48 |
C h ư ơ n g 0 1 : H à n h T r a n g
Sau khi đi qua một trận bão của âm thanh rồi, anh chàng nói: 'Em dàn
thì hay thật đó, nhưng sao cay đắng, đau khổ quá chừng! Sao em lại
chọn những bản nhạc buồn như vậy? Khi đàn em buồn mà người
nghe cũng đứt ruột theo.' Anh chàng cũng thẳng thắng lắm, chứ đâu
phải chỉ biết khen mà thôi đâu. Ý anh chàng là: 'Em nên sáng tác lành
mạnh hơn. Nghe thêm một lần nữa chắc anh sẽ chết quá!' Chúng ta
thấy rõ, anh chàng có hạt giống của sự lành mạnh trong tâm. Khi
trong lòng có sự lành mạnh mình sẽ không đau khổ nhiều như người
có chủng tử khổ đau lớn. Vì có nhiều chủng tử của khổ đau, người kia
sẽ đi qua mười lăm năm rất đau thương. Nếu mình đau khổ thì cũng
là đau nỗi đau của người kia vì đời mình dính vào đời người kia.
Truyện Kiều không phải là Kinh nhưng nhìn với con mắt quán chiếu
thì bất cứ chuyện nào cũng thành Kinh hết.
Ðây là lời đáp của Kiều:
Rằng: 'Quen mất nết đi rồi,
'Tẻ vui thôi cũng tính trời biết sao!'
Ðây là nói về tập khí mà Kiều không biết. Quen mất nết đi rồi có
nghĩa là lâu nay nàng chỉ chơi nhạc đó, sáng tác theo đường lối đó.
Nói theo danh từ Duy Thức là tập khí (habit energy). Tập khi có thể
được hình thành từ hồi thơ ấu hoặc được trao truyền từ những thế hệ
trước. Ở đây chủng tử được truyền cho Kiều chứ không phải cho Vân
hay Quan. Và Kiều tưởng lầm: 'Trời sanh em ra như vậy thì em như
vậy.' Trời sanh là một cách cắt nghĩa khi chúng ta không hiểu nguyên
lý chủng tử trong Duy Thức. 'Tẻ vui âu cũng tính trời biết sao!' Nói
như vậy là không đúng. Nếu học Duy Thức thì ta biết rằng tất cả
những tập khí tẻ hay vui đều là vấn đề chủng tử cả. Chủng tử bản
hữu và chủng tân huân. Hai câu: 'Rằng: 'Quen mất nết đi rồi, Tẻ vui
âu cũng trời biết sao!' có thể được đem ra giảng theo Duy Thức Học
thành một cuốn sách.
'Lời vàng vâng lĩnh ý cao,
'Họa dần dần bớt chút nào được không.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |