44 | C h ư ơ n g 0 1 : H à n h T r a n g
Đây là nhân vật của cụ Nguyễn Du, một nhà Nho mô phạm của 'cửa
Khổng sân Trình.'
Chúng ta có thể viết lên hai câu: 'Bây giờ rõ mặt đôi ta, biết đâu rồi
nửa chẳng là chiêm bao?' làm thiền ngữ treo trên tường được. Làng
Mai là một thực tại hay một giấc chiêm bao? Có thể bây giờ nó đã là
một giấc chiêm bao rồi, nếu mình không biết an trú trong hiện tại,
không sống sâu sắc, tận hưởng những giờ phút bên nhau.
Vội mừng làm lễ rước vào, Ðài sen nối sáp song đào thêm hương. [46] Kim Trọng thắp thêm nến mới và đốt thêm hương trầm. Ngày xưa,
trước khi ngâm thơ người ta thường tắm rửa sạch sẽ và đốt trầm lên.
Nếu có tiếng đàn tỳ bà nữa thì mới đúng là khung cảnh ngâm thơ.
Một anh chàng sinh viên điệu như Kim Trọng thì thế nào cũng có một
cây đàn, một lư trầm và một đài sen để đốt nến. Ngày xưa, tôi cũng bị
ảnh hưởng cái 'điệu' đó. Tết nào tôi cũng mua bạch lạp; thức đợi Giao
thừa thắp lên ba bốn cây nến để đọc thơ. Toàn là cổ thi, in trên giấy
thật trắng. Ðó là cái kiểu thanh tao, sang trọng về phương diện tâm
linh của người trước.
Tiên thề cùng thảo một chương, Tóc mây một món dao vàng chia đôi. Hai người viết lời thề xuống tờ giấy hoa tiên, cắt tóc trọn với nhau rồi
chia đôi, mỗi người một nửa. Người trẻ đời bây giờ có người cũng còn
làm như vậy.
Vầng trăng vằng vặc giữa trời, Ðinh ninh hai miệng một lời song song. Tóc tơ căn vặn tấc lòng, Trăm năm tạc một chữ đồng đến xương. Chén hà sánh giọng quỳnh tương, Dải là hương lộn bình gương bóng lồng.
45 | C h ư ơ n g 0 1 : H à n h T r a n g
Hai người uống rượu, thề nguyền. Bóng trăng chiếu qua bức bình
phong có những tấm gương, gió lay bức màn lụa phảng phát mùi
hương trầm.