43 |
C h ư ơ n g 0 1 : H à n h T r a n g
Câu thơ rất đẹp. Bước chân của Kiều làm xao động giấc ngủ của Kim
Trọng. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chàng Kim thấy một nàng
tiên bước tới. Anh chàng nghĩ là mình đang nằm mộng:
Bâng khuâng đỉnh Giáp non Thần,
Còn ngờ giấc mộng đêm xuân mơ màng.
Nàng rằng: 'Khoảng vắng đêm trường,
'Vì hoa nên phải đánh đường tìm hoa.
'Bây giờ rõ mặt đôi ta,
'Biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm bao?'
'Bây giờ hai đưa gặp nhau, nhìn rõ mặt nhau. Nhưng có thể cảnh này
chỉ là cảnh chiêm bao, không có thật'. Dễ sợ! Ðây là một trong những
câu ghê gớm nhất của truyện Kiều. Nếu đem con mắt của thiền sư mà
nhìn thì ta sẽ thấy câu này 'lợi hại' lắm. Có một lần tôi đưa anh Thiều
đi vào rừng. Những đọt lá trong rừng có những đường gân xanh
tuyệt vời. Tôi rất thích. Nhìn những tờ lá đó tôi rất hạnh phúc, thấy
mình đang sống trong cảnh giới mầu nhiệm của pháp thân. Những
người đi theo tôi có thể đã không tiếp xúc được. Họ đang lo chuyện ở
nhà, công ăn việc làm, tương lai, quá khứ... cho nên khó tiếp xúc được
với những mầu nhiệm ấy. Tôi dừng lại và hỏi: 'Ðây là sự thực hay
giấc mộng? Cảnh giới này có thực hay mộng?' 'Người bây giờ nhìn
những khóm lá này như nhìn trong một giấc mơ'. Hai người cùng
đứng chỗ đó, cùng nhìn những tờ lá đó. Người sống trong mộng,
người sống trong sự thật. Sự khác nhau nằm ở chỗ có an trú
trong
hiện tại, có chánh niệm khi tiếp xúc với cái đẹp của tờ lá hay không.
Kiều là một thi sĩ, một người rất nhạy cảm. Cô thấy được cái đẹp, sự
quý giá của giờ phút hai người được gặp nhau. Cô cũng thấy đó là
chuyện rất mong manh. Cũng vì thấy cái mong manh đó cho nên cô
đã liều mạng:
Nàng rằng: 'Khoảng vắng đêm trường,
'Vì hoa nên phải đánh đường tìm hoa'
Cô này ghê lắm chứ không phải chơi đâu! Tuy nói là con nhà gia giáo,
có nề nếp nhưng chui tường hai lần trong một đêm thì cũng quá thật.