067.- Dầu chưa đắc Niết-bàn, cũng có thể biết Niết-bàn là vui-sướng .
Vương lại hỏi Na-Tiên:
- Người chẳng đắc được Niết-bàn, có biết Niết-bàn là điều sướng-khoái chăng?
- Dĩ nhiên, người tuy chưa đắc được Niết-bàn cũng biết Niết-bàn là sướng-khoái.
- Người chưa đắc Niết-bàn, làm sao mà biết được Niết-bàn là sướng-khoái?
Na-Tiên hỏi lại Vương:
- Người chưa từng bị cắt chơn tay, có biết cắt như thế là đau-đớn chăng?
- Tuy chưa từng bị cắt, nhưng con người biết cắt tay chơn là đau-đớn.
- Sao lại biết đó là đau-đớn?
- Vào lúc có người bị cắt thì có sự than-khóc, vì thế kẻ khác mới biết cắt tay chơn là đau-đớn.
- Con người lại cũng như vậy; trước khi đắc Niết-bàn, có nghe nói Niết-bàn là sướng-khoái, cho nên mới tin biết như thế.
Vương khen: ''Lành thay!''
*
068.- Chẳng từng thấy Phật, đâu có nghĩa là chẳng hề có Đức Phật .
Vương lại hỏi Na-tiên:
- Na-Tiên có từng thấy Đức Phật chưa?
- Chưa từng thấy Đức Phật.
- Các vị sư-phụ của Na-Tiên đã từng thấy Đức Phật chăng?
- Các vị sư-phụ cũng chưa từng thấy Đức Phật.
- Như thế, các vị sư-phụ của Na-Tiên và cả Na-Tiên chưa từng thấy Đức Phật, thì nhứt-định chẳng có Phật vậy.
- Đại-Vương đã từng thấy năm trăm con sông chảy đổ chung vào một chỗ chăng?
- Ta chưa từng thấy.
- Đức Vua-cha và các vị tiền-vương trước kia đã từng thấy có chỗ ấy chăng?
- Các vị ấy đều chẳng thấy.
- Khi Đức Vua-cha và các vị tiền-vương chẳng trông thấy chỗ hiệp-tụ của năm trăm con sông, thì thiên-hạ nhứt-định là chẳng hề có chỗ hiệp-tụ đó chăng?
- Tuy Phụ-vương và các vị tiền-vương chẳng thấy chỗ hiệp-tụ của năm trăm con sông, nhưng thật-sự vẫn có chỗ hiệp-tụ ấy.
- Vậy, tuy các vị sư-phụ của tôi chẳng thấy Đức Phật, nhưng kỳ thật vẫn có Đức Phật.
Vương khen ngợi: ''Lành thay!''
Kinh Tì-kheo Na-Tiên - Hết Quyển Trung
A.- Bản Phỏng-dịch
Quyển Hạ 069.- Chẳng ai thắng nổi Đức Phật.
Vương lại hỏi Na-Tiên:
- Phải chăng chẳng hề có người nào thắng nổi Đức Phật?
- Dĩ nhiên, chẳng hề có ai thắng nổi Đức Phật cả.
- Làm sao lại biết chẳng có ai thắng nổi Đức Phật?
- Như người chưa hề ra đến biển đại-hải có biết được đại-hải là biển lớn minh-mông chăng? Có năm con sông-cái, được năm trăm ngọn sông nhỏ đổ về, cùng chảy ra đại-hải; đó là: thứ nhứt, sông Hằng; thứ hai, sông Tín-tha; thứ ba, sông Tư-tha; thứ tư, sông Tể-xoa; thứ năm, sông Thi-phi-di nhĩ. (Năm con sông-cái ở Ấn-độ là: Gange, Yamunà, Áciravati, Sarabhù, Mahi.) Năm con sông lớn đó ngày đêm chảy ra đại-hải, mà nước biển vẫn chẳng hề tăng, chẳng hề giảm. Đại-Vương có nghe nói đến chăng?
- Có biết thật như vậy.
- Người đã đắc-đạo và đạo-pháp cùng nói, chẳng hề có ai thắng nổi Đức Phật, cho nên tôi tin điều ấy.
Vương khen: ''Lành thay!''
Vương lại hỏi Na-Tiên:
- Lấy cái chi mà biết rằng chẳng hề có ai thắng nổi Đức Phật?
Na-Tiên hỏi Vương:
- Vị thầy trước-tác quyển sách nầy là ai vậy?
- Vị ấy tên Chất.
- Đại-Vương từng quen biết vị ấy chăng?
- Chất chết đã lâu, nên chẳng từng trông thấy được.
- Đại-Vương chưa từng thấy ông Chất, cớ sao lại biết ông ấy đã tạo nên quyển sách?
- Nhờ đọc các sách xưa có truyền dạy lại mà Ta biết được tên ông là Chất.
- Cũng vì lẽ đó mà sa-môn chúng tôi khi thấy được Kinh Phật và Giới-luật, thì cũng như thấy được Đức Phật, chẳng khác. Chánh-đạo và Kinh, Giới do Đức Phật thuyết-giảng ra vô-cùng thâm-diệu và sảng-khoái, được truyền dạy lại về sau; vì lẽ đó mà tôi biết rằng, chẳng hề có ai thắng nổi Đức Phật cả.
Vương lại hỏi Na-Tiên:
- Tự mình thấy Kinh Phật truyền dạy, có thể thực-hành theo về lâu về dài chăng?
- Lời Phật dạy trong Kinh-kệ và điều răn-cấm trong Giới-Luật thật là vô cùng sướng-khoái, cho nên phải phụng-hành cho đến lúc tuổi già.
Vương khen: ''Lành thay!''
*
070.- Khi tái-sanh, con người thọ thân mới.
Vương lại hỏi Na-Tiên:
- Con người chết đi, phải chăng thân nầy chẳng sanh trở lại ở đời sau?
- Con người chết đi về sau được thọ thân mới, thân cũ chẳng cùng theo ở đời sau. Ví như nơi cây đèn, tim đèn cũ được tim đèn mới nối theo mà tiếp-tục cháy sáng. Thân người cũng lại như thế, thân cũ chẳng đi theo, mà được thọ thân mới.
Na-Tiền liền hỏi Vương:
- Đại-Vương lúc nhỏ có theo thầy học sách, đọc Kinh chăng?
- Dĩ nhiên là có; Ta vẫn còn nhớ điều đó.
- Đại-Vương được thầy truyền dạy hết cả Kinh sách, và vị thầy đã truyền dạy rồi, có còn nhớ biết lại các Kinh sách cũ đó chăng?
- Nhớ chớ, vị thầy vẫn tiếp-tục nhớ biết các bản Kinh sách cũ.
- Thân người cũng như thế đó, bỏ đi thân cũ liền thọ thân mới.
Vương khen: ''Lành thay!''
*
071.- Thân mới mang theo nghiệp của thân cũ.
Vương lại hỏi Na-Tiên:
- Xét cho kỹ, có trí hay chẳng có trí?
- Trí chẳng có. Thí-dụ như có người trộm trái dưa, người ấy có tội chăng?
- Có tội chớ!
- Lúc trồng, dưa chẳng có trái; cớ gì nay lấy trộm trái dưa mà lại có tội?
- Giá như chẳng trồng dưa, cớ gì lại có trái được; cho nên kẻ trộm chẳng thể nào bào-chữa được.
- Con người cũng lại như vậy, vì đời nay làm điều thiện-ác, nên sanh ra ở đời sau liền thọ thân mới.
- Con người vì thân cũ nầy làm hành-động thiện-ác, lại được thân mới, thì thiện-ác đi về đâu?
- Các điều thiện-ác của một người đi theo người ấy như bóng theo thân-hình; người tuy chết, chỉ có thân mất, chớ các hành-động đã làm thì chẳng mất. Ví như ban đêm đốt đèn viết thơ, đèn tắt nhưng chữ vẫn còn đó; khi đèn sáng trở lại thì chữ hiện lên. Đời nầy, con người làm chỗ thiện-ác còn đó, thành đến đời sau thì phải thọ lấy như thế.
Vương khen: ''Lành thay!''
*
072.- Chỗ đã làm thiện-ác trước, nay ở vào đâu?
Vương lại hỏi Na-Tiên:
- Chỗ đã làm thiện-ác nay có thể phân-biệt chỉ rõ chỗ ấy hiện ở đâu chăng?
- Chẳng thể phân-biệt để chỉ rõ chỗ đã làm điều thiện-ác ở vào chỗ nào.
Na-Tiên liền hỏi Vương:
- Cây-cối còn chưa trỗ trái, có thể nào phân-biệt chỉ rõ nói nhánh nầy có hay chẳng có trái; biết trước như vậy được chăng?
- Chẳng thể biết trước được.
- Người chưa đắc-đạo chẳng thể biết trước thiện-ác ở vào đâu.
Vương khen: ''Lành thay!''
*
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |