Phụ lục 1. Sự thật lịch sử về tăng 390 và tăng 384
Trong suốt hơn hai mươi năm kể từ ngày 30-4-1975, truyền thông trong nước
đã mặc nhiên thừa nhận chiếc xe 843 của Bùi Quang Thận đã húc đổ cổng Dinh
trong khi sự thật chính là xe 390. Theo Trung tá Bùi Văn Tùng: “Sau khi biết Thận
là người cắm cờ, báo chí vây lấy cậu ấy. Chắc thằng Thận không nói, nhưng các nhà
báo suy ra Thận cắm cờ thì 843 của Thận phải là xe vào trước. Khi về tới Long Bình,
anh em đã báo cáo lên, xe 390 húc đổ cổng Dinh, nhưng khi nghe báo nói xe 843
anh em cũng cho qua. Về sau, do vụ “ai cắm cờ” đã khá bầm dập nên nhiều người
nghĩ, cải chính làm chi cho phức tạp. Sau đó, Việt Nam lại xung đột với Trung Quốc
mà chiếc 390 là T59, viện trợ của Trung Quốc, trong khi chiếc 843, T54, viện trợ
của Liên Xô nên càng không ai nghĩ tới việc làm rõ sự kiện này”.
Lữ đoàn 203 có bốn chiếc tăng bị bắn cháy trước khi vào đến Dinh Độc Lập. Vào
lúc 9 giờ sáng, những chiếc tăng của Lữ 203 đã bị chặn lại trong một trận đọ sức ác
liệt giữa các chiến xa của hai bên. Tiểu đoàn trưởng Tiểu Đoàn 1, Ngô Quang Nhỡ,
mở nắp tháp pháo nhô người ra chỉ huy đã bị bắn xuyên qua trán, chết khi chiến
tranh kết thúc chỉ còn trong gang tấc. Chiếc tăng 866 khi chạy tới Thị Nghè cũng bị
trúng đạn, một người chết ngay tại chỗ, một người bị thương nặng rớt xuống
đường. Những người lính vào giờ phút ấy nhận ra sống sót là tấm huân chương
quan trọng nhất. Trong suốt hai mươi năm, bốn người lính trên chiếc tăng 390 tiếp
tục chiến đấu ở Campuchia, ở phía Bắc rồi lầm lũi mưu sinh chứ không hề tìm kiếm
vinh quang. Khi coi phim tài liệu, thấy Bùi Quang Thận cầm một lá cờ rất to, loại cờ
không chứa trong những chiếc xe tăng tiến vào Dinh trong ngày 30-4, Thiếu úy Lê
Văn Phượng lại tặc lưỡi nghĩ rằng, “lịch sử đôi khi được làm bằng báo chí”.
Sáng 1-5-1975, khi rút về căn cứ Long Bình, Lê Văn Phượng đã viết tường trình
đúng như những gì xảy ra. Anh không biết cấp trên báo cáo ra sao để “lịch sử thành
văn” chỉ nhắc đến chiếc xe của Bùi Quang Thận. Những thước phim, những bức ảnh
“húc đổ cổng Dinh Độc Lập” được phục dựng đã thế chỗ sự thật và số phận của
những người được nói đến thật cách biệt với những người im lặng. Bùi Quang Thận
sau ngày 30-4 được điều về Bộ chỉ huy, còn Thiếu úy Lê Văn Phượng và ê-kíp xe
390 được điều lên biên giới Tây Ninh, chuẩn bị cho cuộc chiến ở Campuchia, rồi
tháng 3-1979 lại được điều ra tham gia cuộc chiến tranh phía Bắc. Ba người trên
chiếc xe tăng 390 xuất ngũ năm 1981, một người, Lê Văn Phượng, xuất ngũ năm
1986. Kể từ đó, bốn anh em không có điều kiện gặp nhau.
Thượng úy Lê Văn Phượng ra quân, về quê; năm 1992 anh học hớt tóc, rồi dựng
lều hành nghề ở bờ hào bên thành nhà Mạc, bị công an đuổi chạy lên, chạy xuống.
Sau, người lính đã cho xe tăng nghiến lên cổng Dinh Độc lập ấy đã phải chạy về mở
lán cắt tóc gần cổng Trường Sĩ quan Lục Quân ở Sơn Tây. Tuy không tranh dành
quyền lợi ở chốn quan trường, nhưng trong thẳm sâu, người lính ấy cũng tự hào về
những gì mà mình đã làm cho đất nước. Anh đem câu chuyện “húc đổ cổng Dinh
Độc Lập” ra kể với các con. Nhưng, ở trường, lịch sử được dạy không giống như
những gì đã xảy ra. Đứa con gái học tiểu học về khóc: “Bố nói bố chỉ huy xe 390
vào Dinh Độc lập trước tiên, con khoe với bạn học và cô, nhưng bài học dạy, bác
Bùi Quang Thận lái xe vào trước và cắm cờ trên Dinh. Chúng bạn trêu con nói phét.
Con xin nghỉ học”. Lê Văn Phượng chỉ biết phân trần với chính quyền địa phương
nhưng nào ai biết là anh đúng hay sách đúng.
Mãi tới năm 1995, khi nữ ký giả Pháp có tên là Francoise De Mulder đến Việt
Nam, những người lính tăng trên chiếc xe làm nên lịch sử ấy mới có dịp gặp nhau.
Francoise De Mulder là người phụ nữ mà sau khi tăng 390 cán qua cổng Dinh đã
chụp được tấm hình Lê Văn Phượng nhô đầu ra khỏi tháp xe và nhìn thấy bà trong
một khoảng thời gian rất ngắn. Francoise De Mulder sinh năm 1944, sang Việt Nam
làm phóng viên ảnh từ năm 1963, lúc mười chín tuổi. Năm 1976, bà có mặt ở
Lebanon, nơi có hàng trăm người tị nạn Palestine bị hành quyết bởi lực lượng vũ
trang cánh hữu Phalang. Tại trại tị nạn ở quận Quarantaine - Beirut, bà chụp được
cảnh một phụ nữ đang van xin các binh lính tha chết cho chồng trên một đường phố
đang bốc cháy, ngay giữa thủ đô Beirut. Tấm hình này đoạt giải nhất của Giải WPPA
lần thứ 20, là ảnh báo chí xuất sắc nhất thế giới năm 1976. Bà cũng là nữ ký giả
ảnh đầu tiên đoạt giải này. Năm 2003 De Mulder bị bệnh bạch cầu và liệt người.
Năm 2005, bà mất tại Paris, thọ 61 tuổi.
Năm 1995, tại Paris, bà Francoise De Mulder tổ chức triển lãm những tấm ảnh
bà chụp được trong ngày 30-4-1975. Những bức ảnh đã gây chú ý cho một sỹ quan
khi ấy đang làm tùy viên quân sự tại Pháp, anh đã giúp đỡ để đầu tháng 3-1995, bà
Francoise De Mulder về đến Việt Nam. Người đầu tiên mà bà gặp là anh Nguyễn
Văn Tập, lái tăng 390, khi ấy đang lái xe ba gác ở Thái Bình. Rồi bà gặp anh Vũ
Đăng Toàn, chính trị viên đại đội, khi ấy đang nuôi heo ở Hưng Yên. Bà không tìm
ra anh Ngô Sỹ Nguyên, pháo thủ I, vì khi ấy anh Nguyên không sống ở địa phương.
Cuối cùng, bà đến Sơn Tây gặp Lê Văn Phượng đúng khi anh đang hành nghề cắt
tóc. Sau cuộc gặp đó, ngày 22-6-1995, Thiếu úy Lê Văn Phượng được mời dự lễ kỷ
niệm ngày thành lập Lữ đoàn 203, bấy giờ đã phiên thành Trung đoàn xe tăng 203.
Ở đó, Lê Văn Phượng gặp lại Nguyễn Văn Tập và Vũ Đăng Toàn rồi cả ba được vào
tham quan Dinh, bấy giờ đã có tên là Dinh Thống Nhất. Khi đó, họ mới biết chiếc
tăng 843 “hiện vật” vẫn được trưng bày tại Bảo tàng Tăng Thiết Giáp, Hà Nội, còn
chiếc “843” sau này trưng bày trong Dinh chỉ là một chiếc tăng cùng loại được sơn
và ghi số hiệu vào. Trong khi chiếc xe của Bùi Quang Thận được sơn phết, bảo
dưỡng, lau chùi, nâng niu từ sau 30-4-1975 đến nay, tăng 390 vẫn rong ruổi trên
chiến trường Campuchia, mãi đến sau 1995 mới được đem về Bảo tàng Tăng Thiết
Giáp.
Chuyến đi của Bà Francoise De Mulder được phát trên VTV và sau đó được thể
hiện lại trong một cuốn phim xúc động. Bốn chiến sĩ xe tăng 390 cũng trở nên nổi
tiếng nhưng là dưới một biệt danh mới do người xem đặt ra: Ông gác đầm cá Vũ
Đăng Toàn; Ông đánh giậm Nguyễn Văn Tập; Ông lái xe lam Ngô Sĩ Nguyên; Ông
cắt tóc bị công an đuổi ở Bờ Hào Lê Văn Phượng. Các học viên Lục Quân sau khi
biết Lê Văn Phượng qua bộ phim “Bốn chiến sĩ xe tăng 390” thường để dành tóc
“đem đầu” đến tiệm cắt tóc của ông; bảo vệ trường sỹ quan cũng thương tình
không đuổi. Sau một thời gian chạy xe lam, Ngô Sĩ Nguyên được một anh bạn
thanh lý cho một chiếc xe Gát 69 làm phương tiện vận chuyển hàng hóa cho các
chủ hàng trên tuyến Hà Nội-Thường Tín. Nhằm giúp Nguyễn Văn Tập giải quyết khó
khăn, Bưu điện huyện Gia Lộc, Hải Dương, đã nhận anh vào làm bưu tá xã. Năm
2003, khi xem một chương trình giao lưu với bốn chiến sĩ xe tăng 390, một trí thức
và là một nhà doanh nghiệp đã liên lạc với bốn chiến sĩ xe tăng 390, viết thư cho
từng anh, tự giới thiệu mình là chủ tịch hội đồng quản trị một công ty, mời các anh
lên thăm. Từ tháng 11-2003, Vũ Đăng Toàn được công ty này mời về phó giám đốc
một xí nghiệp sản xuất sơn giao thông và ông Nguyễn Văn Tập cũng được mời về
đây vừa làm thủ kho, vừa điều khiển xe nâng hàng. Những “người hùng” kể về sự
tiếp nhận của nhà doanh nghiệp này như một sự hàm ơn.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |