CÂu lạc bộ SÁng tác thơ – VĂn công giáO



tải về 0.57 Mb.
trang2/4
Chuyển đổi dữ liệu26.04.2018
Kích0.57 Mb.
#37327
1   2   3   4

XUÂN HỒNG ÂN

Mùa xuân đã về. Mùa Chay cũng đã đến. Không khí của đất trời như giao hoan hòa quyện lại. Những cung điệu tình yêu của Mùa Xuân vẫn réo rắt. Những âm giai của Mùa Chay cũng ngân vang. Tất cả muốn đưa tâm hồn con người vào một không gian huyền nhiệm. Ngắm nhìn cây cỏ, hóa lá đang thay áo mới, thưởng thức nắng hồng ấm áp của Mùa Xuân tâm hồn chúng ta như ngất ngây trước sự hào phóng của Thiên Chúa. Nghe những giai điệu của Mùa Chay, đưa chúng ta trở về tận cõi thẳm sâu nơi lòng mình, nhìn lại đời sống mình trong mối tương quan cùng Thiên Chúa. Mùa Xuân và Mùa Chay đều đang muốn diễn tả một tình yêu cao vời của Thiên Chúa đang ưu ái dành tặng cho con người.

Cảm tạ Thiên Chúa đã ban cho đất nước Việt Nam một Mùa Xuân Thánh, một Năm Thánh tràn đầy Hồng Ân Thiên Chúa.

Tạ ơn Chúa Xuân thương ban cho Nhóm Đồng Xanh Thơ Sài Gòn ra mắt Câu Lạc Bộ Sáng Tác Thơ – Văn Công Giáo.

Nguyện xin Chúa Xuân chúc lành và tuôn đổ muôn Hồng Ân.

Câu Lạc Bộ Sáng Tác Thơ – Văn Công Giáo

Đồng Xanh Thơ Sài – Gòn - 28/2/2010

Trong buổi ra mắt lần đầu tiên này CLB xin giới thiệu đến quí vị một số tác phẩm văn xuôi của các Tác giả Đồng Xanh Thơ như:



Tác phẩm

Tác giả

Tất Niên Suy Niệm Lời chúa

Thế Kiên Dominic

Theo Ngài Vào Lối Thơ

Vũ Thủy

Chuyện Tình K.H

Kim Hoa

Cho Và Nhận

Sông La

Trái Tim Nhàu Nát

An Thiện Minh

Lộc Xuân

Danube_Bleu

Ánh Sáng Diệu Kỳ

Tùng_Design (Ngoại giáo)

Món Qùa Nhỏ Đêm Giáng Sinh

Nguyễn Ngọc Duy Hân

Đóa Hoa Sứ Buồn

Ái Miên

Những Nốt Nhạc Trầm

Quang Vinh

Trong Như Hạt Mưa Rơi

Trầm Thiên Thu

Hòn Đá Đổi Đời

Thanh Hương

Chữ Tình Và Chữ Yêu Trong ……

Vân Uyên

Tiếng Chuông Nhựt Một

Trần Hữu Thuần

Tình Xưa Đã Khép

A.P Mặc Trầm Cung

Các tác phẩm trong tuyển tập này, xin được là chút tâm tình tạ ơn dâng lên Thiên Chúa trong dịp đầu năm, như là một món quà nhỏ bé kính tặng đến quí vị.

Rất mong nhận được sự ưu ái quan tâm của quí vị, đóng góp ý kiến xây dựng cho Câu Lạc Bộ Sáng Tác Thơ – Văn Công Giáo mỗi ngày được phát triển tốt đẹp theo đường hướng của Giáo Hội, đóng góp bài vở cho Đồng Xanh Thơ của chúng ta ngày càng thêm phong phú, các bài thơ, bài văn xuôi của quí vị mang tâm tình ngợi khen Thiên Chúa, diễn tả Tình yêu Thiên Chúa trong cuộc sống, sáng Tình Chúa, đậm tình người đều được Câu Lạc Bộ trân trọng đón nhận.

Bài vở xin quí vị gởi về: Hoàng Thi Ca.

Email: dxtsaigon@gmail.com

Chân thành cám ơn quí vị

TẤT NIÊN SUY NIỆM LỜI CHÚA

Th. K. Dominic
Th. V.90-12

Chúa dạy con biết đếm

Những ngày sống trần gian,

Dể con đủ khôn ngoan

Trên đường về vĩnh cửu…
Lạy Chúa, Con thờ lạy Chúa,
Trước thềm năm mới, con dâng lên Chúa lời tạ ơn:

Chúa ban cho con sự sống, Chúa ban cho con làm con Giáo Hội, Chúa định cho con đời sống gia đinh, Chúa muốn cho con làm tông đồ giáo dân, Chúa dể con sống tới ngày hôm nay và…


Lạy Chúa, Những tờ lịch của năm, con đã lột hết là những ngày con phải tính sổ với Chúa.
Lạy Chúa , Có một điều mà con trộm nghĩ: Tại sao Chúa dể con còn sống ,trong khi nhiều người Chúa gọi sớm hơn con. Con nghĩ rằng : sự tính sổ với Chúa chỉ tính ngày, không cần tính năm. Ví như các thánh trẻ cũng như các thánh già,khi về Nước Chúa đều như nhau trong tuổi trường sinh. Quan trọng nhất là giữ được đẹp lòng Chúa hằng ngày cho tơi ngày giờ cuối cùng…
Lạy Chúa, Giờ này, con hối hận và xin Chúa tha tội cho con vì con đã dùng những ngày Chúa ban không đáng công thưởng, mà còn đáng bị phạt. Từ sáng sớm con dâng ngày bằng lơi kinh, nhưng con chẳng thực hiện được điều

nào cho hoàn bị, lại có những việc con có thể làm mà không làm…


Lạy Chúa, Xin cho con biết đếm từng ngày, đề con luôn tỉnh thức và khôn ngoan hơn. Xin Chúa củng cố cviệc tay chúng con làmvà luôn nhắc nhở con:

Hãy sẵn sàng, vì Con Người sẽ đến trong giờ con chẳng ngờ .(Math 24:44)



Amen.

Th. K. Dominic

THEO NGÀI VÀO LỐI THƠ

Vũ Thủy
       Lúc còn đang học lớp năm, tôi đã võ vẽ viết những bài thơ lục bát. Dần dần lớn lên tôi thích viết những bài thơ tự do hơn, và đã viết về đủ thứ trên đời.  Khoảng thời gian đó, tôi chẳng có dịp nghiên cứu học làm thơ và cũng chẳng được đọc nhiều thơ cho lắm, tôi làm thơ chỉ là để trút những tâm sự và nỗi niềm riêng tư của mình. Thường là tôi viết vào một mẩu giấy vớ vẩn nào đấy rồi tự mình đọc cho mình nghe. Thỉnh thoảng, trong giờ học tôi đã bỏ ngoài tai tiếng giảng bài của thầy cô, lén viết những khổ thơ chợt xuất hiện trong đầu vào một mảnh giấy nhỏ rồi quăng mẩu giấy đó cho một người bạn cũng thích làm thơ như tôi. Rồi thì những mảnh giấy ấy cũng rơi vào lãng quên và chẳng còn lại chút vết tích gì. 
Lần sinh nhật thứ 23 của tôi, một người bạn trai tặng cho tôi một cuốn sổ tay nhỏ, trong đó anh vẽ những bức tranh với chủ đề xuân, hạ, thu, đông bằng màu nước để trang trí cho cuốn sổ. Tôi rất thích món quà sinh nhật này và thay vì viết những bài thơ tình của mình vào những mẩu giấy, tôi đã ghi chép cẩn thận vào cuốn sổ ấy. Đó là lần đầu tiên tôi có một tập thơ hẳn hòi, mấy người bạn tôi thường cho là thơ tình của tôi qúa lãng mạn, bốc lửa và thậm chí còn hơi sex nữa. . .
Đôi mắt tôi mờ dần rồi mù hẳn, những bài thơ của tôi cũng lưu lạc đâu mất. Tôi đã ngưng việc làm thơ cho đến khi tôi biết sử dụng computer vào giữa năm 2002; khoảng thời gian này, tôi thường viết về những đề tài như hồi tưởng, hòa bình, thiên nhiên và những bức xúc về thời cuộc. Đó là những suy tư vụn vặt của tôi, đôi khi là những bức bối về cuộc sống đầy rẫy những bất trắc.
Bài thơ đầu tiên tôi viết có sự hiện diện của Thượng đế là bài "Cô gái mù với ly cafe trắng". Và phải đến hơn 3 năm sau tôi mới lại viết được một bài có nét tâm linh nhiều hơn đó là bài "Món quà của Thượng đế". Tôi muốn viết về Chúa nhiều hơn nhưng sao mà khó quá. . . Tuy nhiên, cũng như bao nhiêu khó khăn khác, Chúa đã dẫn tôi đi một cách âm thầm mà chỉ khi đến đích tôi mới hay Người đang ở bên tôi. Lần này cũng vậy, khi tôi viết bài thơ "Dù bước đi trong thung lũng tối. . ." tôi mới nhận ra một cách rõ ràng rằng Chúa đã dẫn tôi đi vào lối thơ của Ngài và bây giờ Người đang cầm tay tôi viết. Đó là một quá trình tôi muốn chia sẻ cùng những người có tâm huyết với thơ ca Công giáo Việt nam. 
Vào khoảng cuối năm 2004, sau khi hoàn thành course đầu tiên mà tôi học theo chương trình đào tạo từ xa của Hadley School for the Blind (the course "English skillsI" tôi viết thư cảm ơn giáo viên của tôi  và bảo với cô ấy tôi rất thích làm thơ, bao giờ my English khá tôi sẽ dịch một bài thơ của tôi sang tiếng Anh tặng cho cô ấy. Không ngờ Angie viết thư trả lời tôi, trong đó cô cho biết cô đã giúp tôi đăng ký vào học course "Elements of poetry". Tôi rất hoảng không biết làm sao vì tiếng Anh tôi viết còn sai chét bét nói chi đến đọc hiểu và viết những bài thơ bằng tiếng Anh, cái mà tôi còn chưa đọc qua bao giờ. Từ chối thì sợ phụ lòng người giáo viên tốt bụng; và, tôi gần như bị bắt buộc học course này vì cuối cùng một Phần của bộ sách "Elements of Poetry" in chữ nổi đã được gởi đến tận nhà. Thậm chí tôi không có tiền để gởi trả thùng sách ấy cho Hadley School, ở Mỹ có chính sách miễn bưu phí cho người mù nhưng Việt Nam thì không. Trong thời gian này tôi đăng ký thêm hai course học song song với Poetry để hỗ trợ cho vốn tiếng Anh ít ỏi của mình. Đó là "Punctuation" và "Word studying: Spelling". Trừ những ngày tháng đau yếu nằm bẹp giường hay những ngày mải mê Dominoes với mấy người bạn mù, tôi cứ lẽo đẽo với Poetry. Khi thì đau ốm nằm cả tháng trời, khi thì chờ đợt sách gởi đến mất gần ba tháng. . . Cuối cùng, vào giữa tháng 3/2007 tôi cũng hoàn thành the course "Elements of Poetry". Trước đó, một người bạn của bố tôi cho tôi địa chỉ Dunglac.net, và tôi tình cờ đọc được lá thư kêu gọi tham gia Đồng Xanh Thơ của anh Cao Huy Hoàng trên website này và đã mạnh dạn gởi đi bài thơ "Món quà của Thượng đế". Sau đó là bài "Cô gái mù với  ly cafe trắng". Khi anh Hoàng khuyến khích tôi tiếp tục gởi bài, tôi đâu còn bài nào để gởi, những bài tôi đang có thì không phù hợp với Đồng Xanh Thơ. Tôi chợt nghĩ về hình ảnh đã lưu trong tâm trí tôi một cách rất sâu đậm, đó là ánh mắt của Chúa Giêsu. Ánh mắt mà tôi đã từng được nhìn thấy cách đây hơn hai chục năm qua sự thể hiện của một họa sĩ kỳ tài. Ánh mắt ấy đã thôi thúc tôi ngồi vào Computer và cứ thế ngón tay tôi gõ liên tục trên bàn phím những ý tưởng mà tôi đã chất chứa về ánh mắt ấy trong  những năm đầu tôi làm quen với bóng tối. Sau khi hoàn thành bài thơ, tôi đọc đi đọc lại nhiều lần và quyết định đặt cho bài thơ này tựa đề là "Hai nghìn năm vẫn đợi". Đây là bài thơ đạo đầu tiên tôi viết sau khi học xong những bài học về thơ ca của Mỹ. Và đến lúc này tôi có thể khẳng định chính

"Elemnets of Poetry" đã giúp tôi viết những bài thơ có mang nét tâm linh dễ dàng hơn. . . Tôi có thể viết về Chúa, nói với Chúa bất cứ lúc nào qua những vần thơ vụn vặt của mình. 


Căn phòng nhỏ của tôi dường như chứa đầy những vần thơ, mỗi khi xuất hiện trong đầu một ý tưởng nào đó tôi cho là đẹp tôi liền vội vã save vào computer, hễ có thời gian rảnh rỗi tôi sẽ lấy ra gọt dũa chúng thành những bài thơ mới. Có những bài lúc đầu tôi gõ lách cách trên bàn phím vài ý tưởng rời rạc, không có chủ đích; thế nhưng khi viết xong những bài thơ ấy lại mang những ý nghĩa tích cực như bài "Hoa tình yêu," "Khát vọng," "Tìm về đất hứa." Đặc biệt, bài thơ "Dù bước đi trong thung lũng tối. . .", thoạt đầu, tôi chỉ có ý định viết theo đúng cấu trúc của anh Hồ Văn Nhu trong bài thơ "Đứng bên em" để đáp lại tình cảm sâu sắc mà anh đã dành cho tôi. Tôi định đối câu, đối từ, hoặc đối nghĩa mà nói cho anh yên tâm là tôi không phải gánh chịu một cách nặng nề như anh nghĩ; song, vì đi theo cấu trúc của anh đã khiến cho bài thơ tôi đang viết trở nên rất kỳ cục chẳng ra làm sao cả. Để cho bài thơ có ý tưởng rõ ràng và khúc chiết tôi phải sửa chữa nhiều câu, không ngờ khi đọc lại tôi thấy tự nhiên mình đã khẳng định một niềm xác tín như trong bài Thánh Vịnh của người Do Thái xưa:  "Dù bước đi trong thung lũng tối, tôi không lo mắc nạn, vì Chúa ở cùng tôi. . ." Một điều ngẫu nhiên nữa là trong bài thơ của tôi có xuất hiện câu "Khơi nguồn Thánh thi," bài thơ đã nói lên lòng tri ân Thiên Chúa, một kiểu đặc trưng trong nhiều bài Thánh Vịnh. Qua lòng tri ân tôi gởi gắm một lời cảm ơn đến người bạn của tôi, điều mà tôi đang định làm. 
Khi tôi viết bài thơ "Lương tâm và giải lụa", tôi chỉ định ví von con người của tôi yếu đuối và hay buông thả như một giải lụa. Không ngờ sau khi đã đưa ra một loạt những hình ảnh về gỉai lụa ấy, tôi càng nhận ra con người mình xấu xa hơn mình tưởng và nhận ra Chúa đã tha thứ cho mình nhiều hơn mình đã tưởng. Và hôm ấy cũng chính là ngày tôn kính Lòng Chúa thương xót, thế là tôi có được hình ảnh về một Biển Hồ Thương Xót thật là xúc động và tôi đưa ngay vào câu thơ kế tiếp của mình. . . 
Bây giờ thì không thể dừng lại nữa, tôi đã viết đến đây, bạn có thể thấy Chúa dắt tôi đi vào lối thơ như thế nào. Bạn cũng thấy được Ngài đang cầm tay tôi viết ra sao. Rõ ràng là Elements of Poetry giúp tôi dễ dàng viết những bài thơ tâm linh, chủ đề mà trước đó tôi đã thực hiện một cách rất khó khăn . Nhưng tôi thấy tôi học được American Poetry là do ý Chúa muốn và do Chúa mở trí cho tôi hiểu được những bài học và những bài mẫu của các nhà thơ nước ngoài để giờ đây tôi áp dụng cho riêng mình. Chúa cũng đã ban cho tôi những trải nghiệm và những cảm xúc là những cái tôi cần để có thể sáng tác. Khi nhận ra rằng Chúa đã trở thành nguồn thi hứng cho mình, tôi thử làm một bài thơ tình theo kiểu như trước đây tôi đã làm; sau khi hoàn thành tôi cố sửa đi sửa lại, đọc đi đọc lại vẫn thấy nó vô vị và gượng ép đến mức tôi không thèm lưu nó lại trong computer nữa. Ngày nào tôi bận rộn việc học hoặc sinh hoạt vui chơi đâu đó với bạn bè thì tôi tạm gác việc viết thơ của tôi lại. Ngày nào rảnh tôi đắm chìm vào nguồn ngẫu hứng và cứ gõ lách cách trên bàn phím đuổi theo những ý tưởng đang tuôn ra như suối trong đầu tôi. Tôi thực sự rất bận rộn, tôi biết nói lên điều này chắc có nhiều người cười lắm. Nhưng quả thật tôi rất bận, thậm chí tôi phải tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho một người nào đó trong lúc tôi ngồi chờ computer khởi động. Có khi tôi vật lộn với computer suốt cả tháng trời để mày mò cách thức làm sao thâu âm giọng nói vào computer. Tôi đã mất gần 3 tháng trời mới thực hiện xong 2 đĩa CD của riêng mình, trong đó tôi ghi lại giọng tôi đọc những bài thơ của mình để tặng cho mấy người bạn bại liệt khát khao nghe về Chúa. Một trong những người bạn ấy là anh Phát, anh (43 tuổi) là một người mù và bại liệt đã gần 3 năm nay. Gặp tôi, vợ anh ấy bảo: Anh Phát nghe đĩa của chị suốt ngày và cứ khen hoài, mấy mẹ con em cũng nghe và thích lắm. Tôi cảm thấy những vất vả, những giọt mồ hôi đổ ra vì sự kiên trì lập đi lập lại nhiều lần một đoạn thâu âm của tôi tan biến hết vì tôi đã làm cho một người bạn, một người đang đau đớn gần như nằm chờ chết có được niềm vui. Người nghe không biết tôi đã phải trải qua những gì khi tôi không có một phòng thu âm đúng nghĩa lại ở trong một xóm lao động với đầy tiếng máy tiện máy rèn ban ngày, tiếng chó sủa, tiếng còi xe ban đêm và tiếng gà gáy sáng sớm. . . 
Tôi muốn làm thơ và đọc cho những người bạn đang nằm trên giường bệnh có thể nghe một cô gái mù thì thầm nói về tình yêu của Chúa, về những vẻ đẹp của cuộc sống chung quanh. Tôi thường viết về những người bạn khuyết tật mà tôi quen biết, về niềm tin của họ, về những bất hạnh, những nỗ lực vượt qua khổ đau của họ cho Chúa nghe. . . 
Có thể nói Chúa Giêsu và những mảnh đời bất hạnh đã trở thành nguồn thi hứng dồi dào cho tôi. Tôi đang đi cùng với Giêsu trong một cuộc phiêu lưu đầy thú vị, dĩ nhiên là chúng tôi cùng trải qua những khó khăn vui buồn sướng khổ của cuộc phiêu lưu ấy. 
Vũ Thủy
CHUYỆN TÌNH K.H

Kim Hoa
Tôi gặp Anh vào năm lớp đệ Nhị trường Bồ Đề Hội An, chúng tôi gặp nhau như một định mệnh không thể thay đổi được, Anh học sau tôi một lớp, tình cờ trong lúc nô đùa của tuổi học trò, bạn tôi nói:

- Đố tụi mi trong trường mình, thằng nào đẹp nhất?

Tôi nhìn quanh sân trường…và chợt dừng lại nơi Anh ngồi, trên bệ cột cờ giữa sân trường.

- Tên ngồi ở bệ cột cờ đẹp nhất

Mười hai cặp mắt nữ sinh lớp đệ nhị trường Bồ Đề Hội An đều hướng về phía cột cờ… một phút dò xét… và cuối cùng một câu phán quyết .


  • Đúng, tên ấy đẹp nhất

Trường Bồ Đề Hội An vào niên khóa 1969-1970 lớp đệ nhị là lớp lớn nhất trường nên chúng tôi thuộc lớp đàn chị không quan tâm đến lớp dưới cho lắm, tôi cũng không muốn quen gì Anh nếu không có sự thách đố của bạn bè “ phải biết tên và làm quen”.
Từ biết tên và làm quen… chúng tôi trở thành đôi bạn thân thiết từ lúc nào không hay, anh là điểm thu hút của vô số nữ sinh Hội An thời đó, quá nhiều cô ganh tức cho sự xuất hiện của tôi bên cạnh Anh, nhiều hôm đi chơi với tôi về, Anh bị một số nữ sinh đón đường gặng hỏi “ Tại sao anh thích chị H.? chị xấu đâu có xứng với anh… tại sao không chơi với tụi em mà chơi với chị?”… Anh luôn bị phiền nhiễu vì sắc đẹp Trời cho của mình, thế nhưng Anh lại không quen thêm ai…
Sau hai năm quen biết, anh nhất định chọn tôi làm bạn đời mai sau, tôi chưa quyết định, vì giữa chúng tôi còn quá nhiều sự cách biệt…
Tôi là con gái một Chi trưởng Công an thời TT Diệm bị Việt cộng ám sát năm 1960, mẹ tôi cũng vừa qua đời trước Ba tôi hai tháng, để lại chúng tôi bảy chị em côi cút cho một người Cậu, anh ruột của Mẹ là một Linh Mục làm Giám hộ nuôi dưỡng… Chúng tôi lớn lên trong một gia đình Đạo gốc .

Ngay từ nhỏ vì không có cha mẹ chăm sóc, chúng tôi đều được gởi vào các Trường Dòng Đạo Thiên Chúa ăn học, riêng tôi theo ước muốn của Mẹ tôi, sau khi tốt nghiệp Tiểu học tôi được gởi Tu ở Dòng Phao-lô Đà Nẵng, nhưng sau đó vì không có Ơn làm Tu sĩ tôi lại trở về nhà…


Thời đó chiến tranh vô cùng khốc liệt, rất nhiều thanh niên cùng lứa tuổi chúng tôi, được đưa ra chiến trường mãi mãi không trở về, anh cũng không loại trừ, được lọt vào danh sách quân dịch sau khi thi rớt Bán phần… Anh vào Quân đội tôi trở thành Giáo viên Tiểu học, những tháng ngày gian khổ của Quân trường không làm ngăn trở được tình cảm sâu đậm của chúng tôi… Gia đình anh, nhất là Bà Nội già nua của anh sợ rồi anh cũng rơi vào số phận nghiệt ngã của bao chàng thanh niên cùng lứa tuổi mà không để lại cho Bà một “núm ruột” nối dõi, bà bằng lòng cho chúng tôi cùng theo một Đạo và làm lễ Thành Hôn tại Nhà Thờ…
Chúng tôi hai đứa cùng hoàn cảnh côi cút như nhau, lấy nhau, để cùng tựa vào nhau đưa nhau đi cho đến hết cuộc đời… Suốt hơn 30 năm qua, hai bàn tay chúng tôi mãi đan vào nhau, để dìu bước nhau, lau mồ hôi, nước mắt cho nhau, cùng vực nhau, nhắc nhở nhau sống tốt đẹp gương mẫu để nuôi dạy bốn đứa con thiếu người thân thích đỡ nâng nên người hữu dụng cho cuộc đời…

Bao thăng trầm… cho cuộc sống lứa đôi của hai vợ chồng lấy nhau khi mới tròn hai mươi tuổi, thiếu quá nhiều sự trợ sức, từ tinh thần lẫn vật chất của những người thân . Thế rồi dòng đời xuôi ngược… hai vợ chồng bốn đứa con chúng tôi định cư tại đất Sài gòn hoa lệ… Anh gặp lại bạn bè xưa, Trường cũ, Thầy cũ, những ngày “chu niên” tưng bừng gặp gỡ …

Anh ngại ngùng vì giờ đây anh cùng bạn bè thân thương không còn cùng chung một Tín ngưỡng… nỗi lo lắng bị bạn bè, anh em cùng nhà năm xưa không còn thương yêu nữa…

Tôi cùng đến với anh, tay chúng tôi lại đan vào nhau để cùng dìu bước, anh đến với anh em có tôi cùng đi bên cạnh, tôi gặp được Thầy Thích Nhật Thiện, thầy cũ của anh, gặp các Ni cô ngày xưa là những ngừơi quản lý lớp học các anh, gặp các anh, gặp những đôi mắt dò xét, ý tứ, thận trọng…

Và rồi tất cả cùng vở òa ra… khi tình thầy nghĩa bạn, bao nhiêu năm dồn nén, bao kỷ niệm của một thời thơ dại cùng ăn, cùng uống, cùng học, cùng sống bên nhau… làm sao quên được…, làm sao bỏ nhau được…, chắc rồi các anh cũng không làm sao bỏ được đứa em hiền lành năm xưa, thằng bạn đẹp trai nhiều ấn tượng không sao phai mờ trong ký ức…

Bây giờ Thầy xưa cũng không sao trách được đứa con nhiều hứa hẹn ngày ấy luôn sống đời sống đạo hạnh, gương mẫu cho con cái…

Trường xưa, Đạo mới vẫn dạy anh rộng lòng yêu thương, san sẻ, giúp đỡ tha nhân…

Cuộc sống vô thường của những cuộc đời không sao tự sắp đặt được…Một Phật tử cùng chia ngọt sẻ bùi với một Kytô hữu,. một con Liệt sĩ cũng kết tóc se duyên với một Quốc Gia nghĩa Tử, để rồi chúng tôi không còn biết đâu là thân, đâu là thù như một anh bạn ở thật xa viết thư về cho chúng tôi:

,<< Thực đang nghĩ về một nẽo “Saint Paul’ và ngõ “ Viện hóa Đạo”.

Hay thiệt, chẳng biết đâu là thân, là thù, có lẽ Ý Chúa muốn như vậy… Thực nghĩ đến một nẽo Quãng Đức và Ngô Đình… rồi một ngõ Công và Thích… cho tới cái Ngả Ba Liệt sỹ… của Quốc Gia nghĩa Tử… với cái Đạo của thực dân Pháp… thế mà trong nhà anh chị đều có đủ cả…

Thực có viết một bài nhỏ về “ Triết lý Bát Nhã và Thần Học phủ định”anh chị thử đọc qua. Nhìn chung thì có nhiều điểm tương đồng, nhiều hơn là mình vẫn tưởng, nhưng đó cũng chỉ là lý thuyết… trong khi anh chị vẫn sống cái thực tế tương đồng và khác biệt đó… mỗi giây… mỗi phút… .

Thân chào. Trần Duy Thực Paris>>

Kim Hoa


CHO VÀ NHẬN

Sông La

(Cảm nghiệm của một người tham vấn)
Cô – cô nhìn hình của con nè, có đẹp không cô.

Tôi giơ tay đón lấy tập album, lật từng trang và không khỏi ngậm ngùi, một cô bé hồn nhiên tươi trẻ đầy sức sống và quyến rũ vô cùng.


Bữa nay cô thấy con sao rồi, giống được như ngày trước chưa. Tôi mỉm cười nắm lấy tay em. Ư khoẻ rồi đó, nhưng ráng lên nghe con. Cười cười nhìn tôi em nói: Cô ha, con tưởng chết rồi chứ, không ngờ nó lại phục hồi nhanh như vậy. Cầm cuốn album và nhìn nét mặt hân hoan của em, trước mắt tôi như hiện lại ngày đầu tiên tôi gặp em. Đó là một ngày cuối năm. Em với một thân hình tiều tuỵ, gầy ốm, xanh xao, ở cổ mấy cục hạch nổi lên căng đỏ, từng hơi thở đẩy dốc ra thật khó khăn. Ngồi cạnh em là một thanh niên cao to, đẹp trai, trắng trẻo, cặp mắt lơ đễnh mông lung. Tôi chưa kịp hỏi thì em đã vội nhanh nhẩu trả lời: Chồng con đó cô.
Quay sang người thanh niên tôi hỏi: cô có thể nói chuyện với vợ con một lát được không. Không trả lời tôi nhưng quay sang vợ và bảo: thôi em cứ nói chuyện với cô đi để anh ra ngoài hút điếu thuốc.
Không chờ tôi hỏi mà cô bé dù rất mệt nhưng vẫn cố kể rành mạch về cuộc đời mới lớn lên của mình. Gia đình nhà con rất giàu, con là con gái cưng được chăm chút yêu thương nhiều lắm. Năm 17 tuổi, trong một lần đi sinh nhật bạn với cuộc vui suốt đêm. Chính con đã trao thân cho ngưởi bạn trai không một chút đắn đo suy nghĩ, kể từ ngày đó trở đi mối quan hệ của con và anh ấy càng trở nên gắn bó, thân mật hơn.
Rồi một hôm, anh nói với con là phải về quê mẹ đau nặng. Chúng con chia tay nhau, con vẫn cứ chờ đợi ngày anh quay về lại. 2 năm trôi qua tin anh không có, sự trở lại cũng theo mây khói bay đi, con rất buồn. Tốt nghiệp PTTH xong con quyết định lấy chồng, và chồng con chính là người lúc nãy con giới thiệu với cô đó.
Em dừng lại, mắt ngó lên chai dịch truyền như đếm từng giọt từng giọt, tâm sự trong lòng em cũng rơi rơi như những giọt buồn vậy đó. Chợt quay lại em bảo: cô thấy không, con có ngờ đâu, từ những nông nỗi trong tình yêu đầu đời mà con đã mang một thảm hoạ căn bệnh HIV/AIDS.
Tôi chợt nhận ra: thật sự nếu không có phòng khám, không có mọi người, không có những bàn tay nhân ái quanh em, không ai trao tặng em điều gì cả thì làm sao em lại phục hồi được nhanh như vậy.
Ngày gặp em đầu tiên, trò chuyện với em, em chỉ cân nặng 32kg, CD4 chỉ còn 2 con. Với những ngày tháng được chăm sóc, được tham vấn, được điều trị ARV cộng thêm đó được chồng chăm sóc, cảm thông, ăn uống điều độ, giờ đây trươc mát tôi là một cô gái xinh đẹp bình thường, khoẻ mạnh.
Bắt đầu diều trị ARV vào ngày 1 tháng 1 năm 2009 và hôm nay vào cuối tháng 6, chỉ có 6 tháng mà CD4 đả lên được 98 con. Em đã cân nặng được 46 ký. Chỉ 6 tháng trời đã tăng được 11 kg. Quả thật như một phép màu kỳ diệu. Súc khoẻ hồi phục, vợ chồng có một cửa hàng điện thoại di dộng, Em đã cùng chồng buôn bán lo toan việc nhà cửa.
Nhìn em, tôi cảm thấy thật vui trong lòng, sự chấp nhận của em về căn bệnh như một lòng dũng cảm để vượt qua một thử thách mà đối với tôi không biết tôi có vượt qua đươc hay không. Hôm nay em vẫn còn niềm vui lớn, vì chồng em đã xét nghiệm, tầm soát HIV ba lần mà không bị lây nhiễm. Em đã từng nói với tôi, cô ơi chồng con không nhiễm, nhưng anh ấy cũng chẵng chất vấn, dằn vặt con gì cả mà vẫn chăm sóc cho con tốt lắm, lo cho con ăn uống đầy đủ và rất thông cảm cho con.
Trong quan hệ anh ấy chủ dộng dùng bao cao su, con chẳng buồn gì cả vì con biết rằng phải gìn giữ cho anh ấy để anh còn có sức khoẻ lo cho con. Nhiều khi con nửa đùa nữa thật nói với anh đi lấy vợ khác, anh nói với con rằng đừng bao giờ em nói như thế nữa nhé .
Hôm nay đây, ngồi trước em tôi trộm nghĩ ràng , chính em đã cho tôi niềm tin ,sự dũng cảm vượt khó để chấp nhận hoàn cảnh mà sống tốt đẹp hơn, vâng quả thật tôi đã nhận nơi em ,thân chủ của tôi.
Riêng em, em đã nhận ra lòng nhân ái của mọi người quanh em. Em đã nhận và đón lấy sự vị tha của người chồng.
Qui luật sống ; cho và nhận đó là điều tất yếu . Qua em ,hình ảnh của em tôi chợt nhận ra em cần được thông cảm tha thứ , cần được chãm sóc, bảo bọc, gần gũi yêu thương, lo lắng, đươc ổn đinh tâm lý, được điều trị đúng hướng , chế độ dinh dưởng đảm bảo, từ nơi sự cho đi của người thân ,của cộng đồng , từ nét đẹp từ mẫu của người lương y , sự tri kỷ của người tham vân, và cao hơn nữa là sự cho đi của những đôi bàn tay ấm áp có thẩm quyền để cho em và những ngươi như em chóng bình phục, có công ăn việc làm ổn đinh.

tải về 0.57 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương