32 |
C h ư ơ n g 0 1 : H à n h T r a n g
Nghĩa khí là lòng ngay thẳng, thành thật, trong trắng của con người.
Cô ta khen anh chàng: 'Chiếc thoa là của mấy mươi, Mà lòng trọng
nghĩa khinh tài xiết bao!' Cô cũng lịch sự và khéo léo lắm!
Sinh rằng: Lân lý ra vào,
[32]
'Gần đây nào phải người nào xa xôi.
'Ðược rày nhờ chút thơm rơi,
'Kể đà thiểu não lòng người bấy nay!
'Bấy lâu mới được một ngày,
'Dừng chân gạn chút niềm tây gọi là.'
Vội về thêm lấy của nhà,
Xuyến vàng đôi chiếc khăn là một vuông.
Thang mây rón bước ngọn tường,
Phải người hôm nọ rõ ràng chẳng nhe?
Anh chàng mừng quá, tấn công liền. Chạy về lấy quả, vác thang bắc
vào tường leo lên, chàng nhìn qua nhà hàng xóm.
Sượng sùng giữ ý rụt rè,
Kẻ nhìn rõ mặt người e cúi đầu.
Chúng ta thấy được thái độ của hai người. Anh con trai thì cảm thấy
may mắn quá, cố nhìn cho rõ mặt cô nàng. Hôm trước dại quá, phải
làm bộ nói chuyện với Vương Quan thành ra chỉ liếc sơ sơ. Bây giờ
nhất định phải nhìn cho rõ. Người con gái thì sượng sùng, giữ ý, rụt
rè và e lệ cúi đầu, không dám nhìn thẳng lên. Con gái nhà nề nếp mà!
Nhưng chỉ nề nếp tới một mức nào đó thôi. Anh chàng nói:
Rằng: 'Từ ngẫu nhĩ gặp nhau,
'Thầm trông trộm nhớ bấy lâu đã chồn.
'Xương mai tính đã rũ mòn,
'Lần lừa ai biết hãy còn hôm nay!
'Tháng tròn như gửi cung mây,
'Trần trần một phận ấp cây đã liều!'
Chia sẻ với bạn bè của bạn: