82 |
C h ư ơ n g 0 2 : B è o D ạ t M â y T r ô i
Cạn lời khách mới thưa rằng:
'Buộc chân thôi cũng xích thằng nhiệm trao.
'Mai sau dù có thế nào,
'Kìa gương nhật nguyệt nọ dao quỷ thần!'
'Không sao đâu, ông đừng có lo! Có duyên mới thành vợ thành chồng
được chớ! Sau này mà tôi ăn ở không đàng hoàng, không chăm sóc
Thúy Kiều thì trời phạt tôi chết!' Họ Mã đã thề như vậy đó.
Một Xe Trong Cõi Hồng Trần Như Bay
Đùng đùng gió giục mây vần,
Một xe trong cõi hồng trần như bay.
Hai câu tả đoàn rước dâu đi trong gió bụi. Đây cũng là thân phận của
kiếp người bị cơn lốc của nghiệp báo cuốn theo. Con người không có
năng lực để làm chủ lấy mình. Có những đau buồn, tham giận, kiêu
căng mà lại thiếu trí tuệ, từ bi và sự trầm tĩnh. Đi trong cuộc đời như
đi trong một cơn lốc, người ta không có khả năng làm chủ thân tâm.
'Đùng đùng gió giục mây vần. Một xe trong cõi hồng trần như bay' là
số phận chung của tất cả mọi người. Hồng trần là bụi đỏ, chỉ cuộc đời
đau khổ. Mỗi người đang cởi một chiếc xe và đang đi trong cơn lốc
của những hạt bụi đỏ. Người tu thì sẽ có phương pháp để thắng xe
lại, làm chủ tình thế. Người không tu thì ngồi trên xe và bị cuốn theo
cơn lốc của bụi hồng. Hai câu thơ này rất hay, có thể viết để treo ở
thiền đường.
Và đây là tâm trạng Thúy Kiều khi đang ở trên con đường nghìn dặm:
Trông vời gạt lệ chia tay,
Góc trời thăm thẳm ngày ngày đăm đăm.
Nàng thì dặm khách xa xăm,
Bạc phau cầu giá đen rần ngàn mây.
Vi lô san sát hơi may,
Một trời thu để riêng ai một người.
83 |
C h ư ơ n g 0 2 : B è o D ạ t M â y T r ô i
Sương lạnh đọng trắng trên cầu, bầu trời ảm đạm mây đen. Đó là
khung cảnh Kiều đang đi ngang qua nhưng cũng là tình trạng bên
trong trái tim Kiều - cũng rất lạnh và rất đen. Nội tâm và ngoại vật
giống hệt như nhau. Con người trong cảnh rất cô đơn cho nên cả trời
thu đó dường như chỉ để cho một người chịu đựng mà thôi.
Dặm khuya ngất tạnh mù khơi,
Thấy trăng mà thẹn những lời non sông!
Rừng thu từng biếc chen hồng,
Nghe chim như nhắc tấm lòng thần hôn!
Tâm trạng của Kiều luôn luôn có hai nỗi nhớ niềm thương. Một bên là
nhớ người yêu, một bên là nhớ cha nhớ mẹ. Tấm lòng thần hôn là tấm
lòng hiếu thảo muốn săn sóc sớm chiều cho cha mẹ.
Sa Vào Ổ Nhện
Đi một tháng thì tới Lâm Truy. Và Thúy Kiều khám phá ra được sự
thật là người ta đã mua cô về để làm gái làng chơi.
Những là lạ nước lạ non
Lâm-Truy vừa một tháng tròn tới nơi.
Xe châu dừng bánh cửa ngoài
Rèm trong đã thấy một người bước ra.
Thoát trông nhờn nhợt màu da,
Ăn gì cao lớn đẫy đà làm sao?
Đây là bà chủ chứa. Cụ Nguyễn Du tả bà đó cũng ghê!
Trước xe lơi lả han chào
Vâng lời nàng mới bước vào tận nơi.
Và Thúy Kiều thấy:
Bên thì mấy ả mày ngài,
Bên thì ngồi bốn năm người làng chơi.
Giữa thì hương lửa hẳn hoi,
Trên treo một tượng trắng đôi lông mày.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |