Chương 47: DI SẢN KẾ THỪA
Eragon ngồi yên một lúc bên chiếc bàn tròn, sau đó đứng dậy và đi về phía bờ vực đá
Tel’naeír, tại đó nó hướng tầm mắt bao quát khu rừng trải rộng phía dưới ba trăm thước.
Nó dùng mũi giày đẩy hòn sỏi qua vách đá, nhìn nó nảy trên mặt đá dốc cho đến khi mất
hút dưới những vòm cây sâu thẳm.
Có tiếng cành cây gãy răng rắc khi Saphira tiến tới từ phía sau. Ả rồng thu mình bên
cạnh nó, những cái vảy của cô nàng lấp lánh như hàng trăm đốm sáng xanh nhảy múa, và
cũng nhìn về hướng nó đang nhìn. Anh giận em à? ả hỏi.
Không, đương nhiên là không. Anh hiểu là em không thể phá vỡ lời thề bằng cổ
ngữ… Anh chỉ ước rằng chính ông Brom nói điều này với anh, và rằng ông ấy đã không
thấy cần thiết phải che giấu sự thật với anh.
Ả đưa đầu về phía nó. Vậy anh cảm thấy thế nào, Eragon?
Em biết rõ như anh mà.
Vài phút trước thì thế, nhưng giờ thì không. Anh lặng lẽ quá, và nhìn vào tâm tư của
anh như soi vào mặt hồ sâu thẳm, em không thể nhìn thấy đáy. Điều gì chứa đựng trong
anh, tiểu huynh? Tức giận? Hạnh phúc? Hay không có xúc cảm gì hết?
Những gì trong anh bây giờ là sự chấp nhận, nó nói, và quay sang đối diện với
Saphira. Anh không thể thay đổi việc cha mẹ anh là ai, anh đã tự thích nghi với điều đó
sau trận chiến ở Cánh Đồng Cháy. Điều đó nghĩa là gì, dù anh có nghiến vụn răng mình
ra thì cũng không thay đổi được. Anh nghĩ là anh…vui, khi coi Brom là cha mình. Nhưng
anh không chắc… Quá nhiều thứ để có thể nắm bắt cùng một lúc.
Em có cái này có thể giúp anh. Anh có muốn xem ký ức mà ông Brom đã để lại cho
anh không, hay anh muốn đợi?
Không, không đợi, nó nói. Nếu trì hoãn, có thể anh sẽ không bao giờ còn cơ hội.
Vậy thì hãy nhắm mắt lại, và để em cho anh thấy điều gì đã từng xảy ra.
Eragon làm như ả nói, và thông qua Saphira, một dòng chảy cảm xúc lướt tới: những
hình ảnh, âm thanh, mùi vị, và hơn thế, nó cảm nhận được mọi thứ cô rồng trải qua vào
thời điểm đó.
Trước mặt, Eragon thấy một khoảng thưa của một khu rừng nằm đâu đó giữa những
chân đồi chồng chất ở phía tây rặng Spine. Cỏ dày và tươi tốt, và những tấm màn địa y
màu lục nhạt rủ xuống từ những thân cây cao, ủ rũ, phủ đầy rêu. Nhờ những trận mưa từ
đại dương quét qua vùng đất, cây cối xanh hơn và ẩm ướt hơn nhiều so với ở Thung lũng
Palancar. Dưới con mắt của Saphira, màu xanh lục và màu đỏ trở nên dịu hơn so với cái
nhìn của Eragon, trong khi mọi gam màu lam đều nổi bật lên. Mùi đất ẩm và gỗ mục tràn
ngập không khí.
439
Tại chính giữa trảng trống là một thân cây đổ, và ngồi trên thân cây đó chính là Brom.
Cái mũ trùm của ông già được kéo ra sau, để lộ đầu trần. Thanh kiếm của ông để
ngang đùi. Cây gậy xoắn lượn chạm trổ những hình bí ẩn đứng dựa vào khúc cây. Chiếc
nhẫn Aren lấp lánh bên bàn tay phải ông.
Trong một lúc lâu, Brom không dịch chuyển, rồi ông nheo mắt nhìn lên trời, cái mũi
khoằm của ông đổ bóng dài trên mặt. Giọng ông nghe khó chịu, và Eragon chao đảo, cảm
thấy như bị lạc nhịp khỏi thời gian.
Brom nói, “Mặt trời vẫn theo lối từ chân trời này đến chân trời kia, mặt trăng vẫn theo
sau, và ngày tháng vẫn trôi qua mà không hề bận tâm đến những cuộc đời mà chúng đang
đè nén, từng cuộc đời một”. Hạ thấp mắt, Brom nhìn thẳng vào Saphira, và qua nó, thẳng
vào Eragon. “Dù cố gắng đến đâu, không ai có thể trốn tránh mãi cái chết, ngay cả thần
tiên hay những linh hồn. Tất cả đều sẽ có một kết thúc. Nếu con đang quan sát ta, Eragon,
tức là ngày tàn của ta đã tới rồi, và ta đã chết, và con biết rằng ta là cha của con”.
Từ cái túi da đeo bên mình, Brom rút ra cái tẩu thuốc của ông, nhồi đầy cỏ cardus, rồi
nhóm lửa bằng cách khẽ lẩm bẩm “Brisingr”. Ông bập bập cái tẩu thuốc vài lần cho lên
lửa, trước khi trở lại cuộc nói chuyện. “Nếu con thật sự nhìn thấy điều này, Eragon à, ta
hi vọng rằng con được an toàn và hạnh phúc, và rằng Galbatorix đã chết. Tuy nhiên ta
thấy là chuyện đó rất khó xảy ra, nếu xét riêng cái lý do con là một Kỵ sĩ rồng, và một Kỵ
sĩ rồng có thể không bao giờ được nghỉ ngơi khi mà sự bất công vẫn còn hiện diện trên
mảnh đất này.”
Brom khẽ bật cười, và ông lắc đầu, chòm râu gợn sóng như làn nước. “A, ta không có
đủ thời gian để nói dù chỉ là một nửa những gì ta muốn nói, ta sẽ phải già gấp đôi hiện
giờ trước khi ta kể xong. Để cho ngắn gọn, ta sẽ cho rằng Saphira đã cho con biết mẹ con
và ta đã gặp nhau ra sao, Selena đã chết như thế nào, và làm sao mà ta lại đến sống tại
Carvahall. Ta ước rằng ta và con có thể nói chuyện trực tiếp, Eragon à, chúng ta sẽ vẫn
chia sẻ kí ức này, còn Saphira sẽ không cần phải chia sẻ với con, nhưng ta nghi ngờ điều
đó. Những năm tháng khổ đau đè nặng lên ta, Eragon à, và ta cảm thấy một sự lạnh lẽo
len vào tứ chi, một thứ mà ta chưa bao giờ phải lo lắng trước đây. Ta nghĩ đó là vì ta biết
giờ đã đến lượt con phải gánh vác nhiệm vụ này. Vẫn còn rất nhiều thứ ta hi vọng đạt
được, nhưng không cái gì là dành cho bản thân ta cả, chỉ cho con thôi, và con sẽ che át đi
mọi thứ ta đã từng làm. Ta hoàn toàn chắc chắn về điều đó. Dù vậy, trước khi nấm mồ
nuốt lấy ta, ta vẫn muốn có thể, dù chỉ một lần này, gọi con là con trai… con trai của ta…
Trong cả cuộc đời con, Eragon ơi, ta đã mong mỏi được nói với con ta là ai. Đó là niềm
hân hoan không thể tả xiết đối với ta khi được trông thấy con trưởng thành, nhưng cũng
là sự tra tấn khủng khiếp bởi sự thật mà ta đang che giấu trong tim mình.”
Rồi Brom cười, giọng khắc nghiệt, ngắt đoạn và khô khốc. “Ừ, ta đã không thực sự
giữ được con an toàn khỏi Đế quốc, còn giờ thì sao? Nếu con vẫn tự hỏi ai là kẻ phải chịu
trách nhiệm trước cái chết của cậu Garrow, thì con không phải tìm đâu xa đâu, bởi vì hắn
đang ngồi đây này. Đó hoàn toàn là sự dại dột của ta. Ta không bao giờ nên trở lại làng
Carvalhall. Và bây giờ thì xem này: Garrow chết, và con, một Kỵ sĩ rồng. Ta cảnh báo
với con, Eragon à, hãy thận trọng đối với người mà con yêu, bởi vì định mệnh có vẻ quan
tâm đến gia đình ta một cách dễ sợ.”
440
Ngậm vào cái ống tẩu, Brom rít thuốc vài lần, thổi làn khói trắng sang một bên. Mùi
cay nồng xông vào mũi Saphira. Brom nói, “Trong đời ta đã phải hối tiếc rất nhiều rồi,
nhưng con không phải là một trong số đó, Eragon à. Có thể đôi khi con cư xử như một
tên ngốc mất trí, như vụ con để cho lũ Ugals đáng nguyền rủa này trốn thoát, nhưng con
cũng không ngốc nghếch hơn ta khi ta bằng tuổi con đâu.” Ông gật gù. “Thật ra là còn ít
ngốc hơn. Ta tự hào vì con là con trai của ta, Eragon à, tự hào hơn con có thể tưởng
tượng ra đấy. Ta không bao giờ nghĩ rằng con sẽ trở thành một Kỵ sĩ như ta, hay mong
rằng tương lai đó sẽ đè lên con, nhưng nhìn con và Saphira, nó làm ta cảm thấy muốn gáy
lên mặt trời như một con gà trống vậy.”
Brom lại đưa cái tẩu lên hút “Ta hiểu con có thể sẽ giận ta vì đã giấu con chuyện này.
Ta không thể nói là ta sẽ hạnh phúc nếu khám phá ra tên của chính cha ta theo cách này.
Nhưng dù con có muốn hay không, chúng ta vẫn là một gia đình, ta và con. Bởi vì ta
không thể dành cho con sự quan tâm mà ta nợ con như một người cha, nên thay vào đó,
ta sẽ cho con một thứ, đó là lời khuyên. Cứ ghét bỏ ta nếu con muốn, Eragon à, nhưng
hãy lưu ý những gì ta nói, bởi ta biết rõ ta nói về cái gì.”
Ông nắm chặt vỏ thanh kiếm bằng tay kia, mạch máu phồng lên trên mu bàn tay. Ông
đảo tẩu thuốc sang một góc miệng.
“Rồi. Bây giờ, lời khuyên của ta có hai phần. Bất kể con có làm gì đi nữa, hãy bảo vệ
những người mà con quan tâm. Không có họ, cuộc sống của con sẽ đau khổ hơn con có
thể tưởng tượng ra. Một điều hiển nhiên, ta biết, nhưng đúng là như vậy đó. Đó, phần đầu
lời khuyên của ta. Về phần còn lại… nếu con có may mắn giết được Galbatorix - hoặc là
nếu ai đó thành công cắt họng được tên phản đồ đó - thì xin chúc mừng. Còn nếu không,
thì con phải nhận ra rằng Galbatorix là kẻ thù lớn nhất và nguy hiểm nhất của con. Khi
nào mà hắn còn chưa chết, cả con và Saphira sẽ không thể tìm thấy sự yên bình. Con có
thể chạy đến nơi cùng trời cuối đất, nhưng trừ khi con theo phe Đế quốc, còn không một
ngày nào đó con sẽ phải đương đầu với Galbatorix. Ta rất tiếc, Eragon, nhưng đó là sự
thật. Ta đã chiến đấu với rất nhiều pháp sư, và vài tên Phản đồ, và cho đến giờ, ta luôn
luôn đánh bại đối thủ của mình.”
Những nếp nhăn trên trán ông hằn sâu hơn. “Ừ, chỉ trừ một lần duy nhất, nhưng đó là
vì ta chưa hoàn toàn trưởng thành. Dù sao đi nữa, lí do mà ta đã luôn luôn chiến thắng, là
bởi vì ta sử dụng bộ óc, không như hầu hết mọi người. Ta không phải pháp sư mạnh, so
với Galbatorix, và con cũng thế, nhưng trong quyết đấu của phù thủy, trí thông minh còn
quan trọng hơn sức mạnh. Cách để đánh bại một pháp sư khác, không phải là mù quáng
đập lia lịa vào tâm trí kẻ đó. Không! Để đảm bảo thắng lợi, con phải tìm ra cách mà kẻ
thù của con phân tích thông tin và cách hắn phản ứng với vạn vật. Khi đó con sẽ tìm được
điểm yếu của hắn, và nhằm vào đó mà tấn công. Mấu chốt không phải là sáng tạo ra một
thần chú mà chưa ai từng nghĩ ra, mấu chốt là tìm ra câu thần chú mà kẻ thù đã bỏ qua và
sử dụng nó chống lại hắn. Mấu chốt không phải là cày xuyên qua rào chắn trong tâm trí ai
đó, mấu chốt là lách xuống dưới hoặc vòng qua rào chắn đó. Không ai thông suốt được
mọi sự, Eragon ạ. Hãy nhớ điều đó. Galbatorix có thể có quyền năng vô song, nhưng hắn
không thể lường trước mọi khả năng. Dù con có làm gì, con phải giữ được sự lanh lợi
trong đầu óc mình. Đừng quá bám lấy một niềm tin nào đó đến mức không thể nhìn vượt
tới một khả năng khác. Galbatorix bị điên và vì thế không thể đoán được hắn làm gì,
nhưng hắn cũng gặp phải những lỗ hổng trong suy luận mà một người bình thường sẽ
441
không mắc phải. Nếu con có thể tìm thấy điểm yếu đó, Eragon à, khi đó con và Saphira
có thể đánh bại hắn.”
Brom hạ thấp tẩu thuốc, khuôn mặt ông nghiêm nghị. “Ta hy vọng con làm được.
Mong muốn lớn nhất đời ta, Eragon ơi, là con và Saphira sẽ sống thật lâu và xán lạn,
không âu lo về Galbatorix và Đế quốc. Ta ước rằng ta có thể bảo vệ con khỏi tất cả
những hiểm nguy đang đe dọa con, nhưng than ôi, điều đó không nằm trong khả năng của
ta. Tất cả những gì ta có thể làm là cho con những lời khuyên và dạy con những gì ta có
thể dạy lúc này khi mà ta vẫn còn đây… Con trai ta. Dù điều gì xảy ra với con đi nữa,
hãy biết rằng ta yêu con, và mẹ con cũng vậy. Cầu mong những vì sao dõi theo con,
Eragon Bromsson.”
Khi những lời cuối cùng của Brom vang lên trong tâm trí Eragon, ký ức mờ nhạt đi, để
lại đằng sau bóng tối trống rỗng. Eragon mở mắt, bối rối khi nhận thấy những giọt nước
mắt đang chảy trên má mình. Nó bật cười nghẹn ngào, và lau mắt bằng rìa cái áo trấn thủ.
Brom đã thật sự sợ rằng anh sẽ ghét ông, nó nói, sụt sịt mũi.
Anh sẽ ổn chứ? Saphira hỏi.
Ừ, Eragon nói, ngẩng đầu lên. Thật sự anh nghĩ là thế. Anh không thích một số chuyện
Brom đã làm, nhưng anh tự hào khi gọi ông là cha của anh, và được mang tên ông. Ông
là con người vĩ đại... Nhưng anh thấy buồn bực vì không bao giờ có dịp để nói chuyện
với cha và mẹ anh như cha mẹ.
Ít nhất anh đã có thời gian ở bên ông Brom. Em còn không được may mắn như vậy, cả
cha và mẹ em đều đã chết rất lâu trước khi em sinh ra. Mức gần nhất em có thể đến với
họ chỉ là một vài kí ức mơ hồ từ Glaedr.
Eragon đặt một bàn tay lên cổ ả rồng, và chúng cố gắng làm dịu lòng nhau bằng cách
tốt nhất có thể trong khi đứng ở rìa vực Tel’naeír và trải tầm mắt ra khu rừng của thần
tiên.
Không lâu sau đó, Oromis hiện ra từ túp lều của ông, mang theo hai bát súp, và
Eragon với Saphira quay lại, chậm rãi bước về phía chiếc bàn nhỏ phía trước thân hình đồ
sộ của Glaedr.
Chương 48: Những linh hồn trong đá
Khi Eragon đẩy chiếc bát trống không của nó ra xa, Oromis nói " Con có muốn xem
bức fairth của mẹ con không, Eragon?"
442
Eragon đông cứng người mất một lúc, kinh ngạc. "Có, xin thầy" Từ những nếp gấp
của chiếc áo chùng trắng, Oromis rút ra một phiến đá mỏng màu xám đưa cho Eragon.
Tảng đá lạnh và trơn nhẵn giữa những ngón tay Eragon, Trên mặt kia của phiến đá, nó
biết,nó sẽ tìm thấy được một hình dung hoàn hảo về mẹ mình, được vẽ lên bởi một câu
thần chú với những màu sắc mà một thần tiên đã đưa vào phiến đá này nhiều năm về
trước. Một cơn lo lắng kích động chạy ngang người Eragon. Nó luôn muốn nhìn thấy mẹ,
dù bây giờ cơ hội đó đang đứng trước mặt, nó lại sợ rằng thực tế sẽ làm nó thất vọng.
Cùng một sự cố gắng, nó quay phiến đá lại và trông thấy một bức vẽ - trong trẻo như
một ảo ảnh nhìn qua khung cửa sổ - của một khu vườn hoa hồng đỏ và trắng lung linh
trong những tia nắng mờ ảo của buổi bình minh. Con đường nhỏ rải sỏi chạy qua những
luống hoa hồng. Và ở chính giữa con đường là một người phụ nữ, đang quỳ gối, một
bông hồng trắng đặt giữa hai lòng bàn tay đang khum khum và bà cười với nhành hoa,
mắt bà khép lại nụ cười khẽ nở trên môi. Bà ấy thật xinh đẹp, Eragon nghĩ. Nét mặt bà
thật dịu dàng và nhân từ, lúc đó bà đang mặc một bộ quần áo bằng da, với một chiếc bao
tay bắn cung đen thẫm đeo ở cánh tay những chiếc giáp che nơi ống quyển, một cây kiếm
và một con dao găm quàng trên vai. Trong những đường nét khuôn mặt bà, Eragon có thể
nhận một nét đặc trưng của chính mình cũng như một chút sự tương đồng với cậu
Garrow, anh trai bà.
Hình ảnh đó làm Eragon bị mê hoặc , Nó đặt tay mình lên mặt tấm fairth, ước rằng nó
có thể với vào bên trong và chạm tay tới bà.
Mẹ
Oromis nói, "Brom đã trao tấm faith này cho ta cất giữ an toàn trước khi ông ấy rời
Carvahall, và giờ ta trao nó lại cho con."
Không hề ngước lên, Eragon hỏi, " Thầy có thể giữ nó an toàn thật tốt hộ con không?
Nó có thể sẽ bị vỡ trong suốt cuộc hành trình và chiến đấu của chúng con ."
Sự yên lặng theo sau làm Eragon chú ý. Nó rời ánh mắt chăm chú từ mẹ mình để trông
thấy rằng Oromis có vẻ sầu muộn và lơ đãng
"Không, Eragon ạ. Ta không thể. Con sẽ phải thu xếp cách khác để bảo quản bức faith
này/"
Tại sao cơ? Eragon muốn hỏi, nhưng sự lo lắng trong mắt Oromis đã ngăn nó lại.
Rồi sau đó Oromis nói, "Thời gian của con có hạn, và chúng ta vẫn còn có nhiều vấn
đề để thảo luận. Ta sẽ đoán về chủ đề con muốn nói tiếp theo, hay con sẽ nói cho ta điều
đó?"
Cùng một sự bất tắc dĩ to lớn, Eragon đạt tấm fairth lên bàn và lật nó lại để hình ảnh
trên bề mặt lắng dần. "Hai lần chúng con đã chiến đấu với Murtagh và Thorn, Murtagh đã
mạnh hơn bất cứ kẻ bị ràng buộc nào. Trên Cánh đồng cháy, hắn đã đánh bại Saphira và
con nhưng bọn con không nhận ra được là hắn mạnh lêm bằng cách nào. Nếu không vì sự
thay đổi thái độ của hắn, chúng con bây giờ đã là tù binh ở Urû’baen. Một lần thầy đã đề
cập rằng thầy biết cách mà Galbatorix trở nên hùng mạnh. Thầy sẽ kể với con bây giờ
chứ, Sư phụ? Vì sự anh toàn của chính chúng con, chúng con cần phải biết."
443
"Đây không phải trách nhiệm của ta để nói cho con về điều này" Oromis nói.
"Vậy nó là của ai?" Eragon gặng hỏi.
"Thầy không thể ..."
Phía sau Oromis, cặp mắt màu kim loại nóng chảy của Glaedr mở một bên, lớn như
một tấm khiên tròn, và nói, "Là của tôi ...Nguồn gốc quyền lực của Galbatorix nằm trong
những trái tim của loài rồng. Hắn đã ăn cắp sức mạnh từ chúng tôi. Không có sự trợ giúp
của chúng tôi, Galbatorix đã bị đáng bại bởi thần tiên và quân Varden từ lâu rồi.
Eragon giận dữ. "Tôi không hiểu, tại sao các ngươi lại giúp Galbatorix? Và làm thế
nào các ngươi có thể? Chỉ có bốn con rồng và một thần tiên ở Alagaësia ... phải vậy
không?"
Rất nhiều những con rồng mà thân xác của chúng bị Galbatorix và những lời nguyền
giết chết vẫn tồn tại đến ngày nay.
"Vẫn tồn tại ...? " Hoang mang, Eragon liếc nhìn sang Oromis, nhưng vị thần tiên này
vẫn yên lặng, nét mặt bí hiểm. Thậm chí lúng túng vì là Saphira dường như không hề bối
rối như nó"
Gã rồng vàng nhấc chân để quay đầu nhìn Eragon rõ hơn, những cái vẩy của nó cọ vào
nhau. Không giống như hầu hết những sinh vật khác, gã nói, tư tưởng của một con rồng
không chỉ trú ngụ trong bộ óc. Nó ở trong những bộ ngực rắn chắc của chúng ta, một vật
giống như khối đá quý, giống cấu tạo lớp vẩy chúng ta được gọi là Eldunarí, có nghĩa là "
trái tim trong trái tim". Khi một con rồng chui ra từ trứng, Eldunarí của nó trong suốt và
không rực rỡ. Thông thường nó tồn tại suốt cả của cả cuộc đời một con rồng và phân hủy
cùng với thi hài của con rồng khi chúng chết, Tuy nhiên, nếu chúng ta muốn, chúng ta có
thể chuyển dời tư tưởng của mình vào Eldunarí. Sau đó nó sẽ có được cùng màu sắc như
lớp vẩy và bắt đầu cháy rực như than. Nếu một con rồng làm xong việc này, Eldunarí đó
sẽ tồn tại lâu hơn cả sự thối rữa của xác thịt, và bản chất của một con rồng có thể sống
trong vĩnh viễn. Ngoài ra, một con rồng có thể nhả ra Eldunarí của chúng trong khi vẫn
còn sống. Vì lí đó, thân xác của một con rồng và tư tưởng của rồng có thể thoát ra tách
biệt nhau mà lúc đó vẫn giữ được sự liên kết. Qua đó, bọn chúng đã bắt chúng ta làm theo
mệnh lệnh của chúng, bất chấp hèn hạ.
Sự ngụ ý trong những gì Glaedr đã nói làm Eragon sửng sốt. Di chuyển ánh mắt chăm
chú sang Saphira, nó hỏi, Em đã biết về điều này chứ?
Những chiếc vẩy trên ngực cô ả gơn sóng khi ả thúc một cú, di chuyển chiếc đầu như
một con rắn. Em luôn luôn nhận thức được về trái tim trong trái tim, Luôn luôn em có thể
cảm thấy nó bên trong mình, nhưng em không bao giờ nghĩ đến để nói với anh.
Làm sao em có thể không nói gì khi nó quan trọng đến như thế?
Anh có nghĩ nó cũng tương tự như nói rằng anh có một cái dạ dày không, Eragon?
Hoặc một trái tim hay một lá gan hay bất cứ cơ quan nào khác. Eldunarí của em là một
phần không thể thiếu của của chính em. Em không bao giờ nhìn thấy dấu hiệu tồn tại rõ
ràng của nó... Ít ra là không cho tới khi chúng ta đến Ellesméra lần trước.
Vậy là em đã biết!
444
Chỉ một chút thôi. Glaedr đã gợi ý rằng trái tim trong trái tim của em, quan trọng hơn
em tưởng trước kia, và anh ta đã cảnh báo em để bảo vệ nó, vì sợ rằng em vô tình tự giao
chúng vào bàn tay kẻ thù của chúng ta, anh ta không hề giải thích gì hơn nữa, nhưng về
sau, em đã rút ra được nhiều điều từ những gì anh ta nói.
Bây giờ đây em vẫn không nghĩ đây là điều đáng bàn ư? Eragon hỏi gặng.
Em đã muốn nói, cô ả gầm lên, nhưng cũng như với Brom, em đã hứa với Glaedr rằng
em sẽ không nói việc này cho bất cứ ai, không ngoại trừ cả anh.
Và em đã đồng ý à?
Em tin tưởng Glaedr, và em tin tưởng Oromis, anh thì không sao?
Eragon cau có và quay trở lại với vị thần tiên và con rồng vàng. " Sao thầy không kể
với chúng con việc này sớm hơn?"
Mở nút chiếc bình cao cổ, Oromis rót đầy cốc rượu vang và nói, "Nằm trong lệnh lệnh
để bảo vệ Saphira."
"Bảo vệ em ý ư? từ cái gì?"
Từ ngươi, Glaedr nói. Eragon quá kinh ngạc và thấy bị xúc phạm, nó cố điềm tĩnh trở
lại đủ tốt để không phản kháng trước khi Glaedr nói tiếp. Trong tự nhiên, một con rồng sẽ
học được về Eldunarí từ một tiền bối của nó khi nó đủ hiểu biết để sử dụng Eldunarí.
Theo cách đó, một con rồng sẽ không tự chuyển vào trái tim trong trái tim mà không có
sự nhận thức đầy đủ ý nghĩa những hành động của chúng. Sống cùng các kị sĩ, một thói
quen khác phát sinh, Đầu tiên một vài năm trong sự gắn kết giữa rồng và các kị sĩ chủ
yếu là thiết lập một mối quan hệ chặt chẽ giữa cả hai, và những kị sĩ đã nhận ra rằng tốt
hơn là đợi cho tới khi sự gắn kết mới mẻ của kị sĩ và rồng trở nên thân thuộc hơn với mỗi
người sau đó nói cho họ biết về Eldunarí. Mặt khác, trong hàng động bất cần dại dột của
tuổi trẻ, một con rồng có thể quyết định nhả ra trái tim trong trái tim ra chỉ để giải khuây
hay gây ấn tượng với kị sĩ của nó. Khi chúng ta trao tặng Eldunarí của mình, là chúng ta
đang tặng cả hiện thân với toàn bộ sự sống của mình. Và chúng ta không thể đặt nó quay
lại nơi đã thuộc về nó trong cơ thể một khi đã được lấy ra. Một con rồng không nên ở tình
trạng chia cắt với tư tưởng soi sáng nó, vì nó sẽ làm thay đổi cách chúng sống thanh thản
trong suốt cả cuộc đời, thậm chí nếu chúng có thể tồn tại hàng nghìn năm.
"Ngươi vẫn còn trái tim trong trái tim chứ?" Eragon hỏi.
Trảng cỏ xung quanh chiếc bàn rũ xuống dưới luồng hơi nóng phun ra từ lỗ mũi
Glaedr. “Đó không phải là câu hỏi xã giao để hỏi bất cứ con rồng nào trừ Saphira. Đừng
bao giờ đánh bạo để hỏi lại tôi điều đó, đồ mới nở.”
Mặc dù sự khiển trách của Glaedr làm hai má Eragon nóng ran, nó vẫn cần thiết đáp
lại khi phải làm, bằng một phản ứng nhượng bộ và những lời lẽ "Không, thưa tiền bối"
rồi nó hỏi, " Điều ... điều gì xảy ra nếu Eldunarí của ngươi bị vỡ?"
Nếu một con rồng đã sẵn sàng chuyển tư tưởng của nó vào trái tim, rồi thực sự chết đi.
chúng ta cất giữ trái tim của mình ở Du Fells Nángoröth, những dãy núi trong trung tâm
của sa mạc Hadarac. Về sau, khi các kị sĩ tự thành lập trên đảo của Vroengard và xây
445
dựng tại đó một nơi cất giữ Eldunarí, những con rồng hoang dã và những con rồng có liên
kết đều giao trái tim của mình cho các kĩ sĩ cất giữ an toàn.
"Rồi sau đó" Eragon nói, "Galbatorix đã đoạt được Eldunarí ?"
Trái với sự trông chờ của Eragon, Oromis lại là người trả lời. "Hắn ta đã làm vây,
nhưng không phải tất cả trong một lần. Nó xảy ra từ rất lâu rồi , từ thời không một ai có
thể thực sự đe dọa tới các kị sĩ rồng, rất nhiều người trong chúng ta trở nên bất cẩn với
việc bảo vệ Eldunarí. trong thời Galbatorix quay sang chống lại chúng ta, Không hề nghi
ngờ vì một con rồng nhả Eldunarí của chúng ra chỉ đơn thuần vì bị sự lung lạc bởi lợi
ích."
"Lơi ích?"
Bất cứ người nào nắm giữ những trái tim của chúng ta, Galbatorix nói, có thể liên lạc
với con rồng đó từ mà không cần quan tâm tới khoảng cách. Toàn thể Alagaësia có thể
cách li kị sĩ và rồng, nếu kị sĩ có bên cạnh Eldunarí con rồng của anh ta, họ có thể chia sẻ
ý nghĩ một cách dễ dàng như cậu và Saphira đang làm bây giờ.
"Thêm vào đó" Oromis nói, "một phù thủy chiếm hữu được một Eldunarí có thể có rút
từ sức mạnh của rồng giúp sức cho những thần chú của hắn, Lại cũng chẳng cần quan
tâm đến con rồng đó có thể đang ở đâu. Khi ..."
Một chú chim ruồi màu sắc sặc sỡ làm gián đoạn cuộc nói chuyện của họ bằng cách
phóng như tên qua chiếc bàn. Đôi cánh đập mạnh loang loáng, chú chim bay liệng bên
trên chiếc bát đựng hoa quả và tớp thứ chất lỏng tràn ra từ một quả mâm xôi bị nát, rồi
chuyền cành và bay đi, biến mất giữa những tàng cây của cánh rừng.
Oromis lại đang tiếp tục nói. "Khi Galbatorix giết kị sĩ đầu tiên, hắn đã ăn cắp luôn
trái tim rồng của kị sĩ đó. Trong suốt nhiều năm sau Galbatorix ẩn mình trong vùng
hoang vu, hắn phá vỡ tâm trí của rồng và chiếm lấy nó cho tham vọng của mình, hình
như là cùng với Durza. Và khi Galbatorix bắt đầy sự nổi loạn của hắn trong điềm báo, với
Morzan bên cạnh, hắn trở nên mạnh hơn hầu hết tất cá các kị sĩ khác. Sức mạnh của hắn
không chỉ là phép thuật mà còn cả trí tuệ từ quyền lực tư tưởng của Eldunarí’s gia tăng
cho chính hắn.
"Galbatorix không chỉ cố giết những Kị sĩ và rồng. Hắn biến nó thành mục tiêu để
chiếm được càng nhiều Eldunarí càng tốt, bằng cách sự ăn cắp từ kị sĩ hay hành hạ một kị
sĩ cho tới khi con rồng của anh ta nhả trái tim trong trái tim ra. Lúc chúng ta nhận ra việc
mà Galbatorix đang làm, hắn đã thực sự quá hùng mạnh để ngăn chặn. Điều giúp cho
Galbatorix là chẳng những nhiều kị sĩ du hành không chỉ bằng Eldunarí của chính con
rồng của họ mà còn với với Eldunarí của những con rồng đã chết, vì những con rồng
thường trở nên buồn chán với việc ngồi yên một góc và khao khát thám hiểm, dĩ nhiên,
một lần Galbatorix và lời thề cướp phá thành phố Doru Araeba trên đảo Vroengrand, hắn
đã chiếm được toàn bộ kho cất dấu mà Eldunarí được bảo quản trong đó.
"Galbatorix đạt chiến thắng của mình bằng cách sử dụng sức mạnh và sự thông thái
của những con rồng để chống lại toàn thể Alagaësia. Đầu tiên hắn không thể kiểm soát
được một số Eldunarí mà hắn chiếm được. Đó không phải là một việc dễ dàng gì để bắt
một con rồng phục vụ cho mình, dù con có mạnh thế nào cũng không là vấn đề.
Galbatorix nhanh chóng đè bẹp các kị sĩ và tự dưng hắn lên làm vua của Urû’baen, hắn
đã tự vạch ý đồ để khuất phục sự yên nghỉ của những trái tim, từng trái từng trái một.
446
"Chúng ta tin rằng đó là mục tiêu quan tâm chính của hắn trong của 40 năm sau đó ,
trong suốt thời gian đó hắn chỉ trả miếng Alagaësia bằng một cuộc tấn công uy hiếp nhỏ -
đây cũng là nguyên nhân mà những người Surda có thể li khai khỏi đế quốc. Khi đã hoàn
tất Galbatorix lui về sống ẩn dật và bắt đầu áp đặt quyền kiểm soát trên khắp đế quốc và
những vùng đất lân cận. Vì một số lí do, sau hai năm rưỡi gia tăng các cuộc thảm sát và
nỗi kinh hoàng, hắn lại rút khỏi Urû’baen, hắn chú ý tới những điều chưa từng để ý trước
kia, không phải chỉ một như trước, nhưng rõ ràng có một vài kế hoạch chỉ riêng hắn
biết.Nhược điểm của hắn rất nhiều, nhưng hắn không tự tỏ ra sơ hở, rất nhiều những điệp
viên của Varden đã quả quyết như vậy. Chúng ta cũng không thể phát hiện được gì hơn."
Không suy nghĩ nhiều, Eragon nhìn chăm chú vào khoảng không đằng xa. Lần đầu
tiên, tất cả những câu chuyện mà nó được nghe về sức mạnh phi thường của Galbatorix
được giải thích. Một cảm giác không rõ ràng về sự lạc quan trỗi dậy từ Eragon khi nó tự
nói với mình, Mình không chắc là như thế nào, nhưng nếu chúng ta có thể giải phóng
những Eldunarí khỏi sự thao túng của Galbatorix, hắn sẽ không còn hùng mạnh hơn bất
kì kị sĩ rồng nào khác. Không giống như sự tưởng tượng hình dung, nó khích lệ Eragon
khi biết rằng tên bạo chúa đã có một nhược điểm, dù nhỏ như thế nào cũng không quan
trọng.
Khi Eragon tiếp tục trầm ngâm quanh vấn đề đó, một câu hỏi khác xuất hiện trong nó.
" tại sao con chưa bao giờ nghe kể về trái tim của rồng trong những câu chuyện cổ? Nếu
chúng quan trọng thực sự, thì các thi sĩ và học giả sẽ phải nhắc đến chứ."
Oromis đặt một tay lên bàn và nói, "Trong tất cả những bí mật của Alagaësia, bí mật
về Eldunarí là điều được che đậy kín đáo nhất. Suốt trong lịch sử , loài rồng cố gắng dấu
đi trái tim trong sự yên nghỉ của thế giới, Chúng đã tiếp lộ lối sống của mình cho chúng
ta chỉ sau khi hiệp ước về phép thuật giữa các loài được thiết lập, và cũng chỉ một vài
điều chọn lọc."
"Nhưng tại sao?"
Ah, Glaedr nói, thường thì chúng ta khinh thường việc cần thiết của sự kín đáo, nhưng
nếu kiến thức về Eldunarí từng được chia sẻ, mọi tên vô lại tầm thường trên mảnh đất này
sẽ muốn cố gắng để đánh cắp nó, và cuối cùng vài tên có thể đạt được mục đích, đó là kết
luận rút ra trong một thời gian dài phòng bị.
"Có phải không có cách nào để một con rồng tự ngăn chúng nghĩ về Eldunarí đúng
không?" Eragon hỏi.
Con mắt Glaedr dường như sáng lấp lánh chưa từng thấy. Một câu hỏi thông minh.
Một con rồng nhả ra Eldunarí của chúng nhưng chúng vẫn thích sử dụng thân thể của
chúng nếu có thể, dĩ nhiên, bảo hệ trái tim bằng móng vuốt, răng nanh, và đuôi và với
những đập cánh mạnh mẽ.Một con rồng mà thân thể của chúng đã chết, dĩ nhiên, không
còn lại gì từ những lợi thế đó nữa. Vũ khí duy nhất của chúng là ý chí của mình, tuy
nhiên nếu thời điểm đó đến, vũ khí phép thuật là điều mà chúng ta không thể điều khiển
bằng ý chí. Đó là một lí do vì sao rất nhiều rồng không chọn kéo dài cách sống lưu lại
trong thân xác của chúng. Không thể di chuyển theo ý muốn của cậu, không thể cảm
nhận thế giới xung quanh cậu ngoại trừ suy nghĩ của kẻ khác, và chỉ có thể tác động đến
các sự vận đang diễn ra bằng suy nghĩ của cậu, hiếm khi và không đoán được sự bùng
447
phát của phép thuật, Một tình trạng khó khăn với hầu hết bất cứ sinh vật nào.Nhưng đặc
biệt với loài rồng thì khác, kẻ tự do nhất trong số tất cả những loài từng tồn tại.
"Tại sao chúng làm vậy, rồi sau đó thì sao?" Eragon hỏi.
Thỉnh thoảng cũng xảy ra tai nạn. Khi thân thể chúng tôi là yếu điểm, một con rồng có
thể hoảng sợ và chạy trốn vào Eldunarí của chúng . Hoặc nếu một con rồng nhả ra trái
tim chúng trước khi thân xác chết đi, chúng sẽ không có lựa chọn nhưng vẫn tiệp tục tồn
tại. Dù hầu hết, những con rồng chọn sống trong Eldunarí của chúng đã quá già rồi, già
hơn cả Oromis và ta bây giờ, đủ già để mối quan tâm của thân xác thôi quan trọng với
chúng ,chúng quay trở về với chính mình và muốn sống trong sự yên nghỉ vĩnh hằng
những thắm mắc mà những con rồng trẻ hơn đang sống không thể hiểu thấu đáo được.
Chúng ta sùng kính và gìn giữ những trái tim của rồng đó vì sự hiểu biết rộng lớn và
thông thái của chúng . Cả những con rồng hoang dã và những con rồng có gắn kết cũng
như những kị sĩ, đểu tìm kiếm lời chỉ bảo từ họ về những vấn đề quan trọng. Vì thế
Galbatorix nô dịch họ là một hành động vô đạo gần như tàn bạo và độc ác không thể
tưởng tượng được.
Bây giờ em đang có một câu hỏi, Saphira nói, sợi dây suy nghĩ phong phú của cô ả
chạy qua tâm chí Eragon. Trước tiên nếu một trong số chúng bị giam hãm trong Eldunarí
chính mình, chúng phải tiếp tục sống hay là điều đó là tùy vào chúng. Nếu chúng không
cam chịu sống trong hoàn cảnh đó nữa, thì chúng sẽ tự giải phóng mình khỏi sự giam
cầm ở trần gian và đi về bên kia bóng đêm chứ?
"Không phải do chúng tự quyết được" Oromis nói. "trừ phi không có cảm hững phép
thuật bao phủ quanh con rồng và điều đó sẽ cho phép chúng phá vớ Eldunarí từ bên
trong, với hiểu biết của ta, điều đó hiếm khi xảy ra. Chỉ có thể chọn cách duy nhất khác là
thuyết phục ai đó đập vớ Eldunarí cho chúng. Sự mất tự chủ là một lí do tại sao khác loài
rồng cực kì cảnh giác về việc chuyển mình vào trái tim trong trái tim, vì sợ rằng tự đánh
bẫy chính họ trong một nhà tù không có lỗi thoát.
Eragon có thể thấy sự kinh tởm trong ý nghĩ của Saphira về viễn cảnh đó. Cô ả không
nói về nó nữa, tuy nhiên, vẫn hỏi, Bao nhiêu Eldunarí bị Galbatorix giữ làm nô lệ?
"Chúng ta không biết chính xác con số " Oromis nói, "nhưng chúng ta ước đoán rằng
kho chứa của hắn có tới hàng trăm."
Một tia sáng lờ mờ lách qua thân hình lộng lẫy của Saphira, Vậy sau tất cả, giống loài
của chúng ta không hề đứng trên bờ diệt vong đúng không?
Oromis ngập ngừng, và Glaedr là người trả lời, Tiểu muội, gã nói, làm Eragon ngạc
nhiên khi vì cách gã sử dụng tính ngữ, thậm chí nếu mặt đất có bị chôn vùi cùng với
Eldunarí thì giống loài chúng ta cũng vẫn bị kết tội. Một con rồng đã được lưu giữ trong
Eldunarí thì vẫn là một con rồng, nhưng chúng không còn ám ảnh bởi sự thôi thúc của thể
xác, hay các cơ quan với đầy đủ chức năng. Chúng không thể sinh sản.
Gáy Eragon bắt đầu đau âm ỉ, và đánh thức nhanh chóng tình trạng mệt mỏi từ chuyến
du hành bốn ngày trước. Sự kiệt sức làm nó khó mà giữ được suy nghĩ thêm một lúc nữa,
trong một sự xao lãng nhỏ nhất, chúng trượt khỏi sự kiểm soát của nó.
448
Chóp đuôi của Saphira giật giật. Em không ngốc lắm khi tin rằng Eldunarí có thể sinh
con đâu. Tuy nhiên, thật dễ chịu cho em khi biết mình không hề đơn độc như đã nghĩ ...
Loài chúng em có thể phải mang tôi, nhưng ít nhất có nhiều hơn bốn con rồng còn tồn tại
trên thế giới, dù chúng có được ở trong thể xác hay không.
"Đó là sự thật" Oromis nói, "nhưng chúng cũng bị giam cầm như Mutagh và Thorn."
Giải phóng cho chúng giúp ta có cái gì đó để mà tranh đấu, tuy nhiên , cũng với việc
giải cứu quả trứng cuối cùng nữa, Saphira nói.
"Có vài việc cho chúng ta để giải cứu cả hai" Eragon nói, " Chúng ta là hy vọng duy
nhất. " nó bóp trán bằng ngón cái phải rồi nói, " Vẫn có vài điều con không hiểu"
"Oh?" Oromis hỏi. " Khía cạnh nào làm con lẫn lộn?"
"Nếu Galbatorix tìm thấy sức mạnh từ những trái tim đó, làm cách nào chúng tạo ra
năng lượng cho hắn sử dụng?" Eragon ngừng lại, để kiếm cách diễn giải tốt hơn câu hỏi
của nó. Nó chỉ vào bày chim nhạn vút qua trên bầu trời. "Mọi sinh vật sống đều ăn và
uống để duy trì sự sống của chính mình, ngay cả với thực vật. Thức ăn cung cấp năng
lượng mà cơ thể dùng để hoạt động thực tế. Nó cũng cung cấp năng lượng chúng ta cần
cho việc tạo ta phép thuật, theo con, chúng ta dựa vào sức lực của chính mình để tạo một
câu thần chú hoặc sử dụng sức mạnh từ những thứ khác. Nó cũng như vậy kể cả với
những Eldunarí đó chứ? Chúng không có xương, cơ và da phải không ạ? Chúng không ăn
ư? Vậy , làm cách nào chúng tồn tại được? Chúng lấy năng lượng từ đâu?
Oromis cười, chiếc răng nanh của ông sáng loáng như lớp men sứ. "Từ phép thuật"
"Phép thuật?" Nếu định nghĩa phép thuật như là sự vận động của năng lượng, thực tế
nó là vậy, thì dĩ nhiên, phép thuật. Nơi chính xác mà các Eldunarí thu năng lượng của
chúng là một điều huyền bí đối với cả chúng ta và loài rồng, chưa từng có một ai biết
được nguồn gốc. Chúng có thể hấp thụ ánh sáng mặt trời như thực vật hoặc đươc cung
cấp sức mạnh của những sinh vật xung quanh.Dù câu trả lời là gì, nó cũng chứng minh
rằng khi một con rồng thoát khỏi thân xác đã chết và tư tưởng của chúng được đặt vào
trái tim trong trái tim của chúng, chúng mang theo mình rất nhiều sức mạnh dự trữ bằng
cách nào đó từ thân xác đã ngừng hoạt động. Sau đó, kho năng lượng của chúng tăng
trưởng một cách đều đặn trong năm đến bảy năm tiếp theo, cho tời khi đạt được sức
mạnh tràn đầy, thứ thực sự vô cùng to lớn, Toàn bộ lượng năng lượng của Eldunarí có thể
cất giữ phụ thuộc vào khích cỡ của trái tim. Con rồng già hơn, Eldunarí của chúng lớn
hơn và nhiều năng lượng hơn nó có thể hấp thụ trước khi trở thành bão hòa.
Nhớ lại khi nó và Saphira chiến đấu với Murtagh và Thorn, Eragon nói, " Galbatorix
phải trao cho Murtag rất nhiều Eldunarí.Đó là cạc giải thích duy nhất cho việc sức mạnh
của hắn tăng nhanh chóng."
Oromis gật đầu. " Con rất may mắn, Galbatorix đã không cho hắn mượn thêm một bất
cu trái tim nào nữa, nếu thêm nữa, Murtagh đã dễ dàng áp đảo con, Arya và tất cả các
pháp sư khác cùng với Varden."
Eragon nhớ lại bằng cách nào mà cả hai lần nó và Saphira chạm trán Murtagh và
Thorn, Tâm trí của Murtagh như là bao gồm cả những tồn tại phức tạp nữa.Eragon chia
sẽ sự tổng hợp lại của mình với Saphira và nói, Những thứ đó phải là Eldunarí anh cảm
449
thấy ... anh tự hỏi về nơi mà Murtagh cất chúng? Thorn không mang yên cương, và anh
không thấy bất kì thứ gì phồng ra trên áo Murtagh.
Em không biết, Saphira nói. Anh nhận ra rằng Murtagh đang ám chỉ đến Eldunarí khi
hắn nói rằng thay vì đâm nát trái tim của anh, còn hơn là đâm nát những tim của hắn.
Những trái tim. không phải là một trái tim.
Em đã đúng! Có thể hắn đang cố cảnh báo cho anh.
Hít vào, Eragon thả lỏng đốt xương bả vai và ngả lưng trên ghế tựa của mình. "Trừ trái
tim trong trái tim của Saphira và của Glaedr, còn có Eldunarí nào mà Galbatorix không
chiếm được không?"
Những nếp nhăm thoáng xuất hiện quanh khóe miệng Oromis. "Không ai trong chúng
ta biết được. Sau khi sự sụp đổ của kị sĩ rồng, Brom đã tìm kiếm Eldunarí mà có thể
Galbatorix đã bỏ sót nhưng không thành công, và cũng không , trong tất cả những năm
Alagaësia yên bình theo trí nhớ của ta, ta đã tìm kiếm những lời thì thầm của một
Eldunarí. Mọi Eldunarí đều bị chiếm đoạt khi Galbatorix và Morzan bắt đầu cuộc chiến
tấm công chúng ta, và không một Eldunarí nào biến mất mà không giải thích được. Thật
phi thường nếu có bất kì một kho cất giữ Eldunarí đồ sộ nào có thể nằm ẩm mình ở đâu
đó, sẵn sàng giúp sức chúng ta nếu chúng ta có thể tìm ra chúng.
Mặc dù Eragon khong mong chờ một câu trả lời nào khác, nó vẫ bị thất vọng. " Một
câu hỏi cuối cùng. Khi cả kị sĩ hoặc rồng của kị sĩ chết đi, người còn lại của bộ đôi
thường bỏ đi xa hoặc sớm tự sát sau đó. Và họ thường trở nên điên loạn sau mất mát đó,
con nói đúng không ạ?"
Ngươi đã đúng, Glaedr nói.
"Điều gì sẽ xảy ra, nếu con rồng chuyển tư tưởng của chúng vào trái tim và rồi sau đó
thân thể của chúng chết đi?"
Qua đế giày, Eragon cảm thấy một sự rung lắc nhẹ của mặt đất khi Glaedr di chuyển
vị trí. Con rồng vàng nói, nếu thân thể một con rồng từng trải chết đi và lúc đó kị sĩ của
chúng vẫn còn sống, Chúng cũng được biết đến như một Indlvan. Sự chuyển đổi trở nên
khó mà dễ chịu gì với một con rồng, nhưng rất nhiều kị sĩ và rồng đã thích ứng được với
sự thay đổi và chúng tiếp tục phục vụ các kị sĩ bằng sự lỗi lạc. Tuy nhiên nếu kị sĩ của
con rồng là người bị chết, thì con rồng đó thường sẽ đập vớ Eldunarí của chúng hoặc dàn
xếp với ai đó để đập vỡ nó cho chúng nếu thân xác chúng không còn nữa, theo cách đó tự
giết mình và đi theo kị sĩ của chúng vào hư không. Nhưng không phải tất cả. Một số con
rồng có thể vượt qua được sự mất mát của chúng - như một vài kị sĩ, ví dụ như Brom - và
tiếp tục phụng sự xứ mệnh trong nhiều năm sau đó, bằng cả thân xác và trái tim trong trái
tim của chúng.
Thầy đã cho chúng con rất nhiều điều để suy nhẫm, Oromis tiền bối , Saphira nói.
Eragon gật đầu nhưng vẫn giữ yên lặng, vì nó đang bận cân nhắc về tất cả những gì vừa
được nghe.
hết chương 48
450
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |