[33]
33 |
C h ư ơ n g 0 1 : H à n h T r a n g
Anh chàng chờ lâu quá. Tháng này qua tháng khác, chờ đợi đến nỗi
ốm đi, chỉ còn da bọc xương. Bây giờ là cơ hội cho nên anh chàng tấn
công thẳng:
'Tiện đây xin một hai điều:
Ðài gương soi đến dấu bèo cho chăng?'
Ðặt yêu cầu rất rõ: 'Cô có đáp ứng được niềm thương yêu của tôi
không?' chàng nói rất khéo: 'Ðài gương soi đến dấu bèo cho chăng?'
Rất tội nghiệp. Ví cô nàng như gương sen, ở trên soi xuống; thân phận
chàng con trai thì chỉ như thân bèo nhỏ bé ở sát mặt nước nhìn lên
gương sen. Lúc chưa có được người đẹp thì phải nói như vậy mới có
hy vọng chiếm được. Cưới được rồi thì có thể nói ngược lại. Có thể
nói những điều rất kỳ: Em không được tích sự gì hết! Nấu nối cơm
cũng không chín. Nghe nói ở Paris có một anh chàng Tây muốn cưới
một cô Việt Nam. Ðến nhà cô nàng, anh chàng khen: Trời ơi, nhà em
đốt nhang sao mà thơm quá! Ðến khi cưới rồi, thì: Ðốt nhang làm gì
mà đốt mãi thế? Ngộp quá! Làm dơ trần nhà hết trơn! Anh chàng của
chúng ta đang ở giai đoạn chưa chiếm hữu được thành ra rất dễ
thương: 'Tiện đây xin một hai điều, Ðài gương soi đến dấu bèo cho
chăng?'
Ngần ngừ nàng mới thưa rằng:
'Thói nhà băng tuyết chất hằng phỉ phong.
[34]
'Dù khi lá thắm chỉ hồng,
[35]
'Nên chăng thì cũng tại lòng mẹ cha.
'Nặng lòng xót liễu vì hoa,
'Trẻ thơ đã biết đâu mà dám thưa!'
Ðó là cách trả lời của con gái ngày xưa. Dầu bằng lòng rồi đi nữa cũng
phải nói: 'Em không biết. Cái đó anh hỏi ba má em.' 'Thói nhà băng
tuyết, chất hằng phỉ phong' là gia đình sống một nếp sống truyền
thống, giản dị, khỏe mạnh và đạo đức.
Sinh rằng: Rày gió mai mưa,
'Ngày xuân đã dễ tình cờ mấy khi!
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |