79 |
C h ư ơ n g 0 2 : B è o D ạ t M â y T r ô i
Tiếc thay một đóa trà mi,
Con ong đã tỏ đường đi lối về.
Một cơn mưa gió nặng nề,
Thương gì đến ngọc tiếc gì đến hương.
Đêm xuân một giấc mơ màng.
Đuốc hoa để đó mặc nàng nằm trơ!
Người đàn ông đó rất vũ phu. Kiều như một đóa hoa rất mong manh.
Anh chàng thì như 'mưa gió nặng nề', không hề có sự lễ phép, không
có sự nương tay nhẹ nhàng. Xong chuyện anh chàng bỏ đi, không săn
sóc, nói chuyện gì với Kiều hết. Kiều cảm thấy bị hiếp, nhục nhã vô
cùng:
Giọt riêng tầm tã tuông mưa,
Phần căm nỗi khách phần dơ nỗi mình;
'Tuồng chi là giống hôi tanh,
'Thân nghìn vàng để ô danh má hồng!
'Thôi còn chi nữa mà mong,
'Đời người thôi thế là xong một đời!'
Trong cơn nhục nhã, Kiều rút dao, định tự tử nhưng nghĩ lại sợ liên
lụy đến cha mẹ nên phải cất dao lại:
Giận duyên tủi phận bời bời,
Cầm dao nàng đã toan bài quyên sinh,
Nghĩ đi nghĩ lại một mình:
'Một mình thì chớ hai tình thì sao?
'Sau dầu sinh sự thế nào,
'Truy nguyên chẳng kẻo lụy vào song thân.
'Nỗi mình âu cũng giản dần,
'Kíp chầy thôi cũng một lần mà thôi!'
'Trước sau gì cũng chết. Đợi đi khuất khỏi vùng này rồi hãy hay.'
Những là đo đắn ngược xuôi,
Tiếng gà nghe đã gáy sôi mái tường.
Lầu mai vừa rúc còi sương,
80 |
C h ư ơ n g 0 2 : B è o D ạ t M â y T r ô i
Mã sinh giục giã vội vàng ra đi.
Đoạn trường thay lúc phân kỳ!
Vó câu khấp khểnh bánh xe gập ghềnh.
Câu 'Vó câu khấp khểnh bánh xe gập ghềnh' có giá trị âm hưởng rất
hay. Đọc lên đã thấy khó chịu, khỏi cần ngồi trên xe ngựa.
Bề ngoài mười dặm trường đình,
Vương ông mở tiệc tiễn hành đưa theo.
Đây là phong tục cổ. Ăn tiệc chia tay rồi lại gánh tiệc đi theo tiễn
mười, mười lăm dặm nữa. Tới chỗ nghỉ, dở tiệc ra ăn chia tay thêm
lần thứ hai.
Ngoài thì chu khách dập dìu,
Một nhà huyên với một Kiều ở trong.
Trong lúc mọi người ăn tiệc tiễn hành thì mẹ của Thúy Kiều vào
phòng Kiều. Hai mẹ con nói chuyện. Kiều nói: 'Chết con rồi mẹ ơi!'
Nhìn càng lã chã giọt hồng,
Rỉ tai nàng mới giải lòng thấp cao:
'Hỗ sinh ra phận thơ đào,
'Công cha nghĩa mẹ kiếp nào trả xong!
Lỡ làng nước đục bụi trong,
'Trăm năm để một tấm lòng từ đây.
'Xem gương trong bấy nhiêu ngày,
'Thân con chẳng kẻo mắc tay bợm già.
'Khi về bỏ vắng trong nhà,
'Khi vàng dúng dắng khi ra vội vàng,
'Khi ăn khi nói lỡ làng,
'Khi thầy khi tớ xem thường xem khinh.
'Khác màu kẻ quý người thanh,
'Ngẫm ra cho kỹ như hình con buôn.
'Thôi con còn nói nữa chi con,
'Sống nhờ đất khách thác chôn quê người!'
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |