Liệp Lộc – Săn Lộc



tải về 0.88 Mb.
trang8/11
Chuyển đổi dữ liệu10.05.2018
Kích0.88 Mb.
#37908
1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   11

Liệp Lộc 45


…..

Sau một khúc ngoặt đột ngột, chiếc Lavender không tiếp tục chạy theo hình vòng tròn nữa mà chạy thẳng về phía trước. Trên tầng này, bên ngoài không hề có hình ảnh hay dàn ánh sáng lung lung nữa mà trở về như tầng đầu tiên, bốn phía cao thấp đều là thủy tinh trong suốt.

Đường Nhạc giẫm phanh, tắt máy sau đó nói: “Đến tầng 79 rồi, ra ngoài nhìn xem.”

Sau khi y bước ra ngoài, lại phát hiện Tô Trữ Xuyên bước ra từ trước có vẻ hoảng sợ, hai tay nắm chặt cửa xe không chịu buông. Đôi mắt đen ướt át nhìn qua phía y cầu cứu, ánh mắt giống như một động vật nhỏ đang mong chờ.

Đường Nhạc vừa thấy như thế, đã biết rốt cuộc có chuyện gì, có chút buồn cười bước qua, cầm lấy hai bàn tay thiếu niên đang vịn cửa kéo xuống. Mất đi đi chỗ dựa thiếu niên lập tức sợ hãi lui vào trong lòng y, ngay cả lòng bàn tay cũng căng thẳng đổ mồ hôi.

“Ngươi sợ độ cao?” Đường nhạc vòng qua lưng vịn lấy thắt lưng tinh tế của thiếu niên, cúi đầu thì thầm bên tai đối phương.

“Không, cũng không phải….chỉ là như thế này rất đáng sợ.” Tô Trữ Xuyên lắc lắc đầu, như thế nào lại nhìn lướt qua dưới chân, sắc mặt nhất thời lại trắng bệch.

“Lại đây──” Đường Nhạc cũng không nói nhiều, giống như đang che chở cho chú nai con Tô Trữ Xuyên sau lưng, y bước đi trước.

Kỳ thực cũng không trách được Tô Trữ Xuyên cảm giác sợ hãi. 79 tầng độ cao khoảng hơn 200met, mà thứ làm người ta sợ chính là lớp thủy tinh dưới chân làm người ta có cảm giác mặt đất trong suốt, nhưng không chỉ một, có không biết bao nhiêu tầng. Chợt liếc mắt nhìn xuống một cái, dưới chân chợt biến thành vực sâu tối om, quả thực giống như đang đứng giữa hư không.

Cứ như vậy đứng cách mặt đất 200met, cho dù là người không sợ độ cao, phỏng chừng cũng hoảng sợ mềm nhũn cả hai chân.

Nhưng Đường Nhạc lại không hề có cảm giác khủng bố dưới chân, như bình thường bước thẳng tới phía trước.

Tựa vào trong lòng Đường Nhạc, dần dần Tô Trữ Xuyên cũng cảm thấy không còn đáng sợ như vậy nữa.

Cứ như vậy chậm rãi đi tới phía trước, Đường Nhạc bỗng nhiên dừng lại, nắm tay Tô Trữ Xuyên kéo ra phía trước, chạm vào mặt kính thủy tinh hoàn toàn trong suốt được chà lau không có một vết bẩn.

Xuyên thấu qua bức tường, có thể nhìn thấy tất cả cảnh vật bên ngoài rất rõ ràng. Những dòng xe nối đuôi nhau, đèn neon sáng lấp lánh, ngay cả những vì sao lấp lánh trên bầu trời, hay những đám đông ở tít bên dưới đã biến thành những chấm đen.

Hết thảy mọi thứ đều trở nên rất đặc biệt.

Giống như cơ thể đang hòa tan vào thế giới….lại giống như đang ở tít trên cao bao trùm hết thảy.


Liệp Lộc 46


“Tới đây, ngẩng đầu lên.”

Đường Nhạc hơi cúi đầu khẽ thì thầm, sau đó dùng ngón tay nâng cằm thiếu niên lên.

Trên định đầu, cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.

Vẫn là mặt kính thủy tinh trong suốt, nhưng đứng ở đây ngẩng đầu nhìn lên bầu trời dường như có gì đó mờ ảo, cảm thấy bầu trời đầy sao ngày càng gần mình hơn, rất gần.

Thậm chí những vì sao xinh đẹp đang lấp lánh, cảm giác chỉ cần vươn tay sẽ chạm tới. Thật gần, dường như cơ thể mình đang đắm chìm giữa vô vàn vì sao.

Cuộc đời này của Tô Trữ Xuyên, lại có thể nhìn thấy cảnh sắc tuyệt vời như thế này sao?

“Lúc sinh nhật 18 của ta, cha ta mời rất nhiều người tới tham dự. Buổi tiệc rất long trọng hoa lệ, đáng tiếc quả thực không thú vị chút nào. Ta cảm thấy sinh nhật không nên làm như vậy. Đó là sinh nhật của ta, không phải của Đường gia. Bất quá, ngươi với ta đại khái cũng không giống nhau──”

Đường Nhạc ở phía sau Tô Trữ Xuyên dùng âm thanh trầm thấp mở miệng, trong giọng nói luôn lạnh lùng, cao ngạo cũng có chút gì đó bất ổn: “Ta trước đây không có người bạn nào như ngươi, lại còn nhỏ như vậy….hơn nữa, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ chúc mừng sinh nhật người khác. Nếu ngươi không thích, cũng không có cách nào.”

“Tôi, tôi thích….thái tử, thật đó.”

Tô Trữ Xuyên không khỏi hít một hơi trả lời, hắn hơi do dự một chút, cuối cùng cũng vươn tay ra sau, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay có chút lành lạnh của Đường Nhạc.

Trong nháy mắt này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bình yên. Cảm giác lo lắng sợ hãi vô hình lúc nãy cũng biến mất, một thứ gì đó mềm mại ấm áp trong lòng bắt đầu không nhừng nhảy nhót.

Hắn từ nhỏ đã bắt đầu hiểu chuyện. Bởi vì cuộc sống khó khăn, vì thế từ sớm đã cố gắng giảm bớt những lo lắng của mẹ. Chưa từng nhõng nhẽo, cũng không đòi quà bánh gì đó, cũng không mong có một ngày sinh nhật long trọng.

Cứ như vậy, cố gắng không mong đợi một thứ gì đó, vì thế cũng không có cảm giác bất mãn.

Nhưng đến bây giờ, hắn tựa vào trong lồng ngực Đường Nhạc, nắm tay y đứng trong tòa cao ốc thủy tinh xinh đẹp, dưới bầu trời đầy sao trải qua ngày sinh nhật 18tuổi.

Đường Nhạc cho hắn rất nhiều thứ hắn chưa bao giờ có. Bỡ ngỡ, nhưng hạnh phúc, rất hạnh phúc.

Trái tim non nớt một khi tràn đầy, sẽ không kiềm chế được bắt đầu xao động bất an, cuối cùng không thể khôi phục lại sự bình an của trước kia…..

…….

Liệp Lộc 47


…..

“Thái tử, tầng này không có người khác sao?” Tô Trữ Xuyên tựa vào người Đường Nhạc ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện dường như trên tầng 79 chỉ có hắn và Đường Nhạc, đứng lâu như vậy cũng không thây người khác tới, có chút tò mò quay đầu lại hỏi.

“Không có.” Đường Nhạc nhàn nhạt trả lời, y hơi cúi đầu, màu mắt xanh biếc bị ánh sáng chiết xạ phát ra chút quang mang lạnh lẽo có chút không đứng đắn: “Đêm nay ở tầng 79, ngoại trừ chúng ta, sẽ không có người khác. Nếu không muốn làm gì cũng bất tiện──”

Tô Trữ Xuyên sửng sốt, còn chưa kịp hỏi thêm gì, cằm đã bị nâng nhẹ, đôi môi mỏng có chút lạnh đã đè ép xuống, lập tức rơi vào một nụ hôn vô cùng xâm lược.

Bởi vì cằm bị kiềm chế, lại bị áp vào mặt kính thủy tinh căn bản không thể giãy dụa, bên ngoài xe cộ tấp nập qua lại ánh đèn lóe sáng rực rõ như ban ngày, vô số ánh mắt bên dưới làm Tô Trữ Xuyên cảm thấy vô cùng căng thẳng. Hắn có chút bối rối ôm lấy bả vai Đường Nhạc, thở dốc khẽ thì thào muốn quay đầu đi: “Thái tử, thái tử….đừng, ở đây có người….”

“Người ở đâu?” Đường Nhạc thoáng thối lui một chút, con ngươi xanh biếc chăm chú nhìn thiếu niên trắng bóc sạch sẽ trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên hệt như một con dã lang tìm thấy con mồi yếu ớt.

Y chỉ dừng lại một chút, sau đó một lần nữa áp lên, khẽ nghiêng thân mình liếm cắn vành tai mềm mại của Tô Trữ Xuyên. Thiếu niên bị ôm vào lòng ngực căn bản không thể khướt từ, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ tinh tế. Thân thể mềm mại dẻo dai khe khẽ run rẩy, giống tiểu vật nhỏ đang cầu xin thương hại.

Đường Nhạc thoáng buông lỏng tấn công, cúi đầu nói nhỏ bên tai thiếu niên: “Trở về xe…..?”

Tuy rằng chính mình cảm thấy, về trong xe làm chuyện kia cũng rất xấu hổ, nhưng lại hoàn toàn không còn chút sức lực để phản kháng. Tô Trữ Xuyên bị Đường Nhạc nắm chặt tay, mới bước được nửa bước cảm giác khủng khiếp khi đứng trên vực sâu lại một lần nữa bùng dậy, hai chân mềm nhũn không thể đi tiếp được.

Đường Nhạc quay đầu lại nhìn thiếu niên đang hoảng hốt nhìn xuống chân mình không chịu đi tiếp vô cùng đáng thương, nhịn không được cười ha hả, trở lại ôm lấy cả người Tô Trữ Xuyên, ung dung đi nhanh về phía chiếc Lavender đang đậu.

Tô Trữ Xuyên có chút ngơ ngẩn, bởi vì là một đứa bé trai nên từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ bị ôm như vậy. Chính là trong nháy mắt, cơ thể cảm giác như có một luồng điện chạy xẹt qua, có chút bủn rủn nhưng rất ngọt ngào.

Liệp Lộc 48


Warning H thập nhập!(o_O)

Đường Nhạc ôm Tô Trữ xuyên, ung dung dùng một tay mở ra cửa xe.

Chỗ ngồi phía sau của chiếc Lavender so với taxi rộng rãi hơn rất nhiều, ôm thiếu niên ngồi vào xe cũng không có gì khó khăn.

Đường Nhạc chuyển động tay mình một chút, liền dễ dàng đổi tư thế của thiếu niên thành khóa ngồi trên đùi mình, sau đó trong bóng tối mờ mờ hôn hắn thật sâu.

“Ta thấy, ngươi giống hệt một con nai con.” Ban tay Đường Nhạc kéo áo sơ mi của Tô Trữ Xuyên ra, thuần thục tiến vào chậm chạp vuốt ve vòng eo nhỏ gầy của đối phương, giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn.

Tô Trữ Xuyên không biết nên trả lời thế nào, chỉ im lặng đặt cằm mình lên hõm vai Đường Nhạc, tùy ý đối phương cởi bỏ từng cúc áo sơ mi trên người mình.

Làn da thiếu niên rất trắng, trong ánh sáng mờ mờ của bóng đêm da thịt thiếu niên sáng bóng xinh đẹp hệt như ngà voi. Làn da trắng nõn mềm mại bao lấy khung xương xinh đẹp, vô tình phát ra sức hấp dẫn ngây ngô vô cùng quyến rũ.

Ánh mắt Đường Nhạc bị nhiễm tình dục hơi tối sầm lại, y cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên hai má thiếu niên: “Nâng mông lên.”

Ngôn ngữ quá trực tiếp làm Tô Trữ Xuyên cảm giác hai gò má mình đang nóng bừng lên, hắn do dự một chút, vẫn ngoan ngoãn tựa lực lên vai Đường Nhạc khẽ nâng thân mình lên.

Quần jean và quần lót lần lượt bị kéo từ xương hông xuống, tuy trong xe không lạnh lắm, nhưng nhất thời không thể thích ứng làm hắn nỗi lên một tầng da gà.

Có cảm giác dâm loạn khó có thể giải thích bằng lời, Tô Trữ Xuyên nghĩ như vậy.

Đường Nhạc lần này hình như có chút vội vàng, mỗi lần hôn môi đều mang theo hương vị xâm lược nồng đậm.

Y cầm lấy tay Tô Trữ Xuyên, nhanh chóng đặt lên bộ vị cực nóng  đang gắng gượng trong lớp quần giữa hai chân, thấp giọng nói: “Tới đây.”

Tô Trữ Xuyên cảm thấy mặt mình nóng đến mức sắp bốc cháy, nhưng đã tới thời điểm này, chỉ có thể run rẩy dùng tay mở khóa kéo quần Đường Nhạc, có chút nhút nhát, ngập ngừng đưa tay đụng vào bộ vị có chút đáng sợ kia, lập tức sợ hãi nhanh như chớp rụt tay về.

Vẻ mặt Đường Nhạc có chút nguy hiểm khẽ híp lại đôi mắt xanh hẹp dài, ngón tay dò xét đi xuống cặp mông vễnh của Tô Trữ Xuyên tìm kiếm, giống như đang xác nhận vị trí của tiểu huyệt yếu ớt. Ngay sau đó y lập tức khẽ nâng người, đặt bộ vị thô to cực nóng vào khoảng giữa mông thiếu niên.

Liệp Lộc 49


Tô Trữ Xuyên có chút sợ hãi, muốn nâng eo né ra, vừa tách ra được một chút, lại bị Đường Nhạc đè lại.

“Muốn làm gì….?” Giọng nói Đường Nhạc nhiễm đậm tình dục có chút khàn khàn, phân thân cực lớn tràn ngập uy hiếp đặt lên khe hở giữa mông thiếu niên, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể hung hăng đâm xuyên vào.

Trong không gian chật hẹp, bị hơi thở nguy hiểm của đối phương vây quanh, Tô Trữ Xuyên căn bản không thể trốn thoát, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn sắc sảo của nam nhân trong bóng tối mờ mờ cầu xin tha thứ, nhỏ giọng nói: “Đừng thái tử, người…. đừng trực tiếp tiến vào, đau….”

Đường Nhạc không nói gì, nhưng phân thân thô to vẫn để ngay vị trí yếu ớt mềm mại của thiếu niên.

Tô Trữ Xuyên cảm thấy toàn thân mình căng cứng, hai chân cũng không nghe lời muốn khép lại.

Một lát sau, Đường Nhạc cúi đầu phát ra tiếng cười khẽ. Giống như tiếng làu nhàu từ cổ họng phát ra, ngón tay y chậm rãi tìm kiếm xuống khoảng giữa hai chân thiếu niên, đầu tiên là chậm rãi chơi đùa với phân thân hồng nhạt đứng thẳng, sau đó mới dùng chất lỏng ướt át dính trên ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa với nếp uốn trên tiểu huyệt mềm mại ngây ngô ở khoảng giữa hai cánh mông.

Tô Trữ Xuyên không muốn phát ra âm thanh, nhưng cả trước và sau đều bị kích thích khiến hắn hoàn toàn không thể khống chế được bản thân. Âm thanh thiếu niên có chút kiềm nén kêu khe khẽ và tiếng hít thở không khí vang lên trong xe, làm bầu không khí trở nên vô cùng phiến tình.

Một lát sau, ngón trỏ và giữa của Đường Nhạc khép lại, đột ngột tiến sâu vào bên trong. Tô Trữ Xuyên không hề chuẩn bị trước nhất thời hoang mang sợ hãi kêu lên một tiếng, phần eo theo bản năng vừa nhấc lên một chút lại bị Đường Nhạc mạnh mẽ kéo trở lại.

Sau đó đôi môi tiến tới hôn lên cổ, hỏm vai hắn, mặc dù bên dưới bị dị vật xâm nhập có chút khô khốc đau đớn, nhưng trong nháy mắt, Tô Trữ Xuyên cảm thấy cả người bủn rủn, hoàn toàn không còn sức lực phản kháng.

.

“Khó chịu….?”



Đường Nhạc nâng cằm thiếu niên, tuy là hỏi như thế nhưng ngón tay vẫn típ tục hoạt động ra vào như cũ.

Tô Trữ Xuyên chỉ cảm thấy cơ thể dường như không còn nghe theo lời mình, rối loạn lắc lắc đầu, chỉ là phát ra một tiếng nức nở khó hiểu.

Đường Nhạc tựa hồ vừa cười một tiếng, y nhẹ nhàng nâng eo thiếu niên rồi mới nhẹ nhàng đưa lưng thiếu niên dựa lên ghế trước.

Bởi vì thân thể từ từ tách ra khỏi Đường Nhạc một khoảng cách, ánh sáng nhàn nhàn bên ngoài cửa xe lờ mờ chiếu vào, dễ dàng nhìn thấy tiểu huyệt hồng nhạt đang phun ra nuốt vào dị vật. Không phải quá khó chịu, nhưng cảm giác xấu hổ khiến lòng hắn vô cùng rối loạn.

“Thái tử.” Tô Trữ Xuyên có chút bất ổn, hai tay bắt lấy bả vai Đường Nhạc, hoang mang lắc lắc đầu nói: “Đừng…..đừng nhìn.” Hắn khẽ hít một ngụm khí, cũng không biết mình nên chống cự thế nào, chỉ có thể bất lực ngẩng đầu nhìn Đường Nhạc, hai tay đưa xuống che chắn lại.

Đường Nhạc lần này quả thực đã mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn nỗi lên tiếu ý có phần trở nên nhu hòa hơn, nhưng cũng rất đặc biệt, lúm đồng tiền bên má cũng không còn sắc bén kiêu ngạo như bình thường.

Cánh tay khẽ dùng sức một chút liền đem thiếu niên kéo trở về. Nằm trên lồng ngực ấp áp, thân thể bởi vì bị khiêu kích vuốt ve mà trở nên vô cùng mềm mại, giống hệt một con nai con bị thuần phục.

Khoảng cách vô cùng gần gũi, trong nháy mắt, Tô Trữ Xuyên dường như nghe thấy tiếng tim đập từ lồng ngực truyền ra….Nhịp tim hai người cùng hòa vào nhau.

Có lẽ những hành động của Đường Nhạc trước đây, cũng không thể nói là ôn nhu.

Nhưng mà lúc này, trong một giây kia, Tô Trữ Xuyên cảm giác Đường Nhạc trước mặt mình vô cùng ôn nhu.

Y dịu dàng như vậy.

Khoảng cách giữa bọn họ cũng thật gần.


Liệp Lộc 50


Warning H “nhẹ” =)) [với cáo là quá nhẹ =.= ]

Dù sao chiếc Lavender của Đường Nhạc cũng là xe chuyên dùng cho kinh doanh, ghế ngồi phía sau sẽ không rộng rãi như ghế trước. Nhưng cũng vì thế mà khoảng cách giữa hai người lại càng gần sát nhau hơn.

Đường Nhạc rút ngón tay ra, thong thả cầm lấy phân thân đã cương đến mức không thể kiềm chế được, nóng rực bắt đầu tiến vào, tuy đã có một khoảng thời gian dài cọ xát khiêu khích, nhẹ nhàng lăn qua lăn lại như vậy khiến cho Tô Trữ Xuyên hoàn toàn từ bỏ phản kháng cúi đầu rên rỉ, đôi mắt đen ướt át đã bắt đầu phủ một lớp sương mờ.

Chính là trong nháy mắt không hề đề phòng, đột ngột bị xuyên qua. Người Tô Trữ Xuyên căng cứng như dây cung. Hai tay chống lên vái Đường Nhạc muốn đẩy ra, nhưng lại càng bị ôm chặt hơn, bộ vị thô to kia cũng thuận theo lập tức tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể.

Bộ phận ẩn mật đột ngột có cảm giác bị bổ ra làm trái tim sợ hãi đập liên hồi. Hơn nữa tư thế khóa ngồi trong xe bị tiến vào, quả thực vô cùng bỡ ngỡ.

Tô Trữ Xuyên bối rối muốn rút ra, nhưng cổ tay và eo bị kiềm chế chặt chẽ chỉ có thể lắc lắc đầu nhỏ giọng nức nở như cầu xin nói: “Thái tử, đừng, đừng….chậm một chút….”

“Đừng nhúc nhích.” Bàn tay Đường Nhạc đi xuống, nhẹ nhàng nâng hai cánh mông vểnh xinh đẹp của thiếu niên.

Tô Trữ Xuyên không phải người thường xuyên vận động, vì thế mông vểnh thật nhưng không hề có cảm giác cơ thịt rắn rỏi, ngược lại giống như thân thể hắn vô cùng yếu ớt mềm mại.

“Ngươi nhìn xem, gần mười hai giờ rồi.” Đường Nhạc cúi đầu, giống như đang chậm rãi trêu chọc con mồi, đôi mắt xanh biếc thanh thúy mang theo một tia tà ác: “Xem ra chúng ta có thể từ lúc ngươi chưa trưởng thành, làm tới khi ngươi mười tám tuổi.”

Tô Trữ Xuyên vì câu nói này run rẩy suýt chút nữa ngất xỉu, làn da trắng nõn trong nháy mắt hiện lên một vạt đỏ ửng nỗi bật. Dưới thân tuy vẫn bị tiếp tục mạnh mẽ tiến vào, nhưng cảm giác hoảng sợ căng thẳng đã bị lời thì thầm  ác ý của Đường nhạc biến thành cảm giác tê dại lan truyền từ sống lưng đến khắp cơ thể. Chính vì vậy, Tô Trữ Xuyên lập tức quên đi ý định ban đầu muốn nhích ra, chỉ có thể vô lực dựa vào ngực Đường Nhạc tùy ý y đùa nghịch.

…..

Liệp Lộc 51


…..

Làm chuyện này trong xe, bởi vì không gian chật hẹp nên có cảm giác bị gò bó. Hơn nữa trong không gian như vậy, càng khiến người ta có cảm giác ngột ngạt. Nhưng ngược lại cũng khiến người ta có cảm giác rất khác thường, khoái cảm phát ra càng thêm mãnh liệt.

Thể lực Tô Trữ Xuyên hoàn toàn thua kém Đường Nhạc, nhưng chỗ kia cứ bị hung hăn đâm xuyên như vậy, phân thân ngây ngô phía trước cũng lén lút đỉnh lên trên bụng Đường Nhạc.

Đường Nhạc không quan tâm tới nó, Tô Trữ Xuyên dù thế nào cũng không thể không biết xấu hổ đưa tay xuống chạm vào nó, chỉ có thể nương theo chuyển động kịch liệt, theo bản năng đáng thương nâng thắt lưng làm cho bộ vị kia nhẹ nhàng ma sát với da thịt Đường Nhạc.

Tô Trữ Xuyên cố gắng tới lúc sau cũng bắt đầu muốn lâm vào cảm giác bán hôn mê, chỉ cảm thấy rất nóng, mồ hôi chảy từ trán xuống tới ngực, bụng, tay chân và thắt lưng mềm nhũn vô lực, hai chân kẹp lại vô thức dựa vào vai Đường Nhạc.

Toàn thân, chỉ có hạ thân liên tục bị ma sát nóng như bị thiêu đốt, bộ vị đứng thẳng giữa hai chân tuy không được an ủi, nhưng theo chuyển động kịch liệt cũng đạt được đỉnh điểm khoái cảm muốn phóng thích.

Nhưng trong nháy mắt chỉ có một phần ngàn giây lập tức sẽ xuất ra này, đột ngột bị Đường Nhạc nhanh tay nắm chặt phần gốc!

Trong nháy mắt từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục thống khổ đến không thể chịu nỗi, đôi mắt đang khép hờ của Tô Trữ Xuyên lập tức mở to, bất lực lại có chút buồn bực mờ mịt nhìn Đường Nhạc.

“Ngươi phải cầu ta.” Đường Nhạc khẽ cười, bên má lộ ra hai lúm đồng tiền đáng iu trong lúc này quả thực cực giống một ác ma.

“Cầu, cầu người….thái tử….”

Bình thường có lẽ cảm thấy những lời này vô cùng xấu hổ, nhưng trong khoảnh khắc này lại dễ dàng thốt ra. Tuy trong lòng cảm thấy chính mình rất khác thường, nhưng không thể khống chế được cảm giác ấm ức muốn tới cao trào, áp bức muốn sung sướng.

“Cầu gì?” Ngữ điệu của Đường Nhạc vẫn chậm rãi như trước, nhưng lại mang theo cảm giác nhẹ nhàng bâng quơ. Đôi mắt xanh chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt đã vô cùng yếu ớt, tuy rằng cũng thấy chính mình có chút tàn nhẫn. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen mọng nước nhìn mình lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.

“Cầu người, cầu người cho…..cho ta….” Đại khái là đã đến cực hạn, âm thanh thiếu niên vì rên rĩ lúc này mà có chút khàn khàn, phía sau còn một vài tiếng nhưng đã bị tiếng nức nở nhấn chìm hết.

Đường Nhạc cúi đầu, tinh tế hôn lên gương mặt thiếu niên. Làn da trắng nõn sạch sẽ, khóe mắt hẹp dài có chút ướt át, giống như nai con bị khi dễ vừa khóc nức nở xong.

── thật là đẹp.

Đường Nhạc nghĩ như vậy, thắt lưng lập tức chuyển động mạnh mẽ, cuối cùng cũng buông bàn tay đang siết chặt vật nhỏ đáng thương phía trước.

Ngay sau đó, y cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên vành tai thiếu niên, khẽ nói nhỏ: “Trữ Xuyên….”

Trữ Xuyên…..

Thời điểm đạt tới đỉnh điểm, tất cả đều trở nên mơ hồ, chỉ còn cảm giác trái tim đang rung động.

Phảng phất nghe thấy tiếng gọi như vậy, Tô Trữ Xuyên trong nháy mắt cảm thấy chính mình vô thức trở nên ngu ngốc.

Trữ Xuyên, Trữ Xuyên.

Cuộc đời này, hắn chưa bao giờ cảm thấy tên mình lại dễ nghe đến như vậy.

Bị người kia gọi như vậy như bị chìm đắm trong hồ nước xanh biếc yên tĩnh.

…….

Liệp Lộc 52


…….

Không biết có phải Đường Nhạc canh thời gian hay không, mà vừa lúc dây dưa với Tô Trữ Xuyên xong nhìn lại thì vừa đúng mười hai giờ.

Quả thật, làm đúng tới lúc hắn  mười tám tuổi.

Không khống chế được chợt nảy ra suy nghĩ này, Tô Trữ Xuyên cảm thấy hai lỗ tai mình cũng bắt đầu nóng lên. Lúc hắn mười bảy tuổi bắt đầu quen biết Đường Nhạc, rối loạn như vậy thoát cái đã hai tháng, mà hắn cũng đã mười tám tuổi.

Nhớ lại những việc này, vẫn cảm thấy vô cùng kì diệu.

Tô Trữ Xuyên khẽ cử động cơ thể có chút mỏi nhừ, lại phát hiện tây trang Đường Nhạc phủ lên người mình sắp rớt xuống. Màu xám bạc chất liệu rất tốt sờ lên cảm giác rất thoải mái, hơn nữa còn có mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Đường Nhạc.

Tô Trữ Xuyên nắm chặt cổ áo tây trang, quay đầu nhìn ra hướng cửa sổ xe.

Đường Nhạc mặc áo sơ mi xanh nhạt đứng trước vách thủy tinh của tòa cao ốc Glassis, đầu ngón tay lẹp điếu xì gà, có chút đăm chiêu nhìn ra bầu trời mênh mông đầy sao bên ngoài.

Tô Trữ Xuyên im lặng.

Cứ như vậy lặng lẽ nhìn người nam nhân cao lớn vô cùng anh tuấn đứng bên ngoài.

Trong nháy mắt, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng yên tĩnh. Giống như đang chăm chú nhìn thứ gì đó vô cùng quý giá, cao ngạo đến mức khó có thể chạm vào.

Tuy rằng có cảm giác chính mình bất giác trở nên vô cùng nhỏ bé, nhưng tuyệt nhiên không quan trọng.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, điếu xì gà cũng cháy hết, Đường Nhạc cũng không suy nghĩ tiếp. Y quay đầu thấy Tô Trữ Xuyên đang tựa đầu lên cửa sổ nhìn ra ngoài, lơ đãng cười một chút mới bước trở về.

“Sinh nhật vui vẻ.” Đường Nhạc mở cửa xe ngồi vào trong, đột nhiên quay đầu lại nói bốn chữ này.

Tô Trữ Xuyên ngẩng đầu, nhất thời có chút run sợ.

Nam nhân bình thường luôn cao ngạo lãnh đạm này dường như cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, quay đầu đi không nói thêm gì nữa, trong xe nhất thời vô cùng im lặng.

Không chờ Tô Trữ Xuyên phản ứng lại, Đường Nhạc nhìn về phía trước thản nhiên tiếp tục nói: “Ta cũng suy nghĩ, nhưng quả thực không biết ngươi thích gì. Quà mua thì cũng không hợp lắm, chi bằng ngươi cứ trực tiếp nói cho ta biết mình thích gì?”

Trong lúc này, Tô Trữ Xuyên quả thực không biết nên trả lời thế nào.

Hắn căn bản không nghĩ tới muốn quà gì, kì vọng trong trái tim hắn vô cùng nhỏ bé… chỉ mong có thể cùng Đường Nhạc trải qua ngày sinh nhật.

Nguyện vọng nho nhỏ này cuối cùng cũng trở thành sự thật, trong khoảnh khắc bị hỏi muốn quà gì, căn bản cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng.

“Nói mau.”

Ngón tay thon dài của Đường Nhạc không kiên nhẫn gõ gõ lên tai lái, tuy rằng vẻ mặt thoáng có chút ngạo mạn, nhưng quả thực cũng mơ hồ nhận ra bản thân mình rất khác thường.

Trước kia y có không ít bạn bè, quà sinh nhật được chuyển tới rất nhiều.

Cho tới bây giờ luôn là người khác luôn tự động đưa tặng, y không lo lắng, cũng không hề để ý tới. Không phải tiền thì là tặng phẩm, y chưa bao giờ nhìn tới những thứ được đưa đến.

Chính là khi đối mặt với Tô Trữ Xuyên, trong lòng y hiểu rất rõ nam hài yếu đuối này căn bản không biết tranh thủ xin chút đồ vật này nọ. Vì thế không biết vì sao lại cảm thấy có chút lo lắng.

Tâm tình này chính mình cũng không hiểu rõ, chính là mơ hồ muốn cho đối phương nhiều hơn một chút.

Đại khái vẻ mặt không còn kiên nhẫn của Đường Nhạc làm Tô Trữ Xuyên vô cùng căng thẳng, sợ hãi quấn chặt tây trang trên người, giống như đang quyết định một thứ gì đó, đầu hơi cúi thấp về phía trước.

Từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy đôi mắt hẹp dài vô cùng dịu dàng, trong ánh mắt long lanh kia dường như có ẩn chứa rất nhiều  từ ngữ.

“Thái tử….”

Sau đó, Đường Nhạc nghe thấy có chút ngập ngừng, nhưng trong âm thanh yếu ớt nhỏ bé đó  lại tràn ngập liều lĩnh.

“Thái tử…..” Đầu ngón tay thiếu niên siết chặt cổ áo tây trang đang khoát hờ lên người mình, âm thanh run rẩy nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy tiếp tục nói: “Thái tử, ta thích người.”

…..



tải về 0.88 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   11




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương