Liệp Lộc – Săn Lộc



tải về 0.88 Mb.
trang5/11
Chuyển đổi dữ liệu10.05.2018
Kích0.88 Mb.
#37908
1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   11

Liệp Lộc 17


Tám giờ tối hôm đó, một chiếc Lavender đen dừng lại trước cửa nhà Tô Trữ Xuyên.
Tô Trữ Xuyên từ trên lầu nhìn xuống, chiếc xe bóng loáng ẩn hiện trong bóng đêm, toát ra vẻ xa hoa khiến hắn có cảm giác sợ hãi.

Dựa vào cửa sổ ngẩn người một hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy đồng hồ chỉ 8 giờ 15 phút. 

Lúc này hắn mới bừng tỉnh, vội vàng tóm lấy áo khoác vội vã chạy xuống phía dưới.
Mãi đến khi hắn thở hổn hển mở cửa xe ngồi vào ghế trước mới ý thức được bản thân mình một lần nữa được đưa đến cho Đường Nhạc.

Người trợ lý của Đường Nhạc kia không vì Tô Trữ Xuyên đến muộn mà bất mãn, chỉ mỉm cười bắt đầu khởi động xe, thong thả vừa lái xe vừa nói: “Tô tiên sinh có thể đến quả thực rất tốt, thái tử nhất định rất vui.”

Tô Trữ Xuyên xấu hổ chỉ có thể cười cười, hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa xe.
Bên ngoài ánh đèn tỏa sáng rực rỡ, những chiếc xe hơi chạy vụt qua như gió để tạo thành một dãy ánh sáng lấp lánh.

Nhưng trong mắt Tô Trữ Xuyên chỉ là một mảnh mờ mịt.
Khách sạn St. Louis.

Phó Vũ Tây sau khi dắt Tô Trữ Xuyên đến đại sảnh chỉ nói số phòng của Đường Nhạc chứ không tiếp tục đi theo phía sau.

Tô Trữ Xuyên cũng không nói gì, lẳng lặng vào thang máy lên tầng cao nhất.
Đứng do dự trước cửa phòng 038 một lúc lâu, cuối cùng khẽ ấn nhẹ chuông cửa.

Đường Nhạc đang nằm trên ghế sô pha đặt sát bên cửa sổ lớn, lười biếng nhìn Tô Trữ Xuyên từ cánh cửa tự động mở ra bước vào.

Hắn mặc một chiếc quần jean đơn giản với áo sơ mi, trên mặt áo còn in một hình mặt cười thật to.

Đường Nhạc đột nhiên cảm thấy bùn cười, nhất là khi nghĩ đến cảnh Phó Vũ lâu đợi mười lăm phút, cuối cùng thiếu niên mới vội vã chạy ra cảm thấy vô cùng thú vị.

Lại đây.”

Y không hề cử động, chỉ ngẩng đầu.
Tô Trữ Xuyên vẫn không nói gì, chỉ im lặng chậm rãi đi tới, còn cách Đường Nhạc khoảng 2met thì dừng lại.

Đường Nhạc nheo mắt lại, thong thả nhưng lạnh lùng lặp lại một lần nữa: “Đến bên cạnh ta.”

Thiếu niên vẫn không hề mở miệng, cúi đầu bước tiếp về phía trước, đường cong thon dài trắng nõn nơi gáy hiện ra cực kỳ hấp dẫn.
Da dẻ sạch sẽ, cùng với con ngươi đen tuyền.

Đường Nhạc bổng nhiên có cảm giác không thể kiềm chế được, bắt lấy cổ tay Tô Trữ Xuyên, khẽ kéo nhẹ đem toàn bộ cơ thể thiếu niên đổ ập vào người mình.

A, thái tử!”

Tô Trữ Xuyên rõ ràng là đang hoảng sợ, thân thể gầy yếu khẽ run rẩy, hoàng hốt kêu lên một tiếng.

Cuối cùng cũng chịu mở miệng…sao?”

Hai ngón tay Đường Nhạc giữ lấy cằm Tô Trữ Xuyên, thoáng cái con ngươi xanh biếc áp sát vào gương mặt thiếu niên.

Rất gần.

Khuôn mặt sạch sẽ không thể tìm ra chút tỳ vết nào, làn da trắng nõn như được thấm một lớp nước, còn có đôi mắt đen dịu dàng như được một đại sư vẽ nên, lúc này vì hoảng sợ mà toát ra một chút đáng thương.

Không biết vì cái gì, Đường Nhạc chợt nhớ tới mấy năm trước, trên một dãy núi ở Đông khu, y từng nhìn thấy một con nai con vừa được sinh ra.

Bề mặt lông mịn màng, bốn chân nhỏ mảnh khảnh còn có đôi mắt to dịu dàng ngập nước.
Có thể vì chưa bao giờ gặp con người, nên khi thấy Đường Nhạc cùng đoàn người đến bốn chân cũng đã hoảng loạn run rẩy nhưng không hề bỏ chạy.

Nhất định.

Người đang nằm trong lòng hắn, nhất định là con nai con năm đó.

Liệp Lộc 18


Đường Nhạc chợt cảm thấy có một luồng khí ấm áp len lỏi vào trong lồng ngực mình.
Y cúi đầu, chóp mủi tiến sát đến bên gương mặt thiếu niên, sau đó hơi nghiêng đầu, ánh mắt xanh biếc chăm chú nhìn hắn giống như thợ săn đang quan sát con mồi.
Tô Trữ Xuyên cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Hắn nghĩ rằng bản thân luôn sợ hãi khi phải đối mặt với Đường Nhạc, giống như cảm giác của loại động vật nhỏ bé khi nhìn thấy thú dữ. Thế nhưng lúc này, lại cảm thấy có chút khang khác.
Âm thanh trái tim đang đập mạnh trong lòng ngực lại vang lên… Cảm giác này thật khác thường.
“Mở miệng ra.”
Đường Nhạc thì thầm bên tai Tô Trữ Xuyên.
Tô Trữ Xuyên hơi run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời, đôi môi mềm mại khẽ hé mở.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn vào cánh môi dưới sau đó mới chậm rãi tiến vào bên trong đôi môi đang hé mở.
Tô Trữ Xuyên căng thẳng muốn quay đầu sang hướng khác, lại bị Đường Nhạc giữ chặt, người đàn ông cao to lộ ra một tia cười thú vị, ôn nhu nói: “Nếu còn lộn xộn cắn trúng ngón tay ta, thì một chút nữa ta sẽ làm ngươi khóc to.”
Ngón tay nằm trong khoang miệng cố tình muốn quấy rối, thân thể Tô Trữ Xuyên run rẩy lại không thể nói chuyện, thình thoảng chỉ có thể bật ra một âm thanh nức nở.
“Ngoan lắm.” Đường Nhạc cười tươi hơn một chút, bàn tay còn lại nhẹ nhàng luồn vào bên dưới lớp áo sơ mi, bàn tay lạnh lẽo đột ngột chạm vào làn da ấm áp, chầm chập vuốt ve. Đầu tiên là cái eo nhỏ mảnh khảnh, tiếp đó là cái bụng bằng phẳng mềm mại, cuối cùng tà ác hướng về phía viên thịt mềm mại bên ngực trái.
“Ô…”
Tô Trữ Xuyên bị kích thích đột ngột như vậy liền kinh hoảng động đậy thân mình, hai chân cũng vô tình co giật.
Tâm tình Đường Nhạc có vẻ rất tốt, nhìn thấy Tô Trữ Xuyên giãy dụa cũng chỉ chớp mắt khẽ cười một chút.
Y rút ngón tay trong miệng thiếu niên ra, cúi người ôm lấy cổ thiếu niên sau đó mới hôn sâu lên môi hắn.
Tô Trữ Xuyên sợ đến không thể động đậy.
Hắn chưa từng bị Đường Nhạc hôn, lần trước ngoại trừ bị tiến vào vô cùng đau đớn cũng không lưu lại cái gì khác.
Thế nhưng lần này lại đột ngột hôn lên môi hắn, khiến cho cả người hắn mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Trong hơi thở Đường Nhạc có mùi xì gà nhàn nhạt.
Giống như con người y, ưu nhã nhưng có chút gì đó tối tăm.
Tô Trữ Xuyên nhắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy được chính mình bị luồng hơi thở này vây chặt, khoang miệng bị đầu lưỡi ngang tàn không ngừng chiếm giữ, giống như một con thuyền nhỏ bé rơi vào đại dương mênh mông.
Trong lúc đó hắn chợt cảm thấy thân dưới mát lạnh, quần jean không biết từ lúc nào đã bị Đường Nhạc kéo xuống.
Nụ hôn cũng vì vậy mà ngừng lại.
Bàn tay Đường Nhạc tìm xuống thắt lưng Tô Trữ Xuyên, dùng sức lật người hắn lại, cùng lúc đó thuận thế kéo tuột áo sơ mi ra.
Thân thể trắng nõn của thiếu niên khi nằm úp sấp trông cực kỳ quyến rũ, phía dưới bờ vai là phần xương lưng uốn cong xinh đẹp như một con bướm.
Đường Nhạc cúi người xuống, nhìn thấy đôi mắt ướt át của thiếu niên, nhịn không được hôn xuống đôi hàng mi đang hoảng sợ run rẩy.
“Đừng sợ.”
Đường Nhạc nhẹ nhàng nói.
Đây là lần đầu tiên y nhẹ nhàng quan tâm nói hai chữ này với bạn giường.

Liệp Lộc 19


Bị Đường Nhạc giữ chặt trong tư thế này, Tô Trữ Xuyên cũng không biết mình có nên quay đầu lại hay không.
Giống như khi bị tiêm ở bệnh viện lúc bé, y tá luôn nói với hắn nếu không nhìn thấy sẽ không cảm thấy đau, nhưng không hiểu sao trong tình cảnh này, quả thật không còn cảm thấy căng thẳng, nhưng lại khiến cho Tô Trữ Xuyên dễ dàng cảm nhận được đau đớn hơn, so với cảm giác bị kim tiêm chích vào còn khó chịu hơn.
Áo sơ mi trắng bị kéo ra dễ dàng, ngón tay thon dài không chút khách khí kéo một góc quần lót, sau đó quen thuộc dò xét vào bên trong. Thoáng cái làm Tô Trữ Xuyên căng thẳng phản ứng như một con mèo, uốn cong người lại, phần thân thể mềm yếu khẻ run rẩy trước sự đụng chạm của  ngón tay Đường Nhạc.
Ánh mắt Đường Nhạc chăm chú nhìn phần lưng thiếu niên, con ngươi lại tối hơn một phần.
Tô Trữ Xuyên rất gầy, nhưng vẻ gầy ốm của hắn lại đẹp.
Hai bên vai gầy cân xứng với phần xương lưng hồ điệp tạo nên vẻ yếu ớt, tạo thành một đường cong khắc sâu vào phần lưng trắng nõn.
Đường Nhạc kéo bả vai Tô Trữ Xuyên, bất ngờ cắn một cái.
Tô Trữ Xuyên hoảng sợ run rẩy, thành thật mà nói cái cắn cũng không nhẹ nhàng, răng năng sắc bén chạm vào suýt chút nữa để lại trên làn da mềm mại một vệt máu.
Bị…bị tiến vào còn chưa tính…thế nhưng không hiểu vì sao lại bị cắn một cái, khiến hắn thật không biết nên làm thế nào.
Tô Trữ Xuyên lo sợ quay đầu lại, tuy trong lòng có chút kinh hoảng cùng tức giận. Thế nhưng tính tình hắn từ nhỏ đã luôn ôn hòa, như hiện tại, hắn không thể nào làm ra được vẻ mặt tức giận.
Con ngươi xanh biếc của Đường Nhạc chỉ cách gương mặt Tô Trữ Xuyên một khoảng cách ngắn, hơi nheo lại trông vô cùng nguy hiểm, giống như lúc thú dữ lộ ra vẻ phấn khích.
Khoảng cách rất gần, đôi mắt thiếu niên hẹp dài trông có vẻ ướt át mông lung, vẻ mặt có chút ủy khuất cùng hoảng sợ, đặt biệt là chóp mủi như động vật khi kinh hoảng khẽ co giật.
Ngay sau đó, dường như không thể chịu được ánh mắt chăm chú như có ý muốn xâm phạm của Đường Nhạc mà lúng túng vùi đầu mình vào bên cổ y.
Thiếu niên trước mắt một lần nữa lại phản ứng giống hệt như con nai kia.
Đường Nhạc cảm thấy cuộc sống này rất phức tạp, ngoại trừ con nai con năm đó, cũng chỉ có Tô Trữ Xuyên luôn ôn nhu vô hại như vậy.
Đường Nhạc ôm lấy cổ Tô Trữ Xuyên, kéo bả vai lật người hắn lại đối mặt với y.
Tô Trữ Xuyên còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy được quần lót bị tuột khỏi mông, sau đó chân phải bị nâng lên đặt trên lưng Đường Nhạc.
Tư thế như vậy làm Tô Trữ Xuyên cảm thấy toàn bộ cơ thể mình bị treo vào người Đường Nhạc.
“Thái, thái tử…”
Tô Trữ Xuyên cố chống đỡ cơ thể, thế nhưng ở sát bên Đường Nhạc như vậy, quá mức gần gũi làm hắn có chút bất an.
Đường Nhạc không nói gì, chỉ giơ lên ngón tay khẽ chạm vào môi mình, đôi ngươi xanh biếc luôn làm người khác khiếp sợ hơi nhíu lại, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Tô Trữ Xuyên không hiểu y muốn gì, nhưng dường như lại hiểu, tim đột ngột đập mạnh, nhưng vẫn như trước không dám làm loạn.
“Còn để ta chờ?” Đôi mắt vốn bình thường đã rất sâu, lúc này còn nhíu lại càng tỏa ra vẻ tàn ác nguy hiểm.
Thân thể gấy yếu của Tô Trữ Xuyên run rẩy một chút, hắn không biết nên làm thế nào, cố tìm kiếm một chút can đảm trong mớ hỗn loạn do dự của chính mình. Cuối cùng khiếp nhược khép chặt hai mắt, dựa theo trí nhớ mà nâng cơ thể lên, đưa đôi môi mình đến gần Đường Nhạc.

Liệp Lộc 20


Warning 18+ thận nhập.

Đường Nhạc chưa bao giờ nếm qua một nụ hôn nào dè dặt, sợ hãi như vậy.
Đôi môi ấm áp của Tô Trữ Xuyên nhẹ nhàng áp lên môi y, nhưng căn bản không dám làm chuyện gì quá đáng, chỉ có cảm giác mềm mại tinh tế càng rõ ràng hơn.
Đường Nhạc vòng tay siết chặt eo Tô Trữ Xuyên, cuối cùng từ bị động chuyển sang chủ động, đầu lưỡi chậm rãi chen vào môi đối phương, nhẹ nhàng trêu chọc rồi mới đi sâu vào.
Tô Trữ Xuyên dù sao cũng không giống Đường Nhạc, không chỉ trên giường, ngay cả hôn môi hắn cũng không có kinh nghiệm.
Bị đầu lưỡi chầm chậm điêu luyện liếm mút bên ngoài, sau đó nghiền nát từng tất da thịt trong khoang miệng khiến hắn căn bản không thể chống lại được.
Ban đầu tuy rằng rất căng thẳng, thế nhưng rất nhanh đánh mất sức lực của bản thân. Từng đầu ngón tay khẽ run rẩy, toàn thân mềm nhũn không còn chút cảnh giác nào.
Đường Nhạc vừa chậm rãi hôn, vừa nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo chân Tô Trữ Xuyên đang đặt bên hông mình.
Bắp đùi thon dài đều đặn, càng vào bên trong lại càng mềm mại. Cuối cùng chạm vào phần cơ thể mềm yếu nhất, nơi này cực kỳ mẫn cảm run rẩy mỗi khi ngón tay Đường Nhạc chạm vào.
“Ô…thái tử…”
Thiếu niên trong lòng thở không nỗi bật ra tiếng rên rỉ.
Đường Nhạc nheo lại đôi mắt, buông tha rời khỏi môi Tô Trữ Xuyên, thế nhưng bàn tay lại tiếp tục thăm dò nơi bí ẩn giữa hai chân hắn.
Chưa từng hôn môi, vì thế khi chìm trong cảm xúc của nụ hôn dài nóng bỏng kia hắn giống như bị điện giật. Phần thân thể giữa hai chân cũng vì thế mà chầm chậm dao động, hơn nữa còn bị đầu ngón tay cố ý khiêu khích nếp uốn bên ngoài huyệt động, càng khiến cho hắn khó kiềm chế được dục vọng.
“Không, không nên…”
Tô Trữ Xuyên nức nở khó khăn bật ra tiếng nói, hai tay muốn giãy dụa thế nhưng chân lại bị đặt trên lưng Đường Nhạc, phần eo lại bị y giữ chặt.
Tư thế thân mật như vậy, dường như đem toàn bộ nơi mềm yếu kia đặt trước mắt Đường Nhạc khiến hắn vô cùng xấu hổ, hơn nữa vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy gương mặt vô cùng anh tuấn của đối phương, cảm giác bất lực không có cách nào thoát khỏi này khiến cho Tô Trữ Xuyên muốn bật khóc.
“Đừng nhìn ta như vậy.”
Khóe môi Đường Nhạc khẽ nhếch lên, nhìn đôi mắt ướt sũng của thiếu niên trong lòng, nhẹ giọng nói: “Ta còn chưa tiến vào.”
Miệng y tuy rằng nói như thế, nhưng đồng thời cố ý đẩy đầu ngón tay đi vào tiểu huyệt đang siết chặt.
Thân thể Tô Trữ Xuyên muốn lui ra, thế nhưng lại bị Đường Nhạc kiềm chặt vào trong ngực, vì thế mà ngón tay tiến vào càng sâu hơn.
Đại khái cũng hiểu được là không thể trốn thoát, Tô Trữ xuyên cũng ngừng giãy dụa, hơi khép chặt đôi mắt, để mặc Đường Nhạc xâm phạm.
Đường Nhạc cúi đầu nhìn thiếu niên trong lòng mình, Da thịt trắng nõn trơn mịn như vừa được tẩm qua nước suối tinh khiết, vài giọt mồ hôi trên trán cũng trong suốt vô cùng quyến rũ.
Bộ dáng buông lỏng mặc kệ người khác xâm phạm cực giống nai con, thế nhưng khi y chuyển động đầu ngón tay, có chút thô bạo khuấy đảo nội bích nóng rực thì hắn phát sinh ra một âm thanh nức nở như khóc.
Tâm tình trong ánh mắt Đường Nhạc có chút phức tạp.
Một người ngang ngược bá đạo như y, thỉnh thoảng cũng có những thời điểm khiến y có cảm giác dao động.
── là thời điểm y tiến vào bên trong cơ thể mềm mại yếu ớt của thiếu niên này.
Nếu giống như lần trước không hề kiềm chế mạnh mẽ tiến vào, hắn sẽ lại đau đớn mà bật khóc.

Liệp Lộc 21



Tâm trạng có phần ôn nhu, Đường Nhạc dùng tay nhẹ nhàng nâng lưng Tô Trữ Xuyên lên một chút, khiến cho ngón tay càng đi sâu vào bên trong cơ thể hắn.
Cơ thể vô cùng ấm nóng, cảm giác được bên trong vô cùng mềm mại, bởi vì cơ thể bị giữ chặt mà Tô Trữ xuyên không thể động đậy.
“Ngươi nên giữ sức lực?” Bàn tay Đường Nhạc giống như đang trêu chọc một động vật nhỏ bé, giữ lấy cằm Tô Trữ Xuyên.
Ngón tay đặt trong tiểu huyệt vẫn không ngừng chuyển động, từng chút, từng chút mở rộng hơn.
“Ô…giữ, giữ cái gì cơ…” Tô Trữ Xuyên căn bản không thể nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể nắm chặt vai Đường Nhạc. Phần cổ thon dài vô thức ngẩng về sau tạo thành một đường cong vô dùng hấp dẫn.
“Ta nói ngươi nên giữ lại chút sức lực.”
Lần đầu tiên Đường Nhạc kiên trì như vậy, thập giọng khẽ thì thầm bên tai thiếu niên, cố ý nói thật chậm rãi từ tốn giải thích: “Hiện tại ngươi phí sức kẹp chặt như thế. Không bằng giữ sức để lát nữa có thể siết chặt lấy ta?”
Loại lời nói vô cùng xấu hổ này, cho dù có cho hắn mượn một khuôn mặt khác hắn cũng không dám nói. Thậm chí chỉ vừa nghe xong, hai lỗ tai hắn đã đỏ rực lên.
Tâm tình Đường Nhạc không hiểu sao lại trở nên tốt hơn.
Y nghiêng đầu, hàm răng gặm nhẹ lên vành tai đỏ ửng của Tô Trữ Xuyên, giọng nói ngày càng trầm thấp hơn: “Hôn ta lại lần nữa.”
Tim Tô Trữ Xuyên đập dồn dập, cơ thể bị chặt chẽ dây dưa khiến hắn cũng có thể tiếp nhận, thế nhưng khi hôn môi, luôn làm cho hắn có cảm giác bủn rủn, linh hồn cũng muốn thoát ra khỏi cơ thể.
Thế nhưng cũng không có cách nào chống lại.
Nguyên nhân cũng không phải vì đây là mệnh lệnh của con người cao ngạo kia, đơn giản khi bị đầu độc bởi hơi thở đó một lần sẽ vươn vấn, muốn thêm một lần nữa, vì thế trong lòng không hề có ý muốn cự tuyệt.
Trong khi hôn môi lần thứ hai, ngón tay Đường Nhạc đột ngột rút ra sau đó giống như tìm kiếm vật gì đó, ngay sau đó Tô Trữ Xuyên cảm giác được ngón tay y xoa lên khoảng giữa hai chân một thứ dịch thể ẩm ướt nhớp nháp.
Hắn mơ hồ hiểu được là một loại thuốc bôi trơn gì đó, thế nhưng thời điểm này hắn cũng không có thời gian để chú ý đến việc đó. Thậm chí khi bị hôn sâu như vậy, hắn cảm thấy nếu bị xâm nhập cũng không có cảm giác đáng sợ.
Cuối cùng cũng chuẩn bị tốt, một tay Đường Nhạc ôm chặt thắt lưng Tô Trữ Xuyên, tuy rằng tư thế hai người nằm nghiêng đối mặt như vầy có chút phí sức, nhưng gần gủi với gương mặt yếu đuối của thiếu niên như vậy không ngờ lại có chút hấp dẫn bất ngờ.
Tô Trữ xuyên cũng cảm giác được sắp bị tiến vào, thế nhưng hắn lại không có quyền chạy trốn, chỉ có thể run run ngẩng đầu len lén nhìn Đường Nhạc.
Đường nhạc đem chân thon dài của Tô Trữ Xuyên gác lên hông mình, một tay cầm lấy bộ vị đã cứng rắn nóng rực của mình chậm rãi đặt trước tiểu huyệt đang căng thẳng co rút, đôi mắt xanh biếc thân mật nhìn vào đôi mắt đen kịt ướt át sát bên, cuối cùng nâng lưng mạnh mẽ tiến vào.

Liệp Lộc 22



Kỳ thực lúc này cũng không phải không hề có đau nhức.
Bởi vì dù nói thế nào đi nữa loại chuyện này không phải nói thích ứng liền thích ứng ngay được. Nhưng về sau, có một cảm giác theo cột sống mạnh mẽ truyền lên não, khiến hắn tê dại đến cực điểm.
Mãi đến khi Đường Nhạc từ bên trong chậm rãi rút ra, hắn cảm giác được phần eo giống như bị tách rời khỏi cơ thể.
Tuy rằng cả người vô lực không thể nhúc nhích nằm trên giường, thế nhưng trong lòng Tô Trữ Xuyên vẫn có chút lo lắng không yên. Mặc dù lần này trong suốt quá trình luôn được hôn môi cùng vuốt ve xoa dịu, nhưng dù sao ấn tượng về lần đầu tiên bị xâm nhập tàn bạo sau đó còn nhẫn tâm đuổi hắn ra khỏi cửa quá mức sâu sắc, vì vậy mà hắn luôn có cảm giác bất an.
Một lúc sau, Đường Nhạc khoát một tấm áo ngủ dài trở về ngồi trên giường, trong tay cầm một ly thủy tinh đưa về phía hắn.
“Uống đi.” Biểu tình Đường Nhạc có chút hài lòng cùng lười biếng: “Lúc nãy ngươi kêu la như vậy chắc cũng mệt rồi.”
Tô Trữ Xuyên cầm lấy ly nước, chưa kịp uống đã nghe thấy những lời nói vô cùng xấu hổ này, cái cổ thoáng chốc đỏ bừng, không biết trả lời như thế nào đành giả vờ không nghe thấy chú tâm uống nước.
Đường Nhạc nhìn thiếu niên siết chặt ly thủy tinh, con ngươi đen kịt lại trở nên ướt át như trước, trên mặt có chút bùn bực nhưng lại không dám nói ra làm y cảm thấy đặc biệt vui thích.
Quả thực có chút khác thường.
Kỳ thực từ trước tới nay, y luôn thích dạng người như Ngôn Nhạc, ở trên giường sẽ uốn éo thắt lưng, tiếng rên cũng dâm đãng hệt như một tiểu yêu tinh. Đối với Tô Trữ Xuyên, ban đầu chỉ là muốn đổi khẩu vị một chút, thậm chí lúc đó còn có một chút ác ý muốn làm tổn thương thiếu niên này.
Thế nhưng ở hiện tại, lại có những sự thay đổi cực lớn như mức nước sông so với nước biển.
Không hiểu sao bộ dạng khi bị đùa dỡn thì cứ như một động vật yếu ớt rầu rĩ không dám lên tiếng lại rất khả ái, thân thể trắng nõn mềm mại, có chút ngây ngô, trên giường lại không biết rên rỉ, chỉ có thể bật ra âm thanh khóc lóc nức nở vô cùng đáng iu.
Trong lúc Đường Nhạc đang chú tâm suy nghĩ, Tô Trữ Xuyên cúi đầu chậm chạp uống  nước, phần cổ thon dài khẽ động cực giống hình ảnh nai con cúi đầu uống nước bên bờ hồ.
Đường Nhạc vươn tay, tà ác bóp lấy chóp mủi xinh xắn của đối phương.
Tô Trữ Xuyên vốn đang uống nước, bất ngờ bị như thế làm hắn xém chút nữa bị sặc nước.
“Ngày mai ta phải đi xem xét tình hình ở tổng bộ. Ngày mốt, tám giờ tối.” Đường Nhạc ước lượng lịch trình, rất nhanh sau đó trầm giọng nói: “Ta sẽ bảo Phó Vũ Tây tới đón ngươi.”
“Thái tử…” Tô Trữ Xuyên có chút lưỡng lự, cuối cùng cũng nhỏ giọng nói: “Ngày mốt…ta có cảnh quay, tám giờ, tám giờ có thể không về kịp…”
Đôi mắt Đường Nhạc nheo lại có phần nguy hiểm, con ngươi xanh biếc hiện lên một tia tức giận, thế nhưng giọng điệu vẫn bình ổn như trước, chỉ vỏn vẹn lặp lại hai chữ: “Tám giờ.”
Tô Trữ Xuyên cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.


tải về 0.88 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   11




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương