Tên sách: Brisingr Hỏa Kiếm Tác giả: Christopher Paolini


Chương 41: Những Lời Vàng Son



tải về 4.77 Mb.
trang27/36
Chuyển đổi dữ liệu07.07.2016
Kích4.77 Mb.
#1502
1   ...   23   24   25   26   27   28   29   30   ...   36

Chương 41: Những Lời Vàng Son

"Xin lỗi," Eragon nói vừa lúc đụng tới bồn nước.

Nasuada cau mày, mặt nhăn lại dài ra như một gợn nước đánh trên mặt hồ. "Vì chuyện

gì chứ?" cô hỏi. "Tôi tưởng phải nên chúc mừng anh mới đúng. Anh đã làm được nhiều

hơn chuyện mà tôi nhờ anh đi làm."

"Không, tôi…" Eragon khựng lại vì nhận thấy cô không thấy được những khuấy động

trong nước. Thần chú khiến tấm kiếng của Nasuada có thể nhìn rõ ràng nó và Saphira

nhưng không rõ những vật khác. "Tôi dùng tay đụng phải bồn nước rồi, có vậy thôi."

"Ồ. Nếu vậy, để tôi chính thức chúc mừng anh, Eragon. Bằng cách bảo đảm ông Orik

trở thành vua…"

"Cho dù là bản thân tôi bị tập kích?"

Nasuada mỉm cười. "Đúng vậy, cho dù khiến bản thân anh bị tập kích, anh vẫn phải

giữ quan hệ với người lùn, và điều này chính là yếu tố quyết định thành bại. Câu hỏi hiện

giờ là, bao lâu thì số quân còn lại của người lùn có thể tham chiến với chúng ta?"

"Ông Orik đã ra lệnh cho quân sĩ chuẩn bị xuất binh," Eragon nói. "Họ có lẽ cần vài

ngày để tập họp toàn quân, nhưng một khi xong, họ sẽ hành quân ngay lập tức."

"Vậy cũng tốt. Chúng ta cần sự giúp đỡ của họ càng sớm càng tốt. Nhắc tới mới nhớ,

khi nào thì bọn anh quay về với chúng tôi? Ba ngày? Bốn ngày?"

Saphira vẫy vẫy cánh, hơi thở nóng thổi ngay sau gáy của Eragon. Eragon liếc nhìn cô

nàng rồi cẩn thận nói: "Tùy thuộc. Cô còn nhớ cuộc bàn thảo trước khi tôi ra đi không?"

Nasuada mím môi. "Dĩ nhiên nhớ, Eragon, tôi…" Cô nhìn sang hình ảnh bên cạnh

lắng nghe lời của một người đàn ông khác, giọng của ông ta thầm thì nhỏ khiến Eragon

và Saphira không nghe được. Quay trở lại bọn họ, Nasuada nói: "Đoàn quân của chỉ huy

trưởng Edric đã trở về. Bọn họ bị tử thương nghiêm trọng, nhưng lính gác cho hay Roran

vẫn còn sống."

"Anh ta có bị thương hay không?" Eragon hỏi.

"Tôi sẽ cho anh biết khi hay tin mới. Hiện giờ thì cũng không nên lo lắng quá. Roran

có vận may của…" Lại một lần nữa, một tiếng nói khác khiến Nasuada quay ra, rồi cô

bước ra khỏi tầm nhìn.

Eragon có chút bồn chồn trong lúc chờ.

"Cho tôi xin lỗi," Nasuada nói, vẻ mặt của nàng lại hiện lên trên bồn nước. "Chúng ta

đã tới gần Feinster, hiện giờ đang phải chống chọi với đám lính cướp bóc do phu nhân

Lorana gởi đến từ thành thị để làm khó dễ chúng tôi… Eragon, Saphira, chúng tôi cần các

401


vị cho cuộc chiến này. Nếu người dân Feinster chỉ thấy có chúng tôi, người lùn, giống

Urgals tụ binh ngoài thành, bọn họ vẫn còn có niềm tin sẽ giữ vững được thành và sẽ

chiến đấu dũng mãnh hơn. Đương nhiên là họ sẽ không giữ được điều mà đến giờ họ vẫn

chưa nhận thức được. Nếu họ thấy một con rồng và một Kỵ Sĩ cầm đầu ba quân tấn công,

đương nhiên là họ sẽ mất hết ý chí."

"Nhưng…"


Nasuada giơ tay lên ngắt ngang nó. "Còn có lý do khác để cho các vị quay về nữa. Vì

các vết thương từ sau vụ thử Trường Kiếm, tôi không thể lên ngựa ra trận với người

Varden như trước. Tôi cần các vị ngồi vào chỗ của tôi, Eragon, để có thể đem mệnh lệnh

của tôi ban ra và cũng đồng thời nâng cao sĩ khí. Còn nữa, tin đồn các vị vắng mặt đã lan

tràn khắp trại, cho dù chúng tôi cố gắng bưng bít cách nào đi nữa. Nếu Murtagh và Thorn

trực tiếp tấn công vì việc này, hoặc nếu Galbatorix gởi quân chi viện cho Feinster… chỉ

sợ, ngay cả có các thần tiên bên cạnh, tôi nghi ngờ khả năng chống giữ bọn họ. Tôi xin

lỗi, Eragon, nhưng tôi không thể cho phép anh quay lại Ellesméra bây giờ. Hiện giờ tình

thế nguy hiểm quá."

Nhấn tay lên bàn đá lạnh buốt đang giữ cái bồn nước, Eragon nói, "Nasuada, làm ơn

đi. Nếu không bây giờ thì khi nào?"

"Sớm lắm. Anh phải kiên nhẫn một chút."

"Sớm lắm." Eragon hít một hơi dài, xiết chặc nắm tay trên bàn. "Sớm cỡ nào?"

Nasuada cau mày nhìn nó. "Anh biết là tôi không biết mà. Trước tiên chúng ta phải lấy

được Feinster, sau đó khoá chặt vùng nông thôn, rồi…"

"Rồi sau đó cô sẽ tấn công Belatona hay Dras-Leona rồi tới Urû’baen." Eragon nói.

Nasuada muốn trả lời nhưng nó không cho cô ta cơ hội. "Càng tới gần Galbatorix thì cơ

hội bị Murtagh và Thorn tấn công cao hơn hoặc ngay cả vua cũng sẽ tham chiến, đến lúc

đó thì cô lại càng khó lòng để chúng tôi đi… Nasuada, Saphira và tôi không có đủ pháp

thuật, trí tuệ và sức lực để giết Galbatorix. Cô biết điều này mà! Galbatorix có thể chấm

dứt cuộc chiến bất cứ lúc nào nếu hắn chịu rời lâu đài của hắn và tấn công trực tiếp người

Varden. Chúng tôi cần phải nói chuyện với các vị sư phụ lại. Họ có thể cho chúng tôi biết

pháp lực của Galbatorix là từ đâu mà ra, và họ có thể chỉ thêm một hai chiêu cho chúng

tôi để có thể đánh bại hắn."

Nasuada nhìn xuống đất, ngắm ngía hai bàn tay. "Thorn và Murtagh có thể tiêu diệt

chúng tôi lúc hai người bỏ đi."

"Nếu chúng tôi không bỏ đi, Galbatorix sẽ tiêu diệt chúng ta khi tới Urû’bae… Cô có

thể chờ vài ngày trước khi tấn công Feinster không?"

"Được, nhưng mỗi ngày chúng tôi còn cắm trại ngoài thành sẽ tốn nhiều nhân sĩ lắm."

Nasuada dùng gót bàn tay xoa xoa hai bên thái dương. "Điều anh muốn sẽ rất hao tốn cho

một giải pháp không chắc chắn đó Eragon."

"Giải pháp này có thể không chắc chắn," nó nói, "nhưng sự tận vong của chúng ta là

không thể tránh khỏi nếu không thử."

"Thật không? Tôi không chắc lắm. Nhưng mà…" Một khoảng thời gian dài khó chịu

trôi qua mà Nasuada vẫn im lặng nhìn quá khỏi hình ảnh trước mặt. Cuối cùng cô cũng

402


gật đầu một cái, như quyết định một việc gì rồi nói: "Tôi có thể trì hoãn việc tấn công

Feinster khoảng hai hay ba ngày. Có vài thị trấn khác trong vùng mà chúng tôi có thể

nắm giữ trước. Một khi tới được thành thị, thì có thể qua thêm hai ba ngày nữa chờ người

Varden chế tạo các máy công thành và các công cụ trấn thủ. Chắc không có ai lấy làm lạ

đâu. Sau đó thì tôi bắt buộc phải đánh Feinster, không lý do gì khác ngoại trừ chúng tôi

cần kho lương thảo của bọn họ. Một đoàn quân vẫn còn trong lãnh thổ của kẻ thù là một

đoàn quân đói. Cao nhất là tôi có thể cho anh sáu ngày, và có lẽ chỉ được bốn ngày thôi."

Cô ta vừa nói xong Eragon đã nhẩm tính lẹ trong đầu, "Bốn ngày thì không đủ," nó

nói, "sáu cũng có lẽ không xong. Saphira cần ba ngày không ngủ mà không phải chở tôi

để bay tới Farthen Dûr. Nếu bản đồ tôi có là chính xác thì khoảng cách tới Ellesméra

cũng cỡ đó hoặc hơn, tương tự như từ Ellesméra về lại Feinster. Nếu phải chở tôi, Saphira

sẽ không có khả năng bay xa lẹ như vậy được."

"Không, em không làm được đâu," Saphira nói với nó.

Eragon tiếp tục: "Dưới tình huống tốt nhất, chúng tôi vẫn cần một tuần để gặp lại mọi

người ở Feinster và đó là chỉ tính không ngừng lại phút nào tại Ellesméra."

Một vẻ mệt mỏi chán chường phủ lên mặt Nasuada. "Anh có cần phải bay tới tận

Ellesméra không? Một khi qua khỏi cấm chế quanh Du Weldenvarden anh có đủ điều

kiện để bói thủy tinh cầu với các vị sư phụ hay không? Bớt được chút thời gian nào rất là

quan trọng."

"Tôi không biết nữa. Chúng tôi sẽ cố gắng."

Nasuada nhắm mắt một lúc lâu. Bằng giọng khàn khàn cô nói: "Chúng tôi có thể trì

hoãn hành quân tới Feinster khoảng bốn ngày… Có đi Ellesméra hay không tôi sẽ để cho

anh quyết định. Nếu phải đi thì nên ở đó cho đến khi xong chuyện. Anh nói đúng, trừ khi

có cách đánh bại Galbatorix, còn không thì chúng ta không có hy vọng chiến thắng. Cho

dù vậy, xin luôn nhớ về sự mạo hiểm kinh khủng mà chúng tôi đang lãnh, những mạng

người Varden mà tôi phải hy sinh để giành thêm thời gian cho anh, và bao nhiêu nhân

mạng Varden nữa sẽ chết nếu chúng tôi tấn công Feinster mà không có anh."

Eragon ủ rủ gật đầu. "Tôi sẽ không quên đâu."

"Tôi hy vọng là vậy. Thôi đi đi! Đừng chậm trễ nữa. Bay! Bay! Hãy bay lẹ hơn chim

ưng lao đầu tìm mồi Saphira và đừng để bất cứ chuyện gì làm các vị chậm lại." Nasuada

lấy đầu ngón tay chạm vào môi rồi lại dùng ngón tay đó điểm lên mặt vô hình của tấm

kiếng, nơi nó biết là đang giữ hình ảnh của nó và Saphira. "Chúc may mắn đến với cuộc

hành trình của hai vị, Eragon, Saphira. Nếu chúng ta còn gặp mặt, lần sau sợ rằng là ở

trên chiến trường rồi đó."

Rồi cô rời khỏi tầm nhìn của họ, sau đó Eragon giải bỏ thần chú và mặt bồn nưóc lại

trở nên trong veo.

403

Chuong 42: Cây giá hành hình.

Roran ngồi thẳnng lưng và nhòm chòng chọc phía sau Nasuada, đôi mắt nhìn xa xăm

vào một nếp gấp của chiếc lều đỏ tía.

Anh có cảm giác là Nasuada đang phân tích mình, nhưng anh không dám nhìn thẳng

vào ánh mắt chằm chằm đó. Suốt một hồi lâu, sự im lặng nặng nề bao phủ, Anh suy tính

một loạt những khả năng kinh khủng có thể xảy ra, và thái dương giật mạnh vì một cơn

nóng dữ dội. Anh ước giá mình bước ra khỏi cái lều ngột ngạt này và hít thở không khí

mát lạnh bên ngoài.

Cuối cùng Nasuada nói

“Tôi sẽ làm gì với anh đây, Roran ?”

Anh gồng thẳng người hơn

“Bất cứ điều gì cô muốn, thưa công nương.”

“Câu trả lời tuyệt vời, Cây búa dũng mãnh, nhưng cách đó không giải quyết được tình

thế khó xử của tôi” Nasuada nhấp một ngụm rượu vang trong cốc

“Anh đã hai làn coi thường mệnh lệnh chỉ thị của đội trưởng Edric, nếu lúc đó anh

không làm vậy thì cả ông ta lẫn anh hay cả nhóm người đã tử trận các anh cũng sẽ không

thể còn nói năng được gì về chuyện này. Dẫu vậy, sự thành công của anh không thể phủ

nhận sự thật về sự bất phục tùng của anh. Theo như anh giải thích, anh đã cố tình làm trái

mệnh ệnh, và tôi phải trừng phạt anh nếu muốn duy trì kỉ luật cho Varden.”

“Vâng thưa công nương”

Trán cô ta tối sầm lại

“Tức muốn chết! Cây búa dũng mãnh, nếu anh là bất cứ ai khác ngoại trừ anh họ của

Eragon, và nếu màn khởi đầu của anh ít có ảnh hưởng hơn, tôi sẽ trói anh lại và treo lên

vì hành vi sai quấy này”

Roran nuốt nước miếng khi tưởng tượng ra cảnh một chiếc thòng lọng quấn quanh cổ.

Bằng ngón giữa bàn tay phải, Nasauda gõ nhẹ vào tay vịn chiếc ghế dựa cao

Với nhịp ngày càng nhanh trước khi ngừng lại, cô nói “ Anh có muốn tiếp tục chiến

đấu cùng Varden không Roran ?”

“Có, thưa công nương” anh đáp lại không hề ngập ngừng.

“ Anh sẽ làm gì để tuân thủ mệnh lệnh nhằm tiếp tục đứng trong quân đội của tôi?”

“ Bất cứ điều gì tôi phải làm thưa công nương”

404


Sự căng thẳng trên khuôn mặt biến mất, Nasuada gập đầu, sự hài lòng lộ rõ”Tôi hy

vọng rằng anh sẽ nói vậy. Theo tiền lệ và các quy định trước đây, tôi có ba sự lựa chọn.

Một là, tôi sẽ trói anh lại, nhưng tôi sẽ không làm vậy,… Vì vô số lí do. Hai là, tôi sẽ phạt

anh 30 roi rồi cắt chức anh trong hàng ngũ của Varden. Hoặc điều thứ ba, tôi sẽ phạt anh

50 roi và giữ anh lại dưới sự chỉ huy mình”

50 roi không nhiều hơn 30 là mấy, Roran nghĩ, cố nén sự can đảm của mình xuống.

Anh liếm môi “ Tôi có bị đánh ở nơi tất mọi người đều thấy không?”

Lông màu Nasuada nhíu lại một phần vài inch. “Sự kiêu hãnh của anh không có phần

tại đây, Cây búa dũng mãnh ạ. Sự trừng phạt phải rất khắt khe để những người

kháckhông kích động theo bước của anh, và nó phải được công khai để toàn thể Varden

có thể có được bài học từ đó.Nếu anh chỉ thông minh bằng một nửa những gì đã thể hiện,

anh sẽ biết khi làm trái lệnh Edric rằng quyết định của mình sẽ có hậu quả và rằng những

hậu quả đó sẽ không mấy dễ chịu gì. Sự lựa chọn của anh bây giờ rất đơn giản: Anh sẽ ở

lại cùng Varden hay từ bỏ bạn bè, gia đình và đi con đường của riêng anh?”

Roran ngẩng cao cằm, tức giận vì cô ta đã nghi ngờ về lời hứa của anh

“Tôi sẽ không đi đâu thưa quý công nương Nasuada. Cô phạt cho tôi bao nhiêu roi

không thành vấn đề, chúng không thể đau đớn bằng việc mất người cha và gia đình của

tôi.”


“Không” Nasuada nhẹ nhàng nói.

“ Chúng không bằng … một phù thủy của Du Vrangr Gata sẽ theo dói trận đòn này và

chăm sóc cho anh sau đó, để đảm bảo tuyệt đối là anh không bị thương tật vĩnh viễn. Tuy

nhiên, họ sẽ không hoàn toàn chữa khỏi thương tích của anh, hoặc không anh có thể kiếm

một phù thủy để chữa lưng cho mình”

“Tôi hiểu”

“Trận đòn của anh sẽ sớm được tiến hành khi Jörmundur có thể sắp xếp xong quân

lính.Cho đến sau đó, anh sẽ ở nguyên dưới sự canh gác trong một căn lều gần giá chụi

phạt.

Roran bớt căng thẳng hơn rằng anh không phải đợi quá lâu, anh không muốn phải



gồng mình nhiều ngày dưới bóng tội lỗi phủ xuống mình.

“Công nương của tôi” anh nói, nhưng cô ta đã ra hiệu cho anh rút ra bằng một cái vẫy

ngón tay.

Quay gót giày, Roran bước đều ra khỏi căn lều. Hai người lính canh dẫn anh tới chỗ

của mình khi anh xuất hiện. Không thèm nhìn hoặc nói bất cứ điều gì với anh, họ dẫn anh

qua khu ldoanh trại cho đến khi tới một căn lều nhỏ trống không, không xa lắm với chiếc

cột xử phạt tối sẫm đang đứng trên một gò đất mỏng xa xa rìa của khu doanh trại.

Chiếc cột cao sáu feet rưỡi và có một thang ngang như một cây thập giá ở gần phía

trên để trói tay phạm nhân. Hàng dài những vết xù sì do vết cào từ móng của các nạnh

nhân phủ kín cây thập giá.

Roran ép mình nhìn đi hướng khác rồi cúi xuống chui nhanh vào lều.Thứ đồ dùng duy

nhất bên trong là một chiếc ghế đẩu méo mó. Anh ngồi xuống và tập trung vào hơi thở

của mình, xác định rõ lại mọi chuyện để tĩnh tâm.

405


Một vài phút trôi qua, Roran bắt đầu nghe thấy âm thanh nặng nề của những đôi giày

và giáp trận khi quân Varden tập hợp quang cây cột hành quyết. Roran hình dung ra hàng

nghìn người, đàn ông và đàn bà nhìm chòng chọc vào anh, bao gồm cả những dân làng

Carvahall. Mạch anh đập nhanh và mồ hôi chảy như suối trên trán.

Sau khoảng nửa giờ, cô phù thủy Trianna bước vào lều và bắt anh thay quần khiến

Roran rất bối rối, mặc dù người phụ nữ này có vẻ như không quan tâm đến việc đó.

Trianna kiểm tra anh từ đầu tới chân và thậm chí còn niệm thêm cả thần chú để khám

chữa cho cái vai trái của anh, chỗ anh đã bị một tên lính bắn trúng.

Sau khi tự nhiên sửa chữa khắp cơ thể anh, cô ta đưa cho anh một chiếc áo sơ mi

thụng của lều giam.

Roran vừa kéo xong chiếc áo qua khỏi đầu khi Katrina bước vào lều. Vừa trông thấy

cô, sự vui sướng lẫn cả lo sợ tràn ngập Roran.

Katriana nhìn anh và Trianna rồi khẽ nhún người chào với cô phù thủy. “ Tôi có thể

nói chuyện riêng với chồng tôi một lúc không thưa bà?”

“DĨ nhiên là được, tôi sẽ chờ ở ngoài “

Ngay lập tức Trianna biến đi, Katrina vội vàng lao về phía Roran, vòng tay ôm ghì lấy

anh. Anh cũng ôm chặt lấy cô mãnh liệt bù cho những ngày anh đã không được gặp cô kể

từ khi trở về Varden.

“Oh, em mới nhớ anh làm sao” Katrina thầm thì vào tai phải anh

“ Và anh cũng vậy” anh nói nhỏ.

Họ đã phải cố rời xa nhau quá lâu vì thế họ có thể nhìn mãi vào mắt nhau, và rồi

Katrina giận giữ.

“ Đây là một sai lầm. Em đã đến chỗ Nasuada, và em đã cầu xin cô ấy tha cho anh hay

ít nhất là bớt đi số roi anh phải chịu, nhưng cô ấy đã từ chối chấp nhận lời khẩn cầu của

em”

Âu yếm xoa bàn tay vào lưng Katrina, Roran cất tiếng. “Anh ước rằng em đã không



làm như vậy”

“Sao không?”

“ Bởi vì anh đã nói rằng anh sẽ ở lại cùng Varden, và anh sẽ không quay lưng lại với

lời hứa của mình”

“Nhưng như thế đâu có đúng ” katrina nói, ôm chặt lấy vai anh.

“Carn đã nói với em những việc anh đã làm Roran ạ : anh đã tự hạ gục được gần 200

tên lính, và nếu không có hàng động anh hùng của anh, sẽ không có ai kể cả anh còn sống

sót. Nasuada phải ca ngợi tán dương và tặng tặng vật cho anh chứ không phải phạt đòn

anh như một tên phạm tội tầm thường!”

“ Không phải vấn đề là đúng hay sai” anh nói với cô “ Đó là cần thiết. Nếu anh ở địa

vị của Nasuada anh cũng sẽ ra lệnh như vậy”

Katrina rùng mình “ 50 roi, dù sao … nó có phải nhiều đến như thế không? Một người

có thể sống đi chết lại rất nhiều lần với chừng ấy roi vọt. ”

406


“ Chỉ khi trái tim họ quá hèn yếu thôi. Đừng lo lắng gì, sẽ cần hiều hơn thế mới hạ

được anh.”

Một nụ cười ngượng gạo nở trên môi Katrina, cô thôi nức nở và dựa khuôn mặt mình

vào cổ anh. Anh nâng nui cô trong vòng tay vuốt ve mái tóc cô và làm cô yên lòng bằng

cách tốt nhất mà anh có thể, mặc dù anh cảm thấy mình làm việc đó không giỏi bằng cô.

Sau đó vài phút, Roran nghe thấy tiếng tù và bắt đầu thổi phía ngoài lếu, và anh biết

rằngthời khắc họ phải rời nhau đang đến rất gần.Tách mình khỏi vòng tay Katrina, anh

nói “Có vài việc anh muốn em làm giúp anh”

“ Việc gì vậy?” Cô hỏi, chớp nhẹ đôi mắt.

“Hãy đi về lều của chúng ta và đừng rời khỏi đó cho đến hết cuộc hành hình này”

Katrina thấy shock vì lời đề nghị của anh.

“ Không! Em sẽ không bỏ anh lại …. Không phải bây giờ”

“ Làm ơn đi mà” anh nói “ Em không nên chứng kiến điều này”

“ Và anh không nên phải chịu đựng điều này” Cô vặn lại.

“ Quên điều đó đi. Anh biết em muốn bên cạnh anh, nhưng anh có thể chịu đựng được

nó đỡ hơn nếu anh biết rằng em không ở đó để chứng kiến … Anh Anh đã tự chuốc lấy

điều này, Katrina, và anh không muốn em phải đau khổ bởi vì nó “

Nét mặc cô trở nên miễn cưỡng.

“ Biết về vận mệnh anh đang phải gánh chịu sẽ làm tổn thương em bất kể em có đứng

ở đâu đi nữa. Tuy nhiên …. Em sẽ làm như anh bảo, nhưng chỉ vì bởi điều đó sẽ giúp anh

vượt qua thử thách này … Anh biết rằng em ước mình chịu thay anh những phát roi quất

lên cơ thể anh nếu em có thể .“

“ Và em biết “ anh nói, hôn lên hai má cô “ rằng anh không muốn em đến gần đó”

Nước mắt lại trào ra ướt nhòe đôi mắt, cô kéo anh lại gần hơn, ôm anh thật chặt, anh

phải rất khó mới thở nổi.

Họ vẫn quấn lấy nhau khi tiếng người xôn xao trên lối đi tiến về phía căn lều đã yên

ắng và Jörmundur đã đi vào,cùng với hai người của nhóm Ó đêm. Katriana rời khỏi

Roran,nhún người chào Jörmundur sau đó cúi người bước khỏi căn lều trong im lặng.

Jörmundur chỉ tay về phái Roran “ Đã đến giờ”

Gật đầu, Roran đứng dậy đi theo Jörmundur và những người lính gác bày tỏ lòng kính

trọng với anh xung quanh cây cột hình phạt. Hàng nối hàng, những người Varden quây

quanh cây cột , mọi người, đàn ông, đàn bà, cả người lùn và Urgal đều đang đứng thằng

người và nghiêng vai. Sau kho liếc qua một lượt, Roran tập trung nhìn chằm chằm vào

đường chân trời, đó là cách tốt nhất để anh có thể phớt lờ mọi khán giả chung quanh .

Hai người lính nhấc tay Roran lên cao quá đầu và buộc chặt cổ tay vào thanh ngang

của cây cột. Trong khi đó, Jörmundur bước quanh đằng trước chiếc cột và cầm một cuộn

vải da. “Đây, cắn vào đây” ông nói bằng một giọng nhẹ nhàng “ nó sẽ giữ cho anh khỏi

tự làm mình bị thương”

407

Một cách biết ơn, Roran mở miệng và để cho Jörmundur nhét cuộn da giữa hai hàm



răng. Mảnh da có vị đăng đắng, như quả dầu xanh.

Sau đó một tiếng tù và và một hồi trống vang lên rồi Jörmundur đọc to những lời buộc

tội chống lại Roran và những người lính cắt rách chiếc áo sơ mi thụng của Roran.

Anh rùng mình khi khi luồng không khí lạnh lướt qua nửa thân trên để trần. Ngay

trước khi bị đánh, Roran còn nghe thấy tiếng roi rít lên trong không trung.

Cảm giác giống như một cây gậy nung đỏ quất vào da thịt. Roran uốn cong lưng và

cắn mạnh vào miếng vải chặn trong miệng. Một tiếng rên rỉ vô tình buột ra,dù vậy miếng

vải đã chặn âm thanh đó lại nên anh nghĩ rằng sẽ không một ai nghe thấy được cả.

“Một” Tiếng người thi hành án vang lên cùng với tiếng roi.

Roi thứ hai quất xuống làm cho Roran lại thốt lên một tiếng rên, nhưng sau đó anh lập

tức im lặng, quyết tâm không được tỏ ra yếu đuối trước toàn thể Varden.

Roi đánh cũng đau đớn như bất cứ vết thương nào Roran đã phải trảu qua vài tháng

trước đây, nhưng sau mười hai hoặc nhiều hơn, anh phải cố gắng chống lại sự đau đơn và

nhượng bộ,anh dần rơi vào chạng thái hôn mê lờ mờ.Thị lực yếu dần cho tới khi thứ duy

nhất anh trông thấy là chiếc cột gỗ đã mòn phía trước mặt, những lúc đó, khung cảnh

trước mặt anh như chập chờn và trống không khi bị cuốn vào cơn lũ dữ dội của trạng thái

vô thức.

Sau một một hồi tưởng như vô tận , anh nghe thấy như không rõ ràng và rấy xa xôi

một giọng nói cất vang, “ ba mươi” và sự tuyệt vọng vây chặt khi anh kinh ngạc, làm sao

mình có thể chịu đựng được hai mươi roi còn lại? Rồi anh nghĩ tới Katrina và đứa trẻ

chưa sinh của họ, điều đó tiếp cho anh thêm sức mạnh.

---


Roran tỉnh dậy thấy mình đang nằm úp ngực trên võng trong căn lều của anh và

Katrina. Katrina đang quỳ gối cạnh anh, vuốt ve mái tóc anh và thì thầm vào tai anh,

trong khi môt ai đó đang bôi một thứ chất lành lạnh, nhày nhày lên những hằn roi trên

lưng anh. Anh cau mày và gồng mình khi người lạ mặt đó ấn ngón tay vào một điểm đặc

biệt nhạy cảm.

“ Đó không phải là cách tôi đối xử với bệnh nhân của mình” Anh nghe thấy Trianna

nói bằng một giọng kiêu ngạo”

“Nếu bà hành hạ tất cả bệnh nhân của mình như đang làm với Roran” một phụ nữ

khác đáp lại.

“ Tôi ngạc nhiên là có ai còn sống sót vì sự chữa trị của bà”

Sau một lát, Roran nhận ra giọng nói của người lạ thứ hai, bà lang mắt sáng Angela.

“Tôi xin bà tha lỗi” Trianna nói “ Tôi sẽ không ngồi đâu và chịu lăng mạ bởi một mụ

hát rong lẩm cẩm,người phải cố gắng lắm mới miện được câu thần chú cơ bản nhất”

“Ngồi xuống, rồi, nếu việc đó làm cô hài lòng , nhưng nếu cô ngồi hay đứng , tôi cũng

sẽ tiếp tục làm phật ý cô cho đến khi cô chấp nhận rằng huyệt trên lưng của cậu ta nằm ở

đây chứ không phải ở đấy” Roran cảm thấy một ngón tay chạm vào anh ở hai điểm khác

biệt, cách nhau nửa inch.

408


“Oh” Trianna nói, và rời khỏi lều.

Katrina cười với Roran, và lần đầu tiên, anh nhận thấy nước mắt chảy dài trên mặt cô.

“Roran, anh có hiểu em nói gì không?” Cô hỏi “Anh tỉnh dậy chưa?”

“ Anh … anh nghĩ vậy” anh đáp, giọng bực bội.Quai hàm anh nhức nhối vì cắn vào

miếng bịt miệng quá lâu. Anh ho đằng hắng, rồi nhăn mặt khi tất cả vết hằn của 50 roi

cùng hợp lại làm anh đau nhức nhối.

“Tôi đi đây” Angela nói.

“Tất cả đã xong”

“Thật ngạc nhiên. Tôi đã không mong chờ bà và Trianna lại làm nhiều đến vậy “

Katrina nói.

“Theo lệnh của Nasuada”

“ Nasuada? … Tại sao….”

“ Cô sẽ phải tự đi hỏi cô ta, nói với cậu ta đừng dùng đến lưng nếu muốn nó lành. Và

bắt cậu ta lật người lại nếu không muốn nước mắt làm nhiễm trùng vết thương.”

“Cám ơn bà “ Roran thì thào.

Angela cười lớn phía sau anh. “Đừng nghĩ ngợi về nó, Roran. Hoặc tốt hơn, nghĩ vài

điều về nó, nhưng đừng nghĩ nó quá quan trọng. Ngoài ra, nó làm ta thấy thú vị khi chăm

sóc vết thương cho cả lưng ngươi và lẫn lưng Eragon.Phải, sau này ta dự trữ sẵn, Đề

phòng để khỏi phải đi tìm”

Khi bà lang đã đi, Roran nhắm mắt lại. Những ngón tay mềm mại của Katrins vuốt

nhẹ trán anh. “ Anh đã rất can đảm” Cô nói.

“Anh ư?”


“Aye, Jörmundur và mọi người khác em đã nói chuyện đều kể rằng anh không hề

khoác lóc hay van xin dừng đánh”

“Tốt” Anh muốn biết vết thương của mình nghiêm trọng đến mức nào nhưng anh đã

miễn cưỡng buộc cô miêu tả lại những chấn thương trên lưng mình.

Katrina dường như ý thức được yêu cầu của anh, tuy nhiên, thay vào đó cô nói “

Angela tin rằng với một chút may mắn anh sẽ không có những vết sẹo quá xấu xí. Bất kì

lúc nào,anh sẽ chóng lành vết thương, Eragon hoặc ai phù thủy nào đó có thể xóa những

vết sẹo khỏi lưng anh và nó sẽ như thể anh chưa từng bị đòn lần nào.”

“Mmh.”

“Anh có muốn uống chút gì không?” Cô hỏi.



“Em có một bình trà thảo mộc đang pha”

“Có,cho anh xin”

Khi Katrina đứng dậy, Roran nghe thấy một người khác bước vào lều.Anh mở một

mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Nasuada đang đứng cạnh cây cột trước lều.

409

“ Công nương” Katrina nói,giọng cô sắc lạnh. Bất chấp những vết thương trên lưng,



Roran trở mình một phần với sự giúp đỡ của Katrina , cố ngồi dậy. Dựa vào Katrina, anh

bắt đầu đứng lên, nhưng Nasuada đã giơ tay “Làm ơn đứng. Tôi không muốn là nguyên

nhân khiến anh đau đớn hơn nữa so với gì tôi đã làm”

“Tại sao cô tới đây, công nương Nasuada?” Katrina hỏi.

“Roran cần nghỉ ngơi và bình phục, không phải giành thời gian tiếp chuyện nếu anh ấy

không bị bắt buộc”

Roran rời một tay khỏi vai trái Katrina “ Anh có thể tiếp chuyện nếu anh phải làm

vậy” Anh nói.

Tiến gần hơn vào trong lều, Nasuada nắm lấy gấu váy xanh của cô và ngồi xuống

chiếc rương nhỏ của Katrina được mang đi theo cô từ Carvahall. Sau khi xếp lại nếp váy,

cô ta nói ”Tôi có một nhiệm vụ khác cho anh, Roran: một cuộc đột kích bất ngờ nho nhỏ

mà anh sẵn sàng tham gia.”

“Khi nào thì tôi sẽ đi?” Anh hỏi, bối rối vì cô ta đã phải quấy rầy anh chứ không phải

ai khác như một phân công đơn giản.

“Ngày mai”

Mắt Katrina trợn lên. “Cô có điên không?” cô la lên.

“Katrina … “ Roran lầm bầm,cố gắng trấn tĩnh cô, như cô làm lơ anh và nói ” Chuyến

đi gần nhất cô bắt anh ấy đi suýt đã giết chết anh ấy, và cô lại vừa quất chồng vào từng

inch một lên cuộc sống của anh ấy!Cô không thể ra lệnh cho anh ấy trở lại chiến đấu quá

nhanh. Anh ấy sẽ không thế tiếp tục chống lại quân đội của Galbatorix thêm một phút nào

nữa!”

“Tôi có thể và tôi phải làm vậy!” Nasuada cất giọng đầy quyền lực, Katrina giữ lời và



chờ đợi để nghe Nasuada giải thích, mặc dù Roran có thể nói rằng sự tức giận của cô đã

giảm bớt.Nhìn chằm chằm vào anh một cách dữ dội, Nasuada nói.

“Roran, nếu anh có hoặc không biết rằng,liên minh của chúng ta với Urgal đang trên

bờ đổ vỡ. Một trong số những người của ta đã giết ba Urgal trong khi anh đang phục vụ

dưới trướng đội trưởng Edric, là ai, anh có thể không cần quan tâm, đó là một đội trưởng

không hơn. Dù vậy, tôi đã có một người giết Urgal xấu số bị treo cổ, nhưng từ việc đó,

mối quan hệ với những con đực của Garzhvog trở nên càng ngày càng bất hòa.“

Nasuada mím môi rồi nói”Tôi cần thuyết phục Varden chấp nhận sự hiện diện của

Urgal mà không có thêm đổ máu, và cách tốt nhất tôi có thể làm đó là chứng minh cho

Varden thấy rằng hai loài có thể cùng nhau làm việc trong hòa bình để tiếp tục theo đuổi

việc chia sẻ cùng một thắng lợi.Theo phương châm đó đến cùng, nhóm của anh sẽ hành

quân với quân số bao gồm cả con người và Urgal với số lượng như nhau.”

“Nhưng như thế vẫn không …” Katrina bắt đầu nói.

“Và tôi đang đặt tất cả họ dưới sự chỉ huy của anh, cây búa dũng mãnh.”

“Tôi ư?” giọng nói the thé, đầy kinh ngạc “Tại sao?”

Với nụ cười tỉnh queo, Nasuada nói” Bởi vì ai sẽ làm bất cứ điều gì phải làm để ra

lệnh bảo vệ những người bạn và gia đình. Về điều đó, anh giống tôi, mặc dù gia đình tôi

410


lớn hơn của anh, đó là tôi nói đến toàn thể Varden, những người ruột thịt đối với tôi.

Ngoài ra, bởi vì anh là anh họ Eragon, tôi không thể để anh lại trái lệnh để dưỡng bệnh,

tôi không thể chọn giữa việc xử phạt anh hay trục xuất anh khỏi Varden. Tôi cũng không

muốn làm vậy.”

“Giả thuyết là, tôi đang trao cho anh quyền chỉ huy tự quyết bởi thế không ai có thể

trái lệnh anh trừ tôi.Nếu anh phớt lờ các mệnh lệnh, tốt nhất đó là vì mục __________đích tiêu diệt

Galbatorix, thì không cần một lí do nào khác để cứu anh tránh xa những trận roi như anh

đã nhận được hôm nay.

Và tôi trao anh quyền chỉ huy này, bởi anh đã chứng minh rằng anh có thể thuyết phục

những người khác đi theo mình, mặc dù thực tế có rơi vào hoàn cảnh gian nan nhất.Anh

có khả năng tốt để để duy trì sự kiểm soát đối với cả nhóm người và Urgal. Tôi sẽ cử

Eragon nếu tôi có thể, nhưng cậu ta không có ở đây, trách nhiệm này rơi vào tay anh. Khi

Varden nghe rằng chính anh họ Eragon, Roran, Cây búa dũng mãnh- anh người đã tự tay

tiêu diệt gần hai trăm quân địch-đến với sứ mệnh với Urgal và sứ mệnh đó đã thành

công,rồi chúng ta có thể giữ cho liên minh với Uragl trong thời điểm cuộc chiến này. Đó

là lí do tôi cử Angela và Trianna tới chữa trị cho anh nhiều hơn là thường lệ: Không phải

là thừa đâu, nhưng bởi vì tôi cần anh đảm nhận sự lãnh đạo này. Nào, những gì tôi nói

với anh, Cây búa dũng mãnh? Tôi có thể đặt cược vào anh không?”

Roran ngước nhìn Katrina. Anh biết cô đã ước liều rằng anh sẽ nói với Nasuada là anh

không thể chỉ huy một cuộc đột kích. Ánh mắt anh dịu đi bới anh đã không phải nhìn

thấy cô đau buồn, Roran nghĩ về sự kích thước khổng lồ của đội quân tương phản với

Varden, và rồi, bằng một giọng khàn khàn rất khẽ anh nói:

“Cô có thể đặt cược vào tôi, công nương Nasuada.”



tải về 4.77 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   23   24   25   26   27   28   29   30   ...   36




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương