Campuchia thời hậu Việt Nam
Đất nước Campuchia may mắn đã không rơi trở lại vào tay của Khmer Đỏ sau
khi Việt Nam rút quân như trường hợp Afganistan rơi vào tay Taliban thời kỳ hậu
Liên xô. Và cũng thực sự may mắn cho người dân Campuchia khi những người được
Hà Nội đưa lên nắm quyền ở Phnom Penh, đặc biệt là Hun Sen, đã không nghe theo
Hà Nội một cách mù quáng. Khi đứng trước thời cuộc mới, họ đã biết quyết định
dựa trên quyền lợi của dân tộc mình.
Ngay sau Hội nghị Thành Đô, ngày 5-9-1990, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười,
Nguyễn Cơ Thạch và Lê Đức Anh, bay sang Phnom Penh thuyết phục Phnom Penh
chấp nhận thỏa thuận Thành Đô, coi Trung Quốc là một đồng minh. Nhưng điều này
chỉ làm cho Phnom Penh càng xa hơn với Hà Nội. Theo Đại sứ Ngô Điền: “Về công
khai, bạn cố tránh tỏ ra bị lệ thuộc vào Việt nam. Trên cơ sở tính toán về lợi ích của
mình, bạn tự quyết định lấy đối sách, không trao đổi trước với ta, hoặc quyết định
trái với sự gợi ý của ta trên nhiều việc”.
Nguyễn Văn Linh, Lê Đức Anh, muốn Phnom Penh chọn “giải pháp Đỏ” nhằm để
“hai phái Khmer cộng sản” hợp tác với nhau. Nhưng, hơn ba năm sống dưới triều
đại Pol Pot, các nhà lãnh đạo Campuchia đã mất đủ máu xương để biết sợ cái gọi là
“cộng sản”. Năm tháng trước khi Việt Nam rút hết quân, ngày 30-4-1989, Phnom
Penh quyết định đổi tên nước “Cộng hòa Nhân dân Campuchia” thành “Nhà nước
Campuchia”.
Ngày 18-10-1991, khi Việt Nam không còn can thiệp được vào các quyết định
của Phnom Penh, Campuchia đã sửa đổi hiến pháp theo hướng từ bỏ chủ nghĩa xã
hội: chấp nhận kinh tế thị trường tự do và hệ thống chính trị đa đảng. Tên nước,
quốc kỳ, quốc ca, ngày quốc khánh thời Sihanouk được đưa ra dùng trở lại. Hai chữ
“cách mạng” trong tên gọi Đảng Nhân dân Cách mạng Campuchia, đảng mà Việt
Nam giúp dựng lên, đã được bỏ đi.
Năm 1985, khi tổng kết một lớp tập huấn chuyên gia, Tướng Lê Đức Anh cho
rằng lực lượng Quân Tình nguyện sẽ rút trước sau khi giúp Phnom Penh tự đảm
đương được về quân sự, nhưng đội ngũ chuyên gia thì phải ở lại Campuchia cho tới
năm 2000. Trên thực tế, khi Việt Nam ngỏ lời rút chuyên gia, “bạn” sốt sắng đồng ý
và thúc đẩy tiến trình này diễn ra nhanh hơn. Đoàn Chuyên gia đã được giải thể từ
ngày 30-12-1988.
Trừ một số không nhiều cán bộ Việt Nam thực sự có năng lực, phần lớn chuyên
gia chỉ là những người năng nổ, nhiệt tình, sốt sắng áp đặt những kinh nghiệm, lề
lối làm việc máy móc từ chế độ quan liêu bao cấp Việt Nam. Sau Hội nghị Cán bộ
Đảng toàn quốc lần thứ II, tháng 4-1989, Hun Sen đã khen ngợi Bí thư tỉnh Takeo,
Pol Saroeun, khi ông này đã biết “báo cáo láo” để qua mặt chuyên gia về thành tích
xây dựng “hợp tác hóa” trong nông nghiệp. Nhờ không hình thành mô hình tổ đoàn
kết sản xuất theo yêu cầu của chuyên gia Việt Nam, trong khi vẫn báo cáo “có” lên
chuyên gia, sản xuất nông nghiệp của Takeo đã khá hơn các tỉnh khác.
Cũng tại Hội nghị Cán bộ Đảng toàn quốc lần II, Campuchia đã thay căn bản
thành phần nhân sự mà chuyên gia Việt Nam trước đây áp đặt. Giai đoạn 1979-
1981, nhóm “tập kết” được ông Lê Đức Thọ đưa về gần như thống lĩnh Phnom
Penh. Từ tháng 4-1989, nhóm từ lực lượng Quân Khu Đông (khu 203) chạy sang
Việt Nam, cầm đầu bởi Chea Sim, Hun Sen, Ouk Bun Sươn, Heng Samrin, bắt đầu
thâu tóm dần quyền bính
602
.
Đây không hẳn là sự kỳ thị. Theo ông Ngô Điền, ngay từ đầu chuyên gia Việt
Nam đã không tin những người thuộc phái Khu 203. Ở Bộ Nội vụ, những người thực
sự có năng lực như Sin Song được cả Heng Samrin lẫn Chea Sim đề cử nhưng vẫn
không được chuyên gia chấp nhận; trong khi đó, Khang Sarin, một người “năng lực
có hạn, đạo đức kém, sinh hoạt bừa bãi”, lại được đưa lên làm bộ trưởng (1981).
Khi thấy Khang Sarin không hoàn thành nhiệm vụ, “chuyên gia” lại đưa Nay Pena,
một người năng lực không khá gì hơn lên thay. Phải đến khi chuyên gia rút, “bạn”
mới đưa được Sin Song lên làm Bộ trưởng.
Yim Chhay Li, vốn là y tá, chỉ bổ túc nghề ở Việt Nam một thời gian ngắn, cũng
được “chuyên gia” đưa lên làm bộ trưởng Y tế. So Niet, theo ông Ngô Điền, “dốt nát
và thường say rượu”, cũng được cử làm thứ trưởng Bộ Nội vụ. Đặc biệt, nữ y tá
Quân khu VII Mel Sam Ol đã được Tướng Lê Đức Anh và các chuyên gia Trần Xuân
Bách, Đỗ Chính, Phạm Bái đưa lên giữ chức trưởng Ban tổ chức Trung ương Đảng
thay cho Xại Phuthong, một kháng chiến quân kỳ cựu
603
. Ngay từ khi chuyên gia
chưa rút, các quyết định lớn về nhân sự, Heng Samrin, Chea Sim và Hun Sen đã
phải làm thay. Sau tháng 4-1989, tuy chưa tiện đưa Mel Sam Ol ra khỏi Bộ Chính
trị nhưng nữ ý tá này chỉ còn giữ chức chủ tịch Công đoàn. Hun Sen càng ngày càng
tỏ ra bản lĩnh, tách khỏi các ảnh hưởng của Việt Nam và đưa ra những quyết định
thích hợp hơn với thời cuộc.
Tối 23-10-1991, Hội nghị hòa bình về Campuchia kết thúc. Một hiệp định đã
được ký kết tại Paris, theo đó, Liên Hiệp Quốc sẽ gửi tới Campuchia một lực lượng
gìn giữ hòa bình gọi là UNTAC. UNTAC sẽ cùng với Hội đồng Dân tộc Tối cao SNC
điều hành chính quyền Campuchia và tổ chức bầu cử. Mặc dù, theo ông Trần Quang
Cơ, ngày 24-2-1991, khi gặp Heng Samrin ở Hà Nội, Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh
vẫn cố ép “thực hiện tốt chính sách hòa hợp dân tộc, không nên nhấn mạnh vấn đề
diệt chủng, SNC nên gồm mười ba thành viên do Sihanouk làm chủ tịch”. Nhưng
Phnom Penh đã không nghe theo lời khuyên ấy.
Trong khi đó, Hà Nội đã không bắt kịp tình hình, vẫn giữ “ông thầy” Ngô Điền
của Hun Sen ở lại Phnom Penh sau khi Hiệp định Paris về Campuchia đã có hiệu lực,
“nguyên thủ” mới là Sihanouk chứ không còn là Heng Sarin. Chính phủ Hun Sen có
nhu cầu thiết lập một trật tự mới trong chính sách đối ngoại, áp dụng sách lược
tách khỏi Việt Nam để tranh thủ sự ủng hộ quốc tế và tránh bị các phái Khmer khai
thác. Một chỉ lệnh đã được bí mật truyền đi trong nội bộ Đảng Nhân dân Campuchia
lúc đó, yêu cầu các cấp tiêu hủy các tài liệu liên quan đến Việt Nam, tránh công
khai nhắc đến Việt Nam.
Mặc dù giữa năm 1991, cả Hun Sen và Sihanouk đều không tỏ thái độ gì về
phương án ông Ngô Điền tiếp tục ở Phnom Penh làm đại sứ, nhưng ngày 3-9-1991,
khi tới thăm Ngô Điền tại Phnom Penh, phóng viên tờ báo Pháp Le Monde, J.C.
Pomonti đã hỏi: “Liệu Sihanouk có vừa lòng khi một người đã được ông ta gọi là
thái thú (proconsul) lại là đại sứ bên cạnh SNC?”. Tháng 10-1991, tại Hội nghị
Paris, Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam Nguyễn Mạnh Cầm hỏi Sihanouk về việc Ngô
Điền kiêm nhiệm đại sứ bên cạnh SNC, Sihanouk đã viện cớ Son Sann không đồng
thuận để ngầm từ chối. Khi ông Cầm hỏi Hun Sen, Hun Sen đã trả lời: “Có lẽ là phải
làm như vậy”.
Từ giữa tháng 9-1991, Hun Sen bốn lần từ chối tiếp “người thầy vĩ đại của mình”
nhưng chính sách của Hà Nội đối với Phnom Penh phải nhiều tháng sau mới thay
đổi
604
. Ngày 5-11-1991, khi Ngô Điền liên hệ, Hun Sen đã cáo bận. Ngày 6-11-
1991, một ủy viên Bộ Chính trị Campuchia là Sok An, gặp đại sứ Ấn Độ, Cu Ba và
một số nước đã từng là “cộng sản”, thông báo, các nước nên rút đại sứ trước ngày
14-11-1991, ngày Sihanoul về Phnom Penh, một cách “lặng lẽ, lịch sự và không
tuyên bố”; vì, Hun Sen sẽ nói với Sihanouk, tất cả các đại sứ bên cạnh chính phủ
của ông đã rút.
Khi ấy, các lãnh đạo Việt Nam như Đỗ Mười, Võ Văn Kiệt, Nguyễn Mạnh Cầm lại
đang ở thăm Trung Quốc. Mãi tới ngày 10-11-1991, ông Ngô Điền mới được lệnh rời
khỏi Campuchia. Ông chỉ có hai ngày để chia tay bạn bè và thu xếp hành trang.
Sau mười ba năm làm “thái thú” ở Campuchia, ông Ngô Điền phải rời Phnom Penh
mà không được một quan chức Campuchia nào đưa tiễn.
Sáng 13-11-1991, trong khuôn viên đại sứ quán Việt Nam, hai người nấu bếp
của sứ quán vốn là người Khmer Krom đã phải quấn xà-rông, ôm hoa tặng ông Ngô
Điền để chụp hình. Ít phút sau, ông cùng vợ lên xe, theo đường bộ, rời khỏi Phnom
Penh mãi mãi. Hun Sen khi đó đã lên đường đến Bắc Kinh đón Hoàng thân Sihnouk.
Từ 1987, Hun Sen đã gặp Sihanouk nhiều lần, Đảng Nhân dân Campuchia biết
vai trò của ông Hoàng trong cộng đồng quốc tế và biết rõ lòng sùng kính của nhân
dân dành cho ông. Trưa 14-11-1991, chiếc Boeing 737 của Hàng không Trung Quốc
hạ cánh xuống sân bay Pochentong. Ông Hoàng xuất hiện trước cửa máy bay giữa
tiếng hò reo nồng nhiệt của đám đông. Kế bước theo ông là Hun Sen. Các thiếu nữ
choàng lên cổ Sihanouk và Hun Sen những vòng hoa nhài.
Trước đó, chính quyền Phnom Penh đã lùng mua được một chiếc Chevrolet mui
trần, loại xe ông Hoàng ưa dùng khi đang ở trên đỉnh cao quyền lực. Một người lái
xe cũ của Hoàng gia cũng đã được tuyển chọn để lái chiếc xe đón Hoàng thân
Sihanouk. Trên con đường dài gần 8km, chạy từ sân bay về Hoàng Cung, người dân
Campuchia đứng chen nhau trong cờ hoa để đón chào ông Hoàng của họ. Trên
chiếc Chevrolet mui trần ấy, Hun Sen đứng bên cạnh ông Hoàng, chia sẻ những
vinh quang mà người dân Campuchia dành cho ông. Trước đó, Đảng Nhân dân
Campuchia cũng đã chi một khoản tiền lớn để tu bổ Hoàng cung, mua sắm phương
tiện cho ông hoàng Sihanouk
605
.
Trước bầu cử, UNTAC cho phép lập ở Campuchia hai mươi đảng chính trị, bốn tổ
chức nhân quyền và cấp phép cho ra đời nhiều tờ báo đối lập. Theo đại sứ Việt Nam
tại Phnom Penh, ông Trần Huy Chương: “Việc giết hại người Việt xảy ra ở nhiều nơi
do một số báo tuyên truyền, kích động. Trong các cuộc họp của P5, Trung Quốc
luôn có thái độ có hại cho lợi ích của Việt Nam”.
Các tổ chức chính trị còn cáo buộc quân đội Việt Nam chưa rút hết khỏi
Campuchia. Ngày 25-01-1992, Sihanouk phải xác nhận không còn quân đội Việt
Nam. Nhưng con trai ông, Hoàng thân Ranaridh, ngày 12-05-1992 lại nói là đang có
40.000 quân Việt Nam và một triệu Việt kiều ở Campuchia. Hơn hai tuần sau, ngày
28-05-1992, ông Akashi đại diện đặc biệt của tổng thư ký Liên Hợp quốc đã phải
làm dịu tình hình bằng cách tuyên bố “không có bằng chứng về sự hiện diện của
quân đội Việt Nam ở Campuchia” nữa.
Trước khi UNTAC tới Phnom Penh, chính quyền Hun Sen cũng đã đưa ra khỏi các
cơ quan nhà nước một số người có thể “bị nghi ngờ là Việt Nam”. Chính UNTAC, khi
giám sát và kiểm soát năm bộ của Chính phủ Hun Sen cũng đã loại bỏ thêm một số
người bị cho là lai Việt.
Theo Đại sứ Trần Huy Chương: “Ngày 1-3-1993, sau nhiều lần điều chỉnh định
nghĩa, khái niệm ‘lực lượng nước ngoài’, UNTAC phát hiện ba người đã từng ở trong
quân đội Việt Nam nhưng sau khi giải ngũ lấy vợ sanh con và ở lại. UNTAC đòi đưa
ba người này ra khỏi Campuchia. Ta giải thích rằng, việc trục xuất họ, chẳng những
sai trái về mặt pháp luật, mà còn là tội ác vô nhân đạo, vi phạm nhân quyền. Cuối
cùng UNTAC không nêu lại vấn đề này và cũng không dẫn độ ba người nói trên ra
khỏi Campuchia”
606
.
Các lực lượng đối lập với Hun Sen phối hợp với Khmer Đỏ tiến hành nhiều cuộc
khủng bố để xua đuổi Việt kiều. Cuối năm 1992, một lực lượng mà Chính phủ Hun
Sen nói là Khmer Đỏ đã sát hại chín mươi hai người Việt Nam ở Đầm Be. Đây là số
lao động do Công ty Miền Đông, một công ty được Quân Khu VII lập ra thời kỳ hậu
Campuchia, đưa sang khai thác gỗ theo một thỏa thuận ký giữa quân đội Việt Nam
và Chính phủ Phnom Penh.
Ngày 15-3-1993, Hoàng thân Shihanouk “khuyên người Việt nam về nước vì ở
Campuchia không có an ninh”. Theo Đại sứ Trần Huy Chương: “UNTAC đã làm ngơ
trước hành động khủng bố, làm cho hàng vạn người Việt đã phải rời khỏi
Campuchia về nước, mặc dù họ đã sống qua nhiều thế hệ ở Campuchia. Tính đến
khi cuộc vận động bầu cử chấm dứt vào ngày 18-5-1993, có 131 người bị Khmer
Đỏ giết, 250 người bị thương, năm mươi ba người bị bắt cóc; đặc biệt 25.000 người
Việt đã phải rời Campuchia chạy qua biên giới lánh nạn, phần lớn về định cư tại một
số tỉnh miền Nam Việt Nam. Hơn 4000 người đã bị kẹt lại ở Korthum, biên giới Việt
Nam-Campuchia”.
Trong cuộc bầu cử diễn ra vào ngày 23-5-1993, Đảng Funcinpec của Ranaridh
dẫn trước với số phiếu chiếm 45%, Đảng Nhân dân Campuchia của Hun Sen chỉ
được 38%, Mặt trận KNLF của Son Sann được 4%. Nhưng trước áp lực của Hun
Sen, Sihanouk phải thuyết phục con trai nhượng bộ
607
. Ngày 15-6-1993 Hội đồng
Bảo an Liên Hợp Quốc công nhận kết quả bầu cử và đề cao vai trò lãnh đạo của
Shihanouk. Hôm sau, ngày 16-6, Sihanouk đề cử Ranaridh và Hun Sen làm đồng
thủ tướng của chính phủ liên hiệp lâm thời, cho phép các đảng có chân trong quốc
hội được tham gia chính phủ.
Ngày 8-8-1993 chính phủ tấn công vào các khu vực Khmer Đỏ đã lấn chiếm
trong thời kỳ UNTAC như Kongpong Thom, Preah Vihear, Siem Riep, Ban Tây Miên
Chây nhằm xóa bỏ thế da báo. Cuộc tấn công có sự phối hợp của ba phái cầm
quyền thu được kết quả lớn. Khmer Đỏ phải rút về khu vực mà chúng kiểm soát
trước khi có Hiệp định Paris.
Ngày 24-9-1993 Hiến pháp Campuchia được công bố chính thức. Nhà vua với tư
cách là quốc trưởng chỉ định Ranaridh làm thủ tướng thứ nhất, Hun Sen làm thủ
tướng thứ hai; Sihanouk tuyên thệ làm vua, Monique trở thành hoàng hậu. Ngày
25-10-1993, Quốc hội Campuchia họp phiên đầu tiên và hôm sau, lễ trao quyền cho
Chính phủ được thực hiện.
Các lực lượng UNTAC rút khỏi Campuchia vào ngày 15-11-1993. Quyền lực trên
thực tế vẫn nằm trong tay Hun Sen. Tuy phải chia sẻ một số ghế ở chính quyền
trung ương, nhưng chính quyền địa phương về cơ bản vẫn nằm trong tay Đảng
Nhân dân Campuchia. Hun Sen còn bị thách thức ba lần trước khi ông thâu tóm gần
như hoàn toàn quyền lực
608
.
Cho dù Hun Sen rồi sẽ bị chỉ trích như một nhà độc tài, quyền lực của ông càng
được củng cố ở Campuchia càng làm cho các nhà lãnh đạo Việt Nam cùng thời yên
tâm. Phía Tây Nam từ đây là một quốc gia láng giềng. Phần tiếp giáp với Trung
Quốc cũng bắt đầu trở thành một đường biên mậu dịch. Chiến tranh chính thức kết
thúc đối với Việt Nam. Hà Nội trở về với những vấn đề lợi quyền muôn thuở.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |