Liệp Lộc – Săn Lộc



tải về 0.88 Mb.
trang9/11
Chuyển đổi dữ liệu10.05.2018
Kích0.88 Mb.
#37908
1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   11

Liệp Lộc 53


…….

Đường Nhạc im lặng rất lâu.

Có lẽ thật ra cũng không lâu như vậy, chính là mỗi giây, nhìn thấy đôi mắt của thiếu niên qua kính chiếu hậu ngày càng trở nên ảm đạm làm y cảm thấy vô cùng dằn vặt.

Trước đây Đường Nhạc chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng khi nhìn qua thấu kính thấy một đôi mắt đen kịt, trong mơ hồ còn thấy được đôi ngươi đen đang vỡ vụn.

Giống như đang trơ mắt nhìn một con nai con tập tễnh bước đi cũng không xong, cứ như vậy chăm chú nhìn người ngồi phía sau, hai mắt đã ướt sũng nước.

“Thái tử,ta, thực xin lỗi…..ta.”

Có lẽ muốn phá vỡ không khí im lặng ngột ngạt trong xe, Tô Trữ Xuyên hỗn loạn lắc lắc đầu mở miệng: “Ta, ta thực sự….”

Bộ dáng vụng về muốn giải thích vô cùng đáng thương, hắn không biết chính mình nên nói cái gì bây giờ.

“Trở về đi.”

Cuối cùng từ cổ họng Đường Nhạc cũng thoát ra được ba chữ. Khoảnh khắc kia, y cảm thấy nếu còn như vậy quả thực sẽ bị nghẹt thở.

Âm thanh động cơ khởi động đột ngột vang lên trên tầng 79 cao ngất của tòa nhà Glassis nghe có vẻ cao ngất khác thường.

──hơn nữa còn tàn nhẫn.

…….

Một con đường khác, nhưng vẫn như trước lái xe vòng qua các tầng lầu.



Vẫn là những bức tường thủy tinh biến ảo vô cùng tuyệt vời. Nhưng mà cùng một khung cảnh nhưng tâm trạng lại hoàn toàn bất đồng.

Tô Trữ Xuyên ngơ ngẩn ngồi ở ghế sau, mà Đường Nhạc cũng không mở miệng nói thêm gì. Tuy trên xe vẫn còn lưu lại dư âm ban nãy, nhưng cũng chỉ có thể im lặng quanh quẩn trong bầu trong khí đắng chát.

Hắn cứ như vậy nhìn ra cửa sổ, lớp thủy tinh biến ảo không ngừng từ thảo nguyên trải dài xanh ngút ngàn đến mặt biển sâu xanh biếc.

Tất cả hệt như một giấc mộng.

Trong nháy mắt, Tô Trữ Xuyên chợt nghĩ rằng có lẽ hôm nay chỉ là một giấc mơ của mình thôi.

Tứ lúc ban đầu vô cùng vui vẻ sung sướng, sau đó lại kịch liệt làm tình trong xe, còn có âm thanh ôn nhu vang lên bên tai, tất cả chỉ là mộng thôi.

Cần gì phải vì một giấc mộng mà khổ sở như vậy? Ánh mắt Tô Trữ Xuyên trống rỗng nhìn ra ngoài cửa kính, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể tìm cho mình một câu trả lời.

Chiếc Lavender lướt trên đường cái xuyên qua khu phố phồn hoa rực rỡ ánh đèn, ánh đèn chớp tắt, lay động trong hai tròng mắt đen của hắn.

Rất nhanh sau đó, chiếc xe đã chạy tới khu dân cư trong nội thành Tô Trữ Xuyên ở.

Nơi này cũng không phải rộng rãi cho lắm nên khi dừng xe có chút khó khăn.

Mãi đến khi động cơ phát ra một tiếng vang nhỏ, thân xe vững vàng đậu trước cửa nhà, Tô Trữ Xuyên mới khẽ chấn động, mạnh mẽ ý thức được chính mình phải xuống xe.

Đường Nhạc không hề thúc giục hắn. Ngón tay thon dài ổn định đặt trên tay lái, ánh mặt dường như chỉ nhìn về phía trước không hề để ý đến động tĩnh mặt sau.

Tử trên mặt kính trên đỉnh đầu, có thể nhìn thấy thiếu niên giật mình sửng sốt một chút sau đó mới phản ứng muốn kéo cửa xe, rồi đột ngột lại rụt tay lại.

Hơi hơi ngẩng đầu để lộ ra ánh mắt khuất nhục cùng khổ sở, thiếu niên chần chờ một chốc, cuối cùng cắn nhanh môi, đưa cánh tay cứng ngắc cởi bỏ chiếc áo đang khoác trên người mình.

Mà bên dưới lớp áo khoát cũng không có quần áo gì khác.

Trên thân thể xích lỏa trắng nõn còn lưu lại rất nhiều dấu vết từ trận tình cảm kịch liệt vừa nãy, trên phẩn cổ mảnh khảnh mơ hồ còn có thể thấy được dấu răng đỏ thẩm.

Đường Nhạc đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Trong lòng hiểu rõ vừa nãy mình còn ôm lấy thiếu niên mềm mại sạch sẽ này, đối phương còn khoát trên người tây trang của mình, thậm chí còn không mặc quần áo.

Tất cả những điều này dường như đang nhắc nhở y, chuyện tình lúc nãy có bao nhiêu thân mật cùng ngọt ngào, mà hiện giờ đã biến đổi thành tàn khốc lạnh băng thế nào.

Liệp Lộc 54


Tô Trữ Xuyên cảm thấy tay chân không còn nghe lời mình nữa, muốn gài lại nút áo sơ mi nhưng xoay sở thế nào cũng không được. Không khí trong xe tỉnh lặng lại lạnh như băng, lần đầu tiên thổ lộ lại không nhận được câu trả lời, mà hắn thậm chí còn quẫn bách xích lỏa ngồi đây, chật vật cố gắng mặc cho xong quần áo.

Hết thảy giống như đang cười nhạo hắn, cảm giác đau đớn dường như lan tỏa đến từng đầu ngón tay.

Trong chớp mắt, Tô Trữ Xuyên quả thực không thể kiềm chế được, một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống trên mu bàn tay.

Tất cả đã thê thảm đến như vậy, lại còn không thể kiềm nén biểu tình yếu ớt của mình. Thảm như vậy, đến mức khiến hắn tự hận chính bản thân mình.

Đường Nhạc không nói gì, đột ngột mở cửa xe bước ra ngoài.

Tô Trữ Xuyên còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác cửa xe bên cạnh mình bị giật mạnh ra.

Nam nhân cao lớn hơi cúi người, trên gương mặt anh tuấn không thể nhìn ra biểu tình gì, vươn tay ra đỡ lấy thân thể  hơi run rẩy của Tô Trữ Xuyên, sau đó mới cẩn thận cài lại hàng nút trên chiếc sơ mi trắng.

Đôi môi Tô Trữ Xuyên khẽ run run, hắn quay đầu đi, trái tim vẫn như trước vì tiếp xúc gần gũi với hơi thở âm trầm kia mà thống khổ rung động.

“Được rồi.”

Sau khi gài hết nút Đường Nhạc cúi đầu nói, y đưa tay kéo thân thể thiếu niên ra ngoài.

Trong bóng tối u ám, Tô Trữ  Xuyên căn bản không thể thấy rõ vẻ mặt người đang đứng cạnh cửa xe, cùng không dám nhìn.

“Trở về đi.”

Đường Nhạc khẽ dựa vào cửa xe, cuối cùngtrầm giọng nói ra ba chữ.

Tô Trữ Xuyên ngỡ ngàng đứng tại chỗ, hơi hé môi nhưng không biết đáp lại thế nào.

Đường Nhạc nhìn thiếu niên trắng nõn trước mặt, con ngươi đen ướt át tràn ngập trống rỗng cùng bất lực, y cũng phải dùng hết khí lực toàn thân, mới kiềm chế chính mình không nói thêm lời nào.

Nháy mắt tiếp theo, y cứ như vậy nhìn thiếu niên quay đầu bước nhanh về phía hành lang, bóng dáng mảnh khảnh hệt như nai con đang chạy trối chết.

Chỉ một giây như vậy, cho dù là Đường Nhạc cũng cảm thấy ban đêm yên tĩnh có chút rét lạnh.

Y cầm lấy áo khoác tây trang màu  xám bạc vắt trên ghế trước, lại lẳng lặng đứng đó một hồi lâu, cuối cùng hồi phục lại tinh thần ngồi trở lại vị trí người lái, khởi động xe.

Mà Tô Trữ Xuyên đi tới hành lang, cũng không còn hơi sức để chống đỡ bản thân.

Dựa vào vách tường trơn bóng trượt ngồi xuống, trong nháy mắt kia, có thể nghe thấy trái tim từ sâu trong ngực mình truyền ra tiếng  xé rách đau đớn.

Đau, rất đau.

Giống như truyện xưa của con trai.

Con trai lẳng lặng nằm dưới mặt biển sâu, an bình khép lại chính mình thật lâu, chịu đựng cát hòa vào máu thịt chính mình, cuối cùng khi hé mở sẽ có một viên ngọc trai rực rỡ vô cùng chói mắt.

Như vậy thật đáng mừng.

Tô Trữ Xuyên nhút nhát cả một đời, cuối cùng cũng làm được một chuyện vô cùng dũng cảm, hắn tự cho mình một lễ vật, cũng là cho Đường Nhạc.

Cũng là một cái chớp mắt, hắn cũng giống như viên ngọc trai quý giá khi xuất hiện, cố gắng dùng hết can đảm phóng xuất ra ánh sáng rực rỡ, nhưng lại không chút giá trị nào.

Chỉ có thể như vậy, lẳng lặng ngã trở về đáy biển sâu vẩn đục.

Liệp Lộc 55


Sau buổi tối đó, Đường Nhạc không hề liên lạc lại với Tô Trữ Xuyên.

Đại khái bởi vì trước đây luôn bị lạnh nhạt nên đối với kết cục thảm như vậy Tô Trữ Xuyên cũng cảm thấy không bất ngờ lắm.

Cho dù tự nói với chính mình ngàn lần, quả thực chuyện này cũng không có gì ghê gớm lắm. Nhưng vẫn nhịn không được trong một ngày nhìn màn hình điện thoại không biết bao nhiêu lần, sau đó lại chán nản tắt đi. Hắn bắt đầu trở nên lầm lì, không muốn ra khỏi nhà, không muốn tiếp xúc với người khác, lấy lí do có việc bận trốn ở nhà hai ba ngày, thẳng đến một tuần sau cuối cùng nhận được một tin nhắn hỏi han từ Kim tiên sinh.

Dễ dàng nhận thấy việc hắn kéo dài không chịu đến công ty cũng gây ra không ít ảnh hưởng, Kim tiên sinh là một nhân vật rất khôn khéo, chỉ nói vài câu đơn giản hỏi thăm tình hình, nhưng ngữ khí ngầm chứa trong đó lại  vô cùng nghiêm khắc.

Tô mẫu cũng rất lo lắng về tình trạng của Tô Trữ Xuyên. Mặc dù bà có hỏi han, nhưng Tô Trữ Xuyên cũng chỉ lắc đầu, không chịu nói ra nửa chữ. Cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ qua.

Nhưng trong lòng Tô mẫu rất buồn phiền, trong người lại có bệnh, mấy ngày nay bệnh cũ lại có triệu chứng muốn tái phát. Tuy Tô mẫu không hề nói gì, nhưng Tô Trữ Xuyên luôn để ý tới sức khỏe của mẹ mình, đại khái cũng vì lí do này, càng ý thức được bất luận tâm tình mình ra sao, công việc ở IMAX cũng không thể vất bỏ uổng phí như vậy.

Vì thế sau ngày nhận được tin nhắn của Kim tiên sinh, mặc dù vẫn còn buồn khổ nhưng Tô Trữ Xuyên cũng cố gắng chuẩn bị chính mình một chút rồi đúng giờ chạy tới IMAX.

Tòa buiding cao chọc trời vẫn gọn gàng sạch sẽ như trước, nhưng không biết vì sao, khi đi vào lại có cảm giác phù phiếm. Cùng với những sự việc trước hôm sinh nhật mười tám tuổi, vô hình giống như đã trải qua một đoạn thời gian rất lâu.

Trong thang máy bất ngờ gặp Kim tiên sinh, Tô Trữ Xuyên vội vàng hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Kim tiên sinh, sớm.”

Kim tiên sinh trước nay vẫn luôn ôn hòa nhưng tâm tình hôm nay có vẻ không được tốt cho lắm, ánh mắt lạnh băng liếc nhìn Tô Trữ Xuyên, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi cuối cùng cũng trở lại?”

Tô Trữ Xuyên sửng sốt, nhưng biết chính mình đã làm sai, chỉ cúi đầu nói: “Thật có lỗi…..mấy ngày trước ta có việc riêng phải giải quyết, đã làm công ty phải lo lắng. Thật sự rất có lỗi.”

Trong thang máy to còn có rất nhiều người bên ngành khác, lúc này cũng đã có chút tò mò ném ánh mắt về phía Kim tiên sinh và Tô Trữ Xuyên.

Trong tình huống này lúc bình thường, Kim tiên sinh sẽ không ở trong hoàn cảnh này tiếp tục, nhưng hôm nay ông lại rất khác bình thường, thậm chí còn hơi tăng cao âm lượng, ánh mắt không hài lòng chăm chú nhìn Tô Trữ Xuyên tiếp tục nói: “Có việc? Có việc là có thể tùy tiện biến mất suốt một tuần sao? Không phải mỗi lần ngươi có chuyện, công ty phải chờ ngươi, chờ ngươi đến lúc nào ngươi muốn thì xuất hiện sao?”

Tô Trữ Xuyên vốn định giải thích một chút, nhưng lời lẽ của Kim tiên sinh vô cùng sắc bén, hơn nữa ánh mắt mọi người xung quanh như kim châm làm cả người hắn căng cứng lại, cuối cùng cũng không thể nói được gì.

“Chỉ đóng được một hai bộ phim thôi, hơn nữa cũng không được tính là diễn viên. Một nghệ sĩ nhỏ bé như vậy, trong IMAX còn có biết bao nhiêu người. Ngay cả Ngôn Nhạc cũng chưa bao giờ đùa giỡn như vậy, ngươi nghĩ mìnhdựa vào cái gì? Ân? Dựa vào cái gì a?”

Tô Trữ Xuyên hơi giật giật môi, nhưng chỉ có thể im lặng lắc đầu, chỉ có thể yếu ớt nhận lỗi: “Vâng, thật xin lỗi….”

Mặc dù hắn rất đơn thuần trì độn, nhưng cũng có thể cảm giác được Kim tiên sinh trong thang máy đang quở trách mình, chính là muốn làm nhục hắn trước mặt mọi người.

Kia chỉ là lời nói, lại bén nhọn đến mức làm hắn cảm thấy cả người bị đâm đến đau đớn.


Liệp Lộc 56


Đường Nhạc có vị trí nào ở đông khu.

Đông khu có ba lực lượng lớn mạnh nhất, thái tử Đường gia, thất gia của Thượng Quan và chủ tịch Tô Niệm của Quần Tinh, ba người này không có chỗ nào là chưa giẫm chân qua, ba nhân vật khiến cho đông khu phải run rẩy.

Ở bên cạnh họ, cho dù chỉ là một chút răc rối nho nhỏ cũng có vô số người chú ý. Thay đổi một bạn tình, sự việc này cũng không phải chuyện cơ mật gì, vì thế dễ dàng có thể điều tra được.

Chỉ qua một đêm, có thể làm tất cả mọi người đều biết tới chuyện này. Lại càng không cần nhắc tới Ám Huyết có liên hệ với IMAX, chỉ sợ hiện tại, tất cả mọi người ở IMAX đều biết Tô Trữ Xuyên đã không còn là người được Đường Nhạc che chở.

Tô Trữ Xuyên biết, mình chưa bao giờ là một ngôi sao nổi tiếng. Cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn dùng chút quyền lực gì đó để nổi tiếng, hay lên mặt.

Trước khi quen biết Đường Nhạc đã không nghĩ tới chuyện đó , sau khi quen biết y lại càng không nghĩ tới.

Nhưng tới hiện tại, người khác chỉ nghĩ hắn chỉ muốn mượn quyền lực của Đường Nhạc để trở thành ngôi sao.

Vừa ra khỏi thang máy, Kim tiên sinh đã vội vàng đi về phía văn phòng của mình, Tô Trữ Xuyên mới vừa thở nhẹ một chút, ngay lập tức phía vai phải vang lên một giọng nói.

Vừa quay đầu lại đã thấy gương mặt tươi cười sáng lạng của Ngôn Nhạc, thân thiết ôm lấy vai hắn, dùng sức kéo Tô Trữ Xuyên sang một bên: “U, Trữ Xuyên, cả tuần rồi ta không gặp ngươi! Đi, mau tới đây tâm sự với ta!”

Tô Trữ Xuyên chưa bao giờ gần gũi với Ngôn Nhạc, lúc này lại bị thân thiết quấn lấy vai mình như vậy chắc chắn không có chuyện gì tốt.

Mà các nhân viên công tác và nghệ sĩ trong đại sảnh cũng đang dùng vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, biểu tình như đang chờ xem náo nhiệt. Trong lúc Tô Trữ Xuyên hoảng hốt, Ngôn Nhạc đã kéo hắn tới một gian trà nước nghĩ ngơi.

Vừa đến phòng, Ngôn Nhạc liền buông Tô Trữ Xuyên ra, xoay người châm một điếu thuốc ngồi gác chân trên sô pha, nheo mắt lại lơ đãng nhìn qua Tô Trữ Xuyên vẫn còn đang đứng gần cửa: “Sao vậy? Sắc mặt ngươi có vẻ không tốt cho lắm? Chẳng lẽ bị thái tử đùa giỡn trên giường đến phát hư  sao?”

Ngôn Nhạc tựa hồ cũng không tính toán chờ Tô Trữ Xuyên trả lời, thả ra một ngụm khói lại nói tiếp: “Kỳ thực ta thấy ngươi cũng không cần buồn bực. Nói thẳng ra, ngươi cũng không phải dạng người hợp ý thái tử. Chỉ có thể nói, vận khí ngươi tốt gặp trúng ngay lúc thái tử muốn thay đổi khẩu vị. Hai tháng cũng không ngắn, đùa giỡn cũng thỏa thích rồi liền đạp ngươi sang một bên, ngươi cần gì phải suy nghĩ lẩn quẩn? Còn chưa chịu quên đi?”

“Bất quá cũng chỉ có thể luyến tiếc thôi. Nhìn gương mặt ngươi nhỏ nhắn, non nớt như vậy, đại khái chắc được thái tử  quan tâm? Vì thế sau khi ở bên cạnh thái tử xong sẽ không muốn rời khỏi đi?”

Ngôn Nhạc vừa nói vừa mỉm cười, nhìn thấy sắc mặt thiếu niên ngày càng tái nhợt, gã cảm thấy vô cùng thích thú.

Tới bây giờ, gã cảm thấy mình đối với Tô Trữ Xuyên cũng không thể nói hoàn toàn là ác ý.

Gã chỉ cảm thấy đùa giỡn hắn rất tốt, gặp một người khác với người bình thường như thế quả thực rất thú vị.

“Sao vậy….ta nói, ngươi không phải đã thích thái tử đi?” Ngôn Nhạc có chút ác ý buông điếu thuốc lá xuống, tiến về phía trước, lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ nhìn Tô Trữ Xuyên.

Trong nháy mắt, Tô Trữ Xuyên hệt như bị thứ gì đó đập trúng. Cơ thể gầy gò run rẩy, Tô Trữ Xuyên lập tức cắn môi không nói gì quay đầu rời khỏi.

Tấm lưng kia, dĩ nhiên đang ẩn giấu tâm trạng hắn đang vô cùng rối ren.

Ngôn Nhạc không muốn đuổi theo, tiếp tục ngồi trên sô pha hút thuốc, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ mặt tinh tế.

….

Liệp Lộc 57


….

Đối với Tô Trữ Xuyên mà nói, thống khổ đến lúc này vẫn chưa chấm dứt.

Công ty đang sắp xếp lại lình trình cho nghệ sĩ.

Kim tiên sinh trong lúc mừng sinh nhật hắn đã từng nói qua dự định cho hắn làm vai chính trong một vở kịch, bây giờ lại tặng vai diễn đó cho một nghệ sĩ nam nỗi danh dưới tay Kim tiên sinh, vai còn lại giao cho Ngôn Nhạc.

Đến mức không cho Tô Trữ Xuyên xuất hiện trong vở kịch.

Không chỉ như vậy, hai ngày cuối tuần liên tiếp cũng không có thông báo tham gia chương trình nào. Quả thực giống như bị bỏ quên.

Đối với chuyện này, Kim tiên sinh chỉ thản nhiên nói một câu “Cứ kiểm điểm lại chính mình đi đã” làm lý do giải thích.

Kỳ thật phong cách của Kim tiên sinh trước nay vẫn rất khéo đưa đẩy, ông tuyệt đối sẽ không để lộ biểu tình cứng nhắc như vậy. Tuy ông luôn thích thực tế, nhưng thủ đoạn cũng rất cao, rất khó để người ta phát hiện.

Lần này ông lại nôn nóng như vậy, kỳ thật cũng chỉ vì trước đây đã đặt quá nhiều kỳ vọng lên người Tô Trữ Xuyên.Gần đây, Kim tiên sinh đang phụ trách một dự án rất lớn của IMAX, có một chút thương mại dính líu đến Ám Huyến của Đường gia, nhưng dường như người phụ trách bên kia cũng không có chút hứng thú.

Tuy rằng đối với IMAX dự án lần này rất quan trọng, chính là bên Ám Huyết lại không cảm thấy chuyện này sẽ đem lại nhiều sinh ý. Vì thế chỉ cần thái tử tùy tiện nói một câu, thì có thể thay đổi thái độ của Ám Huyết đối với chuyện này ngay.

Kim tiên sinh là người thông minh, lúc trước mơ hồ cảm giác được vị thái tử Đường gia kia quả thực có hứng thú với Tô Trữ Xuyên. Vì sớm đã lặng lẽ an bày bên cạnh Tô Trữ Xuyên. Vấn đề là người tính không bằng trời tính, Kim tiên sinh luôn tự phụ chính mình khôn khéo đến hồi sau mới phát hiện tình hình đại biến, bàn tính trong lòng lẫn lộn hết cả, trong lòng đã sớm bị châm ngòi nổ.

Hơn nữa, sau chuyện đó, Tô Trữ Xuyên cứ trốn trong nhà, mà bên phía Đường Nhạc lại không hề có động tĩnh gì, mà hết thảy đều xuất phát sau khi Đường Nhạc mang Tô Trữ Xuyên ra ngoài mừng sinh nhật 18 tuổi. Kim tiên sinh thấy, Đường Nhạc quả thực rất nuông chiều Tô Trữ Xuyên, hai người lại đột ngột tách ra như vậy chắc chắn chỉ có một nguyên nhân là Tô Trữ Xuyên đã chọc giận y.

Hơn nữa Kim tiên sinh cũng không thích cá tính của Tô Trữ Xuyên, ông cảm thấy người muốn tồn tại trong giới này ít nhất phải mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhưng Tô Trữ Xuyên lại luôn mang tới cho ông cảm giác mềm mại nhưng đầu óc quá đơn giản rất khó làm người khác yêu thích.

Vốn đã có lối suy nghĩ như vậy trong lòng, bất luận thế nào, Kim tiên sinh âm thầm đen tất cả tội lỗi lần này đổ hết lên đầu Tô Trữ Xuyên. Hơn nữa vừa hi vọng đã lập tức thất vọng, ngọn lửa tức giận lần này cũng tát hết lên trên người hắn.

Này cũng vì Kim tiên sinh luôn tự phụ về phán đoán của mình, vì thế trong lòng nhận định một người như Tô Trữ Xuyên sẽ không….sẽ không có bất kỳ câu oán hận nào, thứ hai là ước chừng hắn cũng không vực dậy nỗi sau cú sốc này.

……

Liệp Lộc 58


……

Bất quá phán đoán của Kim tiên sinh quả thực rất chuẩn xác.

Bởi vì Tô Trữ Xuyên quả thực không hề nghĩ tới chuyện bất mãn hay muốn trả thù, nếu như ra lệnh cho hắn phải tự kiểm điểm, hắn cũng sẽ không nói thêm gì tiếp nhận an bài.

Kỳ thực này vừa mới bắt đầu truyền bá thể loại kịch truyền hình, vì thế cần phải làm tốt việc tuyên truyền quảng cáo, như vậy việc đạo tạo những nghệ sĩ trẻ tuổi cũng có sức ảnh hưởng rất lớn.

Chính là đối với Tô Trữ Xuyên, việc này cũng không hẳn là tốt lắm.

Vừa vặn 18 tuổi, chính là giai đoạn thiếu niên đang lột xác, thời điểm vẻ đẹp bộc lộ rõ rệt nhất. Nhưng Tô Trữ Xuyên lại vô cùng tiều tụy, yếu ớt.

Có đôi khi nghệ sĩ từ đẹp bỗng trở nên khó coi, sẽ bị người ta nói đang tàn đi.

Tô Trữ Xuyên không phải phai tàn, nhưng làm cho người ta vừa nhìn thấy lại cảm thấy có điểm khổ sở.

Gương mặt trắng nõn tuy rằng vẫn tuấn tú sạch sẽ như trước, nhưng rõ ràng có thể phát hiện ra dấu vết gầy yếu. Đôi mắt đen ôn hòa ấm áp trước kia giờ chỉ có thể nhìn ra ve thất thần trống rỗng.

Trong khoảng thời gian này Tô mẫu quả thực rất lo lắng cho đứa con của mình, nhưng cũng lực bất tòng tâm.

Trung hợp ngay sau khi Kim tiên sinh yêu cầu Tô Trữ Xuyên tự kiểm điểm thì  tim của Tô mẫu cũng bắt đầu chuyển biến xấu.

Tuy rằng không phải dấu hiệu phát bệnh, nhưng Tô Trữ xuyên cũng vô cùng lo lắng, mỗi lần đưa Tô mẫu đi viện kiểm tra, cũng mua không ít thuốc.

Bình thường ở nhà, hắn càng không dám để Tô mẫu làm lụng vất vả, cho dù chính mình có đau khổ đến mức nào cũng cố gắng không để Tô mẫu nhìn thấy.

Loại cảm giác u tối này tra tấn Tô Trữ Xuyên suốt một đoạn thời gian.

Có nhiều lúc, hắn tự an ủi bản thân mình cứ bận rộn suốt ngày sẽ không còn thời gian để nhớ tới Đường Nhạc, nói không chừng một thời gian có thể quên đi người kia.

Chính là trong những lúc vô tình lại chợt nhớ tới hình bóng của Đường Nhạc, lại giống như trước có cảm giác đau đớn còn hơn bị kim châm.

Cứ lặp đi lặp lại cảm giác bị tra tấn như vậy, thỉnh thoảng Tô Trữ Xuyên cũng sẽ tuyệt vọng──có lẽ cả đời này, hắn cơ bản không thể quên Đường Nhạc, cũng không có biện pháp gì để quên đi những cảm giác y đã cho hắn.

…..

Liệp Lộc 59


……

Tới ngày cuối tuần thứ 3, Tô Trữ Xuyên đưa Tô mẫu tới bệnh viện phụ cận kiểm tra hàng tuần, lúc tới quầy nộp phí, bước chân có chút gấp gáp làm suýt chút nữa đã đâm sầm vào một nam nhân cao nhất đối diện.

“A, thực xin lỗi.” Tô Trữ Xuyên theo bản năng lập tức xin lỗi, chính là khi ngẩng đầu lên lại nhịn không được kinh ngạc a một tiếng sau đó ngây ngốc đứng sững sờ tại chỗ.

Nam nhân trước mặt rất cao, khoác áo choàng dài màu đen, hai tay đút trong túi quần bộ dàng vô cùng tao nhã. Cổ áo rộng, thần thái lười biếng, làn da mặc dù có chút tái nhợt nhưng cặp mắt nhếch xám bạc lại giống như cô đọng sức mạnh và quyết tâm to lớn.

Dĩ nhiên người này chính là thất gia của Thương Quan gia, Thượng Quan Thanh Thanh!

“Quả nhiên là vợ của tiểu kẹo a.” Đôi mắt xếch của Thượng Quan Thanh Thanh tựa tiếu phi tiếu đảo qua trước mặt thiếu niên, nhún vai nói: “Ta ở ngoài nhìn thấy đoán là ngươi, vào tìm quả thực là như vậy.”

“Thất, thất gia….”

Tô Trữ Xuyên không hiểu được ý tứ của nam nhân anh tuấn cao ngất trước mặt, nhưng câu chào hỏi lại nhắc tới tiểu kẹo làm  hắn cảm thấy vô cùng chán nản. Nhưng đối với vị thất gia của Thượng Quan gia cực kỳ nổi tiếng này, hắn không biết vì sao lại có điểm sợ hãi, đương nhiên cũng chỉ cúi đầu lên tiếng chào hỏi.

“Ngươi gầy rất nhiều a.”

Thượng Quan Thanh Thanh dường như rất có hứng thú với Tô Trữ Xuyên, hơi hơi cúi người cẩn thận quan sát thiếu niên trước mặt mình một chút, đột nhiên còn vươn tay nhéo hai má Tô Trữ Xuyên: “Ân, gầy, nhìn tiều tụy hơn trước kia rất nhiều.”

Tô Trữ Xuyên đột nhiên bị hành động thân thiết như vậy làm sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào, chính là vô thố ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Thanh Thanh.

“Ta vừa mới trở về, chẳng lẽ ngươi với tiểu kẹo đã xảy ra chuyện gì sao?”

Giọng nói Thượng Quan Thanh Thanh có chút hứng thú, kia còn có tiếng gọi tiểu kẹo quen thuộc, trong nháy mắt làm Tô Trữ Xuyên vô cùng khó chịu. Hắn không biết làm sao để thoát khỏi tình cảnh này, cuồi cùng cũng chỉ có thể bất lực quay đầu đi, không chịu mở miệng trả lời.

Thượng Quan Thanh Thanh khẽ mỉm cười, đột ngột kéo tay Tô Trữ Xuyên đang cầm điện thoại, nhanh chóng để lại một dãy số.

Sau đó lại thu hồi hai tay về đút vào túi, gương mặt đông phương vô cùng tuấn tú lại lộ ra vẻ tươi cười: “Tiểu kẹo không phải người tốt. Đừng quá thương tâm, có việc gì có thể liên lạc với ta.”

Nói xong, Thượng Quan Thanh Thanh liền xoay người rời khỏi, trong giọng nói vẫn mang theo ý cười như trước: “Đương nhiên không có việc gì tìm ta ước hội cũng được, tiểu mỹ nhân.”

Tô Trữ Xuyên khẽ hé môi, sững sờ đứng ngốc lăn tại chỗ.

Nếu không phải trên điện thoại còn dòng số Thượng Quan Thanh Thanh lưu lại lúc nãy, hắn thực nghi ngờ chính mình có phải vì chịu quá nhiều áp lực mà sinh ảo giác hay không.

……



tải về 0.88 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   11




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương