Liệp Lộc – Săn Lộc



tải về 0.88 Mb.
trang6/11
Chuyển đổi dữ liệu10.05.2018
Kích0.88 Mb.
#37908
1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   11

Liệp Lộc 23



Kỳ thực lịch trình của Tô Trữ Xuyên rất bận rộn, nhất là gần đây phải quay ngoại cảnh, cũng bởi vì không phải thực hiện trong nhà mà là lấy cảnh ở ngoài, nên mỗi phân cảnh đều rất khẩn trương.
Tám giờ sáng ngày hôm đó hắn đã chạy đến địa điểm quay phim, chuẩn bị tốt tất cả sau đó lập tức tiến hành quay, nhưng bởi vì thời tiết không tốt mà nữa đường phải tạm ngưng hai giờ, tới tối thì tâm trạng đạo diễn khó chịu đến cực điểm.
Thế nhưng cũng không có biện pháp, đành bỏ qua cảnh quay ban ngày, bắt đầu vội vã chuẩn bị cho cảnh quay ban đêm.
Tới khoảng bảy giờ, Tô Trữ Xuyên nhịn không được liên tục nhìn đồng hồ.
Vài lần định đến nói chuyện với đạo diễn mình phải rời khỏi, thế nhưng tất cả mọi người đều đang bận rộn, vẻ mặt đạo diễn và mấy người trợ lý rất khẩn trương. Toàn bộ người trong tổ quay đang vội vã chuẩn bị đạo cụ, Tô Trữ Xuyên hiểu rõ Đường Nhạc đã nói thì bản thân không đến không được, thế nhưng trong tình cảnh này hắn cũng không có cách nào mở miệng.
Trong lúc hắn thấp thỏm lo lắng, bất tri bất giác, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, thoáng cái đã bảy giờ ba mươi, bảy giờ bốn mươi lăm…
Tô Trữ Xuyên đang chờ đến cảnh quay của mình, thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, cứ một giây trôi qua hắn lại liếc nhìn xem giờ, cuối cùng đồng hồ cũng chỉ bảy giờ năm mươi, ngón tay hắn run rẩy gởi một tin nhắn đến Phó Vũ Tây, đại khái là nói hắn không thể trở về kịp, xin gã chờ một chút.
Chỉ vài giây sau, điện thoại lắp tức rung lên, số điện thoại của Phó Vũ Tây hiện trên màn hình.
Tô Trữ Xuyên do dự một chút, cuối cùng cũng bắt máy.
“Tô tiên sinh, ngài làm vậy rất khó cho ta.” Không mở video, giọng nói Phó Vũ Tây vẫn duy trì vẻ trầm ổn như trước: “Đường tiên sinh bảo tôi tới đón ngài, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, tôi rất khó xử.”
“Xin lỗi, Phó tiên sinh.” Tô Trữ Xuyên lập tức xin lỗi, nhỏ giọng nói: “Chỉ là ta thật sự không thể rời khỏi đây được, một chút nữa ta tự mình đến gặp thái tử được không?”
Bên kia bổng nhiên im lặng.
Tô Trữ Xuyên cảm thấy rất căng thẳng, không hiểu sao tự nhiên có dự cảm không tốt lắm.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng Phó Vũ Tây nhỏ giọng ở bên kia, không rõ ràng lắm, giống như tiếng điện thoại nhiễu sóng.
“Ngươi ở đâu.”
Âm thanh bên kia phát ra…không phải Phó vũ Tây, mà là âm thanh trầm thấp nguy hiểm của người đàn ông kia.
Sắc mặt Tô Trữ Xuyên lập tức trắng bệch: “Thái, thái tử…”
Màn hình đột nhiên phát sáng, hình ảnh bên kia cũng dần rõ ràng hơn.
Người đàn ông cao lớn đang dựa lưng trên ghế da trong căn phòng xa hoa, con ngươi xanh biếc đặc biệt lạnh lùng, vô cảm nhìn vào màn hình.
“Ta là người thích làm theo kế hoạch đã sắp xếp. Mà kế hoạch hôm nay của ta là đón ngươi, sau đó đi Patricia ăn hải sản, cuối cùng mới quay về khách sạn. Đây vốn là một buổi tối vô cùng vui vẻ.”
Giọng nói Đường Nhạc đặc biệt lãnh đạm, tuy rằng không có biểu hiện tức giận, thế nhưng cả người y lại tràn ngập một loại khí tức nguy hiểm, y nhẹ nhàng chuyển động tay phải vuốt ve chiếc nhẫn ngọc bích, nhẹ nhàng nói: “Như vậy, còn muốn ta lặp lại sao? Ngươi ở đâu.”

Liệp Lộc 24


Kỳ thực đây cũng chỉ là việc nhỏ, Đường Nhạc vốn không có thực sự nỗi giận.
Thế nhưng có lẽ vì xem loại chuyện này là quá nhỏ, Tô Trữ Xuyên cũng đồng dạng nhỏ bé như vậy, nhỏ đến mức tưởng chừng sẽ không bao giờ xảy ra tình huống như thế này.
Vì thế khi Tô Trữ Xuyên không trở về đúng giờ, càng gây ra bất ngờ và khó chấp nhận hơn.
Những bạn giường trước đây luôn xem chuyện của y là quan trọng nhất. Tuyệt đối không có xuất hiện tình huống y tự mình đi đón, mà lại còn không xuất hiện.
Vì nghĩ như vậy mà giọng điệu mặc dù bình ổn nhưng vẫn vô tình toát ra luồng khí tức nguy hiểm áp bức người khác.
Ngồi trong chiếc xe hơi xa hoa đang chạy như bay, Đường Nhạc không thích lái xe trên đường cao tốc, thế nhưng lúc này những con đường khác rất dễ kẹt xe, vì thế dứt khoát đi vào đường cao tốc.
“Thái tử.” Phó Vũ Tây dựa theo lời Tô Trữ Xuyên tìm đường đến nơi quay ngoại cảnh, cười cười nói: “Tô tiên sinh chỉ là một cậu bé, kỳ thực ngài cũng không cần phải nỗi giận.”
Phó Vũ Tây cũng theo bên cạnh Đường Nhạc mười năm, làm trợ lý riêng cho y, đối với Đường Nhạc cũng rất hiểu rõ. Đôi khi cũng nói vài câu chuyện phiếm.
“Ta không có tức giận.”
Đường Nhạc ngồi trên ghế sau, chậm chạp vuốt ve mặt nhẫn ngọc bích, đôi ngươi xanh biếc thờ ơ ngắm nhìn những vạt mây ửng hồng trên bầu trời, ánh mắt lạnh lùng như loài sói ẩn mình trong bóng đêm khiến người người khiếp sợ: “Bất quá, muốn thuần hóa một sinh vật, dù là một con nai vô hại, cũng muốn nó phải tuân theo quy tắc của ta.”
“Đừng dọa hắn.” Phó Vũ Tây ôn nhu mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Cũng không biết là trong tai họa có may mắn hay không, ngay sau khi cảnh quay này kết thúc đạo diễn cũng ra dấu kết thúc công việc hôm nay,Tô Trữ Xuyên vội vã chạy ra trước bãi đỗ xe của nơi quay ngoại cảnh chờ Đường Nhạc.
Không được tới mười phút, Tô Trữ Xuyên có cảm giác lo lắng không yên, quả thực rất khó trải qua được cảm giác giày vò này.
Cũng không biết là ngẩng đầu lên lần thứ mấy chợt thấy được một chiếc xe Lavender đen xa hoa quen thuộc chậm rãi chạy tới, dừng trước mặt Tô Trữ Xuyên.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Đôi mắt xanh biếc của Đường Nhạc nhàn nhàn nhìn lướt qua, lạnh lùng nói ra hai từ: “Lên xe.”
Không biết có phải vì một trận gió đêm lạnh lẽo chợt thổi qua hay không mà thân thể Tô Trữ Xuyên hơi run lên một chút, sau đó mới cúi đầu mở cửa xe ngồi vào.
“Quay về St. Louis.”
Đường Nhạc cũng không hề liếc nhìn sang Tô Trữ xuyên đang ngồi bên cạnh, bình thản hướng về phía Phó Vũ Tây phân phó.
Tô Trữ Xuyên nhìn gương mặt sâu sắc anh tuấn của Đường Nhạc, có chút do dự định lên tiếng, nhưng cảm giác được bầu không khí không được thoải mái lắm nên khẽ cúi đầu đem lời định nói ra nuốt trở vào.

Liệp Lộc 25



Suốt quảng đường đến tận khi bước vào đại sảnh lộng lẫy của khách sạn St. Louis, Đường Nhạc hoàn toàn không hề mở miệng.
Phó Vũ Tây dĩ nhiên không tiếp tục đi theo, chỉ thấp giọng bên tai Đường Nhạc xin chỉ thị sau đó lập tức rời khỏi. Thế là chỉ còn một mình Tô Trữ Xuyên, bất an theo sát phía sau Đường Nhạc đi về phía căn phòng quen thuộc.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Tô Trữ Xuyên đứng giữa gian phòng khách rộng lớn đột nhiên có cảm giác cả người bị siết chặt.
Mặc dù đây là lần thứ hai hắn đứng ở chỗ này, sau đó mới bị áp lên chiếc giường lớn đặt giữa phòng tàn bạo xâm phạm.
Hiện tại, trong căn phòng cũng chỉ có hắn cùng với Đường Nhạc.
Đường Nhạc vẫn còn mặc bộ âu phục xám trên người, thờ ơ đứng ở quầy bar tự rót cho mình một ly rượu nho.
Dáng người y rất cao, thế nhưng hơi gầy nhìn rất mảnh khảnh. Hơn nữa còn thừa hưởng chút huyết thống tây phương, có bờ vai rộng và phần eo hẹp khiến dáng y khi mặc tây trang nhìn cực kỳ anh tuấn.
Tô Trữ Xuyên nhìn bóng lưng Đường Nhạc, trong đôi mắt đen kịt thoáng hiện lên một tia phức tạp.
Suy nghĩ của hắn có chút rối loạn, tuy rằng không thể hiểu được suy nghĩ của Đường Nhạc, cũng không biết kế tiếp nên làm thế nào, thế nhưng bị rơi vào tình huống như thế này, nhìn người đàn ông anh tuấn cao hơn hắn một cái đầu này lại cảm giác được một chút cảm xúc tinh tế mà bản thân không thể lí giải được.
Đặt chai rượu lên mặt quầy, đưa ly rượu lên môi khẽ nhấp nháp, đôi con ngươi xanh biếc trong vắt không chút gợn sóng.
“Ngươi biết số điện thoại của Phó Vũ Tây, sau này có bất kỳ chuyện gì, cần tiền, cần đồ vật gì, cứ đi tìm gã.”
Sắc mặc Tô Trữ Xuyên có chút trắng bệch, đứng yên tại chỗ không biết trả lời thế nào.
“Ta không phải là người không nói lí lẽ, ta muốn cơ thể ngươi, tiền tài thì ta sẽ không xử tệ với ngươi. Đồng dạng, ta cũng muốn ngươi kính trọng ta. Nói đơn giản hơn, ta sẽ cho ngươi tiền dùng không hết, vì thế khi ta muốn ngươi, ngươi không được phép làm việc khác.”
Cố ý nói ra những lời tàn ác như vậy, Đường Nhạc nhẹ nhàng nâng ly rượu lên, tư thế vẫn ưu nhã như trước. Ánh mắt sắc bén lướt về phía thiếu niên sắc mặt trắng bệch đang đứng ở ngoài, ngay cả đôi môi cũng có chút run nhè nhẹ.
Đường Nhạc là thái tử đông khu, không phải là một kẻ ngốc vô dụng. Hơn mười tuổi y đã nắm quyền lực trong tay, dạng người nào, tình huống nào y cũng đã gặp qua.
Thế nhưng đối mặt với một người bạn giường trẻ con thế này, y quả thực không muốn dùng thủ đoạn trong làm ăn đối phó với hắn.
Y không hề đối xử tệ với những thiếu niên bạn giường trước đây. Chỉ mình Ngôn Nhạc, trong tình huống như vầy không biết sẽ đòi hỏi bao nhiêu đồ vật.
Những thứ phù phiếm đó, đối với địa vị của mình, y hoàn toàn không để tâm tới, vì thế cũng chưa bao giờ nói rõ ra.
Lần này nói những lời này với Tô Trữ Xuyên, mục đích đương nhiên không phải muốn cho hắn sự ưu đãi gì.
Mà chỉ trắng trợn tát lên mặt Tô Trữ Xuyên, sử dụng thủ đoạn để thuần phục một con thú cưng. cũng có ý muốn nhắc nhở thân phận của y với Tô Trữ Xuyên không giống nhau, điều cuối cùng là muốn xé rách tôn nghiêm, phá hủy đi tâm lý muốn chống lại của đối phương.
Những thủ đoạn nhỏ này, khi còn chưa trưởng thành y đã sử dụng rất thuần thục.
Đường Nhạc khi đó kỳ thực muốn gì cũng rất đơn giản, y là thái tử Đường gia quyền lực không ai sánh được, vì thế từ nhỏ đã có suy nghĩ tự cao. Một diễn viên hạng ba nhỏ bé, ngoại trừ những biểu tình khác lạ trên giường, toàn thân có điểm nào khiến y phải chiếu cố.
Nếu để cho y cụt hứng, thì phải dạy dỗ cho một bài học.
Cảm giác trong lòng Tô Trữ xuyên ra sao, Đường Nhạc căn bản là chưa bao giờ nghĩ tới.

Liệp Lộc 26



Tô Trữ Xuyên im lặng đứng giữa phòng, đối mặt với Đường Nhạc nhưng một từ cũng không thể nói ra lời.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy mọi thứ trước mắt đều vô cùng xa lạ, vừa xa lạ vừa lãnh khốc.
Hắn ở đây, hai lần thân mật với Đường Nhạc, mặc dù kí ức không hề tốt đẹp, thế nhưng dù sao Đường Nhạc cũng từng chạm vào cơ thể hắn, dù sao cũng từng hôn môi hắn không biết bao nhiêu lần, vì thế hắn không kiềm chế được tự nảy sinh ra một chút tình cảm nhẹ nhàng.
Thế nhưng giờ phút này, hắn cảm thấy rất chóng mặt.
Chỉ có hắn xem chuyện này là quan trọng. Khoảng cách chỉ có hai bước chân thế nhưng hắn chưa bao giờ thấy nó lại xa đến như vậy.
Chuyện này tuy rằng rất thống khổ nhưng cứ xem như là một chút ngọt ngào mơ hồ, trong mắt người kia, đây cũng không phải là một vấn đề to tát gì.
Nhận thức được điều này, Tô Trữ Xuyên cảm giác được trong ngực mình bất giác có cảm giác trống rỗng.
“Được rồi, cởi quần áo ra.”
Uống xong ly rượu, vẻ mặt Đường Nhạc hiện lên một tia lười nhác, bỏ cốc thủy tinh xuống bàn, xoay người cởi bỏ quần áo ném lên trên sô pha. Khi y xoay người lại, mới phát hiện Tô Trữ Xuyên vẫn cúi đầu đứng ở chỗ cũ, cả người cứng ngắc, căn bản không hề nhúc nhích.
Đường Nhạc có chút mất hứng nhíu mày, trên cơ thể chỉ còn khoác hờ chiếc áo sơ mi xám có ý muốn bước qua phía hắn, thế nhưng khi y vừa bước một bước, Tô Trữ Xuyên dường như bị kinh hoảng thụt lùi về phía sau ba bước.
Vừa nãy Đường Nhạc chỉ muốn giáo huấn hắn một chút, nhưng phản ứng của Tô Trữ Xuyên hiện tại làm y thực sự tức giận.
Đường Nhạc dù sao cũng cao hơn Tô Trữ Xuyên rất nhiều, cách ba bước chân nhưng làm sao có thể trốn thoát được y, Đường Nhạc bước nhanh về phía trước, Tô Trữ Xuyên căn bản không thể trốn được.
“Còn muốn đùa giỡn với ta?”
Đường Nhạc chặn ngang bả vai Tô Trữ Xuyên, tay kia mạnh mẽ nắm lấy cằm thiếu niên, giọng nói y lúc này mơ hồ mang theo một tia lạnh lẽo, con ngươi xanh biếc khẽ chớp giống như dã lang vô cùng nguy hiểm.
Đường Nhạc từ nhỏ đã sống trong an nhàn sung sướng, hôm nay lại bị Tô Trữ Xuyên liên tục thách thức tính nhẫn nại của y, khiến cơn tức giận của y bốc cao đến đỉnh điểm.
Thế nhưng khi giữ chặt cằm đối phương,ép buộc hắn ngước mặt lên nhìn mình, Đường Nhạc vốn tưởng mình sẽ cực kỳ tức giận thế nhưng nháy mắt nhìn thấy gương mặt hắn, tất cả đều tan biến hết.
Khuôn mặt trắng nõn gọn gàng, khóe mắt có chút ửng đỏ, đôi mắt hẹp dài như được bao phủ bởi một tầng hơi nước, đôi ngươi đen kịt ướt sũng.
Trong chốc lát Đường Nhạc không biết nên làm như thế nào.
Bộ dáng Tô Trữ Xuyên rõ ràng là đang muốn khóc nhưng vẫn vô thức quay đầu lại cố gắng giãy dụa.
Đường Nhạc vẫn còn giữ một bên vai Tô Trữ Xuyên, nhưng trong nháy mắt có chút ngẩn người.
──hắn thực sự bị tổn thương.
Như thế, ngay lúc này, không hiểu sao trong lòng y có một cảm xúc lạ lẩm chợt nảy lên.

Liệp Lộc 27



Xét về sức lực, Tô Trữ Xuyên căn bản là không làm lại Đường Nhạc. Cho dù hiện tại cố sức giãy dụa nhưng cũng bị y ôm về giường. Nghĩ đến chính mình lại sắp bị y thô bạo xâm nhập, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực, thế nhưng vì không thể phản kháng lại chỉ có thể im lặng nhắm chặt hai mắt.
Đường Nhạc đặt thân hình mềm mại của thiếu niên dưới thân mình, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm gì tiếp theo. Tuy rằng dùng sức mạnh cũng là một biện pháp, nhưng trong tình huống này còn dùng sức mạnh cưỡng ép hắn, sẽ chỉ càng làm hắn tổn thương hơn. Nghĩ ngợi một hồi, y cảm thấy chính mình có chút ngốc nghếch.
“Không hài lòng sao?” Đường Nhạc cong đầu ngón tay, nhẹ nhàng búng nhẹ lên hàng lông mi đen ướt át, giọng điệu cũng ôn nhu hơn.
Lông mi Tô Trữ Xuyên khẽ run nhè nhẹ, nhưng không chịu mở mắt, cũng không mở miệng.
“Giận nhiều vậy sao?” Đường Nhạc kiên nhẫn,  thuận tay khẽ chạm vào chóp mủi hắn một chút.
Tô Trữ Xuyên vẫn cắn chặt răng không chịu nói, Đường Nhạc hơi nhíu lại hai đầu chân mày, thế nhưng ngay lúc này, từ bụng thiếu niên dưới thân chợt vang lên một vài âm thanh nhỏ.
Từ sau buổi ăn trưa, Tô Trữ Xuyên liền cố gắng hoàn thành cảnh quay, buổi tối lại bị Đường Nhạc bắt về khách sạn. Kỳ thực hắn đã sớm cảm thấy đói bụng, nhưng cũng không có cơ hội nói ra, lúc nãy lại bị mấy câu nói của Đường Nhạc làm hắn quên hết tất cả, ngay lúc này lại lên tiếng biểu tình.
Tô Trữ Xuyên vốn là cường ngạnh không chịu mở miệng, nhưng những âm thanh nhỏ này lại khiến hắn mất hết dũng khí. Trong lúc cắn chặt răng không chịu mở miệng, kỳ thực cảm giác được hơi thở Đường Nhạc ở sát bên cạnh, hắn cũng đã muốn lùi bước. Thế nhưng ngay lúc hắn cố gắng chống cự lại người này, lại…, Tô Trữ Xuyên mở mắt ngỡ ngàng nhìn lên trần nhà, cảm thấy bản thân mình bi thảm đến cực điểm.
Tới lúc này Đường Nhạc cũng không còn cảm thấy tức giận, thật sự còn có chút muốn bật cười.
Vươn tay kéo Tô Trữ Xuyên ngồi dậy, Đường Nhạc cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của thiếu niên.
“Đói bụng?” Trong giọng nói Đường Nhạc có một tia vui vẻ kín đáo: “Muốn ăn gì? Ta gọi người làm cho ngươi một phần mì hải sản, được không?”
Tô Trữ Xuyên bị nụ hôn tràn ngập tính xâm lược kia cướp mất hết khí lực, chỉ có thể thỉnh thoảng bật ra một hai tiềng rên rỉ cùng thở dốc, trong lúc này làm sao còn có khí lực phản đối, chỉ có thể giãy dụa gật đầu.
Tuy rằng lúc này Đường Nhạc có chút không kiềm chế được dục hỏa, thế nhưng không muốn tiếp tục dày vò nai con đáng thương, liền cố gắng nhịn xuống trầm giọng nói: “Ăn xong rồi đi tắm rửa sạch sẽ. Chuyện của chúng ta── đợi lát nữa nói sau.”
Nói xong những lời này, Đường Nhạc cũng không còn ý định muốn tính toán gì, trái lại có chút tình ý bóp nhẹ vòng eo mảnh khảnh của Tô Trữ Xuyên.

Liệp Lộc 28



Mì hải sản rất nhanh đã được đưa lên, đầu bếp trong khách sạn St. Louis tay nghề rất giỏi, khi bưng lên vẫn còn nóng hổi, tôm được bóc vỏ cùng với sò biển trang trí rất trang nhã, vừa nhìn thấy đã muốn ăn ngay.
Tô Trữ Xuyên vốn đã đói lã, bên cạnh lại không còn ai khác. Hắn liền ngồi ăn trên quầy bar, Đường Nhạc không có bên cạnh, y vừa đi sang phòng khách xử lý một số công việc.
Có lẽ bởi vì không có Đường Nhạc ở bên cạnh, bầu không khí không còn ngột ngạt, động tác của Tô Trữ xuyên liền trở nên linh hoạt.
Sau khi ăn xong, nhớ tới lời dặn của Đường Nhạc, lại cảm thấy trên người mình có chút mồ hôi liền tiến vào phòng tắm.
Lăn qua lăn lại nửa ngày, thoáng cái đã trôi qua một giờ. Lúc này Tô Trữ Xuyên cũng khôi phục lại tính tình như trước. Nhớ tới lời Đường Nhạc nói sau khi tắm xong thì đi tìm y, liền vô thức bước đến cửa phòng khách.
Hắn từ nhỏ đã luôn ôn nhu, bất luận có chuyện gì cũng không khiến hắn nỗi giận, dù bị buộc vào góc, cũng chỉ cắn chặt răng chịu đựng.
Giống như trước đây bị đối xử thô bạo như vậy, tuy cảm thấy rất thương tâm, thế nhưng sau khi đợi suốt một giờ, lại tự động trở về bộ dáng mềm yếu như bình thường. Mắc dù trong ngực vẫn còn chút cố gắng cương quyết, có một chút ý chí không chịu khuất phục, thế nhưng bản tính hắn vốn như vậy, không cách nào thay đổi được.
Đường Nhạc mặc áo ngủ ngồi trên sô pha, lướt nhanh qua các thông số tư liệu, trên mặt bàn cà phê đặt một máy vi tính cùng một ít giấy tờ.
Tô Trữ Xuyên không hề nhìn vào giấy tờ công việc của Đường Nhạc, chợt nhìn thấy hai hàng chân mày đối phương nhíu lại, biểu tình trên mặt vô cùng chăm chú, trong khoảnh khắc cũng không biết làm sao, chỉ có thể bất an đứng im một chổ.
“Tắm xong?”
Đường Nhạc ngước mắt lên nhìn Tô Trữ xuyên, thuận tay châm một điếu xì gà, đôi mắt hơi nhíu lại: “Tới đây.”
Tô Trữ Xuyên vừa mới ngồi xuống đã bị Đường Nhạc vòng tay kéo vào trong lòng.
“Ta còn chút việc, chờ một chút.” Đường Nhạc thờ ơ thở ra một ngụm khói, buông lỏng bàn tay đang giữ chặt hắn, ánh mắt quay trở lại màn hình vi tính.
Tô Trữ Xuyên tựa bên vai Đường Nhạc, ánh mắt lo lắng nhìn lên đường nét gương mặt anh tuấn của đối phương. Xung quanh bao phủ bởi một màn khói xì gà khiến y có một chút khí chất đặc biệt tăm tối.
Thời gian ban đầu, quả thật khiến hắn vô cùng hoảng loạn bất an. Dù sao tựa vào bên vai Đường Nhạc khiến thần kinh hắn cực kỳ căng thẳng, không có cách nào thả lỏng.
Nhưng cũng vì tinh thần quá căng thẳng, hơn nửa suốt ngày hôm nay lại luôn bận rộn, Tô Trữ Xuyên chỉ chống chọi được mười phút sau đó nghiêng người thiếp đi trên vai Đường Nhạc.
Sau khi Đường Nhạc xử lý xong mọi việc, còn đang muốn thả lỏng một chút thì phát hiện Tô Trữ Xuyên đang ngủ say trong lòng mình.
Những sợi tóc đen ẩm ướt mềm mại phủ lên trán hắn, đôi mắt hẹp dài khép kín, hàng lông mi dài khẽ rung động, mũi nhỏ xinh xắn thỉnh thoảng co rút một chút.
Đường Nhạc có chút ác ý đưa tay bóp chóp mũi xinh xắn, chỉ là vừa nhéo một chút liền nghe thấy tiếng nức nở ủy khuất của thiếu niên trong lòng, sau đó hắn khẽ động đậy xoay người dấu mặt vào trong lòng y.
Cũng không biết vì cái gì, nhưng lúc này, ôm lấy cậu thiếu niên từng lên giường với mình hai lần lại khiến Đường Nhạc cảm thấy rất bình yên.
Liệp Lộc 29

Đây là một buổi tối bình yên hiếm thấy.
Tô Trữ Xuyên ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau, khi tỉnh dậy cả người đều cảm thấy rất thoải mái.

Chính là khi tỉnh táo lại, hắn đột nhiên phát hiện giường mình đang nằm, căn phòng đều không phải là gian phòng quen thuộc của mình.

Tô Trữ Xuyên căng thẳng cố gắng ngồi thẳng dậy, nhíu mày quay sang bên cạnh thấy Đường Nhạc đang chậm rãi mở mắt nhất thời ngớ người ra.
Có lẽ vì cử động của Tô Trữ Xuyên làm thức giấc, Đường Nhạc cũng chống tay ngồi dậy, biểu tình trên mặt cũng không vui vẻ cho lắm.

“Thái tử, ta, ta…” Tô Trữ xuyên có chút hoảng loạn di chuyển tầm mắt, lại nhớ đến phải tiếp tục quay ngoại cảnh ngày hôm nay cơ thể giật giật muốn rời khỏi giường.

“Không cần đi.” Đường Nhạc thản nhiên nhìn lướt qua Tô Trữ Xuyên, bình ổn nói: “Tối hôm qua ta đã kêu Phó Vũ Tây đi xử lý, dời cảnh quay lại một ngày. Thiếu ta một buổi tối, thì phải đền cho ta một ngày.”

Tô Trữ Xuyên không biết làm sao cho tốt, co người ôm chặt lấy cơ thể, do dự một lúc mới nhẹ giọng nói: “Thái tử, tối hôm qua ta…”

Nói đến đây, hắn chợt nhỏ giọng lại ngập ngừng. Chính là nhớ đến tối hôm qua vừa bị tàn nhẫn răng dạy không được làm y mất hứng, sợ rằng việc mình ngủ quên tối hôm qua lại càng chọc giận y hơn thế là cuối cùng cúi đầu yếu ớt nói: “…Xin lỗi, ta nhịn không được…ngủ quên.”

Đường Nhạc cảm thấy thú vị nhìn Tô Trữ Xuyên, thiếu niên cúi đầu để lộ ra phần cổ thon dài, những sợi tóc đen mướt bởi vì mới ngủ dậy mà có phần lộn xộn, nhưng lại làm người ta có cảm giác giống như một bộ lông xù mềm mại đáng yêu.


Y không nói gì, chỉ bước xuống giường đi vào nhà tắm.

Khoảng thời gian vừa thức dậy, tâm tình Đường Nhạc bình thường không được tốt cho lắm, vì thế trước khi rửa mặt y không thích nói nhiều lời.

Trong lúc chờ Đường Nhạc tắm sáng, Tô Trữ Xuyên vẫn ngốc nghếch ngồi chờ trên giường.

Không biết vì cái gì, Đường Nhạc cảm thấy tâm trạng mình sáng nay đặc biệt tốt. Y nheo mắt lại bắt đầu rửa mặt, sau đó thay đổi quần áo đã được đặt sẵn, quần tây xám cùng áo sơ mi đen, ca vạt cùng tông màu, đồng hồ cũng với khuy cài áo có đính kim cương.

Sau khi chuẩn bị xong, nhìn Đường Nhạc vô cùng tuấn mỹ, cao 187cm, tuy đường nét mang nhiều điểm phương đông, thế nhưng thân hình lại đặc biệt thích hợp mặc tây trang. Thân mình cường tráng, mặc bên trong là áo sơ mi đen kiểu dáng thanh lịch kết hợp với bộ nút vàng trắng cực kỳ phong cách.

Tô Trữ Xuyên quay đầu lại nhìn Đường Nhạc đang đi về phía mình, trái tim bổng đập loạn xạ.

Đường Nhạc mang theo chút tiếu ý nhàn nhàn mỉm cười, y đi đến bên giường, vươn tay kéo Tô Trữ Xuyên ra khỏi ổ chăn.

Tô Trữ Xuyên có chút bối rối, nhưng vẫn ngoan ngoãn nương theo lực đạo của Đường Nhạc. Gần như là bị Đường Nhạc nắm lấy thắt lưng gầy nhỏ mà kéo lên, cả người quỳ gối trên giường đối mặt với y.

Tiếu ý trong mắt Đường Nhạc lại tăng thêm một chút, bàn tay đang đặt trên lưng Tô Trữ Xuyên chầm chậm hướng về phía trước, nâng cằm thiếu niên lên một chút, đầu ngón tay hứng thú vuốt ve đôi môi.

Tô Trữ Xuyên cảm thấy bàn tay đang chậm rãi chạm vào mình có chút mờ ám, làm tim hắn đập dồn dập, nhiệt độ cơ thể cũng ngày càng nóng hơn.

“Thắt cà vạt cho ta.” Đường Nhạc hơi cúi người xuống, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai Tô Trữ Xuyên.

Tô Trữ Xuyên ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt run rẩy cầm lấy cà vạt Đường Nhạc đưa.

Tô Trữ Xuyên dĩ nhiên biết thắt cà vạt, thế nhưng vừa ngẩng đầu lên vòng cà vạt qua cổ nam nhân thì bắt gặp một đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn mình, cơ thể lập tức bị kích động, ngón tay cũng run rẩy không nghe lời.

Đường Nhạc nhìn xuống bàn tay trắng nõn đang căng thẳng thắt cà vạt trên cổ mình, đầu ngón tay thon dài, móng tay cũng được cắt ngắn sạch sẽ, bàn tay vốn đang đặt trên vai thiếu niên cũng chậm rãi đi xuống hai cánh mông vểnh, sau đó xấu xa vòng tay ôm lấy.

Vốn đang chuyên tâm thắt cà vạt đột ngột bị kinh hãi nai con buông lỏng tay, vô thức chui vào lòng ngực Đường Nhạc, y cúi đầu chăm chú nhìn cơ thể gầy yếu ấm áp đang run rẩy, đôi mắt đen kịt hẹp dài đã có chút ướt át, khuôn mặt ôn hòa trắng nõn, y trầm giọng nói, âm thanh có chút khàn khàn: “Ta trước đây có nói ngươi không đẹp đúng không?”

Tô Trữ Xuyên bị chìm trong cái ôm thân mật như vậy, bất ngờ nghe y nói như vậy chỉ ngỡ ngàng lắc đầu, rồi lại lập tức gật đầu.

“Xem ra ta phải thu lại câu nói kia.”

Giọng nói Đường Nhạc nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn, cảm giác tê dại này quả thực khiến cho toàn thân Tô Trữ Xuyên mềm nhũn.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn không còn cảm giác được gì nữa. Bởi vì, Đường Nhạc nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.

Cái hôn này, rất lâu, rất lâu về sau, Tô Trữ Xuyên vẫn luôn nhớ kỹ.

Bị y thân mật ôm vào lòng, bên tai còn vang vọng tiếng nói thì thầm của y, còn có làn nắng sớm dịu dàng rơi xuống trên gương mặt anh tuấn càng tôn thêm vẻ đẹp của y.

Cho dù đến sáu năm sau, nhiều lúc tuyệt vọng muốn loại bỏ người kia ra khỏi trái tim mình.

Thế nhưng mỗi khi nhớ lại, nhớ tới hai từ Đường Nhạc, cảm giác hiện lên trong lòng, không phải là đau đớn… mà chính là cảm giác của nụ hôn này.

Cảm giác từ trái tim mạnh mẽ dâng lên nói cho hắn biết, hắn đã yêu.



Liệp Lộc 30

Sau đó cuộc sống của Tô Trữ Xuyên bắt đầu có những thay đổi.

Trước khi Đường Nhạc đem Tô Trữ Xuyên giữ lại đã bảo Phó Vũ Tây báo cho đạo diễn một tiếng, sau đó cũng nói chuyện với người đại diện của hắn ở IMAX. Tuy rằng đây cũng không được xem là chuyện lớn gì, nhưng nếu đã nói với đạo diễn và người đại diện, thì mọi người trong tổ làm phim cùng với nhiều người trong công ty chắc cũng đã biết.

Tại đông khu, các công ty nghệ thuật luôn có mối quan hệ mật thiết với các công ty nắm giữ quyền thống trị trong thế giới ngầm. Mà Đường Nhạc là thái tử của Đường gia, chính là chỗ dựa vững chắc nhất của IMAX.

Đường Nhạc ngắm trúng người nào thì người đó có thể tung hoành ngang tàng ở IMAX.

Ngôn Nhạc trước đây là vậy, tính ra Tô Trữ Xuyên cũng có thể như vậy.

Vài ngày liên tục đạo diễn luôn có vẻ mặt ôn hòa với hắn, người đại diện cũng thường xuyên hỏi an chăm sóc hơn, mặc dù Tô Trữ Xuyên không nhạy bén lắm nhưng mơ hồ cũng nhận ra được sự khác biệt. Thậm chí ngay cả Ngôn Nhạc, cũng chỉ tỏ ra vẻ mặt lạnh lùng chứ cũng không còn nói nhiều lời với hắn.

Đối với sự đối xử bất thường này Tô Trữ Xuyên có chút không thích ứng, thế nhưng trong khoảng thời gian này, ngoại trừ lúc phải quay phim toàn bộ thời gian đều dành để ở bên cạnh Đường Nhạc.

Đường Nhạc cũng không bận rộn lắm, nhưng bởi vì đang có bất đồng với Đường gia, nên phần lớn quyền lực và tài sản của y bị ứ đọng lại, những chuyện cần y xử lý cũng nhiều hơn. Y thường bảo Phó Vũ Tây đi đón Tô Trữ Xuyên, thỉnh thoảng cũng đến trường quay, sau đó đón Tô Trữ Xuyên cùng đi ăn, đi dạo mát, tham quan các nhà hàng cùng casino trên các du thuyền.

Có đôi lúc Tô Trữ Xuyên thực sự kinh ngạc trước cách tiêu sài tiền của những đứa trẻ nhà giàu, sòng bạc trên biển, xì gà, dịch vụ massage, hay những cuộc cá cược đánh nhau kịch liệt, quả thực đây không phải dùng tiền mà là đang đốt tiền. Hắn tuy là luôn đi theo bên cạnh Đường Nhạc, nhưng liếc mắt nhìn xem một chút cũng khiến hắn có cảm giác kinh sợ, giống như sợ hãi một lúc nào đó mình bị con quái vật tên “xa hoa” há mồm nuốt trọn không cách nào thoát được.

Tô Trữ Xuyên không hề thích những thứ kia, nhưng hắn lại thích ở bên cạnh Đường Nhạc. Có đôi khi cũng vô thức chú ý đến vì thế cũng chỉ im lặng theo sát, ngồi ở bên cạnh.

Những người bạn của Đường Nhạc khi thấy hắn cũng không nói gì, thỉnh thoảng cũng có lúc đề cập tới, chỉ là giống như nói về một vật cưng.

“Thái tử, lại thay đổi à?” Loại trêu chọc này hắn được nghe rất nhiều lần, đôi lúc cũng có chút đau xót, nhưng có lẽ mình không phải là người duy nhất.

Bởi vì tính tình luôn ôn hòa, nên hắn chỉ biết dồn nén cảm xúc vào lòng, im lặng lắng nghe nhịp đập yếu ớt của trái tim mình.



Liệp Lộc 31

Tâm tình Đường Nhạc trong khoảng thời gian này kỳ thực cũng không thể nói là vui vẻ.
Bởi vì công ty riêng của y ở tây khu phải đóng cửa, bản thân lại đang có xung đột với Lão gia cũng đủ khiến y buồn chán đến cực điểm. Hơn nữa lại luôn có những kẻ vô dụng xen vào, hai người anh trai một người thì chuyên châm dầu vào lửa, một người thì bí mật gây phiền toái cho y, lại còn mẹ cả cũng luôn đối nghịch khiến cho tình cảnh của Đường Nhạc ngày càng khó khăn hơn.
Y dĩ nhiên không phải loại người cúi đầu cam chịu khuất phục, tuy rằng không có biện pháp nào để đối mặt trực tiếp với Lão gia, vì thế cũng không thể sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn lên hai người anh trai, nhưng những hoạt động kinh doanh mấy năm nay của Đường Nhạc, Lão gia không phải muốn là có thể thu hồi ngay được.
Tuy là như thế, nhưng cho tới bây giờ Đường Nhạc chưa từng trút giận lên Tô Trữ Xuyên. Cũng có thể vì Đường Nhạc không phải thuộc loại người không hiểu lí lẽ mà trút giận lên đầu người khác. Mà về phương diện khác, Tô Trữ Xuyên thật sự rất ngoan.
Về mặt này, Đường Nhạc có thể nói là đã gặp vô số người. Ngoài mặt luôn giả vờ mềm yếu ngoan ngoãn cho y xem, y biết rõ chỉ là không muốn để ý tới.
Thế nhưng Tô Trữ Xuyên lại không giống như vậy. Thực sự chỉ là một chú nai con ôn hòa vô hại, thậm chí nhìn vào đôi mắt đen hẹp dài kia còn có điểm khiến người khác rung động.
Không biết bắt đầu từ khi nào nhưng Đường Nhạc ngày càng thích làm tình với Tô Trữ Xuyên hơn.Thiếu niên xinh đẹp luôn ngoan ngoãn thuận theo y, thời gian hắn im lặng nằm trên giường chờ đợi đặc biệt toát ra vẻ quyến rũ mê người. Đường Nhạc thích đặt thân thể mềm mại của thiếu niên dưới thân, hôn lên làn da mịn màng tinh tế, sau đó mãnh liệt đâm sâu vào nơi mềm mại yếu ớt giữa hai chân hắn.
Sự ôn nhu mềm mại của Tô Trữ Xuyên tựa hồ xuất phát từ trong xương, đôi lúc bị y mở rộng hai chân vuốt ve trêu đùa, xấu hổ muốn né tránh, nhưng nếu Đường Nhạc dùng sức giữ chặt thì hắn sẽ không bao giờ vũng vẫy tiếp nữa. Cho dù ở trên giường làm hắn đau đớn, cũng chỉ run rẩy cúi đầu, nức nở cầu xin.
Thậm chí có nhiều lúc Đường Nhạc có cảm giác bất kể mình yêu cầu một việc gì vô cùng khó khăn thì Tô Trữ Xuyên cũng sẽ không từ chối. Không có căn cứ nào khẳng định điều này, chỉ là trong lòng y có cảm giác như vậy.
Sau khi làm xong, lần nào Tô Trữ Xuyên cũng lăn ra ngủ.
Khi ngủ trông hắn có vẻ thành thật hơn lúc tỉnh, luôn thích dựa vào ngực Đường Nhạc, thỉnh thoảng còn cọ cọ một chút. Phun ra hơi thở ấm áp lên cổ y, Đường Nhạc có cảm giác ấm áp dễ chịu như mình đang ôm một động vật nhỏ.
Trong những khoảng thời gian yên bình thế này, trong lòng Đường Nhạc luôn có một cảm giác ấm áp bốc lên. Y sinh ra trong Đường gia, là một thái tử cao ngạo. Tuy rằng không lo cơm áo, nhưng từ nhỏ đã lục đục với các anh trai, vì thế đã sớm hình thành thói quen đối với bất cứ kẻ nào, bất cứ việc nào cũng không tin tưởng hoàn toàn.
Thế nhưng đối với thiếu niên trong lòng mình lại chó chút bất đồng, hắn vô hại giống như chú nai con mềm mại mới được sinh ra, Đường Nhạc chưa bao giờ đối với người khác có cảm giác này.

Liệp Lộc 32

Sâu trong Đông khu, ngoại trừ Đằng Long của Đường gia, còn có hai thế lực cũng mạnh mẽ bá đạo không kém. Một là Quần Tinh, chủ tịch hội đồng Tô Niệm, còn lại chính là nhà mafia Thượng Quan.


Đường Nhạc là thái tử Đường Gia, Quần Tinh cầm quyền Tô Niệm cùng thất gia Thượng Quan Thanh Thanh của nhà Thượng Quan là ba niềm tự hào của Đông khu, là nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất nhất.
Đường gia nắm giữ Ám Huyết-hệ thống liên minh ngầm, có quan hệ vô cùng thân thiết với nhà mafia Thượng Quan. Với địa vị của Đường Nhạc, người có thể ngồi ăn chung bàn với y thực sự rất ít, nhưng Thượng Quan Thanh Thanh cùng lớn lên với Đường nhạc, đến bây giờ vẫn duy trì mối quan hệ thân thiết như xưa.
Thượng Quan gia mấy năm nay cũng bắt đầu thay đổi, tham gia vào kinh doanh sản xuất các mặt hàng sang trọng và dịch vụ, đủ loại hình thức.
Hội quán InfaTuaTion nổi tiếng nhất Đông khu chính là sản nghiệp của Thượng Quan gia. InfaTuaTion cũng giống như tên của nó “say mê”, kỳ thực không phải là một hội quán bình thường mà là một câu lạc bộ đêm chuyên cho người đến mua vui. Nam nhân xinh đẹp cùng nữ nhân, ở hội quán này cần gì cũng có, nói thẳng ra chính là gọi người tới phục vụ.
Chính là phí vào cửa InfaTuaTion rất cao, người tới đều là người của giới thượng lưu, vì thế rất khó điều tra được.

9 giờ tối, Đường Nhạc dắt Tô Trữ Xuyên đến gặp Thượng Quan Thanh Thanh.
Thượng Quan Thanh Thanh vào buổi tối thường xuyên đến chi nhánh hội quán InfaTuaTion ở cạnh bờ biển, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Đây chính là lần đầu tiên Tô Trữ Xuyên đến nơi này. Ở gần biển nên không khí nơi này vô cùng ẩm ướt, InfaTuaTion có lối kiến trúc Âu châu cổ tăm tối tao nhã rất phong cách, như một tòa cung điện rực rỡ tráng lệ.
Phó Vũ Tây vừa dừng xe trước cổng,ngay lập tức có một nam nhân mặc áo đuôi tôm bước tới cung kính cúi người: “Đường tiên sinh, thất gia đang chờ ngài ở phòng LoMond.”
Đi theo nam nhân mặc áo đuôi tôm tiến vào đại sảnh, Tô Trữ Xuyên không khỏi cảm thấy có chút khẩn trương. Đại  sảnh trang hoàng xa hoa thanh lịch, dùng màu vàng và đỏ làm tông màu chủ đạo, chính giữa có rất nhìu người ăn mặc gợi cảm, thậm chí còn có một số một thiếu niên vô cùng xinh đẹp ngồi trên ghế dài trêu đùa nhau.
Thấy thân ảnh cao lớn của Đường Nhạc còn có Tô Trữ Xuyên đi bên cạnh, bọn họ khẽ liếc qua, ánh mắt tế nhị có chút khó hiểu.
Tô Trữ Xuyên chỉ vừa nghiêng đầu nhìn thoáng qua, suýt chút nữa vấp té hơi lảo đảo một chút, nghe đến bên kia truyền đến vài tiếng cười nhẹ, Tô Trữ Xuyên cảm thấy quẫn bách đến mức gương mặt nóng bừng như bị thiêu đốt.
Mà Đường Nhạc đi trước hắn cũng không chú ý đến, bởi vì có một nam nhân xuất hiện trước mặt y.
Nam nhân này có dáng người thon dài rất khiêu gợi, mặc một chiếc quần da bó sát, cái mông xinh đẹp lộ rõ như một gò đất nhỏ, thắt lưng lại vô cùng tinh tế dẻo dai. Lông mi thật dài, đôi mắt mê người chăm chú đặt lên người Đường Nhạc: “Thái tử, ngài lâu rồi không tới…”
“Lâu rồi không gặp, Khải Tây.”Đường Nhạc hình như cũng không cảm thấy tức giận khi bị nam nhân này ngăn cản, qua loa nói.
“Ta không quấy rầy ngài gặp thất gia. Chỉ là đêm nay ngài có ngủ lại hội quán không… ta chờ ngài.”
Nam nhân tên Khải Tây kia căn bản không hề chú ý đến một người bình thường như Tô Trữ Xuyên đứng bên cạnh Đường Nhạc, dịu dàng nói, con ngươi ướt át động lòng người, tràn đầy ý tứ mời gọi.
Liệp Lộc 33
Tô Trữ Xuyên đứng phía sau Đường Nhạc đột ngột cảm thấy sương sống cứng đờ. Hăn chưa bao giờ có ác ý với người khác, nhưng trong lúc này, hắn quả thực cực kỳ, cực kỳ muốn Khải Tây kia nhanh chóng biến mất.Đường Nhạc còn chưa kịp trả lời, im lặng hai giây cũng khiến cho Tô Trữ Xuyên cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp.
Cuối cùng, tiếng nói trầm thấp của Đường Nhạc thản nhiên  vang lên: “Hôm nay có việc cần gặp thất gia, sẽ không ở lại.”
Trong mắt Khải Tây hiện lên tia thất vọng, bất quá vẫn biết điều gật đầu rời khỏi.
Tiếp rục theo Đường nhạc đến phòng LoMond, Tô Trữ Xuyên càng cảm thấy thấp thỏm không yên.
LoMond là phòng cao cấp nhất trong hội quán InfaTuaTion, Thượng Quan Thanh Thanh cực thích phong cách cùng bài trí của nó cho nên thường xuyên đến đây qua đêm. Vì thế phòng LoMond dĩ nhiên không cho khách nhân tiến vào.
Đường Nhạc đẩy cánh cửa gỗ dầy, dắt Tô Trữ Xuyên đi vào.
Vừa tiến vào phòng chợt nghe thấy tiếng nước ào ào, Tô Trữ Xuyên hướng mắt nhìn vào bên trong mới phát hiện ra ngoài ban công có thiết kế suối phun, mà chính giữa suối phun còn loáng thoáng có một bức điêu khắc.
Cả phòng được phối một màu đỏ sậm ấm áp, trên tường treo rất nhiều bức tranh. Căn phòng mang hương vị cổ xưa mang đến cảm giác thanh lịch, thậm chí trong không khí còn có mùi trầm hương thoang thoảng.
“Vào trong này, tiểu kẹo.” Một âm thanh lười biếng từ phòng trong truyền ra.
Tô Trữ Xuyên vốn đang chìm đắm trong phong cách trang trí tao nhã cổ điển thì đột ngột nghe thấy tiếng kêu “tiểu kẹo”, cả người giống như chết điếng tại chỗ.
Trên mặt Đường Nhạc cũng không xuất hiện biểu tình gì, chỉ hơi nhíu mày một chút rồi đi vào phòng trong. Tô Trữ Xuyên sửng sốt một chút mới vội vã đi theo.
Phòng bên trong trang trí xa hoa đến cực điểm, trên mặt đất trải thảm lông thật dày, trên giường lớn phủ một màu vàng đen, màu vàng trải dài đến mặt đất.
Thượng Quan Thanh Thanh không nằm trên giường mà lười biếng nằm ngửa trên ghế dựa thật lớn đặt bên cạnh suối phun. Mà lúc này, có một thiếu niên nữa người trên hoàn toàn trần trụi khóa ngồi trên người gã, phần lưng xinh đẹp khẽ cong, tựa hồ đang cúi đầu hôn lên ngực Thượng Quan Thanh Thanh.
“A? Ngươi dẫn theo người đến?” Thượng Quan Thanh Thanh nhìn thấy Tô Trữ Xuyên đứng bên cạnh Đường Nhạc, âm thanh không khỏi có chút hết sức kinh ngạc. Lúc này mới vươn tay vỗ nhẹ lên mông thiếu niên, nhẹ nhàng nói: “Bảo bối, ngươi ra ngoài trước.”
Thiếu niên kia rất nhu thuận, leo xuống khỏi người Thượng Quan Thanh Thanh, khom người cung kính chào Đường Nhạc rồi mới đi ra ngoài. Thượng Quan Thanh Thanh chậm rãi ngồi dậy.
Gã vừa ngồi thẳng, tuy vẫn giữ biểu tình lười biếng như trước nhưng dáng người lại cực cao, khi đứng thẳng có thể cũng không hề thua kém Đường Nhạc. Thượng Quan Thanh Thanh rõ ràng không hề có loại sắc bén của người Âu cổ như Đường Nhạc. Nếu dùng anh tuấn để hình dung thì nên nói là tuấn tú đúng hơn, áo ngủ hơi hơi mở rộng khiến bộ dáng gã toát ra nét phong lưu khó tả.
Gã có màu da tái nhợt như mang bệnh đã lâu, đôi môi lại cực kì đỏ. Một đôi mắt xếch xám rất hiếm gặp ở người Đông phương, con ngươi tỏa ra sự thâm sâu khó dò, chỉ thản nhiên liếc mắt một cái cũng khiến cho người khác cảm thấy khiếp sợ.


Liệp Lộc 34
Đường Nhạc vỗ nhẹ vai Tô Trữ Xuyên, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Tùy tiện đi tham quan xung quanh đi.”
Tô Trữ Xuyên không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu liền đi về phía suối phun bên kia.
“Ánh mắt ngươi không tồi nha tiểu kẹo.” Thượng Quan Thanh Thanh thản nhiên nhìn lướt qua bóng dáng của Tô Trữ Xuyên, mỉm cười nói với Đường Nhạc.
“Ánh mắt ta trước giờ vẫn tốt.” Đường Nhạc thuần thục đi đến mở một ngăn kéo, lấy ra một điếu xì gà dùng ánh nến châm lửa, sau đó mới ngồi xuống ghế dài trước mặt Thượng Quan Thanh Thanh thấp giọng nói: “Thượng quan, lần này ngươi định ở Đông khu bao lâu?”
“Không rõ.”Thượng Quan Thanh Thanh nhìn Đường Nhạc nhả ra từng ngụm khói, khẽ nhíu ánh mắt xinh đẹp: “Lần này trở về, cha muốn ta kế thừa gia sản, việc này vốn không có khó khăn gì. Chỉ là ta muốn chỉnh đốn một chút, không biết phải mất bao lâu.”
Đường Nhạc gật đầu, cũng cười một chút: “Chỗ ngồi cao nhất của Thượng Quan gia sẽ nhanh chóng nằm trong tay ngươi.”
“Kỳ thực cũng không nên.” Thượng Quan Thanh Thanh uể oải ngồi xuống lớp da lông dày: “Gấp quá, phỏng tay.” Gã nói như vậy, đôi mắt đẹp khẽ xếch lên, cười cười: “Ta không giống ngươi a, tiểu kẹo.”
“Ta không lười biếng như ngươi.” Đường Nhạc hừ lạnh một tiếng, cáu kỉnh dụi xì gà vào gạt tàn trên chiếc bàn bên cạnh, rồi mới trầm thanh nói: “Thượng Quan, bên ta có chút rắc rối, có chút việc cần nhờ ngươi hỗ trợ.”
“Được a.” Ánh mắt Thượng Quan Thanh Thanh có chút không nghiêm túc, hất cằm vế phía Tô Trữ Xuyên bên suối phun phía xa: “Đem vật nhỏ kia cho ta chơi đùa một lần đi.”
“Thượng Quan.” Sắc xanh trong đôi mắt Đường Nhạc ánh lên nét lạnh lùng, khóe miệng cũng lạnh nhạt cong lên.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, Thượng Quan Thanh Thanh tuyệt đối sẽ không thấy y khó mà không giúp. Đường Nhạc rất rõ điều này, vì thế câu trao đổi kia kỳ thật cũng chỉ là nói đùa, thế nhưng không hiểu vì sao Đường Nhạc lại cảm thấy có chút không vui.
Thượng Quan Thanh Thanh khẽ nhún vai, cũng không tiếp tục dây dưa. Ánh mắt thoáng hiện lên tia phức tạp, đột nhiên nói: “Hắn hình như rất thích ngươi a.”
“Ân?” Đường Nhạc nhíu nhíu mày, không hiểu được câu nói Thượng Quan Thanh Thanh có dụng ý gì. Đột ngột nói ra một câu khó hiểu.
Thích là loại tình cảm thân mật, nhưng y cùng Tô Trữ Xuyên chỉ có thân mật về thể xác. Trước đó, y chưa bao giờ nghĩ tới cũng không phủ nhận vấn đề này.
Mà Đường Nhạc cũng không có thời gian để suy nghĩ những lời khó hiểu của Thượng Quan Thanh Thanh, bởi vì ngay sau đó hai người đã bận rộn với vấn đề chính sự của Đường gia. Đây chắc chắn là vấn đề Đường Nhạc quan tâm nhiều hơn.
Lip Lc 35

Warning 18+ Cẩn thận mất máu!!!!^o^

Đường Nhạc cùng Thượng Quan Thanh Thanh đã một thời gian dài không gặp, hai người nói chuyện cực kỳ thân thiết, chuyện tình các xí nghiệp Đường gia bàn bạc xong rất nhanh, đa số thời gian chỉ nói chuyện phiếm, cho nên về sau Tô Trữ Xuyên luôn đứng bên cạnh Đường Nhạc.
Có lẽ đến khoảng 11 giờ, Đường Nhạc mới dắt Tô Trữ Xuyên cáo từ. Thượng Quan Thanh Thanh tựa hồ rất có hứng thú đối với Tô Trữ Xuyên, đôi mắt xếch vài lần liếc sang đánh giá đối phương, đôi môi đỏ hồng cũng thích thú khẽ cong lên.
Ngồi trên xe trở về St. Louis, Tô Trữ Xuyên dường như vẫn còn chút chán nãn, ánh mắt cứ hướng ra ngoài cửa sổ. Về tới phòng, Đường Nhạc ngồi trên quầy bar uống rượu xem tài liệu, Tô Trữ Xuyên liền tiến tới bên cạnh ý như muốn nói cái gì.
“Thái tử…”Tô Trữ Xuyên vừa mở miệng liền ý thức được lúc này có thể không nên quấy rầy Đường Nhạc, chình là không còn kịp nuốt về lời nói của chính mình.
“Ân?” Đường Nhạc quay đầu, con ngươi xanh biếc dưới ánh đén chớp động rực rỡ.
Tô Trữ Xuyên cảm thấy khẩn trương đến mức miệng có chút khô lại, do dự một chút, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Khải, Khải Tây tiên sinh… là người của InfaTuaTion hội quán sao?”
Đường Nhạc còn đang suy nghĩ về công việc, chính là vừa nghe câu này, đôi mắt lóe lên tia hứng thú, giống như dã lang có ý muốn trêu đùa con mồi mà nhếch khóe môi: “Đúng vậy.”
Có được câu trả lời Tô Trữ Xuyên lại phiền não như trước, ánh mắt đẹp thon dài hơi cơi cau lại, suy nghĩ thật lâu mới ấp a ấp úng hỏi: “Kia…thái tử, thái tử thường xuyên đi InfaTuaTion hội quán sao?”
Cảm giác của Đường Nhạc bây giờ thực sự chính là  ──  bị chọc cười.
Y quay ghế dựa sang đối mặt với Tô Trữ Xuyên, thích thú nói: “Thường xuyên. Thiếu niên ở  InfaTuaTion quả thực rất hấp dẫn. Ngoài Khải Tây, còn có đầu bảng Tống Mẫn, mấy thiếu niên mới vào ta cũng đều thử qua. Không nói tới bộ dạng vô dùng mê người, dáng người cũng tốt, tiếng kêu rất dễ nghe, công phu trên giường cũng rất tốt, còn có thể sử dụng các thủ thuật nhỏ thú vị.”
Đường nhạc rất ít khi nói nhiều như vậy, nhưng mà y càng nói,sắc mặt Tô Trữ Xuyên càng trở nên trắng bệch.
Nói xong liền chăm chú nhìn thiếu niên kia đã sớm không nói gì, có chút giống động vật nhỏ muốn lẩn trốn khó chịu quay đầu đi, nhất định không chịu nhìn Đường Nhạc.
“Xoay lại đây──” Đường Nhạc vươn tay, dùng ngón tay đeo nhẫn ngọc bích cùng ngón trỏ giữ chặt cằm Tô Trữ Xuyên, xoay mặt hắn lại, nheo mắt lại nói: “Không vui?”
Ánh mắt của Tô Trữ Xuyên nhìn Đường Nhạc long lanh ướt át như nai con, muốn tránh né ánh mắt tràn ngập bá đạo của đối phương, nhưng cằm lại bị kiềm chặt.
Đường Nhạc cười cười, tay kia nắm lấy thắt lưng thon gầy kéo hắn từ trên ghế xuống. Y vốn cao hơn Tô Trữ Xuyên, thời điểm này ngồi trên ghế xoay đế cao càng có cảm giác ngạo mạn hơn.
“Cỡi quần áo.” Đường Nhạc ở bên tai Tô Trữ Xuyên thấp giọng nói.
Tô Trữ Xuyên im lặng cắn chặt môi, ngón tay thon dài trắng nõn bắt đầu run rẩy mở nút thắt quần áo.
Một nút, hai nút.
Bên trong là da thịt trắng nõn mịn màng, dưới ánh đèn mập mờ giống như ngà voi hấp dẫn lòng người.
Đường Nhạc cúi người, đem áo sơ mi đã mở rộng trên người thiếu niên xả xuống.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của y vang lên bên tai Tô Trữ Xuyên: “Đừng mất hứng, từ từ ta sẽ dạy ngươi.”
Đôi môi mỏng ấm áp nhẹ thong thả hôn lên cổ thiếu niên, mơ hồ có cảm giác như được thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn sau một chuyến đi săn vất vã.
“Tới…dạy ta, dạy ta.”
Trong nháy mắt Tô Trữ Xuyên bị đối phương dùng răn nanh nhẹ nhàng cắn lên hai điểm nhỏ mẫn cảm trước ngực, lưng lại bị giữ chặt làm thế nào cũng giãy không ra.
Cảm giác mạnh mẽ ập tới, như dòng điện chạy xoẹt qua cơ thể, hắn mờ mịt run rẩy cúi đầu khẽ gọi: “A…thái tử…”
Liệp Lộc 36

Tiếng kêu phát ra do bị ép buộc đến cực điểm, có chút kiềm nén lại có chút ngây ngô gây ra cảm giác vô cùng hấp dẫn.
Bàn tay đặt trên thắt lưng Tô Trữ Xuyên chậm rãi đi xuống, cách lớp quần bò hơi mỏng vuốt ve phần mông vểnh săn chắc.
Bộ dáng Tô Trữ Xuyên lúc ngẩng cằm trông rất đẹp, đôi mắt hẹp dài, sóng mũi cao còn có đôi môi mềm mại như cánh hoa khẽ hé mở vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp.
Đường nhạc dùng chút lực, nhẹ nhàng bế thiếu niên lên đi về phía giường, thời điểm này Đường Nhạc mới cảm nhận được hóa ra Tô Trữ Xuyên tuy là có vóc người như trẻ con phương Đông, nhưng so ra lại xinh xắn hơn nhiều, bộ dáng run nhẹ nhẹ còn có điểm mềm yếu đáng thương như động vật nhỏ.
“Ngô…” Bị đặt dưới thân trằn trọc hôn môi, thiếu niên khe khẽ phát ra âm thanh, Đường Nhạc vươn tay đến bên cạnh giường tóm lấy cà vạt lúc nãy tùy ý ném một bên, con mắt dã lang xanh biếc hiện lên một tia cười tà ác.
Dễ dàng đem hai cổ tay Tô Trữ Xuyên trói phía sau, đối phương có chút khó chịu mà hơi vùng vẫy, nhưng khí lực không thể so với Đường Nhạc, nên cuối cùng cũng bị đè lại.
“Không, đừng…” Cảm giác được cà vạt siết chặt hai cổ tay, Tô Trữ Xuyên ngẩng đầu mờ mịt nhìn Đường Nhạc, thở dốc yếu ớt định mở miệng.
“Ta đang dạy ngươi.” Răng nanh Đường Nhạc cắn nhẹ lên vành tai mỏng của Tô Trữ Xuyên, tay lại không chút lưu tình dùng cà vạt trói chặt hai tay thiếu niên, giọng nói trầm thấp có chút u tối, hơi thở có mùi tà ác đến cực điểm: “Trói như vậy sẽ có cảm giác trốn không thoát. Không có đường lui ngươi liền sợ hãi, sợ hãi khi ta tiến vào ngươi, ta đoán ngươi sẽ rất nhanh khóc lóc cầu xin ta?”
“Ta, ta không có…thái tử, ô…” Viên thịt nhỏ bị đôi môi y giày vò, Tô Trữ Xuyên căn bản không thể nói rõ được, tựa hồ bởi vì hai tay bị trói chặt không thể giãy dụa, trong âm thanh vô thức mang theo một tia cầu xin nức nở.
Cũng không biết có phải bị lời nói của Đường Nhạc ảnh hưởng hay không, hai tay bị siết chặt phía sau, nhìn Đường Nhạc trút bỏ quần mình rồi vặn bung hai chân xích lỏa ra, lập tức có cảm giác vô cùng nhục nhã cùng kinh hoảng.
Ngon tay dính đầy chất bôi trơn của Đường Nhạc nhẹ nhàng vuốt ve tiểu huyệt hồng nhạt mềm mại, dường như không hề muốn tiến vào, lại cứ ung dung chơi đùa với nếp uốn ngây ngô yếu ớt.
Tô Trữ Xuyên vài lần muốn khép đùi lại, lại bị y tàn nhẫn ngăn cản, cảm giác đùa giỡn trắng trợn như vậy tuy là có chút đáng sợ, nhưng không biết vì sao lại có cảm giác tê dại như điện lưu chạy vào cơ thể.
“Ô…”
Cảm giác ngón tay đột ngột tiến vào quấy nhiễu không hề đau đớn, lại có một cảm giác quái dị, theo cảm giác từ bên trong cơ thể chậm rãi truyền ra, Tô Trữ Xuyên từng ngụm từng ngụm hô hấp, thân mình lại bị Đường Nhạc kéo sát lại. Đối phương nheo lại đôi mắt sâu, con ngươi xanh biếc gần sát trong gang tấc, nhìn vào hệt như dã lang đang trêu đùa con mồi.
Tô Trữ Xuyên thở dốc nhìn gương mặt Đường Nhạc, đôi mắt ươn ướt làm hình ảnh có chút mơ hồ nhưng vẫn như trước anh tuấn đến chấn động lòng người. Trong nháy mắt, không biết bị ai điều khiển, chậm rãi đưa môi lên chạm vào cánh môi mỏng của người kia.
Có cảm giác giống như tự mình nằm lên bàn hiến tế.
Biết rõ sự tồn tại của chính mình vô cùng yếu ớt, đối phương chỉ cần dùng sức một chút cũng có thể bị vỡ nát. Thế nhưng vẫn muốn tiến lại gần, muốn thân thiết hơn.
Liệp Lộc 37
Bị tiến vào khi cổ tay bị trói chặt quả thật có cảm giác đáng sợ, bởi vì tự do bị kiềm chế, buồn khổ cùng khoái cảm trộn lẫn vào cùng một chỗ khiến hắn có cảm giác chính mình chìm vào ảo tưởng.
Lúc sau, Tô Trữ Xuyên bị bắt cưỡi lên người Đường Nhạc liên tục bị tiến nhập, địa phương mềm mại yếu ớt giữa hai chân không ngừng lặp lại hành động nuốt vào nhả ra phân thân cực lớn vô cùng cứng rắn của Đường Nhạc khiến hắn có cảm giác tê dại muốn tan ra. Trong cơ thể có cảm giác vô cùng quái dị, bị hung hăng sát nhập đến chỗ sâu nhất, lại không biết chạm phải điểm nào làm hắn có cảm giác điện lưu lủi qua toàn thân.
Kiềm chế không được âm thanh xấu hổ phát ra, thậm chí cái bộ phận dưới hạ thân kia mặc dù không hề bị đụng chạm vuốt ve, cũng phản bội thân thể mà nhiệt tình vểnh lên.
Tới cuối cùng, muốn mãnh liệt bắn ra, lại bị Đường Nhạc nhẫn tâm nắm chặt phần gốc. Cổ tay bị siết chặt khiến những cảm giác bức rức khó càng chồng chéo lên nhau, Tô Trữ Xuyên cảm thấy khó chịu đến mức muốn bậc khóc: “Đừng…ô,buông ra…”
Tuy tiếng nói mang theo chút khóc nức nở của thiếu niên vô cùng êm tai, nhưng Đường Nhạc vẫn nheo lại mắt không chút lưu tình nói: “Không được.” Thậm chí còn mạnh mẽ nâng thắt lưng hung hăng va chạm vào dũng đạo nóng rực như lửa kia.
Thời điểm bị chế trụ phân thân, loại người luôn ôn nhu như Tô Trữ Xuyên cũng muốn phản kháng. Nhưng vì tay bị trói, dù cố gắng giãy dụa vặn vẹo thế nào cũng chỉ là lắc ư vòng eo nhỏ gầy, làm cho Đường Nhạc dưới thân càng thêm thích thú mà thôi.
“Trả lời ta một vấn đề, ta sẽ cho ngươi ra.”Đường Nhạc dù bận vẫn ung dung trêu đùa phân thân phấn hồng đang co giật đến đáng thương trong tay mình, y nghe tiếng nức nở cầu xin vang lên từ lồng ngực thiếu niên, trên gương mặt lộ ra một lúm đồng tiền nhợt nhạt: “Nói cho ta biết  ──  vì sao lại muốn hỏi chuyện InfaTuaTion?”
Mặc dù lí trí đã bị đánh bay xa tít, nhưng lúc này Tô Trữ Xuyên vẫn cố sức lắc đầu theo bản năng, lộn xộn từ chối: “Thái tử… ta, ta không…”
“Không nói?”
Đường Nhạc thích thú mỉm cười, cũng không nói nhiều. Chỉ dùng thêm sức cử động phần eo, bàn tay đang cầm chặt phân thân Tô Trữ Xuyên không lúc nào thả lỏng.
Bị khống chế chặt chẽ như vậy, căn bản không thể giãy, rõ ràng gần sát đỉnh điểm khoái cảm như vậy, lại bị tàn nhẫn ngăn cản. Cái loại cản giác này, quả thực khiến người ta muốn phát điên.
“Thái tử, cầu người, ô…” Thiếu niên bất lực dùng hai chân mềm mịn cọ sát vào eo y, đôi mắt đen hẹp dài tràn ngập ướt át, cuối cùng từ trong miệng líu ríu phát ra những tiếng cầu xin.
Đường Nhạc vẫn không chịu buông tay, y dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng an ủi hàng lông mi dài đã ươn ướt của thiếu niên, thấp giọng nói: “Đừng khóc, khóc vô ích. Ngươi phải đáp lại ta, ta mới thả vật nhỏ này ra.”
Tuy biết rõ đối phương hoàn toàn không để tâm tới, nhưng vài giọt nước mắt vẫn theo khóe mắt ướt át chảy xuống.
Cuối cùng dường như cũng chịu khuất phục, thiếu niên mờ mịt xoay đầu, đôi môi mềm mại hé mở phát ra âm thanh như muỗi kêu: “Ta, ta nghĩ….người lại càng thích Khải Tây tiên sinh hơn…”
Kinh ngạc khi nghe hắn thậm chí còn không kêu mình là thái tử, gắt gao ôm chặt thân mình mềm mại đang run rẩy của thiếu niên vào ngực, khóe mắt hắn có chút ủy khuất mà đỏ lên, bộ dáng yếu ớt giống như nếu dồn ép thêm một chút nữa sẽ lập tức hỏng mất.
Đường Nhạc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn lên đôi cánh hoa mềm mại, rồi nhanh chóng buông lỏng tay. Phân thân xinh đẹp bởi vì một thời gian bị ngăn cản khoái cảm mà co giật khiến hắn không chịu nỗi phát ra âm thanh lẩm bẩm như tiểu động vật rên rỉ.


tải về 0.88 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   11




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương