Kim Vân Kiều Truyện



tải về 1.24 Mb.
Chế độ xem pdf
trang31/47
Chuyển đổi dữ liệu01.03.2023
Kích1.24 Mb.
#54303
1   ...   27   28   29   30   31   32   33   34   ...   47
kim-van-kieu-truyen

HỒI THỨ MƯỜI LĂM
ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN, NHỊN HƠI NUỐT TIẾNG
TỪ BI GIẢ BỘ, VIẾT KINH TẠ THÂN
rước kia Thúc sinh sở dĩ giấu không nói là khờ khạo, mong rằng vợ
không hề biết. Đến bây giờ thì người cùng tang chứng biện ra rành
rành như vậy, phỏng người ta có thể biết được hay là không biết
được? Thế mà còn giả vờ như đui, không chịu thú nhận mình là kẻ vụng
trộm, lại giả bộ thật thà mong người ta tin mình không phải là kẻ vụng
trộm, sao mà ngu đến thế nhỉ?
Vợ chồng hai lòng như một, trao gửi cho nhau. Việc đã rõ ràng, anh
biết, tôi biết, nó biết mà vẫn không nhận cứ như người qua đường một mực
dối trá, vậy đáng giận chăng, hay không đáng giận chăng?
May mà Hoạn tiểu thư nghĩ đến thể diện vợ chồng, không mười phần
làm dữ, chỉ bắt Thúy Kiều quỳ lạy, chỉ bắt Thúy Kiều đàn ca, để xem cách
cư xử của Thúc sinh mà thôi. Giả sử Hoạn tiểu thư dằn lòng không nổi,
nhất thời dụng tâm như La Sát 
[24]
, thì Thúy Kiều chẳng đã bị lăng nhục
đến chết hay sao? Thúy Kiều bị lăng nhục đến chết mà Thúc sinh vẫn còn
ngồi nhìn hòng cố giữ trọn sự dối trá và lại cho rằng không phương giải
cứu nên không cứu nữa. Sao lại nhẫn tâm đến như vậy?
Thúc sinh còn nhớ lúc lấy Thúy Kiểu đã từng lấy cái chết để thề: “Sau
này nếu tôi thay lòng đổi dạ thì trời diệt đất tru...” Nếu quả là giống tình,
thì khi thấy Thúy Kiểu chịu nhục, tất phải nhớ lại lời thề trước kia mà ôm
nhau khóc lớn, liều chết cùng nhau mới phải, chớ sao lại chỉ dấm dấm dúi
dúi, than vụng thầm mà thôi vậy?
Hạng người như thế, chẳng qua chỉ là có mấy đồng tiền chuộc thân
cho Thúy Kiêu mà thôi, há phải đâu là tay hào kiệt dám nói và dám làm.
Thúy Kiều đã biết trước là không thề có được kết quả vuông tròn. Tuy
nhiên, Thúy Kiều vẫn cầu mong trong sự không may là nhờ ở bộ tịch sợ hãi,
khoanh tay bó cẳng của Thúc sinh, khiến Hoạn tiểu thư thấy rõ ràng rằng


quyền vợ vẫn còn mà anh chàng thì cũng không dám đả động đến chuyện
yêu vợ lẽ nên mới mượn cớ viết kinh để nhẹ nhàng phát lạc. Lại nới tay thả
lỏng, mặc cho trốn đi, cốt nhổ được cái đinh trong mắt để khôi phục toàn
vẹn tình nghĩa vợ chồng. Lúc đáng giữ thì giữ, khi đáng buông thì buông,
ngọn bút tả cách hành động của Hoạn tiểu thư thật là ngọn bút thẩn kì.
Còn như anh chàng Thúc sinh, hễ vợ cho khóc thì khóc, cho mừng thì
mừng, cho thương thì thương, hoàn toàn không biết khóc cười, mừng,
thương ấy từ đâu mà đến, lại từ đâ mà đi. Vì thế mà Thúc sinh thật là đúng
một nho sinh vậy. Chẳng những chàng không đáng lấy Thúy Kiều làm vợ lẽ
mà cũng không đáng lấy Hoạn tiểu thư làm vợ chính. Ngọn bút cùn mà tả
được đoạn văn hay. Khéo lắm, khéo lắm!...
Lại nói. Thúy Kiều khi trông thây Thúc sinh vừa toan bước lên nhận
nhau, chợt nghe mấy tiếng tiểu thư xưng hô như thế, lại nhớ đến lời dặn của
mụ già khi lâm biệt thì vội ngậm miệng, nghĩ thầm: ‘Ta nghĩ mãi không biết
tại sao lại rơi vào chốn này. Té ra là mưu kế của con đố phụ. Bèn rưng rưng
nước mắt bước lại gần, hướng về Thúc sinh mà nói:
-Xin chào công tử!
Thúc sinh hỏi Hoạn tiểu thư:
-Người con gái này ở đâu đến thế?
Tiểu thư nói:
-Cha mua nó ở Bắc Kinh cho về hầu hạ thiếp đấy. Ả này cũng khá,
hiểu âm luật, lại thạo hồ cầm!
Thúc sinh thoạt nghe hai câu ấy như khơi lại trong ý nghĩ cái chết thảm
thương của Thúy Kiểu, bất giác trong lòng chua xót, cố giữ nước mắt, hỏi:
-Tên cô là gì?
Tiểu như nói:
-Gọi là Hoa nô!


Thúc sinh nói:
-Hoa nô, chị đứng dậy đi thôi!
Thúy Kiều dạ, đứng dậy, rồi lại đứng bên tiểu thư. Thúc sinh liếc mắt
nhìn, bất giác thất kinh, hồn bay phách tán, bụng ngẩn, mắt đờ, bụng bảo
dạ: “Hoa nô này chẳng phải là Thúy Kiều ư? Thôi chết rồi! Mắc mưu con
đố phụ này rồi! Thảo nào hồi trước về, mụ cứ lơ đi làm như không hề biết ta
lấy vợ lẽ, chính là dụng ý thế này đây! Bây giờ bảo ta chống đỡ làm sao,
giải cứu thế nào? Thật là khổ cho nàng Kiều, ta làm hại nàng rồi!”. Nghĩ
đến đó, Thúc sinh không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống giòng giòng.
Tiểu thư hỏi:
-Có việc gì mà cậu chảy nước mắt?
Thúc sinh nói:
-Ngày trừ phục sắp đến, nghỉ đến mẹ xưa, bất giác chảy nước mắt...
Tiểu thư nói:
-Cậu nhớ mẹ mà khóc, thật là người con có hiếu.
Thúy Kiều thấy Thúc sinh giăng mắc vì tình như vậy cũng không sao
cầm được nước mắt. Vì sợ tiểu thư trông thấy chuyện, liền tìm cớ lảng đi
nơi khác.
Tiểu thư biết rõ tình cảnh hai người đang ở vào cái thế không thể chịu
nổi thì vui và nghĩ thẩm: “Lần này mình “hành” cho chúng thật thú, chẳng
khác nào cầm dao mà giết con dâm phụ ấy. Để ta còn tiếp tục xử trí bọn
chúng”.Bèn hối gia đinh mau mau sửa soạn tiệc rượu tẩy trần cho ông chủ.
Thúc sinh nói:
-Đi xa mệt nhọc không thể uống rượu được đâu, nên miễn đi thôi.
Tiểu thư nói:


- Thiếp xin cậu hãy gượng xơi lấy một chén, để thoả lòng cách biệt đã
lâu, cậu đừng ngăn trở lòng kính trọng của thiếp.
Thúc sinh không biêt nói lại làm sao, đành ưng thuận.
Giây lát tiệc rượu được bày xong, vợ chồng cùng ngồi. Tiểu thư gọi
Hoa nô ra rót rượu.
Thúy Kiều ra. Tiểu thư dặn:
- Bữa nay, ông chủ mới về, ta muốn người cố mời cho ông uống lấy
mấy chén rượu!
Thúy Kiều vâng lời, cầm hồ rót rượu. Lúc này Thúc sinh như ngồi trên
bàn chông, mấy lần những toan đạp nhào bàn tiệc, tóm lấy Thúy Kiều để
khóc lớn, gào to cho hả. Trong khi ấy tiểu thư cố thản nhiên cười nói ngọt
ngào, rót luôn mời mãi. Thúc sinh nhất định chối từ không uống. Tiểu thư
nói với Thúy Kiều:
-Mi mà không mời được ông uống cạn cốc rượu đầy này thì ta sẽ thi
hành quân lệnh. Mau nâng cốc quì mời ông đi!
Thúy Kiều không dám trái ý, phải cúi xuống trước mặt Thúc sinh.
Thúc sinh rời rã tay chân, gắng gượng uống hết cốc rượu.Tiểu thư lại nói:
-Hoa nô! Ngươi thạo hồ cầm, hãy dạo một khúc rồi sau sẽ lại khuyên
ông uống.
Thúy Kiều không dám trái ý, liền lấy cây hồ cẩm ra, đoạn rót hai cốc
rượu đặt lên trước mặt Thúc sinh và tiểu thư, nói:
-Mời ông bà xơi rượu! Hoa nô xin dạo khúc đàn giúp vui!.
Tiểu thư nói:
- Được rồi! Phải chọn bài nào thật hay mà dạo cho vui. Nếu đàn dạo
không hay thì ta đánh đòn đấy.


Thúc sinh nghe xong, ruột như dao cắt, cố nuốt nưóc mắt vào trong
lòng.
Thúy Kiều cầm đàn, sửa phím lựa dây, gióng đầu âm vận, nghĩ thầm:
“Chàng Thúc trước kia là bạn cùng giường, nay ngồi làm khách trên tiệc,
trông thấy nhau mà không dám nhận nhau”, bất giác cảm khái sự hưng suy,
đau đớn nỗi sau trước, bèn dạo lên một khúc. Lời rằng:

tải về 1.24 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   27   28   29   30   31   32   33   34   ...   47




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương