Kim Vân Kiều Truyện



tải về 1.24 Mb.
Chế độ xem pdf
trang32/47
Chuyển đổi dữ liệu01.03.2023
Kích1.24 Mb.
#54303
1   ...   28   29   30   31   32   33   34   35   ...   47
kim-van-kieu-truyen

Thiếp mệnh bạc, vướng vòng ca xướng,
Gặp lương nhân thật đấng hào hoa,
Rộn ràng trong áng sênh ca,
Đường tơ tiếng sáo, lân là dập dìu.
Cuộc thay đổi, phiêu lưu gió bụi,
Chôn cửa hầu, lại gửi tấm thân.
Khóc cười đâu dám lần khân,
Giận mừng nhờ lượng khoan nhân dám nài.
Tin ông chủ, cõi ngoài trở lại,
Gặp nhau cùng tình ngãi đôi ta.
Bên thì khách quý tiệc hoa,
Bên thì tôi tớ phận ta sá gì!
Bốn mắt liếc còn chi sinh khí,
Hai lòng soi, càng nghĩ càng ghê.
Tiếng đàn đau đớn tỉ tê,
Buồn này mới thật làm mê mẩn tình.


Thay thứ bậc nghĩ mình thêm tủi,
Nhớ việc xưa, than thở đầy vơi.
Đau lòng gặp mặt, nín lời,
Ngày nào chắp cánh ngang trời cùng bay ?
Khúc đàn chưa dạo xong mà hình như gió thoảng mưa sầu,nỉ non thổn
thức ở trước bàn tiệc, làm cho Hoạn tiểu thư tiu nghỉu không vui, Thúc sinh
nước mắt dầm dể mà Thúy Kiểu khóc lóc đứt ruột. Thúc sinh sợ lộ chân
tướng liền tựa ghế ngủ. Tiểu thư gắt:
-Hoa nô! Ta bảo ngươi khuyên mời ông rượu, sao lại gảy khúc đàn
như thế, làm cho ông ngủ mất. Nếu không làm cho ông tỉnh lại thì ta tất
phải đánh đòn đó!
Thúc sinh vội vã cất đầu dậy, nói:
- Tôi có ngủ đâu? Nghe tiếng đàn, tựa ghế ngẫm nghĩ sự lí đấy thôi.
Tiểu thư nói:
- Khúc này buồn quá, không phải là món “đưa cay”. Ngươi phải gảy
một khúc hay hơn, ta mới tha tội cho.
Thúy Kiều rưng rưng nước mắt, đưa nghiêng ngón tay búp măng nắn
nót, lại gẩy một khúc đàn nữa. Lời rằng:
Vượt qua cõi mung lung chừ, đến Doành Châu,
Muốn Liệt tử chừ, cùng sánh đôi.
Ăn rau cỏ chừ, đội ráng sớm,
Bay bổng phiêu diêu chừ, sát chân trời.
Muôn loài như nhau chừ, tự đắc ngoài cõi đời,


Phó mặc số mệnh chừ, nhắm mắt đưa chân.
Khúc đàn dạo xong, người nghe tâm hồn thanh sảng. Thúc sinh nói:
-Vời vợi như non cao, mênh mông nhường nước chảy, tiếng đàn hay
quá! Ngón hồ cầm thạo đến thế kia à?
Tiểu thư nói:
-Ngón tay thon nắn nót đường tơ, tiếng đàn nghe du dương uyển
chuyển, quả là nghề tuyệt diệu! Xin mời cậu uống chén rượu này để thưởng
thức.
Thúc sinh chẳng biết làm sao, lại phải gắng uống một chén, mắt nhìn
Thúy Kiều bị giày vò như thế, cứu đã không cứu được, nói cũng không biết
nói ra sao, chỉ âm ỉ đau ngầm, còn lòng nào thiết đến uống rượu, song sợ sẽ
làm khổ lây đến Thúy Kiểu, nên phải cố gượng gạo uống cạn chén rượu.
Về phần Hoạn tiểu thư đã làm cho hai người giáp mặt mà không thể
nhận nhau, một là ông chủ ngồi trên, một là con hầu dưới tiệc, liếc nhìn
thấy hai người hết sức bối rối, mặt mày hồi hộp, một lời không dám hở, nửa
tiếng chẳng dám ho he, thì lấy làm vui lòng thoả chí, ngẫm nghĩ cười thầm:
“Tiệc rượu bữa nay đủ làm cho ta hả hết nỗi lòng bấy lâu căm giận”.
Còn về phần Thúy Kiều thì ở vào cái thế tiến lùi đều khó, nên hậm hực
oán thầm. “Hoạn tiểu thư! Sao nỡ diễu cợt đôi ta đến thế này. Thật là nhẫn
tâm! Thật là tàn ác! Cái ghen của người khác chẳng qua là đánh mắng, cãi
cọ mà danh phận vẫn là vợ kế. Kẻ làm vợ lẽ còn có thể được phân giải đôi
lời, người chồng còn có thể bênh vực được mấy tiếng. Đằng ngươi ngươi
dùng kế độc này, mượn cớ bên ngoài bỗng không bắt điệu ta về, đẩy vào
hàng thị nữ, khiến cho vợ chồng gặp nhau, rõ ràng giáp mặt mà không dám
nhìn nhận. Rõ ràng có tình mà không có được cùng nhau, không biết đôi ta
tình nồng như lửa mà đem con mắt lạnh lùng đối đãi, cứ một mực giễu cợt
giận mắng, không hể đả động chuyện gì khác, làm uất chết người ta đi
được! Ta sống không báo được cái thù thâm độc này, thì chết cũng làm con
quỷ dữ để thu hồn ngươi”. Mãi đến lúc canh khuya, người vắng, Hoạn tiểu
thư coi chừng hai người sống dở, chết dở, nghi thầm: “Như thế cùng đủ cho
đôi này nếm phần cay đáng rồi đây”. Bèn nói:


-Coi bộ cậu mệt nhọc thẫn thờ, chắc là đường xa vất vả, dễ thường
muốn nghỉ rồi chăng?
Thúc sinh nghe nói, tưởng như tội nhân được lệnh thiên tử ân xá, vội
vàng đáp:
-Chính thế! Luôn mấy ngày vất vả, mệt nhọc lắm, nên không thể thoả
mãn cái nhã ý của hiền thê được. Bây giờ biết tính sao đây?
Tiểu thư cười:
-Vợ chồng với nhau, sao cậu lại nói thế? Hoa nô mau xách đèn đưa
chúng ta về phòng!
Thúy Kiều liền xách đèn đi trước soi đường cho Thúc sinh và tiểu thư
vào tới trong phòng. Thúc sinh nói với vợ:
-Thôi, cho Hoa nô đi nghỉ chớ!
Tiểu thư nói:
-Ấy hãy để nó hầu hạ cho hai ta ngủ đã, rồi nó hãy đi ngủ cũng chưa
muộn mà! Hoa nô, mau tháo giầy tất cho ông nào!
Thúy Kiều không dám trái lời. Còn Thúc sinh chỉ muốn cho chóng
xong việc để Thúy Kiều được đi ngủ, nên vội vã tự cởi quần áo, lên giường
nằm trước. Thúy Kiêu lại hầu hạ tiều thư xong xuôi mọi việc, chừng ấy tiểu
thư mới nói:
- Ngươi đi ngủ đi thôi !
Thúy Kiều về đến phòng mình thì đã vào khoảng canh tư,nghĩ thầm:
“Cái địa ngục trần gian này, biết đến bao giờ cho thoát. Chẳng thà chết
quách cho rồi". Lại nghĩ: “Chết được ích gì ?Ta còn bao nỗi thương tâm
không được cùng chàng than thở.Chết ở đây không bằng loài gà, loài chó,
chẳng thà hãy cố nín chịu ít ngày, thế nào chàng cũng tìm cách cứu giúp ta.
Nhưng dù sao thì cái chuyện nối lại duyên xưa cũng không còn trông mong
gì được nữa rồi". Càngnghĩ nước mắt càng chảy ròng ròng, thâu đêm không
sao nhắm mắt được.


Lại nói, Thúc sinh lên giường, mình tuy nằm cạnh Hoạn thư nhưng
trong lòng thì lo lắng cho Thúy Kiểu, âm thầm tức giận, nghĩ :” Con mụ
khiêu khích này sao nỡ dùng đến cái kế thâm độc như vậy. Hiện đã mắc vào
trong vòng của nó thì cái chuyện tình duyên cũng chẳng còn hòng gì được.
Nhưng cần làm cách nào để giải cứu Thúy Kiều thì không biết, trằn trọc
mãi không sao ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, Thúc sinh dậy liền sửa soạn lễ vât đi chào thăm mẹ
vợ. Hoạn phu nhân vui vẻ tiếp đãi con rể và hỏi:
- Cậu mới về bao giờ thế?
Thúc sinh nói:
-Con mới về hôm qua.
Phu nhân nói:
-Ông nhà tôi thương con gái, nhà nhiều công việc vất vả nên kén một
thị nữ ở Kinh đưa về hầu hạ nó. Cậu xem có dùng được không?
Thúc sinh nói:
-Tốt lắm ạ.
Phu nhân nói:
-Con ấy đã ở bên này rồi, tôi đã sai bảo hàng nửa năm, hơi biết khuôn
phép. Cậu cần phải giữ vẻ tôn nghiêm, đừng để cho hạng ấy nó nhờn.
Thúc sinh không biết đáp lại làm sao, chỉ vâng vâng dạ dạ, rồi cáo từ
trở về.
Thúc sinh trở về thấy Hoạn tiểu thư đương ngồi giữa nhà mà Hoa nô
thì quỳ ở dưới đất, bất giác hoảng vía kinh hổn. Muốn cứu mà không biết
làm sao, đành phải làm bộ tươi cười, bước vào hỏi:
-Hiền thê có việc gì mà nổi giận thế?


Tiểu thư cười đon đả, nói:
-Thiếp đương đợi cậu về để tra hỏi con khốn này. Bữa nay không hiểu
sao nó đứng hầu thiếp trang điểm, mắt đỏ ngẩu thưa gửi lỗ mỗ. Thiếp hỏi
nó tại sao mà thế thì nó đáp vì nhớ chuyện xưa, ngẫu nhiên như vậy. Thiếp
nghĩ nhà ta là hạng nhà thế nào, dung sao được những quân khốn nạn sinh
yêu tác quái này!... Muốn sống muốn tốt, có chuyện gì phải nói cho thật,nếu
có lí, ta sẽ lượng tình mà khoan dung cho. Nếu còn loanh quanh giấu giếm
nữa, ta sẽ cho ngay một trận đòn ở đây đã, rồi tống cổ trả về bên cụ lớn
đánh cho kì chết.. Đây, xin nhờ tay cậu hãy tra vấn giúp thiếp trước đã.
Thúc sinh, Thúy Kiểu nghe xong, bốn mắt trông nhau, không còn hồn
vía. Thúc sinh nghĩ thầm: “Nếu minh không nhận việc tra vấn, nàng tất sai
người khác đánh đòn, Thúy Kiều nhất định phải chịu khổ. Còn như mình tra
vấn, thì ra tay sao đang…”.Toan tính đắn đo, chợt nghĩ ra nói:
- Tôi vừa về, để tôi hỏi đã, rồi hãy đánh cũng chưa muộn.
Rồi quay sang hỏi Thúy Kiểu:
. Hoa nô, có tâm sự gì, cứ nói thật ra để tiểu thư khỏi nổi giận.
Thúy Kiều nước mắt dàn dụa, nói:
-Xin phép cho Hoa nô tự cung ạ!
Tiểu thư liền hối thị nữ đưa giấy bút cho Thúy Kiểu. Thúy Kiểu nước
mắt như mưa, đoán chừng Thúc sinh rất không dám cứu, liền cầm bút viết
tờ cung rằng:

tải về 1.24 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   28   29   30   31   32   33   34   35   ...   47




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương