Kim Vân Kiều Truyện



tải về 1.24 Mb.
Chế độ xem pdf
trang28/47
Chuyển đổi dữ liệu01.03.2023
Kích1.24 Mb.
#54303
1   ...   24   25   26   27   28   29   30   31   ...   47
kim-van-kieu-truyen

Màn phù dung đêm nay cùng ngủ,
Mai lên đường lạnh lẽo tính sao?


Kiều vội đáp luôn:
Nước chảy chưa khô người vẫn trẻ
Năm sau ta lại bắc Ngân hà.
Rồi đó hai người lên giường, chính là lúc đào thơm mận chín, ái ân
mặn nồng không dứt. Mây mưa lai láng, tình cảm tràn trề mãi tới canh năm
mới tàn cuộc. Trời sáng rõ, Thúc sinh dậy chải đầu rửa mặt xong thì ngựa
xe đã giục giã lên đường.
Lúc này Thúc sinh không thể lưu luyến được nữa, đành chỉ nói hai
chữ: “Giữ mình”, rồi rưng rưng nước mắt mà đi. Thúy Kiều muốn tiễn ra
ngoài cửa, chợt thấy Thúc Chính và các bạn ờ cửa hiệu cùng kéo nhau đến
tiễn hành. Vì thế Thúy Kiều không theo tiễn được xa, chỉ đứng sau bình
phong gạt lệ mà thôi. Thúc sinh đưa hành lí ra, xong lại quay vào nói với
Thúy Kiều:
Tôi đi đây! Nàng cố nén buồn phiền nhé!
Vừa nói, vừa vái dài một cái, nước mắt chảy ròng ròng khắp mặt. Thúy
Kiểu không thể đáp lại được một lời nào, cũng chỉ châu lệ chứa chan đầy
mặt và gật đầu mà thôi.
Thúc sinh ra bái từ cha và chào các bạn rồi lên ngựa đi về phía nam,
đến doanh Vương gia, qua Hoàng Hà, giong thuyền đi Vô Tích, chừng sáu
bảy ngày nữa thì cập bến về đến nhà. Thúc sinh sợ Hoạn tiểu thư đã nghe
phong phanh được ít nhiểu nên trong lòng có phần thấp thỏm. Song đã đến
nơi, đành cứ phải bước vào.
Thị nữ thoáng thấy vội báo tin cho chủ biết. Tiểu thư lật đật chạy ra
chào:
-Ô kìa, cậu đã về!
Thúc sinh nói:
-Chà! Xa nhau lâu quá! Lâu quá!


Tiểu thư hỏi:
-Cửa hiệu vẫn khá chứ? Cha có mạnh khoẻ không?
Thúc sinh nói:
-Tinh thân cha hồi này khá hơn trước. Việc buôn bán trong cửa hiệu
vẫn được phát đạt. Còn bên này, ông bà nhạc vẫn được khỏe mạnh như
thường chứ?
Tiều thư nói:
-Cha mẹ thiếp đều được như thường. Mới đây, mẹ thiếp có hứa sẽ tìm
một thị nữ kháu khỉnh cho sang hầu thiếp, song không biết bao giờ mới
chọn được người vừa ý....
Nói xong, liền hối nhà biếp sửa soạn tiệc rượu tẩy trần để nghênh đón
ông chủ. Kế đó, hết thảy gia đinh và phụ nữ trong nhà đều ra lạy chào.
Đêm ấy, vợ chồng cùng nhau ăn uống vui vẻ hết mức cho đến tận lúc
tan tiệc. Đúng như lời thường nói: “Mới cưới không bằng xa về”, việc ái ân
như thế nào không cần phải nói nữa.
Ban đầu Thúc sinh còn e là vợ đã biết chuyện nên vẫn nhẩm sẵn nhiều
câu để hòng đối đáp. Nào ngờ Hoạn tiểu thư không hề đả động gì đến
chuyện ấy cả. Do đó Thúc sinh cũng không dám thổ lộ, chỉ bụng bảo dạ:
“Nàng đã không biết thì cứ giấu thẳng cho rồi”. Nhưng lại nghĩ: “Thúy
Kiều dặn ta khi về đến nhà thì thú thật ngay, lời ấy cũng phải. Nếu để chậm
một ngày thì không tiện nói nữa”. Chợt lại nghĩ: “Bữa nay ta mới về, vợ
chồng dương mừng rỡ hoan hỉ, nếu ta đem ngay chuyện này ra nói,vạn nhất
nó trở mặt làm om sòm lên thì còn thể diện nào nữa? Chi bằng hãy cứ yên
ngủ, ngày mai dò la trong bọn gia đinh, nếu trong đó đã biết chút tăm hơi
thì ta sẽ nói rõ cũng chưa muộn gì".
Thúc sinh suy tính đắn đo hồi lâu, rồi cố lờ đi, không nói gì cả.
Độc giả hãy nghĩ xem, thế là nhiều việc xảy ra sau này, chỉ vì thiếu
mấy lời thú thật mà ra. Cho nên việc đời đến lúc cần thì phải nói ngay, nếu


để lỡ dịp không nói, ấy là bỏ qua mất rồi, sau này dù muốn nói nữa không
thể được.
Hôm sau, Thúc sinh lưu ý dò la hết thẩy mọi ngưòi trong nhà, nhưng
không thấy một ai biết chút tăm hơi gì cả. Sau cùng có một lão bộc nói:
Nửa năm trước đây cũng có tin đồn về việc này, nhưng bà không tin.
Sau đó anh Thúc Sô từ Lâm Tri về, nói hết sự thật. Bà nghe nói nổi giận,
mắng anh ta là hạng tôi tớ đặt chuyện để li gián vợ chồng nhà chủ, tình lí
đểu không thể dung tha, bèn sai bẻ lấy bốn cái răng cửa của anh ta. Từ đó
không còn một ai dám nhắc đến chuyện ấy nữa. Còn bà thì vẫn cười nói
như thường, giồng như là không biết gì cả. Ông thường ngày vẫn qua lại
thư từ với bà, sao không nói gì đến chuyện ấy. Bây giờ đây, việc chứa chất
đã lâu rồi, nếu ông nói ra e chỉ mua lấy những chuyện tức giận mà thôi!
Thúc sinh nói:
- Nếu thật bà không biết thì ta cứ giấu quách hẳn cho rồi!
Lão bộc nói:
Hiện nay những chuyện nói ra nói vào không có nữa, không anh nào
còn dám hé răng và đôi nơi cách nhau hàng nghìn dặm, muốn giấu thì cũng
dễ dàng thôi!
Thúc sinh nghe lời lão bộc bèn quyết ý không nhắc đến việc ấy nữa.
Cách mấy ngày sau, Thúc sinh sang thăm bố mẹ vợ. Ông nhạc đã đi vào
Kinh, chỉ còn bà nhạc ở nhà. Thấy con rể đến, bà rất vui mừng, bầy tiệc
khoản đãi, nói một ít chuyện phiếm, không hể có nửa lời đả động đến việc
con rể lấy vợ lẽ .
Thúc sinh bái từ trở về, trong bụng mừng thầm: “Việc làm ấy kể ra
cũng kín đáo thật. Cả hai nhà đều không ai hay biết gì hết”.
Một buổi chiều, Hoạn tiểu thư nói với Thúc sinh:
-Nếu thiếp không phải là người hiểu biết, thì suýt nữa đã bị những kẻ
không tốt làm li gián đôi ta! Hồi trước Thúc Sô từ Lâm Tri về, có lẽ thấy


cậu đón kĩ nữ hầu rượu, về đây có đồn đại cưới vợ lẽ. Thiếp nói: “Lấy vợ lẽ
cũng là việc hay, chớ không phải là việc phạm pháp. Nếu quả thế, tất ông đã
nói cho ta biết rồi. Tình vợ chồng bấy nay chúng ta vẫn tin nhau, chớ có đâu
lại làm cái viêc giấu đầu hở đuôi ấy”. Thế rồi, thiếp sai nhổ luôn bốn cái
răng của nó, từ đó câu chuyện mới im. Rồi sau thiếp hỏi lại nó kĩ lưỡng, thì
nó thưa rằng quả thật nó thấy cậu đặt tiệc đãi khách, gọi kĩ nữ về hầu rượu
chơi. Đó cậu xem, tên khốn ấy có đáng giận không?
Thúc sinh bất giác sắc mặt đỏ bừng, lúng túng không yên, bèn gắng
ngượng nói:
- Nhân đặt tiệc đãi khách ở xa tới, gọi kĩ nữ hầu rượu thì có, chớ nếu
lấy vợ lẽ sao không bàn trước với nàng?
Hoạn tiểu thư nói:
-Thiếp cũng tin là như thế. Cậu hà tất phải lúng túng không yên!
Thúc sinh bị vợ đánh cho một đòn chặn họng, từ đó không còn có lối
để tự thú nữa.
Rồi sau đó vợ chồng ân ái rất là nồng đượm. Duy Thúc sinh không thể
nào quên được Thúy Kiều.
Thời giờ thấm thoắt, ngày tháng thoi đưa, Thúc sinh về thăm nhà xem
chừng gần đầy năm. Một hôm thong thả nói với vợ:
-Tôi xa cha đã một nâm, muốn đi viếng thăm, sau đó trở về làm lễ đại
tường cho mẹ rồi còn đi thi!
Hoạn tiểu thư nói:
- Cậu chẳng nói thì thiếp cũng đương tính giục cậu lên đường.Vì cha
đã nhiều tuổi, lại một mình trú ngụ ở ngoài. Câu đang trong thời kì cư tang,
cũng nên gánh đỡ khó nhọc cho cha mà chăm sóc đến công việc trong cửa
hiệu mới phải .Vậy cậu định bữa nào khởi hành?
Thúc sinh nói:


- Hôm sau là ngày tốt, tôi định khởi hành!
Hoạn tiểu thư liền hối gia đinh đi thuê thuyền nói là hôm sau ông định
đi lên miền bắc.
Hôm sau, Thúc sinh từ biệt vợ trở về, tiểu thư bày rượu tiễn hành. Vợ
chồng ăn uống, trò chuyện rất vui vẻ.
Qua ngày thứ ba, Thúc sinh từ biệt vợ, rồi thầy trò xuống thuyền nhổ
neo khởi hành.
Hoạn tiểu thư tiễn chồng đi khỏi, liền đáp kiệu sang thẳng nhà mẹ, nói
với phu nhân:
Lúc chồng con chưa đi, con đã toan sai bắt con khốn ấy về cho nó một
mẻ hả giận, song con lại sợ mang tiếng ác là ghen tuồng và làm thương tổn
đến hoà khí vợ chồng, vì thế con cứ làm lơ như không hề nghe biết. Nay
chồng con đi rồi, con muốn tính một mẹo, bắt nó về dùng làm thị nữ, cứ nói
là thị nữ do cha con mua cho. Khi nào chồng con về đây ở trong một nhà,
khiến cho hai người muốn nhận không nhận được nhau, mà nói ra thì cũng
không được. Thế là phần con thì nhổ được cái đinh trong mắt mà không
mang tiếng ác ghen tuông.
Về phần nó thì chịu tiếng ngu và phải cam chịu lòng tủi nhục. Như vậy
thì con mới thoả lòng.
Phu nhân nói:
Chồng con chưa đi thì có thể dùng mưu kế. Nay nó đi rồi thì con làm
sao được?
Hoạn tiểu thư cười nói:
Con tính đã kĩ lắm. Lâm Tri là đất miền biển, nếu men đường biển mà
đi thì chỉ không đầy mười ngày có thể đi về được một chuyến. Chồng con
chưa đi đến nửa đường thì công việc của con đã được xong xuôi. Nhà ta có
hai anh Hoạn Ưng và Hoạn Khuyển vốn là dân miền biển, thông thạo


đường đi lối lại, con sẽ bầy mưu kế cho họ làm thì thế nào cũng bắt được
con ấy.
Chưa biết Hoạn tiểu thư thi hành mưu kế như thế nào, xin xem hồi sau
phân giải.



tải về 1.24 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   24   25   26   27   28   29   30   31   ...   47




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương