Th
ế nhưng bây giờ phải trở lại với người xứ Đàng Trong [2], họ
không đón nh
ận toàn bộ thứ giáo lý quá khích và phi lí chối bỏ hình thức
b
ản thể và quy mọi sự về hư không. Khắp nơi trong nước, tất cả đều
công nh
ận hồn là bất tử và do đó có phần thưởng đời đời cho người lành
và hình ph
ạt trường cửu cho kẻ dữ, làm cho chân lý đó mờ nhạt đi vì đầy
nh
ững điều vô lý và sai lầm. Thứ nhất họ không phân biệt hồn người dữ
tách r
ời khỏi thân xác với các thần xấu và gọi tất cả là tà ma, và cho rằng
không nh
ững thần xấu mà cả hồn người dữ đều tìm cách làm hại người
s
ống. Thứ hai là một trong những phần thưởng của hồn người đã sống
lành thánh đó là chuy
ển [3] từ một thân này tới một thân khác tốt hơn,
tr
ọng hơn, như từ thân xác một người dân thường đến thân xác một đế
v
ương hay quan cao cấp. Thứ ba là hồn người quá cố cần ăn uống và bồi
d
ưỡng thân xác, do đó đôi khi trong năm họ có tục dọn cỗ bàn thịnh soạn
và long tr
ọng, con cái cúng tế cha mẹ đã khuất, chồng cúng tế vợ, bạn bè
cúng t
ế người thân thích.
Chú thích
[1] Borri sánh Kh
ổng Tử với Aristote, ở đây cũng coi Phật tổ như
nhà hi
ền triết Hy Lạp đại tài
Aristote
[2] Tin t
ưởng của người Đàng Trong về hồn
[3] Thuy
ết luân hồi