Hai Số Phận



tải về 2.37 Mb.
Chế độ xem pdf
trang8/29
Chuyển đổi dữ liệu01.03.2024
Kích2.37 Mb.
#56685
1   ...   4   5   6   7   8   9   10   11   ...   29
Hai So Phan - Jeffrey Archer

khách sạn Richmond, Dallas. Ở dưới có khẩu hiệu: Mỗi ngày kia mỗi bang có
một khách sạn. Abel vẫn chưa thấy cái tên này của ông ta có nghĩa gì đối với
mình.
“Tôi chờ gặp anh nhé,” ông khách miền Texas có chiếc áo sặc sỡ thân mật
nói.
“Xin cảm ơn ông,” Abel nói. Anh mỉm cười với Melanie. Mắt cô ta vẫn
xanh và lạnh lùng như từ nãy đến giờ.
Anh quay trở lại chỗ Sammy, trong đầu nghĩ ngợi.
“Anh có nghe thấy nói Công ty Khách sạn Richmond bao giờ không,
Sammy?”
“Có chứ. Cậu em tớ đã hầu bàn ở đó một lần. Hình như họ có tám chín
khách sạn gì đó ở khắp miền Nam, do một anh chàng điên rồ người Texas
quản lý nhưng mình không nhớ rõ tên. Sao cậu hỏi thế?” Sammy ngửng lên
với vẻ ngờ vực.
“Chả có lý do gì đặc biệt cả,” Abel nói.
“Với cậu thì bao giờ cũng có lý do tất. Thế bàn 17 muốn gì?” Sammy hỏi.
“Họ phàn nàn về tiếng ồn trong nhà bếp. Chả trách họ được.”
“Vậy ông ta muốn thế nào? Cho ra ngồi ngoài hiên ư? Ông ta tưởng mình
là gì chứ, John D. Rockefeller chăng?”
Abel để mặc cho Sammy đứng đó tính toán và càu nhàu, còn anh đi dọn
mấy chiếc bàn của mình cho nhanh. Rồi anh trở về phòng bắt đầu tìm hiểu về


Công ty Richmond. Chỉ gọi điện thoại đi vài nơi là anh đủ biết được hết. Đây
là một công ty tư nhân, có tất cả mười một khách sạn, cái lớn nhất là một tòa
nhà có 342 phòng sang trọng ở Chicago, gọi là Richmond Continental. Abel
quyết định đến thăm ông Leroy và Melanie mà sẽ chẳng mất gì. Anh hỏi số
phòng của ông Leroy. Đó là phòng 85, nhỏ nhưng thuộc loại sang. Anh đến
trước bốn giờ, hơi thất vọng vì cô Melanie không có đó.
“Hoan nghênh anh đến, Abel. Mời anh ngồi.”
Lần đầu tiên kể từ hơn bốn năm làm việc trong Plaza, bây giờ Abel mới
được ngồi như một người khách.
“Anh được trả lương bao nhiêu?” Ông Leroy nói.
Câu hỏi bất ngờ làm Abel sửng sốt.
“Tôi được khoảng hai mươi lăm đôla mỗi tuần kể cả tiền thưởng.”
“Tôi sẽ bắt đầu trả bằng trả anh ba mươi lăm mỗi tuần.”
“Ông muốn nói khách sạn nào kia ạ?” Abel hỏi.
“Nếu tôi đoán đúng, Abel, thì anh xong việc lúc ba rưỡi, và trong khoảng
nửa giờ sau đó là anh tìm hiểu về khách sạn, tôi nói vậy có đúng không?”
Abel đã bắt đầu ưa ngay ông khách này. Anh bạo dạn đoán ngay.
“Khách sạn Richmond Continental ở Chicago, phải không ạ?”
“Tôi đoán đúng, và cả về anh.” Davis Leroy cười.
“Trên người phó quản lý thì có bao nhiêu người nữa.” Abel nghĩ thật
nhanh.
“Chỉ có người quản lý và tôi. Người quản lý là một người chậm chạp, dễ
thương và cũng gần về hưu. Tôi còn đến mười khách sạn nữa phải lo. Anh sẽ
chẳng gặp khó khăn gì lắm đâu. Tuy nhiên tôi cũng phải thú thật Chicago là
chỗ tôi thích nhất. Đó là khách sạn đầu tiên của tôi ở miền Bắc, Melanie đi
học ở đó nên tôi cũng mất nhiều thời gian ở thành phố này. Anh đừng có mắc
sai lầm của nhiều người ở New York là đánh giá thấp Chicago. Họ thường
nghĩ Chicago chỉ là một chiếc phong bì.”


Abel mỉm cười.
“Lúc này khách sạn hơi xuống cấp một chút,” ông Loroy nói tiếp, “Tự
nhiên anh chàng phó quản lý của tôi bỏ đi, tôi cần có một người thay thế và
hiểu biết công việc. Anh nghe đây, Abel, trong năm ngày qua tôi đã theo dõi
anh cẩn thận, và tôi biết là anh có thể ngay thế người đó. Anh có muốn đi
Chicago không nào?”
“Bốn mươi đôla cộng với mười phần trăm lợi nhuận, tôi sẽ nhận việc
ngay.”
“Sao?” Davis Leroy rất ngạc nhiên hỏi. “Không có một người quản lý nào
của tôi ăn lương trên cơ sở lợi nhuận như thế cả. Những người khác mà biết
được như thế thì lôi thôi ngay.”
“Tôi sẽ không nói cho ai biết nếu ông không nói,” Abel nói.
“Bây giờ thì tôi biết là mình đã chọn được đúng người, dù cho anh ta mặc
cả còn giỏi hơn cả một người Bắc Mỹ có sáu cô con gái,” ông ta vỗ tay vào
thành ghế. “Tôi đồng ý với điều kiện của anh, Abel.”
“Ông có cần tham khảo gì thêm nữa không, ông Leroy?”
“Tham khảo? Tôi biết rõ về lý lịch của anh từ khi anh rời châu Âu sang
đây, cho đến lúc anh đỗ bằng kinh tế ở Columbia. Thế anh tưởng mấy ngày
vừa qua ở đây tôi làm gì? Nếu phải cần tham khảo nữa thì tôi đã không để
anh làm người đứng thứ hai trong khách sạn tốt nhất của tôi như vậy. Bao giờ
anh bắt đầu làm việc được?”
“Một tháng nữa tính từ hôm nay.”
“Tốt. Tôi chờ đến lúc đó sẽ gặp anh, Abel.”
Abel đứng dậy. Anh thấy mình đứng thế này dễ chịu hơn là ngồi ghế
khách sạn. Anh bắt tay ông Davis Leroy, người khách ngồi ở bàn 17, chiếc
bàn chỉ để cho những người không ai biết đến.
Rời thành phố New York và khách sạn Plaza, ngôi nhà thật sự của anh kể
từ sau khi anh rời lâu đài ở Slonim, Abel cảm thấy bứt rứt trong lòng. Anh


không ngờ có lúc phải chia tay như thế. Từ biết George, Monika và các bạn ở
Columbia, anh thấy bịn rịn vô cùng. Sammy và những người hầu bàn khác tổ
chức chiêu đãi tiễn anh đi.
“Rồi cậu còn lên nữa chứ không phải chỉ có thế đâu, Abel Rosnovski,”
Sammy nói và mọi người cũng đồng ý như vậy.
○○○
Khách sạn Richmond Continental ở Chicago nằm giữa Đại lộ Michigan,
trung tâm của một trong những thành phố phát triển nhanh nhất ở Mỹ. Điều
đó khiến Abel rất hài lòng. Anh rất nhớ câu châm ngôn của Ellsworth Statler
nói rằng, có ba điều cực kỳ quan trọng đối với một khách sạn, đó là: Địa

tải về 2.37 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   4   5   6   7   8   9   10   11   ...   29




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương