Người dân di cư từ vùng khác
Với mong muốn tìm kiếm cơ hội việc làm tốt hơn, nhiều gia đình trẻ ở khu vực nông thôn di cư ra thành
phố, đặc biệt là các khu công nghiệp. So với trẻ em người địa phương, trẻ em di cư ít được đi học hơn
và có khả năng nghỉ học cao hơn 1,3 lần ở trẻ 5 tuổi, 1,8 lần ở độ tuổi tiểu học và 2,4 lần ở độ tuổi
trung
học cơ sở. Một trong những nguyên nhân chính cho việc không đi học là vì thủ tục pháp lí. Các gia đình
nhập cư thường không có hộ khẩu hoặc giấy khai sinh vốn là yêu cầu bắt buộc để đăng ký
cho con em
mình vào các trường công trong khu vực. Hoặc ngay cả trong trường hợp đăng ký thành công, họ sẽ phải
tự chi trả các khoản liên quan đến việc học của con. Kết quả là, một tỷ lệ lớn (36%) trẻ em nhập cư phải
đăng ký vào các trường tư thục đắt đỏ. Bên cạnh đó, trong quá trình học tập tại trường, trẻ em nhập cư
luôn có kết quả kém hơn so với trẻ em người địa phương và khoảng cách ngày càng lớn khi lên các lớp
cao hơn. Một lý do không kém phần quan trọng khác là tình trạng thiếu thốn cơ sở vật chất. Do sự gia
tăng nhanh chóng của dân số trong độ tuổi đi học, cơ sở vật chất trường học không đáp ứng đủ nhu cầu
ở một số khu vực đô thị. Do hạn chế, các trường công lập không bắt buộc phải tuyển sinh trẻ em nhập
cư.
Trẻ khuyết tật
Mặc dù Việt Nam đã xây dựng khuôn khổ pháp lý bảo vệ và tạo điều kiện phát triển cho trẻ em khuyết
tật, các em vẫn gặp nhiều khó khăn trong việc tiếp cận giáo dục. Đơn cử như hơn một nửa số trẻ em
bị khuyết tật nghiêm trọng đã không được đăng ký vào các trường. Ở nhiều tỉnh, không có trường học
chuyên biệt dành cho trẻ em khuyết tật. Không giống như ở các nước khác, các tổ chức xã hội dân sự
tham gia tương đối hạn chế trong việc cung cấp các dịch vụ giáo dục đặc biệt và vận động chính sách
cho trẻ em khuyết tật.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: