Thả Một Bè Lau


 |  C h ư ơ n g 0 1 : H à n h T r a n g



tải về 1.87 Mb.
Chế độ xem pdf
trang29/265
Chuyển đổi dữ liệu16.05.2022
Kích1.87 Mb.
#51943
1   ...   25   26   27   28   29   30   31   32   ...   265
Thả Một Bè Lau - Thích Nhất Hạnh

42 | 
C h ư ơ n g 0 1 : H à n h T r a n g
 
Trông ra ác đã ngậm gương non Ðoài. 
Ngày vui là ngày Kim - Kiều được sống cạnh nhau, từ chín giờ sáng 
đến năm, sáu giờ chiều. Ngày vui nhất trong đời của hai người được 
diễn tả là 'ngắn chẳng đầy gang'. Lấy không gian mà đo thời gian thì 
chưa đầy một gang tay. Ðây là một câu rất hay trong truyện Kiều, có 
thể viết lên treo ngay trong thiền viện được. khi vui mà vui không có 
chánh niệm thì cái vui đi qua rất mau và cũng không thật là vui. Hai 
người ngồi, nói chuyện và thề bồi từ sáng đến chiều. Cái vui có bao 
nhiêu đâu! Chưa bằng một gang tay. Nhất là khi họ chưa biết thực tập 
chánh niệm và an trú trong hiện tại. 
Vắng nhà chẳng tiện ngồi dai, 
Giã chàng nàng mới kíp dời song sa. 
[44]
 
Thấy mình qua bên này đã lâu quá trong khi nhà không có ai cũng kỳ, 
và sợ gia đình về không thấy mình. Kiều đứng dậy từ giã. 
Bây Giờ Rõ Mặt Ðôi Ta 
Ðến nhà vừa thấy tin nhà, 
Hai thân còn dở tiệc hoa chưa về. 
Cửa ngoài vội rủ rèm the, 
Xăm xăm băng lối vừa khuya một mình. 
Về nhà, thấy gia đình chưa về, Kiều tiếc, lại chui tường sang nhà Kim 
Trọng. 
Nhật thưa gương giọi đầu cành, 
Ngọn đèn trông lọt trướng huỳnh hắt hiu. 
[45]
 
Sinh vừa tựa án thiu thiu, 
Dở chiều như tỉnh dở chiều như mê. 
Anh chàng đang ngồi ngủ gục. Không đi nằm đàng hoàng, chàng chỉ 
ngồi trước bàn học mà ngủ. 
Tiếng sen sẽ động giấc hòe, 
Bóng trăng đã xế hoa lê lại gần. 


43 | 
C h ư ơ n g 0 1 : H à n h T r a n g
 
Câu thơ rất đẹp. Bước chân của Kiều làm xao động giấc ngủ của Kim 
Trọng. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chàng Kim thấy một nàng 
tiên bước tới. Anh chàng nghĩ là mình đang nằm mộng: 
Bâng khuâng đỉnh Giáp non Thần, 
Còn ngờ giấc mộng đêm xuân mơ màng. 
Nàng rằng: 'Khoảng vắng đêm trường, 
'Vì hoa nên phải đánh đường tìm hoa. 
'Bây giờ rõ mặt đôi ta, 
'Biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm bao?' 
'Bây giờ hai đưa gặp nhau, nhìn rõ mặt nhau. Nhưng có thể cảnh này 
chỉ là cảnh chiêm bao, không có thật'. Dễ sợ! Ðây là một trong những 
câu ghê gớm nhất của truyện Kiều. Nếu đem con mắt của thiền sư mà 
nhìn thì ta sẽ thấy câu này 'lợi hại' lắm. Có một lần tôi đưa anh Thiều 
đi vào rừng. Những đọt lá trong rừng có những đường gân xanh 
tuyệt vời. Tôi rất thích. Nhìn những tờ lá đó tôi rất hạnh phúc, thấy 
mình đang sống trong cảnh giới mầu nhiệm của pháp thân. Những 
người đi theo tôi có thể đã không tiếp xúc được. Họ đang lo chuyện ở 
nhà, công ăn việc làm, tương lai, quá khứ... cho nên khó tiếp xúc được 
với những mầu nhiệm ấy. Tôi dừng lại và hỏi: 'Ðây là sự thực hay 
giấc mộng? Cảnh giới này có thực hay mộng?' 'Người bây giờ nhìn 
những khóm lá này như nhìn trong một giấc mơ'. Hai người cùng 
đứng chỗ đó, cùng nhìn những tờ lá đó. Người sống trong mộng, 
người sống trong sự thật. Sự khác nhau nằm ở chỗ có an trú trong 
hiện tại, có chánh niệm khi tiếp xúc với cái đẹp của tờ lá hay không. 
Kiều là một thi sĩ, một người rất nhạy cảm. Cô thấy được cái đẹp, sự 
quý giá của giờ phút hai người được gặp nhau. Cô cũng thấy đó là 
chuyện rất mong manh. Cũng vì thấy cái mong manh đó cho nên cô 
đã liều mạng: 
Nàng rằng: 'Khoảng vắng đêm trường, 
'Vì hoa nên phải đánh đường tìm hoa' 
Cô này ghê lắm chứ không phải chơi đâu! Tuy nói là con nhà gia giáo, 
có nề nếp nhưng chui tường hai lần trong một đêm thì cũng quá thật. 



tải về 1.87 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   25   26   27   28   29   30   31   32   ...   265




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương