39 |
C h ư ơ n g 0 1 : H à n h T r a n g
Kim Trọng xin Kiều đề vài câu thơ để bức họa có thêm giá trị. Ý nói:
"Nét vẽ của anh đâu có đẹp gì, nhưng nếu em cho vào vài câu thơ thì
bức họa có thể bán tới hai ba ngàn đô la. 'Một bên khen vẽ đẹp, một
bên khen thơ hay.'
Tay tiên gió táp mưa sa,
Khoảng trên dừng bút thảo và bốn câu.
Khoảng trên là lạc khoản. Theo lối họa cổ điển, người ta không bao
giờ vẽ choán hết khung vải hay khung tranh mà luôn luôn để không
gian trong bức họa. Vì vậy bức họa có thiền vị. Ðôi khi người ta vẽ
một dòng sông, vài ba cây lau sậy, một con thuyền cắm sào, còn lại
phía trên bao nhiêu là trời, bao nhiêu là không gian. Nhìn vào mình
thấy trong người rất khỏe. Thầy tu khi vẽ cũng nên vẽ như vậy. Phải
có rất nhiều không gian. Khi viết thư cũng nên như vậy. Càng ngắn
càng tốt, càng thiền. Liệng bớt được chữ nào tốt chữ đó. Viết một cái
thư mà đặc nghịt từ trên xuống dưới, người ta nhìn vào sẽ thấy mệt,
chưa muốn đọc liền. Viết theo kiểu đánh điện tín; thêm một chữ là
phải trả thêm tiền. Khoảng trống trong bức họa (lạc khoản) là chỗ khi
gặp người tri kỷ hay giỏi thơ người ta sẽ nhờ đề vào vài chữ. Nếu
không có ai thì tác giả tự đề.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: