Chương 43: Giữa Các Tầng Mây
Từ Tronjheim, Saphira bay năm dặm tới tường trong của Farthen Dûr, rồi cô nàng và
Eragon đi vào đường hầm đào theo hướng đông trải dài hàng dặm dưới chân Farthen Dûr.
Eragon có thể chạy hết đoạn đường hầm này trong mười phút nhưng nóc hầm khiến
Saphira không thể bay hay nhảy được cho nên cô nàng sẽ không thể giữ tốc độ với nó
được, vì thế nó chỉ giới hạn bản thân bằng cách đi bộ thật lẹ thôi.
Một tiếng sau, bọn họ xuất hiện tại thung lũng Odred trải dọc theo hướng nam bắc.
Xen giữa các chân đồi ở ngay đầu hẹp của thung lũng đầy dương xỉ này là hồ Fernothmérna,
một hồ khá lớn trông xa giống như một giọt mực đen giữa các rặng núi cao của
dãy Beor. Đầu phía bắc của hồ Fernoth-mérna là giòng Ragni Darmn, chảy quanh co
411
trong thung lũng cho tới khi được nhập vào hồ Az Ragni ở ngay sườn núi Moldûn the
Proud, ngọn núi cực bắc của dãy Beors.
Bọn họ rời khỏi Tronjheim từ sớm trước khi trời sáng và cho dù đường hầm khiến họ
bị chậm lại, lúc này vẫn còn đang trong buổi sáng sớm. Những dải mây tả tơi trên trời
xen lẫn với những tia nắng vàng le lói qua đỉnh các ngọn núi cao chót vót. Ở thung lũng
bên dưới, những gợn mây bám vào các ngọn núi như những con rắn khổng lồ. Từng lọn
mây mù bay lơ lửng trên mặt hồ trong như gương.
Eragon và Saphira dừng lại cạnh hồ Fernoth-mérna để uống nước và thấm mát da cho
chặng tới của hành trình. Nước hồ được tan ra từ tuyết và đá ở trên cao ngọn núi. Nước
lạnh khiến răng Eragon hơi nhức. Nó nhắm mắt, dậm chân, la hét khi bị lạnh buốt lên tới
đầu.
Khi đã đỡ nhức một chút, nó nhìn ngang hồ. Giữa tấm màn sương mù, nó thấy được
một lâu đài đổ nát xây trên đá nằm trải dài trên một ngọn núi. Dây leo quấn chằng chịt
chung quanh các bức tường đổ nát, nhưng ngoài việc đó ra, cả kiến trúc không hề có sức
sống. Eragon rùng mình. Toà nhà bỏ không nhìn u ám, đáng ngại giống như một xác chết
bị rữa ở giữa bầy thú rừng bẩn thỉu.
"Xong chưa?" Saphira hỏi.
"Xong rồi," nó nói rồi leo lên yên ghế.
Từ hồ Fernoth-mérna, Saphira bay theo hướng bắc, dọc theo thung lũng Odred ra khỏi
rặng núi Beor. Thung lũng này không dẫn thẳng tới Ellesméra vốn ở xa hơn nữa về
hướng tây, nhưng bọn họ không có chọn lựa nào khác nên đành phải ở trong thung lũng
vì các hẻm núi ở đây đều cao hơn năm dặm.
Saphira chỉ bay cao đến mức Eragon có thể chịu đựng nổi vì cô nàng bay càng cao nơi
không khí loãng hơn, thì càng lẹ. Eragon chống cái lạnh cóng bằng cách mặc nhiều lớp
áo và dùng thần chú để tách luồn hàn khí dạt sang hai bên.
Ngồi trên người Saphira cũng không phải dễ chịu lắm, nhưng cô nàng ráng quạt cánh
chậm và đều đặng nên Eragon cũng không phải chú tâm giữ thăng bằng như khi cô nàng
đảo người, bổ nhào hoặc thi triển những thao tác phức tạp khác. Hầu hết thời gian là nó
chia ra giữa nói chuyện với Saphira và suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong vài tuần
qua cũng như luôn quan sát học hỏi những cảnh vật bên dưới.
"Anh dùng pháp thuật mà không cần tới cổ ngữ khi người lùn tấn công anh," Saphira
nói. "Làm vậy nguy hiểm lắm."
"Anh biết, nhưng anh không có thời gian để nghĩ ra chữ. Hơn nữa, mình không cần
phải dùng cổ ngữ khi niệm thần chú.
"Cái đó thì khác. Em là rồng. Tụi em không cần cổ ngữ để biểu lộ ý tưởng; chúng em
biết mình muốn gì và suy nghĩ cũng không thay đổi dễ dàng như loài người hay các thần
tiên."
Mặt trời chỉ mới nhú lên khỏi chân trời một bàn tay là Saphira đã lướt qua khỏi miệng
thung lũng lên một khoảng đất cỏ bằng phẳng không bóng người giáp ranh với rặng núi
Beor. Ngồi thẳng người trên yên, Eragon ngó kỹ xung quanh rồi lắc đầu, vô cùng ngạc
nhiên về khoảng cách bọn họ vừa bay qua. "Nếu chúng ta bay tới Ellesméra trước," nó
412
nói. "Chúng ta có lẽ có nhiều thời giờ với Oromis và Glaedr hơn." Saphira chỉ gật đầu
đồng ý.
Saphira bay cho tới khi mặt trời lặn và các vì sao bao phủ khắp trời và các ngọn núi
chuyển sang màu tím đen mờ mờ phía sau. Cô nàng có lẽ còn muốn bay nữa nhưng
Eragon nhất quyết muốn bọn họ phải nghỉ ngơi. "Em vẫn còn mệt lắm sau chuyến đi
Farthen Dûr. Chúng ta có thể bay nguyên đêm ngày mai và ngày mốt cũng được, nếu cần,
nhưng tối nay em phải ngủ.”
Mặc dù Saphira không thích đề nghị này lắm nhưng cô nàng cũng đồng ý và lựa một
đám liễu mọc bên bờ một dòng suối để dừng chân. Khi Eragon vừa nhảy khỏi yên, nó
phát hiện cả hai chân đều cứng lại, khiến nó phải khó khăn lắm mới đứng vững được. Nó
cởi yên ra khỏi Saphira, rồi trải một tấm thảm lên mặt đất kế cô nàng và nằm xuống, lưng
đụng vào thân thể ấm áp của cô ả. Nó không cần lều vì cô nàng dùng cánh bao bọc lấy nó
như một con chim mẹ che chở chim con. Cả hai mau chóng chìm vào giấc ngủ mộng mị
lại liên kết được với nhau trong mộng vì đường truyền tinh thần của cả hai vẫn còn đó.
Ánh sáng vừa xuất hiện ở phía đông là Eragon và Saphira đã tiếp tục lên đường, bay
cao trên những đồng bằng xanh tươi.
Đến giữa sáng thì đụng phải gió ngược khiến Saphira chậm lại phân nửa tốc độ bình
thường. Cho dù cố cách mấy, cô nàng vẫn không bay cao hơn ngọn gió này được. Cô
nàng cả ngày phải chống cự lại gió cuốn, công việc thật khó khăn cho dù có Eragon bên
cạnh giúp thêm sức, đến trưa thì rõ ràng cô nàng đã mệt nhoài. Cô nàng bổ nhào xuống
một gò đất trên đồng cỏ và xếp cánh ngồi đó, thở hổn hển, cả người rung rẩy.
"Tối nay chúng ta nên ở lại đây." Eragon nói.
"Không."
"Saphira, tình trạng em không khá để đi tiếp. Hãy dựng trại cho tới khi em hồi phục.
Biết đâu chiều mai gió sẽ giảm bớt."
Nó nghe tiếng xoẹt xoẹt ươn ướt khi cô nàng liếm miệng rồi cố thở phịch một cái rồi
tiếp tục thở hổn hển.
"Không," cô nàng nói. "Trên những đồng bằng này, gió có thể thổi mấy tuần hoặc mấy
tháng lận. Chúng ta không thể nào chờ cho dịu lại được."
"Nhưng..."
"Em sẽ không chịu thua chỉ vì mệt một tí đâu, Eragon. Quá nhiều thứ được đánh cược
trong chuyến đi này..."
"Vậy để anh đem năng lực từ chiếc nhẫn Aren chuyền cho em. Nhẫn còn đủ để giúp
em từ đây tới Du Weldenvarden."
"Không," cô nàng khăng khăng. "Chừa Aren lại khi chúng ta không còn cách nào
khác. Em có thể nghỉ và phục hồi trong rừng. Nhẫn Aren chúng ta có thể cần phải dùng
bất cứ lúc nào; anh không nên hao phí như vậy chỉ đễ em dễ chịu một chút."
"Anh không thích thấy em bị đau nhức như vậy."
Một tiếng gầm nhẹ rời khỏi miệng cô nàng. "Tổ tiên của em, loài rồng hoang dã,
không phải thấy gió tí tẹo vậy mà rụt mình, em cũng vậy thôi."
413
Nói xong, cô nàng bay lên không tiếp tục mang nó theo vào cơn gió lốc.
Đến gần cuối ngày, gió vẫn còn gào thét chung quanh họ, đẩy ngược vào người
Saphira như thể vận mạng không muốn họ tới được Du Weldenvarden, Eragon nghĩ tới
cô gái người lùn Glûmra và lòng tin của cô ta ở các vị thần người lùn, và đây là lần đầu
tiên trong đời, nó có ý định muốn cầu nguyện. Eragon rút bỏ liên lạc tinh thần giữa hai
người, cô nàng lúc này cũng mệt và lo ra quá nên không để ý, Eragon thì thầm, "Gûntera,
vua của các vị thần, nếu quả người hiện hữu, và có thể nghe được con, nếu có thể, xin
người hãy dừng cơn gió này lại. Con biết con không phải là người lùn, nhưng vua lùn
Hrothgar đã nhận con vào bộ tộc của ông ta vì thế con nghĩ con có quyền cầu nguyện tới
người. Gûntera, van xin người, chúng con phải đến được Du Weldenvarden càng sớm
càng tốt, không phải chỉ vì lợi ích của dân chúng Varden mà còn là lợi ích của con dân
của ngài, người lùn. Van xin ngài, xin ngài làm gió ngừng lại. Saphira sẽ không còn chịu
đựng được bao lâu nữa." Sau đó cảm thấy như hơi bị khờ tí, Eragon nối lại sợi dây tinh
thần với tri thức của Saphira, nháy mắt tội nghiệp khi nó cảm nhận được bắp thịt cô nàng
như đang bị thiêu đốt.
Đêm đó, khi mọi thứ đều trở nên lạnh và đen thủi, cơn gió lúc này liền dịu lại, và cuối
cùng chỉ còn đôi lúc tạt vào người một làn gió mạnh mà thôi.
Đến khi trời sáng, Eragon nhìn xuống thì thấy mảnh đất khô cằn của sa mạc Hadarac.
"Chết thật," nó nói vì bọn họ không đi xa được như ý nó muốn. "Chúng ta sẽ không đến
kịp Ellesméra hôm nay phải không?"
"Trừ khi gặp gió thuận có thể đẩy chúng ta từ sau lưng." Saphira ráng sức thêm được
vài phút rồi nói thêm, "nhưng trừ khi có gì trục trặc, bọn mình sẽ tới Du Weldenvarden
lúc buổi chiều."
Eragon làu bàu.
Hôm đó bọn họ chỉ dừng chân hai lần. Trong một lần dừng chân, Saphira nuốt cả đàn
vịt hoang bắt được và giết bằng cách khà ra một đám lửa, nhưng ngoài ra thì không ăn gì
khác hết. Để bớt giờ, Eragon chỉ đành ăn trên yên.
Như Saphira dự đoán, Du Weldenvarden hiện ra trong tầm mắt trước khi mặt trời lặn.
Khu rừng trước mặt trở nên một dải xanh tươi vô tận. Các loại cây sồi, cây thích mọc đầy
ngoài bìa rừng nhưng càng vào sâu, Eragon biết là những cây thông cấm tạo nên phần lớn
các loại cây trong đó.
Bóng tối bắt đầu phủ lên trên vùng cây xanh này khi bọn họ vừa tới ven Du
Weldenvarden, Saphira lượn nhẹ xuống một nhánh cây to của một cây sồi khổng lồ. Cô
nàng xếp cánh ngồi một chút, không còn sức để đi nữa. Cái lưỡi đỏ tươi của cô nàng thè
ra ngoài. Trong khi cô ả nghỉ mệt, Eragon lắng nghe tiếng sột soạt của cành lá trên đầu,
tiếng cú kêu ư ử, tiếng chíp chíp của các loài sâu bọ côn trùng về đêm.
Khi đã tương đối hồi phục, Saphira đi về phía trước, qua khỏi hai cây sồi khổng lồ
bám đầy rêu, tiến nhập Du Weldenvarden bằng chân. Các vị thần tiên đã khiến cho bất kỳ
ai cũng không thể nào vào rừng bằng pháp thuật, mà loài rồng thì không chỉ đơn giản
dùng thân thể để bay, cho nên Saphira không thể tiến nhập trong lúc còn ở trên không
trung, nếu không đôi cánh sẽ không hoạt động được và cô nàng sẽ rơi xuống đất.
414
"Xa tới đây là đủ rồi," Saphira nói, rồi dừng chân ở một bãi cỏ cách bìa rừng vài trăm
thước. Eragon cởi dây buộc quanh chân và trượt xuống bên hông Saphira. Nó tìm trong
bãi cỏ cho tới khi thấy được một khoảng đất trống. Nó liền dùng hai tay móc lên một cái
lỗ sâu chừng hai gang tay và chiều ngang cỡ nửa như vậy. Nó triệu nước tới để đổ đầy lỗ
rồi thốt ra những câu thần chú về bói thủy tinh cầu.
Mặt nước mờ đi và đổi thành màu vàng óng ánh trong lúc Eragon ngắm nhìn bên trong
túp lều của sư phụ Oromis. Vị thần tiên tóc bạc này đang ngồi ở bàn ăn đọc một cuộn
giấy rách tả tơi.
"Sư phụ," Eragon nói, rồi lấy hai tay chắp ngang ngực.
"Chào con, Eragon. Ta đang chờ con đây. Con ở đâu vậy?"
"Con và Saphira vừa mới tới rừng Du Weldenvarden... Sư phụ, con biết là tụi con có
hứa sẽ quay về Ellesméra, nhưng người Varden chỉ còn cách vài ngày là tới thành
Feinster, và bọn họ thật sự có yếu điểm nếu tụi con không ở đó. Chúng con không có giờ
để bay tới tận Ellesméra. Sư phụ có thể giải đáp vài thắc mắc của con qua thủy tinh cầu
này không?"
Oromis ngả lưng ra ghế, vẻ mặt sắc cạnh của ông trầm ngâm nghiêm trọng. Sau đó
ông nói, "Ta sẽ không chỉ dẫn pháp thuật cho con qua khoảng cách thế này được, Eragon.
Ta có thể đoán biết những điều con muốn hỏi là gì, nhưng đây là những chuyện phải trực
tiếp gặp mặt bàn thảo con ạ."
"Sư phụ, làm ơn nha. Nếu Murtagh và Thorn..."
"Không được, Eragon. Ta hiểu nguyên do của sự cấp bách của con, nhưng học hỏi của
con cũng rất quan trọng với người Varden, có lẽ còn nhiều hơn vậy. Chúng ta phải làm
cho đúng cách, nếu không thì đừng làm."
Eragon thở dài gục người về phía trước, "dạ, sư phụ."
Oromis gật đầu. "Glaedr và ta sẽ chờ con. Bay nhanh và lẹ tới đây. Chúng ta có nhiều
chuyện để bàn lắm."
"Dạ, sư phụ."
Sau khi kết thúc pháp thuật, Eragon liền cảm thấy cả người tê tái mệt mỏi. Nước đã
ngấm cả xuống đất. Nó lấy hai tay ôm đầu, nhìn khoảng đất ẩm ở dưới chân. Tiếng thở
ồn ào của Saphira ở ngay bên cạnh. Nó nói, "anh đoán bọn ta phải tiếp tục lên đường rồi.
Xin lỗi nha."
Cô nàng ngưng thở một chút liếm liếm miệng. "Không sao mà. Em chưa có bị ngã gục
đâu."
Nó nhìn lên nói. "Em có chắc không?"
"Chắc."
Eragon miễn cưỡng nhất người lên, trèo lại lên lưng cô nàng. "Nếu mà chúng ta phải
đi tới Ellesméra," nó vừa nói vừa xiết dây buộc ở chân, "vậy cũng nên tới thăm lại cây
Menoa đi. Chúng ta rốt cuộc có thể biết con ma mèo Solembum nói gì. Anh dĩ nhiên
cũng cần một thanh kiếm mới."
415
Lần đầu Eragon gặp Solembum ở Teirm, con ma mèo có nói nó, "khi thời cơ đến và
người cần một vũ khí tùy thân, hãy tìm dưới gốc cây Menoa. Rồi nếu khi ngươi thấy lạc
hướng và năng lực bản thân không còn đủ, hãy đi tới Tảng Đá Kuthian và xưng tên để
mở được Hầm chứa Linh Hồn." Eragon đến giờ vẫn chưa biết Tảng Đá Kuthian là gì
nhưng lần ở Ellesméra, nó và Saphira đã có vài cơ hội xem xét cây Menoa. Lần đó bọn
họ không phát giác được đầu mối gì về vị trí của vũ khí này. Rêu, đất, vỏ cây và cả kiến
nữa là những thứ duy nhất mà họ tìm thấy ở gốc cây Menoa, và không có cái gì trong đó
cho biết chỗ nào để mà đào.
"Solembum có lẽ không chỉ về một thanh kiếm," Saphira chỉ ra. "Ma mèo thích chơi
câu đố như loài rồng vậy. Cho dù là có, vũ khí đó có lẽ là một đám giấy da có thần chú in
lên đó, hoặc là một quyển sách, một bức tranh, một cục đá nhọn hay là những thứ nguy
hiểm khác."
"Mặc kệ là gì, anh hy vọng chúng ta tìm được. Ai biết được khi nào lại có cơ hội quay
lại Ellesméra lần nữa?"
Saphira cào bay một cây đổ nằm trước mặt cô nàng, rồi cúi người mở rộng đôi cánh
mượt như nhung, bắp vai cô nàng cuồn cuộn. Eragon kêu lên một tiếng rồi nắm lấy phía
trước yên trong lúc cô nàng phóng về phía trước bằng một sức lực không ngờ, phóng cao
phát chóng mặt lên trên các ngọn cây.
Phóng qua một biển các nhành cây, Saphria hướng mình về phía tây bắc rồi theo
hướng đó tiến về kinh thành của các thần tiên, nhịp cánh của cô nàng trở nên chậm chạp,
nặng nề.
Chương 44: Butting heads
Đoàn xe chở lương đã đến đúng như Roran dự đoán" ba ngày sau khi rời đoàn quân
chính của Varden, anh và những kị binh của mình đã hạ trại tại một hẻm núi và tấn công
đoàn xe buồm chở lương thực từ bờ sông. Trong khi đó, những Urgal nấp sau những tảng
đá rẳi rác trên hẻm núi và tấn công đoàn xe từ phía trước, ngăn đoàn lính lại trong trận
công kích. Những tên lính và người đánh xe bị tấn công bất ngờ , nhưng trận mai phục đã
tóm gọn chúng trong khi đang ngủ và đội hình lỏng lẻo, đơn vị của Roran đã nhanh
chóng áp đảo chúng. Không người lính hay Urgal nào bị chết trận, chỉ có ba bị thương:
hai người và một Urgal.
Roran đã tiêu diệt được rất nhiều tên địch, nhưng phần lớn thời gian, anh lui lại phía
sau và tập trung và việc chỉ huy trận đánh, bây giờ đó là trách nhiệm của anh. Anh vẫn
còn thấy đau nhức từ những vết thương, anh không muốn tự tham gia nếu không thực sự
cần thiết vì sợ làm rách toác vết thương cũ đang đóng tróc trên lưng.
416
Ngoại trừ điều đó, Roran không mấy khó khăn để duy trì kỉ luật giữa hai mươi người
lính và hai mươi Urgal này. Dù vậy, rõ ràng là cả hai nhóm này đều không ưa thích hay
tin tưởng nhóm kia – anh cũng thấy như vậy, vì thế nên thái độ của anh đối với những
Urgal này chỉ ở mức cảnh giác và khinh thường như bất cứ người đàn ông nào trưởng
thành từ dãy núi Spine thân yêu - họ đã thành công trong việc cùng hợp tác trong suốt ba
ngày qua mà không than phiền một lời. Cả hai nhóm được phân công để ở cùng nhau hòa
hợp, anh biết vậy, không có nhiều việc để sử dụng quyền chỉ huy của anh. Nasuada và
Nar Garzhvog đã rất cẩn thận chọn lựa những chiến binh cho chuyến đi của anh, chỉ chọn
họ dựa trên tiêu chí nổi bật nhất về sự nhanh nhẹn, có tiếng nói công bằng, và trên tất cả
là phải bình tĩnh và tính khí điềm đạm.
Tuy thế, sau của cuộc đột kích xe lương, khi những người lính đang bận rội kéo lê
những xác địch và người kéo xe đến dàn hỏa thiêu, và Roran đang cưỡi ngựa quanh hang
xe thùng để xem xét công việc, anh nghe thấy một tiếng hét đau đớn từ đâu đó đằng xa
cuối dãy xe. Nghĩ rằng đó có thể là một tên lính may mắn trốn thoát, Roran la lớn gọi
Carn và vài người lính khác đi cùng anh, khi anh thúc bàn đạp vào mạn sườn Hỏa Tuyết
và phi nước đại về phía sau những chiếc xe thùng.
Bốn Urgal đã trói chặt một tên lính địch vào thân một cây liễu gai và đang vui sướng
nhảy múa , đâm hắn bằng kiếm. Rủa thề, Roran nhảy xuống khỏi lưng Hỏa Tuyết , kết
liễu gã lính khỏi sự đau khổ bằng bằng nhát búa của mình.
Một luồng mây đen âm u phủ quanh nhóm của Carn và bốn người lính phi ngựa về
phía cây liễu. Họ ghìm cương và tập trung ở một hướng khác chỗ Roran đang đứng, nắm
vũ khí trong tư thế sẵn sàng.
Urgal to lớn nhất, một con đực tên là Yarbog, tiến lại.
"Cây búa dũng mãnh, tại sao anh lại kết thúc trò chơi của chúng tôi? Hắn ta còn muốn
nhảy với chúng tôi lâu hơn mà."
Rít qua kẽ răng, Roran nói” “Bao giờ anh còn dưới quyền chỉ huy của tôi, anh sẽ
không được tra tấn tù binh vì bất kì lí do nào. Tôi không biết hay sao chứ? Rất nhiều
những người lính này bị ép buộc phục dịch cho Galbtorix trái với ý muốn của họ. Rất
nhiều người trong số họ là bạn hay người nhà hay láng giềng của chúng tôi, trong khi đó
chúng tôi lại phải tiêu diệt họ, tôi sẽ không để các anh hành hạ họ nếu không cần thiết
phải ra tay tàn ác. Nếu không do số phận, sẽ không một ai muốn ở vị trí của họ.Họ không
phải là kẻ thù của chúng tôi, mà là Galbatorix, cũng như hắn là kẻ thù của các anh. "
Vầng trán nặng nề của tên Urgal dày như một chiếc đe, gần như che khuất cặp mắt
vàng sâu hoắm. "Nhưng anh vẫn giết chúng phải không? Tại sao chúng tôi lại lại không
thể thưởng thức cảnh chúng quằn quại vài co giật trước được?
Roran tự hỏi sọ của Urgal có quá dày để bị vỡ nát vì cây búa của anh không. Đấu
tranh để kìm nén cơn tức giận, anh nói, " Bởi vì việc đó là sai trái, không có gì để bàn!"
Chỉ vào tên lính đã chết, anh nói, " Việc gì xảy ra nếu như hắn ta là một người trong số
giống nòi của anh, một kẻ bị tà thần Durza bắt làm nô lệ? Anh vẫn muốn tra tấn hắn như
vậy chứ?"
" Tất nhiên" Yarbog nói. " Họ sẽ mong muốn chúng tôi hành hạ họ bằng kiếm, vì như
vậy họ có thể có cơ hội chứng tỏ sự gan dạ của mình trước khi chết. Nó không giống cách
của những người không sừng các anh ư, hay là các anh không có dạ dày để đâm thủng?”
417
Roran hơi mơ hồnvề sự nghiêm trọng trong một lời lăngmaj của đám Urgal khi gọi
người khác là kẻ không sừng, nhưng dù vậy, anh không nghi ngờ rằng, hỏi một ai đó về
sự can đảm của họ là một sự công kích đối với cả Urgal lẫn cả con người, nếu không thì
còn tệ hơn thế.
"Bất cứ ai trong số chúng tôi cũng có thể chịu đựng vết thương mà không khóc lóc
một tiếng giỏi hơn anh đấy, Yarbog,” anh nói, nắm chặt cán búa và tấm khiên. "Bây giờ,
nếu anh không muốn phải nến trải một sự đau đớn tột độ mà anh không thể hình dung nổi
thì hãy bỏ kiếm xuống đầu hang cho tôi, xong rồi cởi trói cho con người khốn khổ này và
mang hắn đến chỗ an nghỉ của những xác chết. Sau đó, đi kiếm những bộ yên cương.
Chúng là của anh trông coi cho đến lúc trở lại Varden.”
Không cần đợi sự tuân lệnh từ gac Urgal, Roran quay ngựa, nhấn chân vào bàn đạp
của Hỏa Tuyết và chuẩn bị trèo lên lưng ngựa.
"Không" Yarbog rống lên.
Roran đông cứng mộ trân trên cương ngựa, và tự rủa thầm mình.Anh đã hy vọng rằng
không hề có một tình huống nào phát sinh trong suốt chuyến hành trình. Nhẹ nhàng quay
người lại, anh nói, "Không ư? Anh đang phản đối việc chấp hành mệnh lệnh của tôi đấy
à?"
Cong môi trên lên lộ những chiếc răng nanh ngắn, Yarbog nói, “Không, tôi đã thách thức
anh về quyền lãnh đạo của bộ tộc, Cây búa dũng mãnh ạ,"
Và gã Urgal ngửa cái đầu đồ sộ của mình về phía sau, rống to để những người lính
đang rỗi rãi và Urgal dừng việc đang làm lại và chạy đến chỗ cây liễu cho đến khi tất cả
bốn mươi người bọn họ tụ tập quanh Yarbog và Roran
"Chúng tôi sẽ hạ tên súc vật này cho anh nhé?" Carn hỏi, giọng như chuông ngân.
Ước rằng không có nhiều khán giả như vậy, Roran lắc đầu.
"Không, tôi sẽ tự xử lý hắn ta" Lời nói đầy tức giận, anh mừng vì có những người lính
của mình bên cạnh, đối diện với một hàng lộn xộn những những Urgal làn da xám ngoắt.
Loài người bé nhở hơn so với Urgal, ngoại trừ Roran, tất cả đều đang cưỡi ngựa, điều đó
làm họ có một chút ưu thế nếu có một trận chiến giữa hai nhóm. Nếu điều đó xảy ra, pháp
thuật của Carn sẽ không giúp ích được nhiều, vì Urgal có một người làm phép bảo vệ
riêng, một pháp sư tên là Dazhgra, và từ những gì Roran được chứng kiến, Dazhgra có
năng lực phép thuật mạnh hơn, nếu không thì hắn cũng có kĩ năng khéo léo hơn trong
việc vận dung thứ nghệ thuật kì lạ của bọn họ.
Roran nói với Yarbog, " Đó không phải là tục lệ của Varden, quyết định quyền lãnh
đạo dựa trên phán xét của sự thách đấu. Nếu anh muốn đánh , tôi sẽ đánh, nhưng anh sẽ
không được lợi lộc gì trong việc này. Nếu tôi thua, Carn sẽ tiếp nhận quyền chỉ huy của
tôi, và cậu ta sẽ phục tùng cậu ta thay cho tôi."
"Chà" Yarbog nói, " Tôi không thách thức anh để chỉ huy loài các anh, tôi thách thức
anh về quyền chỉ huy đối với loài của tôi, những con đực thiện chiến của tộc Bolvek!
Anh đã không thể hiện được mình, Cây búa dũng mãnh ạ, bởi thế, anh không thể có
quyền phán quyết của thủ lĩnh. Nếu anh thua, tôi sẽ trở thành thủ lĩnh ở đây, và chúng tôi
sẽ không ngẩng cao cằm với anh, Carn, hay bất cứ sinh vật nào quá yếu đến mức không
thể tự kiếm lấy sự tôn trọng của chúng tôi!”
418
Roran cân nhắc về tình huống của mình trước khi chấp nhận sự việc bất tắc dĩ này,
Thậm chí nếu nó có làm anh mất mạng, anh vẫn phải thử để duy trì quyền lực của mình
đối với những Urgal này, thêm vào nữa Varden sẽ đánh mất họ như là những đồng minh.
Thở một hơi, anh nói “ Trong loài của tôi, theo tục lệ, những người bị thách đấu được lựa
chọn thời gian và địa điểm để quyết đấu cũng như vũ khí mà hai bên sử dụng."
Cười khùng khục trong cổ họng, Yarbog nói, "Thời gian là ngay bây giờ, Cây búa
dũng mãnh ạ. Địa điểm là tại đây, và trong loài của tôi, chúng tôi đánh nhau chỉ mặc khố
và không dùng vũ khí."
"Thế thì thật khó mà công bằng cho được, vì lẽ tôi không có sừng," Roran chỉ ra. "Anh
có đồng ý để tôi dùng cây búa của mình để bù đắp cho sự thiếu thốn của tôi được
không?”
Yarbog nghĩ về điều đó rồi nói, " Anh có thể mang giáp và khiên, nhưng không có
búa. Vũ khí không được mang theo khi chúng tôi chiến đấu giành quyền thủ lĩnh."
"Tôi biết rồi … vậy, nếu tôi không thể có cây búa của mình, tôi cũng sẽ không cần
mang giáp và khiên. Luật lệ thách đấu là gì, và chúng ta sẽ phân định người thắng như
thế nào?"
"Chỉ có một luật thôi, Cây búa dũng mãnh: Nếu anh bỏ chạy, anh bị loại khỏi trận đấu
và bị trục xuất khỏi đàn của anh. Anh thắng khi chứng tỏ được để đich thủ đầu hàng,
nhưng tôi chưa bao giờ đầu hàng, tôi sẽ chiến đấu đến chết.”
Roran gật đầu. Đó có thể là điều anh sẽ làm, nhưng mình sẽ không giết anh ta nếu
mình có thể.
"Bắt đầu nào" anh gào to, đập mạnh cây búa của mình vào tấm khiên.
Với sự chỉ huy của anh, những người lính và Urgak phát quang một khoảng giữa khe
núi và đóng những chiếc cọc thành một bãi đất, mỗi chiều hai mươi bước. Rồi Roran và
Yarbog để trần, hai Urgal to lớn bôi mỡ lên khắp người Yarbog trong khi Carn và Loften,
một con người khác, cũng làm như vậy với Roran.
"Anh có thể bôi được đến đâu thì bôi" Roran làu bàu. Anh muốn để những vết thương
đang lành được yên nếu có thể cũng như bôi ít nhất vào những nơi anh bị quất roi.
Hướng người lại gần anh, Carn nói, "Sao anh lại từ chối khiên và áo giáp?"
"Chúng sẽ chỉ làm tôi chậm chạp thôi. Tôi sẽ phải nhanh như một chú thỏ rừng đang
hoảng loạn nếu tôi muốn tránh bị anh ta bóp náp." Khi Carn và Loften làm bôi mỡ lên
chân tay anh, Anh nghiên cứu đối thủ của mình, tìm kiếm bất cứ điểm yếu nào có thể
giúp anh đánh bại được gã Urgal đó.
Yarbog cao hơn sáu feet. Lưng của gã ta to rộng, ngực dày, và các khớp tay và chân
được yểm trợ bằng những mấu xương cứng chắc. Cổ của gã ta dày như của một con bò
tót vì nó phải chống đỡ sức nặng của cả cái đầu và cặp sừng cong vút. Ba vết thương theo
ba hàng dài trên hông trái như từng bị một con thú nào đó cào. Những sợ lông đen lưa
thưa mọc khắp cơ thể.
419
Chí ít thì gã ta cũng không phải là một tên Kull, Roran nghĩ. Anh tin tưởng vào sức
mạnh của mình, nhưng thậm chí là vậy, anh không tin rằng mình lại khỏe hơn Yarbog với
sức mạnh dữ dội. Hiếm khi con người có hy vọng đánh lại được kĩ năng tuyệt đối của
một con đực Urgal khỏe mạnh. Ngoài ra, Roran biết rằng, những chiếc móng to đen, răng
nanh và cặp sừng, lớp da dày của gã ta đều chứng tỏ Yarbog chiếm ưu thế đáng kể trong
trận thách đấu tay không mà họ thường đấu. Nếu mình có thể, mình sẽ, Roran quả quyết,
nghĩ về mọi mánh vặt mà anh có thể dùng đối với Urgal, vì chiến đấu với Yarbog sẽ
không như đấu vật với Eragon hay Baldor hoặc bất cứ người đàn ông nào ở Carvahall,
khó hơn nhiều, Roran chắc rằng nó sẽ dã man và vô cùng tàn bạo giữa hai sinh vật hoang
dã.
Nhìn đi nhìn lại, mắt Roran quay về cặp sừng thiện chiến của Yarbog, vì chúng, anh
biết, sẽ là thứ đặc biệt nguy hiểm nhất của Yarbog. Với chúng, Yarbog có thể húc và đâm
thủng Roran không thương tiếc, và chúng cũng sẽ bảo vệ phần đầu của Yarbog đối với
bất cứ đòn đánh nào Roran có thể tung ra bằng tay không, dù vậy chúng lại hạn chế tầm
nhìn của Urgal. Rồi vụt xuất hiện trong Roran rằng những chiếc sừng là món quà tự
nhiên tuyệt vời của Yarbog vậy chúng cũng là sự bất lợi của hắn ta.
Roran vòng vai và xương bánh chè, háo hức vì màn trình diễn được kết thúc.
Khi cả Roran và Yarbog được bôi mỡ gấu xong, đến hiệu lênh thứ hai và họ bước tới
ranh giới của khoảng đất đóng cọc xung quanh.
Roran để đầu gối hơi chùng xuống, sẵn sàng nhảy tới với bất cứ dấu hiệu nhỏ nhặt nào
của những di chuyển từ phía Yarbog. Đất đá lạnh , nặng và thô ráp bên dưới bàn chân để
trần của anh.
Một cơn gió nhẹ làm lung lay cành lá của cây liễu gai.Một con bò kéo chiếc xe dúi
chân xuống một lùm cỏ, dây buộc của nó kêu kẽo kẹt.
Cùng với một tiếng gầm nhỏ, Yarbog đột kích.
Roran, duy trì khoảng cách giữa họ bằng ba bước dài. Roran chờ đợi cho tới khi
Yarbog tới gần hơn đến chỗ anh, rồi nhảy vồ tới trước. Tuy nhiên, anh đã đánh giá không
đúng về tốc độ của Yarbog. Cái đầu đầy đe dọa, gã Urgal đâm đôi sừng vào vai trái
Roran và quăng anh tung người qua bãi đất.
Những viên đá sắc nhọn chọc vào người Roran khi anh tiếp đất. Những vết thương dài
đau nhói trên lưng, di chứng của những lằn roi đã lành được nửa chừng của anh. Anh cằn
nhằn và lồm cồm bò dậy, cảm thấy như vô số vết thương đã nứt toác, phơi ra những thớ
thịt chảy máu trong không khí sắc như dao. Bùn đất và những hòn cuội nhỏ dính chặt vào
lớp mỡ trên người anh. Giữ cho cả hai chân trên mặt đất, anh lê bước về phía Yarbog,
không hề rời mắt khỏi gã Urgal đang gầm gừ.
Yarbog lại tấn công và Roran lại bị đánh văng ra xa. Lần này anh, anh tiếp tục kế
hoạch, anh phóng vụt qua gã Urgal hơn vài inch. Quay người lại, Yarbog chạy về phía
anh ba lần, và hơn một lần, Roran chủ động để tránh gã ta.
Rồi Yarbog thay đổi chiến thuật.
420
Tiến lên theo chiều ngang, như một con cua, gã huých mạnh vào người anh, cong tay
để tóm lấy Roran và kéo giật anh vào một cái ôm tử thần. Roran chùn bước và thoái lui.
Dù có chuyện gì, anh cũng phải tránh ngã vào những chiếc khớp của Yarbog, với sức
mạnh to lớn của mình, gã Urgal có thể nhanh chóng kết liễu anh.
Những người lính và Urgal tụ tập quanh bãi đất yên lặng, vẻ mặt thản nhiên khi họ
đang chứng kiến Roran và Yarbog đẩy nhau qua lại trong bùn đất. Trong vài phút, Roran
và Yarbog trao cho nhau những cú đánh sượt qua người. Roran tránh lại gần Yarbog bất
cứ chỗ nào có thể, cố để gây tổn thương cho gã từ tầm xa, nhưng nhưng khi trận chiến
đang bị kéo dài và Yarbog dường như chẳng hề mệt mỏi hơn lúc họ bắt đầu, Roran nhận
ra rằng thời gian không phải là bạn của anh. Nếu anh muốn thắng, anh phải kết thúc trận
chiến nàu không được trì hoãn lâu.
Hy vọng lại chọc tức được Yarbog xung thiên – vì kế hoạch đã vạch ra- Roran rút ra
xa tới góc của bãi đất và bắt đầu lên tiếng chế nhạo, nói , " Ha! Anh béo tốt và chậm chạp
như một con bò sữa vậy! Anh có thể bắt được tôi không, Yarbog, anh chân của anh làm
bằng mỡ lợn? Anh nên tự xấu hổ mà cưa cặp sừng của mình đi vì đã để một con người
biến anh thành trò hề. Hậu duệ của anh sẽ nghĩ gì khi nghe thấy điều này? Anh sẽ kể cho
chúng là …"
Yarbog áp đảo lời nói của Roran bằng một tiếng gầm. Gã Urgal lao nhanh tới anh, hơi
nghiêng người, định nghiền nát Roran bằng toàn bộ sức nặng cơ thể. Nhảy khỏi đường
tấn công, Roran túm chóp sừng phải của Yarbog nhưng hụt mục tiêu và thấy mình suýt
ngã vào giữa bãi đất, cả hai đầu gối bị toác cả da. Anh tự rủa mình khi chỉnh lại tư thế đôi
chân.
Kiểm tra lại sự liều lĩnh nóng vội của mình ngay trước khi cú đẩy huých anh qua lằn
ranh của bãi đất, Yarbob quay lưng, cặp mắt nhỏ tí hi màu vàng tìm kiếm Roran. "Yah!" ,
la lớn với Roran. Anh giả giọng và làm mọi sử chỉ thô lỗ mà anh có thể nghĩ ra" Anh
không thể đâm một cái cây thậm chí nó đứng ngay trước mũi anh!”
"Chết đi, tên người yếu đuối kia!” Yarbog gầm lên và nhảy bổ vào Roran, đôi tay
giang rộng. Hai chiếc vuốt của Yarbog đẫm máu cắt qua xương sườn Roran khi anh
phóng sang bên trái, nhưng anh vẫn chủ động tóm và giữ lấy một chiếc sừng của gã Urgal
. Roran cũng tóm nốt chiếc sừng còn lại khi Yarbog kịp ném anh ra. Dùng những chiếc
sừng và lợi thế của cánh tay, Roran giật mạnh đầu của Yarbog sang một bên và kéo căng
mọi bắp thịt, ném gã Urgal trên sàn đất. Lưng Roran nóng bừng phản đối sự vận động đó,
Vừa khi ngực Yarbog chạm bùn, Roran đè một đầu gối lên vai phải của gã chốt chặt gã
tại chỗ. Anh chống chân trên đá và vặn đầu gã Urgal quay hết mức, anh kéo mạnh đến
nỗi có thể làm gãy cổ bất cứ một con người nào. Lớp mỡ bôi trên gan bàn tay làm anh
khó mà giữ được cặp sừng của Yarbog. Yarbog thả lỏng một lúc, rồi tự quăng mình lên
bãi đất bằng cánh tay trái, ném theo cả Roran, và đạp chân loạn xạ chân cố gắng để đá
chúng vào dưới người anh. Roran nhăn mặt,vòng lại phía trước cổ và vai Yarbog, Sau
mộtt động tác nhún người trong vài giây, Tai trái của Yarbog bị khóa và gã
Cảm thấy cả dạ dày của mình đang trào lại lên.
Cả Roran và Yarbog sẽ bị thương như nhau nếu họ chung một loài. Chỗ họ chạm vào
nhau, những chiếcc lông cứng trên người Urgal đâm vào Roran như những sợi kim loại.
421
Bùn đất bám đầy người họ. Máu chảy như suối từ những mảnh da phồng rộp của Roran
và từ vết thương ở lưng.
Yarbog lại đá và quật khi gã lấy lại hơi, bì bõm trong bùn như một con cá mắc cạn.
Roran đã mất toàn bộ sức lực, nhưng anh vẫn kiên trì, cố phớt lờ những viên đá cắt sâu
vào bàn chân và cẳng chân. Bằng cách đó, không để mình được nghỉ, tay Yarbog nắm lấy
tay anh và rồi dùng căng cổ đập mạnh nhiều lần vào ống tay Roran.
Họ cứ để như thế, cả hai đều không di chuyển nhiều hơn một inch nào khi người này
vùng vẫy với người kia.
Một con ruồi vo ve quanh họ và đậu lên mắt cá chân Roran.
Con bò rống lên.
Sau gần mười phút, mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt Roran. Anh dường như không thể
nạp đầy không khí vào phổi. Cánh tay mất cảm giác. Những vết thương trên lưng như là
bị rách toác thành từng mảnh nhỏ. Sườn anh bị dập mạnh ở chỗ bị Yarbog cào.
Roran biết anh không thể tiếp tục lâu hơn. Tức thật! anh nghĩ. Gã ta chưa từng đầu
hàng ư?
Ngay sau đó, đầu của Yarbog run lên khi một cơ trên cổ gã Urgal bị kéo căng ra.
Yarbog kêu lên rên rỉ, đầu tiên, anh ta kêu lên trong hơn một phút và với một giọng thều
thào, gã nói khẽ "Giết tôi đi, Cây búa dũng mãnh. Tôi không thể thắng anh."
Chỉnh lại tư thế nắm chặt sừng của Yarbog, gầm lên với một tone giọng cũng thấp như
vậy, "Không. Nếu anh muốn chết, thì đi tìm người khác để giết anh đi. Tôi không chiến
đấu theo luật lệ của các anh, bây giờ anh sẽ chấp nhận đã thất bại theo luật của tôi. Làm
như thế, tôi sẽ để anh đi. Nếu không, tôi sẽ giữ anh ở đây đến khi anh đổi ý, bao lâu
không thành vấn đề.”
Đầu Yarbog vòng dưới tay Roran khi gã Urgal cố gắng một lần nữa để tự thoát ra.
Anh tức giận, gã đánh vào một đám bụi nhỏ trong không trung rồi gầm rống lên., " Sự sỉ
nhục quá lớn, Cây búa dũng mãnh ạ. Giết tôi đi.”
Tôi không thuộc giống loài các anh, và tôi không tuân theo phong tục của các anh,"
Roran nói. "Nếu anh quá lo về danh dự, hãy nói với những người tò mò rằng anh đã bị
đánh bại bởi anh họ của Eragon khắc tinh của tà thần. Điều đó chắc chắn không có gì
phải xấu hổ. " Khi vài phút đã trôi qua, Yarbog vẫn không đáp lại, Roran kéo mạnh sừng
Yarbog và hét lên, "Vậy?"
Giọng anh lên cao để mọi người lính và Urgal có thể nghe thấy, Yarbog nói, "Gar!
Svarvok nguyền rủa tôi; tôi đầu hàng! Tôi không nên thách thức anh, Cây búa dũng
mãnh. Anh xứng đáng là thủ lĩnhchứ không phải tôi"
Lập tức, những người lính cổ vũ và la hét, đập chuôi kiếm vào khiên. Những Urgal
đứng yên và không nói gì.
422
Hài lòng, Roran thả cặp sừng của Yarbog và lăn ra khỏi gã Urgal xám ngoắt. Cảm
thấy gần như anh vừa trải qua một trận chiến khác, Roran chậm rãi nhấc chân và tập tễnh
bước ra khỏi bãi đất đến chỗ Carn đang chờ.
Roran nhăn mặc khi Carn phủ một tấm mềm lên vai anh, tấm vải chà sát vào làn da bị
hành hạ. Nhe răng cười, Carn đưa anh một túi da đựng rượu. “ Sau khi anh bị ngã, tôi
nghĩ chắc hắn sẽ giết anh mất. Tôi nên học tập từ giờ để không bao giờ đặt cược vào anh ,
Eh, Roran? Ha! Đó là trận đấu hay nhất tôi từng chứng kiến. Anh là người đàn ông duy
nhất trong lịch sử chiến đấu với một Urgal.”
"Có thể là không" Roran nói trong khi nhấp một ngụm rượu. " Nhưng tôi có thể là
người đàn ông duy nhất vượt qua trải nghiệm này." Anh mỉm cười khi Carn cười phá lên.
Roran nhìn quanh đám Urgal đang tụ tập lại quanh Yarbog, đang nói chuyện với gã bằng
những giọng cằn nhằn trong khi hai đồng đạo của chúng lau sạch mỡ và đất bẩn trên
người Yarbog. Mặc dù hiện ra rất ít, chúng vẫn không tỏ ra giận dữ hay bực bội. Từ phía
xa anh xem xét, và anh tin chắc rằng anh sẽ không có thêm rắc rối nào với chúng nữa.
Những vết thương cũ của anh đang tức giận, Roran cảm thấy hài lòng với kết quả của
trận đấu. Đây không phải là trận chiến lớn nhất giữa hai loài, anh nghĩ nhưng cho đến lúc
chúng ta an toàn trở về Varden, những Urgal này sẽ không phá vỡ tình đồng minh của
chúng ta, ít nhất là trong thẩm quyền của mình.
Sau khi nhấp ngụm rượu cuối cùng, Roran đậy lại nắp túi rượu và đưa cho Carn rồi
nói lớn. "Được rồi, bây giờ hãy ngừng túm tụm như những con cừu cằn nhằn và hoàn
thành việc kiểm kê danh sách những gì có trong những xe thùng kia đi! Loíten, khoanh
vùng ngựa địch ại, nếu chúng đang chạy quá xa! Dazhgra, đi tìm con bò. Nhanh lên!
Thorn và Murtagh có thể bay đến đây ngay bây giờ đấy. Đi thôi, bắt đầu nhanh lên!
"Và, Carn, Cái tay áo của tôi ở chỗ nào?"
Het chuong 44
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |