010.- Vua Di-Lan hỏi bí tu-sĩ Dã-Hoà-La.
Lúc bấy giờ, Vương ra thành đi du-ngoạn, các binh-chủng dàn ra hộ-tống bên ngoài. Tâm Vương cao-ngạo tự nghĩ, Ta làm Vua, có đủ khả năng đối-đáp chín mươi sáu loại kinh, nói giải ra chỗ người hỏi đến tận vô cùng, thích-hợp với lòng người vui hiểu lời ta nói. Vương liền nói với các quan hầu-cận:
- Vẫn còn sớm quá để trở vào thành, chẳng có việc gì làm. Các khanh có biết vị đạo-nhơn hay sa-môn nào có thể cùng Ta bàn-luận về các Kinh khó chăng?
Viên quan hầu-cận tên là Triêm-Di-Lợi-Vọng-Quần tâu rằng:
- Bẩm có, có sa-môn tên là Dã-Hoà-La biết thật rõ-ràng về Kinh-đạo, có thể cùng Đại-Vương thảo-luận về các kinh khó.
Vương bảo Triêm-Di-Lợi đi thỉnh vị sa-môn ấy. Triêm tâu:
- Thật lành thay! Nhà vua muốn tương-kiến thì nên đi đến đó. Kẻ hạ-thần khỏi đi mời.
Triêm-Di-Lợi tâu lại lần nữa như thế. Vương liền ngồi xe, có năm trăm kỵ-sĩ cùng đi theo đến chùa.
Vương hội-kiến với Dã-Hoà-La, trước hỏi thăm sức khoẻ, kế đến an-tọa; năm trăm kỵ-binh cũng ngồi xuống. Vương liền hỏi Dã-Hoà-La:
- Vì lý-do nào mà Khanh đã rời bỏ vợ con, xuống tóc, cạo râu, mặc áo cà-sa, làm sa-môn vậy? Khanh cầu Đạo nào thế?
Dã-Hoà-La tâu:
- Chúng tôi học hạnh trung-chánh của đạo Phật, đời nầy được phước, đời sau cũng được phước, vì lẽ đó, tôi xuống tóc, cạo râu, mặc áo cà-sa làm sa-môn.
Vương lại hỏi:
- Kẻ áo trắng còn ở nhà, có vợ con, mà theo đúng hạnh trung-chánh, đời nay có được phước chăng? Đời sau, cũng được phước ấy chăng?
Dã-Hoà-La đáp:
- Người áo trắng còn tại nhà, có vợ con mà theo đúng hạnh trung-chánh, đời nầy được phước, và đời sau cũng được phước ấy nữa.
Vương liền nói:
- Nếu kẻ áo trắng có vợ con tại nhà, theo đúng hạnh trung-chánh, đời nầy được phước mà đời sau cũng lại được phước đó nữa, thì cớ sao Khanh lại bỏ vợ con, xuống tóc, cạo râu, làm sa-môn chớ?
Dã-Hoà-La ngồi im-lặng, chẳng đáp được lời Vua. Các vị quan hầu-cận thấy thế liền nói:
- Vị sa-môn cao-minh nầy bị bối rối nặng, chẳng trả lời nổi.
Họ liền quơ tay lên, nói to:
- Đại-Vương đắc thắng! Đại-Vương đắc thắng!
Dã-Hoà-La im lặng chịu thua.
*
011.- Vua Di-Lan thỉnh Na-Tiên.
Vương quay nhìn lại các vị ưu-bà-tắc, thấy các vị nầy gương mặt chẳng có chút hổ-thẹn nào. Vương tự nghĩ, các ưu-bà-tắc mặt chẳng hổ-thẹn, chắc còn có một vị sa-môn nào rành-rẽ Kinh-kệ hơn, có thể cùng Ta bàn-luận đấy. Vương liền hỏi Triêm-Di-Lợi:
- Còn vị sa-môn cao-minh nào khác có thể cùng Ta bàn-luận về các Kinh khó chăng?
Thời bấy giờ, có vị Thầy của các sa-môn, tên là Na-Tiên, thường cùng các sa-môn ra vào, vì các sa-môn mà thuyết-giảng Kinh-kệ. Na-Tiên hiểu rõ điều tinh-yếu của tất cả các Kinh, có thể giảng-giải Mười hai thể-loại Kinh, phân-biệt rõ-ràng từng chương, từng đoạn, từng câu, thông-đạt rõ đạo Nê-Hoàn (=Niết-bàn), chẳng ai hỏi cho đến cùng nổi, chẳng ai đắc thắng nổi, có thể phá mọi sự nghi-ngờ, có thể làm sáng tỏ lời suy-tư của người khác, trí như sông biển, từng khắc-phục chín mươi sáu loại ngoại-đạo, vì bốn chúng đệ-tử của Phật mà giảng dạy Kinh-kệ, được các bực trí-giả ngưỡng-mộ, thường mang Kinh-kệ ra dạy dỗ người. Na-Tiên nay đến nước Xá-Kiệt, có đông-đảo đệ-tử theo hầu, phục nể Na-Tiên cao-minh như Sư-tử dõng-mãnh.
Triêm-Di-Lợi tâu vua:
- Có vị sa-môn tên là Na-Tiên, trí-huệ thâm-diệu, biết rõ điều tinh-yếu của các Kinh, giải rõ mọi nghi-ngờ, chẳng điều chi chẳng thông, có thể cùng Đại-Vương bàn-luận về Kinh khó.
Vua hỏi lại Triêm-Di-Lợi:
- Khanh nghĩ kỹ, vị ấy có thể cùng Ta bàn-luận Kinh khó chăng?
Triêm-Di-Lợi liền đáp:
- Dĩ-nhiên, Na-Tiên có thể cùng Đại-Vương nói Kinh khó, Na-Tiên từng bàn-luận Kinh-kệ với Đại-Phạm Thiên-Vương trên tầng Trời thứ bảy, sao lại chẳng đủ sức bàn-luận với người?
Vương liền ra lịnh Triêm-Di-Lợi đi thỉnh Na-Tiên đến.
*
012.- Vua Di-Lan vừa gặp Na-Tiên.
Triêm-Di-Lợi liền đi đến chỗ Na-Tiên ở và thưa rằng:
- Bạch Ngài, Đại-Vương muốn cùng Ngài tương-kiến.
Na-Tiên liền cùng chư đệ-tử đi đến nơi Vua ngự. Vương tuy chưa từng gặp mặt Na-Tiên lần nào, nhưng đưa mắt nhìn ra xa thấy Na-Tiên mặc áo nổi bật trong hàng các người đang đi, liền thầm biết đó là Na-Tiên. Vương tự nghĩ, Ta thường thấy rất nhiều người đi vào tòa đại-điện nầy, Ta cũng chưa hề lo-lắng như hôm nay gặp Na-Tiên. Hôm nay, nhứt-định Na-Tiên thắng Ta, Ta chắc chẳng vui, vì tâm Ta đang bất-an, bàng-hoàng.
Triêm-Di-Lợi tâu Vua:
- Na-Tiên đã đến, còn đứng bên ngoài.
Vua hỏi Triêm:
- Na-Tiên đứng tại chỗ nào đâu?
Triêm-Di-Lợi liền chỉ cho Vương thấy. Vương rất vui mừng vì chính đúng là người mà Ngài đã thầm nhận ra trước đó. Vương nhìn thấy Na-Tiên mặc áo đi giữa các người đang vào chẳng khác chi cả.
Na-Tiên liền đến, trước hỏi thăm tin-tức sức khoẻ; Vương rất hoan-hỉ, ngồi trước mặt Na-Tiên cùng trò chuyện.
Vương nói:
- Kinh Phật nói, người an-ổn là điều lợi lớn, người biết đủ là điều giàu nhứt, người được sự tín-cẩn là điều sâu-dầy nhứt. Đạo Niết-bàn là đìều khoái-lạc nhứt.
*
013.- Ai là Na-Tiên? Xe là gì? Người là gì?
Hướng về Na-Tiên, Vương hỏi:
- Khanh tên chi?
Na-Tiên đáp:
- Cha mẹ tôi đặt tên cho là Na-Tiên, có lúc gọi là Thủ-Na-Tiên, có khi kêu là Duy-Ca-Tiên; vì thế người đời biết đến tôi dưới danh-tự đó.
Vương hỏi Na-Tiên:
- Ai là Na-Tiên?
Vương lại hỏi tiếp:
- Đầu là Na-Tiên chăng?
- Đầu chẳng phải là Na-Tiên.
- Mắt, tai, mũi, miệng là Na-Tiên chăng?
- Mắt, tai, mũi, miệng chẳng phải là Na-Tiên.
- Cổ, ót, vai, cánh tay, chơn, bàn tay là Na-Tiên chăng?
- Chẳng phải là Na-Tiên.
- (...), bàn chơn là Na-Tiên chăng?
- Chẳng phải là Na-Tiên.
- Nhan-sắc là Na-Tiên chăng?
- Chẳng phải là Na-Tiên.
- Khổ, vui là Na-Tiên chăng?
- Chẳng phải là Na-Tiên.
- Thiện, ác là Na-Tiên chăng?
- Chẳng phải là Na-Tiên.
- Thân-thể là Na-Tiên chăng?
- Chẳng phải là Na-Tiên.
- Gan, phổi, tim, lá-lách, gân, ruột, dạ-dày là Na-Tiên chăng?
- Chẳng phải là Na-Tiên.
- Hiệp năm việc: nhan-sắc, khổ vui, thiện ác, thân, tâm lại có phải là Na-Tiên chăng?
- Chẳng phải là Na-Tiên.
- Thanh-âm, tiếng vang, hơi thở, có phải là Na-Tiên chăng?
- Chẳng phải là Na-Tiên.
- Vậy chớ chỗ nào là Na-Tiên hử?
Na-Tiên hỏi Vương:
- Xe kia, chỗ nào là xe? Trục xe có phải là xe chăng?
- Trục xe chẳng phải là xe.
- Vành bánh xe có phải là xe chăng?
- Vành bánh xe chẳng phải là xe.
- Căm bánh xe có phải là xe chăng?
- Căm bánh xe chẳng phải là xe.
- Ngàm vành xe có phải là xe chăng?
- Ngàm vành xe chẳng phải là xe.
- Càng xe có phải là xe chăng?
- Càng xe chẳng phải là xe.
- Ách xe có phải là xe chăng?
- Ách xe chẳng phải là xe.
- Đòn xe có phải là xe chăng?
- Đòn xe chẳng phải là xe.
- Gọng xe có phải là xe chăng?
- Gọng xe chẳng phải là xe.
- Mui xe có phải là xe chăng?
- Mui xe chẳng phải là xe.
- Hiệp tất cả các bộ-phận bằng cây đó lại thành một, có phải là xe chăng?
- Hiệp các bộ-phân đó lại cũng chẳng phải là xe.
- Nếu chẳng hiệp các bộ-phận đó lại, có phải là xe chăng?
- Chẳng hiệp chúng lại thì chẳng thành xe.
- Thanh-âm là xe chăng?
- Thanh-âm chẳng phải là xe.
- Vậy thì cái gì là xe?
Vương im lặng, chẳng trả lời được. Na-Tiên liền nói:
- Kinh Phật có nói đến, hiệp-tụ các bộ-phận bằng cây đó lại, là nguyên-nhân để có được chiếc xe. Con người cũng lại như vậy, hễ hiệp-tụ đầu, mặt, tai, mũi, miệng, cổ, ót, vai, cánh tay, xương, thịt, bàn tay, chơn, gan, phổi, mật, lá-lách, thận, ruột, dạ-dày, nhan-sắc, thanh-âm, hơi thở, khổ vui, thiện ác, chung lại thì thành con người.''
Vương nói: ''Lành thay! Lành thay!''
*
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |