Truyện ngắn Vì cơn gió nhẹ Niềm tin và niềm “hi vọng ngớ ngẩn”. Cậu đấy đã quay trở lại. “Nếu hai người yêu nhau luôn nghĩ về nhau, chắc chắn sẽ gặp được nhau.”



tải về 31.53 Kb.
Chuyển đổi dữ liệu02.09.2016
Kích31.53 Kb.
#31508
Truyện ngắn Vì cơn gió nhẹ

Niềm tin và niềm “hi vọng ngớ ngẩn”. Cậu đấy đã quay trở lại. “Nếu hai người yêu nhau luôn nghĩ về nhau, chắc chắn sẽ gặp được nhau.”

Trưa, nắng gắt. Trút bỏ mấy thứ “vướng víu trên người” nón, găng tay, khẩu trang và một em áo khoác cỡ khủng, Liên thở hắt:

– Ôi dào, chả có thông tin gì đặc biệt. Hắn tên Hoàng, cao, mắt nâu, da rám nắng, cận 13 đi-ốp, và đã từng ở đây vào mùa hè năm ngoái. Chấm hết!

– Chỉ có thế thôi sao? – Mai ngước mắt lên, nhìn vị-cứu-tinh, vẻ mặt đã… hơi hơi thất vọng.

– Tao đã cố gắng lắm rồi đó. Đi theo tên mập ẩm ương í suốt cả buổi sáng, vờ hỏi hệt như một con ngốc. Ha ha, tên mập ấy cứ tưởng tao là crazy-fan của Hoàng. À, suýt quên, hắn ta còn chơi harmonica tất tuyệt. Nghe nói thế.

– Mày nói sao? – Mai lắp bắp.

Có vẻ như cái thông tin “suýt quên” Liên phun ra phút chót lại khiến Mai “hồi sinh”. Phải rồi, cậu bạn Mai đã từng gặp cách đây 3 năm cũng chơi harmonica rất tuyệt. Không hiểu tại sao, lúc ngắm cậu bạn vừa thổi harmonica trên bãi biển, vừa mỉm cười một mình, Mai có cảm giác hai người sẽ còn gặp lại nhau. Tất cả những gì Mai có thể nhớ về cậu bạn đặc biệt ấy là tiếng harmonica réo rắt, ánh mắt nâu thẫm và nụ cười phảng phất trên môi. Mai gặp cậu ấy trong chuyến nghỉ hè Nha Trang. Tận bây giờ, mọi cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn. Và cảm xúc ấy lại bùng lên, vào một ngày Mai tình cờ lướt qua cậu ấy, ngay trên phố, gần nhà.

– Này, đừng có nói với tao là mày đã… iêu đơn phương trong suốt ba năm rồi nhá. Haizzz, tại sao mày lại có thể nhớ nhung một anh chàng mà đến cả cái tên mày cũng nhờ tao đi dò la hộ? – Liên ngán ngẩm lắc đầu.

***

12A1 nằm chon von trên tầng ba, nhỏ xíu. Lớp chuyên Hóa, toàn con gái. Mai vẫn âu yếm gọi cái lớp nhốn nháo và hỗn độn suốt bốn tiết rưỡi ấy là cái chuồng chim bồ câu. Mai là con chim bồ câu đầu đàn… hung hãn nhất. Lớp trưởng mà, không “hung” thì đừng hòng “trị dân” nhá.



Kế 12A1 là 12A3 chuyên Toán (chẳng hiểu tại sao lại không phải là 12A2), và toàn con trai. Hai lớp mới nhận nhau làm hàng xóm láng tỏi được nửa non học kì là “tình iêu gà bông… gòn” lũ lượt kéo tới, làm hành lang tầng ba được một phen hoảng loạn. Cứ đôi này vừa làm lành với nhau thì tới lượt đôi kia hậm hực. Cây me già nằm sát rạt hành lang cũng được dịp… thay lá mỗi ngày. Không đứa này chạy ra bứt vì bức xúc thì cũng tới lượt đứa kia hỉ hả vặt trụi để giả bó bông làm lành. Tới mùa me ra trái thì ôi thôi là nhộn nhịp. “Ấy hết giận tớ chưa?” “Phải đợi ấy lấy tới trái me thứ 20 tớ mới chịu.” Ôi trời!

Cây me già nằm sát rạt hành lang cũng được dịp… thay lá mỗi ngày. Không đứa này chạy ra bứt vì bức xúc thì cũng tới lượt đứa kia hỉ hả vặt trụi để giả bó bông làm lành. Tới mùa me ra trái thì ôi thôi là nhộn nhịp…”

 

Hôm nay, một buổi sáng thứ Hai trong lành và mát lịm người. Mai vừa nhét balô xuống ngăn bàn thì Huấn, tên “đại bàng” của 12A3 kiêm “nửa kia hoàn hảo” của Liên phó bí 12A1 hớn hở chạy sang cấp báo: “Tin mới nhận sáng sớm nay. 12A3 chuẩn bị có thành viên mới. Là một trang nam tử, cực kì sáng sủa và đẹp tờ-rai. Còn học giỏi hay không thì ứ biết. Chỉ biết là tên í chơi harmonica điêu luyện cực cực kì!”. Mai bụm miệng, hét toáng lên. Ôi. Lẽ nào…



***

Hoàng, cao 1m74, mắt nâu, da rám nắng, cận 13 đi-ốp, chơi har rất cừ, và đang sở hữu một em học bạ cực kì đáng ganh tị.

– Này, xét đi xét lại thì tên cao kều mắt cận ấy có vẻ rất hợp với nàng bồ câu đầu đàn dịu dàng và hung dữ nhất của chúng ta, bà con nhể? – Liên, phó bí vừa nói với lớp, quay sang Mai nháy mắt một cái.

– Nhiệm vụ của chúng ta là phải tác hợp cho hai… cháu nó, ủa, lộn, hai anh chị í. Hí hí – Mấy đứa cuối lớp ngỏng cổ lên phụ họa.

– Tao đã bắt đầu tin “hi vọng ngớ ngẩn” mày nuôi suốt ba năm rồi đấy. Ai mà ngờ được cái tên Hoàng tao phải tốn không biết bao nhiêu công sức mới dò la được trong phút chốc lại là hàng xóm của tụi mình. – Liên liến thoắng.

Mai ngồi im re, chịu trận. Không hẳn là lo sợ. Không hẳn là ngượng ngùng. Cũng không hề có biểu hiện gì là từ chối. Chính xác là Mai đang khoái chết đi được. Những thông tin bên lề về thành viên mới của 12A3 hoàn toàn khớp với những gì Liên đã cung cấp tuần trước. Cậu bạn Mai đang tìm kiếm bấy lâu nay trong phút chốc đã ở ngay trước mặt. Mai tin, mình đã tìm thấy cậu ấy. À không, là tình cờ hai người đã gặp lại nhau mới đúng. Nhưng, Mai chợt lo. Cậu bạn liệu có còn nhớ mình không?

***

Nhân vật chính cuối cùng cũng xuất hiện, sau một loạt “tin đồn” đầy thiện cảm.



– Này, bạn lớp trưởng 12A1 ơi! – Một giọng nói âm ấm vang lên cuối hành lang.

Mai quay đầu lại. Choáng váng. Đúng là cậu ấy. Mất 5 giây lấy lại nhịp thở bình thường, Mai lắp bắp:

– B… ạ… n gọi tớ?

– Ừ. Bạn có biết thầy hiệu trưởng trường mình tên gì không? – Hoàng cười toe, không có vẻ gì là bất ngờ cả.

Cậu ấy đã không nhớ.

Cái con bé mặc đầm xanh, tóc bay tứ tung, đứng lặng đi nghe cậu bạn say sưa thổi harmonica, giữa bờ biển lộng gió. Ba năm, đó là một khoảng thời gian quá dài. Dù thế nào đi chăng nữa, cậu ấy đã không nhận ra Mai”

 

– Tên Nam bạn ạ. Mà bạn là thành viên mới của 12A3 phải không? – Mai gắng bình tĩnh.



– Uhm. Cảm ơn bạn! – Hoàng nheo mắt, rồi đột ngột quay lưng bỏ đi.

Mai về chỗ ngồi, chăm chăm nhìn lên góc bảng. Sự xuất hiện bất ngờ của Hoàng. Cuộc nói chuyện chớp nhoáng. Dù đã được chuẩn bị từ trước, nhưng Mai vẫn cảm thấy tim mình như vỡ vụn. Có một điều gì đó đang sụp đổ. Không phải là tình cảm hay niềm tin của Mai, chỉ là Hoàng đã không thể nhớ. Cái con bé mặc đầm xanh, tóc bay tứ tung, đứng lặng đi nghe cậu bạn say sưa thổi harmonica, giữa bờ biển lộng gió. Ba năm, đó là một khoảng thời gian quá dài. Dù thế nào đi chăng nữa, cậu ấy đã không nhận ra Mai. Và Mai đang tự hỏi mình, liệu có thể gợi lại câu chuyện cách đây ba năm, bằng một dấu-hiệu-đặc-biệt nào đó. Có thể là một chiếc lắc tay được xâu từ vỏ ốc mà cậu ấy đã tự tay làm tặng, hay một cuốn sách cậu ấy đã từng nhắc tên?

***

Thi học kì II. Cả hai lớp ôn bài như ong vỡ tổ. Hoàng nhanh chóng nhập cuộc với 12A3 và cả 12A1. Mai cũng bù đầu với chồng bài tập cao ngất, tự cho phép mình tạm quên đi “kế hoạch 5 năm lần thứ nhất” bí mật. Cả hai lớp vẫn tích cực ghép đôi hai đứa. Mai càng mất tự nhiên tợn. Thi thoảng, lướt qua 12A3, Mai vẫn thấy Hoàng chăm chú nhìn ra hành lang, hễ thấy Mai là mỉm cười một cái. Những lúc ấy, đôi chân Mai tê cứng lại, hai bàn tay thì cứ run bần bật lên. Hi vọng mong manh rằng hình như Hoàng cũng đang-nhớ-lại lóe sáng.



Đỉnh điểm của niềm tin này chính là cái bữa Hoàng dắt xe giùm Mai rồi cứ chăm chăm nhìn xuống chiếc lắc tay được xâu từ vỏ ốc. Mai vẫn giữ món quà dễ thương đó. Từ lúc gặp lại Hoàng, Mai đã quyết định đeo nó chứ không cất kín vô học tủ nữa. Vì Mai tin, nó chính là dấu hiệu nhận biết có thể giúp Hoàng nhớ lại, dù chỉ một chút, về Mai.

Ngày thi, cả hai lớp rú rít báo tin: “Năm nay trường mình cho thi… thập cẩm. Ôi, trộn lớp, bớ bà con ơi!” Cái tin sốt dẻo mà Liên phó bí rỉ tai lại khiến Mai quan tâm hơn bao giờ hết: “Lớp mình “được” trộn với 12A3 đó đại ca. Hia hia…”

Chẳng hiểu trường cho trộn làm sao mà vần H lại ngồi kế vần M. Lúc Hoàng bước vô chỗ ngồi, ngoài hành lang, thần dân hai lớp vỗ tay rần rần. Còn Mai thì chết đứng. Vì bất ngờ, vì run, và vì… hạnh phúc. Mai hoàn thành bài thi khá tốt, nếu không muốn nói là rất tốt. Ngồi kế bên, Hoàng hầu như không nói gì, ngoài vài câu: “Oái, tớ quên viết ở nhà rồi” hay “Cho tớ xin mẩu nháp!”. Nhưng một cái chạm tay vô tình nhè nhẹ cũng đủ khiến Mai lâng lâng suốt buổi và có thêm động lực để hoàn thành bài thi tốt hơn bao giờ hết.

Kết thúc môn thi cuối cùng, Mai cẩn thận xếp giấy tờ vô ba lô thì một mảnh giấy gấp đôi bất chợt rớt xuống. Nét chữ cứng cáp, của Hoàng: “Tớ đã nhận ra cậu. Ngay từ lần đầu tiên. Nhưng do level tự tin quá… thấp, tớ vờ như chẳng biết gì về cậu cả. Cảm ơn cậu vì cây viết bi và mẩu giấy nháp lúc sáng nha. Nếu cậu muốn nghe har, hẹn cậu ở hành lang trường mình, 4 giờ chiều mai. Một chiếc lắc tay được xâu bằng vỏ ốc, màu khác, vẫn đang đợi cậu. À, chẳng hiểu sao tớ vẫn tin là mình sẽ gặp lại nhau, vào một thời khắc nào đó. Cậu có nghĩ thế không? Kí tên: Hoàng “har”



Một chiếc lắc tay được xâu bằng vỏ ốc, màu khác, vẫn đang đợi cậu. À, chẳng hiểu sao tớ vẫn tin là mình sẽ gặp lại nhau, vào một thời khắc nào đó. Cậu có nghĩ thế không?”



 

Chính xác có gần 100 thần dân của hai lớp và bốn thầy cô giám thị đã giật bắn mình vì tiếng hét inh tai của Mai. Tất cả đã ùa về. Cảm xúc trọn vẹn của ba năm trước. Niềm tin và niềm “hi vọng ngớ ngẩn”. Cậu đấy đã quay trở lại. “Nếu hai người yêu nhau luôn nghĩ về nhau, chắc chắn sẽ gặp được nhau.” Mai đã luôn tin như thế. Và nó đã đúng, ít nhất là trong trường hợp này. Mai chợt mỉm cười. Ngoài kia, ánh nắng đang nhảy nhót trên tán me già khẽ giật mình, vì một cơn gió nhẹ.



(http://blog.iki.vn)
Каталог: share -> proxy -> alfresco-noauth -> api -> internal -> shared -> node
node -> BÁ ĐẠo và VÔ ĐỐI
node -> 12 cung hoàng đẠo cung Bạch Dương (Aries 22/3 20/4)
node -> TÍnh cách 12 cung hoàng đẠo bảo Bình (21/1-19/2)
node -> [Tính hai mặt của 12 cung hoàng đạo] Bạch Dương: "Thiên thần" và "ác quỷ"
node -> HƯỚng dẫn sử DỤng và KÊ khai c/o mẫu ico hàng cà phê việt nam xuất khẩU
node -> Ch­¬ng 3: Ph­¬ng ph¸p ®o su
node -> NÓI "anh yêu em" LẦn nữA, ĐƯỢc không ? Tác giả: Shino
node -> Là gì? Vâng, bạn có thể đã nghe từ đó trước đây, lập trình là xây dựng một chương trình. Một chương trình máy tính là một tập hợp các hướng dẫn. Đây bắt đầu là vấn đề
node -> GIÁo trình đỊnh giá ĐẤt mục lụC
node -> 10 CÂu nói nổi tiếng của các tổng thống mỹ

tải về 31.53 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương