Thiên Ý
- - - - - - - - - - - -
(*) Giai thoại Thiền. Viên Đức.
TÂM ĐẠO 8-2007
Một hôm, Dược Sơn (*) ngồi trên cục đá.
Thạch Đầu (**) trông thấy hỏi : - Ngươi ở đây làm gì ?
Sư thưa : = Tất cả chẳng làm gì.
- Tại sao ngồi yên ?
= Nếu ngồi yên tức làm.
- Ngươi nói chẳng làm, chẳng làm cái gì ?
= Ngàn thánh cũng không biết.
Thạch Đầu dùng kệ khen :
Tùng lai cộng trụ bất tri danh
Nhậm vận tương tương chỉ ma hành
Tự cổ thượng hiền du bất thức
Tạo thứ phàm lưu khởi khả minh
@
Chung ở từ lâu chẳng biết chi
Lặng lẽ theo nhau chỉ thế đi
Thượng hiền từ trước còn chẳng biết
Huống bọn phàm phu đâu dễ tri.
Thạch Đầu dạy : - Nói năng động dụng chớ giao-thiệp.
Sư thưa : = Chẳng nói năng động dụng chớ giao-thiệp.
- Ta trong ấy mủi kim hạt bụi chẳng lọt vào.
= Con trong ấy như trồng hoa trên đá.
Ý-thức hay không ý-thức, tôi cùng với Vạn-vật đều được Ánh Mặt Trời rọi-chiếu bất cứ lúc nào và đâu đâu,… họa-hoằn lắm tôi mới nhìn lên khung trời đếm Sao, mà ngạc nhiên : tại sao mình biết được một trật cả một nắp vung trời đầy Sao như vậy, đồng thời, cả một vùng đầy Sao như vậy lại cũng soi rọi vừa toàn-bộ Vạn-hữu vừa từng Cá-biệt trên toàn cõi Địa-cầu nầy ! Thì cũng vậy, có bao giờ tôi ý-thức về Kho Báu trong Tâm Đạo mình hầu lo bảo-trọng phòng-vệ mà khai-thác rồi xử-dụng,…
Cho nên, Thạch Đầu hỏi với ẩn-ý thử thăm-dò cái Kho Nội-tâm của đệ-tử mình ra sao,… Còn Dược Sơn thì đáp trả bằng thái-độ bế-môn. Thạch Đầu cố tấn-công tiếp, Dược Sơn liền mang cả ngàn viên-đá chận ngách,… Bấy giờ Thạch Đầu mới xác-minh thái-độ cẩn-mật nơi Dược Sơn qua bài Kệ “Tùng lai…” sắc bén,…
@
Cái tôi-1. Thượng-hiền là Tánh Sáng, với cái tôi-2. Phàm-phu là Tứ Đại, đã trở nên một từ rất lâu, ngay từ thuở còn trong Dạ Mẹ, rồi cứ suốt đời lặng-lẽ theo nhau đi cùng-khắp Đông Tây Nam Bắc tùy ý thích,… Sực nhớ đến câu chuyện ngụ-ngôn về “ông Khổng-tử và ông Đạo Chích” gặp nhau (***), mà nội-dung trong thực-tế vẩn còn tồn-tại đâu đó, nhưng quan-trọng là nó có thể tồn-tại ngay trong Tâm Đạo thuộc Cá-thể , thì chỉ tại nơi đây mà cái TÔI-3. chính-danh là Trọng-tài mới đủ thẩm-năng tự-phán-đoán và giải-quyết cho mình, . . .
Cuối cùng, ‘TRONG ẤY’ là Đâu, là Gì, là Sao ,… ?
Chắc chắn rằng, Rừng Từ cháy rụi, Biển Ngôn cạn khô,
Vậy thì, Địa Cầu đâu còn gì để mà . . . Toàn, . . . !
VŨ-TRỤ Bung-nở đến mức Bùng-nổ banh-xác,
VERBUM Đạo Đức phân-bủa Linh-quang cùng khắp,
Trời Mới Đất Mới hiển-hiện, . . .
- - - - - - - - - - - - Thiên Ý
(*) Thiền-sư Dược Sơn (751-834)
(**)Thiền-sư Hy Thiên (Thạch Đầu 695-78
(***) Nam hoa kinh (Tạp thiên) TRANG TỬ Tinh Hoa NGUYỄN DUY CẦN
“TRỰC CHỈ NHÂN TÂM . . .”
Dược Sơn (751-834) thọ Đại-giới nơi Luật-sư Hy Tháo ở Hoành Nhạc. Sư học thông Kinh-luận, nghiêm-trì Giới-luật. Một hôm Sư tìm đến hỏi Thiền sư Thạch Đầu :
Con thường nghe dạy pháp-môn :
“ Chỉ thẳng tâm người, thấy tánh thành Phật”
tức là ”Trực Chỉ Nhân Tâm, Kiến Tánh, thành Phật”
mà con chưa được hiểu rỏ.
Được chuyển sang Sư Đạo Nhất (tức Mã Tổ ), Sư hỏi:
- Ngươi thấy Đạo-lý gì mà lễ bái ? Sư thưa :
“Con ở chổ Thạch Đầu
như con Muỗi đậu trên mình Trâu sắt.
Thiền sư Đạo Nhất bảo :
- Ngươi đã biết thế, tự khéo gìn giữ.
. . . Sau 3 năm Dược Sơn hầu hạ Sư Đạo Nhất, được Sư hỏi :
“Ngày gần đây, chổ thấy của ngươi thế nào ?
Dược Sơn đáp :
“Da mỏng da dày đều lột sạch,
chỉ còn lại Chân Tâm”.
Đây là hai cái ‘Tôi’ : thứ 1. là Tuệ-giác Linh-quang ‘Tôi’ như con Muỗi bé tý, cái Tôi thứ 2. là tấm-thân Tứ-đại ‘Tôi’ đã biến dạng như Trâu-sắt vô-tri-giác, khiến cả hai lâm vào cuộc sống mâu-thuẩn trầm-trọng. Biết tìm gặp đâu nẻo đường giải-thoát ?
“Cụ tiên-tri Simêon vừa chúc phúc cho hai Ông Bà vừa ngỏ lời với chị Maria Mẹ của Hài-nhi Yêsu :“Thiên Chúa đã sắp-đặt Cháu Bé nầy làm duyên-cớ cho nhiều người dân Israel phải vấp-ngã hoặc được phục-hồi; còn Cháu Bé đây lại là dấu-chỉ mâu-thuẩn sẽ bị người đời chống-báng; và Tâm-hồn Bà cũng sẽ bị một lưỡi gươm đâm thâu, ngỏ hầu CHÂN-TÂM mọi người được hiển-hiện” (Lc 2, 33-35)
Và sự việc đã được ứng-nghiệm cụ-thể :
Một người lính lấy giáo đâm cạnh sườn Đức Yêsu.
Tức thì Máu cùng Nước tuôn ra (Ga 19, 34).
Lưỡi Đòng ấy đã xuyên cả Tâm người Mẹ !
Đó chính là “Trực chỉ Nhân TÂM”
@
Tiếp đây, là “Kiến TÁNH”:
= “Họ sẽ nhìn lên ĐẤNG họ đã đâm thâu” (Ga 19, 37).
Đấng mà Đức Yêsu hỏi: Các anh em bảo Thầy là ai,
thì đã được Tông-đồ Phêrô “Kiến TÁNH” như sau:
’Thầy là “Đức Kytô” Con Thiên Chúa hằng sống’(Mt 16, 16).
@
Nhưng rồi sau đó, ông Phêrô không còn “Kiến TÁNH” con đường thầy dấn-thân thụ-nạn : nên bị Thầy quở :
= Nầy Satan, xéo ngay khỏi mặt Ta ! Tư-tưởng anh không còn xuất-phát từ Chúa Cha, mà là của phàm-nhân !
Chúng ta cùng “Kiến Tánh” ai ai bất cứ :
“Da mỏng da dày đều lột sạch,
chỉ còn lại Chân Tâm = tức Bằng-hữu với Đức Kytô”.
(Ga 15, 12-14)
“Từ Cha Tôi đến, Tôi đã vào Trần-thế.
Giờ đây: (xong Tác-vụ: Ga 19, 30),
Tôi lại về với Cha (Ga 16, 28).
Cha Tôi, Cha các Anh Em (Ga 20, 17).
th 9. 2007
@
“TRỰC CHỈ NHÂN TÂM . . .”
Dược Sơn (751-834) thọ Đại-giới nơi Luật-sư Hy Tháo ở Hoành Nhạc. Sư học thông Kinh-luận, nghiêm-trì Giới-luật. Một hôm Sư tìm đến hỏi Thiền sư Thạch Đầu :
Con thường nghe dạy pháp-môn :
“ Chỉ thẳng tâm người, thấy tánh thành Phật”
tức là ”Trực Chỉ Nhân Tâm, Kiến Tánh, thành Phật”
mà con chưa được hiểu rỏ.
Được chuyển sang Sư Đạo Nhất (tức Mã Tổ ), Sư hỏi:
- Ngươi thấy Đạo-lý gì mà lễ bái ? Sư thưa :
“Con ở chổ Thạch Đầu
như con Muỗi đậu trên mình Trâu sắt.
Thiền sư Đạo Nhất bảo :
- Ngươi đã biết thế, tự khéo gìn giữ.
. . . Sau 3 năm Dược Sơn hầu hạ Sư Đạo Nhất, được Sư hỏi :
“Ngày gần đây, chổ thấy của ngươi thế nào ?
Dược Sơn đáp :
“Da mỏng da dày đều lột sạch,
chỉ còn lại Chân Tâm”.
Đây là hai cái ‘Tôi’ : thứ 1. là Tuệ-giác Linh-quang ‘Tôi’ như con Muỗi bé tý, cái Tôi thứ 2. là tấm-thân Tứ-đại ‘Tôi’ đã biến dạng như Trâu-sắt vô-tri-giác, khiến cả hai lâm vào cuộc sống mâu-thuẩn trầm-trọng. Biết tìm gặp đâu nẻo đường giải-thoát ?
“Cụ tiên-tri Simêon vừa chúc phúc cho hai Ông Bà vừa ngỏ lời với chị Maria Mẹ của Hài-nhi Yêsu :“Thiên Chúa đã sắp-đặt Cháu Bé nầy làm duyên-cớ cho nhiều người dân Israel phải vấp-ngã hoặc được phục-hồi; còn Cháu Bé đây lại là dấu-chỉ mâu-thuẩn sẽ bị người đời chống-báng; và Tâm-hồn Bà cũng sẽ bị một lưỡi gươm đâm thâu, ngỏ hầu CHÂN-TÂM mọi người được hiển-hiện” (Lc 2, 33-35)
Và sự việc đã được ứng-nghiệm cụ-thể :
Một người lính lấy giáo đâm cạnh sườn Đức Yêsu.
Tức thì Máu cùng Nước tuôn ra (Ga 19, 34).
Lưỡi Đòng ấy đã xuyên cả Tâm người Mẹ !
Đó chính là “Trực chỉ Nhân TÂM”
@
Tiếp đây, là “Kiến TÁNH”:
= “Họ sẽ nhìn lên ĐẤNG họ đã đâm thâu” (Ga 19, 37).
Đấng mà Đức Yêsu hỏi: Các anh em bảo Thầy là ai,
thì đã được Tông-đồ Phêrô “Kiến TÁNH” như sau:
’Thầy là “Đức Kytô” Con Thiên Chúa hằng sống’(Mt 16, 16).
@
Nhưng rồi sau đó, ông Phêrô không còn “Kiến TÁNH” con đường thầy dấn-thân thụ-nạn : nên bị Thầy quở :
= Nầy Satan, xéo ngay khỏi mặt Ta ! Tư-tưởng anh không còn xuất-phát từ Chúa Cha, mà là của phàm-nhân !
Chúng ta cùng “Kiến Tánh” ai ai bất cứ :
“Da mỏng da dày đều lột sạch,
chỉ còn lại Chân Tâm = tức Bằng-hữu với Đức Kytô”.
(Ga 15, 12-14)
“Từ Cha Tôi đến, Tôi đã vào Trần-thế.
Giờ đây: (xong Tác-vụ: Ga 19, 30),
Tôi lại về với Cha (Ga 16, 28).
Cha Tôi, Cha các Anh Em (Ga 20, 17).
9. 2007
TRÊN ĐƯỜNG VỀ . . .(1)
Cách nay khoảng 2.500 năm, vào một ngày trong tháng 9 năm 490 trCN, một anh lính HyLạp mang đầy đủ binh-giáp chạy một mạch từ Marathonas về thủ-đô Athens. Marathonas là một căn-cứ quân-sự HyLạp nằm trên bờ Tây thuộc vùng biển Aegean. Trong thời-điểm nầy HyLạp bị một đội hải quân hùng mạnh của BaTư tấn-công. Đó là thời mà BaTư mong chiếm-lỉnh toàn-bộ vùng Trung Đông nên đem binh uy-hiếp HyLạp, đòi Athens phải khuất-phục. Thế nhưng tại Marathonas, quân BaTư bị đánh tan-tác, phải tháo chạy. Người lính HyLạp nọ tên Pheidippides chạy liên tục một chặng đường dài 42Km về thủ-đô báo tin thắng trận. Báo xong tin Chiến-thắng, anh ngã ra chết vì kiệt sức.
Con đường dài 42Km không hề bằng-phẳng lại phải vượt qua nhiều đoạn núi đèo hùug-vĩ, tương-tự như dãi Trường Sơn tại miền Trung Việt Nam chúng ta. Thời bấy giờ làm gì có đồng hồ để so chiếu tốc-độ với thời-quảng và sức lực con người chạy bộ dẩu dồi-dào đến mấy thì cũng phải tới mức giới-hạn!
Chính từ cái chết đột-ngột đó, không ai ngờ, mà cho tới hiện nay, cuộc chạy đua công-kỹ-nghệ làm tăng tốc-độ các ngành giao-thông đường Bộ, đường Thủy và đường Hàng-không vẫn chưa đến mức dừng !
Nào ai có thể thống-kê số-lượng đường sá rộng hẹp, cùng với các phương-tiện giao-thông nhỏ to, chạy đầy Đường, đậu chật Bãi ngay từ trong Đất liền, rồi ra đến Biển khơi, lên tới nền Trời xanh, vào tận giữa các Hành-tinh,… đúng là một mạng lưới giao-thông chằng-chịch còng-kềnh, mà bắt buộc phải vậy thì người người mới có thể giao-lưu rộng-rải và thâm-đậm.
Cũng chính từ cái chết đột-ngột ấy mà nẩy sinh cái giống Chuột đẻ sai khủng-khiếp, chúng toàn-cầu-hóa rất nhanh, bởi trong 12 con Giáp thì nó lại đứng đầu và lãnh-đạo cả 11 con kia là: TÝ-Sửu-Dần-Mẹo-Thìn-Tỵ-Ngọ-Mùi-Thân-Dậu-Tuất-Hợi, mà nó nhốt kỷ đâu đó, muốn đứa nào là nó khui ra cho, Đời Đạo có đũ.
Còn nữa, phong-trào nuôi Dế, Dế gáy từ túi xách túi áo túi quần lôi ra, cả một thế-giới trong lòng bàn-tay, tuy xa cách nhau muôn trùng, xa nhất là 20.000 Km tức là ½ vòng bụng Trái Đất, mà Nói Nghe Nhìn nhau như kề bên,…
Như vậy, từ Vận-tốc Siêu-âm Siêu-thanh cho đến Bức-xạ Vũ-trụ đẳng-hướng cực-siêu đang nằm trong lòng bàn tay con người ngày nay không phân-biệt già-trẻ sang-hèn khôn-dại thiện-ác,… tuỳ-nghi xử-dụng.
Tâm Thanh-bạch như Tô Tử (1082), ông cùng với khách bơi thuyền ở chân núi Xích Bích, đã thốt lên một câu nghe rùng mình:”Vả lại trong Trời Đất, Vật nào có Chủ nấy, nếu không phải là của ta, thì của dẩu một li ta cũng không thể lấy”.
Tâm Đạo thuộc Thượng-giới, nên trở lại Thượng-giới, như Liệt Tử (2) theo học Tâm Đạo Siêu-Linh nơi ông Lão Thương, và làm bạn với ông Bá Cao Tử, sau 24 năm kiên-trì tập-luyện nhiều đợt mới đạt Đạo, ông liền Cưỡi gió mà về. Đó là sống theo Linh-quang chớ không theo cái Xác-thân Tứ-đại (Ga 3, 6-8).
“Thiên hạ đồng qui nhi thù đồ, nhất trí nhi bách lự “=
=“Thế-giới về cùng một chốn bằng nhiều đường khác nhau,
cùng tới một điểm mà trăm ý nghĩ” (Hệ Từ)
10. 2007
- - - - - - - - -l
(1) Mộng đời bất tuyệt. NGUYỄN TƯỜNG BÁCH
(2) Liệt Tử & Dương Tử. NGUYỄN HIẾN LÊ.
- th. XI. 2007 - SỐNG GỞI THÁC VỀ (*)-
SỐNG GỞI . . . Ông Thuấn hỏi ông Chưng :
-Có thể đạt được, nắm được Đạo không ?
Đáp: = Ngay cái thân của anh cũng không phải là của anh,
thì làm sao anh nắm được Đạo ?
Lại hỏi : Thân của tôi mà không là của tôi thì là của ai ?
Đáp: = Nó là hình hài Trời Đất giao cho anh đấy. Đời sống không phải là của anh, nó là sự điều-hòa Trời Đất giao cho anh đấy. Tính-mệnh không phải là của anh, nó là sự kết-hợp Trời Đất giao cho anh đấy. Con cháu không phải là của anh, chúng là sự lột xác Trời Đất giao cho anh đấy. Cho nên khi đi, chúng ta không biết đi đâu, khi ở, không biết ở đâu, khi ăn, không biết ăn gì (ăn ra sao). Trời Đất là cái Khí nó vận-động. Làm sao có thể nắm được làm của mình ?
@
. . . THÁC VỀ : Án Tử nói:”Sáng suốt thay quan-niệm của Cổ-nhân về cái chết: người hiền chết là được nghỉ, kẻ bất-nhân chết là hết làm bậy”.
Chết là được về. Cổ nhân bảo những người chết là “những người trở về”. Bảo như vậy tức là bảo rằng người đương sống là “người đi đường”. Đi đường mà không biết lối thì sẽ lạc nhà, không có nhà. Một kẻ không có nhà thì mọi người chê ! Có người bỏ quê hương, rời cha mẹ, anh em, vợ con, phá tán tài sản, đi lang thang bốn phương trời mà không về, thì người đó ra sao ? Người đời ắt cho hắn là cuồng đãng. Lại có kẻ quá trọng hình hài và đời sống, muốn được tài giỏi, tiếng tăm, khoa-trương với đời mà không biết ngừng, hạng đó nữa ra sao ? Người đời chắc khen là kẻ sỉ đa trí, đa-mưu. Hai hạng trên đều lầm-lẩn cả. mà hạng trên bị chê, hạng dưới được khen. Chỉ bậc thánh-nhân mới biết khen chê cho đúng thôi (*).
Khi hoàn-tất công-trình Tạo-Thiên Lập-Địa, Vị Chủ-tể Càn-Khôn mới ngỏ lời cùng Nội-các Thiên-triều: “Chúng ta cùng tác-tạo một dòng-giống Con Người theo Hình-ảnh Chúng ta, giống Chúng ta”. Thế rồi do Trời-Đất điều-hòa kết-hợp mà hình-thành hai dạng Hình-hài “Trần-nhân Tinh-khôn”: 1 Nam 1 Nữ , có lối sống riêng-tư, mang sứ-mệnh cá-biệt, với khả-năng sinh con đẻ cái nối-dõi tông-đường vừa kéo dài vừa nới rộng mãi mãi cho đến ngày nay vẫn chưa dừng chưa dứt (St 1, 1-32),...
Toàn-bộ Vạn-hữu Sinh-linh thiện-hảo như vậy đều được tồn-tại bền-vững trong chiếc lưới Vũ-trụ vĩ-mô hữu-hình (ĐĐk ch.73), mà Đạo Đức Vô-hình (ĐĐk 42) chính là Tâm-lực Sinh-động Vạn-năng vừa chung cho Vạn-hữu thiện-hảo vừa riêng-biệt cho từng Đơn-vị “Trần-nhân Tinh-khôn” đặc-biệt là về vấn-đề Xác-Đất và Hồn-Trời nơi mỗi tôi : Sống Chết như thể nào,...
Tôi còn Sống, tức là cả hai thành-phần Xác-Đất-tôi và Hồn-Trời-tôi còn đang tương-giao hiệp-nhất nên một để cùng hành-động, hoặc hành-ác hoặc tác-thiện,...
Tôi Chết thì Hồn-Trời-tôi lìa ra khỏi Xác-Đất-tôi, đồng thời, Xác-Đất-tôi, đương nhiên trở về lại với Khối Đất chung, cũng như Hồn-Trời-tôi thì hẳn là trở ra lại với Bầu Trời-chung thôi,... phải chăng, “của Cêxa thì trả về lại cho Cêxa thôi,...”(Lc 20, 25).
từng Giây, từng Phút: ...et mortuus Sum, ...et re-sur-ex-I.
Tất cả đều được Trời che Đất chở, còn lo chi Nầy Nọ Mất Còn ?
Thiên Ý
- - - - - - - - - -
(*) LIỆT TỬ & DƯƠNG TỬ NGUYỄN HIẾN LÊ
1. Lắng nghe
-
Chú mục
-
Ngọn Nguồn Thánh nhạc
-
Bản-thể Thánh nhạc
-
Hát lên Bài Ca Mới
-
Vinh quang Thiên đình & An bình Trần thế
-
Laudabo Nomen tuum
-
Nguyên nguồn Suối nhạc Phụng tự thánh
-
Lạy Cha chí thánh, Cha là Nguyên nguồn
-
Đường hướng Thánh nhạc
-
Khí lực Thánh nhạc
-
Hoa trái Thánh nhạc
-
Đường hướng thăng tiến Tâm linh qua ngỏ TN
-
Tâm hồn nghệ sĩ nơi Thánh nhạc
-
Tính phpong phú nơi Thánh nhạc
-
Những vòng đay quỹ đạo ly tâm dành cho TN
-
Sản xuất TN & TN sản xuất
-
Bài Thánh Ca Bản TN EMMANUEL
-
Luồng Sinh-linh-Khí Thánh nhạc
-
Tiết điệu thăng trầm nơi Thánh nhạc
-
Hoạt trường Thánh nhạc
-
Thăng trầm trong lãnh vực Thánh nhạc
-
Thánh nhạc tung hoành như thế nào ?
-
Tạ Ơn Chúa
-
Phụng tự Hy-tế
-
Dominus nobiscum
-
Tham dự Thánh lễ
-
“Hoc est Corpus meum”
-
Thánh nhạc hành trình
-
Thánh nhạc Khải huyền
-
Phụng trường Thánh nhạc
-
Giáo hội Tông truyền
-
Thánh nhạc Nhân hậu
-
Thánh nhạc Phục sinh
-
Thánh nhạc Vinh quang
-
Người Công giáo & Kytô-hữu
-
Thánh nhạc “CANTATE”
-
Đây, MÌNH… MÁU TA (Eph 3, 1-6)
-
Hướng đường trầm thăng
-
“Luân Thường Đạo Lý”
-
Thánh nhạc mở cửa
-
Cửa Năm thánh 2000 đã mở
-
Ca đoàn giáo xứ tôi
-
Tiến dâng từng Bài ca Hy tế
-
Tiếng hát Hàn Nga
-
Thánh nhạc Thiền
-
Thánh nhạc ‘nhập thể’
-
Vào Đời
-
“Labora et Ora”
-
Triển nở
-
“Vượt qua”
-
“Người Tín-hữu”
-
“Xã hội Đại-đồng”
-
“Tông truyền” trong Giáo-hội
-
“Kho tàng và Khai thác”
-
“Về đi thôi, hề!”
-
Phận Con Người làm Người CON
-
Sống phận làm Con theo ý Cha
-
“Huynh Đệ như Thủ Túc”
-
Tiếng dội vào cung tâm: “Mời anh theo tôi…”
-
Thẩm định “Sống & Chết”
-
… giòng Đời giòng Đạo…
-
Nghi-thức & Thực-tại
-
Nội thánh & Ngoại vương
-
Thánh nhân
-
“Trái Tim Mẹ thắng”
-
Tu thân
-
Tương quan song phương MẸ – CON
-
Hội nhập Văn-hóa
-
Magnificat
-
“Uống Nước & Ăn Trái”
-
Cantate 1993-2003
-
Chiếc Thanh Tổ-phụ Yacob
-
Thiên Nhân Địa đồng nhất thể
-
Lễ & Nhạc
-
Cầu Đạo
-
Đắc Đạo
-
Bàiphú CUNG A PHÒNG
-
Sinh Tử & Tử Sinh
-
Chúc Mừng Giáng Sinh
-
Buổi Binh-minh Sáng-thế
-
SPIRITUS : et Dominus . . . et Pater
-
“Ba điều đáng tiếc . . .”
-
“. . . minh minh đức”
-
Tác-vụ Ngôn-sứ @ Mục-tử @ Tư-tế
-
Nắng trong vườn
-
Một Mái Nhà
-
Nhìn bằng Tai, Nghe bằng Mắt
-
Ngu Công đời Núi
-
‘. . . Bất Nhân . . .’
-
Vai Kịch Cuối cùng
-
Trung-thành & Thánh-thiện
-
Nhân mạng
-
. . . ăn Thịt và uống Máu con người . . .
-
. . . Panem Nostrum . . . Mt 6, 11
-
. . . Đã về Nhà Cha
-
. . .nhất Biển , vạn Sông dài
-
“Tat tvam asi… : cái Ấy là con…”
-
Cây trên Núi (*)
100.Nhược Nhục Cường Thực
101.Đông Lăng đi coi Bói.
102.Đoàn Thiên Nga.
103. KHƠI tại chổ
104.Người đánh xe Lừa 1-2. 2006 p. 5
105.Thiên Thời @ Địa Lợi @ Nhân Hòa
106.Trần-nhân @ Thiên-sứ 3. 2006 p. 7
107.Người bán thịt Dê 4. 2006 p. 9
108.Nụ Cười trong Đời 5.2006
109. Viên Ngọc Lớn 6. .2006
110.Đồng với Đại Đạo 7.
111.Đốt tất cả những gì bằng gỗ
112.Lễ Nhạc
113.Tánh Sáng là gì ?
114.Nhân Tâm 12. 2006
115.Verbum Dei 1. 2007
116.Vườn Địa Đàng 2. 2007
117.Thiên Đàng 3. 2007
118.Tịch Đứng 4. 2007
119.Sinh Ký @ Tử Quy 5.2007
120.Bổn lai Diện mục 6.2007
121.Đốt sách 7.2007
122.Tâm Đạo 8.2007
123.“Trực Chỉ Nhan Tam” 9.2007
124.Trên Đường Về . . . 10.2007