“the result of an action “A” is an event which has to happen for the action to be considered as having been
Học thuyết doanh nghiệp
36
trúc xã hội, (2) văn hoá và (3) nền văn minh”
7
(Merton, 1936, trang 895). Các hành động được
phân thành hai loại
: “(a) không tổ chức unorganized và (b) có tổ chức chính thức formally
organized” (Merton, 1936, trang 896).
Cách phân loại này phân biệt giữa hậu quả không mong đợi do hành động cá nhân và hậu
quả không mong đợi do hành động xã hội. Trong đó, “Xã hội” ở đây đơn giản có nghĩa là tập
thể: một hiện tượng được coi là xã hội nếu liên quan đến nhiều tác nhân là con người mà các
hành động hoặc kế hoạch của họ có liên quan đến nhau”
8
(Collin, 1997, trang 5) và hành động
thực hiện có thể có hoặc không tuân theo các quy định của một doanh nghiệp nhất định.
Như vậy, trên thực tế, có nhiều hành động có thể gây ra hậu quả không mong đợi, bao
gồm hành động có tổ chức và hành động phi tổ chức, hoặc hành động cá nhân và hành động
xã hội.
2.3. Bàn tay vô hình và kết quả không mong đợi
Hậu quả do bàn tay vô hình gây ra được định nghĩa là tổng thể các kết quả không mong
muốn với các đặc trưng nêu trên. Rothschild (2001) cho rằng từ “vô hình (invisible)” trong
thuyết bàn tay vô hình và kết quả không mong đợi hàm ý “sự mù quáng” (blindness). Đồng
thời, tác giả cho rằng Smith “nhìn nhận con người như những thẩm phán giỏi nhất về lợi ích
của họ nhưng chủ thể của lời giải thích về bàn tay vô hình lại không thể nhìn thấy bàn tay mà
họ được dẫn dắt”
9
(Rothschild, 2001, trang 123).
Rothschild (2001) định nghĩa khái niệm “mù quáng” dưới hai góc độ. Thứ nhất, khi
xem xét nội dung quy định mà bỏ qua lợi ích cho bản thân hay người khác, khiến các nhà
quản lý không thể nhìn nhận, đánh giá công sức của cá nhân đó. Smith (1789) giải thích rằng:
“Trong các loại hình ngành công nghiệp nội địa, khi tư bản vốn có thể sử dụng, và từ đó sản
xuất ra các giá trị lớn nhất, thì mỗi cá nhân, tùy vào hoàn cảnh của mình, rõ ràng có khả
năng đánh giá lợi ích bản thân tốt hơn so với bất kỳ chính khách hay nhà lập pháp nào”
10
(trang IV.2.10). Thứ hai, “sự mù quáng” áp dụng cho những cá nhân không có ý định gây ra
hậu quả xã hội. Mỗi cá nhân bất kỳ không thể biết trước quyết định của những cá nhân khác,
cũng như một số yếu tố bên ngoài có thể làm ảnh hưởng đến kết quả hành động của mình.
Điều này vô tình đã gây ra hậu quả cho xã hội ngoài chủ định của cá nhân.
7
“These sumtotal or concrete consequences may be differentiated into (a) consequences to the actor(s), (b)
consequences to other persons mediated through (1) the social structure, (2) the culture and (3) the civilization”.
8
“‘Social’ here simply means collective: a phenomenon counts as social if it involves a plurality of human
agents whose actions or plans are somehow mutually related”.
9
“sees the people as the best judges of their interest [. . .] But the subjects of invisiblehand explanation are
blind, in that they cannot see the hand by which they are led”.
10
“What is the species of domestic industry which his capital can employ, and of which the produce is
likely to be of the greatest value, every individual, it is evident, can,
in his local situation, judge much better than
any statesman or lawgiver can do for him”.
Chương 1. Thuyết bàn tay vô hình
37
Tất cả các cá nhân trong xã hội; bao gồm các thương gia, các nhà lập pháp, thợ may, thợ
đóng giày.... đều có thể “mù quáng”. Các cá nhân không nhận thức trước được các hậu quả xã
hội từ hành động của mình, và sẽ chỉ nhận ra khi lợi ích bản thân bị xâm hại. Vì vậy, trong
mối quan hệ giữa cá nhân và xã hội, “cá nhân là những thẩm phán giỏi nhất đối với vấn đề
Chia sẻ với bạn bè của bạn: