81 |
C h ư ơ n g 0 2 : B è o D ạ t M â y T r ô i
Đó là nhận xét của Thúy Kiều. Mã Giám Sinh không phải là một
người đàn ông bình thường mà giống như một tay lái buôn gian
manh nào đó. Đời cô như vậy chắc sẽ không ra gì.
Vương bà nghe bấy nhiêu lời,
Tiếng oan đã muốn vạch trời kêu lên.
Dùng hình ảnh. Trong tám chữ mà thi sĩ có thể lột tả thấm thía nỗi
đau nhức, oan ức của người mẹ.
Vài tuần chưa cạn chén khuyên.
Mái ngoài nghỉ đã giục liền ruổi xe.
Nghỉ (dấu hỏi) là hắn ta, anh ta, chỉ Mã Giám Sinh. Vương ông rất
thương con gái, đến trước yên ngựa của Mã Giám Sinh năn nỉ:
Xót con lòng nặng chề chề,
Trước yên ông đã nằn nì thấp cao:
'Chút thân liễu yếu thơ đào,
'Dớp nhà đến nỗi dấn vào tôi ngươi.
'Từ đây góc bể bên trời,
'Nắng mưa thui thủi quê người một thân.
'Nghìn tầm nhờ bóng tùng quân,
'Tuyết sương che chở cho thân cát đằng.'
Hai câu sau rất hay. Người đàn bà như dây leo (cát đằng), người đàn
ông như cây tùng. Dây leo lên cao được là nhờ cây tùng đứng vững.
Trong Quy Sơn Cảnh Sách (ngày xưa bằng chữ Nho, người xuất gia
phải học thuộc lòng) có câu: 'Khả bất kiến ý tùng chi cát, thượng túng
tiên tầm, phụ thác thắng nhân, phương năng hữu ích.' Có nghĩa là:
'Há quý vị không thấy cây dây leo nương vào cây tùng mà leo lên cao
tới nghìn tầm. Nếu tu học mà không nương vào những người có đạo
đức lớn thì không thể nào thành công được.' Trong câu này, Vương
ông nói: 'Xin nhờ anh làm chỗ nương tựa cho đứa con gái thương của
tôi! Trăm sự nhờ anh hết! Hạnh phúc của con gái tôi hoàn toàn trông
cậy vào anh.' Nhưng năn nỉ sao được! Đây vốn là tay bợm già, năn nỉ
đâu có ích lợi gì! Anh chàng nói:
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |