm đó mình hiến thân cho chàng Kim cho rồi.' Đây là 
những câu mà ta phải quán chiếu. Chúng ta biết Thúy Kiều đang lâm 
vào tình trạng tuyệt vọng cho nên dã nghĩ như vậy. Đừng nghe cô nói 
mà tin liền. Trước đây cô nói: 'Gieo thoi trước chẳng giữ giàng, Để sau 
nên thẹn cùng chàng bởi ai?' Bây giờ cô nói ngược lại: 'Biết như vậy 
thì tối hôm đó mình đã trao thân cho chàng cho rồi. Giữ gìn cho lắm 
bây giờ cũng lọt vào tay người vũ phu.' Chúng ta có thể quán sát để 
thấy: Nếu cô gái trao thân cho người yêu tối hôm đó thì cô có thể mất 
chàng mãi mãi. Cô không trao thân cho chàng thì hình bóng cô vẫn 
còn đẹp trong lòng chàng suốt đời. 'Biết thân đến nước lạc loài, Nhị 
đào thà bẻ cho người tình chung.' Câu nói này rất liều, không có trí 
tuệ. Đó là suy nghĩ của một người đang quá đau khổ. Nếu Kiều làm 
như vậy thì cũng rất hại cho Kim Trọng. Giữ được hình bóng đẹp đẽ 
của Thúy Kiều trong suốt cuộc đời mình là có lời cho anh chàng lắm! 



tải về 1.87 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   49   50   51   52   53   54   55   56   ...   265




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương