III.11
Hoặc vấn đế chi thuyết. Tử viết: “Bất tri dã. Tri kì thuyết chi ƣ thiên hạ dã, kì nhƣ thị chƣ ƣ hồ?”
Chỉ kì chƣởng.
Dịch. – Có người hỏi về thuyết tế đế. Khổng tử đáp: “Không biết. Nếu biết thuyết ấy, thì việc trị
thiên hạ cũng như ở trong cái này chăng?” Ngài vừa nói vừa chỉ vào bàn tay.
Chú thích. – Khổng tử chủ trƣơng dùng lễ để trị thiên hạ. Tế đế là một tế quan trọng, nếu hiểu
đƣợc nó (biết đƣợc lễ) thì trị thiên hạ rất dễ. Ông nói không hiểu thuyết tế đế, có thể vì không
muốn vạch lỗi của vua Lỗ khi làm tế đó chăng?
III.12
Tế nhƣ tại, tế thần nhƣ thần tại.
Tử viết: “Ngô bất dữ tế, nhƣ bất tế”.
Dịch. – Tế tổ tiên như tổ tiên ở trước mặt, tế thần như thần ở trước mặt.
Khổng tử nói: “Khi ta (vì lẽ gì) không đích thân đứng tế (mà mượn người thay)tuy có tế đấy, vẫn
(ân hận) như chưa tế”.
III.13
Vƣơng Tôn Giả vấn viết: “Dữ kì mị ƣ Áo, ninh mị ƣ Táo”; hà vị dã?”. Tử viết: “Bất nhiên -
Hoạch tội ƣ thiên, vô sở đảo dã”.
Dịch. – Vương Tôn Giả (một đại phu cầm quyền ở Vệ) hỏi: “Tục ngữ có câu: “Nịnh thần Áo, thà
nịnh thần Táo còn hơn”, câu ấy có nghĩa gì? Khổng tử đáp: “Không phải vậy. Mắc tội với trời
thì cầu đảo đâu cũng vô ích”.
Chú thích. – Thần Áo là thần trong nhà, thần Táo là thần trong bếp. Thần Táo thấp hơn thần Áo
nhƣng coi việc bếp nƣớc, ăn uống, nên quan trọng hơn.
Có ngƣời cho rằng Vƣơng Tôn Giả nói bóng bẩy: Thần Áo chỉ Vệ Linh công, thần Táo chỉ nàng
Nam Tử và Di Tử Hà, những ngƣời Vệ Linh công yêu. Khổng tử nhƣ muốn đƣợc dùng ở Vệ thì
lấy lòng Vệ Linh công không bằng lấy lòng Nam Tử và Di Tử Hà. Khổng cự tuyệt một cách
khéo léo. Ông cứ theo đạo trời, ngay thẳng, chẳng cần lấy lòng ai cả.
III.14
Tử viết: “Chu giám ƣ nhị đại, úc úc hồ văn tai! Ngô tòng Chu”.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: